Một lúc sau thầy lang tới. Lan La nằm trên giường ở gian trong, A Phủ cùng người của cậu ra gian ngoài ngồi chờ.
"Vương gia cùng các anh đã vất vả rồi. Lan viện có nấu chè đậu đỏ, mời các anh dùng, vừa giải khát vừa mang lại may mắn."
Con nô tì bưng một mâm chè đậu đỏ vào, cố ý đặt cái bát đã được trộn bùa máu kinh của Lan La trước mặt vương gia. Thứ này cần trộn vào những đồ ăn thức uống màu đỏ hoặc sẫm màu thì mới khó bị phát hiện.
Xong việc nó lui ra, không dám nhìn lộ liễu, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.
Thầy lang khám xong đi ra nói: "Bẩm vương gia, thứ phi không sao, chỉ bị kinh sợ thôi. Uống vài thang thuốc bổ là được."
A Phủ nghe thấy cô ta không sao, cảm ơn đưa bạc cho thầy lang rồi đứng dậy đi thẳng không thèm nhìn lại lấy một cái. Lan La cắn chặt môi đầy căm tức, chờ người của A Phủ đi hết rồi gọi con nô tì vào hỏi:
"Chuyện sao rồi?"
"Vương gia ăn hết bát chè đó rồi, công chúa yên tâm."
"Ngươi có tận mắt thấy ngài ăn hết không?"
Lan La khẩn trương hỏi, con nô tì sợ hãi thưa: "Công chúa, nô tì nào dám đứng lại nhìn chằm chằm ngài ăn chứ. Bọn họ ai nấy đều mệt mướt mồ hôi, mấy cái bát đều được ăn sạch sành sanh cả."
Lan La cũng cho là mình nghĩ nhiều, yên tâm đi ngủ. Cô ta còn rất nhiều chuyện phải suy tính.
A Phủ trở về thấy Khao Miêu sốt ruột đứng chờ như hòn vọng phu.
"Cậu đi lâu thế? Cậu có sao không?"
"Không sao, vẫn còn dư sức để động phòng."
Mặt cô đỏ bừng, người này vẫn còn tâm trạng động phòng nữa. Cô kéo cậu vào trong kiểm tra một lượt. A Phủ đòi cởi áo kiểm tra cho kĩ, thuận thế đẩy cô lên giường luôn.
Hai ngày sau.
Lão thầy Pom nhận được thư của Lan La, cô ta đòi lão tiếp tục dùng ngải như lần trước hành hạ Khao Miêu. Có điều con hình nhân vẫn để ở chỗ lão, lão sẽ thay cô ta hành hạ con hình nhân. Cô ta không dám giữ con hình nhân ở chỗ mình sợ A Phủ phát hiện.
Lão nhìn con hình nhân bị dìm trong nước, ngang bụng bị hòn đá nhọn xuyên qua, rơi vào trầm tư. Có vẻ con hình nhân này đã hết tác dụng, nếu không thì Khao Miêu đã bị đá nhọn đâm xuyên bụng, ch.ết mắc kẹt dưới sông giống nó rồi.
Là kẻ nào giúp con nhỏ đó giải ngải này? Giải được ngải này phải tìm được thầy bên Xiêm, theo như lão nghe ngóng, từ lúc lão yểm ngải đến giờ, Nam Viễn Vương không sang Xiêm lần nào cả.
"Hừ, chắc là tên ngu ngốc nào dùng hạ sách đổi tuổi thọ để giải ngải thôi. Tuổi thọ con người có hạn, để tao xem chúng mày dùng cách này được đến bao giờ."
Lão Pom vớt con hình nhân lên, lấy chín sợi tóc của Khao Miêu quấn sang một con hình nhân khác và làm phép lại. Cứ đến giờ nhất định lão sẽ đem kim nhọn đâm khắp nơi trên người hình nhân.
"AAAA..."
Khao Miêu đang chơi cùng thằng Bờm, đột nhiên cơn đau tim nhức nhối truyền đến. Đầu tiên là đau tim, sau đó là khắp nơi khắp các bộ phận khác trên cơ thể. Đau thấu xương như thể dưới lớp da có hàng trăm cây kim nhọn đâm xuyên vào trong cơ thể cô.
"Mẹ ơi! Mẹ sao vậy?"
Thằng Bờm sợ hãi lắm vì nó nhận ra mẹ nó đang chịu cơn đau giống hệt ngày trước. Nó gọi người hầu nhanh chóng báo với A Phủ đang ở trên triều.
"Công chúa, Khao Miêu đang bị ngải hành rồi!"
Nghe con nô tì bẩm báo, Lan La cười không khép được miệng. Cô ta nhanh chóng ngồi vào bàn trang điểm để con nô tì trang điểm cho mình một khuôn mặt nhợt nhạt, hốc mắt thâm quầng. Rồi cô ta cũng lăn ra kêu đau đớn quằn quại giống hệt Khao Miêu.
Lần trước đã chơi ngải Khao Miêu một lần, không tránh khỏi vương gia sẽ nghi ngờ. Cô ta cũng phải đóng vai người bị hại để vương gia tin cô ta không dính dáng tới chuyện này.
"Cô ấy sao rồi?"
Nửa canh giờ sau A Phủ về tới, lúc này Khao Miêu đã nằm hôn mê bất tỉnh. Ngồi bên giường là thằng Bờm với con Đậu khóc đỏ hoe mắt.
Cậu thương tiếc xem xét một lượt thân thể cô rồi mang khuôn mặt đằng đằng sát khi đi tới Lan viện. Cậu đi nhanh đến nỗi để lại một luồng gió sau lưng, khuôn mặt âm trầm khiến đám người hầu của Lan viện sợ hết vía.
Cậu đi thẳng tới bên giường Lan La, "pheng" một tiếng lưỡi kiếm sắc ngọt chĩa thẳng vào cổ cô ta.
"Vương gia! Xin ngài bình tĩnh, thứ phi đang đau sắp ch.ết rồi!"
"Cô ta đau? Đau cái gì?"
Lan La nằm trên giường quằn quại, hai tay túm chặt ngực trái, kêu gào la hét trông thống khổ vô cùng. Biểu hiện giống hệt Khao Miêu.
"Vương gia, thứ phi kêu đau như có vật nhọn đâm khắp người vậy! Có kẻ độc ác, rắp tâm dùng bùa ngải hãm hại vương phi và thứ phi!"
A Phủ thu kiếm lại, vẻ mặt nhìn Lan La đầy băn khoăn. Cô ta từ trên giường bổ nhào xuống đất ôm chân cậu kêu khóc: "Vương gia, cứu thiếp! Thiếp đau sắp ch.ết rồi!"
Ánh mắt A Phủ hoài nghi: "Không phải cô làm?"
"Vương gia cùng các anh đã vất vả rồi. Lan viện có nấu chè đậu đỏ, mời các anh dùng, vừa giải khát vừa mang lại may mắn."
Con nô tì bưng một mâm chè đậu đỏ vào, cố ý đặt cái bát đã được trộn bùa máu kinh của Lan La trước mặt vương gia. Thứ này cần trộn vào những đồ ăn thức uống màu đỏ hoặc sẫm màu thì mới khó bị phát hiện.
Xong việc nó lui ra, không dám nhìn lộ liễu, chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.
Thầy lang khám xong đi ra nói: "Bẩm vương gia, thứ phi không sao, chỉ bị kinh sợ thôi. Uống vài thang thuốc bổ là được."
A Phủ nghe thấy cô ta không sao, cảm ơn đưa bạc cho thầy lang rồi đứng dậy đi thẳng không thèm nhìn lại lấy một cái. Lan La cắn chặt môi đầy căm tức, chờ người của A Phủ đi hết rồi gọi con nô tì vào hỏi:
"Chuyện sao rồi?"
"Vương gia ăn hết bát chè đó rồi, công chúa yên tâm."
"Ngươi có tận mắt thấy ngài ăn hết không?"
Lan La khẩn trương hỏi, con nô tì sợ hãi thưa: "Công chúa, nô tì nào dám đứng lại nhìn chằm chằm ngài ăn chứ. Bọn họ ai nấy đều mệt mướt mồ hôi, mấy cái bát đều được ăn sạch sành sanh cả."
Lan La cũng cho là mình nghĩ nhiều, yên tâm đi ngủ. Cô ta còn rất nhiều chuyện phải suy tính.
A Phủ trở về thấy Khao Miêu sốt ruột đứng chờ như hòn vọng phu.
"Cậu đi lâu thế? Cậu có sao không?"
"Không sao, vẫn còn dư sức để động phòng."
Mặt cô đỏ bừng, người này vẫn còn tâm trạng động phòng nữa. Cô kéo cậu vào trong kiểm tra một lượt. A Phủ đòi cởi áo kiểm tra cho kĩ, thuận thế đẩy cô lên giường luôn.
Hai ngày sau.
Lão thầy Pom nhận được thư của Lan La, cô ta đòi lão tiếp tục dùng ngải như lần trước hành hạ Khao Miêu. Có điều con hình nhân vẫn để ở chỗ lão, lão sẽ thay cô ta hành hạ con hình nhân. Cô ta không dám giữ con hình nhân ở chỗ mình sợ A Phủ phát hiện.
Lão nhìn con hình nhân bị dìm trong nước, ngang bụng bị hòn đá nhọn xuyên qua, rơi vào trầm tư. Có vẻ con hình nhân này đã hết tác dụng, nếu không thì Khao Miêu đã bị đá nhọn đâm xuyên bụng, ch.ết mắc kẹt dưới sông giống nó rồi.
Là kẻ nào giúp con nhỏ đó giải ngải này? Giải được ngải này phải tìm được thầy bên Xiêm, theo như lão nghe ngóng, từ lúc lão yểm ngải đến giờ, Nam Viễn Vương không sang Xiêm lần nào cả.
"Hừ, chắc là tên ngu ngốc nào dùng hạ sách đổi tuổi thọ để giải ngải thôi. Tuổi thọ con người có hạn, để tao xem chúng mày dùng cách này được đến bao giờ."
Lão Pom vớt con hình nhân lên, lấy chín sợi tóc của Khao Miêu quấn sang một con hình nhân khác và làm phép lại. Cứ đến giờ nhất định lão sẽ đem kim nhọn đâm khắp nơi trên người hình nhân.
"AAAA..."
Khao Miêu đang chơi cùng thằng Bờm, đột nhiên cơn đau tim nhức nhối truyền đến. Đầu tiên là đau tim, sau đó là khắp nơi khắp các bộ phận khác trên cơ thể. Đau thấu xương như thể dưới lớp da có hàng trăm cây kim nhọn đâm xuyên vào trong cơ thể cô.
"Mẹ ơi! Mẹ sao vậy?"
Thằng Bờm sợ hãi lắm vì nó nhận ra mẹ nó đang chịu cơn đau giống hệt ngày trước. Nó gọi người hầu nhanh chóng báo với A Phủ đang ở trên triều.
"Công chúa, Khao Miêu đang bị ngải hành rồi!"
Nghe con nô tì bẩm báo, Lan La cười không khép được miệng. Cô ta nhanh chóng ngồi vào bàn trang điểm để con nô tì trang điểm cho mình một khuôn mặt nhợt nhạt, hốc mắt thâm quầng. Rồi cô ta cũng lăn ra kêu đau đớn quằn quại giống hệt Khao Miêu.
Lần trước đã chơi ngải Khao Miêu một lần, không tránh khỏi vương gia sẽ nghi ngờ. Cô ta cũng phải đóng vai người bị hại để vương gia tin cô ta không dính dáng tới chuyện này.
"Cô ấy sao rồi?"
Nửa canh giờ sau A Phủ về tới, lúc này Khao Miêu đã nằm hôn mê bất tỉnh. Ngồi bên giường là thằng Bờm với con Đậu khóc đỏ hoe mắt.
Cậu thương tiếc xem xét một lượt thân thể cô rồi mang khuôn mặt đằng đằng sát khi đi tới Lan viện. Cậu đi nhanh đến nỗi để lại một luồng gió sau lưng, khuôn mặt âm trầm khiến đám người hầu của Lan viện sợ hết vía.
Cậu đi thẳng tới bên giường Lan La, "pheng" một tiếng lưỡi kiếm sắc ngọt chĩa thẳng vào cổ cô ta.
"Vương gia! Xin ngài bình tĩnh, thứ phi đang đau sắp ch.ết rồi!"
"Cô ta đau? Đau cái gì?"
Lan La nằm trên giường quằn quại, hai tay túm chặt ngực trái, kêu gào la hét trông thống khổ vô cùng. Biểu hiện giống hệt Khao Miêu.
"Vương gia, thứ phi kêu đau như có vật nhọn đâm khắp người vậy! Có kẻ độc ác, rắp tâm dùng bùa ngải hãm hại vương phi và thứ phi!"
A Phủ thu kiếm lại, vẻ mặt nhìn Lan La đầy băn khoăn. Cô ta từ trên giường bổ nhào xuống đất ôm chân cậu kêu khóc: "Vương gia, cứu thiếp! Thiếp đau sắp ch.ết rồi!"
Ánh mắt A Phủ hoài nghi: "Không phải cô làm?"
Danh sách chương