Tiểu Hắc một phần muốn tên biến thái kia không bám dính lấy mình, phần còn lại là do thực sự muốn học được vài điều từ anh cho nên hôm nào cũng bám theo Lương Tri.
Anh không ngờ chỉ vì thể hiện tài năng mà giờ đây lại gặp hoạ, đúng là chữ tài đi với chữ tai một vần!!!
Lương Tri sau khi bị đeo bám, bấy lực thở dài rồi xoay đầu nhìn Tiểu Hâc:
'' Cậu đừng có theo tôi nữa, điện hạ không thích đâu''.
Tiểu Hắc thẳng tính mà đáp:
'' Chính vì hắn không thích nên tôi mới bám theo anh''.
Anh khóc không ra nước mắt, cố gắng nói cho cô hiểu:
'' Nếu như ngài ấy ghét cậu thì một mình cậu có thể sống ở Công Quốc hay không?''.
'' Được hắn chú ý thì 2 năm này tôi mới khó sống đấy''.
Cảm thấy nói không ăn thua, Lương Tri quỳ xuống rồi chắp tay vái lạy:
'' Làm ơn tha cho tôi con đường sống đi, điện hạ nổi tiếng bị điên đâu phải cậu không biết, cứ cái đà này thì tôi sẽ chết mất''.
Tiểu Hắc nhìn anh đang quỳ dưới chân, tâm không dao động. Bình thường thấy cô bị tên kia quấy rầy anh cũng đâu nói giúp, vẫn thờ ơ xem như không có gì, vậy thì đừng có trách cô tàn nhẫn.
Anh ở Công Quốc dù sao cũng có chỗ đứng, được mọi người nể trọng, nay đã hạ mình cầu xin nhưng vẫn bị đối xử thế này cũng uất ức lắm chứ. Vậy nên Lương Tri gào thét:
'' Tổ tông ơi, làm ơn đi, rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới chịu bỏ qua đây?!!!''.
Tiểu Hắc khoanh tay trước ngực, gõ gõ ngón trỏ làm ra bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ nhưng trong lòng đã có sẵn kế sách, đợi đến khi anh bất lực muốn gục ngã mới chậm rãi lên tiếng:
'' Vậy thì... phải xem anh có chịu hợp tác hay không''.
Lương Tri cười như kẻ sắp chết đói nhìn thấy được chén cơm, gật đầu lia lịa rồi đáp lại:
'' Hợp tác!!!''.
Ngày hôm đó, một liên minh được thành lập để chống phá tam hoàng tử ngay trong dinh thự của hắn, người đàn ông không thể biết được vì bận vào hoàng cung để tham gia chính vụ, khi về tới dinh thự thì cũng đã tối.
Về đến nơi, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé yêu kiều, nhưng mãi chẳng thấy đâu. Hỏi người hầu cũng chẳng nghe được câu trả lời vừa lòng, người đàn ông nhíu mày.
Chẳng lẽ cô lén trốn ra khỏi đây nhân lúc không có hắn? Không, Tiểu Hắc không phải người vô trách nhiệm, vậy nên có lẽ cô vẫn ở trong dinh thự.
Xích Diễm đi khắp nơi, điều không ngờ chính là cô đứng ở trước cửa phòng của hắn, khoé môi người đàn ông nhếch lên, hắn chẳng nói gì lao đến ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tiểu Hắc lúc đó đứng im như tượng không phản kháng như mọi ngày, Xích Diễm thoả mãn thở ra rồi nói:
'' Nhớ em chết đi mất\~''.
Cô gái nhỏ bị ôm trong lòng không giãy giụa rồi la thét như mọi ngày khiến cho hắn cứ tưởng cô đang bị điểm huyệt, hoặc do mộng du mà đến. Xích Diễm buông lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, chỉ thấy cô đang cầm trên tay một sợi dây thừng.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, cô là người mở miệng trước:
'' Đưa tay ra''.
Người đàn ông im lặng suy nghĩ, lát sau trong đầu loé lên cảnh tượng gì đó không tiện nói ra, Xích Diễm ánh mắt có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, môi nhếch nhẹ rồi vặn vẹo cơ thể cường tráng bẽn lẽn nhìn cô:
'' Thì ra em có sở thích thế này, đáng ghét\~''.
Tuy không hiểu hắn đang nói gì nhưng hiếm khi thấy tên thần kinh này hợp tác, ngoan ngoãn đưa hai tay ra phía trước, vậy nên Tiểu Hắc cũng không ngần ngại mà trói lại.
Thực sự không hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa.
Chậc.
Cô chỉ vừa vòng dây thừng vào tay thì tên này liền phát ra âm thanh:
'' Ư\~ ❤️. Em nhẹ thôi, đau lắm á nha''.
Gương mặt của cô đen còn hơn cái tên của mình, nhìn hắn bằng biểu cảm như thấy heo ăn thịt hổ nhưng không mấy quan tâm cho lắm. Kệ đi, muốn làm trò hề thì cứ kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt.
Sau khi đã thành công trói chặt người đàn ông lại, nhìn gương mặt đang thở phì phò vì hưng phấn của hắn lại càng khiến cho cô nổi đoá.
Rõ ràng người bị trói là hắn, người đang nắm thế chủ động là cô nhưng sao lại chẳng tài nào thích thú nỗi?
Tiểu Hắc kéo lấy khúc dây thừng còn dư ra sau khi đã trói hắn rồi đi vào bên trong phòng, đóng cửa lại.
Danh sách chương