Nguyên Kiệt nhìn thân ảnh bé nhỏ đang giao đấu cùng phụ thân mình. cô gái đó đang rơi vào thế hạ phong nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là sợ hãi hết, nó vẫn còn rất kiên cường. Hắn rất tò mò về xuất thân của cô, hình như hắn có hơi thích cô rồi. Ánh mắt sắc bén lúc cô tấn công, sự chật vặt khi hứng chịu những đòn quyền của phụ thân hắn và cả sự quyết tâm, kiên định, đứng dậy ngay khi ngã của cô hơi thu hút hắn. Có một thứ cảm xúc nào đó khó hiểu đang le lói trong hắn.
“Thật... Mạnh mẽ.” Nguyên Kiệt lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực nhìn về hướng Minh Hoa.
“Cứ tiếp tục tấn công thế này không phải là cách hay,” Minh Hoa vừa tấn công ông ta vừa suy tính. Từ lúc xảy ra sự việc trên thảo nguyên kia hình như những đoạn suy nghĩ của cô trở nên rất mạch lạc, trí nhớ lẫn cảm giác cũng tốt hơn rất nhiều. Nên cô cảm giác mình đang từ từ thất thủ, tấn công không thể gây thương tổn cho ông ta, phòng thủ cũng không thể ngăn chặn công kích của ông ta, chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi.
Nếu sử dụng sức mạnh nguyên tố để thắng ông thì quá dễ dàng rồi, nhưng cô không cho phép mình làm vậy, đó là danh dự. Đấu với một người không hề sử dụng được sức mạnh nguyên tố mà dùng nguyên tố để chiến thắng thì còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà những món quyền cước phụ thân cô chỉ dạy cũng thua xa kẻ trước mắt, cô chống đỡ đến giờ chỉ là do thể lực dồi dào và thân thể rắn chắc mà thôi. Ngoài dùng nguyên tố ra cô không thể nghĩ ra được cách nào khác hết.
“Thật là khó chịu,” nghĩ nghĩ nhưng cô cũng không thể tìm ra cách nào hết. Cô vẫn cứ bị động mà đỡ đòn thôi. Thể lực của cô đang bị đại tướng bào mòn một cách nhanh chóng. Miệng cô đã vươn hơi chút máu, cả bộ áo quần sạch sẽ cũng nhếch nhác vậy, trông vô cùng chật vật. Tứ chi cô thì bầm tím khắp nơi.
Nhưng càng bị đánh Minh Hoa càng cảm nhận rõ ràng hơn, cô có thể nhìn ra động tác ông một cách từ từ rồi, tuy rất nhỏ nhưng cô đã nhìn ra được tốc độ ra đòn. Dường như mỗi khi ông hành động đều có một luồng khí chảy qua những động tác trơn tru, cô có thể nhìn rõ nhưng vì tốc độ quá nhanh nên cô chỉ có thể tránh được chỗ yếu hại mà thôi.
“Những luồng khí... Phải rồi, là nó,” Minh Hoa lẩm bẩm với một ánh mắt sáng tỏ, như tia sáng chiếu qua mây mù.
Nguyên Lê vẫn chưa phát hiện ra điều này, ông chỉ tưởng những đòn tấn công lệch đó là do dùng lực đạo chưa đủ.
Lúc này Nguyên Lê đang bộc phát sức mạnh cùng những kinh nghiệm chiến trận bao năm qua, những thế công mãnh liệt nhằm thẳng điểm yếu cơ thể, những đòn cước mạnh mẽ bổ thẳng vào cẳng chân Minh Hoa hòng khiến cô gục ngã.
Ông cũng hơi thấm mệt rồi, nhưng đã rất lâu rồi mới được đánh sảng khoái như vậy. Ông không thể không công nhận sức mạnh thân thể của Minh Hoa, nhưng động tác thừa thải quá nhiều. Nếu như cô nương này học được võ công như ông thì trận chiến này ông thua là cái chắc, đáng tiếc... Ông bỏ qua luôn việc nghi ngờ Minh Hoa là gián điệp gì đó mà còn có ý nghĩ muốn nhận cô bé làm học trò mình nữa.
Ông phát hiện cơ thể cô đã mất đi thăng bằng rồi, chỉ cần một đòn tấn công nữa thôi cô sẽ sụp đổ hoàn toàn. Thời cơ đã tới, ông ta bộc phát tốc độ, dùng nắm đấm đấm mạnh về huyệt thái dương khi cô không hề phòng bị nhằm hạ đo ván, kết thúc trận đấu. Trúng phải cú đấm trời giáng như vậy khiến cơ thể Minh Hoa có hơi hướng ngã xuống.
Vào khoảng khắc này, trong lòng tất cả mọi người đều có chung ý nghĩ: “Thua rồi...”
“Thật... Mạnh mẽ.” Nguyên Kiệt lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực nhìn về hướng Minh Hoa.
“Cứ tiếp tục tấn công thế này không phải là cách hay,” Minh Hoa vừa tấn công ông ta vừa suy tính. Từ lúc xảy ra sự việc trên thảo nguyên kia hình như những đoạn suy nghĩ của cô trở nên rất mạch lạc, trí nhớ lẫn cảm giác cũng tốt hơn rất nhiều. Nên cô cảm giác mình đang từ từ thất thủ, tấn công không thể gây thương tổn cho ông ta, phòng thủ cũng không thể ngăn chặn công kích của ông ta, chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi.
Nếu sử dụng sức mạnh nguyên tố để thắng ông thì quá dễ dàng rồi, nhưng cô không cho phép mình làm vậy, đó là danh dự. Đấu với một người không hề sử dụng được sức mạnh nguyên tố mà dùng nguyên tố để chiến thắng thì còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà những món quyền cước phụ thân cô chỉ dạy cũng thua xa kẻ trước mắt, cô chống đỡ đến giờ chỉ là do thể lực dồi dào và thân thể rắn chắc mà thôi. Ngoài dùng nguyên tố ra cô không thể nghĩ ra được cách nào khác hết.
“Thật là khó chịu,” nghĩ nghĩ nhưng cô cũng không thể tìm ra cách nào hết. Cô vẫn cứ bị động mà đỡ đòn thôi. Thể lực của cô đang bị đại tướng bào mòn một cách nhanh chóng. Miệng cô đã vươn hơi chút máu, cả bộ áo quần sạch sẽ cũng nhếch nhác vậy, trông vô cùng chật vật. Tứ chi cô thì bầm tím khắp nơi.
Nhưng càng bị đánh Minh Hoa càng cảm nhận rõ ràng hơn, cô có thể nhìn ra động tác ông một cách từ từ rồi, tuy rất nhỏ nhưng cô đã nhìn ra được tốc độ ra đòn. Dường như mỗi khi ông hành động đều có một luồng khí chảy qua những động tác trơn tru, cô có thể nhìn rõ nhưng vì tốc độ quá nhanh nên cô chỉ có thể tránh được chỗ yếu hại mà thôi.
“Những luồng khí... Phải rồi, là nó,” Minh Hoa lẩm bẩm với một ánh mắt sáng tỏ, như tia sáng chiếu qua mây mù.
Nguyên Lê vẫn chưa phát hiện ra điều này, ông chỉ tưởng những đòn tấn công lệch đó là do dùng lực đạo chưa đủ.
Lúc này Nguyên Lê đang bộc phát sức mạnh cùng những kinh nghiệm chiến trận bao năm qua, những thế công mãnh liệt nhằm thẳng điểm yếu cơ thể, những đòn cước mạnh mẽ bổ thẳng vào cẳng chân Minh Hoa hòng khiến cô gục ngã.
Ông cũng hơi thấm mệt rồi, nhưng đã rất lâu rồi mới được đánh sảng khoái như vậy. Ông không thể không công nhận sức mạnh thân thể của Minh Hoa, nhưng động tác thừa thải quá nhiều. Nếu như cô nương này học được võ công như ông thì trận chiến này ông thua là cái chắc, đáng tiếc... Ông bỏ qua luôn việc nghi ngờ Minh Hoa là gián điệp gì đó mà còn có ý nghĩ muốn nhận cô bé làm học trò mình nữa.
Ông phát hiện cơ thể cô đã mất đi thăng bằng rồi, chỉ cần một đòn tấn công nữa thôi cô sẽ sụp đổ hoàn toàn. Thời cơ đã tới, ông ta bộc phát tốc độ, dùng nắm đấm đấm mạnh về huyệt thái dương khi cô không hề phòng bị nhằm hạ đo ván, kết thúc trận đấu. Trúng phải cú đấm trời giáng như vậy khiến cơ thể Minh Hoa có hơi hướng ngã xuống.
Vào khoảng khắc này, trong lòng tất cả mọi người đều có chung ý nghĩ: “Thua rồi...”
Danh sách chương