Hai năm sau.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi đã kết hôn được hai năm, Man Cảnh Vệ được tám tuổi và có thêm một em gái tên Man Gia Nhi, là bảo bối được Man Cảnh Ân nuông chiều hết mực.
Nhưng người vui vẻ nhất vẫn là Quế Hoa, con trai hiểu thảo, con dâu vâng lời, còn có cháu trai và cháu gái đáng yêu biết bao, lâu lâu nhàm chán thì bà ra ngoài đi tham quan du lịch khắp nơi, cuộc sống thật an nhàn cùng hạnh phúc.
Trong phòng khách lớn, hai thanh ảnh một lớn một nhỏ đều vận váy trắng đang ngồi trên ghế sofa, cũng không ai khác là Kha Nhi và cô con gái vừa tròn hai tuổi Man Gia Nhi đang chăm chú ăn trái kiwi, mùi vị rất chua nhưng chẳng thấy cô bé nhăn mặt nhíu mày khi ăn nó, còn rất thỏa mãn nữa là khác.
Phải nói rằng, hai cục cưng Kha Nhi sinh ra đều mang nét đẹp giống hệt cô, đáng yêu như thiên thần, nhất là Man Gia Nhi giống như phiên bản thu nhỏ của Kha Nhi, tính của cô bé cũng không ấm ĩ, rất biết nghe lời, nhất là đối với anh trai nói sao nghe nấy, ngay cả Man Cảnh Ân cũng bị cho ra rìa.
Hiện tại Kha Nhi đang dùng dụng cụ đan len, muốn đan tặng Man Cảnh Ân một cái áo len thật đẹp nhân ngày lễ tình nhân. Đối với Kha Nhi, ngồi bỏ ra hàng giờ là điều không khó khăn chút nào.
Thứ nhất, cô rất rất là rảnh rỗi, vì từ ngày kết hôn với Man Cảnh Ân, mọi việc trên dưới trong công ty JC đều do Tuyết Du cùng Băng Du xử lý, cô chỉ có thể an nhàn hưởng thụ, hơn thế nữa, Man Cảnh Ân quản thúc rất nghiêm, không cho cô đi lung tung, dù có đi cũng phải có cả tá vệ sĩ đi cùng, hại cô chẳng có giây phút riêng tư gì cả.
Thứ hai, là vì đã hứa với Man Cảnh Ân, chỉ cần có lễ lộc gì, cô đều phải tặng quà cho hắn, mà hắn lại mặt dày, ngay cả trung thu, cá tháng tư, tết thiếu nhi cũng bắt cô tặng nhưng vì lời hứa nên cô chấp nhận, nói là nói như vậy nhưng chính tay làm ra quà tặng cho chồng yêu, cô rất vui vẻ, vì thế rất hăng hái làm.
“Thưa mẹ, con đã về.”
Từ cửa chính, Man Cảnh Vệ một thân quần áo tao nhã đi vào, tuy mới tám tuổi nhưng khuôn mặt đã mị hoặc lòng người, thêm vào đó dáng người cao ráo cỡ học sinh trung học nên rất được các bạn gái trong và ngoài lớp yêu thích.
Vì ngày mai là lễ tình nhân, đương nhiên cậu nhỏ này nhân không ít sôcôla, mà cậu rất chán ghét việc này, cứ nghĩ sẽ bỏ đi nhưng nghĩ kỹ mới nhớ, em gái rất thích ăn vì thế bảo vệ sĩ mang về hết.
Vừa vào cửa, thấy mẹ lại đan báo cho cha, trong mắt Man Cảnh Vệ mang theo bất đắc dĩ, hắn đi đến hôn lên má Kha Nhi một cái, rồi hôn Man Gia Nhi bên cạnh, sau đó ngồi xuống sofa kế bên.
Vệ sĩ mang theo rất nhiều bánh kẹo để trên bàn. Man Gia Nhi nhìn một bàn bánh kẹo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chép chép, sau đó chạy nhanh tới cạnh bàn nhưng không chụp lấy bánh ngay, đôi mắt đáng yêu nhìn anh trai, cất giọng êm tai.
“Anh, em có thể ăn không?”
“Ừ, tất cả đều cho em, ngoại trừ cái này.”
Man Cảnh Vệ nói xong, thò tay lấy một túi quà nhỏ màu lam, từ trong lấy ra một hộp sôcôla hình trái tim, nhìn lướt qua hàng chữ siêu vẹo trên đó, nhếch môi cười nhẹ, rồi cắn một miếng.
Chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt, trong cả quá trình, vẻ mặt của cậu vẫn lạnh như tiền nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mày rậm nhíu lại tỏ ra chán ghét, tuy nhiên, không phải chán ghét người tặng, mà là cậu không thích đồ ngọt đó thôi.
Thấy anh trai không quan tâm mấy món khác, chỉ để ý đến cái hộp màu lam kia, Man Gia Nhi nghĩ cái anh trai đang ăn chắc mùi vị rất ngon, vì thế nhìn Man Cảnh Vệ với vẻ mặt đáng thương.
“Anh, em cũng muốn ăn.”
“Không được, đây là của chị dâu tương lai em tặng cho anh, muốn ăn thì bảo chồng tương lai của em mà làm.”
“Nhưng Gia Nhi không có chồng tương lai.” – Em gái thành thật trả lời.
“Em không biết tự tìm à?” – Anh trai liếc mắt khinh bỉ nói.
Man Gia Nhi cúi gầm mặt, trong cái đầu nhỏ bé lướt qua rất nhiều khuôn mặt, ngay sau đó, chợt nghĩ đến một khuôn mặt béo mập đáng yêu, cô bé nhe răng cười.
“Sau này em sẽ bảo Đan Đan làm cho em ăn.”
“Ngoan.” – Man Cảnh Vệ vuốt đầu em gái xem như khen thưởng.
Kha Nhi nhìn hai anh em nói chuyện yêu đương cũng không trách mắng, cô là người phóng khoáng, từ nhỏ lại thiếu tình yêu thương nên việc hai con muốn yêu sớm, cô còn rất vui vẻ nhưng cũng không nuông chiều hư con cái, ít ra việc đó nên để người làm cha là Man Cảnh Ân ra tay sẽ tốt hơn, còn cô, đương nhiên làm tấm chăn ấm bao bọc che chở hai con rồi.
Kha Nhi vui vẻ chìm vào suy nghĩ của mình, đột nhiên sực nhớ một chuyện, cô để dụng cụ đan len sang một bên, đứng dậy lấy áo khoát từ người hầu, nhìn hai con yêu thương nói.
“Mẹ có việc ra ngoài một chút, hai con ngoan ngoãn ở nhà đợi ba ba về nha.”
“Mẹ định đi đâu?” – Man Cảnh Vệ nhíu mày hỏi.
“Mẹ ra ngoài mua thêm len đan áo cho ba ba con, còn có áo của hai con nữa.”
Vừa dứt lời, Kha Nhi thấy Man Cảnh Vệ đã mặc lại áo khoát, ngay cả Man Gia Nhi cũng mặc vào áo bông nhỏ, hai cái miệng nhỏ nhắn đồng thanh hô to.
“Con cũng đi.”
“Em đi làm cái gì?” – Man Cảnh Vệ nhìn em gái không vui hỏi.
“Em đi mua đồ tặng Đan Đan.” – Man Gia Nhi thành thật trả lời.
Man Cảnh Vệ vẫn nhíu mày, chợt nghĩ đến việc nên có quà trả lễ cho cái mặt bánh bao kia, vì thế cùng em gái đi mua quà cũng tốt, nó cũng là con gái, có thể sẽ biết mặt bánh bao kia thích cái gì.
Ba mẹ con, mỗi người mang một ý định đi ra khỏi cửa, ngay khi xe của bọn họ đi khuất thì xe Man Cảnh Ân vừa về.
Man Cảnh Ân vẫn Tây Âu đen nhưng áo sơ mi lại là màu tím sậm, cái này đương nhiên là do Kha Nhi chọn, cô nói hắn mặc một màu đen hoài thật nhàm chán, vì thế kéo hắn đi mua đủ loại màu áo, mấy màu khác, hắn còn có thể vì vợ yêu mà mặc, riêng màu hồng, có đánh chết hắn cũng không muốn bận, vì thế áo sơ mi của Man Cảnh Ân gần như là bảy sắc cầu vòng.
“Phu nhân đâu?”
Vừa vào phòng khách, không thấy bóng dáng yêu kiều quen thuộc, Man Cảnh Ân nhíu mày, lên tiếng hỏi tiểu Thanh làm đang lấy áo khoát của hắn muốn đi cất.
“Thưa ông chủ, phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư vừa mới đi ra ngoài.”
Tiểu Thanh cung kính đáp, việc Man Cảnh Ân về dùng cơm trưa không khiến bọn họ lấy làm ngạc nhiên, vì từ ngày lấy phu nhân, thì cứ đến trưa là ông chủ sẽ tranh thủ về, còn có cả bữa chiều cùng bữa tối, tuy nhiên, hôm nay ông chủ về sớm hơn mọi bữa, cô hơi lấy làm lạ nhưng cũng không có gan đi hỏi.
“Có nói khi nào về không?”
Việc Kha Nhi ra ngoài cũng là chuyện thường xảy ra nhưng Man Cảnh Ân thà nhốt Kha Nhi trong biệt thự cũng không muốn cho cô ra ngoài, tâm can bảo bối của hắn xinh đẹp quyến rũ như vậy, có bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, hắn hận không thể moi hết mắt bọn họ ra, tiếc rằng, Kha Nhi sẽ không thích nên hắn chỉ có thể ẩn nhẫn.
“Ông chủ, phu nhân nói muốn mua thêm len để đan áo cho ông chủ, chắc cũng mau về thôi ạ, ông chủ nên lên phòng tắm rữa nghĩ ngơi một chút, có lẽ đến giờ ăn, phu nhân sẽ quay về ngay.”
Thấy ông chủ cứ nhíu mày, tiểu Thanh toát mồ hôi lạnh, tính tình ông chủ chỉ có bà chủ mới trị được thôi, lúc trước còn lão phu nhân nhưng giờ lão phu nhân đã đi du lịch rồi, nếu có về cũng năm hay mười tháng mới về, bọn người làm như bọn họ thật chịu không nỗi. Nhất là tiểu Thanh, từ ngày lên làm quản gia, áp lực càng nặng, vậy mà có ai hiểu cho cô a, thật bất hạnh biết bao.
Man Cảnh Ân nghe xong, mày nhíu chặt giãn ra, trong mắt lóe tia ôn nhu, đôi môi nhếch lên nụ cười yêu mị. Hắn nhìn tiểu Thanh, không nóng không lạnh lên tiếng.
“Lát nữa hầm thêm một nồi canh tẩm bổ cho phu nhân.”
Nói xong, không đợi tiểu Thanh trả lời, Man Cảnh Ân đã đi ra cửa, cũng không quên lấy áo khoát mặc vào, hắn biết Kha Nhi đang ở cửa hàng nào, cũng muốn xem dáng vẻ của cô khi chọn đồ cho hắn, dáng vẻ đó rất dịu dàng đáng yêu, hắn mãi mãi muốn nhìn đến già.
…………………………
BABY ONE.
Tại một tiệm bán đồ gia công, Kha Nhi chăm chú xem xét từng sợi len cùng màu sắc, đồ cô đan cho Man Cảnh Ân, tuy không phải loại thượng hạng nhưng rất bền chắc, còn rất chất lượng, những thứ có giá cao ngất trời kia, nhiều khi chỉ để trưng bày, mặc cho đẹp người nhưng chất lượng chỉ dùng không quá một năm, Kha Nhi thà chọn loại rẻ tiền mà có thể sử dụng lâu dài, như thế sẽ không sợ Man Cảnh Ân vô tình làm rách nó.
Bên phía Man Cảnh Vệ cùng Man Gia Nhi đang rối như tơ vò, Man Cảnh Vệ luôn dùng vẻ mặt chán ghét khi em gái đưa ra mấy đồ vật thật diêm dúa, không lẽ con gái ai cũng thích mấy thứ dây leo chằn chịt này sao?
“Anh hai, cái áo màu cam này rất đẹp đó, anh mà tặng cho chị dâu, nhất định chị ấy sẽ thích.” – Man Gia Nhi vui vẻ nói.
“Quá sặc sỡ.” – Man Cảnh Vệ liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói.
“Vậy đôi bao tay màu trắng này thì sao? Không sặc sỡ nha.”
“Qúa đơn điệu.” – Man Cảnh Vệ nhíu mày.
“Vậy cái chụp tai màu hồng này thì sao? Vừa giữ ấm mà màu sắc rất đáng yêu.”
“Anh không thích màu hồng.” – Man Cảnh Vệ chán ghét nói.
Vẻ mặt Man Gia Nhi bắt đầu vặn vẹo nhưng vì anh trai muốn mua đồ cho chị dâu nên bé nhịn, vì thế tiếp tục lấy món kế tiếp, cô bé đưa cái nón to lớn trước mặt Man Cảnh Vệ, vui vẻ nói.
“Anh hai, cái nón to này có thể che nắng che mưa rất tốt, mà chị dâu rất thích màu xanh lam, anh mua cái này là tốt nhất.”
Thấy cái nón rất hợp mắt nhưng Man Cảnh Vệ suy nghĩ đến câu em gái vừa nói, không nương tình lên tiếng.
“Có anh là được rồi.”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng được, vậy anh tự chọn đi.”
Man Gia Nhi tức giận rồi đó nha, anh trai sao khó tính như vậy? Thật khổ cho bé mà, còn có chị dâu tương lai nữa, không biết sao có thể chịu được cái tính ông cụ non của anh trai, chắc chị dâu rất khổ sở.
“Em là con gái thì em chọn đi … tiếp tục.”
Man Cảnh Vệ không để lời oán trách của em gái vào tai, cậu chỉ muốn nhanh chống chọn cho xong để thoát khỏi cái tình cảnh này, mai mốt chắc nên mang Vương Tịnh Ngân theo, cô muốn mua thứ gì thì tự lấy, hắn đỡ phải hao tốn tâm trí.
“Lần cuối cùng, em chọn cái kia, anh không lấy thì đành chịu.”
Man Gia Nhi tuy có chút giận anh trai nhưng vẫn là cô bé đáng yêu, còn rất biết nghe lời nên cố gắng chỉ lên cái khăn quàng cổ màu xanh nhạt. Man Cảnh Vệ nhìn lên, chăm chú quan sát khá lâu, sau đó mới gật đầu coi như tạm chấp nhận được.
Lúc này Man Gia Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, như đã trút được gánh nặng, cô bé vui vẻ nhón người lên định lấy nhưng cái khăn kia cao như vậy làm sao lấy tới, nhìn nhân viên thì thấy họ rất bận vì thế nhìn Man Cảnh Vệ cầu cứu.
Man Cảnh Vệ bất đắc dĩ thở dài, cậu đi tới nhón người lên muốn lấy nhưng còn thiếu một chút nữa, đang tính phóng người lên, ai ngờ một bàn tay to lớn chắn trước mặt câu, còn rất thản nhiên lấy chiếc khăn choàng kia. Man Cảnh Vệ nghĩ có người muốn cướp đồ của mình, trong mắt tản ra sát khí, vừa quay người nhìn thì người kia đã đưa khăn choàng đến cho cậu, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Cậu bé, khăn choàng của cậu đây.”
Nhìn người đàn ông trước mặt, một thân quần áo thoải mái, dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, đều làm Man Cảnh Vệ giật mình là đôi mắt màu lục kia, nó ẩn chứa tia ôn nhu dịu dàng làm cậu sửng sốt.
“Anh hai, chú này có đôi mắt rất giống anh đó nha.”
Man Gia Nhi là đứa trẻ đáng yêu, nội tâm thuần khiết nghĩ sao nói vậy. Ông chú này quả thật có đôi mắt rất giống anh hai, ngay cả khuôn mặt cũng có vài phần giống, nhất là từ chú này tỏ ra hương thơm giống nhẹ, cô bé cảm thấy ông chú này rất thân thuộc, còn rất dễ gần gũi.
“Tiểu Vệ, Gia Nhi … hai con mua được gì rồi.”
Kha Nhi từ sau đi tới, cô đã chọn xong phần của mình nên đi tìm hai cực cưng, vừa tới đã thấy hai cục cưng đang nói chuyện với một người đàn ông, Kha Nhi cũng thấy dáng người kia có chút quen thuộc, chắc là người quen nên vội đi tới.
“Xin lỗi, không biết ông là …”
Nói được một nữa thì Kha Nhi khựng lại, bởi khi người đàn ông kia quay người, Kha Nhi trợn mắt, thân thể run rẩy nhũn ra, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin. Sáu năm, Kiến Ngụy đã chết sau năm, vậy mà giờ lại xuất hiện, đây là ảo ảnh phải không? Hay giống như lần trước, Kiến Ngụy lại giả chết?
Trong lòng Kha Nhi một hồi hoảng loạn, trong tâm nghĩ sao thì ngoài miệng nói vậy. Kha Nhi nhỏ giọng dò hỏi.
“Kiến … Kiến Ngụy?”
Người đàn ông kia nghe Kha Nhi gọi mình, vẻ mặt vẫn tỏ ra ôn hòa, rất nhanh đã phủ nhận lời nói của Kha Nhi.
“Xin lỗi, chắc tiểu thư đã nhận nhầm người, tôi không phải Kiến Ngụy nhưng cũng thật trùng hợp, tên tôi cũng có một chữ Ngụy, tôi tên Hải Ngụy.”
Nhìn sâu vào mắt người đàn ông kia không có nữa điểm giả dối nhưng Kha Nhi nào có thể để vẻ bề ngoài của hắn mà nhận nhầm, vì cô còn có cảm giác thân thuộc khi đứng gần hắn nha. Kha Nhi cố trấn an tâm tư, suy nghĩ thật kỹ càng, vừa muốn lên tiếng thì một thanh âm ấm áp truyền từ sau lưng, mà người cũng đã đi tới nơi.
“Hải Ngụy, em chọn xong rồi, chúng ta di thôi.”
Kha Nhi nhìn người vừa mới đến, không giấu nổi cảm xúc trong lòng, cô cất cao giọng. – “Vanessa?”
Người con gái bị chỉ đích danh bổng giật mình, liếc nhìn người vùa gọi mình thì ngẩn ra. – “Kha Nhi?”
…………………………
Trong quãng trường đông đúc người đi lại, Man Cảnh Vệ cùng Man Gia Nhi và Hải Ngụy đang chơi đùa cùng nhau, trong bọn họ còn chơi rất vui là đằng khác.
Thường ngày, Man Cảnh Vệ luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt nhưng dù gì cũng là đứa con nít, thấy Hải Ngụy điều khiển trực thăng rất điêu luyện nên rất hứng thú, tuy Man Cảnh Ân cũng mua cho cậu rất nhiều máy bay, có cả súng to nhưng rất ít chơi với cậu.
Bởi đa phần, cha chỉ biết chiếm lấy mẹ còn có em gái đáng yêu, cậu nghĩ đến là thấy tức giận rồi, giờ tìm được người chơi chung, cậu rất vui vẻ nên mặt kệ người này là ai, nếu mẹ đã nói là người quen thì cậu an tâm chơi cho đã mới được.
Ngồi cách đó không xa, Kha Nhi và Vanessa đang rơi vào trầm mặt, bọn họ không gặp nhau từ ngày Brian chết, Kha Nhi từng truy tìm tung tích Vanessa nhưng vô dụng, ngay cả xác của Kiến Ngụy cũng bị vùi sâu dưới đất đá, nên cô đành mua lại phần đất kia, coi như đó là phần mộ thứ hai của Kiến Ngụy.
Không nghĩ đã sáu năm trôi qua, giờ gặp lại Vanessa, còn có Kiến Ngụy, Kha Nhi không biết sao Kiến Ngụy không nhận ra mình nhưng chỉ cần hắn còn sống là cô đã rất vui mừng.
“Thời gian qua cô sống có tốt không?” – Kha Nhi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Vanessa cười dịu dàng. – “Thật ra, lúc đầu gặp chút khó khăn nhưng về sau cuộc sống rất tốt, bây giờ tôi thấy rất thỏa mãn.”
Nhìn vào trong mắt Vanessa ẩn chứa tia hạnh phúc, Kha Nhi cũng thầm vui mừng cho Vanessa, ngày trước cô ta yêu Kiến Ngụy hơn cả mạng sống, trời cao có mắt, rốt cuộc có thể nghe thấu tiếng lòng của Vanessa, có điều …
“Ngày ấy chính mắt tôi thấy Kiến Ngụy đã chết, vì sao anh ấy có thể sống sót?”
Kha Nhi tin Hải Ngụy là Kiến Ngụy, tuy mất trí nhớ nhưng hình dáng cùng hơi thở kia làm sao cô có thể quên, nhất là việc hắn ở bên cạnh Vanessa, điều này càng chứng mình hắn đích thực là Kiến Ngụy.
“Lúc còn trong tầng hầm, tôi cùng một số thuộc hạ tìm được Kiến Ngụy thì anh ấy vẫn còn thở, tôi và đám thuộc hạ cố hết sức lôi anh ấy ra khỏi đống đỏ nát, sau đó đi Thổ Nhĩ Kỳ vì muốn chạy trốn bọn người hắn đạo. Thời gian đó, tình trạng Kiến Ngụy rất nguy hiểm, tất cả bộ phận bên trong điều bị vỡ nát, không có cơ may sống sót, cuối cùng, tôi quyết định, đem anh ấy giải phẩu thành tạp nhân, để anh ấy có thể sống được.”
Kha Nhi không ngạc nhiên khi Vanessa đem Kiến Ngụy giải phẩu thành tạp nhân, vì đó là cách duy nhất duy trì sự sống cho hắn. Kha Nhi thở dài.
“Anh ấy bị gắn con chíp nên mất trí nhớ.”
“Không, khi anh ấy tỉnh lại đã hoàn toàn mất trí nhớ, tôi đã nhân cơ hội đó, đem toàn bộ trí nhớ của anh ấy tẩy xóa … Kha Nhi, tôi không hối hận.”
Kha Nhi trầm mặc, Vanessa là vì yêu nên làm vậy, cô không trách Vanessa, còn cảm thấy làm vậy cũng tốt, như thế mọi thứ ở quá khứ có thể vĩnh viễn đi vào quên lãng, cô vẫn mong Kiến Ngụy có được hạnh phúc, mà người làm được việc này, chỉ có thể là Vanessa.
“Cái thai là của Kiến Ngụy.”
Nghe Kha Nhi nói xong, Vanessa giật mình nhưng giây sau đã nở nụ cười, khẽ xoa phần bụng mới nhô lên của mình, ôn nhu nói.
“Là tôi đã thụ tinh nhân tạo nhưng tinh trùng là của Kiến Ngụy, chúng tôi đã cố gắng rất nhiều mới có được nó … Kha Nhi, cô có chúc phúc cho tôi không?”
Nghe Vanessa hỏi, Kha Nhi lần đầu nở nụ cười vô hại với Vanessa, giọng dịu ngọt. – “Tôi chúc cô và Kiến Ngụy vĩnh viễn hạnh phúc.”
“Cám ơn.” – Vanessa vui vẻ nói, sau đó nghĩ tới một việc, cô lo lắng nhìn Kha Nhi.
“Lần này chúng tôi về nước là vì có một số đồ cần lấy, ngay mai sẽ lặp tức rời khỏi, tôi mong cô …”
“Ân đã không còn hận Kiến Ngụy, anh ấy còn mong gặp lại chú của mình, nói một lời xin lỗi.”
Kha Nhi biết ý nghĩ trong đầu Vanessa nhưng thật sự Man Cảnh Ân nào còn mang thù hận đối với Kiến Ngụy, hắn giờ chỉ hận không thể tìm chú của mình nói một câu cám ơn mà thôi, còn về hai chữ xin lỗi, e là hắn không làm được.
“Chúng tôi chỉ mong có cuộc sống nhàn hạ, mong cô hiểu cho.”
“Được.”
Kha Nhi gật đầu. Nếu không lay chuyển được Vanessa, vậy cô sẽ thành toàn cho hai người, dù gì việc Kiến Ngụy xuất hiện một lần nữa, có thể sẽ gây nên một trận sóng gió cũng nên.
“Mẹ à, chúng ta nên về thôi.”
Man Cảnh Vệ từ đâu chạy tới, trên trán có chút mồ hôi chắc do chơi đùa khá lâu, còn Man Gia Nhi đang được Kiến Ngụy bế tới. Kha Nhi nhìn hắn, nở nụ cười.
“Kiến … Hải Ngụy, làm phiền anh rồi.”
“Không sao, bọn nhỏ rất hiếu động, tôi rất thích.” – Hải Ngụy cười tươi nói.
“Mẹ à, chú này có đôi mắt rất giống anh hai, vì sao vậy mẹ?” – Man Gia Nhi chạy lại chổ Kha Nhi, nắm lấy váy mẹ múm mím nói.
“Trên đời có rất nhiều người giống nhau, không có gì lạ đâu con.” – Kha Nhi uyển chuyển trả lời, sau đó hướng Vanessa.
“Bọn em phải trở về, lần sau gặp lại, mong rằng có thể cùng nhau dùng một bữa cơm gia đình.”
Nói xong, quay sang Kiến Ngụy, cất giọng chân thành. – “Mong anh hãy đối xử tốt với Vanessa, cô ấy thật yêu anh, em cũng chúc anh hạnh phúc.”
Nhìn bóng dáng Kha Nhi rời đi, trong mắt Kiến Ngụy lóe tia ôn nhu, hắn cười nhẹ. Bổng bên hông thấy buồn buồn, hắn nhìn sang mới biết Vanessa đang nhéo mình, hắn cười cười ôm vợ yêu.
“Em ghen gì chứ?”
“Em không ghen mà là đang oán anh, vì sao lại ném củ khoai lang bỏng tay này cho em, anh tự đi giải quyết không được sao?”
“Anh không muốn Kha Nhi để tâm tới anh, như vậy con bé khó có được hạnh phúc trọn vẹn.” – Kiến Ngụy an ủi nói.
Vanessa bĩu môi. – “Tha cho anh, chúng ta đi thôi.”
Một lần nữa, hai người rời đi, trước khi đi, Kiến Ngụy không quên quay đầu nhìn bóng dáng Kha Nhi đi tới lộ lớn, nơi đó đã đậu một chiếc xe màu đen sang trọng, mà chủ nhân chiếc xe vừa bước xuống đương nhiên là Man Cảnh Ân.
Kiến Ngụy thấy Kha Nhi nhu thuận mang vẻ mặt hạnh phúc tươi cười ôm lấy Man Cảnh Ân, tâm hắn rốt cuộc cũng buông xuống, vì cuối cùng, hắn đã có thể làm cho con của Ngụy Linh được hạnh phúc, mà hắn, cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Trong tâm không khỏi nhủ thầm.
“Linh … anh rốt cuộc đã làm được, em trên thiên đường có nhìn thấy không? Con gái em yêu thương nhất đã được hạnh phúc, mà anh cũng rất hạnh phúc, em có thể an tâm rồi.”
Còn nhớ duy nguyện cuối cùng của Ngụy Linh viết trong trang nhật ký cuối cùng.
“Ngụy, dù không có em bên cạnh, anh vẫn phải sống thật tốt, thật vui vẻ và hạnh phúc, vì hạnh phúc của anh, chính là hạnh phúc của em.”
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi đã kết hôn được hai năm, Man Cảnh Vệ được tám tuổi và có thêm một em gái tên Man Gia Nhi, là bảo bối được Man Cảnh Ân nuông chiều hết mực.
Nhưng người vui vẻ nhất vẫn là Quế Hoa, con trai hiểu thảo, con dâu vâng lời, còn có cháu trai và cháu gái đáng yêu biết bao, lâu lâu nhàm chán thì bà ra ngoài đi tham quan du lịch khắp nơi, cuộc sống thật an nhàn cùng hạnh phúc.
Trong phòng khách lớn, hai thanh ảnh một lớn một nhỏ đều vận váy trắng đang ngồi trên ghế sofa, cũng không ai khác là Kha Nhi và cô con gái vừa tròn hai tuổi Man Gia Nhi đang chăm chú ăn trái kiwi, mùi vị rất chua nhưng chẳng thấy cô bé nhăn mặt nhíu mày khi ăn nó, còn rất thỏa mãn nữa là khác.
Phải nói rằng, hai cục cưng Kha Nhi sinh ra đều mang nét đẹp giống hệt cô, đáng yêu như thiên thần, nhất là Man Gia Nhi giống như phiên bản thu nhỏ của Kha Nhi, tính của cô bé cũng không ấm ĩ, rất biết nghe lời, nhất là đối với anh trai nói sao nghe nấy, ngay cả Man Cảnh Ân cũng bị cho ra rìa.
Hiện tại Kha Nhi đang dùng dụng cụ đan len, muốn đan tặng Man Cảnh Ân một cái áo len thật đẹp nhân ngày lễ tình nhân. Đối với Kha Nhi, ngồi bỏ ra hàng giờ là điều không khó khăn chút nào.
Thứ nhất, cô rất rất là rảnh rỗi, vì từ ngày kết hôn với Man Cảnh Ân, mọi việc trên dưới trong công ty JC đều do Tuyết Du cùng Băng Du xử lý, cô chỉ có thể an nhàn hưởng thụ, hơn thế nữa, Man Cảnh Ân quản thúc rất nghiêm, không cho cô đi lung tung, dù có đi cũng phải có cả tá vệ sĩ đi cùng, hại cô chẳng có giây phút riêng tư gì cả.
Thứ hai, là vì đã hứa với Man Cảnh Ân, chỉ cần có lễ lộc gì, cô đều phải tặng quà cho hắn, mà hắn lại mặt dày, ngay cả trung thu, cá tháng tư, tết thiếu nhi cũng bắt cô tặng nhưng vì lời hứa nên cô chấp nhận, nói là nói như vậy nhưng chính tay làm ra quà tặng cho chồng yêu, cô rất vui vẻ, vì thế rất hăng hái làm.
“Thưa mẹ, con đã về.”
Từ cửa chính, Man Cảnh Vệ một thân quần áo tao nhã đi vào, tuy mới tám tuổi nhưng khuôn mặt đã mị hoặc lòng người, thêm vào đó dáng người cao ráo cỡ học sinh trung học nên rất được các bạn gái trong và ngoài lớp yêu thích.
Vì ngày mai là lễ tình nhân, đương nhiên cậu nhỏ này nhân không ít sôcôla, mà cậu rất chán ghét việc này, cứ nghĩ sẽ bỏ đi nhưng nghĩ kỹ mới nhớ, em gái rất thích ăn vì thế bảo vệ sĩ mang về hết.
Vừa vào cửa, thấy mẹ lại đan báo cho cha, trong mắt Man Cảnh Vệ mang theo bất đắc dĩ, hắn đi đến hôn lên má Kha Nhi một cái, rồi hôn Man Gia Nhi bên cạnh, sau đó ngồi xuống sofa kế bên.
Vệ sĩ mang theo rất nhiều bánh kẹo để trên bàn. Man Gia Nhi nhìn một bàn bánh kẹo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chép chép, sau đó chạy nhanh tới cạnh bàn nhưng không chụp lấy bánh ngay, đôi mắt đáng yêu nhìn anh trai, cất giọng êm tai.
“Anh, em có thể ăn không?”
“Ừ, tất cả đều cho em, ngoại trừ cái này.”
Man Cảnh Vệ nói xong, thò tay lấy một túi quà nhỏ màu lam, từ trong lấy ra một hộp sôcôla hình trái tim, nhìn lướt qua hàng chữ siêu vẹo trên đó, nhếch môi cười nhẹ, rồi cắn một miếng.
Chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt, trong cả quá trình, vẻ mặt của cậu vẫn lạnh như tiền nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mày rậm nhíu lại tỏ ra chán ghét, tuy nhiên, không phải chán ghét người tặng, mà là cậu không thích đồ ngọt đó thôi.
Thấy anh trai không quan tâm mấy món khác, chỉ để ý đến cái hộp màu lam kia, Man Gia Nhi nghĩ cái anh trai đang ăn chắc mùi vị rất ngon, vì thế nhìn Man Cảnh Vệ với vẻ mặt đáng thương.
“Anh, em cũng muốn ăn.”
“Không được, đây là của chị dâu tương lai em tặng cho anh, muốn ăn thì bảo chồng tương lai của em mà làm.”
“Nhưng Gia Nhi không có chồng tương lai.” – Em gái thành thật trả lời.
“Em không biết tự tìm à?” – Anh trai liếc mắt khinh bỉ nói.
Man Gia Nhi cúi gầm mặt, trong cái đầu nhỏ bé lướt qua rất nhiều khuôn mặt, ngay sau đó, chợt nghĩ đến một khuôn mặt béo mập đáng yêu, cô bé nhe răng cười.
“Sau này em sẽ bảo Đan Đan làm cho em ăn.”
“Ngoan.” – Man Cảnh Vệ vuốt đầu em gái xem như khen thưởng.
Kha Nhi nhìn hai anh em nói chuyện yêu đương cũng không trách mắng, cô là người phóng khoáng, từ nhỏ lại thiếu tình yêu thương nên việc hai con muốn yêu sớm, cô còn rất vui vẻ nhưng cũng không nuông chiều hư con cái, ít ra việc đó nên để người làm cha là Man Cảnh Ân ra tay sẽ tốt hơn, còn cô, đương nhiên làm tấm chăn ấm bao bọc che chở hai con rồi.
Kha Nhi vui vẻ chìm vào suy nghĩ của mình, đột nhiên sực nhớ một chuyện, cô để dụng cụ đan len sang một bên, đứng dậy lấy áo khoát từ người hầu, nhìn hai con yêu thương nói.
“Mẹ có việc ra ngoài một chút, hai con ngoan ngoãn ở nhà đợi ba ba về nha.”
“Mẹ định đi đâu?” – Man Cảnh Vệ nhíu mày hỏi.
“Mẹ ra ngoài mua thêm len đan áo cho ba ba con, còn có áo của hai con nữa.”
Vừa dứt lời, Kha Nhi thấy Man Cảnh Vệ đã mặc lại áo khoát, ngay cả Man Gia Nhi cũng mặc vào áo bông nhỏ, hai cái miệng nhỏ nhắn đồng thanh hô to.
“Con cũng đi.”
“Em đi làm cái gì?” – Man Cảnh Vệ nhìn em gái không vui hỏi.
“Em đi mua đồ tặng Đan Đan.” – Man Gia Nhi thành thật trả lời.
Man Cảnh Vệ vẫn nhíu mày, chợt nghĩ đến việc nên có quà trả lễ cho cái mặt bánh bao kia, vì thế cùng em gái đi mua quà cũng tốt, nó cũng là con gái, có thể sẽ biết mặt bánh bao kia thích cái gì.
Ba mẹ con, mỗi người mang một ý định đi ra khỏi cửa, ngay khi xe của bọn họ đi khuất thì xe Man Cảnh Ân vừa về.
Man Cảnh Ân vẫn Tây Âu đen nhưng áo sơ mi lại là màu tím sậm, cái này đương nhiên là do Kha Nhi chọn, cô nói hắn mặc một màu đen hoài thật nhàm chán, vì thế kéo hắn đi mua đủ loại màu áo, mấy màu khác, hắn còn có thể vì vợ yêu mà mặc, riêng màu hồng, có đánh chết hắn cũng không muốn bận, vì thế áo sơ mi của Man Cảnh Ân gần như là bảy sắc cầu vòng.
“Phu nhân đâu?”
Vừa vào phòng khách, không thấy bóng dáng yêu kiều quen thuộc, Man Cảnh Ân nhíu mày, lên tiếng hỏi tiểu Thanh làm đang lấy áo khoát của hắn muốn đi cất.
“Thưa ông chủ, phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư vừa mới đi ra ngoài.”
Tiểu Thanh cung kính đáp, việc Man Cảnh Ân về dùng cơm trưa không khiến bọn họ lấy làm ngạc nhiên, vì từ ngày lấy phu nhân, thì cứ đến trưa là ông chủ sẽ tranh thủ về, còn có cả bữa chiều cùng bữa tối, tuy nhiên, hôm nay ông chủ về sớm hơn mọi bữa, cô hơi lấy làm lạ nhưng cũng không có gan đi hỏi.
“Có nói khi nào về không?”
Việc Kha Nhi ra ngoài cũng là chuyện thường xảy ra nhưng Man Cảnh Ân thà nhốt Kha Nhi trong biệt thự cũng không muốn cho cô ra ngoài, tâm can bảo bối của hắn xinh đẹp quyến rũ như vậy, có bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, hắn hận không thể moi hết mắt bọn họ ra, tiếc rằng, Kha Nhi sẽ không thích nên hắn chỉ có thể ẩn nhẫn.
“Ông chủ, phu nhân nói muốn mua thêm len để đan áo cho ông chủ, chắc cũng mau về thôi ạ, ông chủ nên lên phòng tắm rữa nghĩ ngơi một chút, có lẽ đến giờ ăn, phu nhân sẽ quay về ngay.”
Thấy ông chủ cứ nhíu mày, tiểu Thanh toát mồ hôi lạnh, tính tình ông chủ chỉ có bà chủ mới trị được thôi, lúc trước còn lão phu nhân nhưng giờ lão phu nhân đã đi du lịch rồi, nếu có về cũng năm hay mười tháng mới về, bọn người làm như bọn họ thật chịu không nỗi. Nhất là tiểu Thanh, từ ngày lên làm quản gia, áp lực càng nặng, vậy mà có ai hiểu cho cô a, thật bất hạnh biết bao.
Man Cảnh Ân nghe xong, mày nhíu chặt giãn ra, trong mắt lóe tia ôn nhu, đôi môi nhếch lên nụ cười yêu mị. Hắn nhìn tiểu Thanh, không nóng không lạnh lên tiếng.
“Lát nữa hầm thêm một nồi canh tẩm bổ cho phu nhân.”
Nói xong, không đợi tiểu Thanh trả lời, Man Cảnh Ân đã đi ra cửa, cũng không quên lấy áo khoát mặc vào, hắn biết Kha Nhi đang ở cửa hàng nào, cũng muốn xem dáng vẻ của cô khi chọn đồ cho hắn, dáng vẻ đó rất dịu dàng đáng yêu, hắn mãi mãi muốn nhìn đến già.
…………………………
BABY ONE.
Tại một tiệm bán đồ gia công, Kha Nhi chăm chú xem xét từng sợi len cùng màu sắc, đồ cô đan cho Man Cảnh Ân, tuy không phải loại thượng hạng nhưng rất bền chắc, còn rất chất lượng, những thứ có giá cao ngất trời kia, nhiều khi chỉ để trưng bày, mặc cho đẹp người nhưng chất lượng chỉ dùng không quá một năm, Kha Nhi thà chọn loại rẻ tiền mà có thể sử dụng lâu dài, như thế sẽ không sợ Man Cảnh Ân vô tình làm rách nó.
Bên phía Man Cảnh Vệ cùng Man Gia Nhi đang rối như tơ vò, Man Cảnh Vệ luôn dùng vẻ mặt chán ghét khi em gái đưa ra mấy đồ vật thật diêm dúa, không lẽ con gái ai cũng thích mấy thứ dây leo chằn chịt này sao?
“Anh hai, cái áo màu cam này rất đẹp đó, anh mà tặng cho chị dâu, nhất định chị ấy sẽ thích.” – Man Gia Nhi vui vẻ nói.
“Quá sặc sỡ.” – Man Cảnh Vệ liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói.
“Vậy đôi bao tay màu trắng này thì sao? Không sặc sỡ nha.”
“Qúa đơn điệu.” – Man Cảnh Vệ nhíu mày.
“Vậy cái chụp tai màu hồng này thì sao? Vừa giữ ấm mà màu sắc rất đáng yêu.”
“Anh không thích màu hồng.” – Man Cảnh Vệ chán ghét nói.
Vẻ mặt Man Gia Nhi bắt đầu vặn vẹo nhưng vì anh trai muốn mua đồ cho chị dâu nên bé nhịn, vì thế tiếp tục lấy món kế tiếp, cô bé đưa cái nón to lớn trước mặt Man Cảnh Vệ, vui vẻ nói.
“Anh hai, cái nón to này có thể che nắng che mưa rất tốt, mà chị dâu rất thích màu xanh lam, anh mua cái này là tốt nhất.”
Thấy cái nón rất hợp mắt nhưng Man Cảnh Vệ suy nghĩ đến câu em gái vừa nói, không nương tình lên tiếng.
“Có anh là được rồi.”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng được, vậy anh tự chọn đi.”
Man Gia Nhi tức giận rồi đó nha, anh trai sao khó tính như vậy? Thật khổ cho bé mà, còn có chị dâu tương lai nữa, không biết sao có thể chịu được cái tính ông cụ non của anh trai, chắc chị dâu rất khổ sở.
“Em là con gái thì em chọn đi … tiếp tục.”
Man Cảnh Vệ không để lời oán trách của em gái vào tai, cậu chỉ muốn nhanh chống chọn cho xong để thoát khỏi cái tình cảnh này, mai mốt chắc nên mang Vương Tịnh Ngân theo, cô muốn mua thứ gì thì tự lấy, hắn đỡ phải hao tốn tâm trí.
“Lần cuối cùng, em chọn cái kia, anh không lấy thì đành chịu.”
Man Gia Nhi tuy có chút giận anh trai nhưng vẫn là cô bé đáng yêu, còn rất biết nghe lời nên cố gắng chỉ lên cái khăn quàng cổ màu xanh nhạt. Man Cảnh Vệ nhìn lên, chăm chú quan sát khá lâu, sau đó mới gật đầu coi như tạm chấp nhận được.
Lúc này Man Gia Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, như đã trút được gánh nặng, cô bé vui vẻ nhón người lên định lấy nhưng cái khăn kia cao như vậy làm sao lấy tới, nhìn nhân viên thì thấy họ rất bận vì thế nhìn Man Cảnh Vệ cầu cứu.
Man Cảnh Vệ bất đắc dĩ thở dài, cậu đi tới nhón người lên muốn lấy nhưng còn thiếu một chút nữa, đang tính phóng người lên, ai ngờ một bàn tay to lớn chắn trước mặt câu, còn rất thản nhiên lấy chiếc khăn choàng kia. Man Cảnh Vệ nghĩ có người muốn cướp đồ của mình, trong mắt tản ra sát khí, vừa quay người nhìn thì người kia đã đưa khăn choàng đến cho cậu, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Cậu bé, khăn choàng của cậu đây.”
Nhìn người đàn ông trước mặt, một thân quần áo thoải mái, dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, đều làm Man Cảnh Vệ giật mình là đôi mắt màu lục kia, nó ẩn chứa tia ôn nhu dịu dàng làm cậu sửng sốt.
“Anh hai, chú này có đôi mắt rất giống anh đó nha.”
Man Gia Nhi là đứa trẻ đáng yêu, nội tâm thuần khiết nghĩ sao nói vậy. Ông chú này quả thật có đôi mắt rất giống anh hai, ngay cả khuôn mặt cũng có vài phần giống, nhất là từ chú này tỏ ra hương thơm giống nhẹ, cô bé cảm thấy ông chú này rất thân thuộc, còn rất dễ gần gũi.
“Tiểu Vệ, Gia Nhi … hai con mua được gì rồi.”
Kha Nhi từ sau đi tới, cô đã chọn xong phần của mình nên đi tìm hai cực cưng, vừa tới đã thấy hai cục cưng đang nói chuyện với một người đàn ông, Kha Nhi cũng thấy dáng người kia có chút quen thuộc, chắc là người quen nên vội đi tới.
“Xin lỗi, không biết ông là …”
Nói được một nữa thì Kha Nhi khựng lại, bởi khi người đàn ông kia quay người, Kha Nhi trợn mắt, thân thể run rẩy nhũn ra, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin. Sáu năm, Kiến Ngụy đã chết sau năm, vậy mà giờ lại xuất hiện, đây là ảo ảnh phải không? Hay giống như lần trước, Kiến Ngụy lại giả chết?
Trong lòng Kha Nhi một hồi hoảng loạn, trong tâm nghĩ sao thì ngoài miệng nói vậy. Kha Nhi nhỏ giọng dò hỏi.
“Kiến … Kiến Ngụy?”
Người đàn ông kia nghe Kha Nhi gọi mình, vẻ mặt vẫn tỏ ra ôn hòa, rất nhanh đã phủ nhận lời nói của Kha Nhi.
“Xin lỗi, chắc tiểu thư đã nhận nhầm người, tôi không phải Kiến Ngụy nhưng cũng thật trùng hợp, tên tôi cũng có một chữ Ngụy, tôi tên Hải Ngụy.”
Nhìn sâu vào mắt người đàn ông kia không có nữa điểm giả dối nhưng Kha Nhi nào có thể để vẻ bề ngoài của hắn mà nhận nhầm, vì cô còn có cảm giác thân thuộc khi đứng gần hắn nha. Kha Nhi cố trấn an tâm tư, suy nghĩ thật kỹ càng, vừa muốn lên tiếng thì một thanh âm ấm áp truyền từ sau lưng, mà người cũng đã đi tới nơi.
“Hải Ngụy, em chọn xong rồi, chúng ta di thôi.”
Kha Nhi nhìn người vừa mới đến, không giấu nổi cảm xúc trong lòng, cô cất cao giọng. – “Vanessa?”
Người con gái bị chỉ đích danh bổng giật mình, liếc nhìn người vùa gọi mình thì ngẩn ra. – “Kha Nhi?”
…………………………
Trong quãng trường đông đúc người đi lại, Man Cảnh Vệ cùng Man Gia Nhi và Hải Ngụy đang chơi đùa cùng nhau, trong bọn họ còn chơi rất vui là đằng khác.
Thường ngày, Man Cảnh Vệ luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt nhưng dù gì cũng là đứa con nít, thấy Hải Ngụy điều khiển trực thăng rất điêu luyện nên rất hứng thú, tuy Man Cảnh Ân cũng mua cho cậu rất nhiều máy bay, có cả súng to nhưng rất ít chơi với cậu.
Bởi đa phần, cha chỉ biết chiếm lấy mẹ còn có em gái đáng yêu, cậu nghĩ đến là thấy tức giận rồi, giờ tìm được người chơi chung, cậu rất vui vẻ nên mặt kệ người này là ai, nếu mẹ đã nói là người quen thì cậu an tâm chơi cho đã mới được.
Ngồi cách đó không xa, Kha Nhi và Vanessa đang rơi vào trầm mặt, bọn họ không gặp nhau từ ngày Brian chết, Kha Nhi từng truy tìm tung tích Vanessa nhưng vô dụng, ngay cả xác của Kiến Ngụy cũng bị vùi sâu dưới đất đá, nên cô đành mua lại phần đất kia, coi như đó là phần mộ thứ hai của Kiến Ngụy.
Không nghĩ đã sáu năm trôi qua, giờ gặp lại Vanessa, còn có Kiến Ngụy, Kha Nhi không biết sao Kiến Ngụy không nhận ra mình nhưng chỉ cần hắn còn sống là cô đã rất vui mừng.
“Thời gian qua cô sống có tốt không?” – Kha Nhi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Vanessa cười dịu dàng. – “Thật ra, lúc đầu gặp chút khó khăn nhưng về sau cuộc sống rất tốt, bây giờ tôi thấy rất thỏa mãn.”
Nhìn vào trong mắt Vanessa ẩn chứa tia hạnh phúc, Kha Nhi cũng thầm vui mừng cho Vanessa, ngày trước cô ta yêu Kiến Ngụy hơn cả mạng sống, trời cao có mắt, rốt cuộc có thể nghe thấu tiếng lòng của Vanessa, có điều …
“Ngày ấy chính mắt tôi thấy Kiến Ngụy đã chết, vì sao anh ấy có thể sống sót?”
Kha Nhi tin Hải Ngụy là Kiến Ngụy, tuy mất trí nhớ nhưng hình dáng cùng hơi thở kia làm sao cô có thể quên, nhất là việc hắn ở bên cạnh Vanessa, điều này càng chứng mình hắn đích thực là Kiến Ngụy.
“Lúc còn trong tầng hầm, tôi cùng một số thuộc hạ tìm được Kiến Ngụy thì anh ấy vẫn còn thở, tôi và đám thuộc hạ cố hết sức lôi anh ấy ra khỏi đống đỏ nát, sau đó đi Thổ Nhĩ Kỳ vì muốn chạy trốn bọn người hắn đạo. Thời gian đó, tình trạng Kiến Ngụy rất nguy hiểm, tất cả bộ phận bên trong điều bị vỡ nát, không có cơ may sống sót, cuối cùng, tôi quyết định, đem anh ấy giải phẩu thành tạp nhân, để anh ấy có thể sống được.”
Kha Nhi không ngạc nhiên khi Vanessa đem Kiến Ngụy giải phẩu thành tạp nhân, vì đó là cách duy nhất duy trì sự sống cho hắn. Kha Nhi thở dài.
“Anh ấy bị gắn con chíp nên mất trí nhớ.”
“Không, khi anh ấy tỉnh lại đã hoàn toàn mất trí nhớ, tôi đã nhân cơ hội đó, đem toàn bộ trí nhớ của anh ấy tẩy xóa … Kha Nhi, tôi không hối hận.”
Kha Nhi trầm mặc, Vanessa là vì yêu nên làm vậy, cô không trách Vanessa, còn cảm thấy làm vậy cũng tốt, như thế mọi thứ ở quá khứ có thể vĩnh viễn đi vào quên lãng, cô vẫn mong Kiến Ngụy có được hạnh phúc, mà người làm được việc này, chỉ có thể là Vanessa.
“Cái thai là của Kiến Ngụy.”
Nghe Kha Nhi nói xong, Vanessa giật mình nhưng giây sau đã nở nụ cười, khẽ xoa phần bụng mới nhô lên của mình, ôn nhu nói.
“Là tôi đã thụ tinh nhân tạo nhưng tinh trùng là của Kiến Ngụy, chúng tôi đã cố gắng rất nhiều mới có được nó … Kha Nhi, cô có chúc phúc cho tôi không?”
Nghe Vanessa hỏi, Kha Nhi lần đầu nở nụ cười vô hại với Vanessa, giọng dịu ngọt. – “Tôi chúc cô và Kiến Ngụy vĩnh viễn hạnh phúc.”
“Cám ơn.” – Vanessa vui vẻ nói, sau đó nghĩ tới một việc, cô lo lắng nhìn Kha Nhi.
“Lần này chúng tôi về nước là vì có một số đồ cần lấy, ngay mai sẽ lặp tức rời khỏi, tôi mong cô …”
“Ân đã không còn hận Kiến Ngụy, anh ấy còn mong gặp lại chú của mình, nói một lời xin lỗi.”
Kha Nhi biết ý nghĩ trong đầu Vanessa nhưng thật sự Man Cảnh Ân nào còn mang thù hận đối với Kiến Ngụy, hắn giờ chỉ hận không thể tìm chú của mình nói một câu cám ơn mà thôi, còn về hai chữ xin lỗi, e là hắn không làm được.
“Chúng tôi chỉ mong có cuộc sống nhàn hạ, mong cô hiểu cho.”
“Được.”
Kha Nhi gật đầu. Nếu không lay chuyển được Vanessa, vậy cô sẽ thành toàn cho hai người, dù gì việc Kiến Ngụy xuất hiện một lần nữa, có thể sẽ gây nên một trận sóng gió cũng nên.
“Mẹ à, chúng ta nên về thôi.”
Man Cảnh Vệ từ đâu chạy tới, trên trán có chút mồ hôi chắc do chơi đùa khá lâu, còn Man Gia Nhi đang được Kiến Ngụy bế tới. Kha Nhi nhìn hắn, nở nụ cười.
“Kiến … Hải Ngụy, làm phiền anh rồi.”
“Không sao, bọn nhỏ rất hiếu động, tôi rất thích.” – Hải Ngụy cười tươi nói.
“Mẹ à, chú này có đôi mắt rất giống anh hai, vì sao vậy mẹ?” – Man Gia Nhi chạy lại chổ Kha Nhi, nắm lấy váy mẹ múm mím nói.
“Trên đời có rất nhiều người giống nhau, không có gì lạ đâu con.” – Kha Nhi uyển chuyển trả lời, sau đó hướng Vanessa.
“Bọn em phải trở về, lần sau gặp lại, mong rằng có thể cùng nhau dùng một bữa cơm gia đình.”
Nói xong, quay sang Kiến Ngụy, cất giọng chân thành. – “Mong anh hãy đối xử tốt với Vanessa, cô ấy thật yêu anh, em cũng chúc anh hạnh phúc.”
Nhìn bóng dáng Kha Nhi rời đi, trong mắt Kiến Ngụy lóe tia ôn nhu, hắn cười nhẹ. Bổng bên hông thấy buồn buồn, hắn nhìn sang mới biết Vanessa đang nhéo mình, hắn cười cười ôm vợ yêu.
“Em ghen gì chứ?”
“Em không ghen mà là đang oán anh, vì sao lại ném củ khoai lang bỏng tay này cho em, anh tự đi giải quyết không được sao?”
“Anh không muốn Kha Nhi để tâm tới anh, như vậy con bé khó có được hạnh phúc trọn vẹn.” – Kiến Ngụy an ủi nói.
Vanessa bĩu môi. – “Tha cho anh, chúng ta đi thôi.”
Một lần nữa, hai người rời đi, trước khi đi, Kiến Ngụy không quên quay đầu nhìn bóng dáng Kha Nhi đi tới lộ lớn, nơi đó đã đậu một chiếc xe màu đen sang trọng, mà chủ nhân chiếc xe vừa bước xuống đương nhiên là Man Cảnh Ân.
Kiến Ngụy thấy Kha Nhi nhu thuận mang vẻ mặt hạnh phúc tươi cười ôm lấy Man Cảnh Ân, tâm hắn rốt cuộc cũng buông xuống, vì cuối cùng, hắn đã có thể làm cho con của Ngụy Linh được hạnh phúc, mà hắn, cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Trong tâm không khỏi nhủ thầm.
“Linh … anh rốt cuộc đã làm được, em trên thiên đường có nhìn thấy không? Con gái em yêu thương nhất đã được hạnh phúc, mà anh cũng rất hạnh phúc, em có thể an tâm rồi.”
Còn nhớ duy nguyện cuối cùng của Ngụy Linh viết trong trang nhật ký cuối cùng.
“Ngụy, dù không có em bên cạnh, anh vẫn phải sống thật tốt, thật vui vẻ và hạnh phúc, vì hạnh phúc của anh, chính là hạnh phúc của em.”
Danh sách chương