“Không thể nào, ngươi...” Thiên Tuệ vô cùng kinh ngạc thốt lên. Theo như cô suy tính thì hắn phải bị bỏng nặng. Trên tay hắn tỏa ra ám khí tức. Đó là ám nguyên tố, nó có khả năng thôn tính những nguyên tố yếu ớt khác, là một nguyên tố rất mạnh và nguy hiểm.

Cô cũng cảm nhận được khí tức hắn phát ra gần như tương đồng với cô, có thể là tiểu tiên đỉnh phong a.

Hắn đạp vỡ vết băng đi, hắn cười, nụ cười vô cùng khó chịu, giọng nói băng lãnh lại vang lên: “Chắc cô thấy rất mâu thuẫn nhỉ, nhưng sự thật là vậy, chỉ có phù thủy mới đủ sức giết phù thủy mà thôi. Còn ta thì vì muốn giết hết phù thủy mà lại trở thành giống chúng, ta...”

Hắn chưa kịp giải thích hết thì Thiên Tuệ phóng một hỏa diễm cực nhanh về phía hắn. Nhưng hắn đã dùng ám nguyên tố mà thôn tính hết một cách dễ dàng.

“Này này, dù gì thì cũng phải để ta giới thiệu bối cảnh đã chứ.” Cô nàng này không như những phù thủy hắn gặp, chẳng có lời dẫn nào mà cứ thế công kích hắn. Quả nhiên là phù thủy đồng cấp với hắn.

Hắn vung mạnh thanh kiếm như chém hướng về phía cô, miệng như đọc chú: “Vong Linh Khởi.” Xung quanh hắn hình thành nên những bóng đen kỳ dị hình người, theo đường kiếm hắn vung ra mà tất cả đồng loạt công kích cô.

Ngay lúc những bàn tay vong hồn này chạm vào cô thì một luồng hỏa diễm quanh cô bốc lên, thiêu rụi bọn chúng.

Nhìn vào hỏa diễm ấy, hắn cũng cảm thấy bị uy hiếp. Thiên Đường Hỏa là sự khắc chế hoàn toàn với những vong linh, hơn cả là những tà vật.

Đôi mắt hắn hiện lên vẻ tập trung hơn nữa. Cô gái này rất mạnh. Tuy giờ không phải là ban đêm nhưng có lẽ chỉ còn cách đó mà thôi.

Hắn giơ hai tay lên, miệng đọc khẩu quyết: “Khô Lâu Cảnh Địa.” Đây là chiêu thức do chính hắn sáng tạo ra, nhưng phải hi sinh cả một thành lực lượng của bản thể a.

Xung quanh hắn, từng bộ xương khô nhô lên, mỗi kẻ đều có khuôn mặt kinh tởm khác nhau, cùng hướng về phía Thiên Tuệ mà phát động công kích.

“Phù thủy, đã lâu lắm rồi ta không sử dụng đến tuyệt kỹ này, cô có phúc lắm mới được chứng kiến nó a.” Hắn vừa cười cực kỳ tự tin vừa nói với cô.

Thiên Tuệ cũng không có hoảng hồn, trong tay cô xuất hiện nỏ thần. Cô truyền vào đó Thiên Đường Hỏa. Cô bắn liên tiếp về phía lũ khô lâu. Chỉ cần một tên chạm nhẹ là bọn chúng liền tiêu đời.

Một mũi tên chia ra làm ba mũi, cô có thể bắn ra một lúc năm mũi, như vậy mỗi lần xuất thủ cô đã hạ được 15 tên khô lâu rồi.

Khuôn mặt hắn trở nên ngưng trọng. Không thể ngờ được cô ta lại là cung thủ, một cung thủ có thể sử dụng sức mạnh nguyên tố. Hắn cảm thấy cây nỏ đó rất quen thuộc, dường như có một sự liên kết nào đó sinh ra trong mình, cả cô gái đó nữa. Nhưng hắn không hề có dấu hiệu dừng lại, mà âm thầm gia tăng thêm lực lượng triệu hồi vong linh.

Cô vừa bắn tên hỏa vừa dùng băng thiểm đóng băng chặn đứng những tên tiếp cận mình lại. Sử dụng cả hai nguyên tố cùng lúc thế này khiến linh lực trong cô tiêu hao cực nhanh. Trên mặt cô đã hiện ra vẻ mệt mỏi, và hắn đã nhìn thấy rất rõ.

Hắn bỗng nổi lên hứng thú đùa cợt: “Cô có thể điều khiển cả hai nguyên tố, tuy khá đa dạng nhưng mà lại chẳng có cái nào phát huy đủ uy lực hết.”

Quả thật hắn đã nhìn ra điểm yếu của cô rồi. Dù cho cô có thể điều khiển được cả ba nguyên tố nhưng nó lại dẫn đến sự phân bố linh lực khiến cho đòn công kích của cô yếu hơn rất nhiều so với những cường giả đồng giới. Một mũi tên mà chỉ có thể diệt ba tên khô lâu mà thôi, quá yếu.

Có lẽ cô nên tìm cách cải thiện vẫn đề này. Nghĩ nghĩ một hồi cô đã nhớ ra mình vẫn còn một nguyên tố nữa chưa hề lộ diện mà. Thế là nụ cười của cô bỗng trở nên giảo hoạt.

Nhìn thấy nụ cười đó trong lí trí hắn mách bảo có gì đó không bình thường thì một dòng lôi điện cực nhanh từ trên tay Thiên Tuệ phóng thẳng về phía hắn.

Tình huống quá bất ngờ khiến hắn phản xạ không kịp, bị giật đến nỗi đầu tóc nở cả hoa, toàn thân cứng đờ ra, hắn té ngã xuống đất, miệng hà ra một hơi khói. Thanh kiếm văng ra khỏi tay hắn, đoàn binh khô lâu tan biến.

Hắn không ngờ, cô nàng vậy mà lại có thể sử dụng cả ba nguyên tố. Hắn quá khinh suất rồi. Lôi điện chảy qua toàn thân khiến hắn tê liệt không thể cứ động. Mỗi bước chân của cô nàng bước đến khiến tim hắn trật từng nhịp. Hắn có thể thấy hôm nay là tử kì của mình rồi.

Phù thủy tên nào tên nấy đều thích tàn sát con người vô cớ, chính vì vậy mà nơi hắn ở phù thủy toàn bộ đều bị càn quét sạch sẽ từ mấy năm trước khi hắn bước lên vị trí kia rồi.

“Chẳng lẽ, hôm nay ta phải chết sao... Ta... Ta...” Hôm nay quả là xui xẻo mà, hắn còn làm... Làm thế với một phù thủy, sao cô nàng có thể dễ dàng buông tha cho hắn được. Hắn không cam tâm, còn rất nhiều việc mà hắn vẫn chưa hoàn thành. Hắn không muốn chết không minh bạch ở nơi này.

Cô dừng chân đến trước mặt hắn, trên tay cô là lôi điện mạnh mẽ, trong mắt cô chứa đầy sự giận dữ tột độ. Giơ cao nắm đấm bao bọc bởi Thiên Đường hỏa mãnh liệt, cô hướng thẳng phía đầu hắn mà tấn công.

Hắn nhắm mắt lại chấp nhận số phận. Thôi kệ, ít ra trước khi chết mình con được làm quỷ phong lưu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện