Là gián điệp của công chúa Lan La. Công chúa Lan La sắp được đưa sang Đại Việt hoà thân, mà đối tượng hoà thân không ai khác chính là cậu - Nam Viễn Vương.
Ý chỉ đã ban, cậu phản đối kịch liệt nhưng không được. Hoà hảo hai nước vẫn phải đặt lên đầu tiên. Ánh mắt A Phủ loé lên tia ảm đạm, cậu phải nhanh chóng cưới Khao Miêu vào cửa. Cậu không thể chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa, cậu phải đón cô về ngay lập tức! Cô công chúa đó là giả mạo, vị trí này vốn nên thuộc về Khao Miêu.
"Buông tôi ra! Mải nói chuyện có mấy câu ngài đã ôm tôi là sao?"
Khao Miêu ra sức giãy giụa, cánh tay A Phủ lại cứ như gọng kìm giữ chặt lấy cô. Xa xa đằng kia Đoàn Nghị đang hớt hải chạy tới, khuôn mặt cậu ta tái mét.
"Miêu! Con đang ở đâu?"
Đoàn Nghị lo lắng nhìn nước sông, đến khi ánh mắt chạm tới A Phủ ôm chặt Khao Miêu, khuôn mặt cậu ta càng tái mét hơn.
"Nam Viễn Vương, ngài đang làm cái gì? Không thấy cô ấy khó chịu sao?"
Đoàn Nghị không giấu được sự tức giận, cậu ta muốn giằng tay Khao Miêu ra khỏi A Phủ, nhưng bàn tay mới giơ lên giữa khoảng không đã bị ánh mắt sắc lạnh ẩn sau lớp mặt nạ làm cho đông cứng.
Lúc này bỗng có một thằng bé trắng trẻo lanh lợi từ trong xe ngựa gần đó nhảy xuống, lao tới ôm lấy chân Khao Miêu rối rít nói: "Mẹ đây rồi! Con nhớ mẹ lắm! Mẹ về với con nha!"
A Phủ tới đây đón cô, thằng bé đòi đi theo, trên đường đi nó ngủ quên mất. Vừa tỉnh dậy mở mắt ra nó đã cắm đầu đi tìm cô.
Ánh mắt cô nhìn thằng bé hiền hoà đi mấy phần: "Được, mẹ về với con ngoan của mẹ."
Đoàn Nghị sững người nhìn cảnh một nhà ba người thân thiết, cánh tay cứng ngắc nặng nề thu lại. Bao lời trong lòng nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu hỏi han: "Con có sao không?"
"Con không sao, cũng may được ngài ấy cứu kịp. Con chỉ... hắt xì... cảm lạnh chút thôi, về uống ít trà gừng là đỡ mà."
Thấy Khao Miêu hắt xì liên tục, hai người đàn ông mới vơi bớt không khí súng đạn. Con Đào dẫn cô với thằng Bờm về, hai người đàn ông cũng đi theo về, bầu không khí không mấy vui vẻ:
"Nam Viễn Vương, ngài có muốn đón cô ấy về thì cũng phải xem ngày. Đón phu nhân về nhà vào tháng bảy cô hồn này không phải ý tốt đâu."
Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng bảy. Qua nửa tháng nữa, ngày mùng mười tháng tám chính là ngày đại hôn của Nam Viễn Vương với công chúa Lan La. Hơn nửa năm qua, Lan La nghe ngóng được Khao Miêu bị rơi xuống suối mất tích, khỏi phải nói trong lòng cô ta mừng rỡ đến nhường nào.
Hai cha con A Phủ hăm hở thay Khao Miêu thu dọn đồ đạc. Thằng Bờm hết năn nỉ, khóc lóc, rồi lại đến ăn vạ, giãy giụa, thuyết phục bằng được cô ngày mùng mười tháng tám lên kiệu hoa về Nam Viễn Vương phủ.
A Phủ thấy vậy rất vừa ý, nhìn Khao Miêu đã xiêu lòng, cậu bồi thêm một câu: "Con cũng có với nhau rồi, người suýt ch.ết cũng cứu rồi, lấy thân báo đáp đi."
Khao Miêu quẫn bách nói, hai má đỏ hồng: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi, cũng xin lỗi vì hiểu lầm ngài chuyện ném tên giặc xuống sông. Nhưng ngài đừng quá đắc ý, tôi... tôi thương thằng bé không có mẹ ruột chăm sóc, nên mới theo ngài về thôi."
Lúc này, công chúa Lan La đang bận rộn xem xét đống của hồi môn. Những món trang sức quý giá, vàng bạc lấp lánh chất đống, còn có cả bức chân dung của Nam Viễn Vương, Lan La rất thoả mãn với sự vinh hoa phú quý vốn không thuộc về mình.
Đang ngập tràn trong niềm vui sướng thì thuộc hạ vào bẩm báo: "Công chúa, có thư của thầy Pom."
Thầy Pom là thầy bùa Xiêm mà lần trước Lan La tìm đến để yểm bùa Khao Miêu. Lan La lập tức xị mặt: "Lão già này lại muốn chào mời cái gì đây, chỉ giỏi moi tiền của ta."
Tên thuộc hạ dâng lên bức thư rồi lui ra. Lan La mở thư ra đọc: "Bùa yêu?"
Nói về bùa yêu thì bùa của bên Xiêm thật sự lợi hại không tưởng.
Con nô tì nghe thấy Lan La lẩm bẩm mấy chữ "bùa yêu", thoáng chốc mặt nó tái mét: "Công chúa, đừng dại dột! Em nghe nói nhiều người chơi bùa yêu bị bùa quật lại cho thân tàn ma dại, thân thể héo tàn, ch.ết trong đau đớn, ghê sợ lắm!"
"Ghê sợ thế nào?"
Lan La nghe vậy cũng hơi run rẩy suýt đánh rơi bức thư. Con nô tì cũng có tí hiểu biết nên mới được Lan La thu nhận, nó tiến lại gần nói nhỏ vào tai cô ta:
"Nghe nói ngải đã xâm nhập vào thân rồi thì tuyệt đối không được để cho cơ thể ô uế, cấm kỵ để cho đàn ông hành hạ thân xác mình, tránh xa những thứ thịt thà cấm kỵ, như thịt rắn, thịt chó, thịt trâu, thịt rùa. Không được ăn máu tươi, không chui qua sào quần áo, những chỗ mà trên đầu có chất ô uế như cầu tiêu, cầu tiểu không được bước dưới đó. Nếu phạm phải những điều này ắt sẽ bị ngải quật, đau ốm liên miên, hay mắc bệnh lạ sống không bằng ch.ết."
Ý chỉ đã ban, cậu phản đối kịch liệt nhưng không được. Hoà hảo hai nước vẫn phải đặt lên đầu tiên. Ánh mắt A Phủ loé lên tia ảm đạm, cậu phải nhanh chóng cưới Khao Miêu vào cửa. Cậu không thể chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa, cậu phải đón cô về ngay lập tức! Cô công chúa đó là giả mạo, vị trí này vốn nên thuộc về Khao Miêu.
"Buông tôi ra! Mải nói chuyện có mấy câu ngài đã ôm tôi là sao?"
Khao Miêu ra sức giãy giụa, cánh tay A Phủ lại cứ như gọng kìm giữ chặt lấy cô. Xa xa đằng kia Đoàn Nghị đang hớt hải chạy tới, khuôn mặt cậu ta tái mét.
"Miêu! Con đang ở đâu?"
Đoàn Nghị lo lắng nhìn nước sông, đến khi ánh mắt chạm tới A Phủ ôm chặt Khao Miêu, khuôn mặt cậu ta càng tái mét hơn.
"Nam Viễn Vương, ngài đang làm cái gì? Không thấy cô ấy khó chịu sao?"
Đoàn Nghị không giấu được sự tức giận, cậu ta muốn giằng tay Khao Miêu ra khỏi A Phủ, nhưng bàn tay mới giơ lên giữa khoảng không đã bị ánh mắt sắc lạnh ẩn sau lớp mặt nạ làm cho đông cứng.
Lúc này bỗng có một thằng bé trắng trẻo lanh lợi từ trong xe ngựa gần đó nhảy xuống, lao tới ôm lấy chân Khao Miêu rối rít nói: "Mẹ đây rồi! Con nhớ mẹ lắm! Mẹ về với con nha!"
A Phủ tới đây đón cô, thằng bé đòi đi theo, trên đường đi nó ngủ quên mất. Vừa tỉnh dậy mở mắt ra nó đã cắm đầu đi tìm cô.
Ánh mắt cô nhìn thằng bé hiền hoà đi mấy phần: "Được, mẹ về với con ngoan của mẹ."
Đoàn Nghị sững người nhìn cảnh một nhà ba người thân thiết, cánh tay cứng ngắc nặng nề thu lại. Bao lời trong lòng nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu hỏi han: "Con có sao không?"
"Con không sao, cũng may được ngài ấy cứu kịp. Con chỉ... hắt xì... cảm lạnh chút thôi, về uống ít trà gừng là đỡ mà."
Thấy Khao Miêu hắt xì liên tục, hai người đàn ông mới vơi bớt không khí súng đạn. Con Đào dẫn cô với thằng Bờm về, hai người đàn ông cũng đi theo về, bầu không khí không mấy vui vẻ:
"Nam Viễn Vương, ngài có muốn đón cô ấy về thì cũng phải xem ngày. Đón phu nhân về nhà vào tháng bảy cô hồn này không phải ý tốt đâu."
Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng bảy. Qua nửa tháng nữa, ngày mùng mười tháng tám chính là ngày đại hôn của Nam Viễn Vương với công chúa Lan La. Hơn nửa năm qua, Lan La nghe ngóng được Khao Miêu bị rơi xuống suối mất tích, khỏi phải nói trong lòng cô ta mừng rỡ đến nhường nào.
Hai cha con A Phủ hăm hở thay Khao Miêu thu dọn đồ đạc. Thằng Bờm hết năn nỉ, khóc lóc, rồi lại đến ăn vạ, giãy giụa, thuyết phục bằng được cô ngày mùng mười tháng tám lên kiệu hoa về Nam Viễn Vương phủ.
A Phủ thấy vậy rất vừa ý, nhìn Khao Miêu đã xiêu lòng, cậu bồi thêm một câu: "Con cũng có với nhau rồi, người suýt ch.ết cũng cứu rồi, lấy thân báo đáp đi."
Khao Miêu quẫn bách nói, hai má đỏ hồng: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi, cũng xin lỗi vì hiểu lầm ngài chuyện ném tên giặc xuống sông. Nhưng ngài đừng quá đắc ý, tôi... tôi thương thằng bé không có mẹ ruột chăm sóc, nên mới theo ngài về thôi."
Lúc này, công chúa Lan La đang bận rộn xem xét đống của hồi môn. Những món trang sức quý giá, vàng bạc lấp lánh chất đống, còn có cả bức chân dung của Nam Viễn Vương, Lan La rất thoả mãn với sự vinh hoa phú quý vốn không thuộc về mình.
Đang ngập tràn trong niềm vui sướng thì thuộc hạ vào bẩm báo: "Công chúa, có thư của thầy Pom."
Thầy Pom là thầy bùa Xiêm mà lần trước Lan La tìm đến để yểm bùa Khao Miêu. Lan La lập tức xị mặt: "Lão già này lại muốn chào mời cái gì đây, chỉ giỏi moi tiền của ta."
Tên thuộc hạ dâng lên bức thư rồi lui ra. Lan La mở thư ra đọc: "Bùa yêu?"
Nói về bùa yêu thì bùa của bên Xiêm thật sự lợi hại không tưởng.
Con nô tì nghe thấy Lan La lẩm bẩm mấy chữ "bùa yêu", thoáng chốc mặt nó tái mét: "Công chúa, đừng dại dột! Em nghe nói nhiều người chơi bùa yêu bị bùa quật lại cho thân tàn ma dại, thân thể héo tàn, ch.ết trong đau đớn, ghê sợ lắm!"
"Ghê sợ thế nào?"
Lan La nghe vậy cũng hơi run rẩy suýt đánh rơi bức thư. Con nô tì cũng có tí hiểu biết nên mới được Lan La thu nhận, nó tiến lại gần nói nhỏ vào tai cô ta:
"Nghe nói ngải đã xâm nhập vào thân rồi thì tuyệt đối không được để cho cơ thể ô uế, cấm kỵ để cho đàn ông hành hạ thân xác mình, tránh xa những thứ thịt thà cấm kỵ, như thịt rắn, thịt chó, thịt trâu, thịt rùa. Không được ăn máu tươi, không chui qua sào quần áo, những chỗ mà trên đầu có chất ô uế như cầu tiêu, cầu tiểu không được bước dưới đó. Nếu phạm phải những điều này ắt sẽ bị ngải quật, đau ốm liên miên, hay mắc bệnh lạ sống không bằng ch.ết."
Danh sách chương