Ánh nắng ban mai chiếu qua đỉnh núi, cơn gió se nhẹ sà xuống các ngõ hẻm, trên đường mờ đã bắt đầu có người đi lại, các giọt sương lạnh đọng vũng trên khẽ lá như xua tan màn đêm mà bắt đầu một ngày mới.
Tại hoàng cung, như thường lệ Trịnh thái giám đều có nhiệm vụ phải gọi hoàng đế dậy, chuẩn bị thiết triều. Ông vừa ngáp dài một hơi mệt mỏi, vừa đến điện thì có một tờ giấy lớn đính sẵn trước cửa, lúc này mới sực nhớ rằng bệ hạ ban thưởng cho toàn bộ quan viên hai ngày nghỉ để cùng chung vui với người.
Hắn lại ngáp một cái thật dài, miệng lẩm bẩm: “Bệ hạ vẫn là cứ tùy hứng như vậy.” Duỗi hai bàn tay xua đi uể oải mà... trở lại ngủ tiếp.
Chí Trung rất mẫn cảm với hơi thở người nên lúc Trịnh công công đến ngoài cửa là hắn đã lờ mờ lấy lại ý thức sau giấc ngủ êm dịu. Có thể nói hôm nay là đêm duy nhất mà hắn buôn bỏ tất cả, buôn bỏ cả sự đề phòng, buôn bỏ cả công việc mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hắn thấy trong người vô cùng tràn trề năng lượng. Hắn chợt nhớ ra trong phòng này còn một người nữa. Còn nữa, bộ đồ hôm qua đến giờ mà hắn vẫn chưa thay luôn.
Vén chăn lên, khuôn mặt động lòng kiêu sa như thần tiên của Thiên Tuệ rơi vào mắt hắn. Ánh mắt cưng chiều yêu thương mà vuốt ve má hồng của nàng. Hắn cứ ngỡ là mình sẽ sống qua ngày như thế, không ngờ từ ánh mắt đầu gặp được nàng, cuộc đời hắn như có thêm một sinh mệnh nữa. Trong hắn không có một mĩ từ nào có thể hình dung được cảm giác ấy lúc này.
Ánh mắt hắn chợt lướt qua trên cơ thể nàng, nơi xuân sắc quyến rũ của phái nữ đập vào mắt đột ngột làm dục hỏa trong người hắn đốt lên.
“Bình tĩnh bình tĩnh, mày là Chí Trung mà... Mà khoan, nàng là thê tử của mình mà.” Phải rồi, làm chuyện thân mật với thê tử là lẽ đương nhiên, có gì mà phải bức rứt chứ? Nghĩ rồi hắn luồng một tay ôm lấy vai Thiên Tuệ để nàng ngả vào lòng mình,đặt lên đôi môi hồng ngọt ngào kia một nụ hôn.
Thiên Tuệ từ từ mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Chí Trung đập vào mắt mình. Hơn nữa hắn còn đang... hôn mình nữa. Thế nhưng nàng lại không phản kháng chút nào mà chủ động vòng hai tay qua cổ, hôn lại Chí Trung khiến hắn giật mình.
Bất quá hắn lại tập trung xâm lượt sâu hơn vào miệng nàng. Nụ hôn sâu kéo dài tới khi Thiên Tuệ không thở được hắn mới thả ra, nhìn mĩ nhân trong tay nhễ nhãi mồ hôi trong quần áo đỏ nóng nực, miệng nàng vươn chút vết tích của hắn khiến cho dục hỏa càng đẩy lên cao, đã sắp bùng nổ mất rồi.
Hắn dùng ánh mắt mê hoặc Thiên Tuệ, giọng điệu ngọt ngào dẫn dụ: “Tuệ nhi, có phải nàng quên điều gì không?”
Nhìn vào ánh mắt hút hồn của hắn làm Thiên Tuệ mê mang đáp: “Điều gì?”
“Chúng ta đã thành thân hôm qua rồi đó...” Hắn vừa nói vừa ung dung cởi áo.
“Cho nên?” Nàng vẫn mê mang bị hắn dắt theo mà không nhận thấy nguy hiểm gần kề.
Hắn cười hì một tiếng, ánh mắt vô lại nhìn nàng: “Chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ phu thê nào...”
Không đợi Thiên Tuệ hồi tỉnh, hắn đã nhanh chóng tiến tới cởi đi chiếc áo đỏ tươi trên người nàng. Trong phòng từng tiếng động kiều diễm phong tình phát ra, tiếng nam trầm ấm mạnh mẽ, tiếng nữ yêu mị hút hồn, hai thế giới như hòa làm một với nhau.
…
Trên đường dòng người xô đẩy, tấp nập chen chút vào đám đông vô tận, có người thì vì tò mò, hiếu kì mà xem, có người thì muốn thoát ra vì đã thấy cái gì đó, họ bàn ở bên ngoài với nhau, mặt ai cũng rất nghiêm trọng, lời truyền lời làm không khí trở nên náo nhiệt, nhưng càng lúc càng ngưng trọng, bởi họ đang nói về một con quỉ, thứ mà những người khác thấy.
Bầu không khí lo sợ, kinh hãi lan rộng trong dòng người, bất chợt một tiếng nói mạnh mẽ vang lên: “Mọi người không cần phải sợ, đã có Vạn Hạnh đại sư ở đây, ngài sẽ che chở cho chúng ta khỏi lũ tà ma này.”
Lời nói của một người mặc áo lính hộ vệ như trấn an lòng người.
“Phải đấy, có đại sư ở đây chúng ta còn sợ gì chúng nữa.”
“Đại sư xin hãy giết chết lũ quỉ.”
“Đại sư xin hãy che chở cho chúng con.”
“Đại sư xin hãy che chở cho chúng con.”
Từng người nói xong rồi làm hành động quì lạy, họ cảm giác như mình đang được ban phúc bởi lão phật sống đang ở trước con quỉ kia.
Bên cạnh đại sư là người thanh niên anh tuấn nghiêm nghị đang ngồi xổm xuống cùng kiểm tra con quỉ đã bị chém làm hai nửa kia.
Đó là Công Uẩn. Lúc đi dạo đêm hắn phát hiện có một bóng hình đang tới gần xác chết này thì người đó thấy hắn rồi chạy đi ngay luôn. Hắn kinh hãi khi thấy một cái xác kì dị thế này nên triệu hiệu ám vệ đến mời sư phụ của hắn đến rồi ra lệnh phong tỏa nơi này, nhưng càng ngày càng có nhiều người hiếu kỳ đến vây xem. Lúc đầu hắn ra lệnh ngăn cấm nhưng không hiểu sao càng cấm họ càng đến đông hơn nên sau hắn cũng từ bỏ, chỉ tập trung chờ sư phụ hắn tới mà thôi.
“Sư phụ, người có phát hiện được điều gì không?” Công Uẩn mở miệng hỏi.
Vị trụ trì khoát nửa lớp áo tu, một bên để trần vì chưa kịp chuẩn bị đã vội vã tới đây, nhưng không thể che khuất đi tiên khí xuất trần của người được. Cánh tay vạm vỡ chạm vào nửa đầu cái xác, không nhanh không chậm mà đáp: “Thứ này... Nếu ta không nhầm thì nó là "Oán linh".”
“Oán linh?” Công Uẩn cảm thấy khó hiểu, khái niệm này hoàn toàn mới với hắn, hắn không biết nó là gì nhưng chỉ nghe thấy tên thôi là đã cảm thấy đây là thứ không tốt lành gì rồi.
“Ừ! Con người chết đi, hồn lìa khỏi xác, nhưng linh hồn không thể siêu thoát mà bị một vài thứ tác động quay trở lại thân xác. Nhưng họ không hề được sống lại mà trở thành một thi quỷ.” Đại sư vẻ mặt ngưng trọng nói.
Công Uẩn là người thông minh, đã hiểu ngay ra vấn đề, khuôn mặt của hắn cũng lạnh đi: “Là kẻ nào? Kẻ nào lại độc ác như thế chứ?” Bất chợt trong tâm trí hắn hiện lên hình bóng một người, hắn lẩm bẩm: “Sẽ không phải là bệ hạ chứ?”
Vừa nói xong thì đại sư Vạn Hạnh liền cắt đứt: “Không phải, không phải hắn.” Giọng nói chắc như đinh đóng cột khiến Công Uẩn cũng hoài nghi là mình nghe lầm. Hắn muốn hỏi tại sao thì thấy vẻ mặt của sư phụ chỉ tập trung vào chuyện trước mắt nên cũng không hỏi nữa.
Vì lí do gì sao? Hôm qua là hôn lễ của hoàng đế, rất nhiều nhân vật quyền cao chức trọng được mời đến, cả đại sư như ông cũng có thiếp mời nhưng ông từ chối tham dự. Buổi tối đó Chí Trung đến tìm ông, tặng ông một thứ vô cùng quí giá mà ngỡ như cả đời này ông cũng không có cơ hội diện kiến, hai người hàn thuyên về chuyện gì đó rất lâu.
Thời khắc đó ông đã ngộ ra rất nhiều sự thật lẫn trong sự che đậy giả dối, đồng thời ông đánh giá Chí Trung hoàn toàn khác đi như trước đây, hắn không phải là một bạo quân.
Thoát ra khỏi hồi tưởng trong chớp mắt, ông lại tập trung xem xét thứ trước mắt này. Trong trí nhớ của ông hiện lên một đoạn hồi ức kinh hoàng. Đây chẳng phải là thứ đã gây nên một trận huyết tinh lần đó sao, thứ đã khiến Đinh tiên đế xuất hết tất cả lực lượng của mình để huỷ diệt chúng toàn bộ, thứ này không thể xuất hiện được, nếu vậy thì kẻ kia...
Ông chợt hốt hoảng, đổ mồ hôi lạnh, đứng bật dậy nhìn xung quanh. Chuỗi phật châu trong tay áo run lên từ lúc nào mà ông đã không hay. Đây là pháp bảo có thể phát hiện những tà vật âm binh được truyền qua các đời trụ trì, ông chưa bao giờ hoài nghi tính chân thật của nó hết.
Xung quanh đây chắc chắn vẫn còn thứ tà vật này, chỉ là có ai đó đã cố ý che đậy đến cả ông cũng không thể phát giác.
“Thân vệ, hãy mau triệu tập đội binh, rà soát từng nhà tìm kiếm thi thể con người.” Ánh mắt ông hiện lên vẻ thâm trầm mà bao nhiêu năm qua chưa từng có.
Như sợ Công Uẩn hỏi mà ông lại nói thêm: “Đừng hỏi bất cứ thứ gì hết, phải nhanh hành động ngay, cùng lắm thì chúng ta phải tạ tội với bệ hạ mà sử dụng toàn binh lính.” Thứ này đã hình thành như vậy, chứng tỏ nó đã được ủ rất lâu rồi. Nếu không hành động ngay bây giờ thì nơi này sẽ lại giống như năm đó nữa.
Tràng cảnh năm đó, ông không thể để cho công sức của tiên đế đổ sông đổ biển được, kinh thành này... có lẽ sắp phải đối mặt với sóng lớn rồi.
Công Uẩn nhìn thấy sự âm trầm kinh hãi trên khuôn mặt kia mà không nhiều lời nữa, hắn vội vàng triệu tập ám vệ gửi mật báo về hoàng cung, lệnh cho toàn bộ binh lính ở đấy buộc phải chấp hành nhiệm vụ này, thậm chí là cả ám vệ hoàng cung. Hắn cũng có một cảm giác vô cùng bất an này, một áp lực vô hình dường như đang bao phủ lấy cả kinh thành này, thậm chí trong không khí cũng thoang thoảng nặng nề. Có lẽ... sắp có sóng lớn.
Trong bóng tối có một kẻ quan sát hết thảy việc đang xảy ra ở đây, hắn nở một nụ cười nhẹ như thỏa mãn.
Tại hoàng cung, như thường lệ Trịnh thái giám đều có nhiệm vụ phải gọi hoàng đế dậy, chuẩn bị thiết triều. Ông vừa ngáp dài một hơi mệt mỏi, vừa đến điện thì có một tờ giấy lớn đính sẵn trước cửa, lúc này mới sực nhớ rằng bệ hạ ban thưởng cho toàn bộ quan viên hai ngày nghỉ để cùng chung vui với người.
Hắn lại ngáp một cái thật dài, miệng lẩm bẩm: “Bệ hạ vẫn là cứ tùy hứng như vậy.” Duỗi hai bàn tay xua đi uể oải mà... trở lại ngủ tiếp.
Chí Trung rất mẫn cảm với hơi thở người nên lúc Trịnh công công đến ngoài cửa là hắn đã lờ mờ lấy lại ý thức sau giấc ngủ êm dịu. Có thể nói hôm nay là đêm duy nhất mà hắn buôn bỏ tất cả, buôn bỏ cả sự đề phòng, buôn bỏ cả công việc mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hắn thấy trong người vô cùng tràn trề năng lượng. Hắn chợt nhớ ra trong phòng này còn một người nữa. Còn nữa, bộ đồ hôm qua đến giờ mà hắn vẫn chưa thay luôn.
Vén chăn lên, khuôn mặt động lòng kiêu sa như thần tiên của Thiên Tuệ rơi vào mắt hắn. Ánh mắt cưng chiều yêu thương mà vuốt ve má hồng của nàng. Hắn cứ ngỡ là mình sẽ sống qua ngày như thế, không ngờ từ ánh mắt đầu gặp được nàng, cuộc đời hắn như có thêm một sinh mệnh nữa. Trong hắn không có một mĩ từ nào có thể hình dung được cảm giác ấy lúc này.
Ánh mắt hắn chợt lướt qua trên cơ thể nàng, nơi xuân sắc quyến rũ của phái nữ đập vào mắt đột ngột làm dục hỏa trong người hắn đốt lên.
“Bình tĩnh bình tĩnh, mày là Chí Trung mà... Mà khoan, nàng là thê tử của mình mà.” Phải rồi, làm chuyện thân mật với thê tử là lẽ đương nhiên, có gì mà phải bức rứt chứ? Nghĩ rồi hắn luồng một tay ôm lấy vai Thiên Tuệ để nàng ngả vào lòng mình,đặt lên đôi môi hồng ngọt ngào kia một nụ hôn.
Thiên Tuệ từ từ mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Chí Trung đập vào mắt mình. Hơn nữa hắn còn đang... hôn mình nữa. Thế nhưng nàng lại không phản kháng chút nào mà chủ động vòng hai tay qua cổ, hôn lại Chí Trung khiến hắn giật mình.
Bất quá hắn lại tập trung xâm lượt sâu hơn vào miệng nàng. Nụ hôn sâu kéo dài tới khi Thiên Tuệ không thở được hắn mới thả ra, nhìn mĩ nhân trong tay nhễ nhãi mồ hôi trong quần áo đỏ nóng nực, miệng nàng vươn chút vết tích của hắn khiến cho dục hỏa càng đẩy lên cao, đã sắp bùng nổ mất rồi.
Hắn dùng ánh mắt mê hoặc Thiên Tuệ, giọng điệu ngọt ngào dẫn dụ: “Tuệ nhi, có phải nàng quên điều gì không?”
Nhìn vào ánh mắt hút hồn của hắn làm Thiên Tuệ mê mang đáp: “Điều gì?”
“Chúng ta đã thành thân hôm qua rồi đó...” Hắn vừa nói vừa ung dung cởi áo.
“Cho nên?” Nàng vẫn mê mang bị hắn dắt theo mà không nhận thấy nguy hiểm gần kề.
Hắn cười hì một tiếng, ánh mắt vô lại nhìn nàng: “Chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ phu thê nào...”
Không đợi Thiên Tuệ hồi tỉnh, hắn đã nhanh chóng tiến tới cởi đi chiếc áo đỏ tươi trên người nàng. Trong phòng từng tiếng động kiều diễm phong tình phát ra, tiếng nam trầm ấm mạnh mẽ, tiếng nữ yêu mị hút hồn, hai thế giới như hòa làm một với nhau.
…
Trên đường dòng người xô đẩy, tấp nập chen chút vào đám đông vô tận, có người thì vì tò mò, hiếu kì mà xem, có người thì muốn thoát ra vì đã thấy cái gì đó, họ bàn ở bên ngoài với nhau, mặt ai cũng rất nghiêm trọng, lời truyền lời làm không khí trở nên náo nhiệt, nhưng càng lúc càng ngưng trọng, bởi họ đang nói về một con quỉ, thứ mà những người khác thấy.
Bầu không khí lo sợ, kinh hãi lan rộng trong dòng người, bất chợt một tiếng nói mạnh mẽ vang lên: “Mọi người không cần phải sợ, đã có Vạn Hạnh đại sư ở đây, ngài sẽ che chở cho chúng ta khỏi lũ tà ma này.”
Lời nói của một người mặc áo lính hộ vệ như trấn an lòng người.
“Phải đấy, có đại sư ở đây chúng ta còn sợ gì chúng nữa.”
“Đại sư xin hãy giết chết lũ quỉ.”
“Đại sư xin hãy che chở cho chúng con.”
“Đại sư xin hãy che chở cho chúng con.”
Từng người nói xong rồi làm hành động quì lạy, họ cảm giác như mình đang được ban phúc bởi lão phật sống đang ở trước con quỉ kia.
Bên cạnh đại sư là người thanh niên anh tuấn nghiêm nghị đang ngồi xổm xuống cùng kiểm tra con quỉ đã bị chém làm hai nửa kia.
Đó là Công Uẩn. Lúc đi dạo đêm hắn phát hiện có một bóng hình đang tới gần xác chết này thì người đó thấy hắn rồi chạy đi ngay luôn. Hắn kinh hãi khi thấy một cái xác kì dị thế này nên triệu hiệu ám vệ đến mời sư phụ của hắn đến rồi ra lệnh phong tỏa nơi này, nhưng càng ngày càng có nhiều người hiếu kỳ đến vây xem. Lúc đầu hắn ra lệnh ngăn cấm nhưng không hiểu sao càng cấm họ càng đến đông hơn nên sau hắn cũng từ bỏ, chỉ tập trung chờ sư phụ hắn tới mà thôi.
“Sư phụ, người có phát hiện được điều gì không?” Công Uẩn mở miệng hỏi.
Vị trụ trì khoát nửa lớp áo tu, một bên để trần vì chưa kịp chuẩn bị đã vội vã tới đây, nhưng không thể che khuất đi tiên khí xuất trần của người được. Cánh tay vạm vỡ chạm vào nửa đầu cái xác, không nhanh không chậm mà đáp: “Thứ này... Nếu ta không nhầm thì nó là "Oán linh".”
“Oán linh?” Công Uẩn cảm thấy khó hiểu, khái niệm này hoàn toàn mới với hắn, hắn không biết nó là gì nhưng chỉ nghe thấy tên thôi là đã cảm thấy đây là thứ không tốt lành gì rồi.
“Ừ! Con người chết đi, hồn lìa khỏi xác, nhưng linh hồn không thể siêu thoát mà bị một vài thứ tác động quay trở lại thân xác. Nhưng họ không hề được sống lại mà trở thành một thi quỷ.” Đại sư vẻ mặt ngưng trọng nói.
Công Uẩn là người thông minh, đã hiểu ngay ra vấn đề, khuôn mặt của hắn cũng lạnh đi: “Là kẻ nào? Kẻ nào lại độc ác như thế chứ?” Bất chợt trong tâm trí hắn hiện lên hình bóng một người, hắn lẩm bẩm: “Sẽ không phải là bệ hạ chứ?”
Vừa nói xong thì đại sư Vạn Hạnh liền cắt đứt: “Không phải, không phải hắn.” Giọng nói chắc như đinh đóng cột khiến Công Uẩn cũng hoài nghi là mình nghe lầm. Hắn muốn hỏi tại sao thì thấy vẻ mặt của sư phụ chỉ tập trung vào chuyện trước mắt nên cũng không hỏi nữa.
Vì lí do gì sao? Hôm qua là hôn lễ của hoàng đế, rất nhiều nhân vật quyền cao chức trọng được mời đến, cả đại sư như ông cũng có thiếp mời nhưng ông từ chối tham dự. Buổi tối đó Chí Trung đến tìm ông, tặng ông một thứ vô cùng quí giá mà ngỡ như cả đời này ông cũng không có cơ hội diện kiến, hai người hàn thuyên về chuyện gì đó rất lâu.
Thời khắc đó ông đã ngộ ra rất nhiều sự thật lẫn trong sự che đậy giả dối, đồng thời ông đánh giá Chí Trung hoàn toàn khác đi như trước đây, hắn không phải là một bạo quân.
Thoát ra khỏi hồi tưởng trong chớp mắt, ông lại tập trung xem xét thứ trước mắt này. Trong trí nhớ của ông hiện lên một đoạn hồi ức kinh hoàng. Đây chẳng phải là thứ đã gây nên một trận huyết tinh lần đó sao, thứ đã khiến Đinh tiên đế xuất hết tất cả lực lượng của mình để huỷ diệt chúng toàn bộ, thứ này không thể xuất hiện được, nếu vậy thì kẻ kia...
Ông chợt hốt hoảng, đổ mồ hôi lạnh, đứng bật dậy nhìn xung quanh. Chuỗi phật châu trong tay áo run lên từ lúc nào mà ông đã không hay. Đây là pháp bảo có thể phát hiện những tà vật âm binh được truyền qua các đời trụ trì, ông chưa bao giờ hoài nghi tính chân thật của nó hết.
Xung quanh đây chắc chắn vẫn còn thứ tà vật này, chỉ là có ai đó đã cố ý che đậy đến cả ông cũng không thể phát giác.
“Thân vệ, hãy mau triệu tập đội binh, rà soát từng nhà tìm kiếm thi thể con người.” Ánh mắt ông hiện lên vẻ thâm trầm mà bao nhiêu năm qua chưa từng có.
Như sợ Công Uẩn hỏi mà ông lại nói thêm: “Đừng hỏi bất cứ thứ gì hết, phải nhanh hành động ngay, cùng lắm thì chúng ta phải tạ tội với bệ hạ mà sử dụng toàn binh lính.” Thứ này đã hình thành như vậy, chứng tỏ nó đã được ủ rất lâu rồi. Nếu không hành động ngay bây giờ thì nơi này sẽ lại giống như năm đó nữa.
Tràng cảnh năm đó, ông không thể để cho công sức của tiên đế đổ sông đổ biển được, kinh thành này... có lẽ sắp phải đối mặt với sóng lớn rồi.
Công Uẩn nhìn thấy sự âm trầm kinh hãi trên khuôn mặt kia mà không nhiều lời nữa, hắn vội vàng triệu tập ám vệ gửi mật báo về hoàng cung, lệnh cho toàn bộ binh lính ở đấy buộc phải chấp hành nhiệm vụ này, thậm chí là cả ám vệ hoàng cung. Hắn cũng có một cảm giác vô cùng bất an này, một áp lực vô hình dường như đang bao phủ lấy cả kinh thành này, thậm chí trong không khí cũng thoang thoảng nặng nề. Có lẽ... sắp có sóng lớn.
Trong bóng tối có một kẻ quan sát hết thảy việc đang xảy ra ở đây, hắn nở một nụ cười nhẹ như thỏa mãn.
Danh sách chương