Vương Hải Đông cảm thấy gần đây Cố Chi Thanh có chút lạ, vô cùng vô cùng lạ luôn.

Bình thường Cố Chi Thanh đều trưng cái bản mặt pocker, lãnh khốc, cách người ngàn dặm. Nhưng mấy nay Cố Chi Thanh lại mất tập trung, tan việc liền chạy về nhà, thường thì anh hay thay đổi vài tập tài liệu ép buộc công nhân tăng ca, nào giống hiện tại tan làm phi nhanh về ổ nhỏ.

Hai mươi phút trước khi tan ca, Vương Hải Đông rón ra rón rén trước cửa phòng làm việc Cố Chi Thanh, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa thuận lực mà mở, quả nhiên không khóa.

Hắn quay đầu nhìn lại xem có ai thấy mình không, kết quả chạm mắt cùng một đám công nhân.

Chúng công nhân:... Vương tổng như bị thiểu năng trí tuệ ý.

Vương Hải Đông: "Không làm việc đàng hoàng nhìn cái giề, đi đi đi." Quét ánh mắt sắc bén qua, các công nhân viên chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu trước dâm uy của hắn.

Vương Hải Đông hài lòng nhìn công nhân tiếp tục công việc, còn mình thì sao... thì đương nhiên là rón ra rón rén vào văn phòng Cố Chi Thanh rồi.

Cố Chi Thanh đang nhìn khung ảnh đối diện đến nhập thần, khóe miệng ngậm nét cười. Ánh mặt kia rõ ràng ba phần ái mộ, ba phần hân hoan, ba phần nhớ nhung, tốt... phần còn lại là một bộ thiếu nữ hoài xuân.

Vương Hải Đông bị cảnh tượng trước mắt dọa ngu người. Chẳng lẽ mùa xuân đến rồi, Cố Chi Thanh cũng phát xuân?

Hắn thu hồi vẻ mặt giật mình, đi dạo trước mặt anh, "Ấy dô ~ Cố tổng của chúng ta nhìn ảnh ai mà ngây ngẩn đấy? Tôi cũng phải ngắm chút."

Cố Chi Thanh đột nhiên bị Vương Hải Đông xuất hiện cắt đứt tâm tư, giận hờn lườm hắn một cái, không có tia lúng túng khi bị phát hiện.

Vương Hải Đông vừa đi vừa nói: "Có phải coi trọng ai không, nói đi, anh em giúp cậu theo đuổi."

Trước mặt Cố Chi Thanh bày ra mười mấy khung ảnh, to to nhỏ nhỏ chiếm không ít chỗ trên bàn anh.

Tất cả khung ảnh chỉ có một nhân vật chính, đó chính là Miểu Di.

Trong ảnh, nó hoặc chạy, hoặc nhảy, hoặc ngủ, choáng váng... phảng phất như một Miểu Di linh động lúc này xuất hiện trên bàn Cố Chi Thanh.

Vương Hải Đông kinh ngạc đến mức lưỡi muốn rụng mất, "Không... không phải chứ, nhân thú mến, khẩu vị nặng vậy sao?" Vuốt thẳng đầu lưỡi, hắn hỏi: "Không đúng, cậu không phải không thích loại này sao?"

Cố Chi Thanh chẳng muốn liếc hắn, giơ tay nhìn đồng hồ, tầm mắt lại chuyển về khung ảnh nói: "Ai cần cậu lo."

Cố Chi Thanh vô tình khiến Vương Hải Đông có phần oan ức, "Không phải vậy chứ, tôi có phải anh em của cậu không vậy?"

Đôi mắt Vương Hải Đông xoay tròn tựa hồ nghĩ điều gì đó, mở miệng nói rằng: "Cậu nuôi mèo rồi, còn nhóm anh em thì sao?"

"Không rảnh." Cố Chi Thanh đứng lên đem văn kiện dư thừa trên bàn bỏ vào tủ, vô tình cự tuyệt.

