PHẦN 5: HƯƠU ĐEN
Chương 1: Tặng kiếm
Nghe đồn ở nơi sâu nhất trong Luyện ngục băng giá của Nam Hải có một thanh kiếm thần thượng cổ* tên Diệt Tà.---Đọc full tại Truyenfull.vn---
*Thời kỳ lịch sử trước khi các ghi chép bằng chữ viết.
Nó là thanh kiếm thần đầu tiên sinh ra trong trời đất, được tôn xưng là chúa của vạn kiếm, chém được vạn vật trong cõi càn khôn. Nhưng Luyện ngục băng giá là vùng đất lạnh lẽo, khí lạnh ngùn ngụt, người thường vừa tới gần là chết cóng ngay, còn kẻ tu tiên nếu không có thực lực ưu việt cũng chẳng thể trụ lại nơi băng giá ấy quá nửa ngày.
Thần kiếm Diệt Tà nằm ở nơi sâu nhất Luyện ngục băng giá, phàm ai muốn lấy kiếm phải băng qua vùng đất lạnh lẽo, vào đến trung tâm lửa nóng, chịu đựng nỗi thống khổ khi thần hồn bị thiêu cháy đến tiếp cận nó. Nghe nói chỉ có người si tình nhất thế gian mới lấy được thần kiếm Diệt Tà. Kẻ đó phải hiến tế giọt máu đầu tim mang tình yêu nồng nhiệt chân thành để gỡ bỏ phong ấn.
*Máu đầu tim: Tra Baidu thì nó chỉ là máu bình thường nhưững xưa thì có mấy ông Trung y làm quá, nay thì có phim truyện chém lên nên nó thành biểu tượng thân thánh có sức cải tử hồi sinh.
Hôm nay, chuyện Tô Tú vì muốn lấy lòng Bạch Đằng mà tới Nam Hải tìm thanh kiếm thần thượng cổ đã truyền khắp phái Liệt Dương.
Hoài Minh chân quân cứ tưởng tiểu đồ đệ Tô Tú của ông ta ra ngoài tôi luyện, ai ngờ sáng sớm lại trông thấy Nhị đồ đệ cõng tiểu đồ đệ chỉ còn thở thoi thóp hớt hải chạy về, khóc bảo sư phụ mau cứu sư muội, sư muội mới từ Luyện ngục băng giá về!
Đại đồ đệ đứng cạnh khiếp sợ hỏi: “Sao tiểu sư muội lại từ Luyện ngục băng giá về?”
Nhị đồ đệ nức nở kể: “Trước đó sư muội và Bạch Đằng cãi nhau, Bạch Đằng giễu cợt sư muội chỉ nói suông là thích gã. Sư muội chẳng biết nghe chuyện thần kiếm Diệt Tà ở đâu mà lại lén tới Luyện ngục băng giá ở Nam Hải tìm nó, khăng khăng đòi chứng minh cho Bạch Đằng thấy rằng mình thật sự thích gã.
Đại đồ đệ nghe vậy thì mặt hiện đầy vẻ thương tiếc, còn Hoài Minh chân quân thì tức đến hộc máu, vừa nghĩ nên đánh chết đồ đệ bất hiếu này như thế nào, lại vừa xem xét vết thương và tu bổ thần hồn cho nàng.
Thấy vết thương của nàng quá nặng, chỉ dựa vào sức một người khó lòng ổn định nổi thần hồn, vội quát: “Mau đi mời Huyền Bồng chân quân tới!
Huyền Bồng chân quân là sư phụ của Bạch Đảng, là Trưởng lão đứng đầu phái Liệt Dương ở Nam Sơn, và cũng là sư đệ của Hoài Minh chân quân.
Nhị đồ đệ tới chỗ trưởng lão Nam Sơn mời người thì tình cờ gặp Bạch Đằng. Thấy gã vẫn còn tâm trạng vui đùa với sư muội đồng môn, chàng nhất thời tức nghẹn, xông lên tấn công.
“Bạch Đằng, tin tức về thần kiếm Diệt Tà rõ ràng là người cố ý tiết lộ cho sư muội hòng mượn sức nàng tìm kiếm thay ngươi! Ngươi đúng là quân bỉ ổi đê tiện!”
Bạch Đằng cười khẩy nói: “Huynh nói xằng gì thế, lần nào Tô Tú gặp chuyện cũng đổ vấy lên đầu ta, ta ghét Tô Tú như thể ít nhiều cũng là vì sư huynh đấy.”
Nhị đồ đệ chỉ ước có thể đâm một nhát giết chết gã: “Vì lấy kiếm Diệt Tà mà sư muội suýt tan thành khói bụi, giờ thần hồn đã bị tổn hại nghiêm trọng, thế mà ngươi còn bảo ghét muội ấy! Uổng cho muội ấy còn nhỏ giọt máu đầu tim ở Luyện ngục băng giá vì ngươi, ngươi hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm sâu đậm của sư muội.”
Bạch Đằng nghe vậy thì ánh mắt chợt loé, không ngờ nàng đã đi tới bước hiến tế máu đầu tim, chẳng lẽ nàng lấy được thần kiếm Diệt Tà thật rồi ư? ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhị đồ đệ nổi ý định giết người, xuất đòn trí mạng, vừa rồi Bạch Đằng phân tâm nên suýt bị thương. Sư muội đứng bên cạnh xem hồi lâu vội vàng bước tới, thỏ thẻ nói: “Các huynh đừng đánh nữa, mọi người đều là đệ tử đồng môn, có gì hãy bình tĩnh nói với nhau. Huống chi trước mặt là cấm địa của trưởng lão, Huyền Bồng chân quân đang nghỉ ngơi bên trong, nếu ẩm ĩ khiến Huyền Bồng chân quân biết hai người đánh nhau thì...”
Còn chưa dứt lời đã thấy một chàng trai trẻ mặc bộ đồ trắng ra khỏi rừng trúc xanh rì với khuôn mặt thanh cao điềm nhiên như tiên nhân, đi tới chỗ ba người. Bạch Đằng chỉnh đốn tâm trạng, cung kính chào: “Sư phụ.”
Nhị đồ đệ cũng bình tĩnh lại, nhớ ra chuyện quan trọng, vội nói: “Sư thúc, sư phụ bảo con lại đây mời ngài tới cứu sư muội!”
Bóng dáng Huyền Bồng chân quân thoắt cái đã biến mất trong rừng trúc, Nhị đồ đệ vội vã đuổi theo, nhất thời chỉ còn lại Bạch Đằng và Lâm Thu Linh ở đó.
Lâm Thu Linh ôn tồn đề nghị: “Bạch sư huynh, hay là huynh cũng tới Bắc Sơn thăm Tô sư muội đi.”
Bạch Đằng nhíu mày nói: “Cứ mặc nàng, nếu sư phụ sang đấy thì hẳn nàng sẽ không sao. Vừa rồi muội cũng thấy rồi đấy, nếu ta đi chắc sẽ bị hai sư huynh của nàng đâm thành cái sàng, muội lo cho nàng chẳng thà lo cho ta.”
Lâm Thu Linh nghe gã nói thì mặt đỏ lên, khẽ hỏi: “Vừa. rồi huynh bị thương ạ?”
Bạch Đằng lắc đầu, tuy ngoài miệng vẫn cợt nhả nhưng mắt lại không kìm được mà dõi về hướng Bắc Sơn.
Hoài Minh chân quân vừa cứu người vừa mắng người, mắng đồ đệ của mình trước rồi sau đó mắng đồ đệ nhà người ta.
Ông ta nói với Huyền Bồng chân quân đang trưng vẻ mặt lạnh nhạt: “Đệ không thể quản đồ đệ của mình à? Tên ấy chẳng những suốt ngày thả câu đồ đệ ta, đã nhận quà của đồ đệ ta còn chê bai nó đủ điều mà giờ còn lừa nó tới Luyện ngục băng giá lấy kiếm đến suýt mất mạng!”
Huyền Bồng chân quân chắp hai tay lại chữa trị thần hồn cho đương sự, nghe vậy chỉ bình tĩnh bảo: “Không quản chuyện riêng”
Hoài Minh chân quân tức điên gào ầm lên: “Ta cầu xin đệ hãy quản chút đi!"
Huyền Bồng cụp mắt quan sát người con gái chỉ còn chút hơi tàn: “Thần hồn của nàng từng bị giá rét và lửa nóng đồng thời tra tấn nên đã vỡ vụn không thành hình, cho dù ta có khôi phục nó như cũ thì con đường tu hành của nàng cũng không thể tiến bộ nữa.”
Hoài Minh chân quân nghe vậy thì sầm mặt.
Huyền Bồng lại nói: “Huống chi nàng đã lấy được kiếm.”
Hoài Minh chân quân sửng sốt: “Thần kiếm Diệt Tà sao?”
“Phải” Huyền Bồng thôi chấp tay, rụt về, “Nếu lấy được thần kiếm Diệt Tà chứng tỏ nàng là người rất si tình, mang trong mình tình yêu nồng nhiệt chân thành nhất, người như vậy huynh không quản nổi đâu.”
Hoài Minh chân quân nghe vậy chỉ biết thở dài một tiếng, nhìn tiểu đồ đệ đang hôn mê bất tỉnh với ánh mắt phức tạp. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Đúng là một mối duyên bạc.” Hoài Minh chân quân lắc đầu, “Hay là sau này Bắc Sơn ta cấm Bạch Đằng vào, Nam Sơn đệ cấm Tô Tú vào nhé.”
Ông ta vẫn cố đấu tranh một chút.
Huyền Bồng chân quân liếc nhìn ông ta từ chối: “Không hợp quy định.
Hoài Minh chân quân cả giận nói: “Chẳng lẽ đệ muốn ta trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ của mình bị đồ đệ của đệ giày xéo hay sao? Nó đã khó tu luyện rồi!”
“Chúng là đệ tử cùng phái, muốn gặp nhau thì thiếu gì cách” Huyền Bồng chân quân chẳng mấy hứng thú với chủ đề này, khẽ gật đầu chào, “Ta về trước.”
Bỏ lại Hoài Minh chân quân một mình tức giận, nghĩ vô số cách hòng chia rẽ hai người.
Đại đồ đệ thở dài: “Nếu sư muội đã gỡ bỏ được phong ấn của thần kiếm Diệt Tà chứng tỏ con bé đã yêu Bạch Đằng tận xương tủy, muốn nó từ bỏ...”
Hẳn là không đời nào.
Nhị đồ đệ giận dữ quát: “Bạch Đằng không xứng!”
Hoài Minh chân quân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy thương cho đồ đệ nhà mình cùng tình yêu mãnh liệt đến độ thần kiếm Diệt Tà cũng phải công nhận của nàng. Ông ta cảm thấy nếu nàng đã không cách nào bỏ được Bạch Đằng thì phải ép gã chấp nhận nàng, vì thế tự mình tới Nam Sơn tìm Huyền Bồng chân quân thương lượng.
Huyền Bồng chân quân không thích nhúng tay vào chuyện riêng của đệ tử, cho nên chẳng muốn quản chuyện này, hơn nữa cũng cho rằng tình yêu mà thần kiếm Diệt Tà đã công nhận thì hoàn toàn không cách nào thay đổi được, nên lại càng không muốn dính líu.
Chủ đề nóng nhất của đệ tử phái Liệt Dương gần đây là về Tô Tú và Bạch Đằng. Họ kháo nhau rằng Tô Tú vì Bạch Đằng mà tới Luyện ngục băng giá lấy được thần kiếm Diệt Tà, chứng tỏ nàng thật sự yêu Bạch Đằng sâu đậm, vì thế sư phụ hai bên đang thương lượng tác hợp cho bọn họ kết làm đạo lữ.
Nhị sư huynh nghe vậy thì tức anh ách, cố chối bỏ tin đồn, bảo sư phụ nhà ta không đời nào để sư muội và Bạch Đằng kết làm đạo lữ, dù sao chàng là người đầu tiên phản đối những chuyện như vậy!
Sau khi về, chẳng thấy sư muội vốn nằm trên giường tĩnh dưỡng đâu, chàng kinh hãi đi tìm khắp nơi mới nghe người ta nói: “Ta vừa trông thấy Tô sư muội ôm một thanh kiếm tới Nam Sơn tìm Bạch Đằng đấy! Đó là thần kiếm Diệt Tà thật à?” Nhị sư huynh thế mới biết tiểu sư muội vừa tỉnh đã vội vã đi tìm Bạch Đẳng để tặng thần kiếm Diệt Tà cho gã, hòng chứng minh tình cảm nàng dành cho gã không phải lời nói suông mà vượt xa những gì Bạch Đằng biết. Chàng vừa gấp vừa tức, vội truyền âm cho Đại sư huynh, Đại sư huynh lại truyền âm cho Hoài Minh chân quân cách nơi đó gần nhất.
Ở Nam Sơn, Hoài Minh chân quân đang quấn lấy sư đệ, khi biết chuyện thì nổi giận, túm lấy Huyền Bồng đang thong dong pha trà: “Hôm nay bất kể thể nào ta cũng phải bắt đồ đệ của đệ chọn đồ đệ của ta làm đạo lữ mới được!"
Huyền Bồng né tránh dễ như trở bàn tay, đứng cách ông ta vài bước, khẽ phất tay áo trông vẫn thoát tục như cũ, giữ thái độ bình thản nói: “Không hợp quy định.”
Hoài Minh chân quân đập bàn xẵng: “Ông đây quan tâm quái gì mấy cái quy định giẻ rách ấy!”
Huyền Bồng nhíu mày, không thích nghe mấy lời thô lỗ như vậy, thấy Hoài Minh chân quân cứ la lối khóc lóc thì sáng suốt chọn cách theo ông ta đi tìm Tô Tú. Bấy giờ đang là thời gian luyện tập buổi sáng ở sân tập võ của đệ tử phái Liệt Dương.
Bạch Đằng vô cùng để tâm đến việc tu luyện, gã chưa từng vắng một buổi luyện tập buổi sáng nào, luôn kiên trì luyện tốt từ những thức cơ bản nhất, lúc trước cũng bởi sự cần cù này mà gã đã lọt vào mắt xanh của Huyền Bồng chân quân.
Đến giờ nghỉ, Bạch Đằng lau mồ hôi trên trán, vừa ra bậc thang ngồi xuống thì có một bàn tay đưa ống trúc đựng nước sang: “Mệt ạ?” Bạch Đằng thấy Lâm Thu Linh đưa nước cho mình thì nhướng mày cười nói: “Có thể được uống sương sớm do muội tự mình ải lấy, dẫu mệt cũng đáng.”
Lâm Thu Linh nghe gã nói thì e lệ, khẽ hỏi: “Huynh cứ uống là được, nói câu ấy không sợ người khác nghe thấy à?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bạch Đằng trêu ả: “Nghe thấy thì thế nào?”
Lâm Thu Linh xấu hổ không thốt nên lời. Ả càng thẹn, Bạch Đằng lại càng thích ghẹo ả, màn đối thoại của hai người dần trở nên mờ ám trong mắt người ngoài.
Hoài Minh chân quân vừa đáp xuống sân tập võ đã trông thấy cảnh này, không khỏi lườm Huyền Bồng chân quân bên cạnh, ý bảo đệ xem đồ đệ ngoan của đệ kìa!
Huyền Bồng chân quân không hiểu chuyện này có gì không ổn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lại liếc thấy Tô Tú mặt mày trắng bệch, đang ôm kiếm phía ngoài hành lang.
Có người khẽ giọng nhắc nhở: “Mau nhìn kìa, là Tô sư muội.”
“Này này, đừng nói nữa, Tô Tú tới.
“Chắc chắn nàng tới tìm Bạch Đằng, Bạch Đằng đâu?"
“Đang ở chỗ bậc thang bên kia nô đùa với Lâm sư tỷ, ơ Tô Tú đi sang đấy kìa, chắc nàng đã nhìn thấy họ.”
Bạn thân của Bạch Đằng thấy Tô Tú ôm kiếm tới thì ngoảnh đầu báo tin cho Bạch Đằng: “Tô Tú tới tìm huynh đấy! Huynh mau nhìn kìa, hình như nàng đã tìm được thần kiếm Diệt Tà thật rồi!”
Hai người đang ngồi ở bậc thang xoay người nhìn lại. Bạch Đằng thấy Tô Tú mặt mày trắng bệch, không hoạt bát như thường ngày mà mong manh tựa tờ giấy hễ gió thổi nhẹ một cái là bay. Nghĩ đến chuyện nàng bị thương nặng chưa lành mà đã đến đây, gã không khỏi nhíu mày, đứng dậy chủ động đi tới chỗ Tô Tú.
Nhất thời tất cả mọi người trong sân tập võ đều hướng mắt chăm chú nhìn hai người đang đi về phía nhau. Lúc Tô Tú vừa tỉnh lại đã tiếp nhận vô số ký ức, đầu óc đang trong trạng thái mơ màng, không thể khống chế thân thể, cứ ôm kiếm dấn bước về phía trước. Nhưng khi ký ức của nàng càng ngày càng rõ ràng thì bước chân cũng theo đó mà chậm lại.
Ý thức được mình đang muốn đưa thần khí mạnh nhất truyện mà mình phải chịu biết bao tra tấn, trải trăm đắng nghìn cay mới lấy được cho gã nam chính từng hành hạ mình chẳng biết bao nhiêu lần, Tô Tú không khỏi trợn tròn mắt.
Nguyên tác viết nàng đưa thanh kiếm này cho Bạch Đằng, sau khi gã nhận nó sẽ bị bức bách ép buộc kết làm đạo lữ với nàng.
Bức bách ép buộc?
Thật đúng là mất mặt. Nhưng nữ chính lại hớn hở cho rằng mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Tô Tú thầm gào to không muốn tuân theo cốt truyện khổ sở như thế, cố gắng giành lấy quyền khống chế thân thể.
Hai người gặp nhau ở hành lang, Bạch Đằng ngăn nàng lại, sầm mặt mở miệng nói: “Ngươi...” nhưng Tô Tú vẫn cúi gằm mặt, ôm chặt thần kiếm vào lòng, tiếp tục sải bước lướt qua Bạch Đằng. Bạch Đằng trơ mắt nhìn nàng lướt qua mình, liếc thấy một lọn tóc của nàng bị gió thổi tung qua khóe mắt.
Ơ…
Mọi người ở đó đều sửng sốt. Sắc mặt Bạch Đằng đen kịt, cảm thấy mình bị đùa giỡn, tức giận quay đầu lại nhìn.
Tô Tú cố ép bản thân đi lướt qua Bạch Đằng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh nhìn của người mặc đồ trắng đứng cuối hành lang. Đôi mắt y không hề gợn sóng, như cất chứa vạn vật, lại như chẳng hề có gì khiến tim nàng đột nhiên đập thình thịch, khẽ chớp mắt một cái.
“Tô Tú” Bạch Đằng mở miệng gọi nàng. Nhưng Tô Tú lại bỗng nhiên quỳ xuống đất, dâng thanh kiếm thần trong lòng ra trước mặt mọi người. Nàng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế thân thể nên nói năng có phần lắp bắp: “Đệ, đệ tử… cố ý vì sư thúc lấy, lấy được “thần kiếm Diệt Tà, nay dâng cho, sư thúc.”
Có mấy đệ tử khiếp sợ đến độ đánh rơi cả kiếm trong tay xuống đất phát ra tiếng lạch cạch. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bạch Đằng bỗng thấy ngạt thở. Trong cơn giận dữ, gã đối mắt nhìn chằm chằm người con gái đang đưa lưng về phía mình, quỳ xuống đất dâng quà cho sư phụ gã, đôi tay trong áo siết chặt thành nắm đấm.
Hoài Minh chân quân nhìn đồ đệ mình, rồi lại nhìn sư đệ mình, nhất thời ngơ ngác, trong đầu đột nhiên lóe lên cái câu sư đệ hay nói: “Chuyện này không hợp quy định."
Huyền Bồng chân quân cụp mắt nhìn người thiếu nữ đang dùng hai tay dâng kiếm thần, tuy nó đã được gỡ bỏ phong ấn nhưng lại ảm đạm không phát sáng, trông chẳng có gì lạ, y như một thanh kiếm bình thường.
Trong bầu không khí yên ắng, Huyền Bồng chân quân đưa tay ra, dùng bàn tay rõ khớp xương chạm vào thân kiếm.
Tất cả mọi người bỗng nghe thấy tiếng kiếm reo, mấy vị trưởng lão khác và hai sư huynh vừa chạy tới sân tập võ Nam Sơn hóng chuyện chợt thấy kiếm bên hông mình bay khỏi vỏ. Hoài Minh chân quân cũng nhìn thấy kiếm của mình bay khỏi vỏ lơ lửng trên không, mắt hiện vẻ run sợ.
Thần kiếm Diệt Tà được tôn xưng là chúa của vạn kiếm. Bạch Đằng tức muốn hộc máu, thầm nghĩ thanh kiếm này vốn nên thuộc về gã!
Có người nhìn kiếm trận lơ lửng trên sân tập võ thì cảm thán: “Nó... đúng là thanh kiếm thần thượng cổ trong truyền thuyết.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mọi người không khỏi rời mắt sang Tô Tú đang cầm kiếm và Huyền Bồng chân quân đang chạm vào kiếm. Hóa ra người Tô sư muội yêu không phải là Bạch Đằng mà là sư phụ của Bạch Đằng!
Lại còn yêu đến độ có thể cảm động kiếm thần và gỡ bỏ phong ấn thành công!
Trong ánh mắt phức tạp khó hiểu khắp bốn bể, Tô Tú cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kiệt sức ngất xỉu. Huyền Bồng chân quân đưa tay đẩy kiếm ra, đỡ lấy Tô Tú vừa ngất xỉu.
HẾT CHƯƠNG 51
Chương 1: Tặng kiếm
Nghe đồn ở nơi sâu nhất trong Luyện ngục băng giá của Nam Hải có một thanh kiếm thần thượng cổ* tên Diệt Tà.---Đọc full tại Truyenfull.vn---
*Thời kỳ lịch sử trước khi các ghi chép bằng chữ viết.
Nó là thanh kiếm thần đầu tiên sinh ra trong trời đất, được tôn xưng là chúa của vạn kiếm, chém được vạn vật trong cõi càn khôn. Nhưng Luyện ngục băng giá là vùng đất lạnh lẽo, khí lạnh ngùn ngụt, người thường vừa tới gần là chết cóng ngay, còn kẻ tu tiên nếu không có thực lực ưu việt cũng chẳng thể trụ lại nơi băng giá ấy quá nửa ngày.
Thần kiếm Diệt Tà nằm ở nơi sâu nhất Luyện ngục băng giá, phàm ai muốn lấy kiếm phải băng qua vùng đất lạnh lẽo, vào đến trung tâm lửa nóng, chịu đựng nỗi thống khổ khi thần hồn bị thiêu cháy đến tiếp cận nó. Nghe nói chỉ có người si tình nhất thế gian mới lấy được thần kiếm Diệt Tà. Kẻ đó phải hiến tế giọt máu đầu tim mang tình yêu nồng nhiệt chân thành để gỡ bỏ phong ấn.
*Máu đầu tim: Tra Baidu thì nó chỉ là máu bình thường nhưững xưa thì có mấy ông Trung y làm quá, nay thì có phim truyện chém lên nên nó thành biểu tượng thân thánh có sức cải tử hồi sinh.
Hôm nay, chuyện Tô Tú vì muốn lấy lòng Bạch Đằng mà tới Nam Hải tìm thanh kiếm thần thượng cổ đã truyền khắp phái Liệt Dương.
Hoài Minh chân quân cứ tưởng tiểu đồ đệ Tô Tú của ông ta ra ngoài tôi luyện, ai ngờ sáng sớm lại trông thấy Nhị đồ đệ cõng tiểu đồ đệ chỉ còn thở thoi thóp hớt hải chạy về, khóc bảo sư phụ mau cứu sư muội, sư muội mới từ Luyện ngục băng giá về!
Đại đồ đệ đứng cạnh khiếp sợ hỏi: “Sao tiểu sư muội lại từ Luyện ngục băng giá về?”
Nhị đồ đệ nức nở kể: “Trước đó sư muội và Bạch Đằng cãi nhau, Bạch Đằng giễu cợt sư muội chỉ nói suông là thích gã. Sư muội chẳng biết nghe chuyện thần kiếm Diệt Tà ở đâu mà lại lén tới Luyện ngục băng giá ở Nam Hải tìm nó, khăng khăng đòi chứng minh cho Bạch Đằng thấy rằng mình thật sự thích gã.
Đại đồ đệ nghe vậy thì mặt hiện đầy vẻ thương tiếc, còn Hoài Minh chân quân thì tức đến hộc máu, vừa nghĩ nên đánh chết đồ đệ bất hiếu này như thế nào, lại vừa xem xét vết thương và tu bổ thần hồn cho nàng.
Thấy vết thương của nàng quá nặng, chỉ dựa vào sức một người khó lòng ổn định nổi thần hồn, vội quát: “Mau đi mời Huyền Bồng chân quân tới!
Huyền Bồng chân quân là sư phụ của Bạch Đảng, là Trưởng lão đứng đầu phái Liệt Dương ở Nam Sơn, và cũng là sư đệ của Hoài Minh chân quân.
Nhị đồ đệ tới chỗ trưởng lão Nam Sơn mời người thì tình cờ gặp Bạch Đằng. Thấy gã vẫn còn tâm trạng vui đùa với sư muội đồng môn, chàng nhất thời tức nghẹn, xông lên tấn công.
“Bạch Đằng, tin tức về thần kiếm Diệt Tà rõ ràng là người cố ý tiết lộ cho sư muội hòng mượn sức nàng tìm kiếm thay ngươi! Ngươi đúng là quân bỉ ổi đê tiện!”
Bạch Đằng cười khẩy nói: “Huynh nói xằng gì thế, lần nào Tô Tú gặp chuyện cũng đổ vấy lên đầu ta, ta ghét Tô Tú như thể ít nhiều cũng là vì sư huynh đấy.”
Nhị đồ đệ chỉ ước có thể đâm một nhát giết chết gã: “Vì lấy kiếm Diệt Tà mà sư muội suýt tan thành khói bụi, giờ thần hồn đã bị tổn hại nghiêm trọng, thế mà ngươi còn bảo ghét muội ấy! Uổng cho muội ấy còn nhỏ giọt máu đầu tim ở Luyện ngục băng giá vì ngươi, ngươi hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm sâu đậm của sư muội.”
Bạch Đằng nghe vậy thì ánh mắt chợt loé, không ngờ nàng đã đi tới bước hiến tế máu đầu tim, chẳng lẽ nàng lấy được thần kiếm Diệt Tà thật rồi ư? ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nhị đồ đệ nổi ý định giết người, xuất đòn trí mạng, vừa rồi Bạch Đằng phân tâm nên suýt bị thương. Sư muội đứng bên cạnh xem hồi lâu vội vàng bước tới, thỏ thẻ nói: “Các huynh đừng đánh nữa, mọi người đều là đệ tử đồng môn, có gì hãy bình tĩnh nói với nhau. Huống chi trước mặt là cấm địa của trưởng lão, Huyền Bồng chân quân đang nghỉ ngơi bên trong, nếu ẩm ĩ khiến Huyền Bồng chân quân biết hai người đánh nhau thì...”
Còn chưa dứt lời đã thấy một chàng trai trẻ mặc bộ đồ trắng ra khỏi rừng trúc xanh rì với khuôn mặt thanh cao điềm nhiên như tiên nhân, đi tới chỗ ba người. Bạch Đằng chỉnh đốn tâm trạng, cung kính chào: “Sư phụ.”
Nhị đồ đệ cũng bình tĩnh lại, nhớ ra chuyện quan trọng, vội nói: “Sư thúc, sư phụ bảo con lại đây mời ngài tới cứu sư muội!”
Bóng dáng Huyền Bồng chân quân thoắt cái đã biến mất trong rừng trúc, Nhị đồ đệ vội vã đuổi theo, nhất thời chỉ còn lại Bạch Đằng và Lâm Thu Linh ở đó.
Lâm Thu Linh ôn tồn đề nghị: “Bạch sư huynh, hay là huynh cũng tới Bắc Sơn thăm Tô sư muội đi.”
Bạch Đằng nhíu mày nói: “Cứ mặc nàng, nếu sư phụ sang đấy thì hẳn nàng sẽ không sao. Vừa rồi muội cũng thấy rồi đấy, nếu ta đi chắc sẽ bị hai sư huynh của nàng đâm thành cái sàng, muội lo cho nàng chẳng thà lo cho ta.”
Lâm Thu Linh nghe gã nói thì mặt đỏ lên, khẽ hỏi: “Vừa. rồi huynh bị thương ạ?”
Bạch Đằng lắc đầu, tuy ngoài miệng vẫn cợt nhả nhưng mắt lại không kìm được mà dõi về hướng Bắc Sơn.
Hoài Minh chân quân vừa cứu người vừa mắng người, mắng đồ đệ của mình trước rồi sau đó mắng đồ đệ nhà người ta.
Ông ta nói với Huyền Bồng chân quân đang trưng vẻ mặt lạnh nhạt: “Đệ không thể quản đồ đệ của mình à? Tên ấy chẳng những suốt ngày thả câu đồ đệ ta, đã nhận quà của đồ đệ ta còn chê bai nó đủ điều mà giờ còn lừa nó tới Luyện ngục băng giá lấy kiếm đến suýt mất mạng!”
Huyền Bồng chân quân chắp hai tay lại chữa trị thần hồn cho đương sự, nghe vậy chỉ bình tĩnh bảo: “Không quản chuyện riêng”
Hoài Minh chân quân tức điên gào ầm lên: “Ta cầu xin đệ hãy quản chút đi!"
Huyền Bồng cụp mắt quan sát người con gái chỉ còn chút hơi tàn: “Thần hồn của nàng từng bị giá rét và lửa nóng đồng thời tra tấn nên đã vỡ vụn không thành hình, cho dù ta có khôi phục nó như cũ thì con đường tu hành của nàng cũng không thể tiến bộ nữa.”
Hoài Minh chân quân nghe vậy thì sầm mặt.
Huyền Bồng lại nói: “Huống chi nàng đã lấy được kiếm.”
Hoài Minh chân quân sửng sốt: “Thần kiếm Diệt Tà sao?”
“Phải” Huyền Bồng thôi chấp tay, rụt về, “Nếu lấy được thần kiếm Diệt Tà chứng tỏ nàng là người rất si tình, mang trong mình tình yêu nồng nhiệt chân thành nhất, người như vậy huynh không quản nổi đâu.”
Hoài Minh chân quân nghe vậy chỉ biết thở dài một tiếng, nhìn tiểu đồ đệ đang hôn mê bất tỉnh với ánh mắt phức tạp. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Đúng là một mối duyên bạc.” Hoài Minh chân quân lắc đầu, “Hay là sau này Bắc Sơn ta cấm Bạch Đằng vào, Nam Sơn đệ cấm Tô Tú vào nhé.”
Ông ta vẫn cố đấu tranh một chút.
Huyền Bồng chân quân liếc nhìn ông ta từ chối: “Không hợp quy định.
Hoài Minh chân quân cả giận nói: “Chẳng lẽ đệ muốn ta trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ của mình bị đồ đệ của đệ giày xéo hay sao? Nó đã khó tu luyện rồi!”
“Chúng là đệ tử cùng phái, muốn gặp nhau thì thiếu gì cách” Huyền Bồng chân quân chẳng mấy hứng thú với chủ đề này, khẽ gật đầu chào, “Ta về trước.”
Bỏ lại Hoài Minh chân quân một mình tức giận, nghĩ vô số cách hòng chia rẽ hai người.
Đại đồ đệ thở dài: “Nếu sư muội đã gỡ bỏ được phong ấn của thần kiếm Diệt Tà chứng tỏ con bé đã yêu Bạch Đằng tận xương tủy, muốn nó từ bỏ...”
Hẳn là không đời nào.
Nhị đồ đệ giận dữ quát: “Bạch Đằng không xứng!”
Hoài Minh chân quân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy thương cho đồ đệ nhà mình cùng tình yêu mãnh liệt đến độ thần kiếm Diệt Tà cũng phải công nhận của nàng. Ông ta cảm thấy nếu nàng đã không cách nào bỏ được Bạch Đằng thì phải ép gã chấp nhận nàng, vì thế tự mình tới Nam Sơn tìm Huyền Bồng chân quân thương lượng.
Huyền Bồng chân quân không thích nhúng tay vào chuyện riêng của đệ tử, cho nên chẳng muốn quản chuyện này, hơn nữa cũng cho rằng tình yêu mà thần kiếm Diệt Tà đã công nhận thì hoàn toàn không cách nào thay đổi được, nên lại càng không muốn dính líu.
Chủ đề nóng nhất của đệ tử phái Liệt Dương gần đây là về Tô Tú và Bạch Đằng. Họ kháo nhau rằng Tô Tú vì Bạch Đằng mà tới Luyện ngục băng giá lấy được thần kiếm Diệt Tà, chứng tỏ nàng thật sự yêu Bạch Đằng sâu đậm, vì thế sư phụ hai bên đang thương lượng tác hợp cho bọn họ kết làm đạo lữ.
Nhị sư huynh nghe vậy thì tức anh ách, cố chối bỏ tin đồn, bảo sư phụ nhà ta không đời nào để sư muội và Bạch Đằng kết làm đạo lữ, dù sao chàng là người đầu tiên phản đối những chuyện như vậy!
Sau khi về, chẳng thấy sư muội vốn nằm trên giường tĩnh dưỡng đâu, chàng kinh hãi đi tìm khắp nơi mới nghe người ta nói: “Ta vừa trông thấy Tô sư muội ôm một thanh kiếm tới Nam Sơn tìm Bạch Đằng đấy! Đó là thần kiếm Diệt Tà thật à?” Nhị sư huynh thế mới biết tiểu sư muội vừa tỉnh đã vội vã đi tìm Bạch Đẳng để tặng thần kiếm Diệt Tà cho gã, hòng chứng minh tình cảm nàng dành cho gã không phải lời nói suông mà vượt xa những gì Bạch Đằng biết. Chàng vừa gấp vừa tức, vội truyền âm cho Đại sư huynh, Đại sư huynh lại truyền âm cho Hoài Minh chân quân cách nơi đó gần nhất.
Ở Nam Sơn, Hoài Minh chân quân đang quấn lấy sư đệ, khi biết chuyện thì nổi giận, túm lấy Huyền Bồng đang thong dong pha trà: “Hôm nay bất kể thể nào ta cũng phải bắt đồ đệ của đệ chọn đồ đệ của ta làm đạo lữ mới được!"
Huyền Bồng né tránh dễ như trở bàn tay, đứng cách ông ta vài bước, khẽ phất tay áo trông vẫn thoát tục như cũ, giữ thái độ bình thản nói: “Không hợp quy định.”
Hoài Minh chân quân đập bàn xẵng: “Ông đây quan tâm quái gì mấy cái quy định giẻ rách ấy!”
Huyền Bồng nhíu mày, không thích nghe mấy lời thô lỗ như vậy, thấy Hoài Minh chân quân cứ la lối khóc lóc thì sáng suốt chọn cách theo ông ta đi tìm Tô Tú. Bấy giờ đang là thời gian luyện tập buổi sáng ở sân tập võ của đệ tử phái Liệt Dương.
Bạch Đằng vô cùng để tâm đến việc tu luyện, gã chưa từng vắng một buổi luyện tập buổi sáng nào, luôn kiên trì luyện tốt từ những thức cơ bản nhất, lúc trước cũng bởi sự cần cù này mà gã đã lọt vào mắt xanh của Huyền Bồng chân quân.
Đến giờ nghỉ, Bạch Đằng lau mồ hôi trên trán, vừa ra bậc thang ngồi xuống thì có một bàn tay đưa ống trúc đựng nước sang: “Mệt ạ?” Bạch Đằng thấy Lâm Thu Linh đưa nước cho mình thì nhướng mày cười nói: “Có thể được uống sương sớm do muội tự mình ải lấy, dẫu mệt cũng đáng.”
Lâm Thu Linh nghe gã nói thì e lệ, khẽ hỏi: “Huynh cứ uống là được, nói câu ấy không sợ người khác nghe thấy à?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bạch Đằng trêu ả: “Nghe thấy thì thế nào?”
Lâm Thu Linh xấu hổ không thốt nên lời. Ả càng thẹn, Bạch Đằng lại càng thích ghẹo ả, màn đối thoại của hai người dần trở nên mờ ám trong mắt người ngoài.
Hoài Minh chân quân vừa đáp xuống sân tập võ đã trông thấy cảnh này, không khỏi lườm Huyền Bồng chân quân bên cạnh, ý bảo đệ xem đồ đệ ngoan của đệ kìa!
Huyền Bồng chân quân không hiểu chuyện này có gì không ổn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lại liếc thấy Tô Tú mặt mày trắng bệch, đang ôm kiếm phía ngoài hành lang.
Có người khẽ giọng nhắc nhở: “Mau nhìn kìa, là Tô sư muội.”
“Này này, đừng nói nữa, Tô Tú tới.
“Chắc chắn nàng tới tìm Bạch Đằng, Bạch Đằng đâu?"
“Đang ở chỗ bậc thang bên kia nô đùa với Lâm sư tỷ, ơ Tô Tú đi sang đấy kìa, chắc nàng đã nhìn thấy họ.”
Bạn thân của Bạch Đằng thấy Tô Tú ôm kiếm tới thì ngoảnh đầu báo tin cho Bạch Đằng: “Tô Tú tới tìm huynh đấy! Huynh mau nhìn kìa, hình như nàng đã tìm được thần kiếm Diệt Tà thật rồi!”
Hai người đang ngồi ở bậc thang xoay người nhìn lại. Bạch Đằng thấy Tô Tú mặt mày trắng bệch, không hoạt bát như thường ngày mà mong manh tựa tờ giấy hễ gió thổi nhẹ một cái là bay. Nghĩ đến chuyện nàng bị thương nặng chưa lành mà đã đến đây, gã không khỏi nhíu mày, đứng dậy chủ động đi tới chỗ Tô Tú.
Nhất thời tất cả mọi người trong sân tập võ đều hướng mắt chăm chú nhìn hai người đang đi về phía nhau. Lúc Tô Tú vừa tỉnh lại đã tiếp nhận vô số ký ức, đầu óc đang trong trạng thái mơ màng, không thể khống chế thân thể, cứ ôm kiếm dấn bước về phía trước. Nhưng khi ký ức của nàng càng ngày càng rõ ràng thì bước chân cũng theo đó mà chậm lại.
Ý thức được mình đang muốn đưa thần khí mạnh nhất truyện mà mình phải chịu biết bao tra tấn, trải trăm đắng nghìn cay mới lấy được cho gã nam chính từng hành hạ mình chẳng biết bao nhiêu lần, Tô Tú không khỏi trợn tròn mắt.
Nguyên tác viết nàng đưa thanh kiếm này cho Bạch Đằng, sau khi gã nhận nó sẽ bị bức bách ép buộc kết làm đạo lữ với nàng.
Bức bách ép buộc?
Thật đúng là mất mặt. Nhưng nữ chính lại hớn hở cho rằng mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Tô Tú thầm gào to không muốn tuân theo cốt truyện khổ sở như thế, cố gắng giành lấy quyền khống chế thân thể.
Hai người gặp nhau ở hành lang, Bạch Đằng ngăn nàng lại, sầm mặt mở miệng nói: “Ngươi...” nhưng Tô Tú vẫn cúi gằm mặt, ôm chặt thần kiếm vào lòng, tiếp tục sải bước lướt qua Bạch Đằng. Bạch Đằng trơ mắt nhìn nàng lướt qua mình, liếc thấy một lọn tóc của nàng bị gió thổi tung qua khóe mắt.
Ơ…
Mọi người ở đó đều sửng sốt. Sắc mặt Bạch Đằng đen kịt, cảm thấy mình bị đùa giỡn, tức giận quay đầu lại nhìn.
Tô Tú cố ép bản thân đi lướt qua Bạch Đằng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh nhìn của người mặc đồ trắng đứng cuối hành lang. Đôi mắt y không hề gợn sóng, như cất chứa vạn vật, lại như chẳng hề có gì khiến tim nàng đột nhiên đập thình thịch, khẽ chớp mắt một cái.
“Tô Tú” Bạch Đằng mở miệng gọi nàng. Nhưng Tô Tú lại bỗng nhiên quỳ xuống đất, dâng thanh kiếm thần trong lòng ra trước mặt mọi người. Nàng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế thân thể nên nói năng có phần lắp bắp: “Đệ, đệ tử… cố ý vì sư thúc lấy, lấy được “thần kiếm Diệt Tà, nay dâng cho, sư thúc.”
Có mấy đệ tử khiếp sợ đến độ đánh rơi cả kiếm trong tay xuống đất phát ra tiếng lạch cạch. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bạch Đằng bỗng thấy ngạt thở. Trong cơn giận dữ, gã đối mắt nhìn chằm chằm người con gái đang đưa lưng về phía mình, quỳ xuống đất dâng quà cho sư phụ gã, đôi tay trong áo siết chặt thành nắm đấm.
Hoài Minh chân quân nhìn đồ đệ mình, rồi lại nhìn sư đệ mình, nhất thời ngơ ngác, trong đầu đột nhiên lóe lên cái câu sư đệ hay nói: “Chuyện này không hợp quy định."
Huyền Bồng chân quân cụp mắt nhìn người thiếu nữ đang dùng hai tay dâng kiếm thần, tuy nó đã được gỡ bỏ phong ấn nhưng lại ảm đạm không phát sáng, trông chẳng có gì lạ, y như một thanh kiếm bình thường.
Trong bầu không khí yên ắng, Huyền Bồng chân quân đưa tay ra, dùng bàn tay rõ khớp xương chạm vào thân kiếm.
Tất cả mọi người bỗng nghe thấy tiếng kiếm reo, mấy vị trưởng lão khác và hai sư huynh vừa chạy tới sân tập võ Nam Sơn hóng chuyện chợt thấy kiếm bên hông mình bay khỏi vỏ. Hoài Minh chân quân cũng nhìn thấy kiếm của mình bay khỏi vỏ lơ lửng trên không, mắt hiện vẻ run sợ.
Thần kiếm Diệt Tà được tôn xưng là chúa của vạn kiếm. Bạch Đằng tức muốn hộc máu, thầm nghĩ thanh kiếm này vốn nên thuộc về gã!
Có người nhìn kiếm trận lơ lửng trên sân tập võ thì cảm thán: “Nó... đúng là thanh kiếm thần thượng cổ trong truyền thuyết.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mọi người không khỏi rời mắt sang Tô Tú đang cầm kiếm và Huyền Bồng chân quân đang chạm vào kiếm. Hóa ra người Tô sư muội yêu không phải là Bạch Đằng mà là sư phụ của Bạch Đằng!
Lại còn yêu đến độ có thể cảm động kiếm thần và gỡ bỏ phong ấn thành công!
Trong ánh mắt phức tạp khó hiểu khắp bốn bể, Tô Tú cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kiệt sức ngất xỉu. Huyền Bồng chân quân đưa tay đẩy kiếm ra, đỡ lấy Tô Tú vừa ngất xỉu.
HẾT CHƯƠNG 51
Danh sách chương