Tiểu Hắc hạ gục đối thủ tiến vào vòng trong, trên gương mặt lấm lem toát ra một loại khí chất đặc biệt khiến cho người đàn ông ngồi trên cao nhìn mãi không rời, Lương Tri đứng bên cạnh quan sát, ghé sát thì thầm:

" Điện hạ, ổn không?".

Người đàn ông hít vào một hơi rồi nhỏ giọng:

" Không ổn, lên rồi".

"...........".

Tui lạy ngài đấy, làm ơn đừng có biến thái như thế.

" Điện hạ, cẩn thận người khác chú ý đến".

Cũng may là lúc này mọi người đều tập trung vào cuộc thi đấu, hắn lại ngồi ở trên cao, rất ít người nhìn cho nên mới không thấy được cái dáng vẻ này, nếu không thì tin đồn tam hoàng tử bị điên nay lại còn biến thái sẽ lan truyền khắp nơi mất.

Tiểu Hắc đấu xong liền được sắp xếp vị trí dành cho thí sinh, có thể nghỉ ngơi hoặc xem người khác thi đấu nếu muốn. Không biết là vô tình hay cố ý mà lại sắp cho cô ngồi phía đối diện với tam hoàng tử.

Hắn ngồi ở trên tầng cao, còn cô đứng ở dưới sân, dù. Hư thế nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm mắt nhau, nhìn phiền thật.

Cô nhìn thấy một bóng dáng thuỡ tha yểu điệu đang bẽn lẽn đi đến bên cạnh rồi hành lễ với hắn sau đó được sắp xếp ngồi bên cạnh, là Mễ Lộ.

Người khác thì đấu với nhau sứt đầu mẻ trán, còn đám hoàng tộc này lại chim chuột với nhau, đúng là đáng ghét.

Tiểu Hắc không thèm chú ý đến hắn nữa, tập trung vào màn thi đấu trên sân.

Qua một vài trận nhàm chán thì tiếp theo đó là màn đối đầu của hộ vệ đại hoàng tử cùng với kẻ lúc nãy đã cản đường cô, Tiểu Hắc nhìn chăm chăm vào tên đó, bên tai vang lên tiếng thì thầm:

" Người đó là bá tước Hàn Cảnh Nghiên, không phải lần trước nghe ngóng là hắn ta không tham gia hay sao?".

" Ai mà biết được, mà nghe nói là đột nhiên đổi ý".

Hàn Cảnh Nghiên rất nhanh chóng đã hạ gục đối thủ, hắn vung kiếm xuống đất tạo ra âm thanh lớn, sau đó chỉ thẳng vào hộ vệ đang đứng bên dưới xem thi đấu như một lời thách thức, Tiểu Hắc thực sự không hiểu mình đắc tội với tên này ở chỗ nào, lần đầu gặp sao lại thù địch như thế? Chẳng lẽ vì lúc nãy gây hấn với nhau mà tên này ghi hận? Như thế thì đúng là nhỏ nhen quá rồi.

Cô tặc lưỡi cho qua, Hàn Cảnh Nghiên cũng nhanh chóng rời khỏi sân, còn người đàn ông đang ngồi trên cao quan sát thì gương mặt đanh lại, Mễ Lộ ngồi ở bên cnahj đương nhiên nhìn ra được điều khác thường của hắn, nhìn theo tầm mắt của Xích Diễm chỉ thấy phía đối diện chính là Tiểu Hắc, tiểu thư phủ thái sư khẽ mím chặt môi, lộ liễu không mọot chút giấu diếm, thực sự định để cho mọi người biết hắn sủng ái tên hộ vệ đến từ Đế Quốc đó hay sao?

" Tam điện hạ có vẻ rất hứng thú với tiểu hộ vệ kia" - Mễ Lộ lên tiếng, giọng nói tràn ngập ganh tỵ.

" Không chỉ là hứng thú" - Người đàn ông nhếch môi cười khẩy, dán mắt vào người dưới sân.

Điều này càng khiến cho Mễ Lộ tức tối, từ nãy đến giờ dù có hỏi bao nhiêu thì hắn cũng không đáp lại dù chỉ là một từ, vậy mà khi câu chuyện liên quan đến cái kẻ thấp hèn đó thì lại trả lời.

Uất ức, tủi nhục và không cam tâm, Mễ Lộ là tiểu thư danh môn chưa từng chịu sự mất mặt này thì làm sao có thể nuốt trôi cục tức?

Tiểu Hắc đứng quan sát thì cũng tìm ra được vài người cần chú ý, cái tên Hàn Cảnh Nghiên là một trong số đó, nếu như chạm mặt nhau thì có khi tên đó sẽ dốc toàn bộ sức lực mà băm vằm cô ra thành trăm mảnh.

Sang ngày thứ hai, cuộc thi đấu lại tiếp tục, lúc này Tiểu Hắc đã tiến vào vòng trong và không có gì lạ khi cô đối mặt với kẻ mà cô dè chừng. Hàn Cảnh Nghiên cùng với Tiểu Hắc đứng trên sàn, chỉ một cái vung kiếm của anh ta đã khiến cho cô phải choáng váng, cuộc thi đấu kết thúc không nhanh không chậm, người thua cuộc là cô, nhưng trái với suy nghĩ của cô, anh ta không mượn việc công trả thù riêng mà thi đấu rất đoan chính, kết thúc liền tiến đến rồi lạnh lùng móc mỉa:

" Tài hèn sức mọn như ngươi thì có thể làm được gì, đừng có mà với cao".

Cô không thể nói gì cả, lẳng lặng rời khỏi. Cuộc thi kết thúc, Tiểu Hắc dành được hạng 5, còn quán quân thì không cần phải nói, chính là vị bá tước đã gây hấn với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện