Gào... Hắc mãng xà tiếp tục tung ra tà quang huỷ diệt, làm cho sợi tiên xích thứ ba tan vỡ. Dưới biển sâu cuồng loạn, trên bầu trời thì phong ba bão táp, mưa to gió lớn đen nghịt đến nỗi lan tới mạn thuyền của các ngư dân ở rất xa hải phận này.

Có mấy con thuyền bị cơn gió mạnh từ phía đó thổi tới làm chao đảo. Họ ở rất xa, bị dư âm cơn bão lan tới thôi mà đã thế này thì huống gì là người ở gần đó...

“Ba ơi...” Một cậu bé da ngăm rám nắng ở trên một con thuyền nhỏ, mở miệng gọi người đàn ông bên cạnh, dường như ông ấy cũng dự định như cậu bé, nói: “Về thôi, bão lớn quá.” Ông ta vừa kéo cánh buồm quay lại vừa nhìn về phía cơn bão đầy khó hiểu.

Cũng đồng dạng, trên một con thuyền to chuyên chở hàng kia, một anh ngư dân để trần, lộ rõ cơ bắp ngăm đen nói với ông già bên cạnh: “Có vẻ năm nay sẽ thất thu nặng rồi.” Gió lạnh thổi thoang thoảng bên tai, sóng biển chơi vơi ngày một nhô cao, bầu trời thì mây đen mịt mù, chắc chắn sẽ sớm di chuyển đến đây thôi.

Ông lão kia vừa đánh bánh lái quay thuyền về, cũng có quay đầu lại nhìn đến nơi cơn bão ấy.

Những con thuyền dù to dù nhỏ đều đồng loạt quay đầu, tuy nhiên những ngư dân lâu năm hoạt động ở đây đều dáng mắt về phía cơn bão kia. Bởi với họ, đây là điều hết sức kỳ lạ, trái với tự nhiên, vùng biển này chưa từng có mưa chứ huống chi là cơn bão lớn đến thế. Tuy nhiên thì với mắt thường, bọn họ không thể thấy được tám khối đá lớn bao quanh lấy hải phận kia.

Gào... Chấn động cùng nguy hiểm nơi đây khiến cho đàn cá, những sinh vật sống dưới biển bơi tán loạn, bơi ra xa nơi này...

Trên đảo, mây mưa gió lốc mạnh đến mức làm cả những thân cây lớn chao đảo, có vài cây đã bị bật khỏi gốc...

“Ta là Kim, linh hồn của con rùa lớn này, ông ta là Linh, linh hồn của xà, chúng ta là Huyền Vũ...” Bà lão quỳ giữa nền đất lạnh, lẩm bẩm lớn như muốn chia sẻ câu chuyện cho Chí Trung và Thiên Tuệ. Cả hai người họ giờ đây chỉ biết cúi đầu xuống đất đầy thương tâm, đặc biệt là Thiên Tuệ, nàng ôm lấy hai chân mình, không hề ngẩn đầu lên, nàng vẫn chưa hết sôc vì cảnh tượng vừa rồi, vẫn không dám mở mắt ra...

Chí Trung thì nhìn đất lạnh một cách vô hồn, hai người mặc bà lão kể chuyện, vì giờ đây cũng chẳng còn gì quan trọng nữa. Chỉ một giây ngắn ngủi đó, một bức tường vô hình nào đó bỗng ngăn cách hai người.

“Ta và ông ấy cùng Thần Vương chống lại quỷ thần từ thiên ngoại giáng lâm. Chúng ta chiến đấu bất phân cao thấp với hắn hơn trăm năm, trời đất cũng vì trận chiến này mà chao đảo, sinh linh lầm than.”

Bà ta như đang hoài niệm về quá khứ xa xăm, tiếp tục nói dù hai người họ có nghe hay không: “Kết quả là chúng ta đã thắng, thắng rất thảm, ta và ông ấy nhiễm phải tà lực của quỷ thần, sẽ không ngừng đồ sát sinh linh cho tới khi không còn gì cả...” Lời bà ta đã hơi lọt vào tai hai người chút ít...

“Lúc đầu chúng ta có thể khống chế bản thân nhưng càng lúc càng bị nó ăn mòn, cả ý thức lẫn tinh thần, thời gian thanh tỉnh càng lúc càng ngắn đi, có thể nhập ma bất cứ lúc nào. Vì lẽ đó nên chúng ta đã tạo ra cấm chế giam cầm chính mình, không cho tà lực khuếch trương. Nhưng chỉ cần tà nguyền lấn át, người dân quanh đây chỉ còn là biển thây huyết hà...”

Bà ta định nói gì thêm thì bị hành động của Chí Trung cắt ngang. Hắn băng cánh tay lại, bước ra biển lớn gầm thét kia.

Hắn bước qua người Thiên Tuệ đang cuộn người cúi đầu, làm nàng có một giây ngước lên nhìn, thân ảnh ấy xẹt qua người nàng mà không có chút chần chừ nào.

“Này chàng trai, cậu định làm gì?” Bà lão thấy khí thế kia thì kinh ngạc hỏi, trong lòng có một suy nghĩ mù mịt.

Chí Trung không hề quay đầu, cứ tiếp tục bước đi, giọng nói hờ hững: “Chặn chúng lại.” Nếu cả hòn đảo này là một con yêu thú khổng lồ thì một khi thoát ra được, con người yếu ớt ở trên mặt đất sẽ chẳng có nơi nào để ẩn nấp.

Đột nhiên có một luồng kim quang vọt tới trước mặt hắn, là của thanh kiếm kia phát ra. Thanh kiếm sắc bén, khắc chữ “Thuận” đầy uy nghiêm đang phân giải ra thành những hạt cát vàng li ti, chia làm hai hàng. Mỗi hàng thiên kim bao quanh lấy cánh tay Chí Trung, hắn cảm thấy có một nguồn lực lượng mạnh mẽ đang quấn lấy mình.

Hắn kinh ngạc nhìn lại bà lão kia thì bà ta nói: “Xích Trói Tiên, bảo vật mà ta tinh luyện để giam cầm tà linh, với sức mạnh hiện giờ của cậu chẳng có cửa chặn nó đâu.”

Chí Trung quay đầu ra biển, nói: “Xin lỗi.” Lời xin lỗi này có hai ý vị, xin lỗi vì đã tấn công bà ta mà chẳng biết thông tin gì cả, và xin lỗi Thiên Tuệ, vì hắn mà nàng đã mất đi người thân duy nhất trên đời.

Chí Trung chạy băng ra mỏm vách, lập tức nhảy khỏi vách cao xuống biển.

Sự lạnh giá thấu xương nhiễm vào từng thớ thịt làm Chí Trung giật nhẹ, hắn dùng linh lực sưởi ấm lại cơ thể mình. Ở dưới mặt biển tăm tối này, những tia sáng phát ra từ những sợi xích cấm chế ở phía xa hiện lên rất rõ, cũng tô rõ bóng dáng cao lớn chạm trời của con hắc mãng xà kia trong đêm tối.

Hắn thấy rất rõ có vài sợi xích linh lực đang trói buộc cái cổ, tứ chi của con rùa mà bà ta nói, có những mảnh xích vụn lơ lửng, vươn vải khắp nơi vì đợt công kích của con mãng xà.

Răng rắc... Một sợi xích nữa bị phá huỷ. Chí Trung không chần chừ nữa mà bơi nhanh về phía đó, ngay vào lúc hắc xà đang tập trung tà lực. Hắn sử dụng ma thuật cường hóa sức mạnh của cánh tay, linh lực để tăng thêm tốc độ, kích phát một đòn tấn công bùng nổ.

Uỳnh... Nắm đấm đầy uy lực giáng xuống đỉnh đầu hắc xà. Quá đau đớn nên đòn công kích kia bị dừng lại. Hắc xà phẫn nộ tìm kiếm con kỳ đà cản mũi kia. Cùng lúc đó con rùa kia cũng hướng về phía Chí Trung bên này.

Gào... Tiếng gầm thét càng làm cho sóng trên biển dâng cao.

Xè... Xè... Hắc xà rít lên một tiếng, nó cùng với con rùa vươn đầu dài ra nhắm vào Chí Trung.

Chí Trung vừa tập trung lực lượng lần nữa vừa mở ám thuẫn, nghênh đón trực diện đợt tấn công này của chúng.

Ầm...

Bà lão và Thiên Tuệ ở lại, hành động của Chí Trung đã làm nàng vơi một chút nỗi mất mát kia, nhìn thấy hắn nhảy xuống biển kia không hiểu sao nàng lại khó thở vô cùng, giống như muốn cùng hắn ngăn chặn yêu xà, vừa giống như còn khúc mắc nào đó làm nàng chẳng thể đứng dậy được. Một mảnh băng tinh bị gió cuốn đâm sượt qua chân nàng, chảy máu xuống cái mai khổng lồ này nhưng nàng lại chẳng còn có sức mà quản nữa.

Bà lão nhìn trời, chẳng màn đến Thiên Tuệ mà nói: “Trong mấy trăm vạn năm qua, mỗi khi thần thức tỉnh táo thì chúng ta đều cố gắng huỷ đi thân thể của chính mình, để khi tinh thần không được tỉnh táo sẽ chẳng thể làm hại ai được. Nhưng rốt cuộc lực phòng hộ của thân thể quá mạnh, chịu bao nhiêu đó năm công kích vẫn không chết được, chỉ có thể đánh lùi tu vi...”

“Lực công kích vẫn rất mạnh, cấm chế nhiều lần bị nó đánh cho sức mẻ. Thời gian thanh tỉnh gần như không còn, thần thức bị nhiễm tà quá độ, có một ngày kia bọn ta có được vài giây thanh tỉnh liền lập tức xuất hồn ra khỏi đó, cùng lúc đó tà linh cắn nuốt mạnh mẽ hơn. Và ông ấy... Ông ấy đã đồn toàn bộ lực lượng còn xót lại cắt đứt tà linh bám vào ta, còn ông ấy thì...”

Lần này không hiểu sao nàng lại dành ra chút chú tâm để nghe, nàng mệt mỏi hỏi: “Bà nói chuyện này với ta làm gì?”

Bà ta nhìn Thiên Tuệ, thở dài nói: “Một khi chúng thoát khỏi vùng cấm chế này, tà lực kia sẽ lan tỏa rất mạnh mẽ, biến toàn bộ sinh vật thành tà ma hết.”

Thiên Tuệ hờ hững khinh bỉ: “Chẳng phải bà cũng đang giết hại con người sao, có gì khác nhau chứ.”

Bà lão như có gì đó bị nghẹn ở cổ, mãi mới nói nên lời: “Ta phát hiện trong sinh mệnh một vài người ở thế giới này có chứa đựng một nguồn lực kỳ lạ. Chính nhờ nó ta đã kéo dài cấm chế này đến giờ, thậm chí đã kéo được thần hồn của Linh ra khỏi thân ông ấy. Nhưng dường như tác dụng của nguồn lực này ngày càng yếu, còn chúng thì như quen dần với nó, còn chúng ta có quá ít thời gian để nghiên cứu nên ta đã... Ta đã đánh bạo đưa ra quyết định dùng sinh mệnh bọn họ để gia trì cấm chế...”

Dù nghe giải thích kia nhưng Thiên Tuệ chẳng thể đồng cảm được với bà ta, có phần khó chịu nói: “Hừ, bà có nói gì đi nữa thì giết người vẫn là giết người...”

Uỳnh... Đột nhiên một tiếng động lớn từ ngoài xa vọng lại. Một bóng đen lớn nhô cao lên khỏi mặt nước với tốc độ rất nhanh. Trên đầu nó có một tia lóe sáng...

Ánh mắt Thiên Tuệ tôi luyện qua hai năm trời nhìn vô cùng rõ, với khoản cách ở đây, nàng có thể thấy tới tận trên đó, là Chí Trung...

“Chàng ấy làm gì trên đó...” Thiên Tuệ bất ngờ kêu.

Bà lão quát lớn: “Dù bị thụt lùi nhưng cảnh giới của chúng nó đều là thượng tiên, trên cậu ta rất nhiều, cậu ta sẽ sớm bị chúng nghiền nát mất thôi...”

Thiên Tuệ nghe thấy thì kinh hãi, mọi cảm giác nặng nề, khúc mắc kia như tan biến đi trong một giây, nàng lập tức lao về phía đó, từng hàn băng xuất hiện dưới chân tạo thành con đường đẩy Thiên Tuệ nhanh hơn.

“Cái gì thế kia? Là băng nguyên tố? Cô gái này sử dụng được nó sao?” Bà ta vô cùng bất ngờ, vì trước giờ đây không phải là nguyên tố mà tu hành giả có khả năng nắm giữ được, nó còn có khả năng áp chế linh lực, các nguyên tố khác, những vùng đất băng hàn kia chẳng có ai dám bước chân tới cả, Thần Vương dù mạnh mẽ cũng tránh đi vào vùng băng tuyết.

Xè... Con xà mở rộng, để lộ hai cặp răng nanh sắc nhọn cùng cả trăm nghìn cái răng, khoan miệng như một vực sâu không đáy, muốn nghiền nát, muốn nuốt chửng hết tất thảy...

Chí Trung phản xạ nhanh nhẹn bắn ra ám nguyên tố, mượn phản lực bật rơi khỏi mép miệng của nó, thoát chết trong gan tấc, dù vậy nhưng hắn vẫn đang trong tình thế rơi tự do nguy hiểm. Cơ thể hắn va đập vào từng nhánh vảy nhọn nhô ra kia, gai nhọn đâm vào bả vai hắn, Chí Trung cắn răng vận lực tung ra một đấm chấn động thoát khỏi biển gai, cả cơ thể rơi từ trên cao xuống biển sâu...

Cả hòn đảo run lắc dữ dội, một ánh mắt tà ác từ dưới biển, một cái đầu lớn nhô lên khỏi mặt nước, há cái miệng rộng tựa như vực sâu vạn trượng ra, chỉ chờ hứng lấy Chí Trung...

Đột nhiên những đạo băng tinh lạnh giá từ đâu phóng tới làm nó bị bỏng lạnh, một cột nước dâng cao, sau đó kết băng...

Chí Trung linh hoạt sử dụng ám lực ghì vào băng tinh, giảm mạnh tốc độ rơi xuống, đáp xuống mảnh băng dưới biển an toàn. Bây giờ hắn vẫn chưa có cơ hội nói gì với nàng, bởi vì...

Gào... Ánh mắt âm tà của con mãng xà nhìn họ, lúc này cơ thể của nó quá lớn so với lần đầu chạm trán trên kia...

Gào... Còn một con yêu rùa vẫn đang thập thò dưới vực sâu hải dương...

Cuồng phong lạnh giá thổi vù vù, nước mưa rét buốt thấm vào da thịt, sóng thần uốn lượn vô tận, kết hợp lại làm thiên địa biến sắc, gào thét rần trời. So với nó, chúng sinh quả là bé nhỏ, chỉ như một ngọn cỏ ven đường mặc người giẫm đạp...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện