Phá trận lần này, cũng không mất nhiều thời gian. Ta cùng Hoắc Dương ra tay luôn luôn cực nhanh, càng huống chi đã biết cách phá trận. Cho nên khi cả sân luyện võ nằm đầy hắc y nhân, cũng chỉ qua một lát.
Thủ lĩnh đám hắc y nhân trong lúc hỗn chiến sớm đã chẳng biết chạy đi đâu. Chỉ là khi giết đám hắc y nhân kia, sớm đã kinh động đến thị vệ trong cung. Xa xa chỗ rẽ hành lang uốn khúc, đã xuất hiện thân ảnh mười mấy thị vệ. Cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được, chúng ta nhất định lâm vào vũng bùn, không thể bứt ra.
Ta cùng Hoắc Dương nhìn nhau, Hoắc Dương nói: “Ta ở lại đây.”
Ta gật đầu nói: “Đa tạ!” Hắn đem cơ hội giết Mộ Dung Hoàng giao lại cho ta.
Ta lui ra phía sau mấy bước chân, ẩn vào trong bóng tối khu luyện võ, nhanh chóng chạy đi, lặng yên không một tiếng động lao thẳng tới cung thất sau khu luyện võ.
Ngoài cung của Trầm Yên Chi, thiết vệ canh giữ không ít, so với đoạn đường chúng ta tới nơi đây phòng vệ đều nghiêm ngặt hơn. Ta cẩn thận nhẹ nhàng lướt qua mấy thiết vệ, lại lẳng lặng giết chết ba tên chặn đường, không cho bọn hắn phát ra nửa tiếng kêu.
Rốt cục tìm được đến cửa phòng Trầm Yên Chi, nơi này một người cũng không có. Đoán chừng Mộ Dung Hoàng không ngờ đến ta có thể đi đến chỗ này.
Ta dán tại bên dưới tường đỏ, cửa sổ lộ ra ánh nến le lắt. Chỉ nghe thấy một giọng nam gằn từng chữ nói: “Trầm, Yên, Chi!” Chính là Mộ Dung Hoàng.
“Ta không có gì nói nữa, ngươi giết ta đi.” Trầm Yên Chi giọng nói bao hàm phẫn nộ.
“Giết nàng?” Mộ Dung Hoàng lớn tiếng nói: “Nàng thế nhưng một chút cũng không để ý đến tình cảm phu thê ? Không quan tâm đến hài tử trong bụng?”
“Mộ Dung Hoàng! Ngươi cần gì phải ở trước mặt ta giả nhân giả nghĩa? Ta vốn tưởng rằng ngươi cường ép Thanh Hoằng gả cho Mộ Dung Khải, chỉ là bởi vì ngươi không hiểu cảm tình nữ nhi, cho rằng ngươi lòng đau thay cho Mộ Dung Khải! Nhưng ta vạn lần không ngờ đến đây chẳng qua chỉ là ngụy trang cho kế hoạch của ngươi, ngươi mục đích chân chính muốn đem Lâm Phóng bọn họ kéo dài ở chỗ này, lại phái người đến Giang Đông tung tin bọn hắn đã tìm được nơi nương tựa ở Yến quốc! Ngươi đây là muốn đẩy bọn hắn vào chỗ chết!”
Trong lòng ta cả kinh, thì ra đây mới chính là mục đích của Mộ Dung Hoàng!
Lại nghe Mộ Dung Hoàng nhẹ giọng cười nói: “Yên Chi, nàng vẫn không rõ sao? Đám người Lâm Phóng nếu như ta không thể sử dụng được, ta cũng không thể để Tấn quốc giữ lại cánh tay này!”
Trầm Yên Chi nói: “Ta chỉ hận chính mình không thể độc chết ngươi!”
“Nàng nên chết tâm đi! Cả đời này nàng đã là người của Mộ Dung thị ta! Nàng cho rằng ta không biết nàng đêm nay cùng sẽ bọn người Lâm Phóng mưu đồ bí mật sao? Hoắc Dương không phải muốn tới đây sao, ở ngoài cung của nàng gặp phải trận pháp Mộc Uẩn sát nhân, lấy lực lượng một mình hắn, tuyệt đối không thể sống quá tối nay. Ngày mai, Chiến Thanh Hoằng sẽ gả cho Khải nhi, ta muốn xem Lâm Phóng có thể đủ sức xoay chuyển trời đất đến thế nào? Người của ta hôm nay đã đi Giang Đông, hối lộ triều thần, đợi sau khi Lâm Phóng trở lại Giang Đông, nghênh đón bọn hắn khi trở lại sẽ là lệnh truy nã của triều đình!”
Ta một chưởng đẩy cửa điện ra, cửa điện văng ra xa ba trượng, ta trông thấy Mộ Dung Hoàng đột nhiên quay đầu nhìn ta, trên khuân mặt là sự hoang mang không thể tin được. Mà Trầm Yên Chi lại bị xích sắt trói ở trên ghế.
“Mộ Dung Hoàng, ta tới lấy mạng của ngươi!” Ta khẽ quát một tiếng, mắt thấy Mộ Dung Hoàng không trốn không tránh, ngược lại bổ nhào qua chỗ Trầm Yên Chi — lại chơi trò gì đây? Nhưng hắn làm sao nhanh hơn ta? Ta thả người xẹt qua, rút ra Đế Lưu, tâm như nước, đao như nước. Nước xẹt qua lồng ngực Mộ Dung Hoàng, ta chậm rãi thu đao.
Mộ Dung Hoàng kêu một tiếng, rút lui hai bước, ngã trên mặt đất, lồng ngực máu tươi mãnh liệt phun ra. Ta một đao bổ xuống xiềng xích trên người Trầm Yên Chi, đầu cũng không quay lại hướng Mộ Dung Hoàng nói: “Yên Chi, ta thay ngươi báo thù!”
Ta nâng đao, trên đât Mộ Dung Hoàng nằm giữa vũng máu tươi, ngực phập phồng, chưa tắt thở.
Ta nói: “Mộ Dung Hoàng, ngươi rất tự đại! Ta vốn không muốn giết ngươi. Nhưng ngươi bây giờ vu cáo hãm hại Lâm Phóng, ta chỉ có thể xách đầu ngươi trở về, mới có thể chứng minh Lâm Phóng trong sạch……” Lời còn chưa dứt, hai cánh tay đã tê rần, dùng hết toàn lực mới cầm được để Đế Lưu. Ta đầu tiên là xoay người để đao ngang ngực, đao phong xẹt qua, ta nghe thấy Trầm Yên Chi hô nhỏ một tiếng.
Huyết quang từ lồng ngực nàng chảy ra, tay nàng rơi xuống một cây châm nhỏ, sắc mặt nàng thê lương khổ sở, ta kinh hãi: “Yên Chi ngươi làm cái gì?” Ta ném Đế Lưu, tiến lên đỡ lấy thân thể đang lảo đảo muốn ngã.
“Châm đó không có độc……” Nàng gian nan nói.
Ta gật gật đầu. Ngươi muốn làm cái gì, Yên Chi?
Nàng lại dứt khoát đẩy tay ta ra, từng bước một lảo đảo đi đến bên cạnh Mộ Dung Hoàng. Lúc này Mộ Dung Hoàng đã cuộn mình nhìn chúng ta, máu của hắn chảy đã chậm lại, sắc mặt cũng trắng bệch, môi hơi run run, mắt nhìn cũng biết không lâu nữa sẽ chết .
“Mộ Dung Hoàng……” Nàng lưng đưa về ta, giọng nói mềm mại đáng yêu như lần đầu mới gặp, như tình nhân nói nhỏ thì thầm: “Giết ngươi, chỉ có thể là ta.”
“Yên Chi!” Ta lớn tiếng gọi, lại thấy Yên Chi chậm rãi gục xuống, ngã bên cạnh Mộ Dung Hoàng. Ta xông lên phía trước, lật lên thân thể của nàng, lại thấy nàng sắc mặt tím đen, hai mắt nhắm nghiền. Ta run rẩy duỗi tay xuống dưới mũi nàng, quả nhiên đã ngừng thở!
Yên Chi tự sát.
Sự thật này ép tới khiến ta thở không nổi, đau quá.
Mà bên chân, Yên Chi trước khi chết cắt lấy đầu Mộ Dung Hoàng lộn vòng lăn đến cạnh chân ta, bộ mặt dữ tợn, tràn đầy vết máu. Mục đích của ta đã đạt được. Nhưng Yên Chi, ta đã sai sao? Nếu như ta không tới giết Mộ Dung Hoàng, ngươi có phải hay không sẽ không chết? Còn có hài tử trong bụng?
Ngoài cửa tiếng động càng lúc càng lớn, ước chừng là thị vệ ngày càng tụ tập nhiều hơn. Ta nhặt lên Đế Lưu, đôi tay lại ngừng không được run rẩy. Trước mắt không khống chế được mà hiện lên hình ảnh nữ tử tươi đẹp mà ấm áp, ở dưới ánh trăng ôn nhu nàng nói với ta, nói nàng muốn sinh hạ hài tử cho hắn, sau đó sẽ tiếp tục trở lại giang hồ. Yên Chi giáo chúng còn rất kính yêu nàng, nàng không thể vứt bỏ bọn họ.
Trong lòng ta đau nhức thảm thiết, ngoài cửa sổ có người nào đó gọi tên của của ta, hắn phá cửa sổ mà vào, một phen xách lên đầu Mộ Dung Hoàng, bắt lấy ta bỏ chạy. Một đường giẫm đạp lên rất nhiều thi thể, rất nhiều ánh lửa, rất nhiều hận ý bao hàm trong mắt, ở trước mắt ta lưu quang cực nhanh xẹt qua.
Ta lệ rơi đầy mặt, cơ hồ nghẹn ngào.
Lâm Phóng, Lâm Phóng, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy được, chúng ta đi con đường này, thì ra là máu chảy thành sông như vậy!
——————
Thời điểm trời sáng, ta cùng Hoắc Dương đã chạy tới rừng rậm cách thành trăm dặm. Vừa bước vào một bước chân, liền có hộ vệ ngăn lại, nhìn thấy chúng ta, mừng rỡ, hô hoán: “Đã trở về! Đã trở về!”
Hoắc Dương kéo ta đi vào bên trong, mới đi mấy bước chân, liền gặp Lâm Phóng đứng ở đó, sắc trời xám trắng càng nổi bật một thân quần áo bạch sắc của hắn, lại có mấy phần tiều tụy gầy yếu. Hắn trông thấy chúng ta, nhíu mi chào đón, tóm lấy hai cánh tay của ta.
Nhưng chỉ là cầm tay nhìn nhau, im lặng không nói.
“Ta không có chuyện gì.” Ta nói, mới phát hiện thanh âm mình tựa như đang khóc.
Hắn nâng tay, lướt qua khóe mắt ta, ta mới phát hiện mắt đã sưng đau.
“Là ta khinh địch, mới khiến cho nàng rơi vào trong tay Mộ Dung thị.” Hắn chăm chú nhìn ta.
“Không, không phải,” Ta ngừng một chút nói,“Yên Chi đã chết.”
Hắn lông mày nhíu chặt, đôi tay đang nắm chặt ta trong khoảnh khắc buông lỏng, chợt lại nắm chặt. Nửa buổi, hắn quay lưng lại đi, ta chỉ nghe đến hắn gằn từng chữ một: “Xin lỗi ngươi, Yên Chi.”
Chúng ta đều trầm mặc.
Một bên Hoắc Dương nói: “Mộ Dung Hoàng đã chết, đây là thủ cấp của hắn. Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”
Lâm Phóng gật gật đầu, xoay người lại, thần sắc đã bình tĩnh trở lại: “Đã phiền ngươi cứu Thanh Hoằng rồi.”
Hoắc Dương cười cười: “Là do tiểu tử Mộ Dung Khải lén lút chạy đi tìm Thanh Hoằng, ta mới tìm được nơi giam Thanh Hoằng.”
“Mộ Dung Khải?” Lâm Phóng nhíu mày.
Hoắc Dương liếc nhìn ta nói: “Ta không giết hắn.”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Hắn vốn là vô tội. Chỉ là sau này này huyết hải thâm cừu, hẳn là hậu hoạ vô cùng.”
Trong lòng ta run lên, lúc ấy nhất thời mềm lòng, nhưng không phải là như thế! Mộ Dung Khải, duy nhất thành niên nam tử Mộ Dung thị, người thừa kế vương vị không thể tranh luận.
Hắn tuổi trẻ cường tráng, văn võ song toàn. Sớm đã không còn là thiếu niên đơn thuần khả ái năm đó. Trong đầu ta hiển hiện bộ dạng hắn tối hôm qua. Hắn cầm chìa khóa, nâng con mắt nhìn ta, ánh mắt ấy, không thua Mộ Dung Hoàng, không thua Lâm Phóng. Trong nháy mắt vẻ lo lắng trong ánh mắt ấy đã thay bằng ý muốn cướp đoạt và dục vọng chiếm hữu.
Ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Hoắc Dương cuối cùng nhịn không được, nói: “Thanh Hoằng không cho ta giết.”
Lâm Phóng liếc nhìn ta, không dao động nói: “Không sao. Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Chúng ta vội vàng rời đi, qua mấy ngày, rốt cục mùng hai tháng ba đến được biên giới Đại Tấn. Truy binh phía sau sớm đã rút lui, một đường cũng tính là thông suốt không bị ngăn trở. Thậm chí Giang Đông truyền đến tin tức, vẫn chưa truyền tới tin đồn Lâm Phóng làm phản Tấn triều.
“Mộ Dung Khải.” Lâm Phóng nói. “Ta nghĩ nhất định là hắn, buông tha chúng ta. Đoán chừng trong lòng hắn, cũng không chấp nhận hành động của Mộ Dung Hoàng. Ta chỉ mong hắn vẫn bảo trì như vậy, không cần giống Mộ Dung Hoàng. Chuyện đó đối với Đại Tấn ta cũng là một chuyện tốt.”
Nhưng mà khi chúng ta cách Kiến Khang còn có hai trăm dặm, lại truyền tới một tin tức kinh người — đại tướng quân Vương Đôn, tạo phản!
Vương Đôn phát hịch văn chiêu cáo thiên hạ, lên án mạnh mẽ Tư Mã thị đủ loại tồi tệ, mà Hoàng đế cũng hạ lệnh, đánh dẹp Vương Đôn. Dưới trướng Vương Đôn có năm vạn thủy sư, từ Trường Giang mà tới, nhằm thẳng vào Kiến Khang. Các thủ hạ cũ của Vương Đôn, cũng phất cờ hưởng ứng, Kiến Khang nguy cấp! Mà dưới trướng triều đình binh lực khắp nơi cũng nhanh chóng tập kết, hai bên giằng co ở Trường Giang!
Lâm Phóng nhận được mật báo, trầm mặc rất lâu, nhìn không ra vui giận. Ta ở một bên không rõ nguyên do, chỉ là thấy hắn hai hàng lông mày nhíu chặt, nhịn không được duỗi tay, vuốt nhẹ lên lông mày của hắn. Lại bị hắn bắt lấy tay, đưa đến môi hôn. Ta có chút quẫn, bằng võ nghệ của ta, muốn rút tay dễ như trở bàn tay.
Nhưng ta lại không rút về. Ở khách điếm trong trấn nhỏ, hắn ngồi ôm ta, nhẹ giọng thăm hỏi: “Hoằng Nhi, Đại Tấn nguy cấp, chúng ta muốn đi cứu sao?”
Ta không biết nên ra sao đáp. Hắn cười : “Nàng bây giờ đối với triều đình thấy thế nào?”
Ta lắc đầu: “Ta không thích. Thực không thích.” Ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ôn hòa của hắn, ta nói tiếp: “Trước ta cùng Ôn Hựu, cũng vì triều đình mà chia rẽ. Ta nhất định là có điểm hận. Hơn nữa bọn hắn dám bán đứng ngươi! Điểm này không thể tha thứ!”
Lâm Phóng tươi cười, bộ dáng có chút cao hứng, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của ta một cái: “Rất tốt.”
“Rất tốt cái gì?” Ta nghi ngờ, hắn lại không đáp, ngược lại thăm hỏi: “Nàng nghĩ Giang Đông võ lâm có nên ra tay hay không?”
Ta cắn chặt răng, nói: “Ra tay. Triều đình tuy không tốt đẹp gì, nhưng cũng là quốc gia của chúng ta. Vương Đôn kia, các ngươi không phải vẫn nói hắn đã mang phản tâm sao? Dù sao không thể giúp đỡ loại phản đồ kia!”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Hoằng Nhi nói rất đúng.”
“Vậy chúng ta bây giờ lập tức trở về Kiến Khang giúp lão Hoàng đế sao? Hay đi Võ Xương ám sát Vương Đôn?” Ta nói. Không quan hệ Lâm Phóng, cùng ngươi, đi nơi nào đều có thể.
Hắn lại lắc đầu: “Đều không đi. Chúng ta trước trở về Kinh Châu, thành thân.”
Ta nháy mắt ngây người, chỉ cảm thấy trên mặt trên tai đều nóng hừng hực.
Hắn nửa thật nửa đùa nói: “Chuyện gì, cũng không quan trọng bằng việc này.”
“Nhưng…… Nhưng…… Giang sơn sớm tối nguy hại ……” Việc này không giống như tác phong của Lâm Phóng nha. Nói đến cùng, hắn thực sự rất trung với Tấn Thất.
Ước chừng là thấy ta nói chuyện không lưu loát, Lâm Phóng lúc này mới thu lại nụ cười, ánh mắt băng lãnh, khuân mặt túc sát, ta phảng phất lại thấy hắn mỗi lần cùng địch thủ giao đấu đều đã tính kế mưu đồ cùng thủ đoạn vô tình.
“Vương Đôn diệt không được Tấn Thất, nhưng nhất định sẽ phải chịu tổn thất nặng.” Hắn nói, “Vương Đôn binh lực tuy mạnh, ở trong triều một tay che trời. Tấn Thất nhìn như suy nhược, nhưng trung thần như phụ tử Ôn Kiệu Ôn Hựu trung tâm với Tấn Thất chẳng có bao nhiêu. Bây giờ thế lực Vương Đôn đang mạnh, tân đế đăng cơ không đến hai năm, nóng lòng muốn kiến công lập nghiệp, nhất định khinh địch. Chúng ta lúc này xuất thủ, ở Tấn Thất chỉ như dệt hoa trên gấm. Đợi đến lúc Vương Đôn chiếm thế tối ưu, chúng ta xuất thủ, đó mới là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Hắn quay lại nhìn ta, vẻ mặt nghiêm nghị biến mất, ánh mắt nhu hòa: “Huống hồ, cùng nàng thành hôn, đích xác là việc lớn nhất trong lòng ta.”
Trong lòng ta run lên.
“A Phóng…… A Phóng……” Ta nhẹ nhàng gọi hắn, hắn cúi đầu kề sát giữa tóc ta vuốt ve, “Chúng ta nói rồi, vĩnh viễn không chia lìa.”
Hắn trầm trầm gật đầu. Vòng tay của hắn ấm áp khiến cho ta không kềm chế được.
Bóng đêm dần dần sâu, nghe hắn hô hấp đều đặn trầm ổn. Đúng là đã tựa đầu vào vai ta ngủ. Trong lòng ta mềm nhũn. A Phóng, cái gì mà triều đình giang sơn, cái gì võ lâm ân oán, chúng ta đều không cần suy nghĩ.
Chúng ta ở cùng một chỗ, đến khi đầu bạc là tốt rồi.
Ta nhẹ nhàng rút ra đôi tay trong vòng tay hắn, đem hắn ngủ say đặt ngang ở trên giường, cởi ra giầy của hắn, vừa muốn đắp kín mền cho hắn, lại phát hiện hô hấp của hắn run lên. Hắn cánh tay dài chụp tới, ôm ta, dán sát lồng ngực hắn.
“Ngươi giả ngủ!” Ta giả vờ tức giận.
Hắn cười khẽ, trở tay một cái, lại dùng ra một trong ba chiêu thức cực kỳ tinh diệu mà sư thúc đã dạy cho ta, thành công đem ta ép ở dưới thân.
“Nương tử……” Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi người xuống.
Trong ngực như có sáp ngọt tan chảy, duỗi tay gắt gao ôm lấy lưng của hắn. Lưng của hắn tuy không tráng kiện bằng người tập võ, lại vô cùng rộng lớn rắn chắc. Hắn hôn môi cũng giống như bản thân hắn, lúc đầu dịu dàng, lại càng lúc càng tựa cuồng phong mưa gió. Ta chỉ cảm thấy thân thể chính mình mềm mại được như tương hồ, trong đầu vừa nóng vừa choáng, nghe thấy khớp hàm không khống chế phát ra thanh âm run sợ.
Dưới ánh nến, chỉ thấy hàng mi đen xinh đẹp của hắn, hai mắt màu mực tựa như khói nước, mồ hôi ròng ròng nhỏ giọt, trong suốt nhiệt liệt. Trong đầu ta bỗng nhiên nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia, ngày hắn biểu diễn trên đại hội võ lâm, lúc ấy hắn, là thiếu niên hai mươi tuổi, một thân quần áo bạch sắc, giống như hoa sen giữa huyết tinh võ lâm dơ bẩn, chậm rãi nở rộ, khiến cho người ta không thể dời. Chính là từ ngày đó hắn bước vào võ lâm Giang Đông, cũng bước vào cuộc đời của ta.
Lúc ấy, gương mặt anh tuấn, cùng hắn lúc này, không khác nhiều, ngược lại càng thêm lạnh lùng dịu dàng. Trong lòng ta mơ mơ hồ hồ nghĩ — vẫn là ngươi, thì ra vẫn là ngươi, Lâm Phóng. Dưới ánh mắt ôn nhu nhìn ta chăm chú, dường như có một bàn tay, mơn trớn ở nơi sâu nhất hồn phách của ta, đi đến đâu là say mê thấu xương đến đấy. Lâm Phóng động tác càng lúc càng nhanh, ta phảng phất nghe thấy giọng nói như tiếng suối chảy róc rách, trông thấy trong nước rậm rạp thủy thảo cùng rêu phong trêu trọc, đem ta đến đỉnh cao nhất của nơi ta không biết tên, lặp đi lặp lại như vậy, bị hắn công thành đoạt đất, ta rốt cục cúi đầu thần phục, toàn thân huyết mạch tựa như đều muốn phun trào, tại nơi cực hạn cao nhất, ta nghe thấy thanh âm cuồng loạn gào thét chói tai, toàn bộ cơ thể tê liệt, cả người như muốn tan rã.
Lâm Phóng đem ta ôm càng thêm chặt, bật ra nụ cười thâm trầm, hắn lúc này, cùng với ban ngày tựa như biến đổi, tựa như một con thú, cắn đoạt xương cốt của ta. Đầu của hắn dán sát vào đầu ta, ta thấy phía sau tai hắn đều là mồ hôi, ta nghe thấy tim đập trong lồng ngực hắn mãnh liệt dồn dập, như ta.
Rất lâu sau hắn mới ngừng lại, khép con mắt ngủ say, chỉ là vòng tay vẫn gắt gao ôm chặt ta như trước. Ngay cả khi ngủ say khuôn mặt hắn vẫn trong trẻo lạ thường, một bên gò má cũng đủ khiến cho tim ta đập nhanh.
Mà bên ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, vân đạm phong khinh, chim yên lặng bay xẹt qua. Chỉ có tiếng tim đập vững vàng của hắn, ghé sát bên tai ta, ôn nhu mà từ bi. Ta phảng phất nghe thấy một giọng nói, cho dù tương lai là gập ghềnh hay yên ổn, chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau, cùng nhìn trời nước một màu, cưỡi ngựa đi khắp giang hồ, không bao giờ buông tay.
Thủ lĩnh đám hắc y nhân trong lúc hỗn chiến sớm đã chẳng biết chạy đi đâu. Chỉ là khi giết đám hắc y nhân kia, sớm đã kinh động đến thị vệ trong cung. Xa xa chỗ rẽ hành lang uốn khúc, đã xuất hiện thân ảnh mười mấy thị vệ. Cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được, chúng ta nhất định lâm vào vũng bùn, không thể bứt ra.
Ta cùng Hoắc Dương nhìn nhau, Hoắc Dương nói: “Ta ở lại đây.”
Ta gật đầu nói: “Đa tạ!” Hắn đem cơ hội giết Mộ Dung Hoàng giao lại cho ta.
Ta lui ra phía sau mấy bước chân, ẩn vào trong bóng tối khu luyện võ, nhanh chóng chạy đi, lặng yên không một tiếng động lao thẳng tới cung thất sau khu luyện võ.
Ngoài cung của Trầm Yên Chi, thiết vệ canh giữ không ít, so với đoạn đường chúng ta tới nơi đây phòng vệ đều nghiêm ngặt hơn. Ta cẩn thận nhẹ nhàng lướt qua mấy thiết vệ, lại lẳng lặng giết chết ba tên chặn đường, không cho bọn hắn phát ra nửa tiếng kêu.
Rốt cục tìm được đến cửa phòng Trầm Yên Chi, nơi này một người cũng không có. Đoán chừng Mộ Dung Hoàng không ngờ đến ta có thể đi đến chỗ này.
Ta dán tại bên dưới tường đỏ, cửa sổ lộ ra ánh nến le lắt. Chỉ nghe thấy một giọng nam gằn từng chữ nói: “Trầm, Yên, Chi!” Chính là Mộ Dung Hoàng.
“Ta không có gì nói nữa, ngươi giết ta đi.” Trầm Yên Chi giọng nói bao hàm phẫn nộ.
“Giết nàng?” Mộ Dung Hoàng lớn tiếng nói: “Nàng thế nhưng một chút cũng không để ý đến tình cảm phu thê ? Không quan tâm đến hài tử trong bụng?”
“Mộ Dung Hoàng! Ngươi cần gì phải ở trước mặt ta giả nhân giả nghĩa? Ta vốn tưởng rằng ngươi cường ép Thanh Hoằng gả cho Mộ Dung Khải, chỉ là bởi vì ngươi không hiểu cảm tình nữ nhi, cho rằng ngươi lòng đau thay cho Mộ Dung Khải! Nhưng ta vạn lần không ngờ đến đây chẳng qua chỉ là ngụy trang cho kế hoạch của ngươi, ngươi mục đích chân chính muốn đem Lâm Phóng bọn họ kéo dài ở chỗ này, lại phái người đến Giang Đông tung tin bọn hắn đã tìm được nơi nương tựa ở Yến quốc! Ngươi đây là muốn đẩy bọn hắn vào chỗ chết!”
Trong lòng ta cả kinh, thì ra đây mới chính là mục đích của Mộ Dung Hoàng!
Lại nghe Mộ Dung Hoàng nhẹ giọng cười nói: “Yên Chi, nàng vẫn không rõ sao? Đám người Lâm Phóng nếu như ta không thể sử dụng được, ta cũng không thể để Tấn quốc giữ lại cánh tay này!”
Trầm Yên Chi nói: “Ta chỉ hận chính mình không thể độc chết ngươi!”
“Nàng nên chết tâm đi! Cả đời này nàng đã là người của Mộ Dung thị ta! Nàng cho rằng ta không biết nàng đêm nay cùng sẽ bọn người Lâm Phóng mưu đồ bí mật sao? Hoắc Dương không phải muốn tới đây sao, ở ngoài cung của nàng gặp phải trận pháp Mộc Uẩn sát nhân, lấy lực lượng một mình hắn, tuyệt đối không thể sống quá tối nay. Ngày mai, Chiến Thanh Hoằng sẽ gả cho Khải nhi, ta muốn xem Lâm Phóng có thể đủ sức xoay chuyển trời đất đến thế nào? Người của ta hôm nay đã đi Giang Đông, hối lộ triều thần, đợi sau khi Lâm Phóng trở lại Giang Đông, nghênh đón bọn hắn khi trở lại sẽ là lệnh truy nã của triều đình!”
Ta một chưởng đẩy cửa điện ra, cửa điện văng ra xa ba trượng, ta trông thấy Mộ Dung Hoàng đột nhiên quay đầu nhìn ta, trên khuân mặt là sự hoang mang không thể tin được. Mà Trầm Yên Chi lại bị xích sắt trói ở trên ghế.
“Mộ Dung Hoàng, ta tới lấy mạng của ngươi!” Ta khẽ quát một tiếng, mắt thấy Mộ Dung Hoàng không trốn không tránh, ngược lại bổ nhào qua chỗ Trầm Yên Chi — lại chơi trò gì đây? Nhưng hắn làm sao nhanh hơn ta? Ta thả người xẹt qua, rút ra Đế Lưu, tâm như nước, đao như nước. Nước xẹt qua lồng ngực Mộ Dung Hoàng, ta chậm rãi thu đao.
Mộ Dung Hoàng kêu một tiếng, rút lui hai bước, ngã trên mặt đất, lồng ngực máu tươi mãnh liệt phun ra. Ta một đao bổ xuống xiềng xích trên người Trầm Yên Chi, đầu cũng không quay lại hướng Mộ Dung Hoàng nói: “Yên Chi, ta thay ngươi báo thù!”
Ta nâng đao, trên đât Mộ Dung Hoàng nằm giữa vũng máu tươi, ngực phập phồng, chưa tắt thở.
Ta nói: “Mộ Dung Hoàng, ngươi rất tự đại! Ta vốn không muốn giết ngươi. Nhưng ngươi bây giờ vu cáo hãm hại Lâm Phóng, ta chỉ có thể xách đầu ngươi trở về, mới có thể chứng minh Lâm Phóng trong sạch……” Lời còn chưa dứt, hai cánh tay đã tê rần, dùng hết toàn lực mới cầm được để Đế Lưu. Ta đầu tiên là xoay người để đao ngang ngực, đao phong xẹt qua, ta nghe thấy Trầm Yên Chi hô nhỏ một tiếng.
Huyết quang từ lồng ngực nàng chảy ra, tay nàng rơi xuống một cây châm nhỏ, sắc mặt nàng thê lương khổ sở, ta kinh hãi: “Yên Chi ngươi làm cái gì?” Ta ném Đế Lưu, tiến lên đỡ lấy thân thể đang lảo đảo muốn ngã.
“Châm đó không có độc……” Nàng gian nan nói.
Ta gật gật đầu. Ngươi muốn làm cái gì, Yên Chi?
Nàng lại dứt khoát đẩy tay ta ra, từng bước một lảo đảo đi đến bên cạnh Mộ Dung Hoàng. Lúc này Mộ Dung Hoàng đã cuộn mình nhìn chúng ta, máu của hắn chảy đã chậm lại, sắc mặt cũng trắng bệch, môi hơi run run, mắt nhìn cũng biết không lâu nữa sẽ chết .
“Mộ Dung Hoàng……” Nàng lưng đưa về ta, giọng nói mềm mại đáng yêu như lần đầu mới gặp, như tình nhân nói nhỏ thì thầm: “Giết ngươi, chỉ có thể là ta.”
“Yên Chi!” Ta lớn tiếng gọi, lại thấy Yên Chi chậm rãi gục xuống, ngã bên cạnh Mộ Dung Hoàng. Ta xông lên phía trước, lật lên thân thể của nàng, lại thấy nàng sắc mặt tím đen, hai mắt nhắm nghiền. Ta run rẩy duỗi tay xuống dưới mũi nàng, quả nhiên đã ngừng thở!
Yên Chi tự sát.
Sự thật này ép tới khiến ta thở không nổi, đau quá.
Mà bên chân, Yên Chi trước khi chết cắt lấy đầu Mộ Dung Hoàng lộn vòng lăn đến cạnh chân ta, bộ mặt dữ tợn, tràn đầy vết máu. Mục đích của ta đã đạt được. Nhưng Yên Chi, ta đã sai sao? Nếu như ta không tới giết Mộ Dung Hoàng, ngươi có phải hay không sẽ không chết? Còn có hài tử trong bụng?
Ngoài cửa tiếng động càng lúc càng lớn, ước chừng là thị vệ ngày càng tụ tập nhiều hơn. Ta nhặt lên Đế Lưu, đôi tay lại ngừng không được run rẩy. Trước mắt không khống chế được mà hiện lên hình ảnh nữ tử tươi đẹp mà ấm áp, ở dưới ánh trăng ôn nhu nàng nói với ta, nói nàng muốn sinh hạ hài tử cho hắn, sau đó sẽ tiếp tục trở lại giang hồ. Yên Chi giáo chúng còn rất kính yêu nàng, nàng không thể vứt bỏ bọn họ.
Trong lòng ta đau nhức thảm thiết, ngoài cửa sổ có người nào đó gọi tên của của ta, hắn phá cửa sổ mà vào, một phen xách lên đầu Mộ Dung Hoàng, bắt lấy ta bỏ chạy. Một đường giẫm đạp lên rất nhiều thi thể, rất nhiều ánh lửa, rất nhiều hận ý bao hàm trong mắt, ở trước mắt ta lưu quang cực nhanh xẹt qua.
Ta lệ rơi đầy mặt, cơ hồ nghẹn ngào.
Lâm Phóng, Lâm Phóng, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy được, chúng ta đi con đường này, thì ra là máu chảy thành sông như vậy!
——————
Thời điểm trời sáng, ta cùng Hoắc Dương đã chạy tới rừng rậm cách thành trăm dặm. Vừa bước vào một bước chân, liền có hộ vệ ngăn lại, nhìn thấy chúng ta, mừng rỡ, hô hoán: “Đã trở về! Đã trở về!”
Hoắc Dương kéo ta đi vào bên trong, mới đi mấy bước chân, liền gặp Lâm Phóng đứng ở đó, sắc trời xám trắng càng nổi bật một thân quần áo bạch sắc của hắn, lại có mấy phần tiều tụy gầy yếu. Hắn trông thấy chúng ta, nhíu mi chào đón, tóm lấy hai cánh tay của ta.
Nhưng chỉ là cầm tay nhìn nhau, im lặng không nói.
“Ta không có chuyện gì.” Ta nói, mới phát hiện thanh âm mình tựa như đang khóc.
Hắn nâng tay, lướt qua khóe mắt ta, ta mới phát hiện mắt đã sưng đau.
“Là ta khinh địch, mới khiến cho nàng rơi vào trong tay Mộ Dung thị.” Hắn chăm chú nhìn ta.
“Không, không phải,” Ta ngừng một chút nói,“Yên Chi đã chết.”
Hắn lông mày nhíu chặt, đôi tay đang nắm chặt ta trong khoảnh khắc buông lỏng, chợt lại nắm chặt. Nửa buổi, hắn quay lưng lại đi, ta chỉ nghe đến hắn gằn từng chữ một: “Xin lỗi ngươi, Yên Chi.”
Chúng ta đều trầm mặc.
Một bên Hoắc Dương nói: “Mộ Dung Hoàng đã chết, đây là thủ cấp của hắn. Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”
Lâm Phóng gật gật đầu, xoay người lại, thần sắc đã bình tĩnh trở lại: “Đã phiền ngươi cứu Thanh Hoằng rồi.”
Hoắc Dương cười cười: “Là do tiểu tử Mộ Dung Khải lén lút chạy đi tìm Thanh Hoằng, ta mới tìm được nơi giam Thanh Hoằng.”
“Mộ Dung Khải?” Lâm Phóng nhíu mày.
Hoắc Dương liếc nhìn ta nói: “Ta không giết hắn.”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Hắn vốn là vô tội. Chỉ là sau này này huyết hải thâm cừu, hẳn là hậu hoạ vô cùng.”
Trong lòng ta run lên, lúc ấy nhất thời mềm lòng, nhưng không phải là như thế! Mộ Dung Khải, duy nhất thành niên nam tử Mộ Dung thị, người thừa kế vương vị không thể tranh luận.
Hắn tuổi trẻ cường tráng, văn võ song toàn. Sớm đã không còn là thiếu niên đơn thuần khả ái năm đó. Trong đầu ta hiển hiện bộ dạng hắn tối hôm qua. Hắn cầm chìa khóa, nâng con mắt nhìn ta, ánh mắt ấy, không thua Mộ Dung Hoàng, không thua Lâm Phóng. Trong nháy mắt vẻ lo lắng trong ánh mắt ấy đã thay bằng ý muốn cướp đoạt và dục vọng chiếm hữu.
Ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Hoắc Dương cuối cùng nhịn không được, nói: “Thanh Hoằng không cho ta giết.”
Lâm Phóng liếc nhìn ta, không dao động nói: “Không sao. Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Chúng ta vội vàng rời đi, qua mấy ngày, rốt cục mùng hai tháng ba đến được biên giới Đại Tấn. Truy binh phía sau sớm đã rút lui, một đường cũng tính là thông suốt không bị ngăn trở. Thậm chí Giang Đông truyền đến tin tức, vẫn chưa truyền tới tin đồn Lâm Phóng làm phản Tấn triều.
“Mộ Dung Khải.” Lâm Phóng nói. “Ta nghĩ nhất định là hắn, buông tha chúng ta. Đoán chừng trong lòng hắn, cũng không chấp nhận hành động của Mộ Dung Hoàng. Ta chỉ mong hắn vẫn bảo trì như vậy, không cần giống Mộ Dung Hoàng. Chuyện đó đối với Đại Tấn ta cũng là một chuyện tốt.”
Nhưng mà khi chúng ta cách Kiến Khang còn có hai trăm dặm, lại truyền tới một tin tức kinh người — đại tướng quân Vương Đôn, tạo phản!
Vương Đôn phát hịch văn chiêu cáo thiên hạ, lên án mạnh mẽ Tư Mã thị đủ loại tồi tệ, mà Hoàng đế cũng hạ lệnh, đánh dẹp Vương Đôn. Dưới trướng Vương Đôn có năm vạn thủy sư, từ Trường Giang mà tới, nhằm thẳng vào Kiến Khang. Các thủ hạ cũ của Vương Đôn, cũng phất cờ hưởng ứng, Kiến Khang nguy cấp! Mà dưới trướng triều đình binh lực khắp nơi cũng nhanh chóng tập kết, hai bên giằng co ở Trường Giang!
Lâm Phóng nhận được mật báo, trầm mặc rất lâu, nhìn không ra vui giận. Ta ở một bên không rõ nguyên do, chỉ là thấy hắn hai hàng lông mày nhíu chặt, nhịn không được duỗi tay, vuốt nhẹ lên lông mày của hắn. Lại bị hắn bắt lấy tay, đưa đến môi hôn. Ta có chút quẫn, bằng võ nghệ của ta, muốn rút tay dễ như trở bàn tay.
Nhưng ta lại không rút về. Ở khách điếm trong trấn nhỏ, hắn ngồi ôm ta, nhẹ giọng thăm hỏi: “Hoằng Nhi, Đại Tấn nguy cấp, chúng ta muốn đi cứu sao?”
Ta không biết nên ra sao đáp. Hắn cười : “Nàng bây giờ đối với triều đình thấy thế nào?”
Ta lắc đầu: “Ta không thích. Thực không thích.” Ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ôn hòa của hắn, ta nói tiếp: “Trước ta cùng Ôn Hựu, cũng vì triều đình mà chia rẽ. Ta nhất định là có điểm hận. Hơn nữa bọn hắn dám bán đứng ngươi! Điểm này không thể tha thứ!”
Lâm Phóng tươi cười, bộ dáng có chút cao hứng, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của ta một cái: “Rất tốt.”
“Rất tốt cái gì?” Ta nghi ngờ, hắn lại không đáp, ngược lại thăm hỏi: “Nàng nghĩ Giang Đông võ lâm có nên ra tay hay không?”
Ta cắn chặt răng, nói: “Ra tay. Triều đình tuy không tốt đẹp gì, nhưng cũng là quốc gia của chúng ta. Vương Đôn kia, các ngươi không phải vẫn nói hắn đã mang phản tâm sao? Dù sao không thể giúp đỡ loại phản đồ kia!”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Hoằng Nhi nói rất đúng.”
“Vậy chúng ta bây giờ lập tức trở về Kiến Khang giúp lão Hoàng đế sao? Hay đi Võ Xương ám sát Vương Đôn?” Ta nói. Không quan hệ Lâm Phóng, cùng ngươi, đi nơi nào đều có thể.
Hắn lại lắc đầu: “Đều không đi. Chúng ta trước trở về Kinh Châu, thành thân.”
Ta nháy mắt ngây người, chỉ cảm thấy trên mặt trên tai đều nóng hừng hực.
Hắn nửa thật nửa đùa nói: “Chuyện gì, cũng không quan trọng bằng việc này.”
“Nhưng…… Nhưng…… Giang sơn sớm tối nguy hại ……” Việc này không giống như tác phong của Lâm Phóng nha. Nói đến cùng, hắn thực sự rất trung với Tấn Thất.
Ước chừng là thấy ta nói chuyện không lưu loát, Lâm Phóng lúc này mới thu lại nụ cười, ánh mắt băng lãnh, khuân mặt túc sát, ta phảng phất lại thấy hắn mỗi lần cùng địch thủ giao đấu đều đã tính kế mưu đồ cùng thủ đoạn vô tình.
“Vương Đôn diệt không được Tấn Thất, nhưng nhất định sẽ phải chịu tổn thất nặng.” Hắn nói, “Vương Đôn binh lực tuy mạnh, ở trong triều một tay che trời. Tấn Thất nhìn như suy nhược, nhưng trung thần như phụ tử Ôn Kiệu Ôn Hựu trung tâm với Tấn Thất chẳng có bao nhiêu. Bây giờ thế lực Vương Đôn đang mạnh, tân đế đăng cơ không đến hai năm, nóng lòng muốn kiến công lập nghiệp, nhất định khinh địch. Chúng ta lúc này xuất thủ, ở Tấn Thất chỉ như dệt hoa trên gấm. Đợi đến lúc Vương Đôn chiếm thế tối ưu, chúng ta xuất thủ, đó mới là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Hắn quay lại nhìn ta, vẻ mặt nghiêm nghị biến mất, ánh mắt nhu hòa: “Huống hồ, cùng nàng thành hôn, đích xác là việc lớn nhất trong lòng ta.”
Trong lòng ta run lên.
“A Phóng…… A Phóng……” Ta nhẹ nhàng gọi hắn, hắn cúi đầu kề sát giữa tóc ta vuốt ve, “Chúng ta nói rồi, vĩnh viễn không chia lìa.”
Hắn trầm trầm gật đầu. Vòng tay của hắn ấm áp khiến cho ta không kềm chế được.
Bóng đêm dần dần sâu, nghe hắn hô hấp đều đặn trầm ổn. Đúng là đã tựa đầu vào vai ta ngủ. Trong lòng ta mềm nhũn. A Phóng, cái gì mà triều đình giang sơn, cái gì võ lâm ân oán, chúng ta đều không cần suy nghĩ.
Chúng ta ở cùng một chỗ, đến khi đầu bạc là tốt rồi.
Ta nhẹ nhàng rút ra đôi tay trong vòng tay hắn, đem hắn ngủ say đặt ngang ở trên giường, cởi ra giầy của hắn, vừa muốn đắp kín mền cho hắn, lại phát hiện hô hấp của hắn run lên. Hắn cánh tay dài chụp tới, ôm ta, dán sát lồng ngực hắn.
“Ngươi giả ngủ!” Ta giả vờ tức giận.
Hắn cười khẽ, trở tay một cái, lại dùng ra một trong ba chiêu thức cực kỳ tinh diệu mà sư thúc đã dạy cho ta, thành công đem ta ép ở dưới thân.
“Nương tử……” Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi người xuống.
Trong ngực như có sáp ngọt tan chảy, duỗi tay gắt gao ôm lấy lưng của hắn. Lưng của hắn tuy không tráng kiện bằng người tập võ, lại vô cùng rộng lớn rắn chắc. Hắn hôn môi cũng giống như bản thân hắn, lúc đầu dịu dàng, lại càng lúc càng tựa cuồng phong mưa gió. Ta chỉ cảm thấy thân thể chính mình mềm mại được như tương hồ, trong đầu vừa nóng vừa choáng, nghe thấy khớp hàm không khống chế phát ra thanh âm run sợ.
Dưới ánh nến, chỉ thấy hàng mi đen xinh đẹp của hắn, hai mắt màu mực tựa như khói nước, mồ hôi ròng ròng nhỏ giọt, trong suốt nhiệt liệt. Trong đầu ta bỗng nhiên nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia, ngày hắn biểu diễn trên đại hội võ lâm, lúc ấy hắn, là thiếu niên hai mươi tuổi, một thân quần áo bạch sắc, giống như hoa sen giữa huyết tinh võ lâm dơ bẩn, chậm rãi nở rộ, khiến cho người ta không thể dời. Chính là từ ngày đó hắn bước vào võ lâm Giang Đông, cũng bước vào cuộc đời của ta.
Lúc ấy, gương mặt anh tuấn, cùng hắn lúc này, không khác nhiều, ngược lại càng thêm lạnh lùng dịu dàng. Trong lòng ta mơ mơ hồ hồ nghĩ — vẫn là ngươi, thì ra vẫn là ngươi, Lâm Phóng. Dưới ánh mắt ôn nhu nhìn ta chăm chú, dường như có một bàn tay, mơn trớn ở nơi sâu nhất hồn phách của ta, đi đến đâu là say mê thấu xương đến đấy. Lâm Phóng động tác càng lúc càng nhanh, ta phảng phất nghe thấy giọng nói như tiếng suối chảy róc rách, trông thấy trong nước rậm rạp thủy thảo cùng rêu phong trêu trọc, đem ta đến đỉnh cao nhất của nơi ta không biết tên, lặp đi lặp lại như vậy, bị hắn công thành đoạt đất, ta rốt cục cúi đầu thần phục, toàn thân huyết mạch tựa như đều muốn phun trào, tại nơi cực hạn cao nhất, ta nghe thấy thanh âm cuồng loạn gào thét chói tai, toàn bộ cơ thể tê liệt, cả người như muốn tan rã.
Lâm Phóng đem ta ôm càng thêm chặt, bật ra nụ cười thâm trầm, hắn lúc này, cùng với ban ngày tựa như biến đổi, tựa như một con thú, cắn đoạt xương cốt của ta. Đầu của hắn dán sát vào đầu ta, ta thấy phía sau tai hắn đều là mồ hôi, ta nghe thấy tim đập trong lồng ngực hắn mãnh liệt dồn dập, như ta.
Rất lâu sau hắn mới ngừng lại, khép con mắt ngủ say, chỉ là vòng tay vẫn gắt gao ôm chặt ta như trước. Ngay cả khi ngủ say khuôn mặt hắn vẫn trong trẻo lạ thường, một bên gò má cũng đủ khiến cho tim ta đập nhanh.
Mà bên ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, vân đạm phong khinh, chim yên lặng bay xẹt qua. Chỉ có tiếng tim đập vững vàng của hắn, ghé sát bên tai ta, ôn nhu mà từ bi. Ta phảng phất nghe thấy một giọng nói, cho dù tương lai là gập ghềnh hay yên ổn, chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau, cùng nhìn trời nước một màu, cưỡi ngựa đi khắp giang hồ, không bao giờ buông tay.
Danh sách chương