Phận làm dâu bao đời đều thế, những lúc mình làm việc tốt không sao, chỉ cần có một hàng động nhỏ xơ xẩy sẽ bị người ta bàn tán bất hiếu thế nọ thế kia, tôi không muốn mẹ vì mình mà mang tiếng xấu, tìm cách đuổi khéo bà sang kia với bố Thành.

Mẹ Lan thở dài rồi dặn dò, "Vậy con ngồi đây cẩn thận, không được phép đi lung tung đâu đấy!"

Tôi gật đầu chắc nịch. Mẹ Lan đi rồi một mình tôi ngồi lại cũng hơi buồn, mọi người thì đều ở bên kia hóng chuyện xem thầy Ngọc kia sẽ xử lý ra sao, ngay chính tôi cũng tò mò nữa là, cố hết sức dỏng tai lắng nghe mà câu được câu mất.

"Không, cụ bà không chôn được nữa đâu. Tiếp tục chôn thì cả gia đình anh sẽ bồi táng theo đấy....."

"Xin thầy nghĩ cách giúp mẹ tôi được mồ yên mả đẹp..."

"Mồ yên mả đẹp không được đâu, chỉ còn một cách này thôi, anh lập tức đi tìm những thứ này cho tôi, càng nhanh càng tốt, để lâu việc càng nguy hiểm ra...."

Đến đây thì tôi không nghe thấy gì nữa, đành ngoan ngoãn chờ mắt bình phục. Thật may thầy Ngọc kia cũng có bản lĩnh, rốt cuộc mắt tôi đã sáng trở lại. Dân làng đã về dần, không còn đông đúc như lúc đầu, tôi vội chạy ra chỗ bố mẹ mình.

Bố Thành trông thấy tôi liền nói, "Mắt con khỏi rồi à, Tuấn, cháu đưa con Thất về giúp chú với."

Người thanh niên đứng bên cạnh tên Tuấn trên tôi hai khóa, nhà bán tạp hóa ở đầu thôn, tôi có biết sơ sơ chứ không chơi thân, anh ta nghe thấy bố tôi bảo thế liền lễ phép đáp, "Vâng, không có gì đâu chú, để cháu đưa em về."

Tôi gượng cười nhìn Tuấn, "Em cảm ơn anh nhưng không cần đâu ạ."

Rồi lại quay sang kiên định nói, "Bố, con cũng lớn rồi, đây là chuyện trong nhà, con muốn ở lại san sẻ cùng bố mẹ."

"Thôi được rồi, con ở lại đi, nhưng không được mạo hiểm như lúc nãy nữa đâu đấy!"

Tôi gật đầu, lại nhìn thấy phía bên trái không xa đã chất sẵn một đống củi, quan tài được đặt sẵn ở giữa. Thầy Ngọc dường như hiểu suy nghĩ của tôi liền lên tiếng giải thích, "Không sai, chúng ta sắp hỏa táng bà cháu."

Tôi ngạc nhiên "Ah... " một tiếng. Bởi theo phong tục của quê tôi, trường hợp hỏa táng vô cùng hi hữu, bởi người làng đều quan niệm khi chôn người chết thì họ sẽ được đoàn tụ ở thế giới bên kia với các cụ tổ tiên, còn hỏa táng là dành cho những người mắc trọng tội, để họ chịu sự tra tấn của việc thiêu đốt linh hồn.

"Vậy còn thím hai khi nãy sao vậy ạ?"

Thầy Ngọc phá cười haha đưa tay vuốt chòm râu ngắn củn của mình, nói tiếp, "Người vừa nãy do tâm không tịnh nên bị một con âm binh nhập vào, cũng là bị người khác sai khiến thôi. Dùng cành dâu quất vài cái là tỉnh."

Vậy tức là có người phía sau thao túng nhằm vào gia đình tôi.....

Tôi có linh cảm mơ hồ mọi việc đều rất lạ từ sau buổi tối tại trường Y hôm ấy. Tôi vốn định kéo thầy Ngọc lại một góc, xin ý kiến về việc kia thì bố Thành đã nói, "Mời thầy, đồ đạc thầy dặn tôi đã chuẩn bị ổn thỏa. Mọi việc còn lại trăm sự nhờ ở thầy."

Tôi cũng đi theo mọi người. Thầy Ngọc treo một chiếc chuông nhỏ trên sợi cước vừa được giăng sẵn, lại rải một ít máu, tôi đoán không nhầm thì đó là máu chó trừ tà. Thầy bắt đầu khấn, mồ hôi theo đó mà tuôn ra như suối. Mọi người trong họ quỳ đằng sau ai nấy đều lo lắng, liên tục chắp tay khấn vái.

Chừng nửa nén nhang thì thầy dừng lại, một tay cầm lấy chiếc đĩa sứ bên cạnh, một tay thả hai đồng xu xuống. Tiếng "leng keng... " va chạm của kim loại vang lên, mọi người nín thở nhìn theo thì trông thấy thầy lắc đầu, chiếc áo vải nâu đã ướt đẫm một mảng lớn sau lưng.

Theo tôi biết thì các thầy thường gieo đồng xu âm dương hỏi ý người âm, kiểu này chắc hẳn việc không thuận lợi, người âm không đồng ý. Thầy lại gieo đồng xu thêm một lần nữa, vẫn là không thành công.

Lần thứ ba.....

Lần thứ tư.....

Lần thứ năm....

Lần thứ sáu.... vẫn không thành công.

Thầy Ngọc dừng lại rơi vào trầm tư hồi lâu. Một người họ hàng sốt ruột lên tiếng, "Sao thầy không gieo thêm vài lần nữa, có khi các cụ lại đổi ý."

Thầy Ngọc lắc đầu, nhìn lướt qua tôi rồi nói, "Có gieo thêm một trăm lần nữa thì vẫn vậy thôi. Bây giờ chỉ đành gọi người âm lên nói chuyện."

Thầy lại thắp một nén hương, miệng bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

"Reng..."

"Reng... Reng.... Reng..... "

Chiếc chuông đồng đang treo lơ lửng bỗng nhiên vang lên, kì lạ là trời yên biển lặng không lấy một chút gió.

Thầy Ngọc thở dài, "Tốt quá, có vong đi qua" rồi vừa nói vừa cầm chiếc la bàn đi xuống, rất nhanh thầy đã ở trước mặt tôi, tôi nhìn kim la bàn quay liên hồi mà choáng kinh, còn chưa kịp mở miệng thì mẹ Lan lên tiếng:

"Haha.. Coi như cũng có chút đạo hạnh, là ta.... "

Tôi giật mình nhìn sang, đây không phải mẹ Lan của tôi... Không chỉ giọng nói không phải mà cả ánh mắt kia nữa, mẹ sẽ không nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như vậy.

"Bà họ Lý?"

Người kia chỉ vào bố Thành rồi trả lời, "Không sai, ta là bà cố của bà cố của nó."

Thầy Ngọc gật đầu, hỏi tiếp, "Tại sao không cho chúng tôi hỏa táng? Nếu không thì cả dòng họ Lý sẽ chôn vùi theo, các vị dưới kia chắc hẳn cũng biết."

Bà cố của bà cố phá cười một trận, đôi mắt toàn lòng trắng nhìn chằm chằm vào tôi, "Sẽ không có ai phải chết hết. Là nó, là nó phải chết! Người chết đáng lẽ ra phải là nó!"

Rồi bà ta như phát điên khua tay múa chân loạn xạ về phía tôi, miệng liên tục nguyền rủa.

"Mày sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đâu!"

"Mày chết đi con nghiệt chủng, chết đi! Thứ như mày chỉ mang đến tai họa sát thân cho người khác, dựa vào đâu họ Lý phải gánh thay mày, mày không phải..... "

Lời vừa nói tới đây thì mẹ Lan lăn quay ra đất, miệng sùi bọt mép. Thầy Ngọc trên tay còn dính ít máu chó vừa vảy vẽ một hình chữ thập lên trán mẹ.

"Không cần chờ nữa, hỏa thiêu đi."

Nhìn ánh lửa cháy trước mặt mà tôi không nói nên lời, lại nhớ tới mệnh thất sát thuần âm của mình....

Một ngày nào đó liệu những người bên cạnh có bị tôi khắc chết hay không? Người như tôi vốn nên cô độc sống một mình....

"Con đừng nghĩ ngợi lung tung, chuyện này...." Bố Thành nhìn tôi lo lắng.

Tôi nói, "Con không sao đâu ạ. Ở đây cũng không có việc gì cần đến con, con về trước đây ạ."

Dứt lời tôi lập tức quay người đi thẳng, tôi rất sợ không dám nhìn vào mặt những người họ hàng cùng quanh, từ nhỏ tôi đã quá quen với ánh mắt khinh bỉ, xa lánh, chán ghét từ họ.

Con đường xuống núi về thôn lúc này đã vắng bóng người. Tôi đi một quãng mới nhận ra mảnh vải băng bó tay đã tuột ra từ bao giờ. Vết thương đã bưng mủ và bắt đầu thối rữa.... Tôi thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng ẩn sau lớp thịt đỏ, còn có thứ gì đó như con giun đang ngo nghoe...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện