Chỉ thấy Mộ Dung Khác cười lạnh một tiếng, hai mắt dưới mặt nạ sắc bén như dao nhìn chằm chằm Vương Hoằng: “Vương Thất lang, hôm nay ta dẫn đại quân tiến đến, cũng không phải là vì đấu võ mồm với ngươi.” Gã chỉ vào quan tài phía sau, quát: “Người đâu, nâng lên đi.”

“Vâng.”

Trong tiếng trả lời, có bốn sĩ tốt đi ra, bọn họ nâng quan tài dát vàng kia, đi nhanh đến dưới tường thành.

Nhìn những người này càng ngày càng gần, nhìn bọn họ nghênh ngang đặt quan tài dưới chân tường thành, Vương Hoằng lắc đầu, cất giọng nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta đã chuẩn bị tốt lễ vật cho Khác tiểu lang, các ngươi cũng đưa xuống đi.”

“Vâng.”

Trong tiếng trả lời vang dội, mười người Vương gia nâng năm thùng, ném xuống dưới tường thành.

Tường thành cao như thế, thùng gỗ rơi xuống đất, nhất thời dập nát, vụn gỗ bay tứ tung, lộ ra quần áo đầy ắp bên trong.

Thật đúng là năm thùng quần áo. Có điều quần áo này phấn hồng xanh rì, mỏng manh sặc sỡ, rõ ràng là thứ mà nhóm diễm kỹ thích mặc.

Mọi người vạn vạn lần thật không ngờ, Vương Hoằng phong nhã cao thượng lại làm ra việc này, tức thì, khắp nơi tiếng nghị luận vang lên, chỉ có giọng nói thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng vẫn du dương truyền ra: “Sau khi gặp quân vẫn ấm ức đến nay. Số quần áo này, Hoằng đã chuẩn bị nhiều năm, hôm nay rốt cục có cơ hội giáp mặt đưa đến trước mặt tiểu lang rồi.”

Chàng mỉm cười, ngữ khí so với khi đối diện với Trần Dung còn ôn nhu hơn: “Hai năm rồi, xiêm y đã cũ, đồ tiểu lang mặc những năm qua hơn phân nửa rất khó coi. Hôm nay ném nó xuống, coi như là kết thúc.”

Lời này, muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu, ngữ khí này muốn bao nhiêu ôn nhu thì cũng có bấy nhiêu.

Gần như là đột nhiên, nhóm sĩ phu trên tường thành cất tiếng cười to. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.

Tiếng cười truyền ra xa xa. Trong khoảng thời gian ngắn, đại quân áp thành mang đến sợ hãi, người Tấn yếu nhược đã lâu, luôn đối với chiến tranh theo bản năng cảm thấy nao núng, tại đây trong tiếng cười đã trở thành hư không.

Nhiễm Mẫn nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, xa phu đứng phía sau y thấy thế hì hì cười nói: “Dùng loại phương pháp này khích lệ sĩ khí, đúng là văn sở vị văn.”

Lúc này, mặc kệ là người Tấn, hay là người Tiên Ti khắp nơi đều noi theo người Tấn, giữa nam nhân và nam nhân đều có một chút chuyện ái muội, thật sự là tầm thường vô cùng. Chẳng những tầm thường, hơn nữa còn phát triển theo thời gian……

Đổi lại là một người khác, tại đây trong không khí này khả năng sẽ cười trừ, nhưng Mộ Dung Khác không giống vậy, trong cơ thể gã có sự điên cuồng của gia tộc Mộ Dung, gã cực kỳ chán ghét bị người khác coi là luyến đồng.

Bởi vì ghét người khác vung tay múa chân với diện mạo của mình, gã thậm chí đã đeo mặt nạ nhiều năm. Huống chi, giờ này khắc này, gã là thống soái, phía sau gã có vô số tùy tùng thề sống chết đi theo, đối với gã tôn trọng có thừa!

Trong khoảng thời gian ngắn, sĩ tốt Tiên Ti dưới thành nổi giận như sấm, Mộ Dung Khác lại điên cuồng hét lên một tiếng, giục ngựa xông thẳng về phía trước.

Lúc này, hai tướng lĩnh gắt gao đi theo đồng thời vươn tay, kéo lại Mộ Dung Khác.

Cũng không biết bọn họ nói gì với Mộ Dung Khác, Mộ Dung Khác đang nổi giận thở hổn hển mấy cái thì dần dần bình tĩnh trở lại.

Mà lúc này, Hoàn Cửu lang đứng ở trên tường thành nói với Vương Hoằng: “Các huynh đệ cuối cùng thả lỏng đi.”

Vương Hoằng gật đầu, chàng nhìn chằm chằm Mộ Dung Khác đang căm tức, thở dốc không thôi, khóe miệng cong lên, vung tay áo dài, nói: “Đi thôi.”

“Tại sao lại rời đi?”

Những lời này, là mấy người đồng thời hỏi ra.

