Nhưng... Lúc miệng con rắn cách Minh Hoa một thước thì không sao đi sâu hơn được nữa, bỗng một giọng nói vang lên từ phía trước: “Hừ, một con giun như ngươi mà cũng dám chạm vào chủ nhân sao.”

Tiếng nói vừa dứt lời, cái thân đầu bên trái con rắn lập tức đứt lìa khỏi cổ, con rắn rít lên từng tiếng đau đớn, nó cảm giác được cục đá kia cực kỳ nguy hiểm, không quan tâm đến con mồi nữa, nó dùng tốc độ nhanh nhất ngay lập tức bò đi ngay khỏi chỗ nguy hiểm này.

Trên đường chạy cũng khiến các con vật nhỏ khác sợ hãi tránh vào hốc cây, bụi cỏ, có con thì chui ngay xuống đất, con thì bay đi mất...

Hòn đá nhìn qua chỗ Minh Hoa, miệng lẩm bẩm: “Người nên nhanh chóng lấy lại lực lượng của người thôi chủ nhân, bây giờ đến cả con giun cũng không coi người ra gì nữa là là...”

Cánh rừng rộng lớn phía dưới thượng nguồn, từng hàng cây trăm năm mọc sát nhau chi chít vươn lên tranh ánh nắng, ở dưới những bụi cỏ rậm rạp chắn lối, đôi lúc trên các nhánh cây còn có lũ thú rừng, tiếng chim líu rít, trong rừng đôi lúc còn vang vọng giọng nói của ba người bọn Minh Hoa.

Vì thông đạo để quay về thế giới của hai cô đã mất đi, Phong Nha thuyết phục hai người đi theo nó. Phải dỗ ngọt lắm cả hai mới dám đồng ý đi theo, vì vốn dĩ thế giới này quá xa lạ với cả hai nên có phần hơi không an tâm. Và cũng một phần vì Phong Nha bày ra kiến thức cao thâm nên hai cô cũng có phần hơi tin tưởng nó mới dám đi.

“Nè, đi lâu như vậy rồi, rốt cuộc hòn đá nhà ngươi có biết đường không đó?” Tiếng Minh Hoa vang vọng qua các khẽ lá, hẳn là cô đang rất mệt nhọc than thở với ai đó. Cô đã đi lâu đến vậy rồi, vừa mệt người vừa đói bụng nữa chứ, đúng là ngược đãi mà hu hu hu.

Ánh nắng chiếu qua khuôn mặt đó hồng vì tức giận của Minh Hoa trông rất là dễ thương khiến Thiên Tuệ muốn nhéo cô một miếng luôn.

“Bình tĩnh, chúng ta đã sắp tới nơi rồi, với lại tên của ta là Phong Nha, xin chủ nhân đừng gọi ta là hòn đá này hòn đá nọ nữa ạ.” Phong Nha vô cùng ai oán, nó cũng có tên mà, chỉ là sinh ra đã là hòn đá thì sao chứ, nó rất bất mãn với cách gọi như vậy.

“Hửm! Chẳng phải ngươi vốn là hòn đá sao?” Thiên Tuệ cười đùa.

“Hửm, có mùi nước.” Minh Hoa lúc đầu nguyên tố của cô là thủy hệ nên vô cùng nhạy bén với nơi có nước, kể cả khi bây giờ bị phế nhưng cô vẫn lờ mờ cảm nhận được. Cô vội chạy ngay lên trước.

“Ngươi... Mà thôi, bổn thạch không tranh cãi với một con nhóc miệng còn dính sữa làm gì để mất mặt loài đá chúng ta, với lại tới nơi rồi kìa.” Phong Nha hất mặt lên, lên giọng đề cao giá trị bản thân rồi bay về phía giữa dòng sông, theo sau Minh Hoa.

“Đứng lại cho ta, ai là miệng dính sữa hả.” Thiên Tuệ hậm hực dậm chân đuổi theo hai người.

Phong Nha lơ lửng giữa dòng sông, dòng sông này bắt nguồn từ thượng nguồn nơi mà ba người khởi hành, không khí quanh hồ mát lạnh dễ chịu tỏa ra khiến cả người Minh Hoa Thiên Tuệ cảm thấy thư thái.

“Là chỗ này.” Phong Nha vừa nói với hai cô vừa nhìn xuống giữa lòng sông.

“Chỗ đó là lòng sông mà, ngươi đang đùa bỡn bọn ta sao.” Minh Hoa vừa uống nước rửa mặt vừa bực tức phát tiết, cô cảm thấy mình điên rồi mới đi nghe lời hòn đá này mà tới đây.

Đúng lúc định lao lên giáo huấn hòn đá thì nó lại nói: “Hai người lùi lại, để ta”. Phong Nha nói bằng giọng nghiêm túc, không cho phép từ chối.

Minh Hoa, Thiên Tuệ cũng cảm thấy rất có thể là một thứ gì đó rất đáng sợ nên Phong Nha mới mang vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, hai cô thức thời lùi ra cách sông hai thước.

Phong Nha hít một hơi lạnh, như đang nghĩ về một thứ gì đó rất đáng sợ từ trước, lắc đầu, hắn nhắm mắt lại một hồi. Năm giây sau giữa lòng sông một trận pháp hiện lên, nó tạo ra một cái hố không ngấm nước giữa lòng sông, chia cắt lòng sông về hai phía.

Lúc này bầu trời mây đen lại như có mưa, gió nổi lên từng đợt thổi bay các phiến lá, chim muông buộc phải bay khỏi tổ, những chú cá trong lòng sông thì bơi vội tránh về phía xa xa trận pháp.

“Oa! Thật đẹp quá, ngầu quá.” Minh Hoa không nhịn được cảm thán.

“Phải đấy phải đấy, công nhận rất đẹp.” Thiên Tuệ cũng đồng ý với Minh Hoa.

Phong Nha ở giữa sông tuy đang nhắm mắt nhưng lại hất mặt lên cao, tâm tình nó lúc này đã sớm thăng hoa. Đến bây giờ chủ nhân mới thấy được vẻ đẹp trai soái khí oai phong của nó sao, cũng phải, ta ngầu thế mà chủ nhân làm sao không thấy cho được.

Đang lúc cảm nhận lời khen thì nó thấy có gì đó không ổn lắm, nó quay lại thì thấy Minh Hoa Thiên Tuệ chỉ là đang nhìn chằm chằm vào cái rương nhỏ đỏ vàng, trên đó có đính những văn tự kỳ lạ mà hai cô chưa từng biết đến nhưng trông rất ngầu, nào có đoái hoài gì tới nó đâu.

Tự luyến Phong Nha:...

“Hầy! Trẻ con mãi là trẻ con...” Thở dài một hơi nó bay về phía trên nắp hòm, trước ánh mắt muôn vàn màu sắc của hai cô bé, nó niệm chú phá vỡ trận pháp ngầm trên đó, nắp hòm tự động bật ra, để lộ các vật ở bên trong. Trận pháp này ngoại trừ chủ nhân và nó ra không ai trong thiên địa này có thể phá giải được.

Minh Hoa, Thiên Tuệ đã không kiềm chế được, hưng phấn với vẻ mặt mong chờ nhìn vào rương báu, khẩn trương, mong chờ hỏi: “Trong đó liệu có phải là bí kỹ, công pháp cấp thần hay thần khí gì gì đó không?”

Phong Nha vênh mặt lên đầy tự hào xen lẫn kiêu ngạo, điềm tĩnh trả lời: “Bình tĩnh bình tĩnh, trong này chứa đựng toàn bộ kiến thức tinh hoa của thiên địa, một khi các cô có thể lĩnh ngộ hết chúng có thể nói rằng trên thế gian này không ai có thể đánh bại được các cô nữa, là vô địch thiên hạ, thế nào, muốn học chứ?”

“Muốn muốn a.” Hai cô gái sáng mắt lên ngay khi nghe thấy chữ "vô địch thiên hạ" liền lập tức đồng ý ngay.

“Có chí khí.” Nắp hòm lập tức mở ra, bốn cuốn sách cũ đồng loạt bay ra khỏi rương. Mỗi cuốn sách đều tỏa ra những khí tức cường đại cổ xưa khiến Minh Hoa, Thiên Tuệ có cảm giác rất khó chịu, cảm giác như đang đứng trước toàn thiên địa vậy, càng làm cô chắc chắn rằng những cuốn sách này đều là bí kỹ hoặc công pháp chứa sức mạnh khủng khiếp. Những dòng chữ trên sách lóe sáng làm chói mắt cả hai.

Phong Nha cực kỳ tự tin, cái mũi như đã vểnh lên tận trời, kiên nhẫn giới thiệu từng cuốn sách: “Cuốn màu tử này là Toán Học, cuốn xanh lục này là Sinh Học, xanh lam là Vật Lý, cái màu trắng là Tinh Thần Học. Nắm được toàn bộ kiến thức trong đây xem như hai người đã nắm trong tay gần như lực lượng của thiên địa rồi.”

Ngừng một chút, nó nhớ ra điều quan trọng nên lại nói tiếp: “Tuy nhiên nếu các cô muốn hiểu hết được toàn bộ bốn cuốn này các cô sẽ phải lĩnh hội được cuốn toán học đầu tiên trước đã.”

“Ồ! Hẳn đây là công pháp nhập môn.” Minh Hoa tựa hồ hiểu ra, nhưng mặt của cô lại xụ xuống: “Nhưng bây giờ đan điền của ta bị phế rồi, làm sao mà có thể tu luyện những thứ này được chứ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện