Tiểu Hắc ngồi đối diện công chúa ngượng ngùng không biết nên nói gì, chỉ có thể uống trà liên tục, rót từ tách này đến tách khác.
Xích Hương Hương nhìn cô rồi cúi đầu, gương mặt thoáng hiện lên một nét buồn:
'' Bí mật của Tiểu Hắc... ta sẽ không nói với bất cứ ai, vậy nên cứ yên tâm''.
Cô đưa đôi mắt nhìn thẳng về phía thâp tam công chúa rồi chậm rãi lên tiếng:
'' Thực ra... tôi không cố tình giấu diếm việc bản thân là...''.
'' Ta biết, Tiểu Hắc làm như thế chắc chắn là có lý do khó nói, ta không gượng ép phải giải thích''.
'' Cản ơn người''.
Bầu không khí lại lần nữa yên tĩnh, Xích Hương Hương đưa tách trà lên nhâm nhi rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
'' Tiểu Hắc, đối với hoàng huynh của ta... là ái mộ có đúng không?''.
'' Tôi không có bất cứ tình cảm nào đối với tam điện hạ''.
Xích Hương Hương ý vị thâm trường nhìn vào tách trà trong tay rồi đưa mắt nhìn cô gái đang cải nam trang trước mặt mình, nhỏ giọng thăm dò:
'' Vậy... chi bằng đến nơi này làm hộ vệ cho ta đi''.
Tiểu Hắc đặt tách trà trong tay xuống rồi nhìn về phía Xích Hương Hương, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe cô ấy nói thêm:
'' Ta đã giữ bí mật thì đương nhiên sẽ bảo vệ Tiểu Hắc, hơn nữa... chúng ta có thể dễ dàng chăm sóc nhau hơn, nếu đã không có ý định ở bên cạnh hoàng huynh thì chi bằng đến chỗ của ta''.
'' Đến chỗ của người?''.
'' Ừm, thấy sao?''.
Tiểu Hắc nghĩ ngợi, đúng như Xích Hương Hương nói, nếu như có thể ở nơi này thì không cần ngày đêm thấp thỏm tên điên kia giở trò biến thái, công chúa đã biết được thân phận của cô vậy nên cũng không quá rắc rối.
'' Sao hả, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi người đã từng cứu mình đâu''.
'' Việc này... thực sự phải nói rằng đây không phải việc tôi có thể quyết định được, chỉ sợ tam điện hạ...''.
'' Việc đó không cần lo lắng quá đâu, bởi vì dù hoàng huynh có muốn hay không thì vẫn phải ở lại nơi này''.
'' Công chúa, người nói như vậy là có... ý... ưn...''.
Gì thế, đột nhiên choáng váng.
Tiểu Hắc nhíu mày dùng tay chóing đỡ lên bàn, trước tầm mắt mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ thực thể hệt như say rượu, nhưng từ sáng đến giờ cô đâu có động đến thức uống có cồn, mà dù có uống thì cũng phải vài bình rượu mạnh mới có thể làm cô gục ngã.
Trừ phi...
Cô đưa mắt nhìn về phía công chúa, lúc này Xích Hương Hương cũng không giả vờ gì nữa, nhanh chóng giải đáp thắc mắc của cô:
'' Trong trà ta có bỏ một chút đồ tốt vào, cứ tên tâm, những thứ đó tuyệt đối không phải độc dược hay chất có hại cho cơ thể''.
Xích Hương Hương tiến đến rồi nâng cằm của cô lên, ánh mắt loé lên tia căm phẫn:
'' Lừa gạt ta vui không?''.
'' Công... chúa.. người rõ ràng biết tôi không cố ý...''.
'' Cố ý hay không thì ta cũng đã phải gánh chịu tổn thương tinh thần rất lớn, ngươi không nghĩ... nên chịu một phần trách nhiệm hay sao?''.
'' Urg...''.
Gương mặt của Tiểu Hắc đỏ lên như quả táo chín, hơi thở bắt đầu không ổn định, cô chỉ có thể cắn chặt thịt trong miệng để bản thân không mất kiểm soát.
Vị trí phía sau cô đang ngồi có một cánh cửa kéo khá to được che phủ bởi mành trúc, lúc này đi vào cô cũng không quá để tâm cho nên chẳng hề nhìn rõ, Xích Hương Hương nắm lấy sợi dây kéo nhẹ thì mành trúc đã được thu lên, cô ấy đưa tay kéo cửa thì phía sau liền hiện lên căn phòng, bên trong có vài tỳ nữ đang quỳ chờ sẵn, dường như chỉ đợi đến lúc này, không nói gì liền đưa Tiểu Hắc tay chân bủn rủn vào trong.
Tiểu Hắc nhìn chăm chăn Xích Hương Hương đang khoanh tay trước ngực lờ mờ đoán ra được vì sao từ nãy đến giờ cô ấy vẫn chỉ lấp lửng việc cô là nữ mà không nói thẳng.
Thì ra là có người ở đây, nhưng nếu như đã không có ý muốn làm lộ bí mật thì tại sao lại làm những việc này? Bên trong căn phòng có một chiếc giường khá to, Tiểu Hắc được đặt lên đó, tỳ nữ sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ liền lui ra ngoài.
Xích Hương Hương đợi họ lui đi hết, không nhanh không chậm mà lên tiếng:
'' Cô không muốn việc bản thân là nữ bị bại lộ cho nên ta sẽ giúp cô, vì nó vừa hay đúng ý ta'',
'' Người nói vậy là có ý gì...''.
'' Đến lúc này còn chưa hiểu?''.
'' Người muốn hành hạ tôi để trả thù sao?''.
Câu hỏi này đổi lại chỉ nhận được tiếng cười từ phía thập tam công chúa.
Danh sách chương