Tư Minh Minh luồn ngón tay vào mái tóc anh, cố gắng đẩy đầu anh ra. Nhưng tay cô trượt xuống, chỉ kịp đặt lên trán anh. "Đừng thế mà" cô nói.

Anh nắm lấy cổ tay cô, ép cả hai tay xuống hai bên, rồi cúi đầu tiếp tục.

Cảm giác như mọi thứ đang ập đến như sóng lớn. Cái chăn bỗng trở thành kẻ địch, khiến cô phải vùng vẫy thoát ra, kéo chăn xuống, để lộ khuôn mặt mình. Trên gương mặt ấy là những giọt mồ hôi chảy xuống gối, mái tóc ướt dính vào má. Trận chiến còn chưa bắt đầu, cô đã bại trận.

Thế nhưng, với Tô Cảnh Thu, anh vẫn chỉ đang đánh trống khai hội, chưa hề vội vàng buông dây cương.

Dù sao thì đêm đông cũng còn dài. Họ không còn việc gì khác để làm, anh muốn chậm rãi tận hưởng khoảnh khắc này. Anh cũng chẳng muốn nói gì, vì sợ nếu mở lời, sẽ không nghe thấy những âm thanh của cô nữa.

Giọng cô có phần mềm mại hơn, dịu dàng hơn so với trước đây, nhưng vẫn cố nén lại, không để phát ra quá lớn. Mỗi âm thanh đều mang một sắc thái riêng, như được thấm đẫm trong màn đêm, mơ hồ mà gợi cảm.

Khi anh đến gần cô, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên.

"Hôn anh đi." Anh nói.

Tay anh luồn xuống dưới cổ cô, nhẹ nhàng nâng lên, cô đành ngẩng mặt, trong ánh sáng lờ mờ, hôn lên môi anh. Một lần, rồi lại một lần nữa, nhẹ nhàng như gà con mổ thóc.

Anh đưa lưỡi ra, nhưng cô cố tình né tránh. Né qua, né lại, cuối cùng cô không nhịn được mà bật cười. Tô Cảnh Thu bị cô trêu tức, bèn đè cô xuống gối, hôn thật sâu và mãnh liệt.

Tư Minh Minh phát ra một tiếng rên khẽ. Dù ở trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được mặt mình chắc chắn đã đỏ ửng lên. Cô bắt đầu thấy nóng, cơ thể như bốc cháy.

Cô cố trốn tránh nụ hôn ngột ngạt như muốn lấy mạng của anh, nhưng càng trốn, anh càng mạnh mẽ. Cuối cùng, sự kiên nhẫn của anh cũng tan biến, biến thành một cuộc "chiến đấu" kịch liệt.

Từ chậm rãi, chuyển sang cuồng nhiệt.

Thậm chí Tư Minh Minh không nhớ mọi chuyện diễn ra thế nào, chỉ cảm thấy mình như đang trôi dạt trên một vùng biển động lớn, không thể điều khiển hướng đi, cũng chẳng khống chế nổi cơn sóng dữ. Cô chỉ còn biết nắm chặt chiếc cột buồm trước mặt.

"Chậm, Tô Cảnh Thu, chậm lại." Cô lại cầu xin, nhưng dường như anh không nghe thấy gì, giữ vững nhịp điệu của mình.

Cô đấm vào người anh, nhưng thay vì giảm nhịp, anh lại như được cổ vũ, tiếp tục tấn công mạnh mẽ hơn. Bình thường anh vốn dịu dàng, nhưng trên giường, anh như muốn công phá tất cả.

Tô Cảnh Thu hiểu rằng, vào lúc này, không thể nghe theo lời của Tư Minh Minh. Cô nói anh chậm lại, nhưng cơ thể lại quấn chặt lấy anh. Cô không nói thật lòng.

Anh cũng muốn kiểm chứng xem lưng mình đã hồi phục hoàn toàn hay chưa, nên cố ý điều chỉnh tốc độ, khi nhanh khi chậm, cố tình không dừng lại. Tư Minh Minh đã thất bại vài lần, giọng nói nghẹn ngào: "Đủ rồi, đủ rồi! Lưng anh không sao rồi, anh mau dừng lại đi!"

"Vẫn như trước kia chứ?" anh hỏi cô.

Tư Minh Minh che mắt, cô cũng không hiểu mình bị làm sao. Sao cô lại khóc? Khóc vì điều gì? Khi khóc, trông cô càng thêm đáng thương, giọng mũi nghẹn lại, run rẩy nói: "Còn… còn tốt hơn trước…"

"Thật là tốt hơn trước, hay em yêu anh hơn rồi?" Tô Cảnh Thu cố tình mạnh tay hơn một chút. Cô hét lên, nước mắt trào ra như vỡ đê.

Cô không thể nói rõ, chẳng biết trả lời thế nào, chỉ lắc đầu lia lịa, tay bấu chặt tấm ga giường. Nắm không nổi, cô đành ôm chặt lấy anh.

Anh để cô ôm mình, cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, áp mặt mình vào mặt cô, chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi. Lúc này anh mới hoảng hốt: "Không phải chứ, sao em lại khóc? Có đau không? Không làm nữa… không làm nữa…"

Tô Cảnh Thu thoáng chốc cảm thấy hối hận, đau lòng muốn dừng lại, nhưng Tư Minh Minh lại ôm chặt lấy anh.

Cô không thể diễn tả cảm xúc của mình, chỉ còn biết siết chặt lấy chiếc "cột buồm" của mình.

Tô Cảnh Thu bỗng nhận ra, cô khóc không phải vì đau, mà vì thích quá nên mới khóc.

Anh bỗng thấy vui mừng. Thật đáng giá khi bị chấn thương lưng, bởi điều đó như một cuộc "xa cách tân hôn" nâng mối quan hệ của họ lên một tầm cao mới. Đến mức Tư Minh Minh có thể "khóc vì sướng" thế này.

Cơn thở d ốc kéo dài rất lâu mới dừng lại, ngọn lửa trong lòng cháy rất lâu mới dịu đi. Nhưng họ vẫn ôm chặt lấy nhau. Anh thỉnh thoảng hôn nhẹ lên má cô, còn cô cũng đáp lại. Cái ôm sau khi mọi chuyện kết thúc dường như ấm áp hơn bình thường, làm họ cảm thấy gần gũi và thân thiết hơn bao giờ hết.

"Tô Cảnh Thu, lưng anh thật sự không sao nữa rồi." Tư Minh Minh nói: "Giờ anh có thể yên tâm được rồi. Nhưng em thật sự không hiểu, anh lo lắng cái gì vậy?"

"Em không hiểu đâu. Đàn ông ai cũng thế cả." Tô Cảnh Thu nói: "Chuyện này em đừng tìm hiểu sâu làm gì."

"Được thôi. Nhưng tại sao chỉ va một cái, không những không ảnh hưởng, mà giờ còn khỏe hơn trước?" Tư Minh Minh hỏi.

"Cái này… em cũng không hiểu được…"

Nói xong, Tô Cảnh Thu bật cười, nhéo nhẹ má cô, rồi ngồi dậy bật đèn ngủ lên. Thấy trên mặt cô vẫn còn vương dấu nước mắt, vừa thê thảm vừa quyến rũ. Anh rất muốn bàn với cô về chuyện "khóc vì sướng" nhưng nghĩ đến việc cô vốn rất ngại ngùng, anh đành nhịn lại.

Anh chỉ lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô. Nhìn biểu cảm yếu đuối đáng yêu của cô, anh lại không nhịn được mà hôn cô thêm lần nữa.

Mùa đông cứ thế tràn về trong một đêm giao hòa nồng nàn.

Sáng hôm sau vừa mở mắt, nghe thấy ngoài trời gió lớn gào thét, Tư Minh Minh khoác bộ đồ ở nhà lông dày, đi đến cửa sổ nhìn ra, lá trên cây đã rụng hết, người đi đường cũng co ro cúi mình.

"Chúng ta ra quán bar chơi chút nhé?" Tư Minh Minh đề nghị: "Anh đưa em đi được không?"

"Đi chỗ khác trước đã." Tô Cảnh Thu nói: "Xong rồi đi quán bar sau."

"Được."

Tư Minh Minh cũng không hỏi đi đâu, chỉ yên tâm đi theo anh. Trên đường, cô đoán có lẽ Tô Cảnh Thu chuẩn bị làm gì đó bất ngờ, mua một món gì đó "kinh thiên động địa" để khoe với cô, nhưng cô nghĩ chưa chắc mình đã ngạc nhiên lắm. Tuy nhiên, anh lại lái xe đến cửa hàng 4S. Khi dừng xe, anh nghiêm túc nói với Tư Minh Minh: "Đổi chiếc xe cũ kỹ của em đi thôi. Xe đó đáng lẽ đã có thể đưa đi thanh lý từ lâu rồi. Điều hòa mùa hè không hoạt động, gạt nước cũng trục trặc, nhìn cả lốp xe thôi anh cũng thấy nó chẳng an toàn gì cả."

"Em đã sửa điều hòa rồi. Gạt nước chỉ thi thoảng không hoạt động thôi. Hơn nữa, sau này em cũng ít dùng xe, em thấy không nhất thiết phải đổi."

Khi nói về việc đổi xe, hiếm thấy Tư Minh Minh lại tỏ ra chần chừ như vậy. Cô có chút không nỡ chia tay chiếc xe đó. Mặc dù nhỏ và cũ kỹ, nhưng cô đã lái nó nhiều năm, như thể đã có tình cảm với nó.

Tô Cảnh Thu nhìn ra suy nghĩ của cô, rồi nói: "Anh biết em không thích xe cộ, nhưng anh thì rất thích. Em nhìn xe của anh đi, mua về mà không tùy chỉnh một chút thì anh thấy như có lỗi với nó vậy. Mỗi chiếc xe đều có sứ mệnh riêng, phải để nó chạy trên con đường của nó. Chiếc xe của em trước đây có nhiệm vụ đưa em đến công ty mà em yêu thích. Giờ em đã kết thúc cuộc sống đó, sứ mệnh của nó cũng hoàn thành rồi."

Tư Minh Minh nghe xong bật cười: "Anh nói linh tinh gì thế?"

"Đúng, anh chỉ muốn đổi xe cho em thôi."

"Gần đây sao anh cứ thích tiêu tiền cho em vậy?" Tư Minh Minh không hiểu, dạo này Tô Cảnh Thu thật kỳ lạ, cứ tìm cớ để mua đồ cho cô. Mua lớp yoga, mua đồ dùng gia đình, giờ còn định đổi xe cho cô. Ngày trước, họ từng tính toán sống theo kiểu chia sẻ tài chính công bằng (AA), nhưng giờ anh lại tự phá vỡ quy tắc đó.

"Tiền thì phải tiêu đúng chỗ." Tô Cảnh Thu nói: "Hồi em giữ lại quán bar giúp anh, em đâu tính toán được mất gì. Mặc dù em không giỏi biểu đạt điều đó, nhưng anh không phải kẻ ngốc."

"Nói thế này nhé, Tư Minh Minh, em còn thật lòng hơn em nghĩ đấy. Nói câu sến súa chút, sự chân thành của em giống như một dòng suối trong vắt. Chỉ là em bén rễ trong đất, nên không thấy được. Nhưng dù anh là hòn đá hay chú cá trong dòng suối đó, anh đều có thể nhìn thấy."

Tư Minh Minh nhếch môi: "Thế thì liên quan gì đến chuyện đổi xe?"

"Có liên quan." Tô Cảnh Thu quả quyết: "Đổi xe, lên đường mới."

"...Thế còn liên quan gì đến câu vừa rồi?"

"Im nào." Tô Cảnh Thu bị cô làm cho đau đầu: "Đi xem xe trước đi."

Tư Minh Minh ngồi yên, ra điều kiện: "Không quá 20 vạn, không cần xe to quá, em không thích."

Tô Cảnh Thu nhìn những chiếc xe trong showroom, rồi lại nhìn cô: "Cố tình chọc anh đúng không?"

"Thôi, cứ vào xem đi."

Tư Minh Minh theo anh đi vào trong.

Ban đầu, Tô Cảnh Thu nghĩ chuyện này sẽ rất khó khăn. Ví dụ, cô sẽ kén chọn, cái này không thích, cái kia cũng không hợp, nếu thích thì lại chê đắt không muốn mua. Nếu vượt ngân sách thì cô coi như vi phạm nguyên tắc. Mà cô luôn là người có nguyên tắc nhất.

Nhưng đến khi Tư Minh Minh chọn xong xe trong vòng mười phút và chuẩn bị ký hợp đồng, anh mới nhớ ra, vợ anh - Tư Minh Minh - là người quyết đoán đến mức nào. Tính quyết đoán đó có thể xuất hiện ở mọi mặt trong cuộc sống.

Anh chặn cô lại, không thể tin nổi: "Em vẫn chưa lái thử mà!"

"Không cần, xe nào chẳng như nhau."

"Em chưa kiểm tra tính năng!"

"Mấy tính năng đó thì xe nào chẳng có." Tư Minh Minh bình thản đáp.

"Chiếc này giá gấp đôi mức 20 vạn mà em nói!"

"Em không mua nổi à?" Cô hỏi lại: "Em mua được."

"Anh mua cho em." Tô Cảnh Thu vui ra mặt. Nhanh quá, tốt quá, anh còn tưởng sẽ phải tốn rất nhiều nước bọt. Đúng là anh có mắt nhìn!

Chiếc SUV đô thị, dáng xe rất đẹp, rất cổ điển, cực kỳ phù hợp với khí chất "chuyên nghiệp" của Tư Minh Minh. À không, cô không thích người khác gọi mình là "chuyên nghiệp", vì cô cảm thấy đó như một lời chê bai. Nhưng chiếc xe này đúng là hợp với cô.

Chỉ cần ngồi lên xe, cô đã thấy tầm nhìn rộng hơn hẳn. Bảng điều khiển trung tâm cũng đẹp, chiếc xe nhỏ của cô trước đây không thể nào so sánh. Chỉ trong một giây, cô đã quyết định sẽ đổi, đơn giản như thế.

Nhưng cô không muốn để Tô Cảnh Thu trả tiền. Còn Tô Cảnh Thu nhất định phải mua xe cho cô. Hai người cãi qua cãi lại, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh xoa đầu, nói: "Tiền đặt cọc... không nhiều... ai trả cũng được..." Sợ rằng nếu họ còn cãi nhau nữa thì anh ta sẽ mất luôn khách hàng.

Cuối cùng, Tô Cảnh Thu chắn ngay quầy thanh toán, nhân viên bán hàng cũng rất nhạy bén, hỗ trợ chặn đường của Tư Minh Minh, để Tô Cảnh Thu thanh toán tiền đặt cọc. Tiền đã chuyển khoản, hóa đơn cũng in ra, nhân viên bán hàng cầm lấy rồi nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, Tô Cảnh Thu không nhịn được giơ ngón tay cái: "Em đỉnh thật."

"Em làm gì?"

"Anh mua xe lần nào cũng phải so sánh thông số, chọn kiểu dáng, lái thử, lằng nhằng cả tháng trời."

"Nhìn anh đâu giống kiểu người như vậy."

"Nhìn em cũng đâu giống kiểu người mua xe trong mười phút." Tô Cảnh Thu nói: "Em ít ra cũng nên cân nhắc kỹ một chút chứ? Anh còn chọn hai cửa hàng 4S để em so sánh, nhỡ đâu em thấy xe khác đẹp hơn lại hối hận thì sao?"

"Vậy anh lấy giấy chứng nhận kết hôn xong, thấy người khác cũng được, anh ly hôn hay ngoại tình?" Tư Minh Minh hỏi.

"…"

"Tương tự, em mua xe rồi, dù xe khác có tốt đến đâu thì liên quan gì đến em chứ?"

Nghe qua thì ví dụ này có vẻ gượng ép, nhưng nghĩ kỹ lại thấy rất hợp lý. Tô Cảnh Thu muốn giơ ngón tay cái khen ngợi Tư Minh Minh. Dù sao thì thêm một việc lớn nữa đã được giải quyết xong.

Trong lòng Tô Cảnh Thu, năm nay tuy không suôn sẻ lắm, nhưng cuối năm cũng đã gần kề, những việc cần làm thì vẫn phải hoàn thành, để đón năm mới một cách nhẹ nhõm. Dù năm tới có ra sao, nó vẫn sẽ đến.

Hai người ghé qua quán bar một lần nữa. Lục Mạn Mạn đang đứng chống tay hông ở bên ngoài, tư thế kỳ lạ, có vẻ đang nghiên cứu việc sửa sang. Tư Minh Minh nói muốn một không gian thông thoáng, gần như không có gì che chắn, cần sửa bức tường hướng ra đường thành một cửa sổ kính lớn sát đất, còn khu vực văn phòng thì dời về phía sau. Yêu cầu của cô không nhiều, nhưng lại nói "phải xem cảm giác". Mà "xem cảm giác" là thứ khó chịu nhất!

Lục Mạn Mạn hừ một tiếng, vừa hay nhìn thấy một vết đỏ nhỏ trên cổ Tư Minh Minh: "Ê? Ê?"

"Mình gãi thôi!" Tư Minh Minh vội giải thích: "Thật đó!"

------------------------------------

Tác giả có đôi lời:

Ngày mai là chương kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện