Khoảng không bóng đêm vô tận, sinh cơ héo tàn, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh giết chóc, trên nền đất xương cốt trắng rải rác khắp nơi. Huyết khí nơi này chèn ép tâm thần sinh vật yếu ớt, kích thích sinh vật mạnh mẽ chém giết lẫn nhau, kẻ mạnh cũng chưa chắc sống sót, chỉ có kẻ chiến thắng mới là kẻ sống sót.

Trên tầng này, có bốn sinh vật mạnh mẽ hơn tất thảy, chỉ cần một niệm đủ giết chết những yêu thú lại gần. Tuy nhiên thì không phải ai cũng khôn ngoan, bằng chứng là có một cô gái với mái tóc trắng xóa, khắp người mang sát nghiệp cực nặng dám một mình dương đầu với chúng. Dư âm trận chiến khiến những sinh vật yếu ớt không dám lại gần, có con thì không chịu được mà chết đi.

Vụt... Vụt... Hai đôi cánh chim khổng lồ xé gió, gây ra âm thanh chết chóc, đó là một con lân sừng rồng kích thước lớn khủng khiếp, tựa như đại lục trên không trung.

Gào... Nó phun ra hắc ám huỷ thiên diệt địa vào cô gái nhân loại bé như hạt cát kia.

Đứng trước làn sóng hắc ám phóng tới mà cô gái ấy chẳng hề di động, trực tiếp nghên đón. Huyết kiếm xuất ra cực nhanh chém tan đi tia hắc ám, để lại trên nền đất vệt kiếm ý sắc bén.

Hí Hí í í í... Tiếng của nhân mã, một trong bốn quái thú này phát ra, cùng lúc đó vó ngựa huỷ thiên diệt địa giáng xuống người cô gái, như voi lớn nghiền nát chú kiến nhỏ.

Cô gái dùng huyết kiếm chặn đứng nó lại, vó ngựa to lớn, khổng lồ như một đại lục mà chẳng thể đạp xuống được. Chỉ một giây nơi đó đã chẳng còn ai, cô gái đó đã ở gần trước cánh cổng kia, cánh cổng đang mở, nhìn ra cổng đó, cô thấy được những hình ảnh quen thuộc kia...

“Tỉ tỉ...” Minh Hoa lẩm bẩm.

Cô thấy Thiên Tuệ và Chí Trung đang giao chiến kịch liệt với hắc xà khổng lồ kia và dường như họ đang gặp nguy hiểm rồi.

Minh Hoa đã ở đây, cô ở địa ngục này mười năm trời, trải qua bao nhiêu chuyện, sống sót qua bao nhiêu tử trận chỉ với hi vọng nhỏ nhoi rằng mình vẫn có thể trở về, và điều đó đã trở thành sự thật rồi.

Chỉ cách một bước chân nữa thôi là cô đã chạm được vào cánh cổng này thì bất chợt một cái xúc tua vạn trượng từ sau cánh cổng quét tới. Minh Hoa vung kiếm chém đứt cái tua lớn tựa thái sơn, cô băng qua nó, trong đầu văng vẳng sóng âm dao động cũng chẳng thể làm cô lui bước.

Nhưng sau một giây đó, trong tầm mắt của mình, Minh Hoa thấy cánh cửa như ngày một cách xa hơn và xa hơn nữa.

“Huyễn thuật...” Là do sóng âm kia sao.

Đằng trên cô là một con quỷ như ba con kia nhưng toàn thân nó chỉ là một bộ xương xám ba đầu. Bộ xương này lại phát ra sinh cơ của một sinh vật sống, mặc dù nó đang nhắm mắt nhưng Minh Hoa vẫn cảm thấy ba cái đầu nó đang nhìn chằm vào mình, cái miệng lớn của nó không ngừng phát ra sóng âm nhiễu loạn ý thức.

Không hề chần chừ cô vung kiếm vào nó, kiếm ý mãnh liệt như cắt đôi nhật nguyệt bị tấm khiên của nhân mã kia cản lại, dù thế nhưng để đỡ được kiếm ý này mà khiến cả cơ thể nó lùi lại sâu, tấm khiên cũng vỡ tan nát.

Sóng âm dừng lại, Minh Hoa đã sắp chạm được vào cánh cổng thế nhưng... Nó đang đóng lại, đóng lại với tốc độ quá nhanh so với tốc độ của cô. Trong đầu Minh Hoa lúc này không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ đưa huyết kiếm lên miệng thì thầm gì đó rồi dùng toàn lực phóng qua cánh cổng kia.

Thanh kiếm bay qua được nhưng khi Minh Hoa tới nơi, cánh cổng hoàn toàn khép lại, bóng tối vô tận lại bao trùm lên tất cả. Một sự im lặng đến áp lực xung quanh Minh Hoa, cô có thể cảm nhận rõ bốn sinh vật kia như đang cười nhạo mình vậy.

Những quái thú, con quỷ, ác ma nhỏ như con người từ hư không xuất hiện, số lượng chúng đang tăng lên khủng khiếp, có đến cả tỉ con. Tiếng vỗ cánh “phập phập”, tiếng tru đói khát, tiếng chạy rầm rộ, tất cả sự cuồng loạn này đều hướng về một mình Minh Hoa. Giữa biển quái vật này, không một ai có thể sống hết.

Minh Hoa đứng tại đó, vẫn nhìn về nơi cánh cổng biến mất, chẳng thèm quan tâm thủy triều quái vật đang vây lấy mình, mái tóc che đi ánh nhìn làm cho cô chẳng lộ ra tâm tình nào, lọn tóc trắng phất phơ trong gió lạnh băng. Minh Hoa chưởng xuống nền đất lạnh, một trận pháp tử sắc hiện ra dưới chân, bao quanh một vùng rộng lớn, không một sinh vật nào thoát khỏi pháp trận này, kể cả bốn quái thú thống lĩnh kia.

Dường như bọn chúng cảm thấy một sự uy hiếp nào đó, cô gái tóc trắng này mất đi thanh huyết kiếm không tầm thường kia thì cô vẫn gây cho bọn chúng áp lực khó hiểu. Theo bản năng sinh tồn nguyên thủy, chúng chọn cách thoát thân.

Từ bên dưới trận pháp, những sợi xích chứa đựng lực lượng mạnh mẽ phóng lên trói lấy cổ bọn chúng. Bốn sinh vật khổng lồ hùng mạnh, to lớn như đại lục thế mà chẳng thể nào thoát khỏi nó... Những sợi xích nữa mọc ra liên tiếp đâm thủng thân thể của lũ quái nhỏ, huyết nhục, xương cốt, thân xác của chúng rơi vãi đầy trên trận pháp...

Gào... Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, bốn thống lĩnh quái thú liên tiếp sử dụng tất cả những bản lĩnh của mình muốn phá vỡ sợi xích nhưng đều vô ích cả, bốn cơ thể bị trói chặt trên nền đất lạnh, bộ xương kia liên tục phát ra sóng âm nhưng chẳng hề có tí tác dụng nào với cô cả... Cả một thủy triều quái vật gần như bất bại thế mà lại dễ dàng bị Minh Hoa huyết tẩy đến như thế...

“Ta đã mất mười năm, mười năm trời để đến đây... Ta đã định bỏ qua cho các ngươi nhưng có vẻ như các ngươi thích chết hơn...” Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn những sinh mạng tuyệt khí bỏ mình trong pháp trận.

Tiếng thét vọng rần trời, huyết khí phủ khắp không trung...

Bọn chúng đã tưởng chỉ là một con kiến mà bọn chúng dễ dàng đè chết nhưng hóa ra so với cô, chúng mới là một đàn kiến nhỏ.

Chỉ một khắc sau những tiếng gầm thét qua đi, trả lại sự tịch mịch đen tối cho không gian này. Trận pháp đã tắt hẳn, trên đất lạnh lúc này rải rác xương sọ, có bốn bộ xương lớn như hải dương sâu thẳm xen lẫn vào biển vụn xương nhỏ kia. Nếu có ai ở đây bọn họ sẽ nghĩ rằng đây từng là một chiến trường, là một bãi ăn của đám quái vật và bọn nó vứt xương vào nhưng không, tràng cảnh này đều là do một cô gái gây ra.

Minh Hoa như một hạt cát nhỏ đứng giữa biển xương trắng vô tận, mái tóc tung trong gió lạnh, ánh mắt hờ hững nhìn những thứ này. Ngẫm nghĩ tới việc vừa rồi, dù cánh cổng đã đóng lại nhưng may mắn rằng cô đã ghi nhớ toàn bộ cấu trúc thuật toán của nó, bây giờ chỉ việc viết lại mà thôi. Còn trận huyết sát này chỉ là do những cảm xúc kia đã kiềm nén quá lâu, không có chỗ phát tiết ngay lúc bọn chúng xui xẻo chặn đường cô thôi.

“Mười năm rồi, mười tám tầng, bảy mươi hai quái thú... Thật mệt mà... Tỉ tỉ, muội trở về đây.” Minh Hoa nhìn vào bóng đêm vô tận mà cảm khái. Ở trên nền đất, cô dựa theo trí nhớ của mình mà vẽ lại cánh cổng. Trên đó có những phương trình phức tạp nhưng mười năm buồn chán qua cô chém giết để sống sót thì ngoài những cuốn sách này của Phong Nha cô chẳng biết làm gì hơn là nghiên cứu chúng cả. Vì thế bây giờ cô có đủ trình độ xử lí phương trình này.

Phải mất tới hơn nữa giờ đồng hồ cánh cổng mới hoàn thành, nó bất đầu dựng dậy, phát ra lục quang, bên kia cánh cổng cô đã có thể thấy được trời mây buổi tối, cô thành công rồi.

Nhưng chưa kịp vui mừng hết thì lúc Minh Hoa bước vào, một lực lượng mạnh mẽ ở sau cánh cổng xuất hiện, chặn đứng cô lại làm cô bất ngờ.

“Cái gì thế này...” Minh Hoa tiếp tục bước qua nhưng nguồn lực kỳ lạ đó lại một lần nữa ngăn trở, dù cô có đấm, có đá đi nữa cũng chẳng thể nào bước qua được cổng.

“Rốt cuộc thì ta đã sai ở đâu?” Minh Hoa đi xung quanh nó, kiểm tra cặn kẽ đến từng chi tiết trên cổng, chúng hoàn toàn khớp mà.

Đột nhiên một cảm giác quen thuộc xẹt qua ý thức của cô, một tiếng gọi nào đó đang kêu từ trong đống hài cốt kia. Minh Hoa đi theo tiếng gọi đó, dừng trước một bãi xương rất đỗi bình thường, tiếng gọi từ nơi này phát ra càng mạnh hơn.

Minh Hoa lập tức đào đống xương lên, ở một nơi mà thân xác yêu thú đầy rẫy như này lại có một cô gái đang nằm, y phục trên người tươi sáng, mái tóc đen mực trái ngược với mái tóc của cô và đặc biệt là... Khuôn mặt kia...

Khuôn mặt cô gái này làm Minh Hoa kinh ngạc, đây chẳng phải là khuôn mặt cô mười năm trước đó sao, khuôn mặt hồng hào, không hề thô do ở trong tối.

“Tại sao nó lại ở đây... Hơn nữa...” Minh Hoa lại có thể chạm vào thân xác chính mình. Rõ ràng là theo như trong sách, con người khi chết đi, linh hồn sẽ xuất ra khỏi cơ thể, không thể chạm vào bất cứ dạng sống nào, thế thì tại sao cô lại có thể chạm vào chính cơ thể mình được? Ở trước ngực thân xác cô có một tia sáng lóe lên, là một lá bùa, chính thứ này đã liên kết với ý thức của cô. Minh Hoa rút lá bùa ra, cùng lúc đó cô cảm thấy trong người mình có tia dao động. Ở giữa mi tâm Minh Hoa bắn ra tia sáng nhạt vào lá bùa, trên lá bùa bắt đầu xuất hiện chữ viết: Xin chào, ta là Long Việt, tăng sư của cục Cảnh Sát Thời Gian.

Minh Hoa chưa hiểu hết ý nghĩa của lá bùa thì nó đột nhiên bốc cháy làm cô thả nó ra. Dính vào thân xác làm nó bắt lửa, Minh Hoa hoảng hồn định dập tắt đám cháy nhưng đã muộn. Ngọn lửa bốc lên ngay lập tức thiêu đốt thân xác cô.

Chỉ một giây sau cô cảm thấy thân thể mình có biển chuyển nào đó, cảm thấy kì lạ, Minh Hoa rút gương ra. Cô thấy được trong gương là khuôn mặt hồng hào trước kia của mình, hơn nữa các vết thương ở tay, ở chân, ở trên mặt đều biến mất cả, chỉ là mái tóc trắng không thể đen mượt trở lại nhưng không sao, cô thấy dáng vẻ lúc này rất là ổn luôn.

Minh Hoa lấy trong không gian ra một bộ hắc y, cô diện nó lên người. Hai màu đen trắng kết hợp thật sự rất là hoàn mĩ, vừa tỏa ra khí chất huyền bí lại có phần mạnh mẽ. Cô lấy trong ngực ra một cái kẹp tóc đen được đẽo từ gỗ rất tinh xảo, ở trên còn quấn băng vải tạo thành hình dáng gần giống với tai thỏ nhỏ. Nhìn vào nó Minh Hoa lại nhớ tới hình ảnh người kia, về đoạn thời gian kia.

Minh Hoa chợt phì cười, một nụ cười quá đỗi hồn nhiên, khác xa huyết khí trên người mình, cài nó lên đầu mình và trở về nơi cánh cổng kia.

Đứng trước cảnh cổng, lần này cô có cảm giác rất khác với trước kia, cảm giác như cô vừa được sống lại vậy, hơi ấm của sinh mệnh hiện rõ trong thân thể mình. Minh Hoa thở “phù” một cái, bước qua cánh cổng. Lần này nguồn lực kỳ lạ kia không còn xuất hiện nữa rồi, cô cứ thế mà bước thắng về trước...

“Tỉ tỉ, ta tới đây...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện