Tinh cầu Ước Mơ.
Vũ khí của đám người Tô Di nhanh chóng bị tước đi. Dưới sự uy hiếp bằng súng máy của Trùng tộc, bọn họ chỉ đành xuống khỏi phi thuyền. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến tất cả mọi người không sao thốt nên lời.
Đây có lẽ là một khu công trường bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố. Dõi mắt nhìn ra xa, có thể trông thấy từng khu nhà màu trắng cao lớn của thành phố Ước Mơ, ở đó có rất nhiều cột khói đen vẩn đục đang không ngừng bay lên, bao trùm bầu trời thành phố. Một hàng dài hơn ba mươi con côn trùng màu đen vác súng, bò rạp trên mặt đất, đôi mắt kép màu tím an tĩnh như thể âm hồn.
Phía sau bọn chúng còn có tới mấy trăm con người, bị những tên Trùng tộc khác xua đuổi, chạy về ba hướng khác nhau.
Một con côn trùng mặc quân phục chỉnh tề, cấp bậc Thượng úy, dùng hai chi dưới to khỏe “đi” tới, phía sau kéo theo hai nữ y tá loài người. Sắc mặt hai người đó tái nhợt mà đờ đẫn, lấy máy kiểm tra đo lường cầm tay đơn giản ra, quét qua trán của từng người trong đám Tô Di, sau đó đi tới bên cạnh một sĩ quan Trùng tộc, thấp giọng nói gì đó, hắn gật đầu, dùng ngôn ngữ Trùng tộc hạ lệnh cho binh sĩ. Bọn binh sĩ lập tức xô đẩy, chia đám người bọn họ thành ba đội khác nhau, ý bảo bọn họ đi theo đoàn người phía trước, chia thành ba hướng.
“Chờ một chút!” Rebecca chợt kêu lên. “Tại sao lại tách chúng tôi ra?”
Gã sĩ quan Trùng tộc căn bản không thèm để ý đến cô ta, xoay người rời đi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Swatch Lynch túm lấy áo một cô y tá, hỏi: “Toàn bộ thành phố Ước Mơ đã bị chiếm đóng rồi sao? Tại sao các người lại giúp bọn chúng? Các người chịu đầu hàng một cách hèn nhát như thế à?”
Binh lính Trùng tộc hung hăng nhấc súng xông tới, sắc mặt cô y tá đó khó coi hết sức, vội vã hét lên một tiếng rồi khẽ nói: “Tôi đã bị lây nhiễm, nếu như không làm theo lời bọn họ thì sẽ chết ngay lập tức!”
Tô Di và Rebecca ở cùng một phía, sắc mặt Rebecca trắng bệch, thấp giọng nói: “Bọn chúng đưa những bệnh nhân lây nhiễm ở cấp độ nặng vào một đội...”
Tô Di lập tức hiểu ra, Rebecca thân là bác sĩ, đương nhiên biết rõ thể trạng của từng người.
“Thế nhưng, Swatch Lynch, Mike và bọn họ...” Cô ta nhìn hai người lính lục chiến, vội hỏi: “Bọn họ là những người khỏe mạnh, tại sao lại không được xếp cùng chỗ với chúng ta?”
Tô Di nghĩ ngay đến Lưu Khiết, hiểu ra, nói: “Bọn họ rất hữu dụng trong chiến tranh, vì thế...” Rất có thể sẽ bị cấy trùng dịch vào người để tiện bề khống chế, giúp Trùng tộc thực dân hóa mặt đất.
Gã thanh niên cao lớn đứng phía trước bỗng nhiên quay lại, nhìn hai người bọn cô chằm chằm. Anh ta có làn da màu đồng cổ khỏe mạnh và đôi mắt sáng trong màu xanh lam, trên gương mặt với các đường nét tinh tế lộ ra vài phần thanh tú, chắc hẳn là con lai giữa hai dòng máu phương Đông và phương Tây. Anh ta bỗng nở nụ cười, nói: “Không ngờ vẫn còn gặp được hai mỹ nhân ở một nơi như thế này. Vị tiểu thư này, cô không phải là người dân ở tinh cầu Ước Mơ sao?” Khi anh ta nói những lời này, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tô Di tóc đen, mắt đen - một người phương Đông thuần túy. Nhưng Tô Di và Rebecca đâu có tâm trạng mà đùa giỡn với anh ta, không ai lên tiếng đáp lời.
“Tôi tên Carlo Chu. Các cô có thể gọi tôi là Carlo thôi cũng được!” Anh ta thấy sắc mặt hai cô có vẻ lạnh lùng hờ hững, liền thở dài. “Các nữ binh sĩ, đừng từ bỏ hy vọng. So với những người khác, chúng ta coi như đã rất may mắn rồi. Các cô nên lấy làm vui mừng khi mình không phải là một quân nhân, bác sĩ hay nhà khoa học.”
“Tại sao anh lại nói như vậy? Bọn họ sẽ bị đưa đến nơi nào?” Rebecca chỉ vào hai đoàn người khác.
Carlo liếc mắt nhìn những người đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đau đớn.
“Những người bệnh nặng sẽ trở thành thức ăn của Trùng tộc; những người bệnh nhẹ hơn sẽ ở lại chỗ này, làm việc cho chúng. Nghe nói như vậy, Trùng tộc mới có thể giúp bọn họ chữa bệnh. Thế nhưng, ai mà biết được bọn chúng?” Trong giọng nói của anh ta có vẻ giễu cợt nặng nề, chẳng biết là đang giễu cợt lời nói dối của Trùng tộc hay giễu cợt sự khuất phục của những người này. “Đương nhiên, những quân nhân, y tá, nhà khoa học khỏe mạnh, hữu dụng... sẽ bị cấy trứng trùng, nghe theo Trùng tộc mà làm việc cho bọn chúng.”
Rebecca nghe vậy thì mặt mũi trắng bệch, đưa tay che miệng như thể rất muốn nôn ra. Tô Di xác nhận suy đoán đáng sợ kia thì cũng cảm thấy dạ dày quặn thắt, buồn nôn một hồi. Cô nhìn Carlo chằm chằm, nói: “Tại sao anh lại biết những chuyện này? Chúng ta sẽ bị đưa đến nơi nào?”
Carlo thò tay vào túi, móc ra một miếng vàng thật nhỏ, nói: “Tôi đã hối lộ bọn binh lính Trùng tộc rồi, bất kể là chủng tộc gì, “có tiền có thể bắt quỷ xay cối[1]” là một đạo lý vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
[1] Có tiền thì làm việc gì cũng dễ dàng, tương tự câu “Có tiền mua tiên cũng được”.
Anh ta chỉ mấy chiếc phi thuyền đang đỗ ở phía trước, nói với giọng bình tĩnh: “Nhưng chúng ta, từ giờ trở đi sẽ là nô lệ của Trùng tộc, chúng ta sẽ bị đày đến một hành tinh giá rét, xa xôi thuộc quyền sở hữu của chúng. Liên minh đã bại trận, nghe nói, đến cả tinh cầu của Lính đánh thuê cũng bất lực, không dám phản công. Hơn nữa, cũng không một ai dám đến hành tinh của Trùng tộc cứu chúng ta - những người dân thường vô dụng này cả. Chúng ta sẽ không còn được gặp lại người thân, người yêu, bạn bè của mình. Tôi nghĩ, cả đời này cũng sẽ không thể trở lại quê hương được nữa rồi.”
Rebecca dùng tay ôm lấy mặt mình, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào. Một vài người đứng phía trước nghe thấy những lời này của Carlo cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, quay đầu nhìn bọn họ. Dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, khói thuốc súng bốc lên từ bốn phía, những đoàn người xếp hàng dài, tựa một con rồng khổng lồ màu đen đang hấp hối, bước từng bước một về phía tuyệt vọng.
Tô Di nhích từng chút theo đoàn người, giọng nói tràn ngập sự giễu cợt đó của Carlo giống như một cơn mưa rào vô hình xối xả rơi xuống người cô, ướt đẫm và lạnh lẽo vô hạn. Cô hy vọng Carlo chỉ đang nói đùa biết bao nhưng hơn ai hết, cô biết những lời anh ta nói đều là sự thật.
Cô sẽ bị coi là một trong số những tù binh loài người nhỏ bé, ti tiện, bị ném đến những hành tình khác tha hương cầu thực. Trong thời kỳ chiến loạn sống chết khó lường này, Mạnh Hi Tông căn bản sẽ không thể tìm được cô, từ nay về sau, cô sẽ phải sống dưới đáy tận cùng của xã hội dị tộc, sẽ không có tự do, không được gặp lại bạn bè và người thương, cứ như thế cho đến khi cô chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé, yên lặng mà chết đi, thậm chí, ngay cả hài cốt cũng không thể quay về với lãnh thổ loài người chứ đừng nói tới việc tìm về với Trái đất.
Cô lặng lẽ nắm chặt hai tay, bước chân càng lúc càng nặng tựa đeo đá.
Mặc dù nhận ra Trùng tộc không ngừng có những phi thuyền nhảy tới nhảy lui giữa các tinh cầu của Trùng tộc và loài người, nhưng theo như báo cáo của máy bay trinh sát, đây chẳng qua chỉ là những phi thuyền vận chuyển binh lính bình thường, cho thấy Trùng tộc đang đẩy mạnh tốc độ chiếm lĩnh mặt đất. Không một ai có thể nghĩ ra được Tô Di lại có thể ở trên một trong số những chiến thuyền đó, bọn họ cũng không ngờ Trùng tộc ôm tham vọng tiêu diệt toàn bộ thế giới loài người là thế mà lại có thể đưa con người đến lãnh thổ của mình tiếp tục sinh tồn.
Liên minh và Lính đánh thuê lần đầu tiên hợp tác một cách chân thành, thẳng thắn, nghiễm nhiên đạt được những kết quả tốt đẹp. Sau khi cấp dưới của Lương Đồng – tướng quân Hasa cùng Liên Đạc giải thích kế hoạch tác chiến liên hợp xong, mọi người đều vỗ tay tán đồng.
Cũng có người tỏ rõ mối lo ngại: “Chia như vậy liệu có mạo hiểm quá không?”
Du Lân Cử thản nhiên giải quyết dứt điểm: “Tôi tin tưởng vào năng lực của Thượng tướng Mạnh Hi Tông. Cậu ta nhất định sẽ dẫn đại quân đánh hạ hành tinh Trùng tộc, khiến Trùng tộc không thể quay đầu về cứu sào huyệt của mình, để chúng ta giành được cơ hội phản công, chiếm lại tinh cầu Ước Mơ và Hòa Bình.”
Mạnh Hi Tông lại bình tĩnh nhìn Lương Đồng, nói: “Chỉ cần trong vòng hai tiếng đồng hồ, Nguyên soái đoạt lại được quyền khống chế mặt đất, đồng thời chia quân trợ giúp tiền tuyến.”
Giọng nói của Lương Đồng vang dội như có lực: “Bản soái lấy tính mệnh ra đảm bảo! Trong vòng ba tiếng sẽ điều năm chiếc pháo đài Liên minh đến tiền tuyến trợ giúp ngài! Xin ngài cứ yên tâm!”
Mạnh Hi Tông gật đầu. “Tôi tin tưởng lời cam kết của Nguyên soái!”
Lương Đồng tựa hồ nhìn Mạnh Hi Tông với ánh mắt hoàn toàn khác xưa, không để ý tới việc mọi người vẫn còn đang ở đây, cũng hoàn toàn không để ý đến chuyện có lúc quân Liên minh và Lính đánh thuê đã từng xích mích, liền vỗ mạnh vào bả vai Mạnh Hi Tông, nói: “Tiểu Mạnh! Cậu giỏi lắm! Có điều, Trùng tộc sớm đã đoán ra được chúng ta nhất định sẽ đánh lén, theo báo cáo của lính trinh sát, ở ven đường, bọn chúng đã bí mật bố trí trạm gác, xung quanh hành tinh cũng có rất nhiều quân mai phục. Một khi phát hiện động tĩnh bất thường, chúng sẽ xem xét và biết được đại quân của cậu đã rời khỏi Liên minh, chúng ta ở đây vườn không nhà trống, chỉ e chúng sẽ quay sang tấn công tinh cầu Thiên Không và Hy Vọng trước! Quân ta có thể sẽ mất đi thời cơ mấu chốt!”
Ánh mắt Mạnh Hi Tông có chút lạnh lùng. “Tôi đã có biện pháp rồi!”
Lương Đồng cười ha hả, gật đầu. “Bản soái không phục cậu không được rồi! Không ngờ ngần này tuổi đầu còn có thể gặp được một Thượng tướng tài năng đến vậy!” Ông ta nhìn về phía Du Lân Cử, nói: “Ngài Tổng thống, ngài cũng thật tinh mắt quá đấy!”
Du Lân Cử cũng cười. Tướng quân Hasa cười, nói: “Nghe nói đám trùng mẫu[2] của Trùng tộc cũng không theo quân đội, ở lại lãnh thổ của mình. Lần này, Thượng tướng có thể diệt tận gốc bọn chúng rồi.”
[2] Con cái chuyên có nhiệm vụ đẻ con.
Mọi người cười phá lên, nhưng riêng Mạnh Hi Tông lại không đủ nhẫn nại để cười mỉm lấy một cái. Anh chỉ chăm chăm nhìn vào bản đồ tinh hệ khổng lồ trước mặt, trên đó rải đầy những chiếc chiến hạm của Trùng tộc và loài người.
Vũ trụ mênh mông, cô gái ấy thực sự đã hóa thành một tia sáng, một hạt bụi, cứ như vậy mà biến mất rồi sao? Anh cảm thấy hít thở không thông. Dường như trái tim đã quen thói cứng rắn và cô độc, lúc này, rốt cuộc cũng bắt đầu cảm nhận được một nỗi ưu tư mang tên “đau thấu tâm can”. Thậm chí, anh còn không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại có sức ảnh hưởng to lớn tới tình cảm của mình đến vậy.
Có lẽ là bởi ẩn sâu trong lòng anh và cô đều chôn giấu những bí mật nguy hiểm nhất, thần bí nhất mà không thuộc quyền kiểm soát của anh, vì thế, anh mới muốn giữ lấy cô, khống chế cô, có như vậy anh mới có thể tiếp tục kiểm soát được tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Cũng có thể trong từng ngày dồn hết tâm trí giày vò và chiếm giữ, khuôn mặt cô, cơ thể cô, tất cả tâm trạng sung sướng và hoảng sợ vì anh mà có, còn cả tình yêu đang dần chìm đắm của cô đều giống như một chiếc xiềng xích vô hình, lặng lẽ quấn quanh trái tim anh.
Nhưng hiện thực lại nói cho anh biết rằng, rất có khả năng cô đã chết. Xác suất trên chín mươi chín phẩy chín phần trăm là cô không còn sống sót. Anh biết mình không muốn thừa nhận kết quả này nhưng anh rõ ràng cảm nhận được, trái tim mình đã chết theo người phụ nữ ấy, cứ thế sụp đổ, cùng cô chôn vùi ở một nơi sâu thẳm nhất vũ trụ.
Đến cuối cùng, anh vẫn không thể nào không chế được cô. Trái lại, còn bị cô mạnh mẽ khoét một lỗ vào tim.
Rời khỏi pháo đài vũ trụ đặt tại Trung tâm chi huy tác chiến liên hợp, Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không u ám, nghĩ suy điều gì đó đến thất thần.
Mộ Tây Đình thấy bộ dạng này của anh thì trong lồng ngực không khỏi dấy lên sự chua xót. Nhưng cậu ta biết đây không phải là lúc để đau buồn, liền nói: “Ngài chỉ huy, mặc dù là liên hợp tác chiến nhưng ngộ nhỡ Liên minh không giữ lời hứa, sau khi phản công thu phục được hai tinh cầu kia, họ không trợ giúp chúng ta kịp thời, để chúng ta một mình thâm nhập...”
Mạnh Hi Tông nhìn cậu ta, đáp: “Du Lân Cử đúng là không đáng tin. Cái mà tôi tín nhiệm chính là uy danh và nhân phẩm của vị Nguyên soái Lương Đồng tuổi ngoài năm mươi kia. “Có điều...” Anh nhấc chiếc điện thoại trên vách khoang lên. “Thay tôi chuyển lời tới Giản Mộ An.”
Sau khi Mạnh Hi Tông ngồi phi thuyền cỡ trung rời đi, Du Lân Cử đứng trong khoang riêng của mình, nhìn năm hành tinh xanh thẳm, xinh đẹp trước mắt, buông tiếng thở dài.
Tướng quân Hasa ngồi ở phía sau châm thuốc, cười nói: “Tổng thống, nếu như giành lại được đất đai bị mất, ngài sẽ trở thành vị Tổng thống vĩ đại nhất trong lịch sử, ngai còn điều gì phải lo lắng nữa.”
Du Lân Cử xoay người, vẻ mặt đông cứng lại. “Hasa, cậu cũng biết là không phải tôi lo lắng điều đó mà. Đẩy lùi kẻ xâm lược, đây là điều không cần bàn cãi cũng như không có sự lựa chọn nào khác. Nếu như bại trận, chúng ta lại tiếp tục chống lại, cho đến khi loài người bị tiêu diệt sạch thì thôi. Thế nhưng, kẻ địch bên trong, cùng tộc với chúng ta, lại như những con giòi bọ sống ký sinh, khó có thể trừ khử.”
“Nói như vậy...”
“Đúng vậy!” Du Lân Cử nghiêm mặt nói. “Để duy trì trật tự thông thường của một quốc gia cần phải có dân chủ, càng cần hơn nữa là pháp chế. Liên minh có thể tồn tại nhiều năm như vậy cũng là bởi chúng ta có chế độ và kỷ luật hợp lý, mới có được nền chính trị ổn định và nền khoa học kỹ thuật phồn thịnh. Thế nhưng, Lính đánh thuê không chịu sự quản lý của pháp luật Liên minh, bọn họ tự do phân tán, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đúng một người, đó là Mạnh Hi Tông. Nếu chúng ta chiến thắng trong trận chiến lần này, danh tiếng của đội quân Lính đánh thuê trong lòng dân chúng sẽ càng cao. Lúc đó, sẽ có nhiều người sống theo kiểu “tự do” như vậy. Nền móng pháp chế xã hội dân chủ của chúng ta sẽ bị lung lay, sự liên kết của năm hành tinh tự trị sẽ bị suy yếu, sự cân bằng mà chúng ta dựa vào để sinh tồn mấy trăm năm qua sẽ bị phá hủy.”
Mặt Hasa tái mét, anh ta chăm chú suy tư một hồi, sau đó gật đầu với Du Lân Cử. “Ngài nói đúng! Vậy trước đây ngài đồng ý giao tinh cầu Tự Do cho Lính đánh thuê...”
“Hasa, kế hoạch này của chúng ta sẽ phải thực hiện từ từ từng bước. Tôi sẽ không vì mối họa nội bộ mà để bọn ngoại tộc thừa dịp xâm lấn.” Du Lân Cử cười nhạt, nói: “Lúc đánh bại Trùng tộc cũng chính là lúc gạt bỏ mầm họa Mạnh Hi Tông này. Bởi tôi đã từng tuyên thệ với toàn dân, quyết sống mái giữ gìn sự ổn định của Liên minh.”
Sống lưng Hasa lạnh toát. “Tổng thống, ngài muốn...”
“Con trai tôi tính tình ngay thẳng, sẽ không đồng ý với suy nghĩ này.” Du Lân Cử bất đắc dĩ nở nụ cười. “Lương Đồng đã già, lại có thể nhìn cái phường thổ phỉ Mạnh Hi Tông kia bằng con mắt khác xưa.” Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hasa. “Hasa, cậu năm nay cũng bốn mươi ba tuổi rồi phải không?”
“Đúng vậy, thưa ngài Tổng thống!”
“Đã đến lúc Liên minh cần một Nguyên soái trẻ tuổi hơn rồi!”
Ánh mắt Hasa nhất thời sáng quắc, anh ta vừa căng thẳng vừa kìm nén nhìn Tổng thống. “Ngài Tổng thống, ngài muốn tôi làm gì?”
Du Lân Cử đi tới trước bàn, cầm lấy một tờ quyết định rồi giao cho Hasa. “Sau khi giành lại được toàn bộ số đất đai đã mất, cậu thay tôi tuyên bố quyết định miễn nhiệm này cho Lương Đồng, khi đó, cậu sẽ là tân Nguyên soái. Mà mệnh lệnh đầu tiên tôi giao cho cậu chính là nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho đến khi tôi giao cho cậu một nhiệm vụ mới.”
Vũ khí của đám người Tô Di nhanh chóng bị tước đi. Dưới sự uy hiếp bằng súng máy của Trùng tộc, bọn họ chỉ đành xuống khỏi phi thuyền. Nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến tất cả mọi người không sao thốt nên lời.
Đây có lẽ là một khu công trường bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố. Dõi mắt nhìn ra xa, có thể trông thấy từng khu nhà màu trắng cao lớn của thành phố Ước Mơ, ở đó có rất nhiều cột khói đen vẩn đục đang không ngừng bay lên, bao trùm bầu trời thành phố. Một hàng dài hơn ba mươi con côn trùng màu đen vác súng, bò rạp trên mặt đất, đôi mắt kép màu tím an tĩnh như thể âm hồn.
Phía sau bọn chúng còn có tới mấy trăm con người, bị những tên Trùng tộc khác xua đuổi, chạy về ba hướng khác nhau.
Một con côn trùng mặc quân phục chỉnh tề, cấp bậc Thượng úy, dùng hai chi dưới to khỏe “đi” tới, phía sau kéo theo hai nữ y tá loài người. Sắc mặt hai người đó tái nhợt mà đờ đẫn, lấy máy kiểm tra đo lường cầm tay đơn giản ra, quét qua trán của từng người trong đám Tô Di, sau đó đi tới bên cạnh một sĩ quan Trùng tộc, thấp giọng nói gì đó, hắn gật đầu, dùng ngôn ngữ Trùng tộc hạ lệnh cho binh sĩ. Bọn binh sĩ lập tức xô đẩy, chia đám người bọn họ thành ba đội khác nhau, ý bảo bọn họ đi theo đoàn người phía trước, chia thành ba hướng.
“Chờ một chút!” Rebecca chợt kêu lên. “Tại sao lại tách chúng tôi ra?”
Gã sĩ quan Trùng tộc căn bản không thèm để ý đến cô ta, xoay người rời đi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Swatch Lynch túm lấy áo một cô y tá, hỏi: “Toàn bộ thành phố Ước Mơ đã bị chiếm đóng rồi sao? Tại sao các người lại giúp bọn chúng? Các người chịu đầu hàng một cách hèn nhát như thế à?”
Binh lính Trùng tộc hung hăng nhấc súng xông tới, sắc mặt cô y tá đó khó coi hết sức, vội vã hét lên một tiếng rồi khẽ nói: “Tôi đã bị lây nhiễm, nếu như không làm theo lời bọn họ thì sẽ chết ngay lập tức!”
Tô Di và Rebecca ở cùng một phía, sắc mặt Rebecca trắng bệch, thấp giọng nói: “Bọn chúng đưa những bệnh nhân lây nhiễm ở cấp độ nặng vào một đội...”
Tô Di lập tức hiểu ra, Rebecca thân là bác sĩ, đương nhiên biết rõ thể trạng của từng người.
“Thế nhưng, Swatch Lynch, Mike và bọn họ...” Cô ta nhìn hai người lính lục chiến, vội hỏi: “Bọn họ là những người khỏe mạnh, tại sao lại không được xếp cùng chỗ với chúng ta?”
Tô Di nghĩ ngay đến Lưu Khiết, hiểu ra, nói: “Bọn họ rất hữu dụng trong chiến tranh, vì thế...” Rất có thể sẽ bị cấy trùng dịch vào người để tiện bề khống chế, giúp Trùng tộc thực dân hóa mặt đất.
Gã thanh niên cao lớn đứng phía trước bỗng nhiên quay lại, nhìn hai người bọn cô chằm chằm. Anh ta có làn da màu đồng cổ khỏe mạnh và đôi mắt sáng trong màu xanh lam, trên gương mặt với các đường nét tinh tế lộ ra vài phần thanh tú, chắc hẳn là con lai giữa hai dòng máu phương Đông và phương Tây. Anh ta bỗng nở nụ cười, nói: “Không ngờ vẫn còn gặp được hai mỹ nhân ở một nơi như thế này. Vị tiểu thư này, cô không phải là người dân ở tinh cầu Ước Mơ sao?” Khi anh ta nói những lời này, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tô Di tóc đen, mắt đen - một người phương Đông thuần túy. Nhưng Tô Di và Rebecca đâu có tâm trạng mà đùa giỡn với anh ta, không ai lên tiếng đáp lời.
“Tôi tên Carlo Chu. Các cô có thể gọi tôi là Carlo thôi cũng được!” Anh ta thấy sắc mặt hai cô có vẻ lạnh lùng hờ hững, liền thở dài. “Các nữ binh sĩ, đừng từ bỏ hy vọng. So với những người khác, chúng ta coi như đã rất may mắn rồi. Các cô nên lấy làm vui mừng khi mình không phải là một quân nhân, bác sĩ hay nhà khoa học.”
“Tại sao anh lại nói như vậy? Bọn họ sẽ bị đưa đến nơi nào?” Rebecca chỉ vào hai đoàn người khác.
Carlo liếc mắt nhìn những người đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đau đớn.
“Những người bệnh nặng sẽ trở thành thức ăn của Trùng tộc; những người bệnh nhẹ hơn sẽ ở lại chỗ này, làm việc cho chúng. Nghe nói như vậy, Trùng tộc mới có thể giúp bọn họ chữa bệnh. Thế nhưng, ai mà biết được bọn chúng?” Trong giọng nói của anh ta có vẻ giễu cợt nặng nề, chẳng biết là đang giễu cợt lời nói dối của Trùng tộc hay giễu cợt sự khuất phục của những người này. “Đương nhiên, những quân nhân, y tá, nhà khoa học khỏe mạnh, hữu dụng... sẽ bị cấy trứng trùng, nghe theo Trùng tộc mà làm việc cho bọn chúng.”
Rebecca nghe vậy thì mặt mũi trắng bệch, đưa tay che miệng như thể rất muốn nôn ra. Tô Di xác nhận suy đoán đáng sợ kia thì cũng cảm thấy dạ dày quặn thắt, buồn nôn một hồi. Cô nhìn Carlo chằm chằm, nói: “Tại sao anh lại biết những chuyện này? Chúng ta sẽ bị đưa đến nơi nào?”
Carlo thò tay vào túi, móc ra một miếng vàng thật nhỏ, nói: “Tôi đã hối lộ bọn binh lính Trùng tộc rồi, bất kể là chủng tộc gì, “có tiền có thể bắt quỷ xay cối[1]” là một đạo lý vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
[1] Có tiền thì làm việc gì cũng dễ dàng, tương tự câu “Có tiền mua tiên cũng được”.
Anh ta chỉ mấy chiếc phi thuyền đang đỗ ở phía trước, nói với giọng bình tĩnh: “Nhưng chúng ta, từ giờ trở đi sẽ là nô lệ của Trùng tộc, chúng ta sẽ bị đày đến một hành tinh giá rét, xa xôi thuộc quyền sở hữu của chúng. Liên minh đã bại trận, nghe nói, đến cả tinh cầu của Lính đánh thuê cũng bất lực, không dám phản công. Hơn nữa, cũng không một ai dám đến hành tinh của Trùng tộc cứu chúng ta - những người dân thường vô dụng này cả. Chúng ta sẽ không còn được gặp lại người thân, người yêu, bạn bè của mình. Tôi nghĩ, cả đời này cũng sẽ không thể trở lại quê hương được nữa rồi.”
Rebecca dùng tay ôm lấy mặt mình, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào. Một vài người đứng phía trước nghe thấy những lời này của Carlo cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, quay đầu nhìn bọn họ. Dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, khói thuốc súng bốc lên từ bốn phía, những đoàn người xếp hàng dài, tựa một con rồng khổng lồ màu đen đang hấp hối, bước từng bước một về phía tuyệt vọng.
Tô Di nhích từng chút theo đoàn người, giọng nói tràn ngập sự giễu cợt đó của Carlo giống như một cơn mưa rào vô hình xối xả rơi xuống người cô, ướt đẫm và lạnh lẽo vô hạn. Cô hy vọng Carlo chỉ đang nói đùa biết bao nhưng hơn ai hết, cô biết những lời anh ta nói đều là sự thật.
Cô sẽ bị coi là một trong số những tù binh loài người nhỏ bé, ti tiện, bị ném đến những hành tình khác tha hương cầu thực. Trong thời kỳ chiến loạn sống chết khó lường này, Mạnh Hi Tông căn bản sẽ không thể tìm được cô, từ nay về sau, cô sẽ phải sống dưới đáy tận cùng của xã hội dị tộc, sẽ không có tự do, không được gặp lại bạn bè và người thương, cứ như thế cho đến khi cô chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé, yên lặng mà chết đi, thậm chí, ngay cả hài cốt cũng không thể quay về với lãnh thổ loài người chứ đừng nói tới việc tìm về với Trái đất.
Cô lặng lẽ nắm chặt hai tay, bước chân càng lúc càng nặng tựa đeo đá.
Mặc dù nhận ra Trùng tộc không ngừng có những phi thuyền nhảy tới nhảy lui giữa các tinh cầu của Trùng tộc và loài người, nhưng theo như báo cáo của máy bay trinh sát, đây chẳng qua chỉ là những phi thuyền vận chuyển binh lính bình thường, cho thấy Trùng tộc đang đẩy mạnh tốc độ chiếm lĩnh mặt đất. Không một ai có thể nghĩ ra được Tô Di lại có thể ở trên một trong số những chiến thuyền đó, bọn họ cũng không ngờ Trùng tộc ôm tham vọng tiêu diệt toàn bộ thế giới loài người là thế mà lại có thể đưa con người đến lãnh thổ của mình tiếp tục sinh tồn.
Liên minh và Lính đánh thuê lần đầu tiên hợp tác một cách chân thành, thẳng thắn, nghiễm nhiên đạt được những kết quả tốt đẹp. Sau khi cấp dưới của Lương Đồng – tướng quân Hasa cùng Liên Đạc giải thích kế hoạch tác chiến liên hợp xong, mọi người đều vỗ tay tán đồng.
Cũng có người tỏ rõ mối lo ngại: “Chia như vậy liệu có mạo hiểm quá không?”
Du Lân Cử thản nhiên giải quyết dứt điểm: “Tôi tin tưởng vào năng lực của Thượng tướng Mạnh Hi Tông. Cậu ta nhất định sẽ dẫn đại quân đánh hạ hành tinh Trùng tộc, khiến Trùng tộc không thể quay đầu về cứu sào huyệt của mình, để chúng ta giành được cơ hội phản công, chiếm lại tinh cầu Ước Mơ và Hòa Bình.”
Mạnh Hi Tông lại bình tĩnh nhìn Lương Đồng, nói: “Chỉ cần trong vòng hai tiếng đồng hồ, Nguyên soái đoạt lại được quyền khống chế mặt đất, đồng thời chia quân trợ giúp tiền tuyến.”
Giọng nói của Lương Đồng vang dội như có lực: “Bản soái lấy tính mệnh ra đảm bảo! Trong vòng ba tiếng sẽ điều năm chiếc pháo đài Liên minh đến tiền tuyến trợ giúp ngài! Xin ngài cứ yên tâm!”
Mạnh Hi Tông gật đầu. “Tôi tin tưởng lời cam kết của Nguyên soái!”
Lương Đồng tựa hồ nhìn Mạnh Hi Tông với ánh mắt hoàn toàn khác xưa, không để ý tới việc mọi người vẫn còn đang ở đây, cũng hoàn toàn không để ý đến chuyện có lúc quân Liên minh và Lính đánh thuê đã từng xích mích, liền vỗ mạnh vào bả vai Mạnh Hi Tông, nói: “Tiểu Mạnh! Cậu giỏi lắm! Có điều, Trùng tộc sớm đã đoán ra được chúng ta nhất định sẽ đánh lén, theo báo cáo của lính trinh sát, ở ven đường, bọn chúng đã bí mật bố trí trạm gác, xung quanh hành tinh cũng có rất nhiều quân mai phục. Một khi phát hiện động tĩnh bất thường, chúng sẽ xem xét và biết được đại quân của cậu đã rời khỏi Liên minh, chúng ta ở đây vườn không nhà trống, chỉ e chúng sẽ quay sang tấn công tinh cầu Thiên Không và Hy Vọng trước! Quân ta có thể sẽ mất đi thời cơ mấu chốt!”
Ánh mắt Mạnh Hi Tông có chút lạnh lùng. “Tôi đã có biện pháp rồi!”
Lương Đồng cười ha hả, gật đầu. “Bản soái không phục cậu không được rồi! Không ngờ ngần này tuổi đầu còn có thể gặp được một Thượng tướng tài năng đến vậy!” Ông ta nhìn về phía Du Lân Cử, nói: “Ngài Tổng thống, ngài cũng thật tinh mắt quá đấy!”
Du Lân Cử cũng cười. Tướng quân Hasa cười, nói: “Nghe nói đám trùng mẫu[2] của Trùng tộc cũng không theo quân đội, ở lại lãnh thổ của mình. Lần này, Thượng tướng có thể diệt tận gốc bọn chúng rồi.”
[2] Con cái chuyên có nhiệm vụ đẻ con.
Mọi người cười phá lên, nhưng riêng Mạnh Hi Tông lại không đủ nhẫn nại để cười mỉm lấy một cái. Anh chỉ chăm chăm nhìn vào bản đồ tinh hệ khổng lồ trước mặt, trên đó rải đầy những chiếc chiến hạm của Trùng tộc và loài người.
Vũ trụ mênh mông, cô gái ấy thực sự đã hóa thành một tia sáng, một hạt bụi, cứ như vậy mà biến mất rồi sao? Anh cảm thấy hít thở không thông. Dường như trái tim đã quen thói cứng rắn và cô độc, lúc này, rốt cuộc cũng bắt đầu cảm nhận được một nỗi ưu tư mang tên “đau thấu tâm can”. Thậm chí, anh còn không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại có sức ảnh hưởng to lớn tới tình cảm của mình đến vậy.
Có lẽ là bởi ẩn sâu trong lòng anh và cô đều chôn giấu những bí mật nguy hiểm nhất, thần bí nhất mà không thuộc quyền kiểm soát của anh, vì thế, anh mới muốn giữ lấy cô, khống chế cô, có như vậy anh mới có thể tiếp tục kiểm soát được tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Cũng có thể trong từng ngày dồn hết tâm trí giày vò và chiếm giữ, khuôn mặt cô, cơ thể cô, tất cả tâm trạng sung sướng và hoảng sợ vì anh mà có, còn cả tình yêu đang dần chìm đắm của cô đều giống như một chiếc xiềng xích vô hình, lặng lẽ quấn quanh trái tim anh.
Nhưng hiện thực lại nói cho anh biết rằng, rất có khả năng cô đã chết. Xác suất trên chín mươi chín phẩy chín phần trăm là cô không còn sống sót. Anh biết mình không muốn thừa nhận kết quả này nhưng anh rõ ràng cảm nhận được, trái tim mình đã chết theo người phụ nữ ấy, cứ thế sụp đổ, cùng cô chôn vùi ở một nơi sâu thẳm nhất vũ trụ.
Đến cuối cùng, anh vẫn không thể nào không chế được cô. Trái lại, còn bị cô mạnh mẽ khoét một lỗ vào tim.
Rời khỏi pháo đài vũ trụ đặt tại Trung tâm chi huy tác chiến liên hợp, Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không u ám, nghĩ suy điều gì đó đến thất thần.
Mộ Tây Đình thấy bộ dạng này của anh thì trong lồng ngực không khỏi dấy lên sự chua xót. Nhưng cậu ta biết đây không phải là lúc để đau buồn, liền nói: “Ngài chỉ huy, mặc dù là liên hợp tác chiến nhưng ngộ nhỡ Liên minh không giữ lời hứa, sau khi phản công thu phục được hai tinh cầu kia, họ không trợ giúp chúng ta kịp thời, để chúng ta một mình thâm nhập...”
Mạnh Hi Tông nhìn cậu ta, đáp: “Du Lân Cử đúng là không đáng tin. Cái mà tôi tín nhiệm chính là uy danh và nhân phẩm của vị Nguyên soái Lương Đồng tuổi ngoài năm mươi kia. “Có điều...” Anh nhấc chiếc điện thoại trên vách khoang lên. “Thay tôi chuyển lời tới Giản Mộ An.”
Sau khi Mạnh Hi Tông ngồi phi thuyền cỡ trung rời đi, Du Lân Cử đứng trong khoang riêng của mình, nhìn năm hành tinh xanh thẳm, xinh đẹp trước mắt, buông tiếng thở dài.
Tướng quân Hasa ngồi ở phía sau châm thuốc, cười nói: “Tổng thống, nếu như giành lại được đất đai bị mất, ngài sẽ trở thành vị Tổng thống vĩ đại nhất trong lịch sử, ngai còn điều gì phải lo lắng nữa.”
Du Lân Cử xoay người, vẻ mặt đông cứng lại. “Hasa, cậu cũng biết là không phải tôi lo lắng điều đó mà. Đẩy lùi kẻ xâm lược, đây là điều không cần bàn cãi cũng như không có sự lựa chọn nào khác. Nếu như bại trận, chúng ta lại tiếp tục chống lại, cho đến khi loài người bị tiêu diệt sạch thì thôi. Thế nhưng, kẻ địch bên trong, cùng tộc với chúng ta, lại như những con giòi bọ sống ký sinh, khó có thể trừ khử.”
“Nói như vậy...”
“Đúng vậy!” Du Lân Cử nghiêm mặt nói. “Để duy trì trật tự thông thường của một quốc gia cần phải có dân chủ, càng cần hơn nữa là pháp chế. Liên minh có thể tồn tại nhiều năm như vậy cũng là bởi chúng ta có chế độ và kỷ luật hợp lý, mới có được nền chính trị ổn định và nền khoa học kỹ thuật phồn thịnh. Thế nhưng, Lính đánh thuê không chịu sự quản lý của pháp luật Liên minh, bọn họ tự do phân tán, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đúng một người, đó là Mạnh Hi Tông. Nếu chúng ta chiến thắng trong trận chiến lần này, danh tiếng của đội quân Lính đánh thuê trong lòng dân chúng sẽ càng cao. Lúc đó, sẽ có nhiều người sống theo kiểu “tự do” như vậy. Nền móng pháp chế xã hội dân chủ của chúng ta sẽ bị lung lay, sự liên kết của năm hành tinh tự trị sẽ bị suy yếu, sự cân bằng mà chúng ta dựa vào để sinh tồn mấy trăm năm qua sẽ bị phá hủy.”
Mặt Hasa tái mét, anh ta chăm chú suy tư một hồi, sau đó gật đầu với Du Lân Cử. “Ngài nói đúng! Vậy trước đây ngài đồng ý giao tinh cầu Tự Do cho Lính đánh thuê...”
“Hasa, kế hoạch này của chúng ta sẽ phải thực hiện từ từ từng bước. Tôi sẽ không vì mối họa nội bộ mà để bọn ngoại tộc thừa dịp xâm lấn.” Du Lân Cử cười nhạt, nói: “Lúc đánh bại Trùng tộc cũng chính là lúc gạt bỏ mầm họa Mạnh Hi Tông này. Bởi tôi đã từng tuyên thệ với toàn dân, quyết sống mái giữ gìn sự ổn định của Liên minh.”
Sống lưng Hasa lạnh toát. “Tổng thống, ngài muốn...”
“Con trai tôi tính tình ngay thẳng, sẽ không đồng ý với suy nghĩ này.” Du Lân Cử bất đắc dĩ nở nụ cười. “Lương Đồng đã già, lại có thể nhìn cái phường thổ phỉ Mạnh Hi Tông kia bằng con mắt khác xưa.” Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hasa. “Hasa, cậu năm nay cũng bốn mươi ba tuổi rồi phải không?”
“Đúng vậy, thưa ngài Tổng thống!”
“Đã đến lúc Liên minh cần một Nguyên soái trẻ tuổi hơn rồi!”
Ánh mắt Hasa nhất thời sáng quắc, anh ta vừa căng thẳng vừa kìm nén nhìn Tổng thống. “Ngài Tổng thống, ngài muốn tôi làm gì?”
Du Lân Cử đi tới trước bàn, cầm lấy một tờ quyết định rồi giao cho Hasa. “Sau khi giành lại được toàn bộ số đất đai đã mất, cậu thay tôi tuyên bố quyết định miễn nhiệm này cho Lương Đồng, khi đó, cậu sẽ là tân Nguyên soái. Mà mệnh lệnh đầu tiên tôi giao cho cậu chính là nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, cho đến khi tôi giao cho cậu một nhiệm vụ mới.”
Danh sách chương