Liễu Kiều nói thật: “Không thích lắm.”
Đúng là nhục mặt người cá. Tạ Ô Mai sửng sốt, dường như không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, ngay sau đó ôm trán cười phá lên, cười xong lại phun một búng máu, lượng máu hơi nhiều, lần này không lau qua loa như lần trước mà có phần chán ghét.
Liễu Kiểu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với y, sợ lão già này phun trúng mặt nàng, nhìn y hộc máu như vậy xem ra đúng là bệnh nặng thật.
Dăm ba con bướm đỏ rào rạt gặm nhấm đầu người hầu như không còn gì, ngay cả xương cốt cũng không chừa, Liễu Kiều kéo dây câu sạch sẽ về.
Bấy giờ thái độ của nàng dành cho bướm đỏ đã hơi thay đổi. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Con bướm ăn thịt người gì chứ, rõ ràng là kẻ dọn dẹp tự nhiên.
Yêu quý nguồn nước sông, công đầu thuộc về bướm.
Tạ Ô Mai móc một giọt máu vào lưỡi câu rồi quăng cần, giương mắt iu xìu bảo: “Câu tiếp đi.”
Liễu Kiều liếc nhìn y với ánh mắt phức tạp, đón lấy tiếp tục thả câu. Nàng nhìn rừng đào bên bờ kia, gió mát thổi khiến mặt sông gợn sóng dập dềnh, cảnh sắc như mộng ảo đều bị phi vụ câu được “người cá" phá hủy.
Giờ nàng hoàn toàn không dám đoán xem có những thứ linh tinh gì dưới đáy sông nữa.
Tạ Ô Mai hộc máu xong lại nằm xuống giường, khẽ cau mày như đang không vui, ngước mắt nhìn Liễu Kiều còn đang đứng hỏi: “Còn đứng đó làm gì?”
Liễu Kiều: “Ta giúp lão gia canh cần câu.”
“Không cần.” Tạ Ô Mai dang một cánh tay, “Lại đây nằm.” Liễu Kiều nhất thời không biết tình cảnh thế này là tốt hay xấu.
Phu quân mình lấy không phải là một ông lão hơn chín mươi tuổi, mà là một công tử trẻ trung anh tuấn, nhưng ở đời nào có gì hoàn hảo, thế nên công tử trẻ trung anh tuấn ấy thật ra lại là một con bướm tinh ăn thịt người. May mà con bướm tinh ăn thịt người lại mê đắm mùi hương trên người nàng. Liễu Kiều tạm thời không lo mất mạng về giường nằm, nàng cảm thấy mình như một cái gối ôm hình người biết phát mùi thơm.
Tạ Ô Mai ôm nàng hít hà rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, máu trên người y dây ra áo cưới của Liễu Kiều khiển màu đỏ đậm thêm. Liễu Kiều không ngửi được mùi máu tanh, chỉ thấy hương hoa nhài thoang thoảng như lúc sáng mới ngủ dậy, lại còn khi có khi không.
Liễu Kiều nhìn bầu trời u ám mà ngẩn người.
Bây giờ hướng phát triển của cốt truyện đã khác hẳn những gì nàng nghĩ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trong suy nghĩ của nàng, so với bị gã đểu cáng kia dây dưa buồn nôn chi bằng lấy cụ cố Tạ thần bí, dù sao ông cụ đã bệnh thoi thóp, ngay cả xuống giường cũng không nổi, đâu thể làm gì uy hiếp nàng? Lúc đó nàng sẽ trừng trị tên khốn đã tát nàng, cuối cùng đợi cụ cố Tạ về trời thì thừa kế tài sản của ông cụ, sống đời vui vẻ thoải mái.
Kế hoạch tương lai tươi đẹp biết bao. Tiếc là người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ cụ cố Tạ lại là một con bướm tinh ăn thịt người không nhả xương chứ.
Liễu Kiều nghĩ ngợi xong cũng không ngủ được, bèn lặng lẽ ngắm Tạ Ô Mai đang nằm ngủ bên cạnh, chưa ngắm được bao lâu thì bụng bất ngờ phát ra một tiếc: Ọt.
Mí mắt Tạ Ô Mai giật giật. Liễu Kiều: “
Bụng nàng: “Ọttt.”
Tạ Ô Mai mở mắt ra, nhìn nàng dè bỉu.
Liễu Kiểu bình tĩnh nói: "Sắp hai ngày ta chưa ăn gì rồi."
Tạ Ô Mai nghe xong không ừ hử gì, nhưng bụng nàng thì lại sôi ng ục. Liễu Kiều cảm thấy mình nên đấu tranh một chút, hắng giọng xong thì nói: “Lão gia, phải ăn no mới có sức câu cá với ngài chứ”
Nói có lý có lẽ, khiến người ta phải tin tưởng.
Tạ Ô Mai giơ tay sờ cái bụng đang kêu của nàng, vẻ mặt chẳng rõ là vui hay giận: “Nàng muốn ăn gì?”
Liễu Kiều xem nhẹ bàn tay y đang đặt trên bụng mà nói: “Miễn là đồ ăn cho người thì lão gia cho gì ta ăn đó, ta không kén ăn.”
Tạ Ô Mai vừa ngồi dậy, nghe xong thì cười ngã ra bụng nàng, hai vai run run. Ánh mắt Liễu Kiều dại ra nhìn lên trời, người tí hon trong đầu đang tay đấm chân đá Tạ Ô Mai.
Có gì buồn cười đâu! Cười gì mà cười Chẳng qua ta muốn ăn cơm nhưng lại sợ ngài đút cho thứ gì kỳ quái nên mới báo trước thôi mà!
Tạ Ô Mai khó khăn lắm mới ngừng cười được, lúc đó Liễu Kiều mới nhận ra chẳng biết y lại hộc máu từ bao giờ, bây giờ không chỉ toàn thân Tạ Ô Mai đẫm máu mà người nàng cũng thế.
“Đi lấy đồ ăn cho nàng." Tạ Ô Mai lau vệt máu trên khóe môi đi, ngước mắt nhìn con bướm xanh vừa bay ra từ hư vô nói.
Bướm xanh nghe xong bèn bay về hướng chân núi, tốc độ còn nhanh hơn lũ bướm đen, trắng, đỏ Liễu Kiều từng thấy.
Tạ Ô Mai ngáp một cái rồi lại nằm xuống, lần này y buông Liễu Kiểu ra, nhắm mất lười biếng nói: “Ăn no thì nằm lại nhé” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu Kiều nhìn quanh, đài câu cá có rất nhiều đồ đạc, biến mất không một tiếng động.
Liễu Kiều yên lặng cầm đũa lên ăn cơm, cố gắng thích ứng với cái thế giới có yêu quái này.
Đồ ăn rất phong phú, đầy đủ sắc hương vị. Liễu Kiều thật sự đói bụng, đang tập trung ăn cơm thì nghe thấy tiếng nước bắn dưới sông, một cần câu đang giật lia lịa.
Mặt Liễu Kiều hiện vẻ tuyệt vọng, không phải chứ?
Tạ Ô Mai cũng tỉnh, chỉ tay ra sông nói: “Kéo lên.”
Liễu Kiều không thể không bỏ chén xuống, nuốt miếng thịt trong miệng, hít sâu một hơi rồi ra bờ sông kéo dây câu.
Không hề bất ngờ khi lại kéo được một cái đầu người từ dưới sông.
Liễu Kiều không dám nhìn kỹ, nàng còn muốn ăn cơm tiếp. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhưng Tạ Ô Mai nằm trên giường lại hỏi: “Nam hay nữ?”
Liễu Kiều:
Đã nát bét như thế làm sao nàng biết là nam hay nữ? Hương hoa trong không khí bỗng chốc biến thành mùi hôi thối. Lúc ngửi thấy mùi này, Liễu Kiều không khỏi buồn nôn, nàng đưa tay chà mũi, cố gắng gượng nhìn cái đầu người vừa câu được.
Mái tóc đen dài được búi củ hành, lã chã nhỏ nước bẩn hôi thối, vì chiếc đầu người vẫn giấy điên cuồng nên luôn lướt lòng vòng ở chỗ lưỡi câu, càng lâu mùi thối càng nồng.
Tạ Ô Mai cũng ghét cái mùi này, hỏi bằng giọng khàn đặc: “Chưa nhìn ra à?”
Liễu Kiểu nói: “Chắc là...nữ?”
Tạ Ô Mai búng tay một cái, dăm ba con bướm trắng xuất hiện, bay về phía cái đầu người trên mặt sông.
Mặt sông lại yên ả, mảng lớn cánh hoa đào che đậy mặt sông, nước bẩn và đầu người ban nãy dường như chỉ là ảo giác.
Liễu Kiều hậm hực quay lại bàn, nhìn cả bàn đồ ăn ngon mà lại bất giác nhớ lại cái đầu người và mùi thối ban nãy.
Nàng đã làm gì sai?
Liễu Kiều bê chén trầm tư, vì nàng đấu võ phi pháp nên mới bị trừng phạt như vậy?
Nàng cũng vì miếng ăn thôi mà! Vả lại nàng đã rửa tay chậu vàng định là người bình thường!
Liễu Kiểu hít sâu một hơi, thôi được rồi, làm người bình thường ở thế gi quái cũng được mà.
Nàng làm được.
Liễu Kiều ăn uống no say rồi về giường nằm xuống, lại bị Tạ Ô Mai kéo vào lòng. Liễu Kiều thẩm nói với bản thân: Mày là gối ôm hình người, y chỉ ôm một cái, ngửi một tí.
Cả ngày sau đó không câu được thêm thứ gì kỳ quái nữa, Liễu Kiều cũng nằm trên giường ngủ, mãi đến khi bị gió đêm thổi đến lạnh buốt mới tỉnh lại.
Tạ Ô Mai vẫn còn nằm cạnh nàng, chẳng qua thân nhiệt của y rất thấp. Lúc Liễu Kiều tỉnh lại, ngẩng đầu vô tình chạm phải khuôn mặt Tạ Ô Mai kế bên thì lập tức tỉnh như sáo vì lạnh.
“Lão gia?” Liễu Kiều nắm tay y ngồi dậy, toàn thân y lạnh ngắt, đừng nói là...
Tạ Ô Mai lười biếng mở mắt ra.
Liễu Kiều: “...”
Không sao cả.
Tạ Ô Mai để mặc nàng nắm tay mình, đôi mắt đen tuyển như ngẫm ngợi gì đó mà nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Nàng sợ cái gì?”
Liễu Kiều buông bàn tay lạnh như băng của y ra, nắm lấy cổ tay chính mình để sưởi ấm, bình tĩnh nói dối để tránh xấu hổ như vừa rồi: “Ta gặp ác mộng.”
Tạ Ô Mai nhướng mày cười phá lên, như thể vừa nghe thấy chuyện gì thú vị: “Mơ thấy gì?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Mơ thấy bị người cá dí theo cắn, rơi xuống nước bị lạnh nên choàng tỉnh vì sợ.” Liễu Kiều vừa nói hươu nói vượn, vừa ngẩng đầu xem, phát hiện quanh đó đã thắp một ngọn đèn dầu từ bao giờ.
Không để Tạ Ô Mai kịp nói gì, nàng lảng ngay sang chuyện khác: “Trời tối rồi, lão gia còn muốn câu cá ạ?” Tạ Ô Mai đưa tay nắm cằm nàng, buộc nàng quay mặt về phía mình. Liễu Kiểu lại càng thấy tỉnh táo vì hơi lạnh trên tay y.
Khoảnh khắc Liễu Kiều nhìn thẳng vào Tạ Ô Mai, nàng thấy y từ từ ngồi dậy kề sát nàng, mắt đong đầy ý cười, nói sâu xa: “Ta không vào giấc mơ của nàng thù nàng mơ kiểu gì được?”
Còn có giả thiết như vậy sao? Liễu Kiều lập tức nhớ lại con bướm đen đậu trên xương quai xanh của mình trong giấc mộng tối qua, rồi nhìn Tạ Ô Mai đang dựa sát người mình trước mắt, tóc hai người quấn vào nhau, tóc bạc rõ ràng và tóc đen mềm mại, vì y đứng dậy mà lặng lẽ rủ xuống, gió đêm thổi sợi tóc bạc sượt qua mặt Liễu Kiểu, mang theo hơi lạnh nhưng không bì được với bàn tay kia.
“Con bướm đen trong giấc mơ tối qua...” Liễu Kiều hơi trợn tròn mắt, vế sau không cần nói thì cũng nhận được đáp án từ ánh mắt Tạ Ô Mai.
Chính là y.
“Mùi hương kia đến từ nơi sâu thẳm linh hồn nàng, chỉkhi nàng chìm vào giấc ngủ thì ta mới có thể mượn mộng để bước vào góc sâu ấy." Tạ Ô Mai cúi người sấn tới khẽ hôn lên môi nàng, “Ta thấy tối qua nàng rất thích cảm giác này.”
Liễu Kiều: “...”
Giờ nàng chỉ muốn nhảy sông rời bỏ thế giới tươi đẹp này.
Liễu Kiều yên lặng đẩy Tạ Ô Mai ra, đi về phía bờ sông. Y giữ chặt nàng hỏi, “Làm gì thế?”
“Nhảy sông." Liễu Kiều điên cuồng mà bình tĩnh, “Kiếp này sống thế đủ rồi, kiếp sau ta sẽ cẩn thận không để bị bướm đậu lên người ”
Tạ Ô Mai cười vang, bị phản ứng của Liễu Kiểu lấy lòng, kéo nàng vào lòng hít hà, “Lần nói đối này cho qua, không có lần sau đâu đấy.”
Hễ tâm trạng y tốt thì cực kỳ hào phóng, lại cúi đầu hôn Liễu Kiều.
Thái dương Liễu Kiều giật giật, thuyết phục bản thân đây là thế giới yêu quái nên chuyện bướm có thể đi vào giấc mơ là bình thường. “Giờ đừng ngủ, tối nay sẽ câu được rất nhiều cá.” Tạ Ô Mai liếc mắt về phía mặt sông với vẻ mặt thần bí khó đoán, y vừa dứt lời thì nghe tiếng nước bắn lên.
Liễu Kiều xuống giường kéo dây câu, phát hiện Tạ Ô Mai bảo rất nhiều thì đúng là rất nhiều thật, ban ngày động đậy là một cái, bây giờ lại những năm cái.
Nàng kéo vội lên.
Liễu Kiều vội vàng kéo dây câu, nhìn bướm đỏ bướm trắng bay tới bay lui và đám người cá giãy giụa kịch liệt, tàn nhẫn như muốn kéo nàng xuống sông cá chết lưới rách với chúng.
Nhưng nhờ bận rộn nên không có thời gian suy nghĩ về chuyện đội quần ban nãy. Tạ Ô Mai phụ trách thả bướm và ném máu làm mồi câu.
Liễu Kiều không kìm được hỏi: “Đó là gì thế?" ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tạ Ô Mai: “Người cá”
Liễu Kiều câm nín: “Ta lớn bằng này mà lần đầu tiên thấy đầu người sinh từ lòng sông đấy. Chúng trông như đã ngâm rữa mấy chục năm, thế mà câu lên vẫn còn vẫy vùng lè lưỡi được, đúng là sông nhà lão gia có khác, đỉnh hơn nhà người thường nhiều ạ.”
Tạ Ô Mai à khẽ một tiếng, cười ma mị, nghiêng đầu kề sát Liễu Kiều hỏi: “Nếu sông nhà nàng sinh ra đầu người vừa xấu vừa rữa thì nàng không câu lên giết à?”
Liễu Kiều: “
Không phải ngài nuôi à? Hoặc là không phải ngài ăn còn thừa?
Tạ Ô Mai giơ tay cầm một sợi tóc đen của nàng ngửi, nói nhẹ tênh: “Nơi này xưa kia là bãi tha ma của chiến trường, người chết nhiều không đếm xuể, phần lớn chúng đều hóa thành ma da định thoát khỏi sông làm chuyện xấu xa, ta không thể xuống nước nên đành câu chúng nó lên.”
Nghe có vẻ như ngài đang làm việc tốt?
Liễu Kiều nhìn y.
“Xem trong nước là nam hay nữ?”
Liễu Kiều: “...”
Nàng lại bắt đầu bận rộn, bởi vì lão gia bắt đầu hỏi nàng người cá câu được là nam hay nữ.
Bị bắt nhìn quá nhiều đầu người có hình thù kỳ dị, Liễu Kiểu thừa nhận năng lực của mình dân nâng cao, cứ thế hùng hục đổi cần câu rồi kéo cá tới tận hừng đông, nàng cảm thấy tay mỏi eo đau.
Lúc Tạ Ô Mai bảo không câu nữa, suýt thì Liễu Kiểu cảm động phát khóc, cứ thế ngã nhào ra giường mặc kệ y.
Tạ Ô Mai ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Liễu Kiều rất mệt mỏi, nhưng vẫn không kìm được mà than: “Tay ngài lạnh quá.”
Tạ Ô Mai nghe vậy bèn áp tay lên má nàng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu Kiều: “...”
Nàng trợn mắt nhìn vẻ mặt ta là trên hết của Tạ Ô Mai, chẳng buồn giãy giụa.
Nhưng độ ấm đôi tay kia lại dần tăng lên. Tạ Ô Mai ôm Liễu Kiều, vùi đầu hôn lên xương quai xanh của nàng, nói một câu đây ẩn ý: “Ngủ đi, ta sẽ thưởng cho nàng trong mơ.”
HẾT CHƯƠNG 35
Đúng là nhục mặt người cá. Tạ Ô Mai sửng sốt, dường như không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, ngay sau đó ôm trán cười phá lên, cười xong lại phun một búng máu, lượng máu hơi nhiều, lần này không lau qua loa như lần trước mà có phần chán ghét.
Liễu Kiểu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với y, sợ lão già này phun trúng mặt nàng, nhìn y hộc máu như vậy xem ra đúng là bệnh nặng thật.
Dăm ba con bướm đỏ rào rạt gặm nhấm đầu người hầu như không còn gì, ngay cả xương cốt cũng không chừa, Liễu Kiều kéo dây câu sạch sẽ về.
Bấy giờ thái độ của nàng dành cho bướm đỏ đã hơi thay đổi. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Con bướm ăn thịt người gì chứ, rõ ràng là kẻ dọn dẹp tự nhiên.
Yêu quý nguồn nước sông, công đầu thuộc về bướm.
Tạ Ô Mai móc một giọt máu vào lưỡi câu rồi quăng cần, giương mắt iu xìu bảo: “Câu tiếp đi.”
Liễu Kiều liếc nhìn y với ánh mắt phức tạp, đón lấy tiếp tục thả câu. Nàng nhìn rừng đào bên bờ kia, gió mát thổi khiến mặt sông gợn sóng dập dềnh, cảnh sắc như mộng ảo đều bị phi vụ câu được “người cá" phá hủy.
Giờ nàng hoàn toàn không dám đoán xem có những thứ linh tinh gì dưới đáy sông nữa.
Tạ Ô Mai hộc máu xong lại nằm xuống giường, khẽ cau mày như đang không vui, ngước mắt nhìn Liễu Kiều còn đang đứng hỏi: “Còn đứng đó làm gì?”
Liễu Kiều: “Ta giúp lão gia canh cần câu.”
“Không cần.” Tạ Ô Mai dang một cánh tay, “Lại đây nằm.” Liễu Kiều nhất thời không biết tình cảnh thế này là tốt hay xấu.
Phu quân mình lấy không phải là một ông lão hơn chín mươi tuổi, mà là một công tử trẻ trung anh tuấn, nhưng ở đời nào có gì hoàn hảo, thế nên công tử trẻ trung anh tuấn ấy thật ra lại là một con bướm tinh ăn thịt người. May mà con bướm tinh ăn thịt người lại mê đắm mùi hương trên người nàng. Liễu Kiều tạm thời không lo mất mạng về giường nằm, nàng cảm thấy mình như một cái gối ôm hình người biết phát mùi thơm.
Tạ Ô Mai ôm nàng hít hà rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, máu trên người y dây ra áo cưới của Liễu Kiều khiển màu đỏ đậm thêm. Liễu Kiều không ngửi được mùi máu tanh, chỉ thấy hương hoa nhài thoang thoảng như lúc sáng mới ngủ dậy, lại còn khi có khi không.
Liễu Kiều nhìn bầu trời u ám mà ngẩn người.
Bây giờ hướng phát triển của cốt truyện đã khác hẳn những gì nàng nghĩ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trong suy nghĩ của nàng, so với bị gã đểu cáng kia dây dưa buồn nôn chi bằng lấy cụ cố Tạ thần bí, dù sao ông cụ đã bệnh thoi thóp, ngay cả xuống giường cũng không nổi, đâu thể làm gì uy hiếp nàng? Lúc đó nàng sẽ trừng trị tên khốn đã tát nàng, cuối cùng đợi cụ cố Tạ về trời thì thừa kế tài sản của ông cụ, sống đời vui vẻ thoải mái.
Kế hoạch tương lai tươi đẹp biết bao. Tiếc là người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ cụ cố Tạ lại là một con bướm tinh ăn thịt người không nhả xương chứ.
Liễu Kiều nghĩ ngợi xong cũng không ngủ được, bèn lặng lẽ ngắm Tạ Ô Mai đang nằm ngủ bên cạnh, chưa ngắm được bao lâu thì bụng bất ngờ phát ra một tiếc: Ọt.
Mí mắt Tạ Ô Mai giật giật. Liễu Kiều: “
Bụng nàng: “Ọttt.”
Tạ Ô Mai mở mắt ra, nhìn nàng dè bỉu.
Liễu Kiểu bình tĩnh nói: "Sắp hai ngày ta chưa ăn gì rồi."
Tạ Ô Mai nghe xong không ừ hử gì, nhưng bụng nàng thì lại sôi ng ục. Liễu Kiều cảm thấy mình nên đấu tranh một chút, hắng giọng xong thì nói: “Lão gia, phải ăn no mới có sức câu cá với ngài chứ”
Nói có lý có lẽ, khiến người ta phải tin tưởng.
Tạ Ô Mai giơ tay sờ cái bụng đang kêu của nàng, vẻ mặt chẳng rõ là vui hay giận: “Nàng muốn ăn gì?”
Liễu Kiều xem nhẹ bàn tay y đang đặt trên bụng mà nói: “Miễn là đồ ăn cho người thì lão gia cho gì ta ăn đó, ta không kén ăn.”
Tạ Ô Mai vừa ngồi dậy, nghe xong thì cười ngã ra bụng nàng, hai vai run run. Ánh mắt Liễu Kiều dại ra nhìn lên trời, người tí hon trong đầu đang tay đấm chân đá Tạ Ô Mai.
Có gì buồn cười đâu! Cười gì mà cười Chẳng qua ta muốn ăn cơm nhưng lại sợ ngài đút cho thứ gì kỳ quái nên mới báo trước thôi mà!
Tạ Ô Mai khó khăn lắm mới ngừng cười được, lúc đó Liễu Kiều mới nhận ra chẳng biết y lại hộc máu từ bao giờ, bây giờ không chỉ toàn thân Tạ Ô Mai đẫm máu mà người nàng cũng thế.
“Đi lấy đồ ăn cho nàng." Tạ Ô Mai lau vệt máu trên khóe môi đi, ngước mắt nhìn con bướm xanh vừa bay ra từ hư vô nói.
Bướm xanh nghe xong bèn bay về hướng chân núi, tốc độ còn nhanh hơn lũ bướm đen, trắng, đỏ Liễu Kiều từng thấy.
Tạ Ô Mai ngáp một cái rồi lại nằm xuống, lần này y buông Liễu Kiểu ra, nhắm mất lười biếng nói: “Ăn no thì nằm lại nhé” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu Kiều nhìn quanh, đài câu cá có rất nhiều đồ đạc, biến mất không một tiếng động.
Liễu Kiều yên lặng cầm đũa lên ăn cơm, cố gắng thích ứng với cái thế giới có yêu quái này.
Đồ ăn rất phong phú, đầy đủ sắc hương vị. Liễu Kiều thật sự đói bụng, đang tập trung ăn cơm thì nghe thấy tiếng nước bắn dưới sông, một cần câu đang giật lia lịa.
Mặt Liễu Kiều hiện vẻ tuyệt vọng, không phải chứ?
Tạ Ô Mai cũng tỉnh, chỉ tay ra sông nói: “Kéo lên.”
Liễu Kiều không thể không bỏ chén xuống, nuốt miếng thịt trong miệng, hít sâu một hơi rồi ra bờ sông kéo dây câu.
Không hề bất ngờ khi lại kéo được một cái đầu người từ dưới sông.
Liễu Kiều không dám nhìn kỹ, nàng còn muốn ăn cơm tiếp. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhưng Tạ Ô Mai nằm trên giường lại hỏi: “Nam hay nữ?”
Liễu Kiều:
Đã nát bét như thế làm sao nàng biết là nam hay nữ? Hương hoa trong không khí bỗng chốc biến thành mùi hôi thối. Lúc ngửi thấy mùi này, Liễu Kiều không khỏi buồn nôn, nàng đưa tay chà mũi, cố gắng gượng nhìn cái đầu người vừa câu được.
Mái tóc đen dài được búi củ hành, lã chã nhỏ nước bẩn hôi thối, vì chiếc đầu người vẫn giấy điên cuồng nên luôn lướt lòng vòng ở chỗ lưỡi câu, càng lâu mùi thối càng nồng.
Tạ Ô Mai cũng ghét cái mùi này, hỏi bằng giọng khàn đặc: “Chưa nhìn ra à?”
Liễu Kiểu nói: “Chắc là...nữ?”
Tạ Ô Mai búng tay một cái, dăm ba con bướm trắng xuất hiện, bay về phía cái đầu người trên mặt sông.
Mặt sông lại yên ả, mảng lớn cánh hoa đào che đậy mặt sông, nước bẩn và đầu người ban nãy dường như chỉ là ảo giác.
Liễu Kiều hậm hực quay lại bàn, nhìn cả bàn đồ ăn ngon mà lại bất giác nhớ lại cái đầu người và mùi thối ban nãy.
Nàng đã làm gì sai?
Liễu Kiều bê chén trầm tư, vì nàng đấu võ phi pháp nên mới bị trừng phạt như vậy?
Nàng cũng vì miếng ăn thôi mà! Vả lại nàng đã rửa tay chậu vàng định là người bình thường!
Liễu Kiểu hít sâu một hơi, thôi được rồi, làm người bình thường ở thế gi quái cũng được mà.
Nàng làm được.
Liễu Kiều ăn uống no say rồi về giường nằm xuống, lại bị Tạ Ô Mai kéo vào lòng. Liễu Kiều thẩm nói với bản thân: Mày là gối ôm hình người, y chỉ ôm một cái, ngửi một tí.
Cả ngày sau đó không câu được thêm thứ gì kỳ quái nữa, Liễu Kiều cũng nằm trên giường ngủ, mãi đến khi bị gió đêm thổi đến lạnh buốt mới tỉnh lại.
Tạ Ô Mai vẫn còn nằm cạnh nàng, chẳng qua thân nhiệt của y rất thấp. Lúc Liễu Kiều tỉnh lại, ngẩng đầu vô tình chạm phải khuôn mặt Tạ Ô Mai kế bên thì lập tức tỉnh như sáo vì lạnh.
“Lão gia?” Liễu Kiều nắm tay y ngồi dậy, toàn thân y lạnh ngắt, đừng nói là...
Tạ Ô Mai lười biếng mở mắt ra.
Liễu Kiều: “...”
Không sao cả.
Tạ Ô Mai để mặc nàng nắm tay mình, đôi mắt đen tuyển như ngẫm ngợi gì đó mà nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Nàng sợ cái gì?”
Liễu Kiều buông bàn tay lạnh như băng của y ra, nắm lấy cổ tay chính mình để sưởi ấm, bình tĩnh nói dối để tránh xấu hổ như vừa rồi: “Ta gặp ác mộng.”
Tạ Ô Mai nhướng mày cười phá lên, như thể vừa nghe thấy chuyện gì thú vị: “Mơ thấy gì?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Mơ thấy bị người cá dí theo cắn, rơi xuống nước bị lạnh nên choàng tỉnh vì sợ.” Liễu Kiều vừa nói hươu nói vượn, vừa ngẩng đầu xem, phát hiện quanh đó đã thắp một ngọn đèn dầu từ bao giờ.
Không để Tạ Ô Mai kịp nói gì, nàng lảng ngay sang chuyện khác: “Trời tối rồi, lão gia còn muốn câu cá ạ?” Tạ Ô Mai đưa tay nắm cằm nàng, buộc nàng quay mặt về phía mình. Liễu Kiểu lại càng thấy tỉnh táo vì hơi lạnh trên tay y.
Khoảnh khắc Liễu Kiều nhìn thẳng vào Tạ Ô Mai, nàng thấy y từ từ ngồi dậy kề sát nàng, mắt đong đầy ý cười, nói sâu xa: “Ta không vào giấc mơ của nàng thù nàng mơ kiểu gì được?”
Còn có giả thiết như vậy sao? Liễu Kiều lập tức nhớ lại con bướm đen đậu trên xương quai xanh của mình trong giấc mộng tối qua, rồi nhìn Tạ Ô Mai đang dựa sát người mình trước mắt, tóc hai người quấn vào nhau, tóc bạc rõ ràng và tóc đen mềm mại, vì y đứng dậy mà lặng lẽ rủ xuống, gió đêm thổi sợi tóc bạc sượt qua mặt Liễu Kiểu, mang theo hơi lạnh nhưng không bì được với bàn tay kia.
“Con bướm đen trong giấc mơ tối qua...” Liễu Kiều hơi trợn tròn mắt, vế sau không cần nói thì cũng nhận được đáp án từ ánh mắt Tạ Ô Mai.
Chính là y.
“Mùi hương kia đến từ nơi sâu thẳm linh hồn nàng, chỉkhi nàng chìm vào giấc ngủ thì ta mới có thể mượn mộng để bước vào góc sâu ấy." Tạ Ô Mai cúi người sấn tới khẽ hôn lên môi nàng, “Ta thấy tối qua nàng rất thích cảm giác này.”
Liễu Kiều: “...”
Giờ nàng chỉ muốn nhảy sông rời bỏ thế giới tươi đẹp này.
Liễu Kiều yên lặng đẩy Tạ Ô Mai ra, đi về phía bờ sông. Y giữ chặt nàng hỏi, “Làm gì thế?”
“Nhảy sông." Liễu Kiều điên cuồng mà bình tĩnh, “Kiếp này sống thế đủ rồi, kiếp sau ta sẽ cẩn thận không để bị bướm đậu lên người ”
Tạ Ô Mai cười vang, bị phản ứng của Liễu Kiểu lấy lòng, kéo nàng vào lòng hít hà, “Lần nói đối này cho qua, không có lần sau đâu đấy.”
Hễ tâm trạng y tốt thì cực kỳ hào phóng, lại cúi đầu hôn Liễu Kiều.
Thái dương Liễu Kiều giật giật, thuyết phục bản thân đây là thế giới yêu quái nên chuyện bướm có thể đi vào giấc mơ là bình thường. “Giờ đừng ngủ, tối nay sẽ câu được rất nhiều cá.” Tạ Ô Mai liếc mắt về phía mặt sông với vẻ mặt thần bí khó đoán, y vừa dứt lời thì nghe tiếng nước bắn lên.
Liễu Kiều xuống giường kéo dây câu, phát hiện Tạ Ô Mai bảo rất nhiều thì đúng là rất nhiều thật, ban ngày động đậy là một cái, bây giờ lại những năm cái.
Nàng kéo vội lên.
Liễu Kiều vội vàng kéo dây câu, nhìn bướm đỏ bướm trắng bay tới bay lui và đám người cá giãy giụa kịch liệt, tàn nhẫn như muốn kéo nàng xuống sông cá chết lưới rách với chúng.
Nhưng nhờ bận rộn nên không có thời gian suy nghĩ về chuyện đội quần ban nãy. Tạ Ô Mai phụ trách thả bướm và ném máu làm mồi câu.
Liễu Kiều không kìm được hỏi: “Đó là gì thế?" ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tạ Ô Mai: “Người cá”
Liễu Kiều câm nín: “Ta lớn bằng này mà lần đầu tiên thấy đầu người sinh từ lòng sông đấy. Chúng trông như đã ngâm rữa mấy chục năm, thế mà câu lên vẫn còn vẫy vùng lè lưỡi được, đúng là sông nhà lão gia có khác, đỉnh hơn nhà người thường nhiều ạ.”
Tạ Ô Mai à khẽ một tiếng, cười ma mị, nghiêng đầu kề sát Liễu Kiều hỏi: “Nếu sông nhà nàng sinh ra đầu người vừa xấu vừa rữa thì nàng không câu lên giết à?”
Liễu Kiều: “
Không phải ngài nuôi à? Hoặc là không phải ngài ăn còn thừa?
Tạ Ô Mai giơ tay cầm một sợi tóc đen của nàng ngửi, nói nhẹ tênh: “Nơi này xưa kia là bãi tha ma của chiến trường, người chết nhiều không đếm xuể, phần lớn chúng đều hóa thành ma da định thoát khỏi sông làm chuyện xấu xa, ta không thể xuống nước nên đành câu chúng nó lên.”
Nghe có vẻ như ngài đang làm việc tốt?
Liễu Kiều nhìn y.
“Xem trong nước là nam hay nữ?”
Liễu Kiều: “...”
Nàng lại bắt đầu bận rộn, bởi vì lão gia bắt đầu hỏi nàng người cá câu được là nam hay nữ.
Bị bắt nhìn quá nhiều đầu người có hình thù kỳ dị, Liễu Kiểu thừa nhận năng lực của mình dân nâng cao, cứ thế hùng hục đổi cần câu rồi kéo cá tới tận hừng đông, nàng cảm thấy tay mỏi eo đau.
Lúc Tạ Ô Mai bảo không câu nữa, suýt thì Liễu Kiểu cảm động phát khóc, cứ thế ngã nhào ra giường mặc kệ y.
Tạ Ô Mai ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Liễu Kiều rất mệt mỏi, nhưng vẫn không kìm được mà than: “Tay ngài lạnh quá.”
Tạ Ô Mai nghe vậy bèn áp tay lên má nàng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu Kiều: “...”
Nàng trợn mắt nhìn vẻ mặt ta là trên hết của Tạ Ô Mai, chẳng buồn giãy giụa.
Nhưng độ ấm đôi tay kia lại dần tăng lên. Tạ Ô Mai ôm Liễu Kiều, vùi đầu hôn lên xương quai xanh của nàng, nói một câu đây ẩn ý: “Ngủ đi, ta sẽ thưởng cho nàng trong mơ.”
HẾT CHƯƠNG 35
Danh sách chương