Edit: Dương Lam
Nói gì đây cũng là chuyện riêng của Liêm Đường, cả ba đều chỉ gợi ra rồi thôi chứ không lanh chanh can thiệp vào quá sâu, mới chốc lát mà ai nấy đều biến mất tăm như gió cuốn. Đương nhiên, trong lòng thì vẫn hi vọng tên này kịp ghìm cương trước vực sâu, chớ nên sa đà vào quan hệ nam nữ bất chính.
Cảm xúc của Trình Tân bây giờ, một là chột dạ, hai là tan vỡ, ba là hóa đá... Đá đến độ chân trước chân sau như dính chặt vào nhau, suýt chút đã té kềnh ra đất.
Liêm Đường day trán đứng dậy, định về phòng ngủ xem thử.
Trình Tân cũng lẽo đẽo theo anh.
Liêm Đường mở máy tính, nhấp vào file A. Trong file là video được lưu tự động từ camera.
Ngồi xuống xem một hồi. Không thấy gì.
Liêm Đường định bụng đi tắm cái đã, lát nữa lại xem tiếp.
Đợi được đến lúc Liêm Đường vào phòng tắm, Trình Tân đã sợ xoắn cả đít.
Làm sao đây, làm sao đây? Chỉ lát nữa thôi, Liêm Đường đi ra cũng là giây phút lên đoạn đầu đài của cô rồi.
Cô vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích với anh thế nào.
Lắng tai nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Trình Tân hồi thần nhảy lên bàn, mắt đăm đăm vào bàn phím và chuột máy tính. Hai thứ này khó dùng hơn màn hình cảm ứng, với cái móng chân này của cô, sợ là không dễ điều khiển.
Cô nhất định phải xóa video này đi. Trình Tân động não nhớ lại ngày tháng Lãnh Trạc tới nhà, dồn sức ấn vào nút điều khiển trái phải trên bàn phím, cuối cùng cũng ra được đoạn video ngày hôm đó.
Kể ra, cô vẫn băn khoăn chuyện xóa hay không xóa này lắm. Vì nếu xóa rồi, há chẳng phải càng khó giải thích hơn ư? Tại sao chỉ duy có video của hôm đó là không thấy? Hẳn Liêm Đường sẽ càng nghi ngờ hơn ấy chứ.
Thôi, bất chấp vậy, cứ thủ tiêu hết đã rồi nói sau, có khi Liêm Đường vẫn còn hơi say, tìm không thấy video lại đâm lười không thèm xem nữa cũng nên.
Tiếng nước chảy đã dừng lại, Trình Tân cắn răng, dằn quyết tâm ấn mạnh vào nút xóa. Liền đó, một tiếng "ting" vang lên, kèm theo một khung thông báo nhỏ.
- - Mời nhập mật khẩu để xác nhận xóa.
Trình Tân ngu người.
Cái quái gì vậy, xóa có cái file tí hin thôi mà cũng đòi mật khẩu á?!
Đúng lúc Trình Tân đang phiền muộn chán đời, phía sau vang lên tiếng cánh cửa phòng tắm bật mở, tiếng bước chân của anh từng bước tiến gần.
Trình Tân hậm hực vừa đạp vừa giẫm lung tung lên bàn phím, ngụy tạo sự việc như mèo con phá phách.
Liêm Đường quấn khăn tắm trên đầu, dễ dàng dùng một tay tóm gọn Trình Tân nhét vào trong ngực: "Đừng phá nữa, tài liệu sẽ bị mày xóa sạch mất."
"Meo -- " Tôi...
Lúc này, quả thật Liêm Đường vẫn còn hơi chếnh choáng. Nhưng vừa tắm xong, đầu óc anh đã tỉnh táo lại chút ít. Vì vậy, khi thấy đoạn video đề ngày Lãnh Trạc mang đồ về nhà giúp mình đó đập thẳng vào mắt, anh lập tức click vào mở ra.
Vừa nhẩm tính khoảng thời gian Lãnh Trạc tới nhà, rồi tua nhanh tới khúc đó.
Liền đó, anh thấy một người xa lạ đột ngột xuất hiện trong nhà mình? Tai, và đuôi? Mặc quần áo của anh?
Để chân trần ngang dọc trên hành lang, còn mò vào bếp? Tua tiếp, cô gái đó đã quay về phòng ngủ, đồng thời, Lãnh Trạc cũng vừa đang xách túi đồ tiến vào phòng khách.
Liêm Đường chia đôi màn hình, xem cùng lúc cả hai đoạn phim, quan sát những thay đổi xảy ra dưới ống kính.
Lãnh Trạc dáo dác ngó vào phòng bếp. Liêm Đường đoán rằng, nhiều khả năng tên trộm cả gan làm bậy đó còn đã dùng phòng bếp để làm đồ ăn hoặc thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Trạc.
Liêm Đường day trán suy tư, lại tua ngược lại đoạn đầu, xem thử xem có phải mình bị hoa mắt hay không. Tua rồi, đúng là trong video có xuất hiện một người mặc quần áo của anh thật.
Tuy không thấy mặt, nhưng từ dáng người, nhất định là một cô gái.
Khom người, phe phẩy đuôi?
Người này là ai?
Còn to gan như vậy?
Có thể khiến Lãnh Trạc bỏ đi thẳng mà không chút nghi ngờ?
Qua nhiều ngày như vậy mới nói với anh?
Còn mắng anh bao gái nữa chứ.
Cái đám thần kinh này, hóa ra lại nghĩ về mình ti tiện thế đấy.
Trong mắt Liêm Đường, đôi tai và cái đuôi này, nhất định là giả, là sở thích quái đản của tên trộm kia.
Anh kiên nhẫn xem tiếp, liền đó phát hiện, từ sau khi tên trộm kia lẻn vào phòng anh thì chưa từng đi ra.
Liêm Đường nghiêm mặt quan sát video thật kĩ, nghiền ngẫm hồi lâu.
Trình Tân thì càng lúc càng căng thẳng, chỉ biết co cứng trong lòng Liêm Đường không dám động cựa.
Liền đó, Liêm Đường đứng lên.
Đi tới bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ. Anh mở cửa, bước ra ban công lộ thiên phía ngoài, cúi đầu ước lượng, chẳng lẽ tên trộm đó trốn ra từ lối này?
Nếu không thì sao có thể tự dưng biến mất được.
Tuy là so với những tầng trên thì tầng 6 vẫn không phải quá cao, nhưng đối với một cô gái, đây chắc chắn không phải một vị trí thấp.
Nghĩ thế, Liêm Đường sực nhớ tới lúc mình quay về hôm ấy. Hai món đồ vứt tứ tán trên đất đó... Hóa ra là do kẻ trộm gây ra.
Liêm Đường bỗng nghĩ mà sợ, lập tức hoảng hồn tìm kiếm Trình Tân trong ngực: "Nhóc có thấy tên trộm vào nhà mình không?"
Trình Tân:???
"Meo?"
"Trong nhà bị một nữ tặc đột nhập, nhưng hình như... cũng không trộm đi thứ gì..." Liêm Đường không tài nào đoán được, rốt cuộc tên trộm lẻn vào nhà anh, mặc quần áo của anh, dùng phòng bếp của anh, còn đeo cả tai và đuôi này đang giở trò quỷ gì...
Chẳng lẽ đang điều tra mục tiêu?
Trình Tân trợn trắng mắt: Đừng có nghĩ oan cho tôi thế chứ! Tôi không phải trộm đâu nha!
Liêm Đường xem xong liền tắt khung trình chiếu đi, sau đó cắt ra vài tấm hình ghi lại hình ảnh tên trộm kia lưu vào điện thoại, định bụng để mai mang đi dằn vặt ba thằng bạn nông cạn của mình. Ngoài ra, ngày mai anh còn tính đi gặp ban quản lý kiểm tra thử, nhân tiện hỏi một vài vấn đề.
Ví dụ như, gần đây có người khả nghi nào xuất hiện trong tiểu khu hay không?
Yêu cầu bảo vệ tăng cường tuần tra v.v...
Liêm Đường vừa sấy tóc vừa suy nghĩ, luôn cảm thấy cách giải thích này quá nhiều sơ hở?
Nào có loại ăn trộm thế chứ?
Dù Liêm Đường có hoang tưởng đi nữa cũng không tưởng tượng ra nổi thiếu nữ mang tai mèo kia chính là mèo cưng nhà mình. Hiện giờ, trong đầu anh cứ tua đi tua lại: "Có trộm vào nhà... Nên mình bị hiểu lầm là sa đọa bao gái..."
Sấy tóc xong, Liêm Đường cố ép mình trục xuất tất cả mọi suy nghĩ ra khỏi đầu. Anh buồn ngủ rồi.
Chừng nào dậy tính tiếp.
Ngay thời điểm anh vừa nhắm mắt và sắp sửa chìm vào mộng đẹp, một tia sáng bất chợt lóe lên trong óc.
Vì đang nuôi mèo nên, trước khi đi đâu, anh đều kiểm tra cửa nẻo kĩ càng. Anh dám khẳng định rằng, cửa sổ sát đất đã được khóa kín từ bên trong...
Vậy trộm vào nhà bằng cách nào?
Lạ thật.
Ngày mai, nhất định phải qua chỗ quản lý xem thử mới được.
Nhờ có tí hơi men, vừa nằm xuống Liêm Đường đã lập tức say giấc. Nhưng Trình Tân thì lại không sao chợp mắt được.
Phải là khóc không ra nước mắt luôn ấy chứ. Anh trai đẹp trai nghi cô là ăn trộm rồi kìa.
Chỉ tức giờ cô không trong thân người. Bằng không, cô nhất định phải lập tức biến hình, khai sáng cho anh hay. Cô, còn lâu mới là ăn trộm, nhá!
Hôm sau, Liêm Đường tỉnh lại với cái đầu nặng trịch như đội đá, miệng nóng lưỡi khô. Lúc đi rót nước, thậm chí anh còn không nhớ gì về chuyện tối hôm trước.
Đợi rửa mặt, ăn sáng xong, Liêm Đường đi thẳng tới phòng quản lý, kiểm tra camera theo dõi ngày đó. Đích thực không thấy người nào khả nghi, cũng không có cô gái đeo tai mèo nào xuất hiện tại tất cả những chỗ đặt camera của tòa nhà. Mà đừng nói tới cô gái mang tai mèo, đến cả một cô gái hơi lạ thường thôi cũng chẳng thấy bóng.
Càng thêm khẳng định một giả thiết.
Vậy là hôm đó, anh đã khóa kĩ cửa sổ sát đất thật. Nhưng thế thì cô gái kia đã chui ra từ khe ngách nào?
Chẳng lẽ, bây giờ trộm cướp đã chế được công cụ phá khóa mới?
Chuyện này, mặc dù anh nghĩ mãi không hiểu nhưng vẫn không có ý định báo cảnh sát. Kể ra, ai sẽ tin vào cái sự hoang đường này chứ. Thậm chí, đến chính bản thân anh cũng cảm thấy nói là mình tự ngụy tạo video giả chọc cảnh sát còn có lý hơn.
Hơn nữa, anh cũng không muốn mang chuyện này ra cho mọi người mổ xẻ làm gì. Lúc trước, vì Tiểu Tiểu mà tên anh đã trở nên khá nổi trên mạng, dẫn tới không ít người hoài nghi đó là do anh tự tạo tin đồn để PR. Nếu giờ báo cảnh sát, không chừng những người đang vu vơ bóng gió kia sẽ càng đoan chắc vào giả thuyết phiến diện đó.
Với lại, tên trộm này... Thủ đoạn thực sự xuất thần nhập hóa, đến mặt mũi ra sao cũng không thể nhìn rõ, lại nói, chỉ qua video thì không thể chứng mình được người đó là trộm cướp gì. Dù sao, các thứ đồ đạc, tài liệu đều vẫn còn nguyên, chỉ là có mấy bộ quần áo bị bẩn... Báo cảnh sát cũng vô ích.
Mặc cho Liêm Đường phân tích thế nào, lý giải ra sao, anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này hết sức kì lạ.
Ngay thời điểm anh đang trăm mối khó giải, đám Dịch Viễn Sơn đã loi ngoi vào group truy hỏi.
Dịch Viễn Sơn: Chắc giờ có thể cho bọn này một lời giải thích rồi nhỉ.
Lãnh Trạc: Ngồi chờ.
Chương Kính Chi: Chờ.
Liêm Đường: Nếu tớ nói là tớ không biết người đó, chắc các cậu không tin. Nhưng tớ thực sự không nhận ra người mặc đồ của tớ, xuất hiện trong nhà tớ đó là ai thật.
Lãnh Trạc: Còn nấu ăn trong bếp nhà cậu...
Dựa trên hiểu biết của cả đám về Liêm Đường, chỉ cần anh nói không quen, vậy tức là không quen thật. Bởi vì nếu như anh thật sự bao gái, tuy có thể không chủ động tiết lộ với họ nhưng nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ thẳng thắn khai ra chứ không cố tình giấu giếm thế này. Đây thực sự không phải phong cách vốn có của thằng bạn thân họ biết.
Dịch Viễn Sơn: Vậy là trộm... Cậu có bảo cảnh sát không?
Chương Kính Chi: Đệt, trộm cướp bây giờ còn huênh hoang thế cơ á?
Liêm Đường: Tớ cũng thấy tên này quá tự phụ. Nhưng kì lạ hơn là sau khi cô ta vào phòng tớ thì không hề thấy đi ra nữa. Lúc đầu tớ đoán cô ta lẻn vào từ ban công, nhưng lần nào ra ngoài tớ cũng khóa kĩ các cửa, dù gì Tiểu Tiểu cũng bị lạc hai lần rồi mà... Nên mới chú ý những việc này hơn hẳn.
Cứ thế, bốn người thảo luận rất lâu. Nhưng sau cùng vẫn không cho ra được kết luận nào.
Đương nhiên cũng có liên tưởng tới "Chắc là ma chăng?", còn là kiểu ma hài trong mấy bộ phim, xuất hiện để chọc phá con người gì đó.
Nhưng cả hội đều là người theo thuyết vô thần nên dù có nhắc tới, thì cũng chỉ đùa giỡn vài câu rồi cho qua chứ không thực sự nghiêm túc.
Liêm Đường lại càng không tin.
Trong lúc ấy, Trình Tân vẫn ở nhà thấp thỏm chờ đợi, từng phút giây đều như cực hình.
Cô suy đi tính lại. Liệu có nên thành khẩn thú tội không, hay cứ kéo được bao lâu thì kéo?
Đúng lúc đang tính giấu giếm tiếp, cô bỗng biến lại thành người.
Liêm Đường về nhà, mở cửa phòng ngủ. Trên giường, một cô gái đang ngồi đó.
Tai mèo, đuôi mèo. Được lắm.
Tên trộm lớn lối này.
Cô nàng vẫn y như lần trước. Vẫn mặc đồ của anh, vẫn mang đôi tai và cái đuôi mèo đó. Thậm chí, lần này cô ta còn không thèm trốn đi mà vẫn ngồi chễm chệ trên giường anh.
Nhưng đôi mắt lại ẩn chứa vẻ nhút nhát rụt rè, hoàn toàn đối lập với bản tính phách lối bề ngoài.
Liêm Đường quét mắt nhìn một lượt căn phòng, chất vấn thiếu nữ - với đôi tai mèo - ngồi trên giường: "Đồng bọn của cô ở đâu?" Trông vẻ mặt cô nàng bình tĩnh như vậy, không trốn không kêu, hiển nhiên là đến có chuẩn bị, không chừng kẻ đi cùng cô ta còn đang trốn ở xó xỉnh nào đó cũng nên.
Nghe vậy, Trình Tân ủ rũ cúi đầu, tay bóp chặt lấy đuôi mình? Cô phải nói gì đây? Cô phải trả lời thế nào?! Làm sao đây?!
Trời ơi, khó rồi đây!
"Tôi... không có... đồng bọn..."
Giọng cô gái có vẻ rất quen... Liêm Đường hơi nhíu mày. Hình như, giọng nói này, anh đã từng nghe ở đâu rồi?
Nói gì đây cũng là chuyện riêng của Liêm Đường, cả ba đều chỉ gợi ra rồi thôi chứ không lanh chanh can thiệp vào quá sâu, mới chốc lát mà ai nấy đều biến mất tăm như gió cuốn. Đương nhiên, trong lòng thì vẫn hi vọng tên này kịp ghìm cương trước vực sâu, chớ nên sa đà vào quan hệ nam nữ bất chính.
Cảm xúc của Trình Tân bây giờ, một là chột dạ, hai là tan vỡ, ba là hóa đá... Đá đến độ chân trước chân sau như dính chặt vào nhau, suýt chút đã té kềnh ra đất.
Liêm Đường day trán đứng dậy, định về phòng ngủ xem thử.
Trình Tân cũng lẽo đẽo theo anh.
Liêm Đường mở máy tính, nhấp vào file A. Trong file là video được lưu tự động từ camera.
Ngồi xuống xem một hồi. Không thấy gì.
Liêm Đường định bụng đi tắm cái đã, lát nữa lại xem tiếp.
Đợi được đến lúc Liêm Đường vào phòng tắm, Trình Tân đã sợ xoắn cả đít.
Làm sao đây, làm sao đây? Chỉ lát nữa thôi, Liêm Đường đi ra cũng là giây phút lên đoạn đầu đài của cô rồi.
Cô vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích với anh thế nào.
Lắng tai nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Trình Tân hồi thần nhảy lên bàn, mắt đăm đăm vào bàn phím và chuột máy tính. Hai thứ này khó dùng hơn màn hình cảm ứng, với cái móng chân này của cô, sợ là không dễ điều khiển.
Cô nhất định phải xóa video này đi. Trình Tân động não nhớ lại ngày tháng Lãnh Trạc tới nhà, dồn sức ấn vào nút điều khiển trái phải trên bàn phím, cuối cùng cũng ra được đoạn video ngày hôm đó.
Kể ra, cô vẫn băn khoăn chuyện xóa hay không xóa này lắm. Vì nếu xóa rồi, há chẳng phải càng khó giải thích hơn ư? Tại sao chỉ duy có video của hôm đó là không thấy? Hẳn Liêm Đường sẽ càng nghi ngờ hơn ấy chứ.
Thôi, bất chấp vậy, cứ thủ tiêu hết đã rồi nói sau, có khi Liêm Đường vẫn còn hơi say, tìm không thấy video lại đâm lười không thèm xem nữa cũng nên.
Tiếng nước chảy đã dừng lại, Trình Tân cắn răng, dằn quyết tâm ấn mạnh vào nút xóa. Liền đó, một tiếng "ting" vang lên, kèm theo một khung thông báo nhỏ.
- - Mời nhập mật khẩu để xác nhận xóa.
Trình Tân ngu người.
Cái quái gì vậy, xóa có cái file tí hin thôi mà cũng đòi mật khẩu á?!
Đúng lúc Trình Tân đang phiền muộn chán đời, phía sau vang lên tiếng cánh cửa phòng tắm bật mở, tiếng bước chân của anh từng bước tiến gần.
Trình Tân hậm hực vừa đạp vừa giẫm lung tung lên bàn phím, ngụy tạo sự việc như mèo con phá phách.
Liêm Đường quấn khăn tắm trên đầu, dễ dàng dùng một tay tóm gọn Trình Tân nhét vào trong ngực: "Đừng phá nữa, tài liệu sẽ bị mày xóa sạch mất."
"Meo -- " Tôi...
Lúc này, quả thật Liêm Đường vẫn còn hơi chếnh choáng. Nhưng vừa tắm xong, đầu óc anh đã tỉnh táo lại chút ít. Vì vậy, khi thấy đoạn video đề ngày Lãnh Trạc mang đồ về nhà giúp mình đó đập thẳng vào mắt, anh lập tức click vào mở ra.
Vừa nhẩm tính khoảng thời gian Lãnh Trạc tới nhà, rồi tua nhanh tới khúc đó.
Liền đó, anh thấy một người xa lạ đột ngột xuất hiện trong nhà mình? Tai, và đuôi? Mặc quần áo của anh?
Để chân trần ngang dọc trên hành lang, còn mò vào bếp? Tua tiếp, cô gái đó đã quay về phòng ngủ, đồng thời, Lãnh Trạc cũng vừa đang xách túi đồ tiến vào phòng khách.
Liêm Đường chia đôi màn hình, xem cùng lúc cả hai đoạn phim, quan sát những thay đổi xảy ra dưới ống kính.
Lãnh Trạc dáo dác ngó vào phòng bếp. Liêm Đường đoán rằng, nhiều khả năng tên trộm cả gan làm bậy đó còn đã dùng phòng bếp để làm đồ ăn hoặc thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Trạc.
Liêm Đường day trán suy tư, lại tua ngược lại đoạn đầu, xem thử xem có phải mình bị hoa mắt hay không. Tua rồi, đúng là trong video có xuất hiện một người mặc quần áo của anh thật.
Tuy không thấy mặt, nhưng từ dáng người, nhất định là một cô gái.
Khom người, phe phẩy đuôi?
Người này là ai?
Còn to gan như vậy?
Có thể khiến Lãnh Trạc bỏ đi thẳng mà không chút nghi ngờ?
Qua nhiều ngày như vậy mới nói với anh?
Còn mắng anh bao gái nữa chứ.
Cái đám thần kinh này, hóa ra lại nghĩ về mình ti tiện thế đấy.
Trong mắt Liêm Đường, đôi tai và cái đuôi này, nhất định là giả, là sở thích quái đản của tên trộm kia.
Anh kiên nhẫn xem tiếp, liền đó phát hiện, từ sau khi tên trộm kia lẻn vào phòng anh thì chưa từng đi ra.
Liêm Đường nghiêm mặt quan sát video thật kĩ, nghiền ngẫm hồi lâu.
Trình Tân thì càng lúc càng căng thẳng, chỉ biết co cứng trong lòng Liêm Đường không dám động cựa.
Liền đó, Liêm Đường đứng lên.
Đi tới bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ. Anh mở cửa, bước ra ban công lộ thiên phía ngoài, cúi đầu ước lượng, chẳng lẽ tên trộm đó trốn ra từ lối này?
Nếu không thì sao có thể tự dưng biến mất được.
Tuy là so với những tầng trên thì tầng 6 vẫn không phải quá cao, nhưng đối với một cô gái, đây chắc chắn không phải một vị trí thấp.
Nghĩ thế, Liêm Đường sực nhớ tới lúc mình quay về hôm ấy. Hai món đồ vứt tứ tán trên đất đó... Hóa ra là do kẻ trộm gây ra.
Liêm Đường bỗng nghĩ mà sợ, lập tức hoảng hồn tìm kiếm Trình Tân trong ngực: "Nhóc có thấy tên trộm vào nhà mình không?"
Trình Tân:???
"Meo?"
"Trong nhà bị một nữ tặc đột nhập, nhưng hình như... cũng không trộm đi thứ gì..." Liêm Đường không tài nào đoán được, rốt cuộc tên trộm lẻn vào nhà anh, mặc quần áo của anh, dùng phòng bếp của anh, còn đeo cả tai và đuôi này đang giở trò quỷ gì...
Chẳng lẽ đang điều tra mục tiêu?
Trình Tân trợn trắng mắt: Đừng có nghĩ oan cho tôi thế chứ! Tôi không phải trộm đâu nha!
Liêm Đường xem xong liền tắt khung trình chiếu đi, sau đó cắt ra vài tấm hình ghi lại hình ảnh tên trộm kia lưu vào điện thoại, định bụng để mai mang đi dằn vặt ba thằng bạn nông cạn của mình. Ngoài ra, ngày mai anh còn tính đi gặp ban quản lý kiểm tra thử, nhân tiện hỏi một vài vấn đề.
Ví dụ như, gần đây có người khả nghi nào xuất hiện trong tiểu khu hay không?
Yêu cầu bảo vệ tăng cường tuần tra v.v...
Liêm Đường vừa sấy tóc vừa suy nghĩ, luôn cảm thấy cách giải thích này quá nhiều sơ hở?
Nào có loại ăn trộm thế chứ?
Dù Liêm Đường có hoang tưởng đi nữa cũng không tưởng tượng ra nổi thiếu nữ mang tai mèo kia chính là mèo cưng nhà mình. Hiện giờ, trong đầu anh cứ tua đi tua lại: "Có trộm vào nhà... Nên mình bị hiểu lầm là sa đọa bao gái..."
Sấy tóc xong, Liêm Đường cố ép mình trục xuất tất cả mọi suy nghĩ ra khỏi đầu. Anh buồn ngủ rồi.
Chừng nào dậy tính tiếp.
Ngay thời điểm anh vừa nhắm mắt và sắp sửa chìm vào mộng đẹp, một tia sáng bất chợt lóe lên trong óc.
Vì đang nuôi mèo nên, trước khi đi đâu, anh đều kiểm tra cửa nẻo kĩ càng. Anh dám khẳng định rằng, cửa sổ sát đất đã được khóa kín từ bên trong...
Vậy trộm vào nhà bằng cách nào?
Lạ thật.
Ngày mai, nhất định phải qua chỗ quản lý xem thử mới được.
Nhờ có tí hơi men, vừa nằm xuống Liêm Đường đã lập tức say giấc. Nhưng Trình Tân thì lại không sao chợp mắt được.
Phải là khóc không ra nước mắt luôn ấy chứ. Anh trai đẹp trai nghi cô là ăn trộm rồi kìa.
Chỉ tức giờ cô không trong thân người. Bằng không, cô nhất định phải lập tức biến hình, khai sáng cho anh hay. Cô, còn lâu mới là ăn trộm, nhá!
Hôm sau, Liêm Đường tỉnh lại với cái đầu nặng trịch như đội đá, miệng nóng lưỡi khô. Lúc đi rót nước, thậm chí anh còn không nhớ gì về chuyện tối hôm trước.
Đợi rửa mặt, ăn sáng xong, Liêm Đường đi thẳng tới phòng quản lý, kiểm tra camera theo dõi ngày đó. Đích thực không thấy người nào khả nghi, cũng không có cô gái đeo tai mèo nào xuất hiện tại tất cả những chỗ đặt camera của tòa nhà. Mà đừng nói tới cô gái mang tai mèo, đến cả một cô gái hơi lạ thường thôi cũng chẳng thấy bóng.
Càng thêm khẳng định một giả thiết.
Vậy là hôm đó, anh đã khóa kĩ cửa sổ sát đất thật. Nhưng thế thì cô gái kia đã chui ra từ khe ngách nào?
Chẳng lẽ, bây giờ trộm cướp đã chế được công cụ phá khóa mới?
Chuyện này, mặc dù anh nghĩ mãi không hiểu nhưng vẫn không có ý định báo cảnh sát. Kể ra, ai sẽ tin vào cái sự hoang đường này chứ. Thậm chí, đến chính bản thân anh cũng cảm thấy nói là mình tự ngụy tạo video giả chọc cảnh sát còn có lý hơn.
Hơn nữa, anh cũng không muốn mang chuyện này ra cho mọi người mổ xẻ làm gì. Lúc trước, vì Tiểu Tiểu mà tên anh đã trở nên khá nổi trên mạng, dẫn tới không ít người hoài nghi đó là do anh tự tạo tin đồn để PR. Nếu giờ báo cảnh sát, không chừng những người đang vu vơ bóng gió kia sẽ càng đoan chắc vào giả thuyết phiến diện đó.
Với lại, tên trộm này... Thủ đoạn thực sự xuất thần nhập hóa, đến mặt mũi ra sao cũng không thể nhìn rõ, lại nói, chỉ qua video thì không thể chứng mình được người đó là trộm cướp gì. Dù sao, các thứ đồ đạc, tài liệu đều vẫn còn nguyên, chỉ là có mấy bộ quần áo bị bẩn... Báo cảnh sát cũng vô ích.
Mặc cho Liêm Đường phân tích thế nào, lý giải ra sao, anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này hết sức kì lạ.
Ngay thời điểm anh đang trăm mối khó giải, đám Dịch Viễn Sơn đã loi ngoi vào group truy hỏi.
Dịch Viễn Sơn: Chắc giờ có thể cho bọn này một lời giải thích rồi nhỉ.
Lãnh Trạc: Ngồi chờ.
Chương Kính Chi: Chờ.
Liêm Đường: Nếu tớ nói là tớ không biết người đó, chắc các cậu không tin. Nhưng tớ thực sự không nhận ra người mặc đồ của tớ, xuất hiện trong nhà tớ đó là ai thật.
Lãnh Trạc: Còn nấu ăn trong bếp nhà cậu...
Dựa trên hiểu biết của cả đám về Liêm Đường, chỉ cần anh nói không quen, vậy tức là không quen thật. Bởi vì nếu như anh thật sự bao gái, tuy có thể không chủ động tiết lộ với họ nhưng nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ thẳng thắn khai ra chứ không cố tình giấu giếm thế này. Đây thực sự không phải phong cách vốn có của thằng bạn thân họ biết.
Dịch Viễn Sơn: Vậy là trộm... Cậu có bảo cảnh sát không?
Chương Kính Chi: Đệt, trộm cướp bây giờ còn huênh hoang thế cơ á?
Liêm Đường: Tớ cũng thấy tên này quá tự phụ. Nhưng kì lạ hơn là sau khi cô ta vào phòng tớ thì không hề thấy đi ra nữa. Lúc đầu tớ đoán cô ta lẻn vào từ ban công, nhưng lần nào ra ngoài tớ cũng khóa kĩ các cửa, dù gì Tiểu Tiểu cũng bị lạc hai lần rồi mà... Nên mới chú ý những việc này hơn hẳn.
Cứ thế, bốn người thảo luận rất lâu. Nhưng sau cùng vẫn không cho ra được kết luận nào.
Đương nhiên cũng có liên tưởng tới "Chắc là ma chăng?", còn là kiểu ma hài trong mấy bộ phim, xuất hiện để chọc phá con người gì đó.
Nhưng cả hội đều là người theo thuyết vô thần nên dù có nhắc tới, thì cũng chỉ đùa giỡn vài câu rồi cho qua chứ không thực sự nghiêm túc.
Liêm Đường lại càng không tin.
Trong lúc ấy, Trình Tân vẫn ở nhà thấp thỏm chờ đợi, từng phút giây đều như cực hình.
Cô suy đi tính lại. Liệu có nên thành khẩn thú tội không, hay cứ kéo được bao lâu thì kéo?
Đúng lúc đang tính giấu giếm tiếp, cô bỗng biến lại thành người.
Liêm Đường về nhà, mở cửa phòng ngủ. Trên giường, một cô gái đang ngồi đó.
Tai mèo, đuôi mèo. Được lắm.
Tên trộm lớn lối này.
Cô nàng vẫn y như lần trước. Vẫn mặc đồ của anh, vẫn mang đôi tai và cái đuôi mèo đó. Thậm chí, lần này cô ta còn không thèm trốn đi mà vẫn ngồi chễm chệ trên giường anh.
Nhưng đôi mắt lại ẩn chứa vẻ nhút nhát rụt rè, hoàn toàn đối lập với bản tính phách lối bề ngoài.
Liêm Đường quét mắt nhìn một lượt căn phòng, chất vấn thiếu nữ - với đôi tai mèo - ngồi trên giường: "Đồng bọn của cô ở đâu?" Trông vẻ mặt cô nàng bình tĩnh như vậy, không trốn không kêu, hiển nhiên là đến có chuẩn bị, không chừng kẻ đi cùng cô ta còn đang trốn ở xó xỉnh nào đó cũng nên.
Nghe vậy, Trình Tân ủ rũ cúi đầu, tay bóp chặt lấy đuôi mình? Cô phải nói gì đây? Cô phải trả lời thế nào?! Làm sao đây?!
Trời ơi, khó rồi đây!
"Tôi... không có... đồng bọn..."
Giọng cô gái có vẻ rất quen... Liêm Đường hơi nhíu mày. Hình như, giọng nói này, anh đã từng nghe ở đâu rồi?
Danh sách chương