Dạ Thự. (Năm ngày sau.)

Màn đêm buông xuống. Căn phòng có màu trắng tinh khiết mang chút ấm áp ngày nào giờ trở nên lạnh lẽo buốt giá.

Trong phòng ngủ chính. Man Cảnh Ân ngồi dựa người vào đầu giường, mái tóc đen xõa xuống che đi ánh mắt, gương mặt cương nghị lạnh nhạt cực điểm, áosơ mi đen có chút lộn xộn để lộ vòm ngực rắn chắc, bộ dạng tuy chật vậtnhưng mang theo sự quyến rũ tiêu sái.

Cửa phòng bổng mở ra. Mộtthanh niên có khuôn mặt anh tuấn điển hình của người dân Hy Lạp, đôi mắt xanh lục, dáng người cao ráo hơi gầy đi vào, vừa thấy Man Cảnh Ân, hắnthở dài nhưng vẫn cung kính lên tiếng.

“Lão đại.”

Man Cảnh Ân không động đậy, ngồi yên một chỗ, cất giọng lạnh nhạt. – “Có tin tức gì chưa?”

Người thanh niên cúi đầu. – “Thuộc hạ đã cho những thợ lặn xuất sắc tìm ở nơi sâu nhất nhưng không tìm được … lão đại, thuộc hạ đoán Kha tiểu thưchưa chết.”

Đã tìm đúng năm ngày năm đêm, hơn hai mươi tên thợlặn thay phiên nhau lặn sâu tìm người nhưng ngay cả một miếng vải trênngười Kha Nhi cũng không thấy, nếu đã không thấy xác vậy tức là Kha Nhhi còn sống.

“Tiếp tục tìm kiếm … bên Bradley và Kiến Ngụy thì sao?”

“Kiến Ngụy không rõ tung tích, Bradley trở về Tam giác vàng, người bên chúngta không thể phá bỏ hiệp nghị ban đầu.” – Người thanh niên khó xử nói.

Hiệp nghị ngày trước đưa ra là giữa Trung Đông cùng Tam giác vàng sẽ khôngxâm phạm địa bàn đối phương nhưng nếu người bên Trung Đông hay Tam giácvàng ở trên địa bàn cđối phương gây chuyện, thì họ có quyền giải quyếttên đó ngay lặp tức.

Bradley là kẻ xảo trá, trong đợt chiến vừarồi, biết mình không trụ được nên lặp tức chạy về Tam giác vàng lánhnạn, tuy nhiên, Man Cảnh Ân nào chịu để yên, hắn nhất định sẽ khiếnBradley phải bước chân vào Trung Đông một lần nữa, mà lần này, có đườngđi chứ không có đường về.

Man Cảnh Ân chậm rãi mở mắt. – “Nếu bên chúng ta không thể phá bỏ hiệp nghị, vậy để hắn tự mình phá bỏ đi.”

Nói xong, hắn lảo đảo đứng dậy, người thanh niên tiến tới đỡ hắn, hắn phấttay ý bảo không cần, sau đó đi vào phòng tắm, không lâu sau, hắn đi ra,toàn thân đã khôi phục vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như ngày nào nhưng vẫnkhông che được vẻ cô đơn cùng ảm đạm trên mặt.

“Frank, tên đó sao rồi?”

“Hắn vẫn không chịu nói tung tích Kha tiểu thư, đã dùng hình nhưng vô dụng.”

Người tên Frank cung kính đáp, trong mắt chứa tia bất đắc dĩ cùng buồn bực,đáng lý ra, hắn muốn ở bên cạnh bảo vệ Camellia nhưng Vương tiên sinhbổng dưng đưa hắn qua bên Man lão đại, còn bảo khi nào Man lão đại không cần mới được quay về, theo như tình hình hiện tại, có lẽ phải đợi trong một thời gian dài.

Man Cảnh Ân không nói gì, sải từng bước dài đi ra cửa chính, Frank phía sau nhanh chống bước theo.

………………………

Trụ Sở Chính.

Man Cảnh Ân cùng Frank đi tới căn cứ, nơi bọn họ đến không phải phòng thínghiệm mà là địa lao, là nơi giam giữ nhưng kẻ phản bội cùng sát thủmuốn ám toán Man Cảnh Ân.

Từng phòng giam trống không nhưng nếunhìn kỹ sẽ thấy một vài bộ xương khô hay một số người không ra người nằm chật vật một góc, kèm theo là mùi hôi thối cùng ẩm móc khiến người buồn nôn. Điều này không khiến Man Cảnh Ân khó chịu, bởi có những thứ hắntừng gặp qua, từng ngửi qua còn buồn nôn hơn nhiều.

Bước chânvững vàng đi tới cuối góc phòng, thông qua cửa sắc, một người đàn ôngcởi trần, hai tay bị trói treo lơ lưng trên không trung, trên thân chichít vết roi mới cũ đều có, vẻ mặt người đó vì lấm lem máu nên khôngthấy rõ, cho đến khi …

“Chấn Phi.” – Man Cảnh Ân lạnh giọng.

Người đàn ông bị treo lên còn ai khác ngoài Chấn Phi, nghe thanh âm quenthuộc gọi tên mình, người hắn khẽ động nhưng vừa động lại cảm thấy nhưcó hàng vạn con kiến cắn xé từng thớ thịt trên người, không phải là vếtroi gây ra mà vì hắn mới bị tiêm thuốc, loại thuốc khiến con người sốngkhông bằng chết.

Chấn Phi cố ngăn đau đớn trong người, thở hổn hển lên tiếng. – “Lão đại.”

“Cô ấy ở đâu?” – Man Cảnh Ân lạnh nhạt hỏi.

Chấn Phi cười khổ, hắn biết sẽ có ngày Man Cảnh Ân sẽ phát hiện thân phậncủa hắn nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, Sau khi Kha Nhi rơi xuốngnước, xử lý xong người bên Bradley cùng Kiến Ngụy, cũng là lúc hắn bịđưa đến địa lao và rồi chuyện gì đến cũng phải đến.

“Lão đại, tôi thật sự không biết Kha tiểu thư đang ở đâu, nếu biết, tôi tuyệt không che giấu.” – Chấn Phi khàn giọng.

Thật sự hắn không biết Kha Nhi hiện tại ở đâu, ngày ấy cô tự bắn mình cònngã xuống nước, lúc đó làm hắn cũng khiếp sợ, không phân biệt thật hưthì làm sao biết Kha Nhi đang toan tính điều gì, ngay cả Tuyết Du cũngkhông tin tức, hắn lại bị giam cầm, vì thế mọi chuyện bên ngoài hắnchẳng biết gì cả.

Ngập ngừng giây lát, hắn nói tiếp. – “Lúctrước, Kha tiểu thư là chủ nhân của thuộc hạ nhưng từ ngày cô ấy theoKiến Ngụy đến Tam giác vàng, đã căn dặn sau này Lão đại sẽ là chủ nhâncủa thuộc hạ, dù chết cũng phải trung thành, nên thuộc hạ sẽ không phảnbội Lão đại, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.”

Chấn Phi nóixong thở hổn hển, thật sự hắn không chịu nỗi cái thứ thuốc quái dị này,hắn đã tận lực giải thích, Man Cảnh Ân tin cũng được, không tin cũngđược, chỉ mong Man Cảnh Ân có thể mau chống cho hắn được giải thoát.

Sắc mặt Man Cảnh Ân tối sầm, quanh thân tản ra khí lạnh bức người, lạnh lẽo làm hai người bên trong phòng lạnh cả xương sống. Vài phút sau, khôngkhí trở lại bình thường, ánh mắt màu lục như dao sắc nhìn sâu vào mắtChấn Phi, rất lâu rất lâu sau đó, mới xoay người rời đi, đi tới cánh cửa sắt, lạnh lùng buông một câu.

“Không có lần thứ hai.”

Man Cảnh Ân đi khuất, Frank và Chấn Phi vẫn ngây người không tiếp thu đượccâu nói của lão đại, đến khi hiểu được mới nhanh chống khôi phục tinhthần, Frank là người đầu tiên lên tiếng.

“Làm gián điệp mấy năm trời mà vẫn giữ được cái mạng, rốt cuộc trên người cậu có cái gì khiến Lão đại muốn dùng tiếp đây?”

Bị ánh mắt sáng như trăng rằm của Frank soi mói, Chấn Phi rùng mình, liếc xéo hắn, khinh bỉ nói.

“Vậy phải xem trên người cậu có thứ gì bẩn, khiến Vương tiên sinh chán ghét vứt bỏ như vậy?”

Frank nhăn mặt, không nói một lời, chậm rãi đi đến chỗ sợi dây đang treo Chấn Phi, không lưu tình cắt đứt. Chấn Phi thì không để ý, hắn đã lâm vàosuy tư.

Chấn Phi biết Man Cảnh Ân luôn cho người khác một cơ hội, riêng việc phản bội là không có ngoại lệ nhưng lần này Man Cảnh Ân lạibuông tha, có thể một phần là vì Kha Nhi, có điều, bây giờ muốn có lạiniềm tin từ lão đại, xem ra phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

“Bịch.” – Cả người đang treo lơ lửng bổng nhiên rơi xuống làm toàn thân đau nhứckhó chịu, Chấn Phi liếc mắt nhìn Frank, hắn ta lại cười giản xảo.

“Cậu còn muốn lưu luyến nơi này đến bao giờ? Đi băng bó vết thương đi, cònphải nhanh chống khôi phục để giúp mình nữa chứ, mấy ngày nay cả núicông việc, mình sắp nghẹn chết rồi.”

“Nếu không muốn mình độc câm cậu thì câm miệng lại.”

Thoát khỏi xiềng xích, Chấn Phi lảo đảo đi khỏi địa lao, Frank thu lại nụcười, lắc đầu thở dài đi theo. Mai mốt khi kết bạn, hắn nhất định phảitìm hiểu kỹ lưỡng mới được, nếu không, chết lúc nào cũng không biết.

………………………….

Rời khỏi địa lao, Man Cảnh Ân đi về phòng nghỉ, vừa vào phòng đã đến quàyrượu, lấy một chai Van không rót ra ly đã uống ngụm lớn, cõi lòng tịchmịch, còn có sự trống trãi khiến hắn khổ sở. Đi tới đầu giường, ngồi xổm xuống, chân duỗi ra thoải mái, bắt đầu uống từng ngụm rượu như uốngnước lã.

Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng kia, lòng đau đớncòn thấy hối hận, vì tức giận tức thời mà quên đi ngày tháng cô ở cùnghắn, từng lời nói, từng nụ cười ấm áp, từng đêm triền miên kia, vì mộtphát súng cô bắn hắn mà hủy đi tất cả, hắn làm người quả thất bại.

Nếu không phải Kha Nhi rơi xuống nước, có lẽ hắn vẫn u mê, không nhận ramình đã phạm sai lầm lớn, lợi dụng cô, lừa gạt cô, xem cô như con cờ,việc đó chẳng khác nào hắn giống như Kiến Ngụy, một lần nữa ép cô đếntuyệt vọng, còn bức cô đi tới đường cùng phải lấy cái chết chứng minhtrong sạch và tình yêu chân thành của cô dành cho hắn.

Man CảnhÂn cười chế giễu bản thân, bây giờ hối hận có muộn quá không? Lại nghĩđến Kha Nhi, liệu một ngày nào đó gặp lại nhau, cô có còn yêu hắn haykhông? … Không, phải nói là cô có tha thứ cho hắn hay không? Có cho hắncơ hội sửa sai không? Ánh mắt mang tia thống khổ nhìn bầu trời đêm không sao kia, tự nói với bản thân.

“Kha Nhi, đáng lẽ anh phải tin em mới đúng, em làm nhiều chuyện vì anh nhưthế nhưng anh lại làm tổn thương em … Kha Nhi, em từng nói đã là người,ai cũng có lúc phạm sai lầm nên phải cho họ một cơ hội sửa sai, vậy emcó cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm này không?”

Một thứ gì đó mằn mặn hòa cùng ngụm rượu mới uống, sau đó tiếp tục tự mình đọc thoại, cất giọng khàn khàn đầy bi thương.

“Kha Nhi, tha thứ cho anh, là anh sai, anh sai rồi … Kha Nhi, anh rất nhớ em,… rất nhớ em … anh rất … yêu em … Kha Nhi.”

Ngoài cửa, Hải Miên nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng cô nàocòn biết đau là gì? Cô cứ nghĩ Kha Nhi chết rồi, chỉ cần mình bên cạnhan ủi, bầu bạn cùng Man Cảnh Ân thì hắn ta sẽ cảm động, chấp nhận cônhưng nghe xong những lời hắn nói, lòng cô lạnh đi, thù hận trong mắt có tăng chứ không có giảm.

Kha nhi, Kha Nhi … Cái tên này, Hải Miên nghiến răng lặp lại rất nhiều lần, sau đó xoay người bỏ đi. Hy sinhnhiều như vậy, khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, đổilại chỉ là lời nói vô tình, vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, cô đã chịu đủrồi.

Nếu lần này Kha Nhi chưa chết, cô cũng khiến tiện nhận đósống không bằng chết, cô không để bọn họ gặp được nhau, không để bọn họhạnh phúc như vậy đâu.

………………………….

Biệt thư trên đỉnh núi.

Trong tầng hầm tối tâm, chỉ duy nhất một ngọn đèn trên trần nhà, xung quanhkhông có nhiều vật dụng cho lắm, một cái bàn và một chiếc giường là thứduy nhất trong căn phòng.

Từ ngoài cửa đi vào một cô gái tóc dàivận đồ đen, khuôn mặt không cảm xúc nhưng trong mắt chứa đầy lo âu nhìnngười nằm trên giường, cô gái cầm cái khay để thức ăn trên bàn, đi tớicô gái nằm bên giường, lấy tay để lên trán đo nhiệt độ, thấy cô gái nằmtrên giường đã hết sốt, cô gái thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ nhân chưa chết mà chị cứ lộ ra bộ mặt đưa đám, chị muốn sớm làm tang lễ cho chủ nhân đến vậy sao?”

Từ ngoài đi vào thấy cảnh than ngắn thở dài của Tuyết Du, Băng Du nhịnkhông được lên tiếng chế giễu. Tuyết Du không tức giận, cất giọng rầurỉ.

“Sốt đúng năm ngày năm đêm, giờ mới khá hơn một chút, nếungày mai chủ nhân còn không tỉnh, thật sự phải chuẩn bị một cổ quantài.”

Sắc mặt Băng Du tối lại, đầu đầy vạch đen, vừa muốn lên tiếng dạy dỗ chị gái mình thì bị âm thanh khàn khàn làm giật mình.

“Có cần tôi cho các người danh sách để làm thiệp, mời người đến cúng điếu hay không?”

“Chủ nhân, người tỉnh rồi.” – Băng Du và Tuyết Du không hẹn cùng lúc lên tiếng.

Kha Nhi dựa người vào vách tường, Tuyết Du nhanh nhẹn lấy cái gối mềm chắnsau lưng cho cô dựa thoải mái một chút, Băng Du đem chén thuốc đưa choKha Nhi, quan tâm nói.

“Chủ nhân, hiện tại thân thể của người rất yếu, chỉ có thể dùng thuốc bắc, sẽ hơi đắng một chút nhưng hiệu quả rất tốt.”

Vẻ mặt Kha Nhi tái nhợt, hô hấp khó khăn, mãi đến lúc sau mới có thể gậtđầu đón nhận chén thuốc đen, một hơi uống hết, tuy đắng nhưng cô chịuđược.

Lát sau,Tuyết Du thấy sắc mặt Kha Nhi khá hơn, tảng đá totrong lòng được gỡ xuống, nhớ lại cái ngày Kha Nhi rơi xuống nước, người không khỏi toát mồ hôi lạnh, tầm mắt chuyển sang Băng Du, lại nhìn vềphía Kha Nhi, oán giận nói.

“Chủ nhân, vì sao lại gạt tôi, tôi không đáng tin cậy đến vậy sao?”

Đúng vậy, cô vừa oán giận cùng tức giận, thì ra từ lúc Vanessa xuất hiện,Kha Nhi cùng Băng Du đã vạch ra kế hoạch, trước mặt mọi người, Băng Dusẽ diễn vai phản diện làm kẻ phản bội Kha Nhi. Nếu không phải Kha Nhixảy ra chuyện, thì Tuyết Du không biết mình sẽ bị lừa đến lúc nào, thậtđáng giận.

Băng Du liếc Tuyết Du với vẻ khinh bỉ. – “Một cái núilửa không biết khi nào sẽ phun như chị, làm sao chủ nhân có thể đặc mộtquả bom hẹn giờ vào cho được.”

Tuyết Du là người nóng tính, không thể nhẫn nhịn như Băng Du, chỉ cần bị khiêu khích một chút là cô nàngsẽ phát hỏa ngay, đó là lý do ngay từ đầu Kha Nhi chọn Băng Du làm nộiứng.

Khi Vanessa xuất hiện, Kiến Ngụy âm thầm cho Hủy Lực tìmBang Du, vì biết Tuyết Du là kẻ chỉ thờ một chủ, tính hay nóng nên BăngDu là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tiếc thay cho Kiến Ngụy, Băng Du cũng làkẻ cứng đầu, chỉ xem Kha Nhi là chủ nhân duy nhất.

Khi biếtchuyện đã âm thầm báo Kha Nhi, mới đầu, Hủy Lực chỉ nói lời ra tiếng vào nên Băng Du không biết Kiến Ngụy còn sống, chỉ biết Hủy Lực muốn báothù mà thôi, sau đó hai người lặp ra kế hoạch muốn lôi kẻ đứng trongbóng tối ra ánh sáng nhưng thật không ngờ, người đó lại là Kiến Ngụy.

Sự việc phơi bày, Kha Nhi quyết định để Băng Du ngầm làm nội gián bên Kiến Ngụy luôn, để phòng ngừa về sau xảy ra bất trắc, quả nhiên, cuối cùngkết thúc bằng việc Kha Nhi rơi xuống nước, Băng Du cùng năm tên thuộc hạ trung thành may mắn cứu được Kha Nhi, còn đem Tuyết Du bắt trói đem về.

Tuyết Du nhìn em gái, nghĩ đến thời gian qua đã để nó chịu ủy khuất, ánh mắt mang tia đau lòng, nhỏ giọng nói.

“Những lời nói ngày hôm đó, chị muốn lấy lại, còn cái tát kia, nếu em muốn thì cứ đánh, chị không né tránh đâu.”

Nói xong, như để chứng minh lời nói của mình, Tuyết Du nhắm mắt chờ Băng Du ra tay, thế nhưng đợi lâu như thế vẫn không có đau đớn trên mặt, TuyếtDu mở mắt, chỉ thấy Băng Du lắc đầu thở dài, còn phun ra hai chữ khiếncô xụ mặt.

“Ngu ngốc.”

“Khụ … khụ … khụ …”

Tiếng ho của Kha Nhi níu kéo tầm nhìn mọi người về phía cô, hai cô nàng sợ hãiđi tới, một người đắp chăn, một người xoa ngực cô cho cô đỡ mệt. Kha Nhi giơ tay ý bảo không cần, hai người đứng sang một bên chờ chỉ thị.

“Ngày đó … ai thắng.”

Tuyết Du liếc nhẹ Băng Du, cung kính nói. – “Man Cảnh Ân thắng, tạp nhân cùng người nhân tạo đều bị diệt trừ, Bradley và Kiến lão đại … biến mất.”

Nhớ lại ngày đó, Kha Nhi vì muốn được giải thoát mới tự bắn mình một phát,tiếc rằng, đó chỉ là ngụy trang, cô thật không tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy thù hận đó nữa, mọi việc để bọn đàn ông tự giải quyết chuyện củamình thì hay hơn.

Nhưng lúc đó cô cũng sợ hãi, dù đã rất lý tríbắn dịch sang vị trí tim một chút nhưng không ai đoán trước được việc gì sẽ xảy ra, may mắn thay, viên đạn bắn vào gần tim không gây tổn thươnglớn, hơn nữa do bắn ở cự ly gần nên lực bắn giảm đi một ít, vì thế côchỉ mất nữa cái mạng.

Kha Nhi cúi đầu, sâu trong con người lóetia thâm trầm ảm đạm, Tuyết Du và Băng Du lẳng lặng đứng đó. Đột nhiênTuyết Du hét lớn, vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặn nhìn Băng Du.

“Ây da …”

Kha Nhi nhíu mày nhìn Tuyết Du, Băng Du bất lực đỡ trán, liếc nhìn Kha Nhi, như cân nhắc cái gì đó, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

“Có mộtviệc tôi chưa nói với chủ nhân, sau khi đưa chủ nhân về, dù các bác sĩđã chữa trị tận tình nhưng người liên tục phát sốt năm ngày năm đêm mớihết …”

“Băng Du … cô là kẻ không thích nói nhiều, vì sao hôm nay lại lắm lời như vậy?”

Kha Nhi mất kiên nhẫn cắt ngang lời Băng Du, khi nói xong thì thở hổn hển,hiện tại thân bủn rủn không chút sức, cảm thấy bụng cồn cào, còn rấtmuốn ngủ nhưng Băng Du nhiều lời như vậy, làm cô lấy làm khó hiểu, không lẽ việc cô bị thương đã để lại di chứng?

Tuyết Du không đợi Băng Du lên tiếng, hít sâu một hơi, nhanh chống nói ra kết quả sét đánh ngang tai.

“Chủ nhân, người có thai hơn một tháng rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện