Chuyện này được báo lại cho đại thái thái khi người đang rửa mặt chải đầu. Nghe Vệ Diêu kể xong thì một chút giật mình cũng không có. Một hầu gái hãy còn quỳ hai, tay giơ cao chậu rửa mặt. Lại thêm người đến hầu bà rửa tay. Bên cạnh là một phụ nữ lớn tuổi cầm váng sữa xoa xoa mặt cho đại thái thái, cẩn thận vô cùng.

Vệ Diêu chấn động, nhìn đại thái thái kia đang dưỡng da kỹ càng lòng lại có chút e ngại.

Bà rất bình tĩnh. Thật giống như…. Chuyện này xảy ra hằng ngày vậy.

Đại thái thái thản nhiên nói: “Trước khi ngươi về đây, trong nhà vẫn luôn xảy ra chuyện như thế. Nhưng lúc đó chỉ là bọn người làm. Lần này…” Đại thái thái cười quỷ dị, lộ ra thái độ thần bí, răng bỗng lóe sáng, gây cho người khác cảm giác dọa dẫm không nói nên lời.

“Cô ta đã trở lại.”

Vệ Diêu hơi hoảng lui về sau, hạ thấp âm thanh quát: “Ai?” Đại thái không nói gì nữa. Vệ lão gia đang chống gậy thong thả đi dọc theo nhà từng bước một tiến tới.

Áo dày bằng gấm dệt chữ thọ đen huyền nặng nề rũ xuống, như đang kéo theo tinh thần của chính chủ nhân nó. Nhìn qua chỉ cảm thấy đây là một ông lão đầy nếp nhăn có nhiều tâm sự.

Vệ Diêu kêu lên “A, cha” rồi khoanh tay đứng ở một bên.

Vệ lão gia chẳng nói gì, mắt vàng vọt không mở to được, nhưng lại như đang nhìn xuyên thấu qua người khác vậy.  Kia không hiểu vì sao sáng lên, có chút mừng vui lại có chút thảng thốt.

Vệ Diêu lòng sầu dịu vợi, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống từ trán.

Vệ lão gia lắc đầu, chậm rãi nói: “A Diêu, con —— đi tìm mẹ của con đi.”

Người đàn bà chết từ 22 năm trước, giờ đã trở lại.

Khuê nữ của một danh môn hết thời. Ưu thương xinh đẹp, lạnh lùng thanh nhã.

Tạm có thể gọi là một đóa mai băng lãnh. Triệu Tử Lan kia chính là bông hoa đệ nhất làm say lòng người.

Nhưng cành hoa lan này không phải để gần. Nó chỉ xinh đẹp khi được đứng từ xa ngắm nhìn. Một khi rơi vào tay người sẽ nhanh chóng bị hủy diệt.

Vệ lão gia rất yêu nàng. Thầm nghĩ bằng mọi cách cũng phải đưa nàng đi. Lão muốn đem mọi thứ quý giá nhất đắp lên người nàng, muốn lấy tất cả những gì tốt nhất thế gian cho nàng.

Nam nhân gần 40 tuổi, lần đầu tiên yêu một nữ tử. Tuy nàng khi ấy chưa được 16 xuân xanh, chỉ hơn kém con gái mình vài tuổi thôi.

Nhưng, dù Vệ lão gia không ngại ngàn dặm đường xa mang lễ vật về tặng, cũng chỉ nhận được một câu hòa nhã: “Đặt ở kia đi.”

Nàng cứ như một người lãnh đạm. Mặt mũi xinh đẹp tinh tế, lại khiến người ta như chìm sâu vào một lớp sương khói mông lung. Bất kể là nói chuyện hay làm việc thì cả người nàng đều toát lên vẻ bình thản, tự nhiên. Nàng chưa bao giờ hướng lão thái gia hoặc đại thái thái thỉnh an, cũng không thăm hỏi nhị lão gia, tam lão gia. Ngày nào cũng đóng cửa lặng lẽ trong phòng đại lão gia, chờ người trở về.

Khi Triệu tiểu thư còn sống, Vệ lão gia chưa bao giờ bước vào phòng của đại thái thái. Chỉ yêu mỗi mình nàng. Nhưng sống hạnh phúc như thế thì nữ tử này vẫn phải chết. Chết khi vừa sinh hạ một đứa con nhỏ. Chết do hậu sản, không còn chút máu. Lúc ấy, Vệ lão gia ở bên ngoài lo chuyện buôn bán, vừa hay tin thì ngay lập tức thúc ngựa trở về. Việc làm ăn ở Thiểm Tây liền rơi vào tay đối thủ. Về đến nhà là bảy ngày sau, không ăn không ngủ, không màng thế thái nhân tình. Bừng tỉnh sau một giấc đại mộng, Vệ lão gia từ đó về sau liền ăn chay niệm Phật, không hỏi đến thế sự.

—— đây là câu chuyện tình yêu được truyền kỳ gần đây nhất của Vệ gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện