Hai người con trai đều đã thành phế nhân, chồng thì không biết đã bỏ đi đến chỗ nào. Bản thân mình thì sống trong nơm nớp lo sợ, không biết khi nào mình sẽ mất mạng. Bà lớn nhìn khuôn mặt mình trong gương, hét lên một tiếng kinh hãi.
Người trong gương kia sao lạ quá vậy? Một bà già tiều tuỵ xơ xác, những nếp nhăn chi chít xuất hiện trên mặt, mái tóc đen cũng lấp ló vài chỗ điểm bạc. Nhiều đêm liền không được ngủ yên giấc nên hai mắt bà thâm quầng, đôi con người vì tức giận mà trợn to trông sợ khiếp.
“Mặt của ta, mặt của ta! Sao lại như thế này?”
Khuôn mặt bà ta tốn bao công sức chăm sóc bảo dưỡng, tại sao lại ra nông nỗi này? Có phải vì trông bà xấu xí nên ông chồng mới bỏ đi? Bà lớn cứ khăng khăng suy nghĩ đó, không chịu thừa nhận lý do Hà lão gia chán chường ra ngoài tìm vợ bé đều là do bà. Nếu bà không hết lần này tới lần khác hại A Phủ và Khao Miêu, nhà họ Hà đã không tuyệt tử tuyệt tôn, giờ này đã con đàn cháu đống rồi.
“Canh dưỡng nhan! Canh thai nhi! Ta phải uống nó!”
Bà lớn ngồi giữa đống đồ đạc đổ nát, miệng lẩm bẩm. Chợt bà nhìn thấy một cái gì giống như bức thư lẫn trong đống đồ. Bà lấy ra xem, ngạc nhiên vì người gửi là Nguyệt Quế Lầu.
Trước giờ chưa từng có chuyện Nguyệt Quế Lầu chủ động gửi thư chào mời bà như thế này. Bởi món “hàng” này đặc biệt nhạy cảm, bà chỉ dám giao dịch miệng chứ không viết thư bao giờ. Làm vậy dễ lưu lại bằng chứng.
Bức thư đó là của Khao Miêu đặt lên bàn trong phòng bà. Thật ra Nguyệt Quế Lầu không hề gửi thư, thư này là tự cô viết để dụ bà lớn sập bẫy.
Trước khi nhà họ Văn gặp hoạ trùng tang, ma ma Nguyệt Quế Lầu vẫn đều đặn truyền tin tức cho cô. Nhưng kể từ khi nhà họ Văn sa sút, ma ma ít liên lạc với cô hẳn. Hẳn là thấy bà lớn không còn là khách hàng béo bở nữa nên họ bỏ qua, nhắm tới khách hàng tiềm năng hơn.
Viện A Phủ.
“Mợ ơi, em thấy bà lớn không dễ dụ vậy đâu. Xưa nay đều quen giao dịch miệng, tự dưng lại gửi thư, chẳng lẽ bà ấy không nghi ngờ gì sao?”
Con Đậu thắc mắc hỏi, Khao Miêu chỉ thủng thẳng đáp: “Có nghi ngờ chứ, nhưng kiểu gì bà ta cũng sẽ đến.”
Bởi vì bức thư đó ngoài chào mời ra thì còn một tin sốt dẻo khác, bà lớn không thể nào bỏ qua nó. Con Đậu nghe cô nói lấp lửng thì sốt ruột phát điên:
“Mợ viết thêm cái gì vào thư à? Là cái gì chứ, nói em nghe đi mà.”
Khao Miêu tủm tỉm cười đầy mưu mẹo: “Thì mợ chỉ viết ‘Hà lão gia đang ở Nguyệt Quế Lầu chơi g.ái’ thôi.”
Con Đậu mém xỉu, viết thế bà lớn không hồng hộc phi trâu qua mới là lạ, mợ nó đúng là gian xảo mà.
Vì dạo này ma ma Nguyệt Quế Lầu không liên lạc nữa, Khao Miêu mới thuê người đi theo dõi, phát hiện đúng là ma ma đang có khách hàng mới. Đó là nhà họ Vũ, gia tộc thứ tư trong tứ đại gia tộc ở kinh thành. Còn biết thêm ma ma đã có “hàng” mới, “hàng” này để dành bán cho Vũ phu nhân, chứ không có phần của bà lớn.
Nên cô mới dụ bà lớn tự đến đó, hai bà tranh giành nhau mua “hàng”, đến lúc đó cô âm thầm đi báo quan tóm hết một lượt luôn.
“Mẹ ơi, cho con đi theo với.”
Thằng Bờm kéo kéo áo Khao Miêu, nằng nặc đòi đi theo. Cô thở dài: “Con ở nhà, chỗ đó không tốt đâu.”
Thằng bé nghe vậy giãy đành đạch lên: “Ở nhà mới không tốt, dượng cứ doạ con suốt thôi.”
Thế là mẹ con cô và con Đậu chờ bà lớn xuất phát rồi bám theo sau. Đi được một đoạn tự dưng con Đậu hỏi: “Mợ ơi, hồi trước ma ma gửi thư cho mợ bảo Nguyệt Quế Lầu dạo này có ma. Sao tự dưng em thấy sợ quá à.”
Khao Miêu an ủi nó: “Chúng ta chỉ ở bên ngoài xem thôi, không đi vào trong. Sẽ không sao đâu.”
Vừa dứt lời, “ruỳnh” một tiếng vang lên giữa màn đêm thanh vắng. Con Đậu ngó ra ngoài xem, quay vào bảo: “Ch.ết, tự nhiên bị vỡ mất một bánh xe mợ ơi.”
“Trời, sao lại vào đúng lúc này chứ!”
Ba người xuống xe, ban đêm sương lạnh buông xuống, thằng Bờm đã bắt đầu co ro hắt xì mấy cái. Đang trong lúc loay hoay không biết làm sao, thì chợt có một cái xe ngựa khác, ẩn hiện trong màn sương mù mờ ảo tiến lại gần…
Cái xe ngựa chầm chậm, lọc cọc đi đến trước mặt mẹ con Khao Miêu.
Trông nó rất lớn, nhất định là xe của nhà quan, nhưng lại không mang ký hiệu gia tộc nhà nào. Cái xe dừng lại trước mặt cô, người trong xe vén rèm lên, là Trần Long.
“Xe hỏng giữa đường sao? Mau lên đây.”
Khao Miêu do dự, thực tình cô không muốn dính dáng đến Trần Long một tí nào. Nhưng nhìn phía trước xe của bà lớn đang đi ngày càng xa, cô đành cắn răng đưa thằng Bờm và con Đậu cùng lên.
“Sao anh lại ở đây? Khuya rồi còn có công vụ gì à?”
“Thế sao em lại ở đây?” - Trần Long cười hỏi lại.
Người trong gương kia sao lạ quá vậy? Một bà già tiều tuỵ xơ xác, những nếp nhăn chi chít xuất hiện trên mặt, mái tóc đen cũng lấp ló vài chỗ điểm bạc. Nhiều đêm liền không được ngủ yên giấc nên hai mắt bà thâm quầng, đôi con người vì tức giận mà trợn to trông sợ khiếp.
“Mặt của ta, mặt của ta! Sao lại như thế này?”
Khuôn mặt bà ta tốn bao công sức chăm sóc bảo dưỡng, tại sao lại ra nông nỗi này? Có phải vì trông bà xấu xí nên ông chồng mới bỏ đi? Bà lớn cứ khăng khăng suy nghĩ đó, không chịu thừa nhận lý do Hà lão gia chán chường ra ngoài tìm vợ bé đều là do bà. Nếu bà không hết lần này tới lần khác hại A Phủ và Khao Miêu, nhà họ Hà đã không tuyệt tử tuyệt tôn, giờ này đã con đàn cháu đống rồi.
“Canh dưỡng nhan! Canh thai nhi! Ta phải uống nó!”
Bà lớn ngồi giữa đống đồ đạc đổ nát, miệng lẩm bẩm. Chợt bà nhìn thấy một cái gì giống như bức thư lẫn trong đống đồ. Bà lấy ra xem, ngạc nhiên vì người gửi là Nguyệt Quế Lầu.
Trước giờ chưa từng có chuyện Nguyệt Quế Lầu chủ động gửi thư chào mời bà như thế này. Bởi món “hàng” này đặc biệt nhạy cảm, bà chỉ dám giao dịch miệng chứ không viết thư bao giờ. Làm vậy dễ lưu lại bằng chứng.
Bức thư đó là của Khao Miêu đặt lên bàn trong phòng bà. Thật ra Nguyệt Quế Lầu không hề gửi thư, thư này là tự cô viết để dụ bà lớn sập bẫy.
Trước khi nhà họ Văn gặp hoạ trùng tang, ma ma Nguyệt Quế Lầu vẫn đều đặn truyền tin tức cho cô. Nhưng kể từ khi nhà họ Văn sa sút, ma ma ít liên lạc với cô hẳn. Hẳn là thấy bà lớn không còn là khách hàng béo bở nữa nên họ bỏ qua, nhắm tới khách hàng tiềm năng hơn.
Viện A Phủ.
“Mợ ơi, em thấy bà lớn không dễ dụ vậy đâu. Xưa nay đều quen giao dịch miệng, tự dưng lại gửi thư, chẳng lẽ bà ấy không nghi ngờ gì sao?”
Con Đậu thắc mắc hỏi, Khao Miêu chỉ thủng thẳng đáp: “Có nghi ngờ chứ, nhưng kiểu gì bà ta cũng sẽ đến.”
Bởi vì bức thư đó ngoài chào mời ra thì còn một tin sốt dẻo khác, bà lớn không thể nào bỏ qua nó. Con Đậu nghe cô nói lấp lửng thì sốt ruột phát điên:
“Mợ viết thêm cái gì vào thư à? Là cái gì chứ, nói em nghe đi mà.”
Khao Miêu tủm tỉm cười đầy mưu mẹo: “Thì mợ chỉ viết ‘Hà lão gia đang ở Nguyệt Quế Lầu chơi g.ái’ thôi.”
Con Đậu mém xỉu, viết thế bà lớn không hồng hộc phi trâu qua mới là lạ, mợ nó đúng là gian xảo mà.
Vì dạo này ma ma Nguyệt Quế Lầu không liên lạc nữa, Khao Miêu mới thuê người đi theo dõi, phát hiện đúng là ma ma đang có khách hàng mới. Đó là nhà họ Vũ, gia tộc thứ tư trong tứ đại gia tộc ở kinh thành. Còn biết thêm ma ma đã có “hàng” mới, “hàng” này để dành bán cho Vũ phu nhân, chứ không có phần của bà lớn.
Nên cô mới dụ bà lớn tự đến đó, hai bà tranh giành nhau mua “hàng”, đến lúc đó cô âm thầm đi báo quan tóm hết một lượt luôn.
“Mẹ ơi, cho con đi theo với.”
Thằng Bờm kéo kéo áo Khao Miêu, nằng nặc đòi đi theo. Cô thở dài: “Con ở nhà, chỗ đó không tốt đâu.”
Thằng bé nghe vậy giãy đành đạch lên: “Ở nhà mới không tốt, dượng cứ doạ con suốt thôi.”
Thế là mẹ con cô và con Đậu chờ bà lớn xuất phát rồi bám theo sau. Đi được một đoạn tự dưng con Đậu hỏi: “Mợ ơi, hồi trước ma ma gửi thư cho mợ bảo Nguyệt Quế Lầu dạo này có ma. Sao tự dưng em thấy sợ quá à.”
Khao Miêu an ủi nó: “Chúng ta chỉ ở bên ngoài xem thôi, không đi vào trong. Sẽ không sao đâu.”
Vừa dứt lời, “ruỳnh” một tiếng vang lên giữa màn đêm thanh vắng. Con Đậu ngó ra ngoài xem, quay vào bảo: “Ch.ết, tự nhiên bị vỡ mất một bánh xe mợ ơi.”
“Trời, sao lại vào đúng lúc này chứ!”
Ba người xuống xe, ban đêm sương lạnh buông xuống, thằng Bờm đã bắt đầu co ro hắt xì mấy cái. Đang trong lúc loay hoay không biết làm sao, thì chợt có một cái xe ngựa khác, ẩn hiện trong màn sương mù mờ ảo tiến lại gần…
Cái xe ngựa chầm chậm, lọc cọc đi đến trước mặt mẹ con Khao Miêu.
Trông nó rất lớn, nhất định là xe của nhà quan, nhưng lại không mang ký hiệu gia tộc nhà nào. Cái xe dừng lại trước mặt cô, người trong xe vén rèm lên, là Trần Long.
“Xe hỏng giữa đường sao? Mau lên đây.”
Khao Miêu do dự, thực tình cô không muốn dính dáng đến Trần Long một tí nào. Nhưng nhìn phía trước xe của bà lớn đang đi ngày càng xa, cô đành cắn răng đưa thằng Bờm và con Đậu cùng lên.
“Sao anh lại ở đây? Khuya rồi còn có công vụ gì à?”
“Thế sao em lại ở đây?” - Trần Long cười hỏi lại.
Danh sách chương