“Cậu cả nhà họ Trần, chuyến này hai nhà Hà, Văn ngã ngựa, nhà họ Trần mấy người được lợi nhiều nhất đấy nhỉ.”
Thấy lão Tự mỉa mai mình, Trần Long chỉ hơi nâng ánh mắt, lập tức một tên lính gần đó bước lên vả đốp vào miệng lão Tự: “Láo xược!”
Lão Tự ngã lăn quay, nhận ra chỗ này không phải là trong ngục, chỉ là một căn phòng tối, không biết là đang ở chỗ nào. Lão lồm cồm bò dậy, thấy khuôn mặt Trần Long âm u như ác quỷ, nhìn chằm chằm vào lão nở nụ cười:
“Có muốn sống không?”
Lão Tự bất ngờ vô cùng, lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất này: “Có, đương nhiên là có rồi!”
Tuy lão cùng hai anh em bà lớn làm hại nhiều mạng người, nhưng Trần Long vẫn tha cho lão một mạng để làm việc cho hắn. Hắn sẽ tạo ra một cái chết giả cho lão Tự, có điều suốt cuộc đời sau này lão phải sống ẩn nấp trốn tránh người đời.
Hà phủ.
Nhà họ Hà có bốn người con, ba trai một gái. Ngoài ba anh em A Phủ, còn có một cô ba đi lấy chồng xa. Cô ba hay tin nhà họ Văn bị trùng tang, nhưng cô đang bụng mang dạ chửa, chưa về được. Nay chính mẹ ruột mình bị bắt xử tội chết, cô ba đi cả ngày vượt đường xa về Hà phủ.
Văn phủ dính vào vụ án canh thai nhi, Hà phủ là thông gia cũng mất mặt không kém. Khao Miêu cùng mợ hai ra cửa đón cô ba, hai người chị dâu bị cô em chồng nhìn bằng ánh mắt sắc lẻm như dao cau.
Mợ hai mọi ngày cùng phe với bà lớn đối đầu với Khao Miêu, nhưng nay bà lớn đi rồi, mợ ta tự nhiên đon đả bắt chuyện với cô hơn trước. Bởi vì cô ba này tính tình rất đanh đá, hồi cô ta còn chưa lấy chồng, suốt ngày kiếm chuyện hạnh hoẹ với mợ.
“Cha tôi đâu?”
Hai chị dâu ra đón nhưng cô ba chẳng thèm chào ai, cứ thế hung hăng đi vào phủ. Trông thấy thằng Bờm đứng cạnh Khao Miêu, cô ta nhìn nó cười nhếch mép: “Trông cũng bụ bẫm trắng trẻo đấy, đáng tiếc không phải là con cháu ruột nhà họ Hà.”
Thằng Bờm nghe vậy hơi buồn bã cúi đầu, Khao Miêu đau lòng ôm nó vào lòng, nở nụ cười mỉa mai lại: “Cha không có trong phủ, không biết chừng đang đi tạo thêm một đứa em ruột cho cô ba đấy.”
Cô ba trước đó đã nghe ngóng được, người chị dâu cả này mồm miệng lanh lợi, đến mẹ cô còn nhiều lần bị chị ta chọc cho tức chết. Đã biết trước nhưng vẫn để mình bị chọc tức, cô ba chỉ biết trừng trừng mắt nhìn: “Chị dám!”
Vừa dứt lời, tiếng bánh xe lọc cọc vang lên, một cái xe ngựa chậm rãi đỗ trước cửa Hà phủ. Hà lão gia từ trên xe bước xuống, cẩn thận đỡ một cô gái trẻ, cỡ ngang tuổi đám Khao Miêu thôi.
“Con ba đấy à? Về khi nào vậy?”
Hà lão gia bất ngờ, bàn tay đỡ cô gái kia cũng hơi run rẩy vì chột dạ. Đây là cô vợ bé ông ta sắp cưới vào cửa, xui xẻo làm sao đúng hôm dẫn về lại đụng trúng con gái về thăm nhà.
“Cha! Con đàn bà này là sao? Mẹ con đang gặp nguy, mà cha không mảy may quan tâm tí nào?”
Hà lão gia vội kéo con gái vào trong, dúi đầu cô ta nói: “Đồ ngốc, mày nên biết ơn vì vụ của mẹ mày chưa liên luỵ đến nhà họ Hà đi!”
Vụ án canh thai nhi cùng lắm kéo theo Văn lão gia cùng chịu tội với bà lớn, nhưng vụ ăn chặn ngân sách xây đê thì ông ta không dám chắc, vì ông ta cũng có phần. Hà lão gia lúc này chỉ mong hai anh em bà lớn bị xử tội thật nhanh, đem theo bí mật đó chôn vùi luôn đi.
Cô ba ấm ức lườm cô vợ bé của cha mình, vừa cất hành lý xong cô lập tức đi thăm ngục mẹ và bác ruột. Cô ta đâu biết lúc này trong ngục đã nháo loạn cả lên.
Văn lão gia chết. Chết treo cổ t.ự t.ử trong ngục.
Đêm qua Văn lão gia ngồi trong ngục, ngửa đầu lên nhìn ánh trăng yếu ớt chiếu vào ngục qua khung cửa bé tí. Lòng tham làm lầm đường lạc lối, đi đến bước đường này, có hối hận cũng đã quá muộn…
“Anh ơi.”
Văn lão gia nghe tiếng người gọi, thấy em gái mình được quản ngục dẫn tới. Trên người bà ta chi chít vết máu, vết roi đánh tím bầm. Đầu tóc bù xù như ma, khuôn mặt hốc hác như quỷ đói khiến ông ta suýt thì không nhận ra đó là em gái mình.
“Mày đi đi. Tao đã đoạn tuyệt quan hệ với mày rồi.”
Văn lão gia tức giận nói, tuy trong lòng vẫn thương người em này. Bà lớn khóc nức nở, run rẩy đặt vào tay Văn lão gia một cái khăn: “Trời lạnh lắm, em đan cho anh cái khăn này, anh đeo vào lên đường khỏi bị lạnh.”
Cả hai đều sắp bị đưa đi hành hình rồi, Văn lão gia không đành lòng từ chối nữa, ông ta cầm cái khăn quàng lên cổ, thấy thấp thoáng bóng dáng vợ mình lướt qua…
Sáng hôm sau, quản ngục phát hiện Văn lão gia dùng hai sợi xích sắt, loại dùng để xích hai tay tù nhân, nối hai đoạn với nhau rồi treo cổ mình vào đó. Đêm qua bà lớn không hề được dẫn đến thăm anh trai mình, cũng chẳng có cái khăn ấm áp nào cả, cái ông ta đeo vào cổ chỉ là đoạn xích sắt lạnh lẽo…
Thấy lão Tự mỉa mai mình, Trần Long chỉ hơi nâng ánh mắt, lập tức một tên lính gần đó bước lên vả đốp vào miệng lão Tự: “Láo xược!”
Lão Tự ngã lăn quay, nhận ra chỗ này không phải là trong ngục, chỉ là một căn phòng tối, không biết là đang ở chỗ nào. Lão lồm cồm bò dậy, thấy khuôn mặt Trần Long âm u như ác quỷ, nhìn chằm chằm vào lão nở nụ cười:
“Có muốn sống không?”
Lão Tự bất ngờ vô cùng, lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất này: “Có, đương nhiên là có rồi!”
Tuy lão cùng hai anh em bà lớn làm hại nhiều mạng người, nhưng Trần Long vẫn tha cho lão một mạng để làm việc cho hắn. Hắn sẽ tạo ra một cái chết giả cho lão Tự, có điều suốt cuộc đời sau này lão phải sống ẩn nấp trốn tránh người đời.
Hà phủ.
Nhà họ Hà có bốn người con, ba trai một gái. Ngoài ba anh em A Phủ, còn có một cô ba đi lấy chồng xa. Cô ba hay tin nhà họ Văn bị trùng tang, nhưng cô đang bụng mang dạ chửa, chưa về được. Nay chính mẹ ruột mình bị bắt xử tội chết, cô ba đi cả ngày vượt đường xa về Hà phủ.
Văn phủ dính vào vụ án canh thai nhi, Hà phủ là thông gia cũng mất mặt không kém. Khao Miêu cùng mợ hai ra cửa đón cô ba, hai người chị dâu bị cô em chồng nhìn bằng ánh mắt sắc lẻm như dao cau.
Mợ hai mọi ngày cùng phe với bà lớn đối đầu với Khao Miêu, nhưng nay bà lớn đi rồi, mợ ta tự nhiên đon đả bắt chuyện với cô hơn trước. Bởi vì cô ba này tính tình rất đanh đá, hồi cô ta còn chưa lấy chồng, suốt ngày kiếm chuyện hạnh hoẹ với mợ.
“Cha tôi đâu?”
Hai chị dâu ra đón nhưng cô ba chẳng thèm chào ai, cứ thế hung hăng đi vào phủ. Trông thấy thằng Bờm đứng cạnh Khao Miêu, cô ta nhìn nó cười nhếch mép: “Trông cũng bụ bẫm trắng trẻo đấy, đáng tiếc không phải là con cháu ruột nhà họ Hà.”
Thằng Bờm nghe vậy hơi buồn bã cúi đầu, Khao Miêu đau lòng ôm nó vào lòng, nở nụ cười mỉa mai lại: “Cha không có trong phủ, không biết chừng đang đi tạo thêm một đứa em ruột cho cô ba đấy.”
Cô ba trước đó đã nghe ngóng được, người chị dâu cả này mồm miệng lanh lợi, đến mẹ cô còn nhiều lần bị chị ta chọc cho tức chết. Đã biết trước nhưng vẫn để mình bị chọc tức, cô ba chỉ biết trừng trừng mắt nhìn: “Chị dám!”
Vừa dứt lời, tiếng bánh xe lọc cọc vang lên, một cái xe ngựa chậm rãi đỗ trước cửa Hà phủ. Hà lão gia từ trên xe bước xuống, cẩn thận đỡ một cô gái trẻ, cỡ ngang tuổi đám Khao Miêu thôi.
“Con ba đấy à? Về khi nào vậy?”
Hà lão gia bất ngờ, bàn tay đỡ cô gái kia cũng hơi run rẩy vì chột dạ. Đây là cô vợ bé ông ta sắp cưới vào cửa, xui xẻo làm sao đúng hôm dẫn về lại đụng trúng con gái về thăm nhà.
“Cha! Con đàn bà này là sao? Mẹ con đang gặp nguy, mà cha không mảy may quan tâm tí nào?”
Hà lão gia vội kéo con gái vào trong, dúi đầu cô ta nói: “Đồ ngốc, mày nên biết ơn vì vụ của mẹ mày chưa liên luỵ đến nhà họ Hà đi!”
Vụ án canh thai nhi cùng lắm kéo theo Văn lão gia cùng chịu tội với bà lớn, nhưng vụ ăn chặn ngân sách xây đê thì ông ta không dám chắc, vì ông ta cũng có phần. Hà lão gia lúc này chỉ mong hai anh em bà lớn bị xử tội thật nhanh, đem theo bí mật đó chôn vùi luôn đi.
Cô ba ấm ức lườm cô vợ bé của cha mình, vừa cất hành lý xong cô lập tức đi thăm ngục mẹ và bác ruột. Cô ta đâu biết lúc này trong ngục đã nháo loạn cả lên.
Văn lão gia chết. Chết treo cổ t.ự t.ử trong ngục.
Đêm qua Văn lão gia ngồi trong ngục, ngửa đầu lên nhìn ánh trăng yếu ớt chiếu vào ngục qua khung cửa bé tí. Lòng tham làm lầm đường lạc lối, đi đến bước đường này, có hối hận cũng đã quá muộn…
“Anh ơi.”
Văn lão gia nghe tiếng người gọi, thấy em gái mình được quản ngục dẫn tới. Trên người bà ta chi chít vết máu, vết roi đánh tím bầm. Đầu tóc bù xù như ma, khuôn mặt hốc hác như quỷ đói khiến ông ta suýt thì không nhận ra đó là em gái mình.
“Mày đi đi. Tao đã đoạn tuyệt quan hệ với mày rồi.”
Văn lão gia tức giận nói, tuy trong lòng vẫn thương người em này. Bà lớn khóc nức nở, run rẩy đặt vào tay Văn lão gia một cái khăn: “Trời lạnh lắm, em đan cho anh cái khăn này, anh đeo vào lên đường khỏi bị lạnh.”
Cả hai đều sắp bị đưa đi hành hình rồi, Văn lão gia không đành lòng từ chối nữa, ông ta cầm cái khăn quàng lên cổ, thấy thấp thoáng bóng dáng vợ mình lướt qua…
Sáng hôm sau, quản ngục phát hiện Văn lão gia dùng hai sợi xích sắt, loại dùng để xích hai tay tù nhân, nối hai đoạn với nhau rồi treo cổ mình vào đó. Đêm qua bà lớn không hề được dẫn đến thăm anh trai mình, cũng chẳng có cái khăn ấm áp nào cả, cái ông ta đeo vào cổ chỉ là đoạn xích sắt lạnh lẽo…
Danh sách chương