Vương Hoằng cười cười, giọng nói của chàng có chút đạm mạc: “Mộ Dung Khác luôn cẩn thận đa nghi. Gã nâng ra cỗ hoàng kim quan kia là muốn xem xem chúng ta lo lắng thế nào. Hiện tại lửa giận ập đến, sẽ sinh ra bất an trong tâm.”

Cùng lúc khi lời Vương Hoằng vừa dứt, tiếng đánh trống reo hò truyền đến. Mọi người quay đầu, đã thấy Mộ Dung Khác chuyển cờ soái, tức thì, tiền đội biến thành hậu đội, chúng kỵ sĩ bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Đám kỵ sĩ đã được huấn luyện, như một cánh tay, trong nháy mắt, bọn họ đã lui cách thành Nam Dương mấy trăm bước xa. Nhìn cát bụi vẫn còn bốc lên cao, một tiếng cười truyền đến: “Thất lang hiểu biết Mộ Dung Khác như thế, xem ra trận chiến này có vài phần thắng.”

“Vài phần sao?”

Vương Hoằng cười nhẹ, cất bước đi về phía trước.

Cuối cùng, binh lính của Mộ Dung Khác cách thành Nam Dương ba dặm, lập doanh trướng trên bãi đất hoang vu.

Nhìn doanh trướng trùng trùng kia, Nhiễm Mẫn trở lại thành lâu bắt đầu mặc khôi giáp. Chỉ chốc lát, y mang theo chúng tướng được võ trang bắt đầu chậm rãi đi ra ngoài.

Trần Dung ngẫm nghĩ, cất bước đuổi theo.

Nàng mới đi ra vài bước, Nhiễm Mẫn liếc nhìn nàng một cái, lập tức mày rậm nhíu lại, quát: “Chúng ta hiện tại là ra khỏi thành, phụ nhân như nàng không cần phải đi theo.”

Trần Dung cũng biết, nàng chỉ là không biết bản thân nên làm gì bây giờ. Hiện tại nghe thấy Nhiễm Mẫn nói như thế, nàng thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Khi ngẩng đầu, Nhiễm Mẫn cùng chúng tướng đã đi xa.

Thời điểm Trần Dung ra khỏi thành lâu, chân trời phủ đầy nắng chiều, ửng hồng, vô cùng sáng lạn.

Trần Dung ngẫm nghĩ, cất bước tới chỗ Trần phủ.

Lúc này nàng vẫn ăn mặc như lúc đi ra ngoài, là bào phục của nam tử, bên trong dùng mảnh vải bó ngực, hoàn toàn che giấu dáng người yểu điệu của nàng. Trên đầu lại đội đấu lạp, đi trên ngã tư đường tựa như một thiếu niên gầy yếu.

Lúc này trong thành Nam Dương vẫn hoàn toàn là khung cảnh bối rối. Có điều bối rối này so với ban ngày cũng đã đỡ hơn nhiều.

Mỗi khi đi vài bước, Trần Dung có thể nhìn thấy một kẻ sĩ nước miếng tung bay giảng giải những chuyện xảy ra sáng hôm nay. Mà càng đến mặt sau, mọi người kể về Mộ Dung Khác càng ngày càng không nghe nổi, đều nói gã bị Vương Hoằng chọc giận đến hộc máu ba lần, ngã xuống đất không thể đứng dậy …… Bởi vậy, mỗi khi lời vừa thốt ra, trong đám người đã bộc phát ra tiếng hoan hô.

Trần Dung lặng yên không một tiếng động xuyên qua dòng người, đi tới ngoài cửa Trần phủ.

Trần phủ trong ngoài nhốn nháo, bọn người hầu xưa nay không thể ra ngoài, lúc này đều chen chúc ở ngoài cửa, quần tam tụ ngũ nói chuyện với nhau, nói đến nói đi, vẫn là liên quan đến Mộ Dung Khác cùng Vương Hoằng.

Nhìn thấy bọn người hầu đi ra, Trần Dung mừng rỡ, nàng vội vàng kiễng mũi chân, hướng tới đám người nhìn quanh.

Chỉ chốc lát, nàng rốt cục thấy được bóng dáng của Thượng tẩu.

Lập tức, Trần Dung cất bước đi về phía Thượng tẩu.

Vừa bước chưa đến năm bước, một giọng nói quen thuộc của một nữ tử kêu lên: “Ngươi giẫm đau ta.”

Trần Dung ngẩn ra, vội vàng lui về phía sau, cất giọng trầm khàn: “Thất lễ.” Thấy nàng kia ngẩng đầu, Trần Dung vội vàng cúi đầu xuống.

Nàng kia trừng mắt nhìn Trần Dung cúi đầu một cái, hừ nhẹ một tiếng, đi về phía trước.

Đến khi nàng ta đã đi tầm ba bốn bước, Trần Dung mới ngẩng đầu lên.

Nữ tử này đúng là Trần Vi, có điều gương mặt của nàng ta tái nhợt gầy yếu, giống như vừa bị bệnh nặng một trận. Trần Dung vừa thấy, cơ hồ không thể nhận ra ngay.

Trong ánh nhìn chăm chú của Trần Dung, Trần Kỳ và đám nữ lang mặc quần áo hoa phục, thanh lệ thướt tha đi ra từ trong phủ. Trần Dung chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục đi tới phía Thượng tẩu.

Nàng vừa mới đến phía sau Thượng tẩu, tiếng cười trong trẻo của Trần Thiến truyền đến: “A Vi, sao muội vẫn luẩn quẩn trong lòng vậy? Sắp về với phu gia, còn gầy gò không còn giống người nữa, thế này sao được?”

Tiếng cười của Trần Thiến dừng lại, một nữ lang Trần thị khác ở một bên che miệng cười phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, A Vi không phải đối với Nhiễm tướng quân tương tư tận xương sao? Hiện tại y đã đáp ứng muốn muội, muội hẳn nên cao hứng mới phải.”

Phu chủ của nàng ta là Nhiễm Mẫn? Trần Dung không dám tin tưởng, nàng ngẩng phắt đầu lên, trơ mắt nhìn chằm chằm mấy nữ lang, hai tai nàng dựng thẳng, cố gắng nắm bắt từng từ từng chữ.

Trần Thiến vẫn còn đang cười khanh khách, nàng ta nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Trần Vi: “A Vi đương nhiên cao hứng không nổi rồi. Nhớ ngày đó, muội có thể gả cho Nhiễm tướng quân làm thê, nhưng hiện tại chỉ có thể làm thiếp. Hơn nữa, làm thiếp, vẫn là do tướng quân biết muội yêu mình tận xương, không đành lòng mới thuận tiện đáp ứng.”

Trần Thiến vẫn đang cười vui vẻ, bên kia sắc mặt Trần Vi càng ngày càng trắng bệch. Đột nhiên, nàng ta khóc òa ra tiếng. Tiếng khóc vừa thốt ra, nàng ta đã dùng tay áo che mặt, chạy vào trong phủ.

Trần Dung nhìn bóng dáng Trần Vi cúi đầu vọt vào trong, sau một lúc lâu, mới cúi đầu xuống. Miệng nàng khẽ cong lên, âm thầm cười lạnh: Ý của ông trời thật sự không thể làm trái. Kiếp trước, ta và A Vi cùng Nhiễm Mẫn dây dưa cả đời, kiếp này nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại), lại vẫn bước theo quỹ tích năm đó.

Khi Trần Dung đang suy nghĩ xuất thần, phía sau nàng truyền đến tiếng thở dài của một sĩ phu: “Thành sắp bị phá rồi, đám tiểu cô này còn vây khốn trong tình cảm nữ nhi. Ai, ai.”

Trong tiếng ca thán, đột nhiên, ống tay áo của Trần Dung bị ai đó kéo một cái, phía sau truyền đến một giọng nữ đè thấp: “Trần thị A Dung?”

Là giọng nói xa lạ! Nàng nhận ra ta ư?

Trần Dung cứng đờ.

Sau khi người lạ hỏi ra một tiếng, thấy nàng không đáp, lại hỏi: “Trần thị A Dung?” Giọng nói đề cao một chút.

Trần Dung cả kinh, nàng liếc nhìn mọi người Trần phủ bốn phía một cái, vội vàng hạ giọng trả lời: “Ngươi là ai?” Vừa hỏi, nàng vừa quay đầu lại.

Xuất hiện phía sau nàng là một phụ nhân trung niên mặc quần áo mộc mạc, nhưng có một phần văn nhã. Bà ta thấy Trần Dung quay đầu, cười cười, hạ giọng nói: “Thất lang bảo chúng ta tìm ngươi trở về.”

Thất lang?

Trần Dung ngẩn ngơ, nàng vừa muốn hỏi lại, liếc mắt một cái thấy một gia phó quen mặt của Vương gia ở cách đó không xa, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thất lang có việc gì phân phó sao?”

“Hẳn là có việc.”

Trần Dung gật đầu.

Phụ nhân xoay người rời đi, Trần Dung cũng bước theo.

Đi được vài bước, nàng quay đầu, nhìn Thượng tẩu đang nói chuyện vui vẻ với một hạ nhân, thầm nghĩ: Nay thành Nam Dương đã có hai người Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng liên thủ, nhất định là an toàn. Về sau lại đến tìm bọn họ vậy.

Trần Dung đi theo hai gia phó Vương gia, ngồi trên xe ngựa, lặng yên không một tiếng động chạy vào thôn trang của Vương Hoằng.

Nhưng mà đến khi vào thôn trang, đến khi bóng đêm đã tối đen, nàng cũng không nhìn thấy Vương Hoằng. Vừa hỏi hai tỳ nữ tối hôm qua hầu hạ nàng, đều bảo không thấy Vương Hoằng gọi nàng đến.

Đêm đã khuya.

Một tỳ nữ đi đến, nàng ta nhìn Trần Dung vừa mới tắm rửa, còn đang để trần hai chân, từ trong khay lấy ra một chén ngọc, đặt ở trước mặt Trần Dung, sau đó tỳ nữ mím môi cười nói: “Nữ lang, đây là ‘Thần tiên ẩm’ mà Thất lang nhà ta mang về từ Kiến Khang, người nếm thử đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện