Cố Chi Thanh tay chân luống cuống ôm mèo con đột nhiên bất tỉnh, rõ ràng vừa rồi còn khỏe mạnh, sao giờ lại chẳng còn sinh khí, mặc anh hô hoán mèo nhỏ trong lòng đều không hề nhúc nhích.
Dưới tình thế cấp bách, Cố Chi Thanh bóp nát miếng ngọc ông lão tóc trắng đưa cho. Nhất thời từng sợi khói xanh bốc lên từ mảnh ngọc, bóng dáng ông lão từ từ hiện ra trong làn khói mờ ảo.
"Là cậu đó à, đã lâu không gặp, muốn tôi giúp gì sao?"
Ông lão sắc mặt ửng hồng, cả người say khướt, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng, không biết từ hố rượu nào bò lên.
"Lão tiên sinh, giúp tôi xem em ấy thế nào." Cố Chi Thanh kéo ông chậm chạp bước nhanh đến bên giường.
"Ồ, đừng lo lắng, xương cốt của lão bị cậu bẻ gãy mất, cậu thả cho tôi xem."
Lão vươn tay, đảo qua trên trán Miểu Di chẩn đoán bệnh.
.....
Bên kia Miểu Di ngủ thoải mái lắm, cảm giác luồng sức mạnh vô tận từ tứ chi truyền vào trong cơ thể, toàn thân ấm áp, ngay cả chút đói khát trong bụng cũng bị quét sạch sành sanh.
Điều duy nhất khiến mèo ta khó chịu là có thứ gì đó đang cố gắng chui vào đầu khiến nó phát đau. Miểu Di cố tình ngăn cản nhưng chẳng có tác dụng quá lớn, trái lại vật kia tan thành nhiều mảnh, càng chạy tán loạn vọt vào đầu.
Trong trí nhớ, dưới tán cây hình như có người đang cười với nó, người đó mặc một bộ trường sam* màu trắng, tóc cũng dài. Kí ức mơ hồ khiến nó không nhìn rõ mặt, nhưng Miểu Di biết hắn cười thực ôn nhu.
Không biết làm sao nó lại biến thành hình người, thân đồ dài đang mặc cũng chưa nhận ra.
Người kia duỗi tay ra, tựa hồ muốn ôm lấy nó. Miểu Di tò mò bước về phía nọ.
Đương Miểu Di đến gần, sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng rõ ràng, khi Miểu Di chạm vào góc áo, người đàn ông cúi xuống bế nhóc lên.
Người đàn ông tuấn tú với cặp mày kiếm mắt sáng, đôi môi mỏng nhiễm một mạt ý cười, Miểu Di từ mắt người nọ đọc hiểu nỗi nhớ nhung sâu đậm. Nhưng dù có nhớ lại như thế nào, nó cũng không thể nhớ nổi người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này là ai.
Miểu Di thận trọng hỏi hắn: "Này, anh là ai, tôi đã gặp anh rồi sao?"
Nghe được câu này người đàn ông chấn động một hồi, kinh ngạc nhìn nó rồi cúi đầu xuống, nụ cười dịu dàng biến mất, thay vào đó là nỗi bi thương sâu thẳm. Miểu Di phát giác người đàn ông trước mặt khẽ run lên, thậm chí vài giọt nước nhỏ xuống trên mặt nó.
Miểu Di thấy mình giống như đã gây họa, dùng một câu làm người xa lạ bật khóc.
"Anh làm sao vậy? Tôi không phải cố ý, chúng ta xin lỗi được không" Miểu Di lúng túng.
Đương cảm xúc người đàn ông càng lúc càng bi thương, Miểu Di nhận ra bầu không khí chung quanh không thích hợp. Khung cảnh trong ký ức bỗng bắt đầu thay đổi.
Hoa tiêu lá tàn, cây khô héo. Đập vào mắt là cảnh tượng đổ nát hoang vắng.
Thanh niên trước mặt lắc mình biến hóa, biến thành người đàn ông đáng sợ.
Người nọ một thân trường bào đen thêu hoa mạ vàng đẹp đẽ phú quý, khí áp lạnh lẽo ép nó thở không nổi. Mặt mày tà khí chứa vẻ mừng như điên mất đi mà lại có được, đôi môi mỏng như đao tước khẽ phun ra một câu khiến Miểu Di run lên.
"Đã lâu không gặp, Miểu Nhi của ta."
Lại người xa lạ khác. Hắn ta là ai, vì sao mình sợ hãi đến vậy, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt hắn?
Sự hoảng sợ của Miểu Di dường như khiến người đàn ông không hài lòng, người kia cường ngạnh dùng tay nắm cằm nó, ép buộc đối diện với hắn.
"Miểu Nhi sao không nhìn ta? Ta thì luôn rất nhớ em đó..."
Bất chấp quai hàm đau nhức, con ngươi hắn u ám như vực sâu vô tận, tựa như muốn nuốt chửng nhóc.
Chạy đi, chạy đi, rời khỏi con người khủng khiếp này!
Miểu Di muốn tách bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình, nhưng làm sao cũng không thể lay động mảy may, ngược lại nó càng bị giữ chặt hơn.
Miểu Di chống cự hoàn toàn chọc giận hắn, ánh mắt người đàn ông tràn đầy điên cuồng, không còn cách nào khống chế chính mình, cúi người ngăn chặn Miểu Di, nắm đấm mạnh mẽ mang theo luồng gió rơi vào bên tai nó, nắm đấm rơi xuống, mặt đất bị nứt toác.
"Em muốn đi đâu, ở cạnh ta không tốt sao? Tại sao em luôn muốn chọc ta tức giận?"
"Anh... anh bình tĩnh chút có được không?" Miểu Di quá sợ hãi, nhóc sợ cú đấm tiếp theo sẽ rơi trên người mình.
Miểu Di run lẩy bẩy, lần này nó một câu nói cũng chưa nói lại chọc giận một người đàn ông xa lạ.
Ngay khi Miểu Di nghĩ rằng mình sắp bị hắn dọa sợ chết khiếp, thế giới lại bắt đầu xảy ra dị biến, mọi thứ xung quanh đều biến mất, ngay cả người đàn ông kia như một làn khói nhẹ biến đi hầu như không còn.
Miểu Di mồ hôi nhễ nhại thở ra một hơi, cuối cùng cũng được tự do, mệt lả ngã đầu liền ngủ thiếp đi.
Không biết mình sẽ rơi vào đoạn ký ức ngổn ngang nào nữa.
...
Trong phòng, ông lão chẩn đoán cho Miểu Di thật lâu chưa nói lời nào, thỉnh thoảng cau mày, lộ ra sắc mặt tối đen, thỉnh thoảng lại nhíu mày gật gù, dáng vẻ nắm chắc, Cố Chi Thanh nhìn chẳng thấu, tim loạn tùng phèo, đứng ngồi không yên.
Thật lâu sau, cuối cùng nhà biên kịch* già cũng kết thúc màn trình diễn "cố làm ra vẻ bí ẩn" của mình. Ông liếc mắt nhìn người thanh niên đứng cạnh giường, người này từ lúc bắt đầu chẩn đoán đã liên tục đi tới đi lui, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà đứng lên, muốn hỏi chuyện nhưng sợ quấy rầy. Bộ dạng rối rắm của anh làm ông buồn cười, thế nhưng ông sẽ không thừa nhận cố ý đùa cợt người trẻ tuổi này mới dằn vặt lâu vậy đâu.
*Gốc là 戏精: diễn tinh. Từ này không nhất thiết là chỉ một diễn viên, mà còn có thể dùng để châm biếm người khác.
Nhìn thấy Cố Chi Thanh đang thực sự lo lắng, ông lão ngừng trêu chọc, mở miệng trấn an: "Cậu yên tâm, nhóc con này không đáng lo ngại."
Lại hỏi Cố Chi Thanh một cách khó hiểu: "Nhưng cậu đã làm gì với nó, phong ấn của tên biến thái đó đã mở ra?"
Cố Chi Thanh đầu óc mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa tắm xong, mèo nhỏ đang nhảy nhót tưng bừng bỗng dưng hôn mê bất tỉnh. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hạt châu biến mất là đáng nghi nhất.
"Có lẽ do ăn nhầm Bách Giáng Châu." Cố Chi Thanh đưa tay xoa dịu chú mèo con đang phát run, lo lắng hỏi: "Không phải ngài bảo em ấy không việc gì sao, sao còn chưa tỉnh lại?"
Ông lão vân vê bộ râu trắng, liếc nhìn Cố Chi Thanh. Đương Miểu Di bị phong ấn, ông xuyên qua linh thức nó thấy một số thứ trước đây đã bị cưỡng chế che đậy, ông đối với Miểu Di hiểu rõ sâu hơn.
"Phong ấn vừa gỡ bỏ, hiện tại nó còn phải chịu đựng rất nhiều, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, dù khi tỉnh lại, cũng cần một khoảng thời gian chậm rãi tiêu hóa."
Nhìn Cố Chi Thanh ôm mèo nhỏ trên tay như trân bảo, ông lão ân cần nhắc nhở: "Cậu nên lo lắng cho chính mình đi. Phong ấn của thằng nhóc này đã xóa bỏ, cậu không sợ chủ nhân của nó tìm kiếm qua linh thức để mang nó đi à."
"Chủ nhân, chủ nhân cái gì, người nào dám cướp Miểu Miểu?" Cố Chi Thanh sửng sốt, tưởng tượng vật nhỏ trong tay bị lấy đi, giọng điệu không khỏi càng thêm âm ngoan.
"Chính là chủ nhân của Linh Giới. Mỗi linh miêu đều có chủ nhân. Dựa vào bộ dáng thằng nhóc này, chắc hẳn đã có rất nhiều chủ nhân."
"Bộ dáng?" Không phải tất cả các con mèo đều giống nhau sao? Trước khi quen Miểu Di, Cố Chi Thanh chưa từng thích bất kỳ con vật nào nên vẫn cho là như thế.
"Khụ... khụ." Ông lão hình như ý thức mình để lộ điều gì đó, vội vàng qua loa: "Không có chuyện gì, sau này sẽ biết, nhưng tâm tình tên nhóc không ổn định, đêm nay nên quan sát nó thật kỹ."
Lão cúi đầu chỉnh sửa đạo bào trắng, trước khi đi còn bấm chỉ tay tinh toán, cố làm ra vẻ thần bí: "Có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không chừng."
Cố Chi Thanh xấu hổ, người này là chuột sao? Mỗi lần đều lẻn nhanh như vậy? Có điều biết mèo nhỏ không sao, anh liền cảm thấy an tâm.
Về phần chủ nhân trong miệng ông lão, tới một người anh liền giết một, ngược lại anh muốn xem xem ai dám cướp bảo bối của mình.
Hết chương 18.
***
YAN: *khụ khụ* Chương sau chuẩn bị có lái xe nha ✺◟( ͡° ͜ʖ ͡°)◞✺
Trường sam
Danh sách chương