So sánh với cô, quả thực giống như tiên nữ nhi trên trời vậy.
Mà cô thật sự là tỳ nữ bị địa chủ khổ đày! Lời này cô ta vẫn là nghe thím cô ta nói, nói cô ta là một tiện tỳ tử, nên phẻihầu hạ bọn họ cả đời, lấy đâu ra mặt mũi nói đi đọc sách, đó không phải là tâm tư cô ta nên có.
Lúc thím Ngũ nói, cô ta không có cảm giác gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật sự giống như một tỳ nữ hầu hạ người khác, trong lòng tràn đầy ghen ghét có ngăn cũng không ngăn được.
Cô ta giơ lưỡi liềm hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều: "Nguyễn Kiều Kiều, mày là người tao ghét nhất đời này, tao nói cho mày, đời này cho dù mày cầu xin tao, tao cũng sẽ không cùng thể chơi với mày!”
"..." Nguyễn Kiều Kiều.
Cái gì? Khi nào cô cầu xin cô ta chơi với bản thân.
Nguyễn Kiều Kiều nháy mắt mấy lần, chỉ cảm thấy nữ chính này có hơi khó hiểu, căn cứ vào suy nghĩ nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, xoay người rời đi, tính toán đi một con đường khác, dù sao đồng ruộng này khắp nơi đều lf đất, đi đường không phải là đi.
Nhưng cô mới xoay người, cổ đột nhiên ớn lạnh, thứ gì đó cứ dán lên cổ áo cô.
Cô nhíu mày, đưa tay sờ soạng.
Là bùn đất, là bùn vừa mới lấy từ cánh đồng, dính dính.
Nguyễn Kiều Kiều có hơi tức giận, bộ quần áo này mới làm, do thím ba suốt đêm làm ra cho cô! Cô vô cùng thích, lần đầu tiên mặc đã bị ném bùn vào.
Nữ chính này có phải bị bệnh hay không!
Cô thở phì phì xoay người, trừng mắt nhìn Ngũ Y Đình, cân nhắc phần thắng khi nhào tới của thân thể nhỏ bé này của mình có bao nhiêu, nghĩ lại, nếu thật sự cùng cô ta đánh nhau trên đồng ruộng, chỉ sợ sẽ làm cho quần áo mới càng thêm bẩn.
Đôi mắt to xoay tròn, cô cười tinh quái với Ngũ Y Đình, xoay người rời đi.
Ngũ Y Đình ném bùn xong đã hối hận, sợ Nguyễn Kiều Kiều tìm mình gây phiền toái, hiện tại thấy cô xoay người rời đi, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy nghi ngờ, nghĩ lại, cho rằng cô muốn trở về cáo trạng, nghĩ đến chín người anh em kia của cô, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, lắc người chạy sang một bên.
Nhưng cô ta cũng không chạy quá xa, bởi vì quá sốt ruột, đường ruộng lại hẹp, còn có cả bùn mềm, cuối cùng không chú ý, dưới chân trượt ngã xuống ruộng bên cạnh.
Sau đó, có chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Chỉ thấy mấy con ếch đang kêu trên cánh đồng, cả những con cóc, cả cá trích bùn, tất cả đều nhảy lên người cô ta, rậm rạp lao tới, dọa chết người.
Ngay cả những người lớn thường xuyên làm ruộng trên đồng đã quen nhìn mấy thứ này cũng hoảng sợ, xoa xoa cánh tay của mình nhìn, cũng không dám tới gần, chỉ cảm thấy da đầu đều tê dại!
Ngũ Y Đình càng sợ tới mức thét chói tai liên tục, thiếu chút nữa phát điên.
Cách đó không xa, Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, vung bàn tay nhỏ bé của mình đi một con đường khác, đi gọi Nguyễn Kiến Quốc ăn cơm, cô là con mèo từ trước đến nay đều như thế, nếu người khác không tới va chạm tới cô thì thôi, một khi dám đụng vào cô, cũng đừng trách cô có thù tất báo.
Khu đất của Nguyễn Kiến Quốc cách nhà họ Nguyễn có hơi xa, gần vị trí sau núi, trước khi Nguyễn Kiều Kiều ra khỏi cửa, Bà nội Nguyễn thật ra rất lo lắng, nhiều lần dặn dò bảo cô không nên chạy loạn, gọi Nguyễn Kiến Quốc xong phải lập tức về nhà.
Nguyễn Kiều Kiều trong miệng đồng ý rất ngoan, nhưng ánh mắt nhìn phía sau núi kia, trong lòng lại có hơi ngứa ngáy.
Trải qua mấy ngày thí nghiệm, cô cơ bản có thể kết luận mình có ngón tay vàng, chính là muốn ăn gì thì có thể ăn cái đó, tuy rằng có vẻ yếu đến mức nhưu không có, nhưng ai bảo cô là một người ham ăn chứ.
Mà cô thật sự là tỳ nữ bị địa chủ khổ đày! Lời này cô ta vẫn là nghe thím cô ta nói, nói cô ta là một tiện tỳ tử, nên phẻihầu hạ bọn họ cả đời, lấy đâu ra mặt mũi nói đi đọc sách, đó không phải là tâm tư cô ta nên có.
Lúc thím Ngũ nói, cô ta không có cảm giác gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật sự giống như một tỳ nữ hầu hạ người khác, trong lòng tràn đầy ghen ghét có ngăn cũng không ngăn được.
Cô ta giơ lưỡi liềm hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều: "Nguyễn Kiều Kiều, mày là người tao ghét nhất đời này, tao nói cho mày, đời này cho dù mày cầu xin tao, tao cũng sẽ không cùng thể chơi với mày!”
"..." Nguyễn Kiều Kiều.
Cái gì? Khi nào cô cầu xin cô ta chơi với bản thân.
Nguyễn Kiều Kiều nháy mắt mấy lần, chỉ cảm thấy nữ chính này có hơi khó hiểu, căn cứ vào suy nghĩ nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, xoay người rời đi, tính toán đi một con đường khác, dù sao đồng ruộng này khắp nơi đều lf đất, đi đường không phải là đi.
Nhưng cô mới xoay người, cổ đột nhiên ớn lạnh, thứ gì đó cứ dán lên cổ áo cô.
Cô nhíu mày, đưa tay sờ soạng.
Là bùn đất, là bùn vừa mới lấy từ cánh đồng, dính dính.
Nguyễn Kiều Kiều có hơi tức giận, bộ quần áo này mới làm, do thím ba suốt đêm làm ra cho cô! Cô vô cùng thích, lần đầu tiên mặc đã bị ném bùn vào.
Nữ chính này có phải bị bệnh hay không!
Cô thở phì phì xoay người, trừng mắt nhìn Ngũ Y Đình, cân nhắc phần thắng khi nhào tới của thân thể nhỏ bé này của mình có bao nhiêu, nghĩ lại, nếu thật sự cùng cô ta đánh nhau trên đồng ruộng, chỉ sợ sẽ làm cho quần áo mới càng thêm bẩn.
Đôi mắt to xoay tròn, cô cười tinh quái với Ngũ Y Đình, xoay người rời đi.
Ngũ Y Đình ném bùn xong đã hối hận, sợ Nguyễn Kiều Kiều tìm mình gây phiền toái, hiện tại thấy cô xoay người rời đi, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy nghi ngờ, nghĩ lại, cho rằng cô muốn trở về cáo trạng, nghĩ đến chín người anh em kia của cô, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, lắc người chạy sang một bên.
Nhưng cô ta cũng không chạy quá xa, bởi vì quá sốt ruột, đường ruộng lại hẹp, còn có cả bùn mềm, cuối cùng không chú ý, dưới chân trượt ngã xuống ruộng bên cạnh.
Sau đó, có chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Chỉ thấy mấy con ếch đang kêu trên cánh đồng, cả những con cóc, cả cá trích bùn, tất cả đều nhảy lên người cô ta, rậm rạp lao tới, dọa chết người.
Ngay cả những người lớn thường xuyên làm ruộng trên đồng đã quen nhìn mấy thứ này cũng hoảng sợ, xoa xoa cánh tay của mình nhìn, cũng không dám tới gần, chỉ cảm thấy da đầu đều tê dại!
Ngũ Y Đình càng sợ tới mức thét chói tai liên tục, thiếu chút nữa phát điên.
Cách đó không xa, Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, vung bàn tay nhỏ bé của mình đi một con đường khác, đi gọi Nguyễn Kiến Quốc ăn cơm, cô là con mèo từ trước đến nay đều như thế, nếu người khác không tới va chạm tới cô thì thôi, một khi dám đụng vào cô, cũng đừng trách cô có thù tất báo.
Khu đất của Nguyễn Kiến Quốc cách nhà họ Nguyễn có hơi xa, gần vị trí sau núi, trước khi Nguyễn Kiều Kiều ra khỏi cửa, Bà nội Nguyễn thật ra rất lo lắng, nhiều lần dặn dò bảo cô không nên chạy loạn, gọi Nguyễn Kiến Quốc xong phải lập tức về nhà.
Nguyễn Kiều Kiều trong miệng đồng ý rất ngoan, nhưng ánh mắt nhìn phía sau núi kia, trong lòng lại có hơi ngứa ngáy.
Trải qua mấy ngày thí nghiệm, cô cơ bản có thể kết luận mình có ngón tay vàng, chính là muốn ăn gì thì có thể ăn cái đó, tuy rằng có vẻ yếu đến mức nhưu không có, nhưng ai bảo cô là một người ham ăn chứ.
Danh sách chương