"Song Hỷ, rời giường nhanh lên một chút!"
Song Hỷ bị đánh thức, nàng mở đôi mắt vẫn còn mờ mịt vì say ngủ mơ hồ nhìn Tứ Nương đang đứng tước mắt, cũng vẫn còn buồn ngủ mơ mơ màng màng trước mắt giống nàng.
"Tứ Nương, có chuyện gì?"
"Con đừng quên hôm nay, phải đến giúp Vương gia bưng nước rửa chân."
Song Hỷ nhìn bên ngoài một chút, trời còn chưa có sáng, rửa chân cái gì? "Tứ Nương, để cho con ngủ thêm một chút nữa nha, lát sẽ đi.”
Vừa mới đến nơi ở mới, hơn nữa lại là lạ giường, nàng thật vất vả trăn trở mãi mới ngủ được, lúc này mà phải rời giường, thì thật là một chuyện rất thống khổ.
Cho dù oi như bình thường nàng cũng thức dậy rất sớm, nhưng hiện tại giờ mới canh tư mà thôi, có thể là quá sớm một chút hay không?
Tứ Nương cũng không có biện pháp. Vương gia ban đêm giống như chú mèo sống về đêm, Vương gia buổi tối không thể ngủ được, thường hay ngủ vào ban ngày, cho nên bây giờ tinh thần hắn còn rất tốt, chờ Song Hỷ bưng nước rửa chân cho hắn.
"Vương gia bình thường thoạt nhìn hoàn hảo, nhưng nếu tính bướng bỉnh nổi lên, sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Con phải cẩn thận một chút, đừng nói bậy chọc hắn tức giận." Tứ Nương cẩn thận dặn dò, sợ rằng tiểu cô nương Song Hỷ này sẽ phải chịu tổn thương.
"Vâng!" Xoa xoa ánh mắt, Song Hỷ miễn cưỡng bò dậy, sau đó nhanh chóng rửa mặt một phen, liền rồi phóng tới phòng bếp nấu nước nóng.
Chuẩn bị xong, Song Hỷ bưng nước rửa chân nóng hổi đi tới cửa phòng chủ tử, lại phát hiện cửa đã mở ra. Nàng đi vào thì liền, đã nhìn thấy trên mặt Mai Đan Thanh lộ ra ánh mắt chờ đợi sẽ hảo hảo hành hạ nàng thật nhiều, làm nàng có cảm giác rất không thoải mái.
Chẳng lẽ nam nhân này vì chút chuyện nhỏ đó, liền suốt đêm không ngủ à? Hay là đặc biệt hy sinh giấc ngủ để giận dỗi chuyện nhỏ như hạt đậu này?
Sẽ có người như thế sao?
Bất quá Song Hỷ cho dù có bao nhiêu nghi ngờ cũng không dám ăn nói lung tung nữa, nếu không lại chọc hắn không vui, cuộc sống của nàng nhất định lại càng không tốt hơn.
"Vương gia, nước rửa chân xong rồi." Nàng bày ra dáng vẻ khéo léo nghe lời, đem nước nóng hổi đặt ở bên chân của hắn.
"Ừ!" Mai Đan Thanh đáp nhẹ một tiếng, lại rồi không có thêm bất kỳ động tác nào.
Song Hỷ cảm giác được có một luồng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm nàng, căn bản muốn trốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngẩng đầu lên đón nhận vẻ mặt không vui của hắn.
"Tiếp tục đi! Nhìn ta làm cái gì?"
Không thể nào? Còn phải muốn nàng giúp hắn cởi giày sao? Nàng cảm thấy hắn nhất định là cố ý, nhưng vẫn nghe lời giúp hắn đem giày cởi xuống, sau đó cầm lên khăn lụa giúp hắn rửa chân.
Lần đầu tiên sờ tới chân nam nhân, trái tim của Song Hỷ nhảy loạn dồn dập, có loại cảm giác nói không ra lời.
"Lần đầu tiên sờ nam nhân sao?"
Nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, bật thốt lên, "Sao ngài biết?"
Trên gương mặt xinh đẹp của hắn mang theo vẻ châm biếm, thong thả nói: "Bởi vì mặt nàng đỏ giống như mông khỉ, đâu ai mù mà nhìn không thấy chứ?”
Song Hỷ vội vàng cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, phát hiện mặt mình thật đúng là hồng đến không thể tin nổi.
"Dĩ nhiên, người ta vẫn còn là tiểu thư khuê tú các đấy! Không phải là loại nữ nhân tùy tiện. Nếu như không phải vì chịu trách nhiệm, ta cũng không cần ủy khuất mình mà ở cái chỗ này giúp ngài rửa chân."
"Bây giờ nàng là đang oán trách sao?" Hắn đột nhiên dùng chân đạp trên vai phải của nàng, nước lập tức thấm xuống bộ y phục trên người của nàng.
"Sao ngài làm như vậy?"
"Dám phản kháng chủ nhân sao?"
"Ta...... Ta......" Nàng muốn lui về phía sau, nếu không một lát nữa ngực của nàng cũng sẽ bị nước thấm ướt. Vừa rồi, bởi vì phải rời giường quá vội vàng, nên nàng quên không mặc áo yếm.
Dường như phát hiện nàng có cái gì không đúng, tròng mắt xinh đẹp của Mai Đan Thanh trượt đến ngực của nàng, theo y phục ướt phơi bày ra , cảnh xuân quang xinh đẹp như ẩn như hiện.
Song Hỷ cố gắng cúi thân thể xuống, không để cho hắn thấy, hơn nữa còn muốn đem chân của hắn kéo ra, nhưng nàng vẫn chưa kịp cử động, chân trái của hắn vẫn còn ở trong nước ngay lập tức giẫm lên vai trái của nàng, làm cho nước thấm ướt nhiều hơn nữa.
Song Hỷ không kịp suy nghĩ, gầm nhẹ nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Hắn không trả lời, chẳng qua là vẫn nhìn chăm chú vào ngực của nàng.
Y phục ướt đẫm dán sát vào da thịt, gò ngực sữa xinh đẹp của thiếu nữ vì vậy nổi lên, trên đỉnh núi có một hạt châu đỏ ửng nổi cộm lên, thoạt nhìn hết sức mê người.
Song Hỷ muốn dùng hai tay che kín mình, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt được.
"Ngươi buông ta ra."
"Không muốn." Xuân quang tuyệt vời như vậy làm sao có thể bị che lại?
"Ngươi đừng như vậy, nếu không ta......"
Lời của nàng cũng còn chưa nói xong, đã bị đôi môi bá đạo của hắn đã đặt lên, mút vào thật sâu hương thơm ngọt ngào của nàng thật sâu.
Nàng gần như sắp bị hắn cắn nuốt hết, nhưng vẫn đoán không ra ánh mắt kỳ quái trên mặt hắn là cái gì, duy nhất có thể biết là ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng không biết nên làm như thế nào.
"Vốn là muốn hảo hảo trừng phạt nàng dám mưu hại bổn Vương gia thiếu chút nữa thì chết, ta đã chuẩn bị công việc để cho nàng làm đến chết......" Hắn chậm rãi nói, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, sau đó dùng ngón tay lôi kéo y phục của nàng, "Hiện tại ta đã thay đổi chủ ý."
"Thay đổi chủ ý gì?"
Nhất định không phải là chủ ý gì tốt. Song Hỷ nghĩ như vậy.
Mắt thấy tay của hắn muốn kéo y phục của mình ra, nàng theo bản năng dùng sức giãy giụa, xoay người muốn chạy đi, nhưng là hắn nhanh hơn một bước, bắt được cổ áo của nàng.
"Nếu như không muốn ta thô lỗ xé nát nó, tốt nhất không nên phản kháng ta."
Lời Mai Đan Thanh vừa ra khỏi miệng, Mai Đan Thanh cũng cảm thấy rất bất ngờ, mình lúc nào lại đối xử thô lỗ với nữ nhân như vậy?
Song Hỷ quả thật ngoan ngoãn an tĩnh lại, nhưng cũng hiện lên vẻ không cam lòng, trong ánh mắt nhìn hắn cũng hiện lên vẻ không cam lòng.
"Ta không cử động, ngươi không nên xé nát quần áo của ta."
"Nàng đang phát run, ta cũng sẽ không ăn nàng." Hắn lẩm bẩm nói, sau đó đem môi chôn ở giữa cổ nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve ở trước ngực của nàng.
Song Hỷ dùng hết tất cả tự chủ, mới buộc được mình không nhấc chân bỏ chạy.
"Không thể......" Mặc dù hắn vuốt ve làm nàng có cảm giác rất thoải mái, nhưng như vậy là không đúng.
"Tại sao không thể?"
"Ta...... Ta còn chưa từng......" Nàng không biết phải nói tiếp như thế nào?
Hắn mới không quan tâm, trên thực tế, từ phản ứng ngượng ngùng của nàng, hắn đã sớm đoán được nàng muốn nói cái gì.
"Ta chính là thích nàng chưa từng bị bất cứ nam nhân nào chạm qua."
Nói xong, hắn nghiêng thân tới trước muốn hôn nàng, lại bị nàng dùng sức đẩy ra, "Nếu ngươi không ngừng, chúng ta phát sinh quan hệ thì, ngươi sẽ phải cưới ta."
Hắn rốt cục dừng lại, cau mày nói: "Cưới nàng?"
"Đúng vậy."
"Không muốn."
"Vậy ngươi cũng đừng nên làm như vậy." Nước mắt đã vòng quanh bờ mi của nàng, đảo quanh ở đáy mắt, "Nếu không ta nhất định sẽ tự sát, bảo toàn trong sạch."
Nhìn thấy dáng vẻ nàng sắp khóc của nàng, tâm hắn lại có chút mềm nhũn, hơn nữa trong đầu còn có giai điệu chậm rãi ai oán vang lên......
"Được rồi! Lần này tạm tha cho nàng, lần sau nếu còn dám quyến rũ ta, ta cũng sẽ không khách khí đem nàng ăn sạch, đừng quên rằng ta cũng không phải là người tốt." Bỏ lại một chuỗi lời nói, hắn thẳng bước nhanh chóng đến trước bàn đọc sách, vùi đầu viết.
Cảm xúc của Song Hỷ vẫn chưa kịp khôi phục như cũ, chỉ có thể giống như một tiểu hài tử bị giật mình dọa cho sợ hãi, đứng sững sờ ở tại chỗ.
"Còn không mau biếnđi!"
Nàng vội vàng khẩn trương đem y phục sửa sang lại hoàn hảo, vốn là muốn lập tức xông ra, sau đó lại nghĩ đến việc được Tứ Nương giao phó, vì vậy liền nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, bữa ăn sáng ngài muốn ăn cái gì?"
"Không ăn." Hắn giận đến no rồi.
"Không thể không ăn......"
Nàng đang chuẩn bị nói với hắn không ăn bữa ăn sáng đối với thân thể không tốt, lại thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm.
"Được rồi!" Nàng có thể làm gì? Mạnh mẽ dạy dỗ hắn sao? Không ăn thì nhất định không ăn vậy.
"Chờ một chút."
Song Hỷ bị gọi lại, mới vừa quay đầu, liền phát hiện hắn đứng lên, từ bên trong tủ lấy ra một cái áo khoác xinh đẹp, sau đó sải bước đi về phía nàng, đem nàng bọc lại thật chặt.
"Ta không lạnh a!"
"Nàng muốn ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài sao ? Không sợ nam nhân nào nhìn thấy liền đem nàng kéo tới phòng chứa củi sao?" Nghĩ đến loại hình ảnh này, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem nàng khóa chặt bên mình, không để cho những người khác nhìn thấy.
"Ác!" Nàng cũng rất sợ a!
"Lui ra đi!" Hắn hạ giọng ra lệnh.
"Vâng."
Song Hỷ ôn thuần tiêu sái bước tới cửa, trong đầu còn đang suy nghĩ nam nhân này dường như có lúc cũng không hư đốn như vậy, lại nghe hắn tiếp tục lên tiếng ——
"Bất quá nếu như nàng tự mình làm bữa ăn sáng, ta liền sẽ ăn."
"Song Hỷ, tới đây, Vương gia thích ăn thứ này."
Tứ Nương vừa nghe thấy Mai Đan Thanh nói muốn ăn thức ăn mà do tự tay Song Hỷ nấu, cao hứng vô cùng, nghĩ thầm, Vương gia rốt cục đã chịu ăn uống rồi.
Nhưng do Song Hỷ không biết Mai Đan Thanh đã mấy ngày nay vẫn chưa ăn uống gì, còn tưởng rằng hắn nhất định là ăn no rửng mỡ, mới có thể cố ý muốn nàng động thủ nấu đồ cho hắn ăn.
Không phải hắn đã từng nói rằng nàng mà gói bánh chưng sẽ đầu độc chết hết, đem mọi người trong thành độc chết sao? Vậy giờ hắn còn dám ăn đồ nàng nấu sao? Thật không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
"Con biết không? Vương gia mấy ngày nay đều không ăn gì cả, không biết đang lo lắng cái gì?"
"Lo âu?"
"Đúng vậy! Con có biết ngài ấy sáng tác ca khúc không? Tất cả các ca khúc, điệu nhảy nổi tiếng trong thành này toàn bộ đều là Vương gia viết ra đó, mỗi một bản đều rất hay, con có từng nghe chưa?”
Song Hỷ chưa từng nghe qua, bởi vì những thứ phong hoa tuyết nguyệt (ăn chơi hoa lệ) kia hoàn toàn không thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Bất quá không thể tin được nam nhân kiêu ngạo có cá tính phách lối khó hầu hạ, không hề phù hợp với cùng vẻ bề ngoài một chút lại có thể phổ nhạc, thật là làm nàng có chút kinh ngạc.
Nghe cha nói qua, những người có tài thường hay có cá tính cổ quái một chút, nàng nghĩ, nàng cũng không nên so đo nhiều với hắn làm gì.
"Hắn bữa giờ cũng không ăn gì sao?" Bộ muốn trở thành thần tiên chắc?
"Trước đó có ăn một chút xíu! Nhưng từ khi ăn bánh chưng mà con mang đến làm, mấy thứ ăn trước đó đều ói sạch sẽ, sau đó đại phu có dặn bảo ngài ấy nên ăn thức ăn lỏng, nhưng ăn mấy thứ lỏng lẽo ấy làm sao mà no được? Lần này chính miệng Vương gia lại nói muốn ăn thức ăn, thật sự là quá tốt. Song Hỷ, sau này con nhớ phục vụ Vương gia cho tốt hơn, hầu hạ ngài ấy như cha con nhé.”
Cha con cũng không khó phục vụ như hắn vậy đâu! Hơn nữa cha ta cũng sẽ không giống như hắn động thủ động cước với người nhà...... Song Hỷ ở trong lòng âm thầm lầm bầm lầu bầu.
Nghĩ đến nụ hôn bá đạo vừa rồi của hắn, mặt Song Hỷ không nhịn được nóng lên.
"Di? Sao mặt con lại đỏ như vậy?" Tứ Nương phát hiện mặt của nàng đỏ ửng, nghĩ rằng nàng đứng gần bếp lửa quá.
“Con đến đằng đó xem thức ăn đã thái xong chưa, chỗ này lửa củi nóng quá, không tốt cho làn da của thiếu nữ đâu.”
"Ác!"
Song Hỷ cứ như vậy bị đuổi chạy tới qua bên cạnh đi rửa rau, xắt thức ăn, sau đó an tĩnh một lát, lại nhẹ giọng hỏi: "Tứ Nương?"
"Ừ?"
"Nói thật nha, Vương gia thật là xinh đẹp! Ngay cả nữ nhân như con nhìn ngài ấy cũng thật hâm mộ, Tứ Nương biết không da tay của ngài ấy sờ vào thật mịn màng nha! Không giống tay con quá mức thô kệch.”
"Dĩ nhiên, mạng của ngài ấy tốt nên mới có người hầu hạ. Con mặc dù cũng là thiên kim tiểu thư, bất quá nhưng không phải là do trời sanh , mà là cha của con cố gắng thi đậu được công danh mới có thể đem vinh quang về cho gia tộc. Mặc dù là Huyện thái gia danh tiếng vang dội, nhưng trong nhà ngay cả một người giúp việc cũng nuôi không nổi." Tứ Nương vừa rang thức ăn vừa nói.
"Thật ra thì cũng hoàn hảo nữa! Người trong nhà nhiều, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút."
"Con cũng thật là đàng hoàng, con cùng cha của con cũng không phải là ruột thịt, lại muốn giúp ông ấy chiếu cố cả nhà. Đây chính là gánh nặng rất nặng, huống chi đệ đệ muội muội trong nhà con còn nhỏ như vậy, dựa hết vào một mình con làm sao được?"
"Cho nên con mới không hy vọng chuyện của con liên lụy đến bọn họ. Tứ Nương, con hi vọng người có thể giúp con một chút."
"Giúp thế nào?"
"Con có thể ở chỗ này nấu ba bữa hay không? Mặc dù con đã hứa với Vương gia muốn là sẽ tới nơi này làm nha hoàn trả nợ phục vụ trả nợ ngài ấy, nhưng trong nhà còn cần con, cho nên......"
"Không phải con muốn một mình chạy hai nơi chứ?”
"Vâng!" Song Hỷ gật đầu một cái.
Tứ Nương nhìn nàng một lát, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi! Nhưng con như vậy sẽ quá mệt mỏi."
"Dù sao đều cùng ở trong thành, con chạy tới chạy lui cũng tiện, con chỉ muốn giúp đệ đệ muội muội của con nấu xong ba bữa là được rồi. Tứ Nương, người không cần lo lắng, con sẽ không chạm đến chút thức ăn nào trong Vương phủ đâu, mỗi tháng con sẽ góp thêm chút ít tiền củi lửa.”
Tứ Nương đột nhiên rất thần thần bí bí tiến tới bên cạnh nàng nói: "Nha đầu ngốc, Vương gia đối với chuyện ăn uống cũng sẽ không keo kiệt, cho nên có thể du di một chút, chỉ riêng chuyện thức ăn nuôi sống cả nhà lớn nhỏ hơn hai mươi miệng ăn cũng là chuyện bình thường, bất quá tuy nhiên cũng nên kín đáo một chút mới được.”
"Có thể như thế được không?"
"Dĩ nhiên có thể. Con chỉ cần nhớ kỹ một điểm, coi như là Tứ Nương nhờ con."
"Điểm nào?"
"Đối với Vương gia dễ dàng tha thứ một chút, thông cảm nhiều một chút."
"Tại sao? Hắn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, còn chưa đủ tốt số sao?"
"Thật ra thì, về vật chất ngài ấy không phải thiếu, nhưng về tinh thần thì......"
"Tinh thần? Hắn có vấn đề gì sao?" Thì ra là phương diện tinh thần có bệnh sao?
Song Hỷ biết loại bệnh đó, tiểu Vân hàng xóm của nàng khi còn bé, bởi vì người yêu của mình có mới nới cũ, bị hắn vứt bỏ sau đó liền nổi điên, có một ngày bị người ta phát hiện nàng treo cổ tự sát trên xà ngang nhà mình.
Song Hỷ khi đó thương tâm thật lâu, cho đến khi dời đến kinh thành, mới không nhớ tới chuyện thương tâm đó nữa.
Không nghĩ tới hắn bề ngoài thoạt nhìn xinh đẹp và hoa lệ, dáng vẻ giống như một con Phượng Hoàng xinh đẹp, nội tâm cũng không trọn vẹn như vậy, ừm...... Nàng sẽ đối tốt với hắn một chút vậy!
"Con đã nấu xong cháo và thức ăn, để con mang đến cho ngài ấy.”
"Tốt quá cho dù giờ con có nấu độc dược, Vương gia hiện tại nhất định cũng sẽ ăn vui vẻ.”
"Làm sao có thể? Hắn cũng đâu có không phải là ngu ngốc!" Hơn nữa nàng cũng không phải ngu ngốc, có ai sai lầm một lần lại tái phạm lần nữa, sai lầm đâu tốt gì sao còn có thể tái phạm!
Tứ Nương nhìn gương mặt khả ái của Song Hỷ, còn có ánh mắt chuyên chú, trong lòng bà suy nghĩ, nàng thật là một cô nương tốt, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp hiếu thuận, bà tin tưởng rằng Vương gia nhất định cũng đã chú ý tới, mới có thể yêu cầu Song Hỷ phục vụ hắn.
Là gặp đúng người rồi được sao? Hắn biết mình đã gặp được người mà lão thiên gia đã chỉ định sao? Hay là thân thể của hắn, tim của hắn đều đã cảm nhận được, nhưng ánh mắt vẫn còn bị che phủ?
Tứ Nương hi vọng Song Hỷ là người có thể mang đến hạnh phúc cho Vương gia, cũng hi vọng hai bên trước khi phát hiện ra chân tâm của nhau, sẽ không bị quá nhiều tổn thương.
Song Hỷ bị đánh thức, nàng mở đôi mắt vẫn còn mờ mịt vì say ngủ mơ hồ nhìn Tứ Nương đang đứng tước mắt, cũng vẫn còn buồn ngủ mơ mơ màng màng trước mắt giống nàng.
"Tứ Nương, có chuyện gì?"
"Con đừng quên hôm nay, phải đến giúp Vương gia bưng nước rửa chân."
Song Hỷ nhìn bên ngoài một chút, trời còn chưa có sáng, rửa chân cái gì? "Tứ Nương, để cho con ngủ thêm một chút nữa nha, lát sẽ đi.”
Vừa mới đến nơi ở mới, hơn nữa lại là lạ giường, nàng thật vất vả trăn trở mãi mới ngủ được, lúc này mà phải rời giường, thì thật là một chuyện rất thống khổ.
Cho dù oi như bình thường nàng cũng thức dậy rất sớm, nhưng hiện tại giờ mới canh tư mà thôi, có thể là quá sớm một chút hay không?
Tứ Nương cũng không có biện pháp. Vương gia ban đêm giống như chú mèo sống về đêm, Vương gia buổi tối không thể ngủ được, thường hay ngủ vào ban ngày, cho nên bây giờ tinh thần hắn còn rất tốt, chờ Song Hỷ bưng nước rửa chân cho hắn.
"Vương gia bình thường thoạt nhìn hoàn hảo, nhưng nếu tính bướng bỉnh nổi lên, sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Con phải cẩn thận một chút, đừng nói bậy chọc hắn tức giận." Tứ Nương cẩn thận dặn dò, sợ rằng tiểu cô nương Song Hỷ này sẽ phải chịu tổn thương.
"Vâng!" Xoa xoa ánh mắt, Song Hỷ miễn cưỡng bò dậy, sau đó nhanh chóng rửa mặt một phen, liền rồi phóng tới phòng bếp nấu nước nóng.
Chuẩn bị xong, Song Hỷ bưng nước rửa chân nóng hổi đi tới cửa phòng chủ tử, lại phát hiện cửa đã mở ra. Nàng đi vào thì liền, đã nhìn thấy trên mặt Mai Đan Thanh lộ ra ánh mắt chờ đợi sẽ hảo hảo hành hạ nàng thật nhiều, làm nàng có cảm giác rất không thoải mái.
Chẳng lẽ nam nhân này vì chút chuyện nhỏ đó, liền suốt đêm không ngủ à? Hay là đặc biệt hy sinh giấc ngủ để giận dỗi chuyện nhỏ như hạt đậu này?
Sẽ có người như thế sao?
Bất quá Song Hỷ cho dù có bao nhiêu nghi ngờ cũng không dám ăn nói lung tung nữa, nếu không lại chọc hắn không vui, cuộc sống của nàng nhất định lại càng không tốt hơn.
"Vương gia, nước rửa chân xong rồi." Nàng bày ra dáng vẻ khéo léo nghe lời, đem nước nóng hổi đặt ở bên chân của hắn.
"Ừ!" Mai Đan Thanh đáp nhẹ một tiếng, lại rồi không có thêm bất kỳ động tác nào.
Song Hỷ cảm giác được có một luồng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm nàng, căn bản muốn trốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngẩng đầu lên đón nhận vẻ mặt không vui của hắn.
"Tiếp tục đi! Nhìn ta làm cái gì?"
Không thể nào? Còn phải muốn nàng giúp hắn cởi giày sao? Nàng cảm thấy hắn nhất định là cố ý, nhưng vẫn nghe lời giúp hắn đem giày cởi xuống, sau đó cầm lên khăn lụa giúp hắn rửa chân.
Lần đầu tiên sờ tới chân nam nhân, trái tim của Song Hỷ nhảy loạn dồn dập, có loại cảm giác nói không ra lời.
"Lần đầu tiên sờ nam nhân sao?"
Nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, bật thốt lên, "Sao ngài biết?"
Trên gương mặt xinh đẹp của hắn mang theo vẻ châm biếm, thong thả nói: "Bởi vì mặt nàng đỏ giống như mông khỉ, đâu ai mù mà nhìn không thấy chứ?”
Song Hỷ vội vàng cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, phát hiện mặt mình thật đúng là hồng đến không thể tin nổi.
"Dĩ nhiên, người ta vẫn còn là tiểu thư khuê tú các đấy! Không phải là loại nữ nhân tùy tiện. Nếu như không phải vì chịu trách nhiệm, ta cũng không cần ủy khuất mình mà ở cái chỗ này giúp ngài rửa chân."
"Bây giờ nàng là đang oán trách sao?" Hắn đột nhiên dùng chân đạp trên vai phải của nàng, nước lập tức thấm xuống bộ y phục trên người của nàng.
"Sao ngài làm như vậy?"
"Dám phản kháng chủ nhân sao?"
"Ta...... Ta......" Nàng muốn lui về phía sau, nếu không một lát nữa ngực của nàng cũng sẽ bị nước thấm ướt. Vừa rồi, bởi vì phải rời giường quá vội vàng, nên nàng quên không mặc áo yếm.
Dường như phát hiện nàng có cái gì không đúng, tròng mắt xinh đẹp của Mai Đan Thanh trượt đến ngực của nàng, theo y phục ướt phơi bày ra , cảnh xuân quang xinh đẹp như ẩn như hiện.
Song Hỷ cố gắng cúi thân thể xuống, không để cho hắn thấy, hơn nữa còn muốn đem chân của hắn kéo ra, nhưng nàng vẫn chưa kịp cử động, chân trái của hắn vẫn còn ở trong nước ngay lập tức giẫm lên vai trái của nàng, làm cho nước thấm ướt nhiều hơn nữa.
Song Hỷ không kịp suy nghĩ, gầm nhẹ nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Hắn không trả lời, chẳng qua là vẫn nhìn chăm chú vào ngực của nàng.
Y phục ướt đẫm dán sát vào da thịt, gò ngực sữa xinh đẹp của thiếu nữ vì vậy nổi lên, trên đỉnh núi có một hạt châu đỏ ửng nổi cộm lên, thoạt nhìn hết sức mê người.
Song Hỷ muốn dùng hai tay che kín mình, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt được.
"Ngươi buông ta ra."
"Không muốn." Xuân quang tuyệt vời như vậy làm sao có thể bị che lại?
"Ngươi đừng như vậy, nếu không ta......"
Lời của nàng cũng còn chưa nói xong, đã bị đôi môi bá đạo của hắn đã đặt lên, mút vào thật sâu hương thơm ngọt ngào của nàng thật sâu.
Nàng gần như sắp bị hắn cắn nuốt hết, nhưng vẫn đoán không ra ánh mắt kỳ quái trên mặt hắn là cái gì, duy nhất có thể biết là ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng không biết nên làm như thế nào.
"Vốn là muốn hảo hảo trừng phạt nàng dám mưu hại bổn Vương gia thiếu chút nữa thì chết, ta đã chuẩn bị công việc để cho nàng làm đến chết......" Hắn chậm rãi nói, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, sau đó dùng ngón tay lôi kéo y phục của nàng, "Hiện tại ta đã thay đổi chủ ý."
"Thay đổi chủ ý gì?"
Nhất định không phải là chủ ý gì tốt. Song Hỷ nghĩ như vậy.
Mắt thấy tay của hắn muốn kéo y phục của mình ra, nàng theo bản năng dùng sức giãy giụa, xoay người muốn chạy đi, nhưng là hắn nhanh hơn một bước, bắt được cổ áo của nàng.
"Nếu như không muốn ta thô lỗ xé nát nó, tốt nhất không nên phản kháng ta."
Lời Mai Đan Thanh vừa ra khỏi miệng, Mai Đan Thanh cũng cảm thấy rất bất ngờ, mình lúc nào lại đối xử thô lỗ với nữ nhân như vậy?
Song Hỷ quả thật ngoan ngoãn an tĩnh lại, nhưng cũng hiện lên vẻ không cam lòng, trong ánh mắt nhìn hắn cũng hiện lên vẻ không cam lòng.
"Ta không cử động, ngươi không nên xé nát quần áo của ta."
"Nàng đang phát run, ta cũng sẽ không ăn nàng." Hắn lẩm bẩm nói, sau đó đem môi chôn ở giữa cổ nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve ở trước ngực của nàng.
Song Hỷ dùng hết tất cả tự chủ, mới buộc được mình không nhấc chân bỏ chạy.
"Không thể......" Mặc dù hắn vuốt ve làm nàng có cảm giác rất thoải mái, nhưng như vậy là không đúng.
"Tại sao không thể?"
"Ta...... Ta còn chưa từng......" Nàng không biết phải nói tiếp như thế nào?
Hắn mới không quan tâm, trên thực tế, từ phản ứng ngượng ngùng của nàng, hắn đã sớm đoán được nàng muốn nói cái gì.
"Ta chính là thích nàng chưa từng bị bất cứ nam nhân nào chạm qua."
Nói xong, hắn nghiêng thân tới trước muốn hôn nàng, lại bị nàng dùng sức đẩy ra, "Nếu ngươi không ngừng, chúng ta phát sinh quan hệ thì, ngươi sẽ phải cưới ta."
Hắn rốt cục dừng lại, cau mày nói: "Cưới nàng?"
"Đúng vậy."
"Không muốn."
"Vậy ngươi cũng đừng nên làm như vậy." Nước mắt đã vòng quanh bờ mi của nàng, đảo quanh ở đáy mắt, "Nếu không ta nhất định sẽ tự sát, bảo toàn trong sạch."
Nhìn thấy dáng vẻ nàng sắp khóc của nàng, tâm hắn lại có chút mềm nhũn, hơn nữa trong đầu còn có giai điệu chậm rãi ai oán vang lên......
"Được rồi! Lần này tạm tha cho nàng, lần sau nếu còn dám quyến rũ ta, ta cũng sẽ không khách khí đem nàng ăn sạch, đừng quên rằng ta cũng không phải là người tốt." Bỏ lại một chuỗi lời nói, hắn thẳng bước nhanh chóng đến trước bàn đọc sách, vùi đầu viết.
Cảm xúc của Song Hỷ vẫn chưa kịp khôi phục như cũ, chỉ có thể giống như một tiểu hài tử bị giật mình dọa cho sợ hãi, đứng sững sờ ở tại chỗ.
"Còn không mau biếnđi!"
Nàng vội vàng khẩn trương đem y phục sửa sang lại hoàn hảo, vốn là muốn lập tức xông ra, sau đó lại nghĩ đến việc được Tứ Nương giao phó, vì vậy liền nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, bữa ăn sáng ngài muốn ăn cái gì?"
"Không ăn." Hắn giận đến no rồi.
"Không thể không ăn......"
Nàng đang chuẩn bị nói với hắn không ăn bữa ăn sáng đối với thân thể không tốt, lại thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm.
"Được rồi!" Nàng có thể làm gì? Mạnh mẽ dạy dỗ hắn sao? Không ăn thì nhất định không ăn vậy.
"Chờ một chút."
Song Hỷ bị gọi lại, mới vừa quay đầu, liền phát hiện hắn đứng lên, từ bên trong tủ lấy ra một cái áo khoác xinh đẹp, sau đó sải bước đi về phía nàng, đem nàng bọc lại thật chặt.
"Ta không lạnh a!"
"Nàng muốn ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài sao ? Không sợ nam nhân nào nhìn thấy liền đem nàng kéo tới phòng chứa củi sao?" Nghĩ đến loại hình ảnh này, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem nàng khóa chặt bên mình, không để cho những người khác nhìn thấy.
"Ác!" Nàng cũng rất sợ a!
"Lui ra đi!" Hắn hạ giọng ra lệnh.
"Vâng."
Song Hỷ ôn thuần tiêu sái bước tới cửa, trong đầu còn đang suy nghĩ nam nhân này dường như có lúc cũng không hư đốn như vậy, lại nghe hắn tiếp tục lên tiếng ——
"Bất quá nếu như nàng tự mình làm bữa ăn sáng, ta liền sẽ ăn."
"Song Hỷ, tới đây, Vương gia thích ăn thứ này."
Tứ Nương vừa nghe thấy Mai Đan Thanh nói muốn ăn thức ăn mà do tự tay Song Hỷ nấu, cao hứng vô cùng, nghĩ thầm, Vương gia rốt cục đã chịu ăn uống rồi.
Nhưng do Song Hỷ không biết Mai Đan Thanh đã mấy ngày nay vẫn chưa ăn uống gì, còn tưởng rằng hắn nhất định là ăn no rửng mỡ, mới có thể cố ý muốn nàng động thủ nấu đồ cho hắn ăn.
Không phải hắn đã từng nói rằng nàng mà gói bánh chưng sẽ đầu độc chết hết, đem mọi người trong thành độc chết sao? Vậy giờ hắn còn dám ăn đồ nàng nấu sao? Thật không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
"Con biết không? Vương gia mấy ngày nay đều không ăn gì cả, không biết đang lo lắng cái gì?"
"Lo âu?"
"Đúng vậy! Con có biết ngài ấy sáng tác ca khúc không? Tất cả các ca khúc, điệu nhảy nổi tiếng trong thành này toàn bộ đều là Vương gia viết ra đó, mỗi một bản đều rất hay, con có từng nghe chưa?”
Song Hỷ chưa từng nghe qua, bởi vì những thứ phong hoa tuyết nguyệt (ăn chơi hoa lệ) kia hoàn toàn không thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Bất quá không thể tin được nam nhân kiêu ngạo có cá tính phách lối khó hầu hạ, không hề phù hợp với cùng vẻ bề ngoài một chút lại có thể phổ nhạc, thật là làm nàng có chút kinh ngạc.
Nghe cha nói qua, những người có tài thường hay có cá tính cổ quái một chút, nàng nghĩ, nàng cũng không nên so đo nhiều với hắn làm gì.
"Hắn bữa giờ cũng không ăn gì sao?" Bộ muốn trở thành thần tiên chắc?
"Trước đó có ăn một chút xíu! Nhưng từ khi ăn bánh chưng mà con mang đến làm, mấy thứ ăn trước đó đều ói sạch sẽ, sau đó đại phu có dặn bảo ngài ấy nên ăn thức ăn lỏng, nhưng ăn mấy thứ lỏng lẽo ấy làm sao mà no được? Lần này chính miệng Vương gia lại nói muốn ăn thức ăn, thật sự là quá tốt. Song Hỷ, sau này con nhớ phục vụ Vương gia cho tốt hơn, hầu hạ ngài ấy như cha con nhé.”
Cha con cũng không khó phục vụ như hắn vậy đâu! Hơn nữa cha ta cũng sẽ không giống như hắn động thủ động cước với người nhà...... Song Hỷ ở trong lòng âm thầm lầm bầm lầu bầu.
Nghĩ đến nụ hôn bá đạo vừa rồi của hắn, mặt Song Hỷ không nhịn được nóng lên.
"Di? Sao mặt con lại đỏ như vậy?" Tứ Nương phát hiện mặt của nàng đỏ ửng, nghĩ rằng nàng đứng gần bếp lửa quá.
“Con đến đằng đó xem thức ăn đã thái xong chưa, chỗ này lửa củi nóng quá, không tốt cho làn da của thiếu nữ đâu.”
"Ác!"
Song Hỷ cứ như vậy bị đuổi chạy tới qua bên cạnh đi rửa rau, xắt thức ăn, sau đó an tĩnh một lát, lại nhẹ giọng hỏi: "Tứ Nương?"
"Ừ?"
"Nói thật nha, Vương gia thật là xinh đẹp! Ngay cả nữ nhân như con nhìn ngài ấy cũng thật hâm mộ, Tứ Nương biết không da tay của ngài ấy sờ vào thật mịn màng nha! Không giống tay con quá mức thô kệch.”
"Dĩ nhiên, mạng của ngài ấy tốt nên mới có người hầu hạ. Con mặc dù cũng là thiên kim tiểu thư, bất quá nhưng không phải là do trời sanh , mà là cha của con cố gắng thi đậu được công danh mới có thể đem vinh quang về cho gia tộc. Mặc dù là Huyện thái gia danh tiếng vang dội, nhưng trong nhà ngay cả một người giúp việc cũng nuôi không nổi." Tứ Nương vừa rang thức ăn vừa nói.
"Thật ra thì cũng hoàn hảo nữa! Người trong nhà nhiều, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút."
"Con cũng thật là đàng hoàng, con cùng cha của con cũng không phải là ruột thịt, lại muốn giúp ông ấy chiếu cố cả nhà. Đây chính là gánh nặng rất nặng, huống chi đệ đệ muội muội trong nhà con còn nhỏ như vậy, dựa hết vào một mình con làm sao được?"
"Cho nên con mới không hy vọng chuyện của con liên lụy đến bọn họ. Tứ Nương, con hi vọng người có thể giúp con một chút."
"Giúp thế nào?"
"Con có thể ở chỗ này nấu ba bữa hay không? Mặc dù con đã hứa với Vương gia muốn là sẽ tới nơi này làm nha hoàn trả nợ phục vụ trả nợ ngài ấy, nhưng trong nhà còn cần con, cho nên......"
"Không phải con muốn một mình chạy hai nơi chứ?”
"Vâng!" Song Hỷ gật đầu một cái.
Tứ Nương nhìn nàng một lát, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi! Nhưng con như vậy sẽ quá mệt mỏi."
"Dù sao đều cùng ở trong thành, con chạy tới chạy lui cũng tiện, con chỉ muốn giúp đệ đệ muội muội của con nấu xong ba bữa là được rồi. Tứ Nương, người không cần lo lắng, con sẽ không chạm đến chút thức ăn nào trong Vương phủ đâu, mỗi tháng con sẽ góp thêm chút ít tiền củi lửa.”
Tứ Nương đột nhiên rất thần thần bí bí tiến tới bên cạnh nàng nói: "Nha đầu ngốc, Vương gia đối với chuyện ăn uống cũng sẽ không keo kiệt, cho nên có thể du di một chút, chỉ riêng chuyện thức ăn nuôi sống cả nhà lớn nhỏ hơn hai mươi miệng ăn cũng là chuyện bình thường, bất quá tuy nhiên cũng nên kín đáo một chút mới được.”
"Có thể như thế được không?"
"Dĩ nhiên có thể. Con chỉ cần nhớ kỹ một điểm, coi như là Tứ Nương nhờ con."
"Điểm nào?"
"Đối với Vương gia dễ dàng tha thứ một chút, thông cảm nhiều một chút."
"Tại sao? Hắn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, còn chưa đủ tốt số sao?"
"Thật ra thì, về vật chất ngài ấy không phải thiếu, nhưng về tinh thần thì......"
"Tinh thần? Hắn có vấn đề gì sao?" Thì ra là phương diện tinh thần có bệnh sao?
Song Hỷ biết loại bệnh đó, tiểu Vân hàng xóm của nàng khi còn bé, bởi vì người yêu của mình có mới nới cũ, bị hắn vứt bỏ sau đó liền nổi điên, có một ngày bị người ta phát hiện nàng treo cổ tự sát trên xà ngang nhà mình.
Song Hỷ khi đó thương tâm thật lâu, cho đến khi dời đến kinh thành, mới không nhớ tới chuyện thương tâm đó nữa.
Không nghĩ tới hắn bề ngoài thoạt nhìn xinh đẹp và hoa lệ, dáng vẻ giống như một con Phượng Hoàng xinh đẹp, nội tâm cũng không trọn vẹn như vậy, ừm...... Nàng sẽ đối tốt với hắn một chút vậy!
"Con đã nấu xong cháo và thức ăn, để con mang đến cho ngài ấy.”
"Tốt quá cho dù giờ con có nấu độc dược, Vương gia hiện tại nhất định cũng sẽ ăn vui vẻ.”
"Làm sao có thể? Hắn cũng đâu có không phải là ngu ngốc!" Hơn nữa nàng cũng không phải ngu ngốc, có ai sai lầm một lần lại tái phạm lần nữa, sai lầm đâu tốt gì sao còn có thể tái phạm!
Tứ Nương nhìn gương mặt khả ái của Song Hỷ, còn có ánh mắt chuyên chú, trong lòng bà suy nghĩ, nàng thật là một cô nương tốt, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp hiếu thuận, bà tin tưởng rằng Vương gia nhất định cũng đã chú ý tới, mới có thể yêu cầu Song Hỷ phục vụ hắn.
Là gặp đúng người rồi được sao? Hắn biết mình đã gặp được người mà lão thiên gia đã chỉ định sao? Hay là thân thể của hắn, tim của hắn đều đã cảm nhận được, nhưng ánh mắt vẫn còn bị che phủ?
Tứ Nương hi vọng Song Hỷ là người có thể mang đến hạnh phúc cho Vương gia, cũng hi vọng hai bên trước khi phát hiện ra chân tâm của nhau, sẽ không bị quá nhiều tổn thương.
Danh sách chương