Văn Âm nghe xong cũng chẳng để tâm, chỉ giơ tay lau vết máu bên khóe môi đi, nhíu mày trông có phần mất kiên nhẫn.

Nàng hoàn toàn không quan tâm Thần Sông có phải TàThần hay không, chỉ muốn trút xả hết sát ý cuồn cuộn trong lòng, nhưng lại bị nó ngăn lại.

Nó đưa lưng về phía Văn Âm, vung tay tạo cơn sóng lớn, những giọt nước màu đen phóng tới khiến Xích Hỏa chân quân vô cùng kiêng đè, liên tục lài lạikhông dám tấn công. Thần Sông cuốn ông ta lẫn đám nđồ đệ xuống núi, không cho đi lên.

Giọng Văn Âm lành lạnh: “Ta bảo thả họ đi à?”

Thần Sông xoay người dang tay như muốn ôm nàng: “Chẳng phải giờ nhóc đánh không lại sao? Để ta cản giúp nhóc trận này, về sau có dịp lại đánh được không?”

Giọng nó bất giác đượm thêm vài phần kiên nhẫn. Văn Âm ôm cánh tay bị thương, chắn kiếm giữa hai người, bởi vậy Thần Sông không sang được, trông có phần tội nghiệp. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nước sông làm mưa làm gió bốn bể, quét đổ bức tường xương, che trời lấp đất, bao bọc lấy hai người bên trong.

“Chẳng phải mi tự xưng là Thần Sông sao?” Văn Âm cười nhạo nó, “Hóa là chỉ là một vị thần tha hoá thích những nơi bẩn thỉu.”

Nó cười tủm tim nói: “Dù là Thần Sông, Tà Thần hay là một vị thần tha hoá thì thật ra cũng không có gì khác nhau, tóm lại đều là thần cả”

Những giọt nước dưới chân nó chuyển động nhanh chóng, nhưng vẫn vô cùng kiên nhẫn nói chuyện với Văn Âm.

Thấy Văn Âm không nói gì, nó lại bồi thêm: “Có điều ta thích được gọi là Thần Sông hơn, không thích mấy xưng hô như Tà Thần hay thần tha hoá gì đó đâu.”

“Ta đã sống lại ở một nơi dơ bẩn nhưng không phải không được thứ dơ bẩn nuôi dưỡng thì sẽ chết.”

Văn Âm ho ra một búng máu, lúc trước bị sét đánh cộng thêm vừa nấy bị cầu lửa thiêu khiến nàng không trụ nổi. Ma khí vẫn luôn chờ đợi thời cơ bắt đầu nhũng nhiễu, điên cuồng tấn công thần hồn của nàng hòng khống chế nó khiến Văn Âm đau đến nhíu mày, co gập người.

Thần Sông khẽ thở dài bước tới, bất chấp thanh kiếm chắn giữa hai người, để mặc nó đâm mình, xuyên cả người qua đi tối trước mặt Văn Âm, dang tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng.

“Hãy ngủ một giấc đi."

Dạo này Văn Âm cứ bị thương suốt.

Tuy nàng kháng cự được sét đánh, nhưng cũng vì vậy mà  bị thương nặng, phải tĩnh dưỡng nhiều năm mới bình phục.

Sau khi nàng dậy, Thần Sông nói: “Nhóc không thể ở lại đây nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng những nhóc có thể bị rất nhiều người trong giới tu tiên giết chết, mà ma trong cơ thể nhóc cũng sẽ cắn nuốt thần hồn rồi giết nhóc để khống chế thân thể này”

Văn Âm nghiêng đầu nhìn đám oan hồn trong lửa. Thần Sông nói: “Vì đám người ấy mà sát nghiệt của nhóc mỗi lúc một nặng, càng ngày càng tăng, bị ma cắn nuốt là chuyện sớm muộn, mà sấm sét gột rửa sẽ còn tới tìm nhóc.”

Văn Âm lại quay đầu nhìn nó, chớp chớp mắt, thoạt trông rất bình tĩnh, không cố chấp tàn bạo như bình thường. Nàng hỏi: “Ta làm sai ư?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Thần Sông cười khúc khích bảo: “Nhóc không nên hỏi ta chuyện này đúng hay sai.”

Thần Sông đưa tay xoa đầu "Văn Âm, hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn như vậy nên nó ngứa tay xoa không muốn ngừng.

Trước kia ta là một con sông sạch sẽ, sau đó con sông càng lúc càng lớn, phân thành rất nhiều nhánh, trải khắp trời Nam đất Bắc, thế là ta biển thành một con sông rất lớn.” Giọng nói hoạt bát của nó không hề vương chút bi thương nào, “Trong đó có một nhánh đâm ra biển, trên bờ biển có một con rồng. Đám dân làng rất sợ con rồng nọ, cảm thấy mọi tai họa đều do nó gây ra.”

“Nhóc đoán xem họ đã làm gì”

Văn Âm trả lời: “Giết rồng à”

“Sai rồi, lúc gặp khó khăn không phải ai cũng chọn cách phản kháng” Thần Sông vui vẻ kể tiếp, “Dân làng cột phụ nữ và bé gái lên một chiếc thuyền, quỳ lạy khấn vái trên bờ rồi nhìn vợ và con gái họ ngồi thuyền lênh đênh trên nước. Con thuyền ấy đã bị họ đục lỗ, trôi được một lúc thì bị nước nhấn chìm.”

Văn Âm nghe vậy thì nhíu mày hỏi: “Dân làng hiến vợ con cho rồng để đổi lấy bình an?”

Thần sông kể hễ con rồng kia đi, hễ gặp tai họa là họ lại làm vậy, cảm thấy chỉ cần hiến tế là sẽ nhận được bình an. Có một bé gái bị dìm thuyền được ta đưa vào bờ, lén lút sống trong thôn, cuối cùng vẫn bị phát hiện. Họ thấy con bé không bị hiến tế, cho rằng dịch bệnh trong khoảng thời gian này

đều do nó mang tới”.

Văn Âm nghe vậy thì đoán ra kết cục.

“Thế là dân làng lại hiến tế con bé lần nữa. Tối đó sóng to gió lớn, trời còn đổ mưa rào, đúng là thứ thời tiết tệ hại. Con bé kia khóc lóc thảm thiết, ta nghe mãi phát bực bèn dâng sóng nuốt trọn cả làng ấy.”

Thần Sông lại biến thành Quả cầu nước nhảy nhót trên ghế đá, câu sau nó nói với giọng ngượng ngùng hẳn: “Sau đó ta biến thành Tà Thần trong miệng thế gian”

Văn Âm phì cười, vươn tay cầm lấy nó đặt lên lòng bàn tay.

“Sau hai nghìn năm chịu phạt, sông ngòi của ta cực kỳ dơ bẩn, ngập tràn máu me oán khí. Ngày nào ta cũng bận bịu dọn đẹp, dọc đường tiện tay cứu người, nhưng chẳng có ai nhớ ta cả, hễ gặp chuyện gì ở bờ sông là lại đổ vấy cho ta” Thần Sông dán người vào lòng bàn tay nàng, “Nên khi nhóc nói còn nhớ ta thì ta vui lắm luôn, lại còn giữ cả váy ta tặng nữa, ha ha, suốt mấy ngàn năm ta chưa bao giờ vui đến vậy!"

Văn Âm lảng lặng nhìn nó, nghĩ đến chuyện chịu phạt hai nghìn năm mà nó vừa kể, đây là một con số nàng không tưởng tượng nổi.

Nàng mới chịu phạt một năm đã thay đổi tính tình, mất hết tự tôn và bản ngã, sao sau hai ngàn năm mà nó vẫn còn có thể lý trí như vậy, thậm chí tính tình còn rất sáng sủa hoạt bát.

Thần Sông như thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, làm hơi lạnh trong lòng bàn tay nàng lan rộng ra, khiến thần hồn nàng dễ chịu hơn. “Mới đầu ta cũng không cam lòng, nhưng sau một thời gian dài thì chẳng cảm thấy gì nữa, cũng bởi ta đã sống quá lâu nên xem nhiều chuyện như gió thoảng mây bay.” Thần Sông chăm chú nhìn nàng, kiên nhẫn nói, “Nhóc vừa đến thể giới này đã bị giam hãm, sau khi báo thù lại tự giam hãm bản thân ở đây, chưa kịp đi đâu thăm thú, cho nên nhóc giết nhiều người như vậy mà vẫn không thấy thỏa mãn.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Cô nhóc à, đừng hỏi đúng hay sai, đây là đáp án người khác nói cho nhóc, hãy hỏi bản thân có hối hận không, đây mới là đáp án nhóc cần. Dẫu là người hay thần thì đều phải trả giá cho bất cứ sự lựa chọn nào của mình.”

Tuy giọng nói của nó trong trẻo như một cậu trai trẻ nhưng thái độ lúc này lại giống như bậc cha chú đáng tin, khiến Văn Âm cảm thấy cực kỳ an toàn.

Văn Âm im lặng một lát rồi nói: “Hối hận”.

Giọng nàng nghẹn lại: “Hối hận đã đến thế giới này, hối hận đã gặp phải những  thống khổ ấy. Dòng nước chảy qua kẽ tay nàng rơi xuống đất hòa vào con sóng, lần này đổi thành Thần Sông giơ tay nâng mặt nàng lên hỏi, “Thế thì hãy chạy trốn với ta nhé?”

Văn Âm nhíu mày: “Sao ta lại phải chạy trốn?”

Thần Sông đổi cách nói khác, “Ta mời nhóc cùng đi nhìn ngắm thế giới với ta. Ta sợ trời mưa, không có nhóc ta sẽ chết.”

Cô nhóc im lặng rất lâu, mãi đến sáng hôm sau mới vươn tay ra với nó, nhìn nó bằng cặp mắt đen láy hỏi: “Đi đâu?"

Thần Sông vui sướng cười vang, nắm tay nàng xuống núi: “Rời khỏi đây, đi đâu cũng được.”

Đám oan hồn trong lửa gào rống với Văn Âm, bóng dáng dữ tợn lay động muốn kéo nàng về, muốn nàng vĩnh viễn sống trong địa ngục chịu giày vò chung với chúng.

Văn Âm nghe lọt tai lời Thần Sông nói.

Nàng đến thế giới này không đúng lúc, khiến trong mắt nàng chỉ có mỗi phái Triều Thiên, chỉ có oán hận, tự giam hãm bản thân trong ngục tù vô hình, ngoài báo thù và tra tấn người khác cùng bản thân thì không biết làm gì khác, hay nên làm gì khác.

Hai người đi dọc dãy núi rời khỏi phái Triều Thiên, Văn Âm thấy khắp núi đều hoang vu, rừng xanh ngút ngàn khi xưa đã mất dạng, chỉ còn lại cành khô cỏ cháy và con sông bẩn thỉu, tanh tưởi hôi hám.

Thần Sông nắm tay nàng, vừa cần thận tránh khỏi chỗ dơ bẩn, vừa mắng: “Dơ chết đi được dơ chết đi được!”

Văn Âm ngẩng lên nhìn nó: “Mi đang trút giận lên ta đấy à” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Thần Sông ngớ người, suýt nữa thì tan chảy luôn tại chỗ: “Đương nhiên không phải! Sao có thể! Ta nào biết giận

Văn Âm lặng lẽ rụt tay về, ung dung cưỡi kiếm bay đi. Thần Sông dõi mắt theo nàng, thấy Văn Âm đi xa mới gọi với theo: “Nhóc quên mang theo ta rồi này!”

Người vừa cưỡi kiếm bay xa bấy giờ mới vòng lại đưa tay về phía nó, Thần Sông vừa vươn tay đã nghe Văn Âm nói: “Ta thích Quả cầu nước.”

Thần Sông: “..."

Nó biến thành Quả cầu nước nằm gọn trong lòng bàn tay Văn Âm, được nàng nắm trong tay.

Thế cũng không tồi.

“Chúng ta vòng qua sông đi, nó bẩn quá, ta sợ nhóc nhìn nhiều lại không vui, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, phải ngắm gì đẹp mới được.”

Văn Âm bay theo hướng Thần Sông bảo, lúc chạm đất, nàng nhìn ngọn núi màu hồng phấn đến ngơ ngẩn.

Lâu lắm rồi nàng chưa thấy hoa nở.

Phái Triều Thiên chẳng còn lấy một cọng cỏ, cả ngày bị mây đen bao phủ, gió rít từng hồi, vô cùng hoang vu.

Cuộc sống tươi đẹp biến mất, chỉ còn oán hận lặp đi lặp lại. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Quả cầu nước nhảy xuống đất cà vào cỏ xanh, rồi nuốt luôn giọt sương sớm đọng trên lá, chạm vào môi Văn Âm đang lơ lửng trên trời, trao giọt sương sớm kia cho nàng: “Cô nhóc, ngoài phái Triều Thiên đã là mùa xuân - mùa hoa nở rực rỡ.”

HẾT CHƯƠNG 48
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện