Ở thời đại chiến
tranh giữa các hành tinh, nhất là sau khi kỹ thuật nhảy siêu quang tốc
cự ly ngắn liên tiếp của Người máy và đạn năng lượng xuất hiện, năng lực chiến đấu của từng binh sĩ đã không còn rõ rệt nữa. Cho nên, đối với
năng lượng người máy trong truyền thuyết, loài người chưa bao giờ được
tận mắt chứng kiến. Mãi đến ngày hôm nay, khi Vua Người máy Hình Diệu
đích thân ra tay khống chế Sĩ quan chỉ huy Hình Nghị, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn.
Tín hiệu ti vi bị cắt đứt, năm nghìn binh lính người máy nhanh chóng rút lui về phía sau để bảo vệ khu vực xung quanh. Quần chúng vây xem bị xua đuổi, lập tức tản ra, nhưng vẫn có không ít người dừng chân ngó nghiêng, chần chừ không chịu đi. Nhìn từ phía xa, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của hai tên người máy nhảy vọt lên, sóng ánh sáng màu lam như thủy triều liên tiếp ập đến.
Trong cuộc chiến năng lượng này, súng ống, đạn dược đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất thảy những làn đạn đám binh lính vây quanh bắn về phía Hình Nghị đều bị năng lượng cuốn vào rồi biến mất. Mặc dù đã rút lui về phía sau mấy mét nhưng vẫn có vài tên người máy bị năng lượng bắn trúng, chết ngay lập tức. Những con người trước đó không biết sống chết, cố tình nán lại xem, lúc này càng sợ đến kinh hồn bạt vía, liền quay đầu bỏ chạy tán loạn.
Trận chiến trên bầu trời còn kịch liệt hơn so với mặt đất. Mấy chiếc Rắn Hổ Mang, Huyết Ưng như thể thấy được cảnh tượng khốn cùng của Hình Nghị, từ ngoài không gian, trực tiếp nhảy siêu quang tốc đến tầng khí quyển, từ phía xa, hùng hổ lao đến quảng trường rộng lớn.
Song, đội cảnh vệ hết mực trung thành với Hình Nghị mà lúc trước Hình Kỳ Lân không thể nào cải tạo được này lại không thể tiến gần mặt đất được đến nửa phân. Như thể sớm đã đoán sự phản công của bọn chúng, những chiếc Rắn Hổ Mang màu đen và Huyết Ưng màu bạc, thậm chí còn có vài chiếc Báo Săn sơn màu vàng đen, áp tới như mây đen vần vũ, bao vây đoàn quân cô độc này.
“Đầu hàng đi!” Hình Diệu lớn tiếng hô lên, trong trường năng lượng xung đột, chỉ có Hình Nghị mới có thể nghe thấy giọng nói của anh: “Nếu không, ta sẽ giết sạch đội cận vệ của anh!”
“Ngài muốn tàn sát đồng loại ư?” Hình Nghị nói với giọng vô cùng phẫn nộ.
Vừa phân tâm một chút, trước mắt Hình Nghị đã chợt lóe sáng. Hắn đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang bóp chặt lấy cổ mình. Tập trung nhìn lại, khuôn mặt kim loại của Hình Diệu giống như tử thần, đôi mắt đỏ ngầu trở nên mù mịt, không ngờ có thể dễ dàng tiếp cận hắn, chế trụ hắn!
“Hình Kỳ Lân!” Hình Nghị bỗng nhiên hét lên: “Cậu phản bội tôi?”
Hình Diệu lạnh lùng bật cười một tiếng, ghé sát vào tai hắn, nói: “Từ đầu đến cuối, Carlo Chu chỉ trung thành với một mình Mạnh Hi Tông. Tô Di và con trai… chưa bao giờ thuộc về anh.”
Những lời này u ám không gì sánh được, như thể chớp mắt đã đánh trúng tử huyệt của Hình Nghị. Hắn ngước gương mặt kim loại cũng lạnh lùng, cứng ngắc, thậm chí đường nét cũng giống hệt Hình Diệu lên nhìn anh chằm chằm, rồi lại nhìn những cận vệ trung thành bị bao vây trên bầu trời.
Trong nháy mắt, trường năng lượng trên người được thu hồi, hắn chậm rãi nói: “Tôi thất bại bởi sự trung thành bọn họ dành cho tôi, chứ không phải vì sợ anh.”
Trận chiến này diễn ra ngay trong buổi lễ đăng quang, hệt như bóng tối trước lúc bình minh!
Khi đội quân Người máy lần lượt rút lui khỏi các tinh cầu, khi loài người được phép cởi bỏ bộ đồng phục công nhân, tất cả lúc này mới tin rằng vị Vua Người máy Hình Diệu kia đã thực sự trả lại sự tự do và bình đẳng cho họ.
Sau đó, Vua Người máy ban bố một mệnh lệnh dài đến mấy trang giấy. Trong vương lệnh, ngài tỏ lòng xin lỗi toàn thể Nhân loại vì chủng tộc Người máy đã từng gây ra biết bao thương tổn cho loài người. Ngài bày tỏ, sự chinh phạt trước đây của chủng tộc Người máy chỉ vì mục đích sống còn của toàn tộc. Tuy nhiên, vì sự sống còn của một chủng tộc mà bắt những chủng tộc khác làm nô lệ đã vi phạm tinh thần sơ khai của nền văn minh Người máy. Ngài đã từng duy trì mối quan hệ hết sức tốt đẹp với loài người, mong muốn được chứng kiến sự phồn vinh của cộng đồng Nhân loại và chủng tộc Người máy.
Hình Diệu mời Du Mặc Niên đến dinh thự của mình để mật đàm. Sau đó, dưới sự gợi ý của Hình Diệu, Du Mặc Niên được đề cử làm Tổng thống mới của loài người. Có người đã từng hỏi anh ta, Vua Người máy rốt cuộc là kẻ như thế nào. Du Mặc Niên không nhận xét, chỉ nói Vua Người máy mang đến tương lai tươi sáng cho loài người và những chủng tộc khác. Với tác phong giải quyết công việc nhanh chóng, thiết thực và mạnh mẽ của Du Mặc Niên, xã hội loài người rất nhanh đã khôi phục lại trật tự vốn có. Bảy hành tinh trong tinh hệ Vĩnh Hằng phân chia như sau, tinh cầu Hy Vọng do Người máy chiếm đóng, tinh cầu Tự Do trở về tay Lính đánh thuê, ba hành tinh của loài người vẫn giao cho Du Mặc Niên quản lý, hai hành tinh còn lại thuộc về Trùng tộc.
Hứng chịu mọi sự bức hại nhưng vẫn dẫn đầu đội quân phản kháng chiến đấu ngoan cường, Sĩ quan chỉ huy đội quân Lính đánh thuê Mạnh Hi Tông đã cùng Hình Diệu, Hình Kỳ Lân đạt thành một hiệp ước, trở thành Nguyên soái của Liên minh mới. Toàn bộ Nhân loại, Trùng tộc và Người máy đều đầu quân dưới trướng của Mạnh Hi Tông, anh nắm trong tay hơn ba mươi chiếc pháo đài thống soái, hơn hai mươi vạn binh lực, trở thành người nắm giữ thực quyền chân chính của tinh hệ trong lòng bàn tay.
Khi các tinh cầu đều chìm trong những cuộc vui chơi ăn mừng vì nền hòa bình, bình đẳng mới được thiết lập, tại dinh thự đã từng là của Mạnh Hi Tông và Tô Di ở thành phố Tự Do, trong nhà giam màu trắng, Hình Nghị bị đóng đinh trên khung thụ hình, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Đã là mười một giờ đêm, Mạnh Hi Tông khoác trên mình bộ quân phục Nguyên soái phẳng phiu, chắp tay đứng trước mặt Hình Nghị. Hình Nghị vẫn mang thân thể kim loại, nhưng mỗi một tấc đều bị đóng ghim thật chặt, khiến năng lượng của hắn không thể phóng ra mà tấn công. Cơ thể kim loại không có cảm giác đau đớn, Mạnh Hi Tông cũng không hề tra tấn hắn. Chỉ là sau khi mọi thứ đã đi vào ổn định, trong đêm khắp nơi đều tổ chức tiệc mừng này, anh mới đến đây, nhìn kẻ địch mạnh mẽ ngày trước.
Hình Nghị ngước đôi mắt đỏ ngầu, lẳng lặng quan sát Mạnh Hi Tông. “Tại sao lại không giết chết tôi đi?” Hắn bình tĩnh nói: “Ném tôi vào lò thiêu, khiến tôi hoàn toàn không thể sống lại được nữa.”
Mạnh Hi Tông bỗng nhiên nở nụ cười, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng. “Nếu có cơ hội thì tôi đã giết anh rồi. Nhưng tôi đã hứa với Kỳ Lân là sẽ giữ lại mạng sống cho anh.” Anh hờ hững nói: “Hơn nữa, anh đã dẫn dắt chủng tộc Người máy lưu vong mấy nghìn năm qua, lập biết bao chiến công hiển hách, không thể chối bỏ được, sau này, anh vẫn sẽ là Sĩ quan chỉ huy quân đội Người máy như trước.”
Hình Nghị ngẩn người, sau đó bật cười, nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Mạnh Hi Tông hỏi lại: “Thế còn anh muốn gì?”
“Tôi…” Hình Nghị trầm giọng nói: “Tôi muốn chủng tộc Người máy phát triển lớn mạnh và phồn vinh. Vì thế, tôi sẵn lòng vứt bỏ tính mạng và tất thảy những gì mình có.”
Mạnh Hi Tông gật đầu, nói: “Tôi của quá khứ cũng giống như anh bây giờ, cho rằng chinh phục chính là biểu hiện của sức mạnh. Chiếm đóng, giết chóc, cướp đoạt… chính là con đường kiên cường bất khuất, xưng bá vũ trụ của chủng tộc Người máy. Trên con đường tràn ngập sự cám dỗ này, khát vọng đối với máu tươi và sự giết chóc có lẽ đã được viết vào trình tự ở tầng dưới cùng của chúng ta.”
Hình Nghị lặng im không nói.
“Nhưng chúng ta đã giành được gì?” Mạnh Hi Tông nhàn nhạt tiếp tục: “Theo như lời anh nói, trong lúc cường thịnh nhất, Đế quốc lại bị những chủng tộc khác trong vũ trụ liên quân tiêu diệt. Nếu cứ tiếp tục đi trên con đường này, điều chờ đợi chúng ta chẳng qua chỉ là sự phồn vinh và diệt vong khác. Có lẽ còn một con đường khác, tôi muốn thử đi một lần.”
Hình Nghị lắc đầu: “Mấy nghìn năm nay, Người hư thể truy đuổi chúng ta tới tận cùng, bây giờ, anh không tiếc hy sinh lợi ích để đổi lấy hòa bình cho những chủng tộc khác, đến khi đại quân của bọn chúng kéo đến, anh nghĩ bọn chúng có hoàn toàn nghe theo luận điệu hòa bình của anh không? Điều chờ đợi chúng ta sắp tới chỉ là một trận quyết chiến ác liệt hơn mà thôi.”
Mạnh Hi Tông trầm mặc giây lát rồi quả quyết: “Tôi sẽ để cho bọn họ thấy nền hòa bình của tinh hệ Vĩnh Hằng. Nếu như họ vẫn cố ý khiêu khích thì chỉ có thể đánh một trận thôi.”
Nhất thời, cả hai đều yên lặng.
“Tìm thấy cô ấy chưa?” Hình Nghị đột nhiên hỏi.
Đây là chủ đề gay gắt nhất giữa hai người, hắn vừa thốt ra, cả hai đã liếc nhìn nhau, đều thấy địch ý phức tạp trong mắt đối phương.
Mạnh Hi Tông không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói. “Anh rất giống Hình Diệu.”
Anh của một thời, Hình Diệu của một thời, chinh chiến kiên cường, bất khuất, kiên nghị, quả cảm, thiên phú hơn người. Cho nên mới đem lòng yêu một người phụ nữ như Mèo Hoang, vừa thông minh vừa cố chấp, vừa dũng cảm lại vừa nhát gan. Giống như con hổ nhìn thấy con mèo con nhỏ bé, yếu đuối, cảm thấy thích thú khi vờn nó, muốn nó bạo gan đến vuốt râu hùm. Nhưng trong lúc lơ đãng lại bị Mèo Hoang cướp mất trái tim vốn không hề tồn tại trong cơ thể người máy. Vì thế, luôn phải tự an ủi chính mình, rằng đó chỉ là bị ảnh hưởng bởi thân thể mô phỏng mà thôi. Cho đến khi cái tên “Tô Di” này như thể một con virus, một đoạn mã rối loạn, cứ thế từng chút, từng chút được viết vào trình tự năng lượng nguyên bản.
“Đây là một lời khích lệ ư?” Hình Nghị nở nụ cười nặng nề, nói: “Anh nói đúng, Tô Di và Dao chưa bao giờ thuộc về tôi. Lâm Tề mà tôi mô phỏng đã đánh mất lý trí trên người cô gái này.”
Giọng điệu thẳng thắn mà thành khẩn của hắn khiến Mạnh Hi Tông cảm thấy đau khổ trong lòng. Mạnh Hi Tông chợt nhớ tới những lời mình đã từng nói với Tô Di. Anh nói, nếu như cô yêu người khác, anh sẽ không chút lưu tình mà giết chết hắn ta. Đương nhiên, Tô Di không hề yêu Hình Nghị, nhưng hóa ra, chỉ cần một người đàn ông khác yêu cô, cho dù là người máy, cũng khiến anh không vui. Người phụ nữ của anh, bất cứ kẻ nào cũng không được phép chạm vào, không thể ức hiếp, ngay cả vọng tưởng cũng không thể.
“Vì thế, tôi mới không giết anh, nhưng tôi tuyệt đối không thể tha cho Lâm Tề.” Mạnh Hi Tông hờ hững nói.
Dường như đã sớm đoán ra Mạnh Hi Tông sẽ giết mình nên khi nghe anh nói vậy, Hình Nghị cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: “Cho dù anh có thể giết chết cơ thể và ý thức của Lâm Tề thì sao? Hình Diệu, tôi và anh chẳng khác gì nhau. Tô Di và Dao sẽ thực sự thuộc về anh sao? Cho dù anh lao tâm khổ tứ, vượt qua mọi trắc trở để trở về với thân phận Mạnh Hi Tông, nhưng nếu có một ngày, cô ấy phát hiện ra anh là người máy, liệu cô ấy còn có thể yêu anh giống như yêu Mạnh Hi Tông không? Anh cũng giống tôi thôi, Hình Diệu! Anh thậm chí còn không dám để cho cô ấy biết sự thật.”
Trên gương mặt Mạnh Hi Tông hiện lên vẻ tức giận tàn nhẫn. Một lát sau, vẻ mặt anh mới trầm xuống.
“Đúng vậy, đúng là tôi không dám.” Anh bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Trong mấy trăm triệu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hoảng sợ như vậy! Cho nên, cả đời này, cô ấy cũng sẽ không được biết sự thật!” Mạnh Hi Tông nhàn nhạt nói tiếp: “Còn anh, Lâm Tề, đã cướp mất vợ và con trai tôi. Anh có biết đối với một người đàn ông loài người, chuyện gì sẽ khiến anh ta đau khổ nhất không?”
Màu mắt của Hình Nghị khẽ biến đổi.
“Đó chính là sự lãng quên.” Mạnh Hi Tông hờ hững nói.
Hình Nghị bỗng nhiên ngẩng đầu, hét lên: “Không…”
Năm ngày sau.
Pháo đài màu bạc của Người máy lẳng lặng trôi nổi phía trên hành tinh nhỏ màu xám tro, hơn mười chiếc Báo Săn nhanh chóng hạ xuống. Mạnh Hi Tông chắp tay, đứng trên chiếc Báo Săn dẫn đầu, sắc mặt lạnh như băng.
Hình Kỳ Lân và Mộ Tây Đình đứng hai bên phía sau anh. Mộ Tây Đình liếc ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Hình Kỳ Lân. “Cậu khẳng định đây là chiến hạm đã chở phu nhân chứ?”
Hình Kỳ Lân nói với giọng khô khốc: “Đúng vậy! Bất luận hình dáng có thay đổi thế nào thì trên thân vẫn còn mã hóa, đúng là chiến hạm tôi đã phái Tây Lạc bảo vệ phu nhân.”
Trên tầng nham thạch đỏ rực, lưu huỳnh như thể mây mù dày đặc. Mấy chiếc đèn pha sáng rực chiếu xuống từ Báo Săn, mạnh mẽ xuyên thấu từng lớp khói đỏ, chiếu sáng cả mặt đất. Chiếc chiến hạm màu bạc chỉ còn lại đầu máy sứt mẻ, thân máy bị cắt thành từng khúc, rõ ràng đã phải chống chọi với một trận lửa đạn kịch liệt. Trong những mảnh vụn của đạn pháo, rõ ràng còn có một vài bộ phận cơ thể của người máy vương vãi trên mặt đất.
Mạnh Hi Tông nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy máu trong người mình như đang sôi lên, trong lòng lại dấy lên cơn đau nhức âm ỉ. Kẻ nào đã nã pháo lên chiến hạm của cô? Nơi này cách tinh hệ Vĩnh Hằng hai vạn năm trăm nghìn năm ánh sáng, là một chủng tộc mới, quân đội lưu vong của vũ trụ hay là kẻ nào khác? Khi tỉnh lại, Tô Di cảm thấy đầu mình hơi đau nhức. Cô phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc chiến hạm hoàn toàn xa lạ. Vách khoang có màu vàng nhạt dịu mắt, toát lên vẻ ấm áp không nên có trong quân đội. Cửa sổ cabin là loại cửa sổ sát sàn, có kích thước rất lớn, khác hẳn với những chiến hạm khác, từ bên trong gần như có thể quan sát được ánh sao trên vũ trụ. Chỉ riêng chiếc cửa sổ này thôi đã đủ khiến Tô Di phải kinh hồn bạt vía. Điều này chứng tỏ kỹ thuật chế tạo của chủ nhân chiếc chiến hạm này, còn cao hơn cả loài người Liên minh. Cô không khỏi nhớ lại sự việc đã diễn ra trước khi cô chìm vào hôn mê.
Cô lệnh cho Tây Lạc điều khiển chiến hạm của mình nhảy đến một hành tinh khác - vốn định quay trở lại tinh hệ Vĩnh Hằng. Nhưng những chiến hạm này lại đột nhiên xuất hiện. Cô không biết tại sao bọn họ lại có thể phát hiện ra chiến hạm của cô, nhưng khi mười chiếc pháo đài vũ trụ màu xanh nhạt này lặng yên không một tiếng động đáp xuống ngoài không gian của hành tinh nhỏ thì Tô Di hoàn toàn không còn cơ hội trốn thoát nữa.
“Nhảy!” Cô lập tức ra lệnh cho Tây Lạc.
Nhưng có một chuyện kỳ dị đột nhiên xảy ra. Cú nhảy siêu quang tốc với tốc độ ánh sáng cho tới bây giờ đều chỉ là ánh bạc lóe lên, rồi trong nháy mắt di chuyển vị trí. Lần trước, khi Người máy tấn công, nếu không phải Carlo Chu cài đặt máy định vị trên chiến hạm của loài người thì Người máy căn bản cũng không thể lần theo dấu vết của tàn quân Lính đánh thuê được. Nhưng khi thực hiện cú nhảy này, trong lúc dịch chuyển vị trí, trên màn hình radar trước mặt Tô Di rõ ràng luôn có một vật thể bay không xác định áp sát chiến hạm của cô. Khi cô quay đầu, nhìn ra ngoài khoang thuyền lại thấy những tia sáng chớp nháy mà xanh nhạt bám riết lấy mình. Mà khi cú nhảy vừa được hoàn thành, chiến hạm của cô lập tức bị mười chiếc máy bay chiến đấu màu xanh vây quanh. Chúng vô cùng yên tĩnh, tạo thành hai đội ngũ hình rẽ quạt, tấn công chiến hạm của cô từ hai phía. Có thể thấy được năng lực tác chiến của bọn họ hoàn hảo đến mức nào.
“Phu nhân…” Lúc đó Tây Lạc trầm giọng nói: “Đối phương yêu cầu được nói chuyện.”
Tô Di nhấc bộ đàm lên. “Các người là ai?”
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói ấm áp, dễ nghe của một người đàn ông: “Là Người máy ư?”
Toàn thân Tô Di chấn động. Hắn nói ngôn ngữ Trái đất, Hán Ngữ.
Tô Di run giọng, đáp lại bằng thứ tiếng của anh ta: “Không, tôi là con người.”
Người đàn ông đó trầm mặc giây lát rồi khẽ cười thành tiếng: “Trăm nghe không bằng một thấy.”
Chuyện xảy ra sau đó khiến Tô Di vô cùng khó chịu. Trước tình thế địch đông ta ít, cô đã biết điều trút bỏ số vũ trang ít ỏi, chẳng đáng gì so với quân địch, để cho người của bọn họ lên chiến hạm của mình. Nhưng những người đó lại là loài người. Một đám đàn ông cao lớn trong bộ quân phục phẳng phiu màu xanh lam, tay lăm lăm súng laser, lẳng lặng đi vào ca bin, vây quanh Tô Di và mười tên người máy.
“Một con người và mười tên người máy.” Gã quân nhân đứng đầu báo cáo qua bộ đàm.
“Giết chết người máy, còn người kia thì giải về.” Giọng người đàn ông ban nãy lại vang lên trong máy truyền tin.
“Đợi một chút!” Tô Di vô cùng sợ hãi, nhưng súng laser đã nhanh chóng quét gọn một vòng, đám người máy Tây Lạc giơ cánh tay cầm súng lên định phản kích. Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một chuyện kỳ lạ khác!
Súng laser của đối phương bắn trúng đám người máy Tây Lạc, khiến họ đứt lìa từng bộ phận, nhưng những viên đạn người máy bắn ra lại như thể bắn vào ảo ảnh, mây mù, tất thảy đều xuyên qua cơ thể bọn họ, găm vào vách tường phía sau lưng.
“Dừng tay!” Tô Di giận dữ nói: “Sao các người có thể chưa nói một lời đã giết chết bọn họ?”
Gã quân nhân dẫn đầu liếc nhìn Tô Di, im lặng, bước tới gần, cầm dao đánh về phía cô! Tô Di rất nhanh đã tránh được, gã quân nhân đó ngạc nhiên nhíu mày rồi đánh một quyền vào gáy cô theo phản xạ có điều kiện. Tô Di bị đau, chìm sâu vào cơn hôn mê bất tỉnh. Đến tận lúc này mới tỉnh lại, không biết cô đã ngất được bao lâu rồi? Tô Di đứng thẳng người dậy, phát hiện quần áo mình vẫn chỉnh tề, trên người không có thêm vết thương nào khác.
“Xin chào!” Một giọng nam trầm như nước dịu dàng vang lên.
Tô Di cảnh giác quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong góc khoang nghỉ ngơi, nhìn cô chằm chằm. Nghe giọng thì có vẻ chính là gã đàn ông đã nói chuyện với cô ban nãy. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần quân đội màu xanh lam, đang tựa lưng trên chiếc ghế dài cạnh tường. Anh ta có dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn ngoài dự liệu của Tô Di.
Không giống với cơ thể cường tráng của Mạnh Hi Tông, cũng không hề giống với vẻ anh tuấn, lãng tử của Lăng Tranh, ngũ quan của người đàn ông này đẹp vô cùng, hai mắt sáng trong như đá quý, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím. Nhưng ánh mắt của anh ta lại vô cùng sắc sảo, lẳng lặng nhìn Tô Di chằm chằm. Mặc dù khóe miệng anh ta vẫn mang theo ý cười nhưng vô hình trung lại khiến Tô Di cảm thấy bị áp lực nặng nề bởi sự uy nghiêm ấy.
“Cô tên là gì?” Giọng nói của người đàn ông này dường như bẩm sinh đã dịu dàng như vậy.
“… Tô Di.”
“Tô Di…” Gã đàn ông nhẹ nhàng nhắc lại tên cô, trong đôi mắt hẹp dài, đen láy, mơ hồ có ánh sáng lấp lánh như ngọc quý, chăm chú nhìn gương mặt cô, chậm rãi mở miệng.
“Tôi là Cố Vũ Khanh, đến từ Trái đất.”
Tín hiệu ti vi bị cắt đứt, năm nghìn binh lính người máy nhanh chóng rút lui về phía sau để bảo vệ khu vực xung quanh. Quần chúng vây xem bị xua đuổi, lập tức tản ra, nhưng vẫn có không ít người dừng chân ngó nghiêng, chần chừ không chịu đi. Nhìn từ phía xa, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của hai tên người máy nhảy vọt lên, sóng ánh sáng màu lam như thủy triều liên tiếp ập đến.
Trong cuộc chiến năng lượng này, súng ống, đạn dược đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất thảy những làn đạn đám binh lính vây quanh bắn về phía Hình Nghị đều bị năng lượng cuốn vào rồi biến mất. Mặc dù đã rút lui về phía sau mấy mét nhưng vẫn có vài tên người máy bị năng lượng bắn trúng, chết ngay lập tức. Những con người trước đó không biết sống chết, cố tình nán lại xem, lúc này càng sợ đến kinh hồn bạt vía, liền quay đầu bỏ chạy tán loạn.
Trận chiến trên bầu trời còn kịch liệt hơn so với mặt đất. Mấy chiếc Rắn Hổ Mang, Huyết Ưng như thể thấy được cảnh tượng khốn cùng của Hình Nghị, từ ngoài không gian, trực tiếp nhảy siêu quang tốc đến tầng khí quyển, từ phía xa, hùng hổ lao đến quảng trường rộng lớn.
Song, đội cảnh vệ hết mực trung thành với Hình Nghị mà lúc trước Hình Kỳ Lân không thể nào cải tạo được này lại không thể tiến gần mặt đất được đến nửa phân. Như thể sớm đã đoán sự phản công của bọn chúng, những chiếc Rắn Hổ Mang màu đen và Huyết Ưng màu bạc, thậm chí còn có vài chiếc Báo Săn sơn màu vàng đen, áp tới như mây đen vần vũ, bao vây đoàn quân cô độc này.
“Đầu hàng đi!” Hình Diệu lớn tiếng hô lên, trong trường năng lượng xung đột, chỉ có Hình Nghị mới có thể nghe thấy giọng nói của anh: “Nếu không, ta sẽ giết sạch đội cận vệ của anh!”
“Ngài muốn tàn sát đồng loại ư?” Hình Nghị nói với giọng vô cùng phẫn nộ.
Vừa phân tâm một chút, trước mắt Hình Nghị đã chợt lóe sáng. Hắn đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang bóp chặt lấy cổ mình. Tập trung nhìn lại, khuôn mặt kim loại của Hình Diệu giống như tử thần, đôi mắt đỏ ngầu trở nên mù mịt, không ngờ có thể dễ dàng tiếp cận hắn, chế trụ hắn!
“Hình Kỳ Lân!” Hình Nghị bỗng nhiên hét lên: “Cậu phản bội tôi?”
Hình Diệu lạnh lùng bật cười một tiếng, ghé sát vào tai hắn, nói: “Từ đầu đến cuối, Carlo Chu chỉ trung thành với một mình Mạnh Hi Tông. Tô Di và con trai… chưa bao giờ thuộc về anh.”
Những lời này u ám không gì sánh được, như thể chớp mắt đã đánh trúng tử huyệt của Hình Nghị. Hắn ngước gương mặt kim loại cũng lạnh lùng, cứng ngắc, thậm chí đường nét cũng giống hệt Hình Diệu lên nhìn anh chằm chằm, rồi lại nhìn những cận vệ trung thành bị bao vây trên bầu trời.
Trong nháy mắt, trường năng lượng trên người được thu hồi, hắn chậm rãi nói: “Tôi thất bại bởi sự trung thành bọn họ dành cho tôi, chứ không phải vì sợ anh.”
Trận chiến này diễn ra ngay trong buổi lễ đăng quang, hệt như bóng tối trước lúc bình minh!
Khi đội quân Người máy lần lượt rút lui khỏi các tinh cầu, khi loài người được phép cởi bỏ bộ đồng phục công nhân, tất cả lúc này mới tin rằng vị Vua Người máy Hình Diệu kia đã thực sự trả lại sự tự do và bình đẳng cho họ.
Sau đó, Vua Người máy ban bố một mệnh lệnh dài đến mấy trang giấy. Trong vương lệnh, ngài tỏ lòng xin lỗi toàn thể Nhân loại vì chủng tộc Người máy đã từng gây ra biết bao thương tổn cho loài người. Ngài bày tỏ, sự chinh phạt trước đây của chủng tộc Người máy chỉ vì mục đích sống còn của toàn tộc. Tuy nhiên, vì sự sống còn của một chủng tộc mà bắt những chủng tộc khác làm nô lệ đã vi phạm tinh thần sơ khai của nền văn minh Người máy. Ngài đã từng duy trì mối quan hệ hết sức tốt đẹp với loài người, mong muốn được chứng kiến sự phồn vinh của cộng đồng Nhân loại và chủng tộc Người máy.
Hình Diệu mời Du Mặc Niên đến dinh thự của mình để mật đàm. Sau đó, dưới sự gợi ý của Hình Diệu, Du Mặc Niên được đề cử làm Tổng thống mới của loài người. Có người đã từng hỏi anh ta, Vua Người máy rốt cuộc là kẻ như thế nào. Du Mặc Niên không nhận xét, chỉ nói Vua Người máy mang đến tương lai tươi sáng cho loài người và những chủng tộc khác. Với tác phong giải quyết công việc nhanh chóng, thiết thực và mạnh mẽ của Du Mặc Niên, xã hội loài người rất nhanh đã khôi phục lại trật tự vốn có. Bảy hành tinh trong tinh hệ Vĩnh Hằng phân chia như sau, tinh cầu Hy Vọng do Người máy chiếm đóng, tinh cầu Tự Do trở về tay Lính đánh thuê, ba hành tinh của loài người vẫn giao cho Du Mặc Niên quản lý, hai hành tinh còn lại thuộc về Trùng tộc.
Hứng chịu mọi sự bức hại nhưng vẫn dẫn đầu đội quân phản kháng chiến đấu ngoan cường, Sĩ quan chỉ huy đội quân Lính đánh thuê Mạnh Hi Tông đã cùng Hình Diệu, Hình Kỳ Lân đạt thành một hiệp ước, trở thành Nguyên soái của Liên minh mới. Toàn bộ Nhân loại, Trùng tộc và Người máy đều đầu quân dưới trướng của Mạnh Hi Tông, anh nắm trong tay hơn ba mươi chiếc pháo đài thống soái, hơn hai mươi vạn binh lực, trở thành người nắm giữ thực quyền chân chính của tinh hệ trong lòng bàn tay.
Khi các tinh cầu đều chìm trong những cuộc vui chơi ăn mừng vì nền hòa bình, bình đẳng mới được thiết lập, tại dinh thự đã từng là của Mạnh Hi Tông và Tô Di ở thành phố Tự Do, trong nhà giam màu trắng, Hình Nghị bị đóng đinh trên khung thụ hình, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Đã là mười một giờ đêm, Mạnh Hi Tông khoác trên mình bộ quân phục Nguyên soái phẳng phiu, chắp tay đứng trước mặt Hình Nghị. Hình Nghị vẫn mang thân thể kim loại, nhưng mỗi một tấc đều bị đóng ghim thật chặt, khiến năng lượng của hắn không thể phóng ra mà tấn công. Cơ thể kim loại không có cảm giác đau đớn, Mạnh Hi Tông cũng không hề tra tấn hắn. Chỉ là sau khi mọi thứ đã đi vào ổn định, trong đêm khắp nơi đều tổ chức tiệc mừng này, anh mới đến đây, nhìn kẻ địch mạnh mẽ ngày trước.
Hình Nghị ngước đôi mắt đỏ ngầu, lẳng lặng quan sát Mạnh Hi Tông. “Tại sao lại không giết chết tôi đi?” Hắn bình tĩnh nói: “Ném tôi vào lò thiêu, khiến tôi hoàn toàn không thể sống lại được nữa.”
Mạnh Hi Tông bỗng nhiên nở nụ cười, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng. “Nếu có cơ hội thì tôi đã giết anh rồi. Nhưng tôi đã hứa với Kỳ Lân là sẽ giữ lại mạng sống cho anh.” Anh hờ hững nói: “Hơn nữa, anh đã dẫn dắt chủng tộc Người máy lưu vong mấy nghìn năm qua, lập biết bao chiến công hiển hách, không thể chối bỏ được, sau này, anh vẫn sẽ là Sĩ quan chỉ huy quân đội Người máy như trước.”
Hình Nghị ngẩn người, sau đó bật cười, nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Mạnh Hi Tông hỏi lại: “Thế còn anh muốn gì?”
“Tôi…” Hình Nghị trầm giọng nói: “Tôi muốn chủng tộc Người máy phát triển lớn mạnh và phồn vinh. Vì thế, tôi sẵn lòng vứt bỏ tính mạng và tất thảy những gì mình có.”
Mạnh Hi Tông gật đầu, nói: “Tôi của quá khứ cũng giống như anh bây giờ, cho rằng chinh phục chính là biểu hiện của sức mạnh. Chiếm đóng, giết chóc, cướp đoạt… chính là con đường kiên cường bất khuất, xưng bá vũ trụ của chủng tộc Người máy. Trên con đường tràn ngập sự cám dỗ này, khát vọng đối với máu tươi và sự giết chóc có lẽ đã được viết vào trình tự ở tầng dưới cùng của chúng ta.”
Hình Nghị lặng im không nói.
“Nhưng chúng ta đã giành được gì?” Mạnh Hi Tông nhàn nhạt tiếp tục: “Theo như lời anh nói, trong lúc cường thịnh nhất, Đế quốc lại bị những chủng tộc khác trong vũ trụ liên quân tiêu diệt. Nếu cứ tiếp tục đi trên con đường này, điều chờ đợi chúng ta chẳng qua chỉ là sự phồn vinh và diệt vong khác. Có lẽ còn một con đường khác, tôi muốn thử đi một lần.”
Hình Nghị lắc đầu: “Mấy nghìn năm nay, Người hư thể truy đuổi chúng ta tới tận cùng, bây giờ, anh không tiếc hy sinh lợi ích để đổi lấy hòa bình cho những chủng tộc khác, đến khi đại quân của bọn chúng kéo đến, anh nghĩ bọn chúng có hoàn toàn nghe theo luận điệu hòa bình của anh không? Điều chờ đợi chúng ta sắp tới chỉ là một trận quyết chiến ác liệt hơn mà thôi.”
Mạnh Hi Tông trầm mặc giây lát rồi quả quyết: “Tôi sẽ để cho bọn họ thấy nền hòa bình của tinh hệ Vĩnh Hằng. Nếu như họ vẫn cố ý khiêu khích thì chỉ có thể đánh một trận thôi.”
Nhất thời, cả hai đều yên lặng.
“Tìm thấy cô ấy chưa?” Hình Nghị đột nhiên hỏi.
Đây là chủ đề gay gắt nhất giữa hai người, hắn vừa thốt ra, cả hai đã liếc nhìn nhau, đều thấy địch ý phức tạp trong mắt đối phương.
Mạnh Hi Tông không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói. “Anh rất giống Hình Diệu.”
Anh của một thời, Hình Diệu của một thời, chinh chiến kiên cường, bất khuất, kiên nghị, quả cảm, thiên phú hơn người. Cho nên mới đem lòng yêu một người phụ nữ như Mèo Hoang, vừa thông minh vừa cố chấp, vừa dũng cảm lại vừa nhát gan. Giống như con hổ nhìn thấy con mèo con nhỏ bé, yếu đuối, cảm thấy thích thú khi vờn nó, muốn nó bạo gan đến vuốt râu hùm. Nhưng trong lúc lơ đãng lại bị Mèo Hoang cướp mất trái tim vốn không hề tồn tại trong cơ thể người máy. Vì thế, luôn phải tự an ủi chính mình, rằng đó chỉ là bị ảnh hưởng bởi thân thể mô phỏng mà thôi. Cho đến khi cái tên “Tô Di” này như thể một con virus, một đoạn mã rối loạn, cứ thế từng chút, từng chút được viết vào trình tự năng lượng nguyên bản.
“Đây là một lời khích lệ ư?” Hình Nghị nở nụ cười nặng nề, nói: “Anh nói đúng, Tô Di và Dao chưa bao giờ thuộc về tôi. Lâm Tề mà tôi mô phỏng đã đánh mất lý trí trên người cô gái này.”
Giọng điệu thẳng thắn mà thành khẩn của hắn khiến Mạnh Hi Tông cảm thấy đau khổ trong lòng. Mạnh Hi Tông chợt nhớ tới những lời mình đã từng nói với Tô Di. Anh nói, nếu như cô yêu người khác, anh sẽ không chút lưu tình mà giết chết hắn ta. Đương nhiên, Tô Di không hề yêu Hình Nghị, nhưng hóa ra, chỉ cần một người đàn ông khác yêu cô, cho dù là người máy, cũng khiến anh không vui. Người phụ nữ của anh, bất cứ kẻ nào cũng không được phép chạm vào, không thể ức hiếp, ngay cả vọng tưởng cũng không thể.
“Vì thế, tôi mới không giết anh, nhưng tôi tuyệt đối không thể tha cho Lâm Tề.” Mạnh Hi Tông hờ hững nói.
Dường như đã sớm đoán ra Mạnh Hi Tông sẽ giết mình nên khi nghe anh nói vậy, Hình Nghị cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: “Cho dù anh có thể giết chết cơ thể và ý thức của Lâm Tề thì sao? Hình Diệu, tôi và anh chẳng khác gì nhau. Tô Di và Dao sẽ thực sự thuộc về anh sao? Cho dù anh lao tâm khổ tứ, vượt qua mọi trắc trở để trở về với thân phận Mạnh Hi Tông, nhưng nếu có một ngày, cô ấy phát hiện ra anh là người máy, liệu cô ấy còn có thể yêu anh giống như yêu Mạnh Hi Tông không? Anh cũng giống tôi thôi, Hình Diệu! Anh thậm chí còn không dám để cho cô ấy biết sự thật.”
Trên gương mặt Mạnh Hi Tông hiện lên vẻ tức giận tàn nhẫn. Một lát sau, vẻ mặt anh mới trầm xuống.
“Đúng vậy, đúng là tôi không dám.” Anh bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Trong mấy trăm triệu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hoảng sợ như vậy! Cho nên, cả đời này, cô ấy cũng sẽ không được biết sự thật!” Mạnh Hi Tông nhàn nhạt nói tiếp: “Còn anh, Lâm Tề, đã cướp mất vợ và con trai tôi. Anh có biết đối với một người đàn ông loài người, chuyện gì sẽ khiến anh ta đau khổ nhất không?”
Màu mắt của Hình Nghị khẽ biến đổi.
“Đó chính là sự lãng quên.” Mạnh Hi Tông hờ hững nói.
Hình Nghị bỗng nhiên ngẩng đầu, hét lên: “Không…”
Năm ngày sau.
Pháo đài màu bạc của Người máy lẳng lặng trôi nổi phía trên hành tinh nhỏ màu xám tro, hơn mười chiếc Báo Săn nhanh chóng hạ xuống. Mạnh Hi Tông chắp tay, đứng trên chiếc Báo Săn dẫn đầu, sắc mặt lạnh như băng.
Hình Kỳ Lân và Mộ Tây Đình đứng hai bên phía sau anh. Mộ Tây Đình liếc ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Hình Kỳ Lân. “Cậu khẳng định đây là chiến hạm đã chở phu nhân chứ?”
Hình Kỳ Lân nói với giọng khô khốc: “Đúng vậy! Bất luận hình dáng có thay đổi thế nào thì trên thân vẫn còn mã hóa, đúng là chiến hạm tôi đã phái Tây Lạc bảo vệ phu nhân.”
Trên tầng nham thạch đỏ rực, lưu huỳnh như thể mây mù dày đặc. Mấy chiếc đèn pha sáng rực chiếu xuống từ Báo Săn, mạnh mẽ xuyên thấu từng lớp khói đỏ, chiếu sáng cả mặt đất. Chiếc chiến hạm màu bạc chỉ còn lại đầu máy sứt mẻ, thân máy bị cắt thành từng khúc, rõ ràng đã phải chống chọi với một trận lửa đạn kịch liệt. Trong những mảnh vụn của đạn pháo, rõ ràng còn có một vài bộ phận cơ thể của người máy vương vãi trên mặt đất.
Mạnh Hi Tông nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy máu trong người mình như đang sôi lên, trong lòng lại dấy lên cơn đau nhức âm ỉ. Kẻ nào đã nã pháo lên chiến hạm của cô? Nơi này cách tinh hệ Vĩnh Hằng hai vạn năm trăm nghìn năm ánh sáng, là một chủng tộc mới, quân đội lưu vong của vũ trụ hay là kẻ nào khác? Khi tỉnh lại, Tô Di cảm thấy đầu mình hơi đau nhức. Cô phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc chiến hạm hoàn toàn xa lạ. Vách khoang có màu vàng nhạt dịu mắt, toát lên vẻ ấm áp không nên có trong quân đội. Cửa sổ cabin là loại cửa sổ sát sàn, có kích thước rất lớn, khác hẳn với những chiến hạm khác, từ bên trong gần như có thể quan sát được ánh sao trên vũ trụ. Chỉ riêng chiếc cửa sổ này thôi đã đủ khiến Tô Di phải kinh hồn bạt vía. Điều này chứng tỏ kỹ thuật chế tạo của chủ nhân chiếc chiến hạm này, còn cao hơn cả loài người Liên minh. Cô không khỏi nhớ lại sự việc đã diễn ra trước khi cô chìm vào hôn mê.
Cô lệnh cho Tây Lạc điều khiển chiến hạm của mình nhảy đến một hành tinh khác - vốn định quay trở lại tinh hệ Vĩnh Hằng. Nhưng những chiến hạm này lại đột nhiên xuất hiện. Cô không biết tại sao bọn họ lại có thể phát hiện ra chiến hạm của cô, nhưng khi mười chiếc pháo đài vũ trụ màu xanh nhạt này lặng yên không một tiếng động đáp xuống ngoài không gian của hành tinh nhỏ thì Tô Di hoàn toàn không còn cơ hội trốn thoát nữa.
“Nhảy!” Cô lập tức ra lệnh cho Tây Lạc.
Nhưng có một chuyện kỳ dị đột nhiên xảy ra. Cú nhảy siêu quang tốc với tốc độ ánh sáng cho tới bây giờ đều chỉ là ánh bạc lóe lên, rồi trong nháy mắt di chuyển vị trí. Lần trước, khi Người máy tấn công, nếu không phải Carlo Chu cài đặt máy định vị trên chiến hạm của loài người thì Người máy căn bản cũng không thể lần theo dấu vết của tàn quân Lính đánh thuê được. Nhưng khi thực hiện cú nhảy này, trong lúc dịch chuyển vị trí, trên màn hình radar trước mặt Tô Di rõ ràng luôn có một vật thể bay không xác định áp sát chiến hạm của cô. Khi cô quay đầu, nhìn ra ngoài khoang thuyền lại thấy những tia sáng chớp nháy mà xanh nhạt bám riết lấy mình. Mà khi cú nhảy vừa được hoàn thành, chiến hạm của cô lập tức bị mười chiếc máy bay chiến đấu màu xanh vây quanh. Chúng vô cùng yên tĩnh, tạo thành hai đội ngũ hình rẽ quạt, tấn công chiến hạm của cô từ hai phía. Có thể thấy được năng lực tác chiến của bọn họ hoàn hảo đến mức nào.
“Phu nhân…” Lúc đó Tây Lạc trầm giọng nói: “Đối phương yêu cầu được nói chuyện.”
Tô Di nhấc bộ đàm lên. “Các người là ai?”
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói ấm áp, dễ nghe của một người đàn ông: “Là Người máy ư?”
Toàn thân Tô Di chấn động. Hắn nói ngôn ngữ Trái đất, Hán Ngữ.
Tô Di run giọng, đáp lại bằng thứ tiếng của anh ta: “Không, tôi là con người.”
Người đàn ông đó trầm mặc giây lát rồi khẽ cười thành tiếng: “Trăm nghe không bằng một thấy.”
Chuyện xảy ra sau đó khiến Tô Di vô cùng khó chịu. Trước tình thế địch đông ta ít, cô đã biết điều trút bỏ số vũ trang ít ỏi, chẳng đáng gì so với quân địch, để cho người của bọn họ lên chiến hạm của mình. Nhưng những người đó lại là loài người. Một đám đàn ông cao lớn trong bộ quân phục phẳng phiu màu xanh lam, tay lăm lăm súng laser, lẳng lặng đi vào ca bin, vây quanh Tô Di và mười tên người máy.
“Một con người và mười tên người máy.” Gã quân nhân đứng đầu báo cáo qua bộ đàm.
“Giết chết người máy, còn người kia thì giải về.” Giọng người đàn ông ban nãy lại vang lên trong máy truyền tin.
“Đợi một chút!” Tô Di vô cùng sợ hãi, nhưng súng laser đã nhanh chóng quét gọn một vòng, đám người máy Tây Lạc giơ cánh tay cầm súng lên định phản kích. Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một chuyện kỳ lạ khác!
Súng laser của đối phương bắn trúng đám người máy Tây Lạc, khiến họ đứt lìa từng bộ phận, nhưng những viên đạn người máy bắn ra lại như thể bắn vào ảo ảnh, mây mù, tất thảy đều xuyên qua cơ thể bọn họ, găm vào vách tường phía sau lưng.
“Dừng tay!” Tô Di giận dữ nói: “Sao các người có thể chưa nói một lời đã giết chết bọn họ?”
Gã quân nhân dẫn đầu liếc nhìn Tô Di, im lặng, bước tới gần, cầm dao đánh về phía cô! Tô Di rất nhanh đã tránh được, gã quân nhân đó ngạc nhiên nhíu mày rồi đánh một quyền vào gáy cô theo phản xạ có điều kiện. Tô Di bị đau, chìm sâu vào cơn hôn mê bất tỉnh. Đến tận lúc này mới tỉnh lại, không biết cô đã ngất được bao lâu rồi? Tô Di đứng thẳng người dậy, phát hiện quần áo mình vẫn chỉnh tề, trên người không có thêm vết thương nào khác.
“Xin chào!” Một giọng nam trầm như nước dịu dàng vang lên.
Tô Di cảnh giác quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong góc khoang nghỉ ngơi, nhìn cô chằm chằm. Nghe giọng thì có vẻ chính là gã đàn ông đã nói chuyện với cô ban nãy. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần quân đội màu xanh lam, đang tựa lưng trên chiếc ghế dài cạnh tường. Anh ta có dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn ngoài dự liệu của Tô Di.
Không giống với cơ thể cường tráng của Mạnh Hi Tông, cũng không hề giống với vẻ anh tuấn, lãng tử của Lăng Tranh, ngũ quan của người đàn ông này đẹp vô cùng, hai mắt sáng trong như đá quý, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím. Nhưng ánh mắt của anh ta lại vô cùng sắc sảo, lẳng lặng nhìn Tô Di chằm chằm. Mặc dù khóe miệng anh ta vẫn mang theo ý cười nhưng vô hình trung lại khiến Tô Di cảm thấy bị áp lực nặng nề bởi sự uy nghiêm ấy.
“Cô tên là gì?” Giọng nói của người đàn ông này dường như bẩm sinh đã dịu dàng như vậy.
“… Tô Di.”
“Tô Di…” Gã đàn ông nhẹ nhàng nhắc lại tên cô, trong đôi mắt hẹp dài, đen láy, mơ hồ có ánh sáng lấp lánh như ngọc quý, chăm chú nhìn gương mặt cô, chậm rãi mở miệng.
“Tôi là Cố Vũ Khanh, đến từ Trái đất.”
Danh sách chương