Vương Hải Đông lẽo đẽo đi theo, tự nhiên nói: "Đừng vô tình vậy chứ, tôi còn chưa nói mình bận bịu đây."

Cố Chi Thanh:... Anh xoay người muốn đi ra ngoài.

Vương Hải Đông cuống lên, qua kéo Cố Chi Thanh, đẩy anh lên ghế sa lon, "Anh em tôi còn chưa xin cậu điều gì, cậu giúp xíu đi!"

Cố Chi Thanh nhìn Vương Hải Đông một bộ không đáp ứng tôi sẽ không cho cậu đi, khổ não xoa xoa huyệt thái dương, miễn cưỡng nói: "Được rồi được rồi, cậu nói đi."

"Ờm, là như vậy. Tôi ấy mà, mới kết giao bạn gái, cô ấy nuôi một con mèo, nhưng gần đây có công tác, liền giao cho tôi chăm sóc, mèo kia nhỏ như vậy, tôi lại là thằng đàn ông vụng về sao chăm sóc? Tôi vốn cự tuyệt, nhưng cô ấy xin không dứt được, liền mơ hồ đáp ứng. Hiện tại con mèo kia bị tôi nuôi sắp chết rồi, cậu liền cứu anh em một mạng đi!" Vương Hải Đông bô bô nói một đống lớn, Cố Chi Thanh mặt thờ ơ không động lòng, hắn sắp quỳ xuống đến nơi.

"Phải nuôi mấy ngày?"

"Không lâu đâu, bốn ngày, bốn ngày thôi!" Thấy Cố Chi Thanh tựa như đáp ứng, hắn cảm động đến rơi lệ.

"Vậy... được rồi." Cố Chi Thanh miễn cưỡng đáp ứng, coi như tìm bạn tạm thời cho Miểu Miểu đi.

"Tốt tốt, cậu chờ tôi, tôi lập tức mang đến." Dứt lời như một làn khói chạy biến đi.

Cố Chi Thanh xấu hổ, cái tên này còn mang đến công ty, như sợ đặt trong nhà nó sẽ chết đi vậy.

...

Cố Chi Thanh cầm hộp đựng mèo cố định trên ghế sau, mình cũng tiến vào, sau đó tài xế mới lái xe về Cố trạch.

Con mèo này quá nhỏ, dường như mới cai sữa không lâu, vốn mảnh mai, còn bị Vương Hải Đông "dằn vặt" vô cùng gầy yếu, sợ rằng nếu để Vương Hải Đông nuôi tiếp, mèo này khẳng định sống không lâu.

Con mèo sữa còn nhỏ, trên người mơ hồ thấy được đen, trắng cùng cam ba loại màu sắc, là mèo tam thể phổ thông. Lúc này con mèo đang co lại thành một đoàn trong góc, thật đáng thương.

Cố Chi Thanh nhét một ngón tay vào lỗ hộp mèo, muốn trêu trọc nó.

Ngay khi Cố Chi Thanh sắp đụng vào nó, con mèo kia lập tức thay đổi sắc mặt, hé miệng mọc răng nanh táp vào ngón tay Cố Chi Thanh. Nếu tay anh không rút lại nhanh thì sẽ bị cắn trúng.

Cố Chi Thanh phẫn nộ thu tay về. Thật hung, không đáng yêu chút nào, Miểu Miểu tới giờ còn chưa cắn mình, bình thường đùa giỡn Miểu Miểu cũng chỉ làm dáng một chút, sẽ không thật sự tàn nhẫn hạ khẩu, quả nhiên Miểu Miểu đối với mình mà nói là đặc biệt đi?

...

Về đến nhà trời đã sắp tối, bên trong Cố trạch đã lên đèn, đèn đường ấm áp chiếu rọi Cố trạch, lúc này Cố Chi Thanh mới có cảm giác thân thuộc.

Cố Chi Thanh kìm lòng không đặng cong môi nở nụ cười, không biết từ lúc nào Miểu Di đã chiếm cứ một vị trí trong lòng mình, mình càng ngày càng không thể không có em ấy, xem ra Miểu Miểu có loại ma lực khó diễn tả bằng lời, khiến mình say mê.

Khi Cố Chi Thanh bước vào, Miểu Di đã ở bàn ăn phòng khách chờ anh, cảm giác được chờ đợi này hết sức tuyệt vời.

Mèo ta tựa hồ đợi đã lâu, lỗ tai nhỏ giật giật, có chút tức giận không để ý đến Cố Chi Thanh tới gần.

Thấy tiểu tính tình đùa giỡn của Miểu Di, Cố Chi Thanh chỉ sủng nịnh nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi nha Miểu Miểu, hôm nay ta về trễ." Muốn đưa tay vò vò cái đầu nhỏ của nó.

Miểu Di nghiêng đầu tránh thoát tay anh, xem ra không định đơn giản vậy tha thứ cho mình.

Thiệt là, để bổn miêu đợi lâu như vậy, cá đều sắp nguội rồi, tuyệt đối không thể tha tội.

"Miểu Miểu, đừng nóng giận, sau này ta sẽ nhanh chóng trở về, nếu trễ vậy em không cần chờ ta có được không?" Miểu Di không hiểu anh an ủi, Cố Chi Thanh nghĩ lại nghĩ, đem hộp mèo dấu đằng sau lấy ra đặt nhẹ xuống bàn.

Chỉ vào hộp mèo nói: "Muốn trách thì trách đúng người chứ, đều do nó sai mà." Cố Chi Thanh rất không có liêm sỉ mà đổ trách nhiệm lên người mèo kia.

Miểu Di bị hộp mèo xuất hiện hấp dẫn sự chú ý, nó nhảy lên bàn ăn, đến gần hộp đựng mèo tò mò quan sát.

Cố Chi Thanh gặp có hi vọng, kéo khóa kéo lộ ra mèo sữa nhỏ bên trong trước mắt Miểu Di.

Từng trải nghiệm bộ mặt của con mèo, lo lắng mèo cưng nhà mình cũng bị thương, Cố Chi Thanh liền đem nó kéo xa chút.

Miểu Di không nghĩ tới bên trong là một con mèo, cái đuôi lay động, thể hiện hiếu kỳ. Nó chậm rãi đi lên trước, đến bên con mèo nhỏ. Mèo con bên trong giật mình vì ánh sáng đột nhiên xuất hiện, cơ thể nhỏ bé từ từ đứng dậy, bày ra vẻ cảnh giác, móng vuốt nhỏ vươn ra.

Khi nhìn thấy miêu bệ hạ đến gần nó, chậm rãi thu hồi bộ dáng giương nanh múa vuốt, Miểu Di trời sinh lớn lên khả ái, khiến mọi người cảm thấy thân cận mà không có lý do, huống hồ Miểu Di là đồng loại cũng không có ý tổn thương nó, dần thả xuống phòng bị, chầm chậm tới gần Miểu Di.

Cố Chi Thanh bĩu môi, trở mặt đúng nhanh luôn.

Mèo con trên người Miểu Di ngửi một cái, sau đó toàn thân hoàn toàn thả lỏng, cuộn thành một đoàn bên người Miểu Di, chưa hết đâu còn dùng đầu lưỡi liếm lông mèo nhà anh.

Miểu Di tùy ý mèo nhỏ ỷ lại, ấm áp bên cạnh thật thoải mái, đồng dạng liếm liếm đầu nó biểu thị sự thân cận.

Cố Chi Thanh thở phào nhẹ nhõm, Miểu Miểu coi như tiếp nhận nó. Đồng thời lại có chút ghen tị, dễ dàng nhận được sự yêu mến của Miểu Miểu, quả nhiên do chênh lệch chủng tộc à?

Hết chương 6.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện