“Minh Hoa, tỉ nhìn cái gì thế?” Thanh Loan nghi hoặc hỏi.

Minh Hoa không hiểu sao từ lúc nào mà phản xạ, các giác quan của cô trở nên vô cùng nhạy bén hơn bình thường rất nhiều, kể cả đầu óc cũng linh hoạt hơn. Cô có cảm giác có kẻ nào đó vừa nhìn mình không thiện ý cho lắm.

Nhưng rồi vì sự mong chờ Thiên Tuệ mà cô bỏ qua chuyện đó một bên, cùng đi với đoàn ngựa của Đào đại nhân vào hoàng cung.

Trên đường phố nơi xe ngựa của Đào đại nhân đi qua đều có người dân cúi chào, dành cho ông một sự kính nể. Đào đại nhân thường hay quyên tiền giúp dân chúng vượt qua những thiên tai như mùa lũ, hạn hán... Gia đình ông mỗi năm dành ra rất nhiều lương thực để giúp đỡ người nghèo, người vô gia cư.

Danh tiếng của ông trong dân chúng rất tốt, họ đặt ông gần đến vị trí của Vạn Hạnh đại sư. Minh Hoa ở trên xe ngựa cảm thán: “Ông ta cũng nổi danh quá nhỉ.” Giống phụ thân cô a. Nghĩ đến đây khuôn mặt của cô lại hiện lên một nét tang thương.

Thấy thế một thị nữ đối diện khuyên bảo: “Cô nương đừng buồn, đại nhân nhất định sẽ cứu được tỉ tỉ cô ra.” Cô thị nữ này có nghe về việc Minh Hoa tìm tỉ tỉ của mình. Đáng tiếc người tỉ tỉ đó lại là người mà hoàng thượng nhìn trúng, với lời đồn đại về vị hoàng đế đó thì e là...

Nhưng cô tin là đại nhân nhà mình có thể giải quyết được. Cô làm ở nơi này rất lâu rồi, chưa có chuyện khó nào mà ngài lại không thể giải quyết.

“Ừm” Minh Hoa nhìn thấy hai hình ảnh rất quen thuộc trong đám người nhưng cô không nhớ rõ đó là ai nên lại đưa toán ra giải tiếp.

Ở trong đám đông có hai kẻ một to cao một gầy nhom vừa liếc nhìn về phía đoàn xe ngựa của Đào gia. Tên gầy quay qua trợn mắt với tên to cao: “Này Thanh Tai, ngươi có thấy cái ta vừa thấy không?”

Thanh Tai vừa nhai cái bánh nướng vừa nói: “Thấy, là xe ngựa.”

Vừa dứt lời tên đó lĩnh ngay cái táng vào đầu, tên gầy nhom kia nói: “Đồ ngốc, là con nhỏ kia kìa, con nhóc chúng ta gặp ở ngoài thành ấy.”

Tên to lớn gãi gãi đầu, hắn vẫn chưa hiểu ra, hỏi: “Con nhóc nào, chúng ta gặp rất nhiều ở ngoài thành.”

“Hầy, là con nhỏ đã chém đứt tay ngươi đấy.” Tên gầy nhom ôm mặt nói toẹt ra.

“A, là con nhỏ đó hả.” Hắn đã nhớ ra rồi, con nhóc đã chặt tay hắn như cắt bánh, có nắm đấm cứng như đá ấy làm hắn vẫn còn sợ tới giờ.

Thanh Tai đột nhiên hoảng sợ quay đầu ngó xung quanh, tay chân thủ thế hỏi: “Đâu, nó đâu?”

Một cái tát nữa xuống đầu hắn, kẻ tên Hoàng Cầu kia vuốt cằm nói: “Chúng ta phải bẩm báo cho chủ nhân, đi.” Hắn từ từ rút ra khỏi đoàn người.

“Này, ngươi vẫn chưa nói cho ta...” Tên Thanh Tai đuổi theo sau.



Minh Hoa cùng tùy tùng đợi ở trước cửa hoàng cung, chỉ có Đào đại nhân mới được phép đi vào. Trước khi đi ngài có dặn dò Minh Hoa phải cư xử lễ phép nhất có thể vì sợ làm mất lòng bệ hạ. Minh Hoa cứ ừ ừ gật đầu cho qua chuyện.

Minh Hoa buồn chán ngồi trong xe ngựa nhìn, nhìn lên bầu trời xanh ngát, nhìn những cành cây trụi lơ không một mảnh lá, nhìn một vài người qua qua lại lại. Tất cả bọn họ đều mặc một chiếc khăn quấn cổ, có thể là do lạnh.

Một thị nữ không nhịn được hỏi: “Cô nương, cô không thấy lạnh à?”

“Không, cảm ơn.” Minh Hoa ngâm thân mình trong nước suối lạnh ngắt trong hai năm qua, tập luyện thân thể trở nên cứng rắn nên chút nhiệt độ thế này không làm cô lạnh được.

Trên đường đi gia đình cô bé Thanh Loan cũng hỏi cô như vậy rồi. Ngoài Thiên Tuệ ra thì đã lâu lắm rồi không có người quan tâm hỏi han cô như thế. Nhìn ra bên ngoài xe dòng người nói nói cười cười, cô cảm thấy từ khi bước chân vào trong thành lòng cô trở nên ấm áp, thư thái một cách kỳ lạ.

Đột nhiên có một cảm giác quen thuộc vô cùng xẹt qua trong cô, cô quay đầu nhìn đến cánh cổng hoàng cung cao lớn kia, nhìn chằm về một phía nào đó. Không đợi thị nữ kia nhìn ra điểm gì khác thường, cô liền phi thân ra ngoài, nhảy lên cánh cổng kia. Vì tốc độ quá nhanh nên lính canh cổng không hay biết gì hết.

Thị nữ kia lúc quay lại thì không thấy cô đâu nữa cả, bèn la lớn lên cho xa phu cùng những người canh xe ngoài kia đi tìm cô.

Vừa nhảy qua những mái nhà, miệng Minh Hoa lẩm bẩm: “Tỉ tỉ...”

Hướng cô đang phi tới là Dưỡng Tâm điện.



Chí Trung đang ngắm nhìn dung nhan của Thiên Tuệ, hắn vừa thở dài vừa mong chờ tới ngày mà cô tỉnh a. Mỗi lần ngắm nhìn cô khiến hắn nhớ lại đoạn ký ức kia, khuôn mặt hắn không tự chủ được mà trở nên mê mang. Ừm, còn phải chịu trách nhiệm với cô nữa chứ, hắn dù sao cũng không phải là loại ăn xong chùi mép.

Trịnh công công có vào bẩm bảo với hắn rằng có Đào đại nhân muốn diện kiến mình. Mà thứ đặc quyền của hoàng đế làm hắn thấy thích thú nhất là có thể công khai bắt nạt các đại thần, kẻ nào muốn yết kiến hắn phải ở bên ngoài đến mức tay chân cũng rã rời, còn hắn thì ở một chỗ gần đó nhàn hạ vừa ăn đồ ăn vừa nhìn ngắm biểu cảm của từng người.

Đào đại nhân bình thường đâu có bao giờ bàn chính sự riêng đâu nhỉ, hắn thấy hơi kỳ lạ. Mà dạo gần đây ai muốn yết kiến cũng rất nhanh do hắn không có kiên nhẫn, muốn làm cho xong việc rồi còn về ngắm nàng nữa.

“Trịnh công công, ta cho phép Đào đại nhân vào đấy.” Hắn sai Trịnh công công ra mời Đào đại nhân vào. Dù có bàn bao nhiêu chính sự đi nữa hắn đều đùn đẩy qua cho Công Uẩn hết, còn hắn thì nhàn nhã hưởng thụ nhân sinh. Ai bảo Công Uẩn lọt vào mắt xanh của hắn làm chi.

“Hơi khát rồi, chắc công công có để nước cam ở đâu đó.” Hắn đóng cửa rời khỏi phòng.



Minh Hoa cảm nhận được vị trí của Thiên Tuệ, ngày càng gần rồi. Trước mặt cô là một tòa điện không lớn như ở Đào gia nhưng cũng không nhỏ, ở đó có cây rất nhiều khác với những nơi khác.

“Tỉ tỉ ở trong đây sao?” Minh Hoa không nghĩ ngợi nhiều nữa mà mở cửa xông vào luôn.

Ở trên cái giường lớn, chỉ cần bước chân vào Minh Hoa có thể thấy rõ người con gái nằm trên giường kia. Đôi mày thướt tha, đôi má hồng đào, mái tóc mượt xõa dài cùng với bộ bạch y thanh nhã tạo nên một bức tranh thủy mặc.

“Tỉ tỉ”, Minh Hoa kêu lên một tiếng rồi bước nhanh về phía giường, cô vội vàng kiểm tra khắp nơi, thấy Thiên Tuệ không sao cô yên lòng, ôm lấy Thiên Tuệ mà nhắm mắt lẩm nhẩm: “May quá, tốt quá rồi, muội tìm được tỉ rồi.”

Chí Trung vừa đi vừa uống ực bình nước hoa quả, hắn không để ý đến cái cửa điện của mình đã bị mở ra mà cứ thế đi vào.

“Ực ực ực... Đã quá... Ực... Ực... Phụt...” Thấy có một cô gái nào đó đang ôm lấy nữ nhân của hắn thì hắn bất ngờ đến độ phun hết cả nước trong miệng ra.

Nghe một tiếng “phụt” khiến Minh Hoa bất ngờ, cô quay đầu lại thì...

“Kẻ xấu.”

“Phù thủy điên.”

Cả hai bất ngờ đồng thanh thốt lên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện