Biên tập: R Bê Đê
"... dưới ánh mặt trời làn da nó trắng bệch, đôi mắt nổi lên tơ máu đỏ ngầu, đó đã không còn là em trai cô nữa rồi."
Lê Chấn và Phương Hoà tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy vào sâu trong rừng cây, cách nhà cũ một đoạn khá xa.
Lê Nguyệt không biết bọn họ đã chạy đi đâu nhưng khi cô đến gần ngôi nhà cũ bị san bằng thì thấy được một chiếc xe việt dã đỗ ở ven đường, nhìn cái xe dính đầy máu tang thi kia, lúc nhìn thấy đống đồ dùng trong xe, cô không nhịn được khóc rống lên.
Đối với Lê Nguyệt, mấy ngày nay giống như ác mộng kinh hoàng vậy, ngay từ đầu lúc Lê Chấn bảo cô về nhà cũ, cô lo lắng Lê Chấn gặp chuyện gì, buổi chiều bàn bạc với chồng cô Lương Bằng Phi trở về nhà cũ. Sau khi tới nơi, bọn họ đêm đó đi ngủ sớm.
Không nghĩ tới ngày hôm sau chính là địa ngục trần gian.
Cô hôm đó ngủ dậy đầu hơi đau, không rời giường sớm, còn chồng cô thì dậy sớm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, không bao lâu sau trở về với vẻ mặt hoảng sợ, hắn đóng chặt cửa, sau đó dùng điện thoại di động tra cứu gì đó, sắc mặt khó coi đi đi lại lại trong phòng, nhìn cô muốn nói lại thôi.
Nhưng lúc đó cô quá đau đầu, nên cũng chỉ hỏi Lương Bằng Phi có chuyện gì, rồi cơn đau ở bụng kéo tới, có vẻ bé con trong bụng cô muốn chui ra sớm.
Nhưng mà kì lạ là Lương Bằng Phi không có ý định đưa cô vào bệnh viện, mà chuẩn bị đồ đạc, chuẩn bị chỗ sinh cho cô.
Khi đó, cô còn nói đùa. "Chồng à, dù anh là bác sĩ thật nhưng anh không biết đỡ đẻ đâu."
Lương Bằng Phi hai tay run lên, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói. "Ngoan, chúng ta ở nhà sinh con."
Lê Nguyệt lúc đó không thấy được sự thay đổi trong lời nói của hắn, vả lại tường ở nhà cũ cách âm không tốt lắm, kiểu gạch xanh không thể cách âm giống tường bê tông được, Lê Nguyệt bây giờ nghe được âm thanh bên ngoài, tiếng hơi thở nặng nề, tiếng cắn xé, có cả tiếng người la hét thảm thiết.
Lê Nguyệt chịu đựng cơn đau, hỏi Lương Bằng Phi xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nói.
"Không có chuyện gì. Em chỉ cần sinh con an toàn, những việc khác chồng em sẽ gánh hết."
Lời này nếu là trước kia, Lê Nguyệt nghe thấy sẽ trêu hắn hai câu, nói cái gì không biết, nghe gia trưởng quá đấy, nhưng cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, tầm mắt mơ hồ, giống như phát sốt.
Tiếp theo có chuyện gì cô không nhớ rõ, chỉ biết cả người cô vừa nóng vừa đau, lúc cô tỉnh lại thì thấy Lương Bằng Phi trong tay cầm gậy gộc, liều mạng đánh những sinh vật khủng bố đang xông vào cửa.
Những người đó đều là những hàng xóm ở gần đây, thường xuyên giúp họ dọn dẹp nhà cũ, bây giờ lại đang há mồm thở nặng nề, hàm răng lộ ra ngoài, da bên miệng đã bong tróc đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu không có ý thức, động tác cứng đờ nhưng mạnh vô cùng xông vào bên trong
Lê Nguyệt nhìn tình cảnh trước mắt sợ hãi che miệng, cử động thân thể lùi lại phía sau thì thấy bên người mình có thứ gì đó ấm nóng, Lê Nguyệt nhìn sang thì thấy một bé con đang an ổn ngủ, Lê Nguyệt cắn răng, ôm lấy đứa con mới sinh của mình.
Cô không có thời gian nghĩ xem trong lúc mình mất ý thức đã sinh con như thế nào, cô từ trên giường đứng dậy, ngạc nhiên phát hiện bản thân không hề thấy mệt mỏi.
Nếu không phải bây giờ không thích hợp, Lê Nguyệt muốn hỏi Lương Bằng Phi rằng chuyện cô sinh con hình như là giả.
Lê Nguyệt muốn chạy tớ giúp đỡ Lương Bằng Phi thì thấy hắn cầm gậy đập vào cổ sinh vật đáng sợ kia, máu đen bắn đầy người, hắn quay đầu gào lên. "Đừng qua đây!"
Đây là câu cuối cùng Lương Bằng Phi nói với Lê Nguyệt.
Tiếp theo là cảnh tượng mà Lê Nguyệt cả đời này cũng không quên được, một người quái dị cao lớn xuất hiện, đẩy cửa ra tóm được Lương Bằng Phi, há mồm to như chậu máu, cắn xuống.
Lê Nguyệt cảm thấy thế giới như sụp đổ, những gì cô thấy toàn là một màu máu.
Khi cô ôm được Lương Bằng Phi vào lòng thì ánh mắt hắn đã dần tối đi, cặp mặt ảm đạm nhìn thẳng vào cô, giống như không yên tâm bỏ cô lại, làm cho Lê Nguyệt đau đớn vô cùng.
Lê Nguyệt không biết mình đã ôm Lương Bằng Phi bao lâu, khi nghe được tiếng trẻ con khóc như tiếng mèo kêu mới hoàn hồn nhìn người trong lồng ngực đã không còn hơi ấm, Lê Nguyệt run rẩy vùi đầu vào cổ đầy máu của Lương Bằng Phi.
Nếu sớm hơn một chút, chỉ một giây thôi...
Lê Nguyệt kích phát dị năng kim loại, trong cơn tuyệt vọng đã phá náy tất cả những đồ đạc trong nhà, tính cả toàn bộ tường nhà, đều bị bóp méo phá huỷ.
Thật lâu sau, Lê Nguyệt run rẩy chậm rãi lau sạch những vết bẩn trên mặt Lương Bằng Phi, sau khi đặt thi thể của hắn an toàn mới ôm lấy đứa con của mình.
Nhìn thấy điện thoại bị ném sang một bên, Lê Nguyệt căng thẳng cầm điện thoại lên, xem những thứ Lương Bằng Phi tra cứu sáng nay, Lê Nguyệt mới biết được những người đáng sợ kia gọi là tang thi, bệnh dịch bùng nổ trên phạm vi thế giới. Cô còn thấy được cảnh ở bệnh viện của Lương Bằng Phi sáng nay, toàn bộ đều là hình ảnh của người cầu cứu và tang thi đáng sợ, toàn bộ bệnh viện rất hỗn loạn.
Lê Nguyệt nhắm mắt, ban đầu cô còn trách Lê Chấn tại sao lại bảo bọn họ đến nhà cũ để họ lâm vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát này, nhưng bây giờ cô thấy nếu không có Lê Chấn nhắc nhở, cô đến bệnh viện chờ sinh thì có khi còn không giữ được tính mạng.
Lê Nguyệt căng thẳng, khó khăn bấm điện thoại gọi cho Lê Chấn, trên đời này cô chỉ còn lại một người em trai là Lê Chấn thôi, nhưng trừ lần đầu tiên có người nhấc máy rồi sau đó tín hiệu liền bị ngắt, cô gọi bao nhiêu lần cũng không thể kết nối.
Điện thoại không có tín hiệu, Lê Nguyệt mông lung nhìn sang đứa con nhỏ của mình.
Lúc sau, Lê Nguyệt kiên cường chôn cất thi thể Lương Bằng Phi, sau đó ôm theo con nhỏ, liều mạng gϊếŧ tang thi, mong rằng Lê Chấn sớm tới cứu mẹ con cô.
Hôm nay, thức ăn cô mang theo đã cạn kiệt, Lê Nguyệt tìm xung quanh được một cái rổ lớn liền đặt con mình vào đó, xách ra ngoài tìm vật tư, nhưng tìm nửa ngày cô chỉ gặp được hai người đàn ông, nếu không phải Lê Nguyệt kích phát dị năng, có thể tấn công thì không biết hai tên kia có thể làm ra chuyện gì.
Cho nên khi trở về thấy nhà cũ bị phá huỷ, cô nghĩ là hai người đó làm nên hùng hổ đi vào, chửi to một tiếng mới phát hiện đó là một gương mặt cô quen thuộc, chính là em trai cô, nhưng gương mặt ấy lại là gương mặt bị tang thi hoá.
Nhìn em trai trước mắt, dưới ánh mặt trời làn da nó trắng bệch, đôi mắt nổi lên tơ máu đỏ ngầu, đó đã không còn là em trai cô nữa rồi.
Mấy ngày nay gϊếŧ tang thi, cô có thể nhận ra đặc trưng của bọn chúng, Lê Nguyệt lập tức tấn công, cô hận tang thi thấu xương, người rước mặt dù có là em trai cô, nhưng đã biến thành tang thi nên cô không thể không gϊếŧ.
Nhưng hiện tại cô nhìn một xe chất đầy đồ đạc này, cô không khống chế nổi cảm xúc.
Lê Chấn đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy để tới đây, nó nhất định là ở trên đường đi nhiễm phải virus, có phải nó đến chết vẫn còn nhớ phải tới tìm chị gái không? Phương Hoà lúc này đang ngồi xổm trên cây, sau khi kéo được Lê Chấn vào không gian ngâm nước hồ thì cậu ngồi ở trên này, nhìn Lê Nguyệt ở xa xa đang khóc, khóc vô cùng đau khổ khiến cậu cũng thấy buồn theo, nhưng cậu cũng không biết làm sao mới phải.
Nhìn Lê Nguyệt cả người gầy gò, Phương Hoà thò vuốt vào không gian vội vàng tìm một chút quần áo cô có thể mặc được, lại bắt một con cá dưới hồ, cậu định sẽ vào bếp hầm một nồi cá.
Nếu không phải Lê Chấn còn đang ngâm mình thì cậu cũng ngại không dám múa rìu qua mắt thợ, ngoại trừ xử lý cá rồi cho vào nồi hầm, cậu đúng thật là không biết nấu gì nữa.
May mắn là hồ nước trong không gian mới chuyển hoá một viên tinh hạch, dần trở nên trong veo như trước kia, cho nên con cá này dù không được nấu nướng công phu, chỉ đơn giản là hầm lên mùi cũng rất thơm, không có chút vị tanh nào.
Tuy rằng mùi vị vẫn kém xa cá bắt ở dòng suốt nhỏ trước kia, nhưng Phương Hoà ngửi ngửi chút lần đói bụng.
Phương Hoà thử mấy lần đều không nghĩ ra cách có thể múc cá ra ngoài nên dứt khoát đưa cho Lê Nguyệt cả nồi luôn, đu sao lúc trước càn quét siêu thị cậu cũng lấy rất nhiều, khi nào cần nấu thì đổi cái khác là được.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Phương Hoà dùng dị năng bay nhanh tới chỗ Lê Nguyệt, tốc độ nhanh còn có nệm thịt trợ giúp, động tác của cậu dường như không phát ra tiếng động nào, Phương Hoà chạy tới bên xe, mang đồ trong không gian ra đặt xuống rồi lập tức chạy đi.
Mấy ngày nay đều đi gϊếŧ tang thi đã cho Lê Nguyệt một bản năng cảnh giác, cô phát hiện một tiếng gió nhẹ liền ngừng khóc, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong không khí bay tới một mùi thơm, làm cô có hơi đói, mắt nhìn sang bên xe việt dã, dưới đất là một nồi canh cá đang bốc khói, Lê Nguyệt ngơ ra một hồi, nồi canh này ở đâu ra vậy?
Phương Hoà đứng từ xa thấy Lê Nguyệt nhìn nồi canh nửa ngày mới bê lên thì cậu xem như yên tâm. Không phải người ta bảo canh cá rất tốt cho người mới sinh sao, mong rằng có thể giúp Lê Nguyệt bồi bổ, vừa phải bảo vệ bản thân, vừa phải bảo vệ con nhỏ, cô đã rất vất vả rồi.
Chỉ là Lê Nguyệt cầm đồ lên xe, không biết cô có ăn ngay không, Phương Hoà không nhìn thấy.
Phương Hoà ngồi xổm trên cây, vuốt mèo xoa xoa lỗ tai, mặc kệ không cần biết Lê Nguyệt có ăn hay không, sau này cậu sẽ thường xuyên mang đô ăn sáng, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ nhưng vì con mình, hẳn là sẽ chậm rãi tiếp nhận.
Phương Hoà nhìn một lúc, thấy hình như Lê Nguyệt đang sắp xếp lại đồ trong xe thì chui vào không gian, nhân lúc này cậu phải nghiên cứu xem tại sao mình có thể nói chuyện, tránh cho những lúc quan trọng lại mất tiếng rất là đáng thương, nếu vừa rồi cậu có thể nói chuyện gì đã không xảy ra gì rồi.
Phương Hoà cảm thấy, lí do khiến mình có thể nói chuyện liên quan tới cái sức mạnh trong ngọc bích bám vào người cậu, cho nên vừa mới vào không gian, Phương Hoà đã tới chỗ cây đào ngay.
Phương Hoà ngồi xổm dưới tán cây, ngửa đầu nhìn cành lá xanh rờn thật sự không biết nên làm gì, bản năng mách bảo cậu phải tu luyện, tu luyện gì?
Thử rất nhiều phương pháp nhưng sau khi Phương Hoà leo lên cây thì mới cảm nhận được liên kết rõ ràng giữa cậu và miếng ngọc kia.
Những kí tự trong ngọc bích nhét đầy đầu Phương Hoà, những chữ viết kì lạ này không không hiểu, nhưng có một sơ đồ ở cuối chuỗi văn tự cậu có thể xem hiểu, ngồi khoanh chân, hít vào thở ra, ý là để cơ thể hấp thu linh khí đất trời?
Không quan tâm được nhiều như vậy, cậu quyết định thử đã rồi nói sau.
Nhưng nếu theo hình vẽ kia thì sẽ là hai vuốt mèo giơ lên trời, ngồi khoanh chân, nhưng mấy cái này rất khó làm với một con mèo như cậu, Phương Hoà loay hoay một lúc mới làm được một tư thế khá giống vậy, đôi chân trước và cái nệm thịt hình hoa mai hướng lên trên, hai chân sau thì cố gắng gác lên nhau, khoanh lại.
Nhưng dựa vào phương pháp ở giữa miếng ngọc bích thì hình như có gì đó không đúng, Phương Hoà cảm thấy như thiếu gì đó, chẳng lẽ do mình chỉ là một con mèo nên không có cách nào ngồi thiền tu luyện?
Phương Hoà mệt mỏi thả lỏng cơ thể, suy nghĩ nát óc không ra, cậu nghiên cứu kĩ những chữ và mình hiểu được trong văn tự cổ, mơ hồ cảm thấy phương pháp tu luyện này thật ra cần hai người mới có thể tu được?
Meo, có gì đó cứ cấn cấn ấy.
Nhưng Phương Hoà nghĩ kĩ thì thấy cũng đúng, chủ nhân không gian này không chỉ có cậu, còn có Lê Chấn nữa, cho nên ý nói trong văn tự là muốn cả hai bọn họ cùng tới đây.
Phương Hoà lại chạy đến hồ nước, ngoan ngoãn nhìn Lê Chấn đang ngâm mình.
Lê Chấn từ trong nước đi lên thì thấy được nhóc mèo con đang ngồi xổm, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng đứng đắn nhìn hắn khoả thân, chờ Lê Chấn xong cả người cậu mới thả lỏng, sau đó móng vuốt víu vào Lê Chấn.
Hấp thu xong năng lượng trong nước hồ thì Lê Chấn cũng đè xuống được cảm giác thèm ăn, đôi mắt cũng không còn tơ máu đỏ ngầu nữa, Phương Hoà nhảy lên vai hắn, vuốt mèo chỉ về hướng có đám sương trắng.
Lê Chấn biết bây giờ hắn chưa thể ra bên ngoài, cho nên đi theo hướng vuốt mèo chỉ, Lê Chấn và Phương Hoà tới dưới cây đào, sau đó mất thêm nửa ngày để Phương Hoà có thể dùng ngôn ngữ cơ thể, ý muốn Lê Chấn ngồi khoanh chân.
Sau đó, cậu là vô cùng gian nan ngồi tư thế vắt chéo chấn, sau đó cậu thử mấy lần nhưng không thể đặt vuốt mèo lên trên hai đầu gối như Lê Chấn, lúc Phương Hoà đang bực bội, đến cái văn tự này cũng bắt nạt mèo thì tay Lê Chấn cầm lấy vuốt mèo của cậu, mỗi tay cầm một chân.