Khi công việc kết thúc, người đàn ông kia hình như có việc nên phải đi trước, nhưng đã kịp thêm thông tin liên lạc của Tư Minh Minh. Dù Tô Cảnh Thu tức giận, anh vẫn không tiến đến. Từ sâu thẳm, anh tin tưởng Tư Minh Minh, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút ghen tuông khó chịu.
Vừa làm việc, anh vừa liếc nhìn vợ mình trò chuyện với người đàn ông đó. Cô dường như rất hứng thú với câu chuyện, thậm chí còn đứng dậy, tiến thêm một bước về phía anh ta.
"Ê ê ê!" Đào Đào, tay bưng khay, đi ngang qua, thở dài ba tiếng, rồi hỏi Tô Cảnh Thu có cần cậu ta đến thám thính không. Tô Cảnh Thu tất nhiên từ chối, nghĩ bụng đàn ông phải có chút tôn nghiêm, chút bao dung. Dù gì anh cũng không còn trẻ để mà diễn trò ghen tuông lúc này.
Cuối cùng, người đàn ông đó cũng rời đi. Lúc này, Tô Cảnh Thu mới giả vờ như không có chuyện gì, bước thong thả đến trước mặt Tư Minh Minh, hỏi: "Người quen à?"
"Không quen." Tư Minh Minh đáp: "Anh ta nói từng nghe em chia sẻ trên một diễn đàn, nên lại gần hỏi xem có phải em không."
"Trí nhớ tốt vậy? Diễn đàn nhiều diễn giả như thế, mà chỉ nhớ mỗi em?" Tô Cảnh Thu cảm thấy phức tạp. Một mặt, anh tự hào vì vợ mình ấn tượng đến vậy, mặt khác, anh lại cho rằng người đàn ông đó có ý đồ không tốt.
"Cái đó thì em không biết." Tư Minh Minh nhún vai: "Anh ta là chủ một công ty đào tạo, hỏi em vài vấn đề. Nghe nói giờ em đang tự làm, nên muốn hợp tác cùng em."
Tô Cảnh Thu không khỏi khâm phục năng lực của vợ. Người khác đến đây uống rượu, thư giãn, còn cô thì chỉ cần ngồi một chỗ, rượu vẫn chưa uống xong đã tìm được đối tác. Từ trường đúng là điều kỳ diệu.
"Anh làm việc tiếp đi." Tư Minh Minh cầm lấy chai rượu, nói: "Em muốn ngồi đây uống một mình."
Cơn ghen của Tô Cảnh Thu còn chưa tan, thì Tư Minh Minh đã đeo tai nghe chống ồn, ra hiệu đuổi khéo. Anh hậm hực, quay đi làm việc, thiếu điều muốn dậm chân. Buổi thử rượu kéo dài đến rất khuya. Khi đóng cửa, đường phố đã vắng bóng người. Cả hai đều đã uống rượu, Tô Cảnh Thu vì không muốn ai khác lái xe của mình nên đề nghị bắt taxi, nhưng Tư Minh Minh lại nói muốn đi bộ.
"Không ngủ giấc dưỡng sinh nữa à?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Không ngủ nữa, đi dạo đêm." Tư Minh Minh đề nghị.
"Được thôi. Đi dạo đêm à, anh rành lắm, hơn mười năm kinh nghiệm đấy!" Tô Cảnh Thu vỗ ngực tự tin, rồi nắm tay kéo cô ra phố.
Kể từ khi quán bar của anh đóng cửa, Tô Cảnh Thu cũng kết thúc hơn mười năm sống "ngày ngủ đêm thức". Ban đầu, anh không quen, mỗi khi trời tối, đôi mắt lại sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn. Không thể nào ngủ nổi. Anh không ngủ, thì Tư Minh Minh cũng đừng mong yên. Anh kéo cô dậy nói chuyện, biểu diễn ném chai, thậm chí còn nhảy múa c ởi đồ, khiến cô phát bực, phải mấy lần đuổi anh ra ngoài để được yên tĩnh.
Phải mất hai tháng, sức hút của màn đêm mới rời khỏi anh hoàn toàn. Đến 11 giờ đêm, anh bắt đầu buồn ngủ. Ngủ không phải khó, cái khó là ngủ vào ban đêm. Giờ đây, cuối cùng anh cũng có thể ngủ đúng giờ.
Và từ lúc đó, hai vợ chồng mới thật sự "ngủ chung". Người từng suốt đêm không ở nhà, nay lại nằm bên cạnh cô. Tư Minh Minh thấy ghen tị, vì có những người, dù trời có sập, vẫn có thể ngủ ngon lành trong một phút. Hơi thở của anh trở thành chất kết dính trong đêm của cô, kết nối lại những tưởng tượng bay bổng mà cô thường tản ra mỗi khi đêm đến, khiến ý thức của cô bắt đầu trở nên nặng nề, và cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, họ từ bỏ ý định về nhà ngủ, đi bộ trên con phố yên tĩnh. Chủ yếu là Tư Minh Minh không muốn ngồi xe. Cô vừa uống hai chai rượu, tuy không nhiều, nhưng nếu ngồi xe, cô sẽ cảm thấy khó chịu. Đi bộ lại dễ chịu hơn nhiều.
Lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp. Cô chủ động đưa tay mình vào tay anh để anh nắm lấy. Trong lúc này, cô cảm nhận được lợi ích của việc có một người bạn đời cao lớn. Khi gió mạnh thổi qua, chỉ cần đứng sau lưng anh, luồng gió sẽ bị bờ vai rộng chắn lại, không thổi đến cô. Cô đùa nghịch, mỗi khi gió thổi thì bước chậm lại, đứng sau anh; gió ngừng thì ló đầu ra cảm nhận, rồi lại quay về bên cạnh anh.
Thấy cô vui vẻ, Tô Cảnh Thu cũng không vạch trần, chỉ lặng lẽ chơi cùng. Đây là lần đầu tiên anh nhận ra vóc dáng của mình cũng có ích đến vậy. Đáng nói là, Tư Minh Minh hiếm khi có hứng thú như thế, điều này làm anh thấy ấm lòng.
Theo thời gian, cô ngày càng hồn nhiên, anh lại ngày càng chín chắn. Sự phát triển này có phần kỳ lạ, nhưng họ đều cảm thấy thoải mái.
"Rượu ngon không?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Rất ngon." Tư Minh Minh nhấm nháp hương vị: "Em không thích rượu mạnh, cũng không thích các loại cocktail đóng chai có ga quá ngọt. Loại này không nồng, ngọt dịu, ga giữ lâu, em rất thích."
"Thật chứ?"
"Thật mà."
Tô Cảnh Thu vui mừng thật sự. Anh rất cẩn trọng trong việc nghiên cứu rượu. Loại này anh đã làm đi làm lại rất lâu, trước đây luôn cảm thấy chưa ổn. Để hoàn thiện công thức cuối cùng, anh và đội của mình đã chịu không ít khổ cực. Phản hồi hôm nay đều rất tích cực, có người thậm chí còn giới thiệu miễn phí cho người khác ngay tại chỗ, điều này khiến anh rất phấn khởi.
Tiếp theo, anh dự định thử một loại "café rượu" trong quán, kết hợp giữa cocktail và cà phê pha tay, để tạo ra hương vị độc đáo. Công thức này đã được chỉnh sửa bốn lần, đến phiên bản hiện tại, Đào Đào đã mê mẩn. Khi về nhà, anh định làm thử cho Tư Minh Minh nếm.
Nghĩ đến đó, anh không kiềm được bật cười.
Tư Minh Minh tò mò hỏi anh: "Sao anh cười vậy?" Tô Cảnh Thu mím môi không đáp. Nhìn thấy nét mặt đắc ý của anh, cô cũng phối hợp, tò mò hỏi tới: "Gì thế? Có chuyện gì vui mà không chia sẻ với em à?
"Muốn nghe không?" Anh nhướng mày, vẻ mặt đầy biểu cảm.
"Muốn."
"Vậy em hôn anh một cái." Anh hơi cúi đầu xuống, chỉ vào má mình rồi nhắm mắt lại.
Ai lại đi hôn công khai ở ven đường ban đêm cơ chứ? Đó là chuyện người ta chỉ thích làm lúc còn hai mươi. Trong lúc Tư Minh Minh còn chần chừ, Tô Cảnh Thu đã cúi xuống hôn l3n chóp mũi cô một cái. Anh không chịu rời đi, đầu mũi kề sát đầu mũi, nửa hé mắt nhìn cô với ánh mắt đầy khiêu khích: "Thế giờ có dám hôn không?"
Tim Tư Minh Minh bỗng dưng bay bổng.
Anh thật sự rất đẹp, đôi mắt sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch đầy mê hoặc. Lúc còn ngoài hai mươi, chẳng trách lại có nhiều chị gái thích anh đến mức khuyên anh không cần cố gắng nữa. Đến tận bây giờ, khuôn mặt này vẫn đủ sức một đấu một trăm.
Tư Minh Minh nghiêng đầu tới, khẽ chạm vào môi anh. Gió thu mang theo hơi lạnh, khiến đôi môi anh cũng mang cái lạnh của một ly cà phê đá. Chạm một lần, vẫn lạnh.
Những cái chạm nhẹ như có như không, như trò đùa của một đứa trẻ nghịch ngợm. Nhưng Tô Cảnh Thu không phải người thích chơi trò đó. Anh giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn thật sâu. Để tránh chiếc xe điện chạy qua, anh kéo cô vào lòng, rồi đưa cô tới góc tường gần đó.
Cô bám vào cổ áo khoác dài của anh, nép mình hoàn toàn vào anh. Nụ hôn càng sâu, âm thanh xe cộ lướt qua cũng dần bị màn đêm nuốt chửng. Một con mèo hoang đi ngang qua chân họ. Cô vừa định nhìn xuống thì đã bị anh kéo lại, tiếp tục chìm vào nụ hôn.
Cái ôm trở nên chặt chẽ hơn, hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lớp vải, dần dần thấm vào người cô. Tim đập nhanh hơn bình thường. Một chút rung động bất chợt.
"Em thấy cưới trước yêu sau cũng không tệ." Tư Minh Minh nói: "Ít nhất không phải lo lắng đối phương đang giấu giếm chuyện đã kết hôn, để rồi vô tình mình thành người thứ ba."
"Chuyện gì kỳ cục vậy? "Tô Cảnh Thu bật cười: "Ai bị lừa? Là Trương Lạc Lạc à?"
"Làm sao có thể! Lạc Lạc và bạn trai vẫn đang rất tốt đẹp." Tư Minh Minh đưa tay đặt vào tay anh: "Hai người họ ở bên nhau vui lắm."
"Vậy thì sao?"
"Chỉ là tự dưng em nghĩ vậy thôi." Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Anh có nhận ra khí chất của mình đã thay đổi không? Lúc nãy em thấy điều đó khi anh làm việc."
"Thay đổi thế nào?"
"Em không biết nói chính xác. Nhưng em khá mê nó."
"Tư Minh Minh mê anh?" Anh ngạc nhiên: "Tư Minh Minh chỉ mê những bộ óc thông minh thôi mà."
Thấy anh không tin, cô nhón chân lên hôn anh thêm một cái. Tô Cảnh Thu im lặng, chỉ cần nhìn cô một lần đã hiểu ý. Nhưng tiếp tục "hành sự" giữa đường như vậy thì thật không ổn. Công khai hôn còn được, chứ công khai làm chuyện khác thì... không được. Hai người gọi xe về nhà, tiếp tục tận hưởng niềm vui trong phần cuối của màn đêm.
Khi về nhà, Tô Cảnh Thu lấy ra một bộ đồ, dè dặt hỏi ý kiến vợ: "Em có thể từ chối, không bắt buộc đâu..."
Tư Minh Minh cầm bộ đồ lên xem. Chiếc áo mỏng như cánh ve, dưới ánh đèn xuyên thấu, không hiểu mặc vào mùa này thì người không rét run sao. Thấy ý nghĩ của cô, anh nói: "Mở điều hòa, chỉnh 30 độ... Bên ngoài em mặc thêm áo nữa..."
"Rồi anh lột ra? Chúng ta chơi cosplay?" Cô bắt chước giọng anh: "Chơi lớn nhỉ!"
Lời của cô làm anh cứng họng. Ngỡ như đã lâm vào bế tắc, nào ngờ cô lại chọn trong đống đồ đó, lấy ra một bộ váy dài tay: "Bộ này chắc phải kèm theo roi?"
Nếu giờ có cái lỗ nào, chắc Tô Cảnh Thu đã chui xuống. Cô luôn biến những chuyện riêng tư thành buổi thảo luận hay phiên tòa, chọn tới chọn lui, khiến anh bối rối.
"Em cũng biết đến roi à?" Tô Cảnh Thu gãi đầu hỏi.
"Trong phim ấy." Tư Minh Minh làm vẻ mặt "có gì đâu mà lạ": "Phim kiểu này chẳng phải đều có sao? Mấy bộ đồ thế này thì phải đi với giày cao gót và roi da. Anh chuẩn bị không chuyên nghiệp chút nào. Thôi vậy, lấy bộ này đi."
Cô chọn một bộ khác, là chiếc váy nhỏ bằng vải mỏng màu trắng, hở lưng khá nhiều, còn có thể gắn thêm đôi cánh phía sau. Nếu mặc lên, chắc chắn sẽ trông như một thiên thần chuẩn bị "hóa tiên".
"Đã giặt chưa?" Cô hỏi.
Tô Cảnh Thu gật đầu.
"Giặt lúc nào?"
"Hai hôm trước anh lén giặt."
"Tốt, tốt, tốt." Cô nói liên tục ba chữ "tốt", rồi trêu anh: "Anh tính toán kỹ ghê nhỉ!"
Cô cầm bộ đồ bước đi, nhưng khi quay người lại, khóe miệng cô đã nhếch lên. Hai vợ chồng tình cảm tốt đẹp, thì phải có người lo nghĩ đến những chuyện như thế này. Cô đùa anh một hồi, chính mình cũng không nhịn được cười. Tô Cảnh Thu hễ rảnh là đầu óc lại nghĩ mấy chuyện này.
Tư Minh Minh thật biết cách chọn.
Da cô vốn trắng trẻo, sáng mịn, mặc bộ váy vải mỏng màu trắng, quả thật như thêm đôi cánh, càng giống một thiên thần. Cô đứng trước giường, khoe đôi cánh nhỏ của mình, xoay người vài vòng rồi vẫy cánh, như thể muốn nhảy múa.
Nhưng Tô Cảnh Thu không nói lời nào.
"Anh làm sao vậy?" Cô lại vẫy cánh vài cái, trêu anh: "Anh bị hóa đá rồi à?"
Anh im lặng, tiến lên tháo đôi cánh trên lưng cô xuống, trong chớp mắt đã đẩy cô ngã xuống giường.
Là những giây phút ánh mắt giao nhau trong nhà hàng. Là cái hôn bất ngờ bên vệ đường. Là cái ôm ấm áp trong đêm yên tĩnh. Tất cả đều là những khoảnh khắc bình dị của tình yêu.
Đến khi họ mở mắt, bầu trời bên ngoài đã sáng. Hai vợ chồng vội vàng dậy, mỗi người bận rộn chuẩn bị. Khi Tư Minh Minh đã chỉnh tề, trên bàn đã có sẵn bữa sáng. Như thường lệ, trước bữa ăn, cô nói với Tô Cảnh Thu: "Cảm ơn anh." Còn anh cũng đã quen với sự lịch sự đó, chỉ cười và đáp: "Đừng khách sáo, anh cũng phải ăn mà."
Khi bước ra khỏi nhà, cô giúp việc đã đến. Hai người mỗi người đi một hướng, trở lại quỹ đạo bận rộn của cuộc sống.
Khi Tư Minh Minh đến nơi làm việc, Trương Lạc Lạc đã có mặt. Vì làm việc online ở nhà cả ngày, cô ấy cảm thấy mình trông có chút sa sút. Thế nên, cô ấy quyết định đến studio của Tư Minh Minh làm việc mỗi ngày, mượn một bàn làm việc, coi như giúp bạn mình tăng thêm không khí.
Vậy là trong studio, ba góc đều có người ngồi, mỗi người bận rộn một việc. Trương Lạc Lạc ngửi thấy mùi thơm của cà phê, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Ương đang xay hạt cà phê, chuẩn bị pha một ly cà phê. Bị mùi hương hấp dẫn, cô ấy bước đến và nhìn thấy từng động tác pha cà phê của Bạch Ương, đều rất chuyên nghiệp...
"Giỏi quá!" Trương Lạc Lạc khen ngợi. Cô gái vùng Tạng này thật sự thông minh, học gì cũng rất nhanh.
"Bà chủ dạy đấy." Bạch Ương trả lời nhưng diễn đạt không chính xác. "Bà chủ" ý là Tô Cảnh Thu.
Trương Lạc Lạc nghe xong liền bật cười. Thật thú vị, "bà chủ". Một người đàn ông khỏe mạnh như Tô Cảnh Thu lại được gọi là "bà chủ".
Bạch Ương nói tiếp: "Thông ruột."
"Gì cơ?" Trương Lạc Lạc tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại.
"Thông ruột." Bạch Ương nghiêm túc lặp lại. "Bà chủ" bảo cô ấy rằng sếp bị táo bón, đích thân dạy cô ấy cách pha cà phê để sếp uống. Sếp còn nói rằng ăn, uống, tiểu tiện, đại tiện - bốn việc nhỏ này thực ra đều là chuyện lớn trong cuộc sống, nhất định phải làm tốt trong lúc làm việc.
Trương Lạc Lạc hiểu ra, lớn tiếng nói với Tư Minh Minh: "Anh ấy quan tâm cậu chi tiết thật đấy! Anh ấy không bắt cậu chụp bồn cầu mỗi ngày gửi cho anh ấy xem đấy chứ?"
Tư Minh Minh tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy hơi buồn nôn, bèn xua tay: "Đừng nói nữa!"
Đang nói chuyện, Lục Mạn Mạn cũng đến. Cô ấy đi làm việc gần đó, nghĩ tới tiện đường ghé qua xin một bữa trưa. Còn khá lâu mới đến giờ ăn, uống một ly cà phê trước cũng không tệ. Lục Mạn Mạn vốn tinh ranh, biết chắc ở chỗ Tư Minh Minh không thiếu thứ gì, đặc biệt với người chồng chu đáo kia, mọi thứ hẳn đều đã được chuẩn bị sẵn.
Quả nhiên, cô ấy cầm hộp cà phê trên bàn lên, mở nắp ngửi thử, toàn là hạt cà phê thượng hạng. Quả thật lấy chồng làm nghề mở nhà hàng sức khỏe thì sự chăm chút vào những thứ như thế này vượt xa người thường.
"Bạch Ương, giờ học tới đâu rồi?" Lục Mạn Mạn hỏi. Diệp Kinh Thu đã giao phó Bạch Ương cho ba người họ, nói thật, đây đúng là một thử thách. Nhưng họ không sợ khó, đã lên kế hoạch chi tiết, hôm nay lẽ ra phải học xong phần đánh vần rồi.
Bạch Ương vất vả đánh vần một chữ, làm Lục Mạn Mạn cười nghiêng ngả. Bạch Ương hơi xấu hổ, khuôn mặt vốn ngăm khỏe của cô ấy đỏ bừng lên.
Người qua lại bên ngoài lác đác nhìn vào bên trong, thấy khung cảnh náo nhiệt liền tò mò thò đầu vào hỏi: "Đây là quán cà phê à?"
"Đúng vậy." "Lục Mạn Mạn đáp "Cà phê thủ công của nghệ nhân, giá đặc biệt 40 tệ."
Người nọ ngửi thấy mùi thơm của cà phê, do dự một lát rồi bước vào. Tư Minh Minh vội nói: "Đùa thôi, không thu tiền đâu. Chúng tôi chỉ tiếp bạn bè thôi." Rồi cô nháy mắt với Lục Mạn Mạn, ra hiệu rằng văn phòng này không có giấy phép kinh doanh thực phẩm, không thể đùa được.
"Vậy thì…" Người nọ lưỡng lự, Lục Mạn Mạn nhanh nhảu nói: "Vào uống đi, kết bạn luôn."
Không ngờ một văn phòng làm việc lại biến thành nơi "bán" cà phê. Vài cô gái xinh đẹp, ăn nói có duyên, chẳng mấy chốc đã làm quen với vị khách. Hóa ra, người này là nhân viên lên kế hoạch tổ chức sự kiện của một công ty, đang tìm địa điểm tổ chức hội thảo nhỏ.
Tư Minh Minh vốn làm việc rất hiệu quả, hỏi luôn thông tin chi tiết về sự kiện. Sau khi nắm rõ, cô nói: "Tôi nghĩ nơi này rất phù hợp. Văn phòng này cũng dự định tổ chức các buổi hội thảo giao lưu."
Người nọ đáp: "Tôi thấy chị rất chuyên nghiệp, đặc biệt là về nội dung hội nghị của chúng tôi."
Nghe vậy, Lục Mạn Mạn định long trọng giới thiệu Tư Minh Minh, nhưng bị cô cắt lời: "Trước đây khi còn làm ở công ty, tôi có tìm hiểu qua. Nếu cô quan tâm, tôi sẽ tính cho cô theo giá gốc."
"Thế thì tốt quá."
"Mời vào trong nói chuyện." Tư Minh Minh dẫn vị khách vào văn phòng để thảo luận kỹ hơn.
Trương Lạc Lạc nhìn qua cửa kính phòng họp, thấy Tư Minh Minh nghiêng người nói chuyện với "khách hàng" của mình. Hai người đối đáp qua lại, đôi khi thảo luận đến mức rất hào hứng. Cô cảm thán: "Cứ nghĩ Minh Minh đã chuẩn bị "nằm yên" rồi, không ngờ cái "nằm yên" của cậu ấy lại không giống những gì mình hiểu."
Thật ra, "nằm yên" của Tư Minh Minh là tìm kiếm sự tự do, thoát khỏi trạng thái căng thẳng trước đây, chứ không có nghĩa là từ bỏ hoàn toàn công việc.
Chính sự thư thái này càng làm cô thêm cuốn hút. Tinh thần làm việc hiệu quả của "nữ hoàng" Tư Minh Minh lại một lần nữa được thể hiện trọn vẹn. Vị khách trẻ tuổi mới đi làm, đang đau đầu vì công việc khó nhằn. Tư Minh Minh chỉ phối hợp giải quyết các yêu cầu công việc nhưng qua đó cũng khéo léo chỉ dẫn cô ấy cách xử lý vấn đề.
Đến trưa, hai người mới bước ra. Lúc này, đồ ăn mà Tô Cảnh Thu đặt đã được giao đến. Đầu óc anh dường như "khai sáng", biết trước mà hỏi Bạch Ương xem nên mang luôn suất ăn cho vị khách nhỏ kia.
Cô gái trẻ nhìn logo nhà hàng trên hộp đồ ăn và chiếc bánh ngọt, mắt sáng rỡ, trầm trồ: "Phải xếp hàng mới mua được đấy."
Lục Mạn Mạn cười nói: "Sau này muốn ăn thì cứ đến đây, không cần xếp hàng, còn có thể chen ngang. Vì đây là… nhà hàng của chúng ta."
"Thật biết khoe khoang." Trương Lạc Lạc vừa cười vừa nói. Điện thoại cô ấy vang lên một tiếng thông báo. Cô ấy mở ra xem, bạn trai gửi một bức ảnh, báo mình đã đến Thâm Quyến công tác và đang chờ khách hàng trong quán cà phê.
"Hai người hòa giải hẳn rồi?" Lục Mạn Mạn hỏi.
Trương Lạc Lạc gật đầu.