Tinh không rộng lớn, các dải sao sáng li ti phủ kín cả không gian điểm vào bức tranh đen tối, các tinh cầu, thiên thể với nhiều sắc thái đa dạng trôi nổi trong khoản không này. Mặc dù rất sống động nhưng không hiểu sao Minh Hoa lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô đứng giữa nơi này, là nơi mà không gian ý thức suy diễn ra, cô cho là thế.
Có những hình ảnh mờ ảo hư hư thật thật lờ mờ truyền đến. Rất nhiều, rất nhiều cường giả đằng không phi hành, bản lĩnh thần thông, lực lượng ai nấy đều rất khủng bố.
Giữa họ đã nổ ra một hồi đại chiến đến kinh thiên, phá vỡ bao nhiêu là tinh cầu lớn, hàng trăm vạn ngôi sao sáng kia.
Minh Hoa đã mơ giấc mơ này đã mười năm rồi, mỗi lần đều là những hình ảnh này. Tuy không thấy rõ bọn họ, không thấy cuộc chiến nào trước mắt hết nhưng lại cảm giác rất rõ ràng.
Sự huỷ diệt cùng sự tham lam ích kỷ, sự độc ác; sự hi vọng, khẩn cầu... những cảm xúc, những oán niệm cứ không ngừng truyền tới ý thức của cô.
“Minh Hoa, Minh Hoa dậy đi...”
“Dậy nào...”
Giọng nói quen thuộc dịu êm quanh quẩn bên tai, hai má cô như bị ai đó vỗ lấy, nhẹ nhàng tinh tế như sợ làm đau cô.
Theo mí mắt cô từ từ mở ra, những cảnh tượng kia ngày càng mờ đi. Cô lại thấy Thiên Tuệ trước mặt mình. Minh Hoa và Thiên Tuệ đang ở trên ghế đệm bông rất mềm, cô ngủ lúc nào cũng không hay.
Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa lờ mờ mở mắt, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc trắng tuyết cùng với chiếc nơ tai thỏ trên đầu dễ thương vô cùng, nàng không nhịn được mà bóp bóp đôi má hồng của Minh Hoa, nói: “Muội mơ thấy gì mà nhíu mi ghê thế?”
Minh Hoa nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Thiên Tuệ, cô thấy rằng nàng thay đổi rất lớn. Tính cách lạnh lùng trang nghiêm kia giảm đi khá nhiều, thêm vào chút gì đó tiêu dao khoái hoạt.
Thật giống với tên kia! Minh Hoa hừ lạnh trong lòng, khi cô không có ở đây tên đó đã làm gì tỉ tỉ của cô mà khí chất xung quanh lại thay đổi rõ rệt như vậy.
Có ta ở đây nhà ngươi đừng hòng giở trò.
Bọn họ đang ở trên một chiếc xe ngựa chế tạo rất tinh xảo, hoa văn bất phàm, chỗ tốt của chiếc xe ngựa này là dù họ đang đi trong rừng núi cũng không hề có cảm giác xốc nảy khó chịu.
Khi mới đặt chân đến thế giới này ba người bị lạc vào một khu rừng rộng lớn, nương theo tiếng thét thất thanh mà gặp được đoàn người này.
Bọn họ đang bị đàn sói lớn tấn công, khi ba người đến thì bọn sói theo bản năng nguyên thủy mà cảm giác được nguy hiểm nên bỏ chạy, làm bọn họ cảm tạ ba người một phen.
Trưởng đoàn là một người trung niên béo ú tên là Vương Tùng Bách, ba người Thiên Tuệ xuất hiện làm bọn sói bỏ chạy ông ta đã coi trọng bọn họ rồi. Ông ta không nhìn ra tu vi bọn họ, chắc chắn là họ đã ẩn giấu tu vi hoặc tu vi rất cao, xung quanh phát ra tia khí tức bất phàm.
Ông ta là thương nhân, kết giao với cường giả nhiều tầng, bán cho họ nhân tình để khi có chuyện cần nhờ sẽ ra tay giúp đỡ. Ông ta lập tức kết giao với ba người, Chí Trung hỏi gì cũng đều đáp rõ, cho bọn họ quá giang trả ơn cứu mạng thậm chí còn tặng thêm một số vật phẩm giá trị.
Nhờ kỹ năng giao tiếp của Chí Trung đã nhanh chóng làm quen với họ, biết rằng đoàn này là một đoàn buôn, chuyên cung cấp mặt hàng gọi là tinh thạch. Thứ gọi là tinh thạch này thật ra là do linh khí trong thiên địa cô đặc một chỗ, qua hàng nghìn năm mà tạo thành tinh thạch.
Linh khí thiên địa chỗ loãng chỗ không, thế nên hiệu suất hấp thu linh khí cũng khác nhau. Nhờ vậy những quặng tinh thạch vô cùng trân quý đối với các tu giả.
Lúc đến nơi này Minh Hoa cảm thấy khó chịu vô cùng, đầu cứ đau nhức liên tục trong khi đó Thiên Tuệ và Chí Trung chỉ cảm thấy hơi ngột ngạt bởi vì linh khí quá thấp mà thôi.
Bên cạnh đó ba người còn cảm thấy có một nguồn lực vô hình đang áp chế bọn họ, khiến cảnh giới giống như một bình nước lớn, mực nước bên trong không hề tăng lên mà chỉ có giảm đi. Linh khí cũng không thể hấp thu được.
Cũng may trước đó Thiên Tuệ đã chuẩn bị cả mấy núi băng tinh lấy linh lực từ con rồng kia nên tình trạng này cũng không tạo thành vấn đề gì, chỉ khác là không thể trực tiếp dung nạp linh khí mà thôi.
Dù băng tinh còn rất nhiều nhưng theo thời gian bọn họ thăng tiến tu vi thì chỗ băng tinh ấy rất có thể là không đủ dùng nên phải hạn chế động thủ cũng như đằng không phi hành, lựa chọn đi bộ.
Bỗng nhiên có một bóng đen phi vào trong xe, là Chí Trung. Hắn cười hớn hả khi nhìn thấy Thiên Tuệ, nhìn qua tâm tình lạnh nhạt của Minh Hoa thì khuôn mặt lại xụ xuống.
Ta có làm gì cô nàng đâu nhỉ, sao lại cứ nhìn ta với ánh mắt giết người thế chứ.
Chí Trung ho nhẹ một tiếng, nói: “E hèm, ta đã điều tra được, nơi này gọi là Yêu Hung Sâm Lâm...”
Chí Trung thao thao bất tuyệt, theo lời hắn kể thì nơi này chia thành ba địa phận đã tồn tại rất lâu: Thiên Ngân Đại Lục, Yêu Hung Sâm Lâm và Hắc Vực.
Thiên Ngân Đại Lục là nơi con người cư ngụ, có bốn quốc gia làm chủ: Hoa Điêu vương triều, Hưng Nam vương triều, Thịnh Thế vương triều và An Lạc vương triều.
Hắc Vực là nơi ngư long hỗn tạp, cường giả ma tu cá lớn nuốt cá bé, giết người vô số và không hề nói đạo lí. Nghe chủ đoàn nói nơi đó chỉ có một quốc gia độc nhất, quy mô bằng cả bốn quốc gia Thiên Ngân Đại Lục cộng lại.
Một bên chính, một bên tà, hai bên không ưa nhìn nhau đã lâu, thường xuyên xảy ra tranh chấp, tổn thất cũng nhiều cường giả tuyến đầu.
Yêu Hung Sâm Lâm thần bí nhất, là nơi cư ngụ của yêu thú mạnh mẽ cường đại. Chỉ nghe đồn rằng sâu trong đó có những tồn tại đỉnh cấp đủ sức rung chuyển đại lục. Nhân loại gặp yêu thú cùng giai hoàn toàn không có cửa thắng, bởi thân thể chúng cường đại hơn con người rất nhiều
Nơi bọn họ đang đi chỉ là ngoài rìa thưa thớt yêu thú mà thôi, dù thế không có nghĩa rằng không có yêu thú mạnh nào dòm ngó tới.
Bằng chứng là thương đội này đã gặp Lôi Thương Lang, một tộc sói rất mạnh chỉ có ở trung khu. Nếu không phải có ba người Thiên Tuệ xuất hiện thì toàn bộ đoàn đã bị chúng tàn sát.
Linh khí mà ba người tu luyện trước kia ở đây gọi là huyền khí. Đồng dạng với linh khí, người hấp thu huyền khí để tu luyện gọi là huyền sư, các cảnh giới gồm Bạch Liên – Thanh Liên – Hồng Liên – Tử Liên – Hóa Liên – Thải Liên – Kim Liên, mỗi cảnh giới chia làm ba cảnh giới nhỏ sơ, trung, đỉnh.
Chức nghiệp của huyền sư gồm có chiến sĩ và ma pháp sư. Chiến sĩ tu thể mạnh mẽ, thân pháp bá đạo, kết hợp thêm vũ khí phù hợp càng phát huy uy lực hơn.
Ma pháp sư thì cơ thể yếu nhược, dù vậy họ có tinh thần lực mạnh mẽ có thể cảm thụ nguyên tố thiên địa, sử dụng ma pháp nguyên tố trên diện rộng, nếu chiến sĩ không thể áp chế khoản cách được chắc chắn không phải đối thủ của ma pháp sư cùng giai.
Nói đến đây Chí Trung nhìn Thiên Tuệ và Minh Hoa rồi cười nói: “Khôi hài nhỉ.”
Thiên Tuệ và Minh Hoa đều gật đầu. Tại sao lại có thể chia ra hai trường phái như thế chứ. Ở nơi của Chí Trung và họ cường giả đều phải là sự tập hợp của cả hai, làm gì có chuyện chia ra thế này cho rắc rối. Ai nói ma pháp sư là yếu nhược, ai nói chiến sĩ không cảm thụ được nguyên tố chứ.
Chí Trung lại nói tiếp: “Kỳ thật chức nghiệp mạnh mẽ và thần bí nhất là triệu hồi sư...”
Minh Hoa nghe đến thì nhíu mi cắt lời: “Nhà ngươi có gì nhầm lẫn không, cái chức nghiệp tự sát đấy mà thần bí nỗi gì.”
Cô đứng giữa nơi này, là nơi mà không gian ý thức suy diễn ra, cô cho là thế.
Có những hình ảnh mờ ảo hư hư thật thật lờ mờ truyền đến. Rất nhiều, rất nhiều cường giả đằng không phi hành, bản lĩnh thần thông, lực lượng ai nấy đều rất khủng bố.
Giữa họ đã nổ ra một hồi đại chiến đến kinh thiên, phá vỡ bao nhiêu là tinh cầu lớn, hàng trăm vạn ngôi sao sáng kia.
Minh Hoa đã mơ giấc mơ này đã mười năm rồi, mỗi lần đều là những hình ảnh này. Tuy không thấy rõ bọn họ, không thấy cuộc chiến nào trước mắt hết nhưng lại cảm giác rất rõ ràng.
Sự huỷ diệt cùng sự tham lam ích kỷ, sự độc ác; sự hi vọng, khẩn cầu... những cảm xúc, những oán niệm cứ không ngừng truyền tới ý thức của cô.
“Minh Hoa, Minh Hoa dậy đi...”
“Dậy nào...”
Giọng nói quen thuộc dịu êm quanh quẩn bên tai, hai má cô như bị ai đó vỗ lấy, nhẹ nhàng tinh tế như sợ làm đau cô.
Theo mí mắt cô từ từ mở ra, những cảnh tượng kia ngày càng mờ đi. Cô lại thấy Thiên Tuệ trước mặt mình. Minh Hoa và Thiên Tuệ đang ở trên ghế đệm bông rất mềm, cô ngủ lúc nào cũng không hay.
Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa lờ mờ mở mắt, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc trắng tuyết cùng với chiếc nơ tai thỏ trên đầu dễ thương vô cùng, nàng không nhịn được mà bóp bóp đôi má hồng của Minh Hoa, nói: “Muội mơ thấy gì mà nhíu mi ghê thế?”
Minh Hoa nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Thiên Tuệ, cô thấy rằng nàng thay đổi rất lớn. Tính cách lạnh lùng trang nghiêm kia giảm đi khá nhiều, thêm vào chút gì đó tiêu dao khoái hoạt.
Thật giống với tên kia! Minh Hoa hừ lạnh trong lòng, khi cô không có ở đây tên đó đã làm gì tỉ tỉ của cô mà khí chất xung quanh lại thay đổi rõ rệt như vậy.
Có ta ở đây nhà ngươi đừng hòng giở trò.
Bọn họ đang ở trên một chiếc xe ngựa chế tạo rất tinh xảo, hoa văn bất phàm, chỗ tốt của chiếc xe ngựa này là dù họ đang đi trong rừng núi cũng không hề có cảm giác xốc nảy khó chịu.
Khi mới đặt chân đến thế giới này ba người bị lạc vào một khu rừng rộng lớn, nương theo tiếng thét thất thanh mà gặp được đoàn người này.
Bọn họ đang bị đàn sói lớn tấn công, khi ba người đến thì bọn sói theo bản năng nguyên thủy mà cảm giác được nguy hiểm nên bỏ chạy, làm bọn họ cảm tạ ba người một phen.
Trưởng đoàn là một người trung niên béo ú tên là Vương Tùng Bách, ba người Thiên Tuệ xuất hiện làm bọn sói bỏ chạy ông ta đã coi trọng bọn họ rồi. Ông ta không nhìn ra tu vi bọn họ, chắc chắn là họ đã ẩn giấu tu vi hoặc tu vi rất cao, xung quanh phát ra tia khí tức bất phàm.
Ông ta là thương nhân, kết giao với cường giả nhiều tầng, bán cho họ nhân tình để khi có chuyện cần nhờ sẽ ra tay giúp đỡ. Ông ta lập tức kết giao với ba người, Chí Trung hỏi gì cũng đều đáp rõ, cho bọn họ quá giang trả ơn cứu mạng thậm chí còn tặng thêm một số vật phẩm giá trị.
Nhờ kỹ năng giao tiếp của Chí Trung đã nhanh chóng làm quen với họ, biết rằng đoàn này là một đoàn buôn, chuyên cung cấp mặt hàng gọi là tinh thạch. Thứ gọi là tinh thạch này thật ra là do linh khí trong thiên địa cô đặc một chỗ, qua hàng nghìn năm mà tạo thành tinh thạch.
Linh khí thiên địa chỗ loãng chỗ không, thế nên hiệu suất hấp thu linh khí cũng khác nhau. Nhờ vậy những quặng tinh thạch vô cùng trân quý đối với các tu giả.
Lúc đến nơi này Minh Hoa cảm thấy khó chịu vô cùng, đầu cứ đau nhức liên tục trong khi đó Thiên Tuệ và Chí Trung chỉ cảm thấy hơi ngột ngạt bởi vì linh khí quá thấp mà thôi.
Bên cạnh đó ba người còn cảm thấy có một nguồn lực vô hình đang áp chế bọn họ, khiến cảnh giới giống như một bình nước lớn, mực nước bên trong không hề tăng lên mà chỉ có giảm đi. Linh khí cũng không thể hấp thu được.
Cũng may trước đó Thiên Tuệ đã chuẩn bị cả mấy núi băng tinh lấy linh lực từ con rồng kia nên tình trạng này cũng không tạo thành vấn đề gì, chỉ khác là không thể trực tiếp dung nạp linh khí mà thôi.
Dù băng tinh còn rất nhiều nhưng theo thời gian bọn họ thăng tiến tu vi thì chỗ băng tinh ấy rất có thể là không đủ dùng nên phải hạn chế động thủ cũng như đằng không phi hành, lựa chọn đi bộ.
Bỗng nhiên có một bóng đen phi vào trong xe, là Chí Trung. Hắn cười hớn hả khi nhìn thấy Thiên Tuệ, nhìn qua tâm tình lạnh nhạt của Minh Hoa thì khuôn mặt lại xụ xuống.
Ta có làm gì cô nàng đâu nhỉ, sao lại cứ nhìn ta với ánh mắt giết người thế chứ.
Chí Trung ho nhẹ một tiếng, nói: “E hèm, ta đã điều tra được, nơi này gọi là Yêu Hung Sâm Lâm...”
Chí Trung thao thao bất tuyệt, theo lời hắn kể thì nơi này chia thành ba địa phận đã tồn tại rất lâu: Thiên Ngân Đại Lục, Yêu Hung Sâm Lâm và Hắc Vực.
Thiên Ngân Đại Lục là nơi con người cư ngụ, có bốn quốc gia làm chủ: Hoa Điêu vương triều, Hưng Nam vương triều, Thịnh Thế vương triều và An Lạc vương triều.
Hắc Vực là nơi ngư long hỗn tạp, cường giả ma tu cá lớn nuốt cá bé, giết người vô số và không hề nói đạo lí. Nghe chủ đoàn nói nơi đó chỉ có một quốc gia độc nhất, quy mô bằng cả bốn quốc gia Thiên Ngân Đại Lục cộng lại.
Một bên chính, một bên tà, hai bên không ưa nhìn nhau đã lâu, thường xuyên xảy ra tranh chấp, tổn thất cũng nhiều cường giả tuyến đầu.
Yêu Hung Sâm Lâm thần bí nhất, là nơi cư ngụ của yêu thú mạnh mẽ cường đại. Chỉ nghe đồn rằng sâu trong đó có những tồn tại đỉnh cấp đủ sức rung chuyển đại lục. Nhân loại gặp yêu thú cùng giai hoàn toàn không có cửa thắng, bởi thân thể chúng cường đại hơn con người rất nhiều
Nơi bọn họ đang đi chỉ là ngoài rìa thưa thớt yêu thú mà thôi, dù thế không có nghĩa rằng không có yêu thú mạnh nào dòm ngó tới.
Bằng chứng là thương đội này đã gặp Lôi Thương Lang, một tộc sói rất mạnh chỉ có ở trung khu. Nếu không phải có ba người Thiên Tuệ xuất hiện thì toàn bộ đoàn đã bị chúng tàn sát.
Linh khí mà ba người tu luyện trước kia ở đây gọi là huyền khí. Đồng dạng với linh khí, người hấp thu huyền khí để tu luyện gọi là huyền sư, các cảnh giới gồm Bạch Liên – Thanh Liên – Hồng Liên – Tử Liên – Hóa Liên – Thải Liên – Kim Liên, mỗi cảnh giới chia làm ba cảnh giới nhỏ sơ, trung, đỉnh.
Chức nghiệp của huyền sư gồm có chiến sĩ và ma pháp sư. Chiến sĩ tu thể mạnh mẽ, thân pháp bá đạo, kết hợp thêm vũ khí phù hợp càng phát huy uy lực hơn.
Ma pháp sư thì cơ thể yếu nhược, dù vậy họ có tinh thần lực mạnh mẽ có thể cảm thụ nguyên tố thiên địa, sử dụng ma pháp nguyên tố trên diện rộng, nếu chiến sĩ không thể áp chế khoản cách được chắc chắn không phải đối thủ của ma pháp sư cùng giai.
Nói đến đây Chí Trung nhìn Thiên Tuệ và Minh Hoa rồi cười nói: “Khôi hài nhỉ.”
Thiên Tuệ và Minh Hoa đều gật đầu. Tại sao lại có thể chia ra hai trường phái như thế chứ. Ở nơi của Chí Trung và họ cường giả đều phải là sự tập hợp của cả hai, làm gì có chuyện chia ra thế này cho rắc rối. Ai nói ma pháp sư là yếu nhược, ai nói chiến sĩ không cảm thụ được nguyên tố chứ.
Chí Trung lại nói tiếp: “Kỳ thật chức nghiệp mạnh mẽ và thần bí nhất là triệu hồi sư...”
Minh Hoa nghe đến thì nhíu mi cắt lời: “Nhà ngươi có gì nhầm lẫn không, cái chức nghiệp tự sát đấy mà thần bí nỗi gì.”
Danh sách chương