Mặc dù Xích Diễm khóc lóc bảo cô chịu trách nhiệm, nhưng lúc Tiểu Hắc rời khỏi phòng hắn không hề bám theo rồi ăn vạ, cô cũng chẳng thèm để tâm đến tên điên này nữa, đến sân để luyện tập.
Sau khi xảy ra việc đó, Xích Hương Hương bị cấm túc trong dinh thự của công chúa không được ra ngoài, Tiểu Hắc cũng không nghe thấy tin đồn nào liên quan đến mình, có vẻ như thập tam công chúa không hề để lộ việc giới tính thật của cô, dù là thế nhưng khi nghĩ đến việc Xích Hương Hương hạ thuốc thì Tiểu Hắc vẫn có chút rùng mình.
Giả dạng thành nam để tránh việc bị quấy rối, ai ngờ đâu ở trong bộ dạng này rồi vẫn không được yên.
Những ngày tiếp theo đó cô luôn ở sân tập, quyết tâm nâng cao kỹ năng bằng mọi giá, Xích Diễm từ hôm cô bị chuốc thuốc thì cũng đã bớt diễn, không còn chọc phá làm cho cô cảm thấy an nhàn vô cùng, dù như thế Tiểu Hắc cũng không buông lỏng cảnh giác, ai biết tên điên này có lại đang tính toán gì nữa hay không.
Trong thư phòng, Xích Diễm ngồi ở trên bàn xử lý công vụ, hoàn toàn chẳng hề tương hợp với tính cách tuỳ tiện của hắn, Lương Tri đứng ở bên cạnh bình tĩnh mà báo cáo:
'' Điện hạ, phía bên hoàng huynh của ngài đang âm thầm vận chuyển một lô thuốc từ Bắc Quốc, thuộc hạ phái người đi điều tra thì thấy thứ đó gây nghiện''.
'' Đúng là lắm trò thật đấy. Tạm thời cứ quan sát trước để xem bọn chúng định làm gì''.
'' Vâng''.
Người đàn ông đứng lên rồi đi đến bên cửa sổ, tầm mắt của hắn hạ xuống nhìn chăm chăm vào sân tập bên dưới:
'' Phía bên Đế Quốc đã nhận được thư chưa''.
'' Đang trên đường đưa đến, có thể mất khoảng vài ngày''.
Người đàn ông nhếch môi cười:
'' Ngồi từ sáng đến giờ đau cả lưng, xuống múa vài đường vậy''.
''...........''.
Tiểu Hắc đang luyện tập, nhìn thấy hắn thì cũng biết ý đứng nghiêm rồi cúi đầu chào, người đàn ông xua xua tay rồi lên tiếng:
'' Đều là người của mình cả, không cần câu nệ''.
Cô bằng mặt không bằng lòng mà đáp:
'' Vâng'' - Sau đó biết ý lui ra khỏi sân.
Xích Diễm cũng không nói những câu ghê rợn như lúc bình thường, hắn lấy một thanh kiếm ném qua cho Lương Tri, bản thân cầm song đao trong tay chuẩn bị sẵn tư thế chỉ đợi anh lao vào.
Cả hai người ai cũng đều dứt khoát ra đòn, vừa nhanh nhẹn lại vừa hiểm hóc như thể muốn đưa đối phương vào tử lộ.
Tiểu Hắc nhìn không chớp mắt, chỉ sợ rời khỏi chưa được một khắc thì sẽ không nắm bắt được tình hình.
Sau một hồi, hắn đặt thanh đao lên bàn rồi tiến đến chỗ cô vơ lấy cái khăn đang nằm trên bàn tay nhỏ tuỳ ý xoa xoa mặt. Tiểu Hắc chưa kịp phản ứng vẫn bất động ở đó một lúc lâu, khi nghe thấy giọng nói của hắn thì mới choàng tỉnh.
'' Tuy bảo là lễ hội nhưng một khi bước lên võ đài thì chính là trận chiến, Công Quốc không khoẻ như người ở Đế Quốc nhưng kỹ thuật và độ máu lạnh thì hơn rất nhiều. Đương nhiên công tước của em là trường hợp ngoại lệ không nhắc đến làm gì''.
'' Ngài nói chuyện này với tôi là đang có ý gì'' - Tiểu Hắc không trực diện nhìn hắn mà chăm chú nhìn vào thanh kiếm trong tay.
Xích Diễm uống cạn nước trong cốc gỗ, tuỳ ý dùng mu bàn tay quẹt đi những giọt nước đang chảy trên cằm rồi tiếp lời:
'' Em thực sự muốn tham gia thì đừng nghĩ nó là lễ hội chỉ cần thư thả thoải mái, ta thừa nhận em đúng là có kỹ năng, nhưng sát khí thì chưa có, những kẻ thi đấu phần lớn đều ăn ngủ từ bé trên chiến trường, cuộc thi này được trang hoàng lộng lẫy nhưng chẳng khác gì các cuộc chiến trên đấu trường sinh tử. Em đã quyết định kỹ lưỡng khi muốn tham gia chưa?'',
''.............''.
Những lời mà hắn nói cô không thể như thường ngày mà phản bác sau khi nhìn thấy một màn luyện tập của hắn cùng với thân tín của mình.
Tiểu Hắc siết chặt bàn tay, con người có cảm xúc, vậy nên cô cũng khó tránh được cảm giác lo lắng cùng sợ hãi, nhưng nếu chưa làm mà bỏ cuộc thì thực sự không cam tâm.
Ước mơ của cô chính là trở thành hiệp sĩ, để có thể đi trên con đường này thì mồ hôi và máu tanh phải đổ là điều khó tránh khỏi, nếu như lúc này cô sợ hãi thì sau này sẽ không dám bước tiếp.
Chỉ còn một cách đó là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau khi xảy ra việc đó, Xích Hương Hương bị cấm túc trong dinh thự của công chúa không được ra ngoài, Tiểu Hắc cũng không nghe thấy tin đồn nào liên quan đến mình, có vẻ như thập tam công chúa không hề để lộ việc giới tính thật của cô, dù là thế nhưng khi nghĩ đến việc Xích Hương Hương hạ thuốc thì Tiểu Hắc vẫn có chút rùng mình.
Giả dạng thành nam để tránh việc bị quấy rối, ai ngờ đâu ở trong bộ dạng này rồi vẫn không được yên.
Những ngày tiếp theo đó cô luôn ở sân tập, quyết tâm nâng cao kỹ năng bằng mọi giá, Xích Diễm từ hôm cô bị chuốc thuốc thì cũng đã bớt diễn, không còn chọc phá làm cho cô cảm thấy an nhàn vô cùng, dù như thế Tiểu Hắc cũng không buông lỏng cảnh giác, ai biết tên điên này có lại đang tính toán gì nữa hay không.
Trong thư phòng, Xích Diễm ngồi ở trên bàn xử lý công vụ, hoàn toàn chẳng hề tương hợp với tính cách tuỳ tiện của hắn, Lương Tri đứng ở bên cạnh bình tĩnh mà báo cáo:
'' Điện hạ, phía bên hoàng huynh của ngài đang âm thầm vận chuyển một lô thuốc từ Bắc Quốc, thuộc hạ phái người đi điều tra thì thấy thứ đó gây nghiện''.
'' Đúng là lắm trò thật đấy. Tạm thời cứ quan sát trước để xem bọn chúng định làm gì''.
'' Vâng''.
Người đàn ông đứng lên rồi đi đến bên cửa sổ, tầm mắt của hắn hạ xuống nhìn chăm chăm vào sân tập bên dưới:
'' Phía bên Đế Quốc đã nhận được thư chưa''.
'' Đang trên đường đưa đến, có thể mất khoảng vài ngày''.
Người đàn ông nhếch môi cười:
'' Ngồi từ sáng đến giờ đau cả lưng, xuống múa vài đường vậy''.
''...........''.
Tiểu Hắc đang luyện tập, nhìn thấy hắn thì cũng biết ý đứng nghiêm rồi cúi đầu chào, người đàn ông xua xua tay rồi lên tiếng:
'' Đều là người của mình cả, không cần câu nệ''.
Cô bằng mặt không bằng lòng mà đáp:
'' Vâng'' - Sau đó biết ý lui ra khỏi sân.
Xích Diễm cũng không nói những câu ghê rợn như lúc bình thường, hắn lấy một thanh kiếm ném qua cho Lương Tri, bản thân cầm song đao trong tay chuẩn bị sẵn tư thế chỉ đợi anh lao vào.
Cả hai người ai cũng đều dứt khoát ra đòn, vừa nhanh nhẹn lại vừa hiểm hóc như thể muốn đưa đối phương vào tử lộ.
Tiểu Hắc nhìn không chớp mắt, chỉ sợ rời khỏi chưa được một khắc thì sẽ không nắm bắt được tình hình.
Sau một hồi, hắn đặt thanh đao lên bàn rồi tiến đến chỗ cô vơ lấy cái khăn đang nằm trên bàn tay nhỏ tuỳ ý xoa xoa mặt. Tiểu Hắc chưa kịp phản ứng vẫn bất động ở đó một lúc lâu, khi nghe thấy giọng nói của hắn thì mới choàng tỉnh.
'' Tuy bảo là lễ hội nhưng một khi bước lên võ đài thì chính là trận chiến, Công Quốc không khoẻ như người ở Đế Quốc nhưng kỹ thuật và độ máu lạnh thì hơn rất nhiều. Đương nhiên công tước của em là trường hợp ngoại lệ không nhắc đến làm gì''.
'' Ngài nói chuyện này với tôi là đang có ý gì'' - Tiểu Hắc không trực diện nhìn hắn mà chăm chú nhìn vào thanh kiếm trong tay.
Xích Diễm uống cạn nước trong cốc gỗ, tuỳ ý dùng mu bàn tay quẹt đi những giọt nước đang chảy trên cằm rồi tiếp lời:
'' Em thực sự muốn tham gia thì đừng nghĩ nó là lễ hội chỉ cần thư thả thoải mái, ta thừa nhận em đúng là có kỹ năng, nhưng sát khí thì chưa có, những kẻ thi đấu phần lớn đều ăn ngủ từ bé trên chiến trường, cuộc thi này được trang hoàng lộng lẫy nhưng chẳng khác gì các cuộc chiến trên đấu trường sinh tử. Em đã quyết định kỹ lưỡng khi muốn tham gia chưa?'',
''.............''.
Những lời mà hắn nói cô không thể như thường ngày mà phản bác sau khi nhìn thấy một màn luyện tập của hắn cùng với thân tín của mình.
Tiểu Hắc siết chặt bàn tay, con người có cảm xúc, vậy nên cô cũng khó tránh được cảm giác lo lắng cùng sợ hãi, nhưng nếu chưa làm mà bỏ cuộc thì thực sự không cam tâm.
Ước mơ của cô chính là trở thành hiệp sĩ, để có thể đi trên con đường này thì mồ hôi và máu tanh phải đổ là điều khó tránh khỏi, nếu như lúc này cô sợ hãi thì sau này sẽ không dám bước tiếp.
Chỉ còn một cách đó là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Danh sách chương