Gương mặt Nhiễm Mẫn trầm xuống, tay phải vung lên, quát: “Đi nhanh chút.”

Cũng không cần y phân phó, chúng thân vệ đã bước xa như bay.

Chỉ chốc lát, bọn họ đi tới chỗ châm lửa.

Nhìn sân viện ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn, nhìn láng giềng bốn phía ra ra vào vào, hô to gọi nhỏ vội vàng dập tắt lửa, một thân vệ hổn hển kêu lên: “Tướng quân, phải làm sao bây giờ?”

Trong tiếng kêu của hắn, xa xa truyền đến vài tiếng la trong thành Nam Dương: “Quái, sân viện này đã hoang phế nhiều năm, tự dưng bốc lên ngọn lửa lớn như vậy.”

“Ai, xem như vậy, chỉ sợ sẽ thiêu cháy mấy ngày mấy đêm.”

Trong tiếng kêu la, Nhiễm Mẫn sầm mặt xuống.

Trần Dung cũng vậy, nàng ngơ ngác nhìn ánh lửa bốc lên tận trời, thì thào nói: “Không rời đi được.”

Đúng, không rời đi được.

Sân viện bị châm lửa kia là cửa vào! Mà xem đám lửa này, khói đặc này, chưa đến ba hay năm ngày sẽ cháy sạch bốn phía, chẳng còn lại chút gì.

Dần dần, gương mặt Nhiễm Mẫn lạnh lẽo như nước, ánh mắt sắc bén như đao.

Một thân vệ đi đến phía sau y, thấp giọng gọi: “Tướng quân?”

Nhiễm Mẫn cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm khói đặc cuồn cuộn, một hồi lâu, y cười lạnh một tiếng nói: “Giỏi cho một Vương Hoằng, giỏi cho một Vương Thất lang!”

Tuy rằng, y không có chứng cớ chứng minh việc này là Vương Hoằng gây nên, nhưng y tin rằng, y đã bị Vương Hoằng tính kế!

Ngay lập tức, Nhiễm Mẫn bước nhanh trở về sân viện của Vương Hoằng.

Nhóm thân vệ tiến lên từng bước, theo sát bên cạnh, xem bộ dạng bọn họ tay đặt lên vỏ đao, đã là quyết định liều mạng.

Bị không khí nặng nề sát khí này khiến cho kinh hãi, Trần Dung nhắm mắt theo đuôi Nhiễm Mẫn, không dám ngẩng đầu.

Trong sự nặng nề, đột nhiên, Nhiễm Mẫn dừng bước.

Y mím bạc môi, nhìn chằm chằm phía trước.

Trần Dung cảm giác được không khí khác thường, ngẩng đầu lên.

Vừa nâng đầu, nàng mới phát hiện đoàn người bất tri bất giác đã đi tới bên ngoài cửa hông của thôn trang nơi Vương Hoằng cư ngụ kia, lúc này, cửa hông rộng mở, dưới ánh đuốc, Vương Hoằng khoác ngoại bào màu tím nhạt, đang đứng ở trong gió, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Phía sau chàng không có người nào.

Cây đuốc ở trong gió đêm bập bùng, bầu trời đầy sao thản nhiên tỏa sáng trên đầu, trên người chàng.

Vẫn như cũ là toàn thân tao nhã.

Vương Hoằng lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn thấy Nhiễm Mẫn vẻ mặt sát khí dừng bước, chàng chặp hai tay: “Vương Hoằng cung nghênh tướng quân đại giá!” Chàng ngẩng đầu, dưới tinh quang, ánh mắt minh nhuận trong suốt: “Tướng quân chớ trách, sự tình liên quan đến gia viên, không thể không có chút âm mưu.”

Nhiễm Mẫn giống như sói nhìn thẳng chàng, nặng nề nói: “Thất lang dựa vào cái gì nghĩ rằng một thành Nam Dương nho nhỏ này có thể nhốt được Nhiễm Mẫn ta?”

Y nhướn mày rậm, hung tợn gầm nhẹ: “Chuyện Nhiễm Mẫn ta không muốn làm, âm mưu dương mưu gì đều không thể bức bách!”

Vương Hoằng cười.

Nụ cười này vô cùng rạng rỡ.

Miệng chàng bất giác cong lên, lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, từ từ nói: “Lời ấy của tướng quân sai rồi, Mộ Dung Khác là kẻ địch chung của ngài và ta.”

Chàng nói tiếp: “Lấy mưu tính của tướng quân hẳn là muốn đợi cho người Nam Dương cùng Mộ Dung Khác đánh nhau đến lưỡng bại câu thương thì sẽ ra tay.” Lời chàng vừa dứt, Trần Dung đã nhìn thấy con ngươi âm trầm như sói của Nhiễm Mẫn híp lại. Loại vẻ mặt này, nàng biết, chứng tỏ Vương Hoằng nói trúng tâm tư của y.

Vương Hoằng chắp hai tay sau lưng, trong giọng nói thanh nhuận mang theo thản nhiên thê lương: “Tướng quân chí hướng cao xa, dù có tâm từ bi cũng sẽ phân biệt cần thiết và không cần thiết, coi ngàn vạn sinh linh như cỏ rác. Nhưng mà, Vương Hoằng không làm được.”

Nhiễm Mẫn bật cười, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là ngươi muốn đánh cuộc.”

Khi y nói ra một câu này, dường như lửa giận đã tiêu bớt.

Lúc này, Vương Hoằng nghiêng người, tao nhã chỉ vào bên trong sân: ‘Cung nghênh tướng quân bước vào.”

Nhiễm Mẫn không hề động.

Y nhìn chằm chằm Vương Hoằng, lạnh lùng nói: “Ta không thích bị người khác tính kế.”

Vương Hoằng không nhìn y, miệng vẫn mỉm cười, thản nhiên trả lời: “Hoằng cũng không muốn bị người ta uy hiếp.”

Nhiễm Mẫn đang đêm mà đến, có đàm luận điều kiện, cũng có lợi dụng thế cục uy hiếp chàng, uy hiếp Lang Gia Vương thị đi vào khuôn khổ. Bởi vậy Vương Hoằng có ý nói như vậy.

Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm.

Lúc này, Vương Hoằng vung tay áo thi thi nhiên nhiên đi vào bên trong. Chàng vừa đi vừa cất giọng trong trẻo: “Năm đó khi Lưu cao tổ chém bạch xà khởi binh, liên tiếp thua trận. Trường kỳ đối chọi, thật sự không nên tranh cao thấp chỉ trong một lần.”

(Lưu Bang được huyện lệnh huyện Bái giao trọng trách đưa một số người bị kết án và dân phu đi tới núi Lý Sơn để xây dựng lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Vốn sợ nặng nhọc, đi đến nữa đường, bọn dân phu trốn quá nữa, đêm đến nghĩ tại trạm Chãm Phong Tây, Lưu Bang thương tình cho trốn, với hơn mười tráng sĩ đều nguyện đi theo giúp sức. Trong truyền thuyết, họ gặp phải một con mãng xà đã giết chết một số người bằng hơi thở độc hại của nó. Lưu Bang giết mãng xà, sau đó gặp phải một bà già khóc lóc trên đường vào sáng hôm sau. Khi người của Lưu Bang hỏi tại sao lại khóc, bà trả lời: “Con tôi, con trai của Bạch đế, bị giết chết bởi con trai của Xích đế” và biến mất một cách bí ẩn. Nghe được câu truyện lạ lùng này, người của Lưu Bang tin rằng ông có chân mệnh đế vương. Sự kiện này do đó được gọi là Trảm xà khởi nghĩa).

Chàng vừa mở miệng, Nhiễm Mẫn đã sợ hãi ngẩng đầu: Hắn ta so sánh bản thân với Lưu cao tổ, đây là ý tứ gì? Y thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng Vương Hoằng, qua hồi lâu, Nhiễm Mẫn đột nhiên cười: “Giỏi cho một Vương Hoằng!” Nụ cười này cực kỳ âm trầm.

Nhiễm Mẫn cất bước đi vào.

Y vừa đi, chúng thân vệ chậm rãi thu hồi binh khí, đi theo phía sau, im lặng bước về phía trước.

Trần Dung cũng cúi đầu bước theo.

Trần Dung vừa mới đến trước phòng trúc, hai tỳ nữ đã ngăn cản nàng, các nàng thi lễ với Trần Dung, nhẹ giọng nói: “Đã chuẩn bị nước nóng và quần áo mới, thỉnh nữ lang dời bước.”

Trần Dung dừng chân.

Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn.

Vừa mới ngẩng đầu, nàng đã đối diện với một đôi mắt trong suốt, chủ nhân của đôi mắt kia chính là Vương Hoằng, cũng không biết khi nào chàng đã quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng như thế, giờ này khắc này, sao sáng đầy trời, dưới tinh quang, hai tròng mắt của chàng trong suốt như nước……

Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung đột nhiên xấu hổ đến tột đỉnh, nàng vội vàng cúi đầu, không hề hỏi gì thêm với Nhiễm Mẫn, đi theo hai tỳ nữ.

Có điều lúc này tất cả tâm tư của Nhiễm Mẫn đều dồn vào trận đại chiến ngày mai, căn bản không chú ý tới việc nàng rời đi. Bởi vậy, đến khi Trần Dung đi mất, y cũng không hề quay đầu lại.

Trần Dung đi theo hai tỳ nữ, bước vào một lầu các xây bằng gậy trúc. Ngửa đầu, nhìn phòng ốc kiến tạo cực kỳ tinh xảo, nhìn rừng trúc đung đưa theo gió, Trần Dung khẽ nói: “Là một nơi rất phong nhã.”

Một tỳ nữ cười đáp: “Nữ lang không biết đâu, từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây đều đã qua tay của Thất lang nhà chúng nô tỳ.” Mặt khác một tỳ nữ che miệng cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu nhóm nữ lang trong thành Nam Dương biết Vương gia ta có một chỗ như vậy, chỉ sợ tường vây cũng sẽ bị phá hủy.”

Khi hai tỳ nữ đối diện với Trần Dung, tươi cười khả cúc, cực kỳ dễ thân.

Gánh nặng trong lòng Trần Dung được buông bỏ, nàng tươi cười, đánh giá bốn phía, thì thào nói: “Đúng vậy, Thất lang phong nhã thoát tục.” Nàng thì sao, chỉ là muốn dùng từ để hình dung thì phải vắt hết óc suy nghĩ mới ra được một câu.

Hai tỳ nữ đã bắt đầu cất bước, dẫm lên thang lầu tạo nên âm thanh kẽo kẹt.

Các nàng đẩy ra cửa trúc trên lầu các.

Trần Dung đi theo phía sau nàng, tiến vào lầu các.

Vừa vào đó, một làn gió thơm ập vào mặt. Trần Dung thật không ngờ, trúc lâu này bên ngoài thoạt nhìn phong nhã nhưng khá đơn sơ, không thể dự đoán được, bên trong lại xa hoa đến vậy. Bức rèm che phiêu đãng, căn phòng tỏa hương, ngay cả thảm trải trên đất cũng rất dày.

Nàng bước đến chỗ cửa sổ.

Từ nơi này có thể nhìn thấy sân viện xanh um tươi tốt. Đúng rồi, cây cối trồng trong sân đều là tùng trúc đến mùa đông cũng không héo tàn. Tuy là mùa đông, lại xanh tươi tựa như xuân hoa vừa nở.

Nàng dõi mắt nhìn lại, xuyên qua một gốc cây tùng cao lớn, nàng thấy mái hiên của một phòng trúc. Đó là phòng trúc của Vương Thất lang, cũng không biết giờ này khắc này, chàng và Nhiễm Mẫn đang nói những gì?

Khi Trần Dung nhìn ngắm xung quanh khắp nơi, hai tỳ nữ bắt đầu bận bịu. Chỉ chốc lát, một tỳ nữ cười nói: “Nữ lang, nước nóng đã chuẩn bị xong, mời.”

Trần Dung lên tiếng, quay đầu lại.

Đằng sau trướng mạn, hơi nước màu trắng đang hôi hổi bốc lên.

Khi Trần Dung bước đến bên cạnh thùng gỗ, ánh mắt nàng chuyển sang một bên, ngẩn ngơ, nàng vươn tay cầm lấy bào phục vải mát lạnh như băng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Một tỳ nữ xõa tóc nàng ra, vừa chải vuốt, vừa liếc nhìn áo bào trong tay Trần Dung một cái, cười nói: “Áo bào này là Thất lang tự tay đưa tới. Nữ lang nhìn xem có vừa người không?”

Chàng đưa tới?

Trần Dung ngây dại.

Nàng rũ hai mắt, giọng nói có chút run run: “Đây là màu trắng.”

Một tỳ nữ khác vừa rải hoa mai vừa cười hì hì trả lời: “Đúng vậy, Thất lang thích nhất là màu trắng. Ngài từng nói qua, hôm nay khắp nơi đều là bẩn thỉu hủ thối, chỉ có y bào này còn trắng tinh sạch sẽ.”

Trần Dung thì thào nói: “Còn trắng tinh sạch sẽ……” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve áo bào tuyết trắng, thì thào nói: “Đúng vậy, chỉ có y bào này mới sạch sẽ thôi.”

Một tỳ nữ nói: “Được rồi, nữ lang bước vào trong thùng gỗ đi.”

Trần Dung lên tiếng, cởi bỏ nội y, bước vào trong thùng gỗ.

Độ ấm của nước rất vừa vặn. Mấy ngày nay, Trần Dung cùng đám người Nhiễm Mẫn ngủ nghỉ tại quân doanh, làm sao được tắm rửa sạch sẽ thế này?

Nàng vùi sâu người xuống, chỉ lộ ra gương mặt ở bên ngoài. Sau khi thỏa mãn rên rỉ một tiếng, Trần Dung cười nói: “Cảm giác rất thoải mái.”

Hai tỳ nữ thấy nàng vừa lòng thì vui vẻ nở nụ cười.

Chỉ chốc lát, Trần Dung đã thay xong áo bào kia.

Lúc này, bóng đêm đã tối đen, hai tỳ nữ đồng thời thối lui, nàng cởi hài, chui vào trong tháp.

Đệm chăn mềm mại thoải mái, thoang thoảng hương hoa mai, ngay cả gối đầu cũng do dương chi bạch ngọc thượng đẳng tạo thành, chính là vì đã vào đông nên được lót bên ngoài một lớp lông chồn. Trần Dung đem mặt dán vào lớp lông chồn ấm áp mềm mượt này, đánh giá một lúc, thầm nghĩ: Đúng rồi, áo khoác lông chồn kia của Nguyễn thị dường như cũng có sắc lông thế này.

Bất đồng là Nguyễn thị đối với tấm áo khoác kia coi như trân bảo, luôn không nỡ mặc. Ngay cả mặc vào, tỳ nữ nào không cẩn thận huých một cái sẽ bị đánh rất đau. Mà ở đây, da lông trân quý như thế lại được làm gối cho người ta……

Trần Dung vừa nghĩ đến đây, không khỏi nhìn ngắm xung quanh. Vừa ngắm nghía, nàng mới phát hiện, vật nào lọt vào mắt không một cái nào không trân quý đến cực điểm. Sĩ tộc tầm thường hẳn sẽ cất giữ ôm nó khư khư, coi là bảo bối.

Ngay lúc này, cửa trúc mở ra. Một tỳ nữ đi đến.

Nàng ta đưa lưng về phía Trần Dung, đốt hương trong lư hương, ngửi thấy mùi này, Trần Dung không nhịn được hỏi: “Đây là hương gì vậy? Dễ ngửi như thế?” Mùi hương này đúng là đặc biệt cao quý.

Tỳ nữ kia cười nói: “Nữ lang, đây là Long Tiên Hương.”

Long Tiên Hương? Quả nhiên là đồ dùng của hoàng thất.

Sau khi tỳ nữ đốt hương xong, xoay người đi ra, lúc nàng ta chuẩn bị đóng cửa phòng, ngoái đầu liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, che miệng cười nói: “Lần trước Cửu công chúa đến phủ, Thất lang an trí cho công chúa cũng không đối đãi thận trọng như với nữ lang.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện