Thiên Tuệ hồi hộp, bàn tay run run vươn ra như muốn bán lấy thứ gì đó để ổn định tâm mình. Thấy bàn tay trắng nõn của Thiên Tuệ run run khiến Chí Trung tự giác cầm lấy. Hắn cũng hồi hộp như nàng vậy, nhưng nếu cả tâm trí hắn cũng không vững vàng như vậy thì sao nàng có thể dựa vào được, đã làm một đế vương rồi cơ mà. Cho nên hắn đã nhanh chóng bình tâm mình lại.

Bàn tay rắn rỏi của hắn nắm lấy tay nàng khiến nàng yên tâm hơn hẳn. Cảm giác mạnh mẽ truyền vào từ bàn tay làm nàng ỷ lại. Người này là Chí Trung, là phu quân của nàng.

Hắn đang suy tư gì đó, đột nhiên bàn tay nhanh nhẹn mở cái khăn voăn đỏ trên đầu Thiên Tuệ xuống.

Vị chủ trì buổi lễ kinh hãi với hành động này của hắn, vội la: “Bệ hạ...” Hiển nhiên hắn cùng mọi người ở đây không ngờ đến Chí Trung lại bỏ khăn voăn của Thiên Tuệ ra, đây là điều chỉ làm khi cả hai người động phòng mà thôi. Hành động tùy tiện này của hắn khiến các quan đại thần vốn bất mãn càng thêm thất vọng hơn với hoàng đế này. Thậm chí cả Công Uẩn cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn muốn làm gì nữa.

Bỏ lại mọi sự hồi hộp cùng lo lắng lại phía sau, bỏ qua mọi lời đàm tiếu lẫn ánh mắt dò xét phê phán của mọi người, hắn ôm lấy vai Thiên Tuệ, xoay nàng lại làm cho nàng đối mặt với bọn họ. Đứng trước nhiều người như vậy thêm việc cả người cô đang dựa vào hắn khiến cho cô hơi xấu hổ, khuôn mặt bất giác ửng hồng.

Hắn nhìn biểu hiện của nàng mà cười khẽ, rồi nhếch miệng lên nhìn mọi người, hắn có thể thấy từng ý nghĩ ánh mắt của họ. Thất vọng của đám lão quan, sự hâm mộ của các thanh niên danh gia vọng tộc, sự ghen tỵ... Từ trước đến giờ hắn làm việc chưa bao giờ để ý đến những ánh mắt đó.

Nắm tay Thiên Tuệ, trong hắn hiện lên một sự yêu chiều cùng một loại tự tin tuyệt đối, ánh mắt đầy hy vọng mà hô to lên: “Mong mọi người làm chứng, đây là thê tử của ta, đời này kiếp này ta chỉ nguyện nắm tay cùng nàng ấy, nguyện đi cùng nàng ấy qua hết năm tháng sau này, nguyện dùng mạng của ta thủ hộ nàng ấy đời đời kiếp kiếp...”

Vừa dứt lời thì cả Thiên Tuệ lẫn bọn họ đều sững người cả ra hết. Hành động tuyên thệ của hắn trước bàn dân thiên hạ khiến cho tim nàng đập càng mạnh hơn, như khiến mọi tình cảm của nàng đối với hắn được đẩy lên nấc thang cao nhất. Quan lại, khách quan đều không ngờ rằng hoàng đế lại dám đưa ra một lời hứa hẹn kinh động đến thế. Đời vua cháu có mấy ai lục cung vô phi đâu chứ, đến cả các quan viên có tâm muốn trèo cao cũng phải thu ý nghĩ không an phận lại.

Khi thấy dung mạo đằng sau tấm khăn của Thiên Tuệ khiến cho quan khách phải trầm trồ, kinh diễm. Trong tâm trí họ như đang tìm kiếm tính từ đẹp nhất để miêu tả nhan sắc của Thiên Tuệ, nhưng dường như những phàm từ ấy để lên người nàng là một sự sỉ nhục.

“Đẹp quá...” Từng tiếng nói nhỏ nhỏ ở trong đám người. Dung mạo khiến cho thanh niên trai tráng, thư sinh thế gia phải động lòng.

Chí Trung không để ý đến những ánh nhìn của họ mà quay qua Thiên Tuệ, cầm tay nàng lên. Ánh mắt chân thành của hai người giao nhau, đầu óc của Chí Trung lúc này như không hoạt động, hắn chỉ buột miệng nói ra một câu vừa lóe lên trong suy nghĩ: “Gả cho ta nhé?” Nói ra câu tầm thường như vậy cũng khiến hắn muốn tát mình thật mạnh.

Thiên Tuệ vỡ òa cảm xúc, nàng bạo dạng ôm lấy hắn khiến hắn kinh hỉ, lời nói ngọt ngào phát ra từ đôi môi: “Ta đồng ý.” khác với lúc thề hẹn dưới ánh trăng, giờ phút này có bàn dân thiên hạ cùng chứng kiến lời cầu hôn tuyên thệ của cả hai người khiến cho Thiên Tuệ có cảm giác nó trở nên chân thực, ý nghĩa hơn. Giờ phút này trong mắt hai người chỉ còn lại hình bóng của nhau.

Công Uẩn nhìn đến Chí Trung, hắn thấy đó không phải là ánh mắt giả tạo tình cảm, trong đó chỉ có sự chân thành cùng vô tận yêu thương. Một người có ánh mắt tinh thuần như vậy thật sự là một bạo chúa sao, thực sự là kẻ coi mạng người như cỏ rác sao? Màn này không chỉ khiến hắn có ý nghĩ như vậy mà đến cả những lão quan lại sống lâu năm nữa. Ánh mắt chân thành kia của Chí Trung khiến bọn họ hoài nghi những tin đồn kia. Không hiểu sao bọn họ có một loại cảm giác như đã trách lầm hoàng đế rồi.

Thiên Tuệ dựa vào Chí Trung, ánh mắt hơi liếc nhìn hắn. Lúc này cô cảm giác như mình chỉ là một ngọn cỏ lau yếu ớt, còn hắn lại là cây đại thụ rắn chắc che chắn phong ba cho mình vậy. Cảm giác như mình vốn sinh ra là để gặp hắn, cảm giác như đã tìm thấy điều cần tìm, cảm giác... thật hạnh phúc.

Nàng ngửa mắt lên trời, như muốn nói cho tất cả thân nhân của mình rằng mình đang sống vô cùng hạnh phúc, nàng muốn chia sẻ giây phút tốt đẹp này cho bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện