"Ngươi thật thẳng thắn, nhưng mà hợp ý ta." Phùng Đông đứng chắp tay sau lưng, cười khẽ, "Khi xưa La Minh và ta tranh chấp đã mang đi phần lớn tinh nhuệ của Bất Ngữ các, chẳng qua hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính được, Khinh Liêm lại là người của ta."

"Lúc ta cứu ngươi về ý thức của ngươi vẫn chưa tỉnh táo, lại thêm là trẻ con, về sau cũng không có cơ hội gặp được." Giọng điệu của Phùng Đông nói không nghe ra vui buồn, "Có điều hồi bé ngươi rất thích cái dáng làm bộ làm tịch kia của hắn."

Cừu Nhạn Quy mím môi, tất nhiên Phùng Đông không để hụt sự khó chịu thoáng qua trong mắt hắn, sau khi sửng sốt thì như nghĩ đến điều gì đó, phá lên cười to.

"Lúc này mà ngươi còn bảo vệ hắn, chắc không phải cho rằng cái tên ngụy quân tử La Minh đuổi ngươi khỏi Huyết các, vì bảo vệ ngươi chu toàn đâu nhỉ?"

Phùng Đông nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo của Cừu Nhạn Quy, từ tốn nói, "Hắn tặng ngươi cho quyền quý chẳng qua là để thăm dò ta mà thôi, ngươi chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn biết ngươi thiên phú dị bẩm, cũng rõ ta vừa ý năng lực của ngươi."

"Ngươi cùng lắm là một mồi thử thôi mà tưởng hắn dành cho ngươi bao nhiêu tình nghĩa thật, ngươi ở trong mắt hắn, chỉ là một tên thích khách không hơn không kém."

Tay Cừu Nhạn Quy nắm thành quyền, đồng tử co lại.

Cừu Nhạn Quy biết chân tướng có lẽ đúng như Phùng Đông nói, cho dù trong lòng đã có suy đoán trước, song giờ phút này cũng khó dằn nổi cảm xúc.

Dẫu sao đó cũng là nơi hắn lớn lên, là "nhà" mà hắn tự ngỡ.

Hắn dốc hết sức lực đè nén chua xót khó ả được bằng lời nơi lồng ngực, không nói gì.

"Trái lại thì ngươi hơn hẳn hắn đấy, thế mà lại dựa dẫm vào thiếu chủ Miêu Cương." Giọng của Phùng Đông nhẹ nhàng trầm thấp, chứa đầy lãnh ý, lẩm bẩm, "Quả là kiếm được chẳng tốn chút công nào."

Nghe thấy gã nhắc tới thiếu chủ, suy nghĩ hỗn tạp của Cừu Nhạn Quy mới lập tức tỉnh táo, cảnh giác ngước lên, trong mắt đột ngột xuất hiện lãnh quang, lời lẽ không hề khách khí, "Mặc dù Ngư trấn là địa giới của Bất Ngữ các, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót....kết cục thế nào rất khó nói."

Cừu Nhạn Quy hệt như mèo bị giẫm đuôi, nghe ra ý trong lời Phùng Đông, ngữ điệu bất giác mang thêm cảm giác sắc bén.

"Ngươi rất trung thành với chủ tử bây giờ." Lạ thay Phùng Đông không hề có cảm giác bị mạo phạm, thay vào đó khẽ khàng bật cười, tự giễu bảo, "Xem ra là không muốn giúp ta một tay rồi."

"Ơn cứu mạng của các chủ cả đời khó quên, chẳng qua giờ đây Nhạn Quy đã tìm chủ khác, e rằng phải làm bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa." Thái độ của Cừu Nhạn Quy rất kiên định, đúng mực nhìn Phùng Đông.

Hắn không sợ chết, nếu như Phùng Đông bức ép, kết quả tệ nhất cùng lắm là......

"Được, nếu vậy thì tiễn khách đi." Phùng Đông xua tay, nói không mấy quan tâm, "Khinh Liêm, tiễn khách."

"Dạ." Khinh Liêm bước lên một bước.

Cửa lớn của trạch viện mở ra, Cừu Nhạn Quy hoài nghi cất bước chầm chậm, đương nhiên hắn không tin Phùng Đông cam tâm thả hắn rời đi như vậy, nhưng tận đến khi sắp đến trước cửa mà đối phương cũng chưa mở miệng.

Với thực lực của hắn hiện giờ, dù có người tới cản hắn cũng có thể thoát thân, vấn đề chỉ là bị chút thương tích.

Trong trạch yên tĩnh, Cừu Nhạn Quy cách cửa ngày một gần hơn, nỗi bất an mơ hồ trong lòng cũng càng ngày càng mạnh.

Không thích hợp.

Ngay khi chân hắn bước qua bậc cửa, cuối cùng sau lưng cũng truyền tới tiếng nói hàm chứa ác ý khôn tận.

Phùng Đông cực kỳ tự tin cong môi, như hoàn toàn không lo hắn sẽ rời đi, thong thả nói, "Chỉ là không biết Nhạn Quy có từng nghe nói đến -- Ngự Hồn cổ?"

"Hay cái tên khác của nó là, Trung cổ."

Bước chân của Cừu Nhạn Quy bỗng chốc dừng lại.

Đầu hắn "ong" một tiếng, giọng nói biếng nhác của thiếu chủ gần như cùng lúc vang ở bên tai.

"Không chỉ có Thi Rối cổ, dù là ngươi sống thì cũng có cách khống chế được, trong ghi chép có đề cập đến "Ngự Hồn cổ", hay còn gọi là "Trung cổ", có thể điều khiển tâm trí người sống, chôn sâu trong tâm mạch đến nỗi không thể nhận ra......"

Nơi lồng ngực truyền đến một cơn đau nhói thấu tim, tựa như có thứ gì đó đang chứng minh cảm giác tồn tại.

Sắc mặt Cừu Nhạn Quy lập tức trắng bệch, quay phắt đầu lại, nhìn thấy nụ cười nắm chắc thắng lợi của Phùng Đông.

"...... Trúng cổ, có phải rất khó giải không?" Thích khách hỏi nhỏ.

"Xùy, là cổ ắt sẽ giải được, chẳng qua phải xem độ khó dễ ra sao thôi."

Gương mặt kiêu căng ngạo mạn của thiếu chủ hiện lên trong đầu, vết thương ở ngực Cừu Nhạn Quy đau đớn, tại đó có lẽ đã bị âm thầm chôn một con cổ trùng, ngày ấy thiếu chủ đùa hắn, "Sao ngươi biết trên người mình không có chứ", không ngờ rằng một lời thành sấm.

Thảo nào không hề thấy Phùng Đông hoảng hốt, hôm nay bất kể thế nào gã đều là bên thắng.

Cho dù thích khách không theo, gã cũng có đường để đi.

Chỉ có điều con rối chắc sẽ lòi đuôi, song nếu Cừu Nhạn Quy tận hiến với gã.

Vậy thì không chê vào đâu được.

Nhận thức được điểm này, vẻ mặt Cừu Nhạn Quy trở nên u ám.

Ráng chiều trước mắt chuyển động, hắn vô cớ nhớ đến dáng vẻ thiếu chủ đợi hắn dưới gốc cây tối ấy, nhưng không rõ ràng lắm.

Nếu như hắn có thể nhìn lại lần nữa thì tốt quá.

Giờ đây đã không còn cách nào khác, cần phải nắm thời cơ.

Cừu Nhạn Quy kiềm chế rung động trong lòng, sau đó giãn mặt mày, lúc cụp mắt hoàn toàn để lộ lãnh quang, rút bội kiếm ra đâm vào ngực chẳng chút do dự.

"Ngươi phải nghĩ cho rõ, với ta mà nói ngươi chết hay sống đều như nhau." Phùng Đông nhìn thấy động tác của hắn thì nở nụ cười đáng sợ, ẩn ý nói, "Chỉ là không biết Tả thiếu chủ có hiểu rõ ngươi hay chăng....."

"Liệu rằng, có rơi vào bẫy của ta thật không đây?"

Cừu Nhạn Quy biết gã đang làm phép khích tướng, nhưng kiếm trong tay vẫn cứ khựng lại, không thể tiến lên mảy may.

"Này thì đúng rồi." Phùng Đông tùy ý cười to giống như người chiến thắng khinh thường kẻ thất bại, đi từ từ tới sau lưng Cừu Nhạn Quy, hạ giọng, "Đi theo ta, chờ ngày sau Miêu Cương tới tay Bất Ngữ các ta, ngươi không chỉ là một tên thích khách nữa."

"Thiếu chủ Miêu Cương đúng thật là mỹ nhân rắn rết có tiếng, nếu như ngươi thích, tất nhiên ta có thể chừa cho hắn một mạng, lúc đó không phải cũng tùy ngươi......"

Giọng của Phùng Đông vang lên bên tai, vẻ mặt Cừu Nhạn Quy lập tức lạnh lẽo, đột nhiên gác kiếm lên cổ đối phương.

Ám vệ xung quanh nhanh chóng bao vây hai người, chuẩn bị phát động tấn công bất cứ lúc nào, còn Phùng Đông vẫn giữ bộ tịch điềm tĩnh, Cừu Nhạn Quy nhìn chòng chọc vào mắt gã, gằn từng chữ một, "Nếu ngươi sỉ nhục y, ta sẽ giết ngươi."

Phùng Đông không tức giận, mà cong môi, "Xem ra ngươi đã cân nhắc xong rồi."

Thích khách chậm chạp bỏ kiếm xuống, không ngẩng đầu, giọng hơi khàn, "Ngươi muốn làm gì?"

Phùng Đông vẫy lui đám ám vệ, ánh mắt chứa chút thích thú, "Chắc hẳn bây giờ Tả thiếu chủ đã tra ra khác thường của Ngư trấn, ngươi nghĩ cách tiết lộ chút chân tướng cho hắn, dẫn hắn vào đây."

Cừu Nhạn Quy im lặng hồi lâu, mới hờ hững gật đầu, nói khẽ, "Nhớ lấy lời hứa của ngươi."

"Đó là đương nhiên." Phùng Đông cong môi cười, ám chỉ nói, "Nếu ngươi phản bội ta, cổ độc phát tác chẳng những phải chịu đau khổ thấu tim, còn khiến ngươi chết dần chết mòn."

"Sau đó trở thành một con rối mặc người sai khiến."

Bốn bề tĩnh lặng, Cừu Nhạn Quy không nói gì, phớt lờ Khinh Liêm bên cạnh bước ra ngoài.

Cho đến khi ra khỏi trạch tử, hắn mới lạnh lùng nhếch khoé môi.

Bây giờ trong các đại tông môn e là đã sớm bị gài người của "Bất Ngữ các", dẫn thiếu chủ đến đây rõ ràng là muốn diệt thiếu chủ và hắn tại chỗ này, tránh để lại hậu hoạ.

Đương nhiên hắn sẽ không phản bội thiếu chủ, chỉ là.....

Lồng ngực truyền tới cảm giác áp bức mơ hồ, vừa rồi lúc Phùng Đông lại gần hắn chắc chắn đã giở trò gì đó, bởi bao năm qua hắn chưa bao giờ nhận ra trái tim có dị thường như bị người khác nắm lấy, đó là cảm giác trói buộc xưa chưa từng có.

Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, không nghi ngờ gì bây giờ đi thế nào cũng là tử cục.

Nếu hắn thân vẫn thì sẽ trở thành con rối cho Phùng Đông sai khiến, hắn không hiểu cổ nên càng không dám mạo hiểm, hơn nữa hắn hoàn toàn không thể nói với thiếu chủ.

Bản thân chết đi dễ dàng, song trước khi chết lại không có cách nào bảo vệ thiếu chủ, thậm chí trở thành gánh nặng.

Điều này không thể được.

Huống chi Bất Ngữ các giờ đã là tai hoạ lớn, nếu không ngăn chặn kịp thời ngày sau hẳn sẽ là đối thủ mạnh của thiếu chủ, thích khách nắm chặt bội kiếm.

Hiện tại Miêu Cương mới là nơi an toàn nhất với thiếu chủ.

Không phá thì không xây được, vậy hắn bằng lòng mạo hiểm một phen.

Dưới điều kiện không làm trái "Ngự Hồn cổ", nghĩ cách đưa thiếu chủ trở về Miêu Cương, còn bản thân ở lại nơi này, làm một quân cờ ngầm của thiếu chủ.

Dù cho có lẽ thiếu chủ sẽ mãi mãi không biết được, thích khách cũng không làm trái lời hứa của mình.

Trước đây trong lòng thuộc hạ có nhiều bất cam, vẫn mong thiếu chủ lượng thứ.

Về sau, chắc chắn liều mạng bảo vệ ngài bình an.

Đây là lời hứa hắn chưa từng nói ra khỏi miệng.

"Thiếu chủ....."

Tay Cừu Nhạn Quy đặt lên ngực, lẩm bẩm gọi.

Trong mắt là quyến luyến đong đầy....

Mà bản thân chưa từng nhận ra
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện