Buổi tiệc kết thúc, Tiểu Hắc đứng ở hoa viên cúi đầu không dám đối diện với công tước phu nhân, Lưu Ly chẳng hè trách mắng mà chỉ nhỏ giọng mà nói:
" Em là nữ... việc này nói ra có khiến bản thân em bất lợi không?".
Tiểu Hắc đã nghĩ đến tình huống này trước rồi, cô đương nhiên không muốn tiết lộ bí mật nhưng dường như Xích Đế và tiểu thư thái sư không muốn bỏ qua, cứ muốn ép buột cô kết hôn với thập tam công chúa cho bằng được, vậy thì chỉ còn cách nói thẳng mà thôi.
" Em... em không cố ý giấu diếm việc này... chỉ là...".
" Chị hiểu mà, ai cũng có bí mật, em không muốn nói chị không ép, chỉ là việc này nói ra rồi liệu có nguy hiểm gì không?".
" Không ạ".
Lưu Ly tiến đến xoa xoa đầu người đối diện, thân hình mảnh khanh này đã nhiều lần bảo vệ cô cùng với Tinh Nhi, là nữ thì thực sự vượt quá tưởng tượng rồi.
" Xích Diễm muốn kết hôn với em, em có đồng ý không?".
".......".
" Tiểu Hắc, nếu như em không thích thì cứ nói với chị, dù có ra sao chị cũng sẽ đưa em về cùng".
Tiểu Hắc chậm rãi nhìn vào người mình xem là chị, lắc đầu rồi lên tiếng:
" Em không sao, chị yên tâm".
Với tính cách của Tiểu Hắc, sẽ ở lại nơi này đến đúng thời gian mới quay trở về, Lưu Ly trước đó đã lo lắng ở nơi đất khách quê người đưa trẻ mình xem là em sẽ bị bắt nạt, khi nhìn thấy Tiểu Hắc đạt thứ hạng cao trong cuộc thi đấu thì đương nhiên cô rất vui, nhưng vết bầm trên cơ thể Tiểu Hắc vẫn khiến cho công tước phu nhân cảm thấy xót xa. Nay lại biết được cô là con gái, ở nơi đầy rẫy sự nguy hiểm này sao có thể làm ngơ? Lưu Ly mở miệng muốn nói gì đó thì một bóng đen nhanh chóng lao tới, một bàn tay to lớn vỗ thật mạnh vào sống lưng khiến cho phổi của Tiểu Hắc như sắp văng ra ngoài, cô ho khan một tiếng thật to rồi nhíu mày nhìn kẻ không biết sống chết đang làm bậy.
Cô có chút kinh ngạc khi người đối diện không phải hắn mà lại là Hàn Cảnh Nghiên, anh ta sảng khoái cười to rồi lớn tiếng:
" Hahaha, cô là nữ sao lại không chịu nói trước cơ chứ, nếu như ta sớm biết thì đã chú ý hơn rồi".
Chú ý cái quỷ, tên này lại bị làm sao vậy?
Công Quốc đúng là nơi ngoạ hổ tàng long, một mình kẻ thần kinh như Xích Diễm đã khiến cho cô nóng máu, qua một thời gian có thêm một Xích Hương Hương đã điên còn biến thái, nay lại có thêm một kẻ đầu óc không bình thường.
" Bá tước đây có gì thì nói đi, đừng có động chân động tay".
Hàn Cảnh Nghiên vội giơ tay lên, lui ra sau giữ khoảng cách nhưng vẫn chưa hề chấm dứt ý cười:
" Haha, xin lỗi. Bởi vì ta vui quá cho nên mới như thế, thông cảm và bỏ qua giúp nha!".
" Cô ấy là nữ thì liên quan gì đến ngươi mà vui với chả buồn?" - Một bóng dáng nam tính chẳng biết từ đâu xuất hiện kéo cô vào trong lòng rồi hướng ánh mắt thù địch về phía bá tước.
Hàn cảnh Nghiên hành lễ xong vẫn thích thú mà lên tiếng:
" Tam hoàng tử, thần đương nhiên là vui rồi. Lúc trước ở trên sân đấu có vô lễ vì nghĩ cô ấy là nam, nhưng hoá ra chỉ là hiểu lầm thôi, ta sẽ đưa thuốc đến dinh thự của hoàng tử cho Tiểu Hắc xem như bồi thường".
" Chỗ của ta không thiếu thuốc quý".
Mọi chuyện vẫn đang trên đà không thể khống chế thì lại có thêm một người đi đến, Ba Lạc Bá Tư đến tìm vợ nhưng vô tình nghe thấy câu chuyện, Xích Diễm nhìn thấy hắn thì nhớ lại chuyện trước đây liền không nhịn được mà móc mỉa vài câu:
" Thuốc của nhà ta tốt đến mức ngài công tước đây uống mãi thành nghiện, vậy nên đồ của ngươi cứ giữ mà dùng đi, ta đây chẳng thèm".
Một câu nói mà đã chĩa mũi giáo vào cả Ba Lạc Bá Tư lẫn Hàn Cảnh Nghiên, nhưng người không vui nhất chính là Tiểu Hắc, tên này ôm cô chặt chẽ, ánh mắt nhìn bá tước hệt như một đứa trẻ đang cố gắng bảo vệ món đồ chơi ưa thích.
Ánh nhìn của mọi người tuy không có ý xấu nhưng đổ dồn về phía mình khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, vùng vẫy rồi cắn răng liếc hắn cảnh cáo:
" Bỏ ra, nếu không thì đừng có trách".
Xích Diễm nhìn mèo con trong lòng một hồi lâu rồi bất mãn thở dài sau đó mới buông ra, cô nhanh chóng giữ khoảng cách rồi chỉnh lại quần áo.
Điều này làm cho tam hoàng tử lòng đau như cắt.
" Em là nữ... việc này nói ra có khiến bản thân em bất lợi không?".
Tiểu Hắc đã nghĩ đến tình huống này trước rồi, cô đương nhiên không muốn tiết lộ bí mật nhưng dường như Xích Đế và tiểu thư thái sư không muốn bỏ qua, cứ muốn ép buột cô kết hôn với thập tam công chúa cho bằng được, vậy thì chỉ còn cách nói thẳng mà thôi.
" Em... em không cố ý giấu diếm việc này... chỉ là...".
" Chị hiểu mà, ai cũng có bí mật, em không muốn nói chị không ép, chỉ là việc này nói ra rồi liệu có nguy hiểm gì không?".
" Không ạ".
Lưu Ly tiến đến xoa xoa đầu người đối diện, thân hình mảnh khanh này đã nhiều lần bảo vệ cô cùng với Tinh Nhi, là nữ thì thực sự vượt quá tưởng tượng rồi.
" Xích Diễm muốn kết hôn với em, em có đồng ý không?".
".......".
" Tiểu Hắc, nếu như em không thích thì cứ nói với chị, dù có ra sao chị cũng sẽ đưa em về cùng".
Tiểu Hắc chậm rãi nhìn vào người mình xem là chị, lắc đầu rồi lên tiếng:
" Em không sao, chị yên tâm".
Với tính cách của Tiểu Hắc, sẽ ở lại nơi này đến đúng thời gian mới quay trở về, Lưu Ly trước đó đã lo lắng ở nơi đất khách quê người đưa trẻ mình xem là em sẽ bị bắt nạt, khi nhìn thấy Tiểu Hắc đạt thứ hạng cao trong cuộc thi đấu thì đương nhiên cô rất vui, nhưng vết bầm trên cơ thể Tiểu Hắc vẫn khiến cho công tước phu nhân cảm thấy xót xa. Nay lại biết được cô là con gái, ở nơi đầy rẫy sự nguy hiểm này sao có thể làm ngơ? Lưu Ly mở miệng muốn nói gì đó thì một bóng đen nhanh chóng lao tới, một bàn tay to lớn vỗ thật mạnh vào sống lưng khiến cho phổi của Tiểu Hắc như sắp văng ra ngoài, cô ho khan một tiếng thật to rồi nhíu mày nhìn kẻ không biết sống chết đang làm bậy.
Cô có chút kinh ngạc khi người đối diện không phải hắn mà lại là Hàn Cảnh Nghiên, anh ta sảng khoái cười to rồi lớn tiếng:
" Hahaha, cô là nữ sao lại không chịu nói trước cơ chứ, nếu như ta sớm biết thì đã chú ý hơn rồi".
Chú ý cái quỷ, tên này lại bị làm sao vậy?
Công Quốc đúng là nơi ngoạ hổ tàng long, một mình kẻ thần kinh như Xích Diễm đã khiến cho cô nóng máu, qua một thời gian có thêm một Xích Hương Hương đã điên còn biến thái, nay lại có thêm một kẻ đầu óc không bình thường.
" Bá tước đây có gì thì nói đi, đừng có động chân động tay".
Hàn Cảnh Nghiên vội giơ tay lên, lui ra sau giữ khoảng cách nhưng vẫn chưa hề chấm dứt ý cười:
" Haha, xin lỗi. Bởi vì ta vui quá cho nên mới như thế, thông cảm và bỏ qua giúp nha!".
" Cô ấy là nữ thì liên quan gì đến ngươi mà vui với chả buồn?" - Một bóng dáng nam tính chẳng biết từ đâu xuất hiện kéo cô vào trong lòng rồi hướng ánh mắt thù địch về phía bá tước.
Hàn cảnh Nghiên hành lễ xong vẫn thích thú mà lên tiếng:
" Tam hoàng tử, thần đương nhiên là vui rồi. Lúc trước ở trên sân đấu có vô lễ vì nghĩ cô ấy là nam, nhưng hoá ra chỉ là hiểu lầm thôi, ta sẽ đưa thuốc đến dinh thự của hoàng tử cho Tiểu Hắc xem như bồi thường".
" Chỗ của ta không thiếu thuốc quý".
Mọi chuyện vẫn đang trên đà không thể khống chế thì lại có thêm một người đi đến, Ba Lạc Bá Tư đến tìm vợ nhưng vô tình nghe thấy câu chuyện, Xích Diễm nhìn thấy hắn thì nhớ lại chuyện trước đây liền không nhịn được mà móc mỉa vài câu:
" Thuốc của nhà ta tốt đến mức ngài công tước đây uống mãi thành nghiện, vậy nên đồ của ngươi cứ giữ mà dùng đi, ta đây chẳng thèm".
Một câu nói mà đã chĩa mũi giáo vào cả Ba Lạc Bá Tư lẫn Hàn Cảnh Nghiên, nhưng người không vui nhất chính là Tiểu Hắc, tên này ôm cô chặt chẽ, ánh mắt nhìn bá tước hệt như một đứa trẻ đang cố gắng bảo vệ món đồ chơi ưa thích.
Ánh nhìn của mọi người tuy không có ý xấu nhưng đổ dồn về phía mình khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, vùng vẫy rồi cắn răng liếc hắn cảnh cáo:
" Bỏ ra, nếu không thì đừng có trách".
Xích Diễm nhìn mèo con trong lòng một hồi lâu rồi bất mãn thở dài sau đó mới buông ra, cô nhanh chóng giữ khoảng cách rồi chỉnh lại quần áo.
Điều này làm cho tam hoàng tử lòng đau như cắt.
Danh sách chương