Trong lòng Anh Túc hoảng hốt, nhưng lại bày ra vẻ mặt không đồng ý. Sở Hành lại nhìn cô, cầm chiếc khăn mặt đã lau xong đưa cho thuộc hạ đứng bên cạnh, quay đầu thản nhiên nói với Lộ Minh: “Năm nay vẫn giao cho Tào Đông Dương.”

Nét mặt Lộ Minh rõ ràng lộ ra ý tứ muốn nói chút gì đó, mở miệng rồi khép lại, chỉ gật gật đầu. Lúc xoay người rời đi lại bị Sở Hành gọi lại: “Xem ra tiểu thư Tưởng hơi mệt, ông giúp tôi đưa cô ta về nhà.”

Lộ Minh đáp một tiếng, ánh mắt chuyển một vòng đến trên người cô gái yên lặng không nói ở bên cạnh: “Tiểu thư Tưởng, mời đi theo tôi.”

Cô gái được gọi là tiểu thư Tưởng nhìn Sở Hành, lại nhìn Anh Túc, sau đó mỉm cười, hơi gật đầu, theo Lộ Minh rời đi.

Từ đầu đến cuối Sở Hành vẫn không mở miệng nói rõ thân phận của cô gái này, Anh Túc cũng không thể chủ động đi hỏi. Cô nhìn theo bóng lưng rời đi của tiểu thư Tưởng, mỗi một bước nhỏ đều giống như được tính toán khoảng cách rất chính xác, bước chân vừa đúng như nhau. Chất liệu quần áo trên người cũng rất tốt, cho dù đi xa mấy mét, vẫn là có thể nhìn rõ ràng độ sáng bóng ẩn hiện trên vật liệu may mặc của cô. Hơn nữa tư thế cùng thái độ đứng yên một bên vừa rồi, rất giống là một cô gái được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, thanh nhã xinh đẹp, đoan trang hiền hậu như vậy.

Anh Túc tự nhận đã sớm thuộc làu danh sách danh nhân thành phố C, lúc này vẫn không nghĩ ra tên tuổi cô gái này. Cô rũ tay đứng ở một bên, lúc nhìn Sở Hành thử súng lòng dạ rất nhanh suy nghĩ, không ngờ Sở Hành đột nhiên mở miệng: “Tào Đông Dương cho em bao nhiêu tiền, để cho em nói tốt giúp ông ta?”

“Cái gì?”

Anh Túc thuận miệng đáp lại một câu, đợi lấy lại tinh thần mới chính thức hiểu rõ ý tứ của những lời này, chấn động cả người, chợt ngẩng đầu nhìn anh.

Cầm đạn cùng lưu loát lên đạn, nhắm trúng, Sở Hành mới hơi nghiêng mặt, có chút buồn cười nhìn cô: “Thế nào, em thật sự nghĩ có thể dấu dếm được tôi chuyện như vậy?”

Cả người Anh Túc cứng ngắc, một lát sau mới chậm rãi hạ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Không dám.”

“Đã dám làm chuyện như vậy sau lưng tôi, còn có cái gì em không dám? Hả?”

Mấy năm nay Anh Túc đi theo bên cạnh anh, đương nhiên có thể nghe ra ý tứ nguy hiểm trong giọng điệu của anh. Nhưng mà tâm tư Sở Hành từ trước đến giờ rất khó nắm bắt, coi như cô hiểu được, cũng không tìm được câu trả lời an toàn hoàn mỹ. Im lặng chốc lát, mới tính toán mở miệng, giọng nói yếu ớt cẩn thận mười phần: “Ngài mới là chỗ dựa vững chắc của em. Như thế nào đi nữa em chẳng qua là cáo mượn oai hùm mà thôi, đương nhiên cái gì cũng không dám.”

Sở Hành nhìn điệu bộ sợ bị tính sổ của cô, chậm rãi hừ cười một tiếng: “Em biết là tốt rồi.”

Thần kinh Anh Túc căng thẳng, nghe được Sở Hành lại hỏi: “Tào Đông Dương bí mật cho em bao nhiêu tiền?”

“. . . . . . Một triệu tệ.”

“Tào Đông Dương nhất chính nhất phản còn cao hơn hai điểm so với Giang Kiến Minh, dùng một triệu là có thể sai bảo em, mua bán này của ông ta ngược lại không một chút thua thiệt.” Cô nghe anh lành lạnh nói: “Nếu như tôi không muốn đem hiệp ước cho Tào Đông Dương, em tính toán làm sao cho xong việc?”

Anh Túc cúi đầu đứng yên, im lặng không nói.

Nếu thật sự muốn tính sổ, thì Anh Túc đã không phải là lần đầu tiên bị Sở Hành vạch trần những trò hề vụng trộm như thế. Trên cơ bản, thường cách một đoạn thời gian, cô luôn luôn gây ra một hai chuyện vượt khuôn, nhấc lên sóng gió nhỏ, Sở Hành mắt nhắm mắt mở làm như không biết, nếu làm cho mọi người đều biết tố cáo trước mặt Sở Hành, trên cơ bản chính là yên lặng chờ Sở Hành tức giận bắt đầu xử trí.

Lần đầu tiên Anh Túc làm quá giới hạn, là cô cùng người khác hợp mưu, muốn thừa dịp lúc Ly Chi làm nhiệm vụ khiến cô chết ngạt trong phòng tắm hơi ở hội quán Ôn Tuyền. Chuyện thất bại, sau khi thoát hiểm, Ly Chi báo lại mọi chuyện cho Sở Hành, lần đó Anh Túc bị phạt đánh mạnh bằng gậy một trận, sau đó bị giam ở trong phòng trống rỗng đóng cửa ba tháng. Ly Chi vẫn chê trừng phạt quá nhẹ mà không vừa lòng, Anh Túc không biết Sở Hành làm gì để lắng xuống chuyện này, chỉ biết là đến khi cô được thả ra từ phòng tạm giam, liền nhìn thấy Ly Chi lái một chiếc xe thể thao giống như đúc xe của cô, rêu rao đi ngang qua.

Lần thứ hai là Anh Túc lén lút thả ra hai người cảnh sát nằm vùng mà Sở Hành giao cho Ly Chi xử trí, Ly Chi biết được sau đó bắt người trở lại, cũng cả đêm thuật lại đầu đuôi mọi chuyện cho Sở Hành. Lần này Anh Túc bị trừng phạt nặng hơn rất nhiều, không chỉ bị phạt đánh bằng gậy và giam giữ, ngay cả tra hỏi hình tù, quyền lực cũng bị một câu nói của Sở Hành thu về.

Lần thứ ba là Anh Túc thử lặng yên từ từ loại bỏ quyền lực của Ly Chi, lại bị Ly Chi tình cờ phát hiện, lần này dẫn đến hậu quả càng thêm nghiêm trọng, Anh Túc bị Ly Chi sai người bẻ gãy một cánh tay ngay tại chỗ, sau đó giải đến trước mặt Sở Hành, Sở Hành từ trên cao nhìn xuống cô đang quỳ trên mặt đất, yên lặng một lát sau đó nặng nề mở miệng: “Em không thích hợp làm những chuyện này. Về sau chuyện của em đều giao cho Ly Chi đi làm. Em tiếp tục đi theo bên cạnh tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện