Edit & Beta: NiMi

“Em hét cái gì thế?” Thạch Hân Ngôn đột nhiên tỉnh ngộ, “Giang Tầm?”

Một câu nói thức tỉnh hai người, trong lúc không có ai ở đây, hai người đang làm chuyện gì thế này….

Cố Vị cũng bắt đầu tỉnh táo lại: “…”

Thực xin lỗi, không nhịn được, nhưng mà không sao, xung quanh đâu có người, chắc không ai nghe thấy đâu.

Cho nên Giang Tầm khẳng định là không nghe được.

“Đạo diễn Trương, nhớ cắt đoạn này nha.” Cố Vị nói với máy quay, “Ngại quá, nãy cháu không để ý, không liên quan gì đến Giang Tầm đâu ạ.”

Đạo diễn Trương đang ngồi trong phòng giám sát: “…”

T.ATW là cái nhóm thần kỳ gì vậy, chỉ cần hai người trong một thời gian ngắn cũng có thể nháo ra nhiều chủ đề thảo luận thế này? Cố Vị lại còn là thứ bảo bối gì thế này, ai nói cậu ấy không có khả năng đi show thực tế, đúng là ngu dốt mà, đạo diễn Trương tự mình cho rằng, đạo diễn của《Cùng nhau lưu lạc》đúng là cái đồ ngu dốt.

Còn về chuyện quan hệ của Giang Tầm và Cố Vị, đạo diễn Trương quyết định lần sau phải hỏi Tống Tịnh Khê một chút mới được, hai người kia rốt cuộc là có chuyện gì, bạn bè ấy à, còn lâu ông mới tin nhé, rõ ràng mọi chuyện đã đi quá sự tính toán của ông rồi, ban đầu còn tính xào CP, bây giờ nhìn xem, xào cái gì mà xào, ngay cả lúc chưa gặp nhau, thính CP của hai người đó đã muốn tràn màn hình rồi.

“Xem ra xung quanh đây không có ai rồi.” Cố Vị tỏ vẻ từ bỏ, “Tự chúng ta tìm manh mối đi.”

Thạch Hân Ngôn đánh giá Cố Vị một phen, cuối cùng lộ ra biểu tình hâm mộ: “Đạo diễn Trương đúng là quá đáng mà, sao em là thiếu niên hoa hoa công tử đẹp trai thế này, anh lại là thái giám chứ, còn bị đám yêu ma đuổi chạy qua vài con phố nữa.”

Cố Vị: “Nói không chừng những người khác còn tệ hơn ấy, anh xem em còn phải dắt theo con lạc đà nè.”

Thạch Hân Ngôn không nghe, hét lên với bầu trời đêm: “Đạo diễn Trương, đừng giả vờ, cháu biết chú nhất định sẽ nghe thấy…”

Lạc đà đứng bên cạnh Cố Vị bắt đầu không kiên nhẫn, quay đầu nhìn Thạch Hân Ngôn kêu: “be~tui!”

Cố Vị: “…”

Cậu vừa muốn biểu đạt một chút đồng tình thì nghe thấy Thạch Hân Ngôn đột nhiên vui mừng hớn hở nhìn lạc đà, lớn tiếng nói: “Ơ kìa đạo diễn Trương, hoá ra chú ở đây.”

Mười phút sau, Cố Vị cùng Thạch Hân Ngôn một trước một sau dắt lạc đà đi về phía trước.

Cố Vị: “Đạo diễn Trương, chúng ta đi thôi.”

Thạch Hân Ngôn: “Đạo diễn Trương, chân chú có ổn không thế, mau đuổi theo tụi cháu nè.”

Tất cả nhân viên trong phòng giám sát đều đồng loạt nhìn về phía giám đốc cười ngặt nghẽo, đạo diễn Trương vò đầu thở dài: “T.ATW là nhóm nhạc nam kiểu gì vậy?”

Mấy nhân viên khách cũng gật gù tán thành, còn tỏ ý rất muốn gặp thêm các thành viên còn lại.

Nhân viên công tác 1: “Đạo diễn, Thạch Hân Ngôn nói chú ha ha ha ha ha, Cố Vị cũng học theo được rồi.”

Nhân viên công tác 2: “Lần trước tôi có xem qua tiết mục của bọn họ phát trên đài Dừa, trên sân khấu đẹp trai lắm cơ mà, sao ở đây lại hài như vậy, chơi kiểu này điên mất, mất hết giá rồi, bao nhiêu lạnh lùng soái khí ném đi hết rồi.”

Nhân viên công tác 3: “Giang Tầm đã không tuân theo cốt truyện, trước mắt có Tiền Dập Ngưng và Bối Khả còn ngoan ngoãn nghe lời, họ đang nhỏ giọng thảo luận gì đó, tôi nghĩ Trương đạo hôm nay nhất định sẽ bị hố chết.”

Chương trình vẫn tiếp tục quay, Cố Vị và Thạch Hân Ngôn vừa đi vào trong cung vừa thảo luận nhiệm vụ lần này.

“Anh vừa vào đây đã bị đuổi rồi.” Thạch Hân Ngôn điên cuồng oán giận, “Thật sự, nếu không phải anh còn đang mặc cái bộ đồ thái giám này, anh còn tưởng mình đang sắm vai vận động viên Marathon chứ, nhưng may mắn trong lúc chạy anh nhặt được cái này.”

Trên tay Thạch Hân Ngôn là một cái túi thơm được may thật tinh xảo, cũng có thể nhìn được tổ tiết mục chuẩn bị rất kỹ càng.

“Thân phận của anh là gì?” Cố Vị hỏi, “Có cho anh gợi ý gì không?”

“Thái giám chứ gì, một tên thái giám nhát gan, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên muốn đi ra dạo một chút, nhưng thực ra là đưa một người ra khỏi cung.” Thạch Hân Ngôn nói, “Còn em?”

Cố Vị đem chuyện mình đi quanh cửa chính ba vòng mới tìm được cửa nói cho Thạch Hân Ngôn, sau đó nói: “Bọn họ nói muốn mang ‘nàng’ rời đi, anh nhặt được túi thơm tức là có quan hệ với ‘nàng’, cốt truyện chắc hẳn sẽ xoay quanh nhân vật ‘nàng’ này.”

Hai người đột nhiên đều dừng nói chuyện, bởi vì cách nơi bọn họ đứng không xa truyền đến một tiến hát, tiếng hát đứt quãng, nghe mà run người.

Thạch Hân Ngôn xoa xoa đầu lạc đà: “Đạo diễn Trương, chúng cháu sợ quá, có thể thêm tiền không?”

Cố Vị cũng nói: “Không thêm tiền thì cung cấp thêm manh mối cũng được, tụi cháu không kén chọn đâu.”

Đạo diễn Trương lập tức không qua tai nghe trả lời hai người: “Đừng mơ nữa, mau đi vào đi, ngay và luôn.”

Cố Vị buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Thôi kệ chú ấy đi, tụi mình tự chơi.”

Khu vực có tiếng hát đang ở trước mặt hai người, trước cửa có hai thị vệ canh gác không cho hai người tiến vào.

“Em có tin không.” Thạch Hân Ngôn nói, “Bây giờ chúng ta mà vào nhất định sẽ có người muốn chỉnh chúng ta.”

“Em tin.” Cố Vị dắt lạc đà đồng ý, “Chúng ta trèo tường đi.”

Hai người quay phim: “…”

“Hai người không thể…” Giọng nói đạo diễn Trương từ tai nghe truyền đến, Cố Vị lại làm như không nghe được, Thạch Hân Ngôn cũng làm theo.

Trong phòng giám sát, đạo diễn Trương đặt mông ngồi lên ghế: “Vì sao? Vì sao không người chơi nào chịu nghe lời tui?”

Nhân viên công tác thể hiện chút đồng tình xã giao.

“Hơn nữa, rốt cuộc là chuyện này là như thế nào, Giang Tầm mới vừa ngắt tai nghe Cố Vị cũng bắt đầu ngắt, hai người này thông đồng với nhau phải không, hai người kia sao lại thế chứ, tập trước giao lưu bằng ánh mắt thì thôi đi, tập này còn chưa gặp nhau mà, hay có thể giao lưu bằng sóng điện não?” Trương đạo thở dài.

“Đạo diễn, chú muốn không có kịch bản sẵn mà.” Nhân viên công tác an ủi.

Bên góc tường, hai kẻ muốn trèo đang hăng hái lên tinh thần.

Thạch Hân Ngôn: “Anh em quý dị bà con gần xa xem này.”

Cố Vị: “Các bạn Tiểu thạch đầu và Nhím nhỏ xem này.”

Thạch Hân Ngôn: “Bây giờ hai thành viên của T.ATW sẽ biểu diễn cho quý dị màn trèo tường đặc sắc nhất hôm nay, hỡi các anh em, tôi hy vọng các bạn sớm ngày trèo tường sang T.ATW, chúng tôi yêu các bạn, hôm nay chúng tôi trèo tường, ngày mai chúng tôi chính là bờ tường mới của các bạn.”

*trèo tường mà Thạch Hân Ngôn nói đến còn có nghĩa như trong hồng hạnh xuất tường đó ạ, ý bạn ấy đang chiêu mộ thêm fans, mong các bạn fans khác hãy yêu quý T.ATW, nói theo thuật ngữ giới fans gọi là thoát vòng ấy ạ ^^ không hổ là thành viên đảm nhận đi show thực tế, best EQ, best tấu hài =))))

*Tiện thể tớ giải thích một chút, tên fandom của Thạch Hân Ngôn là Tiểu thạch đầu, dịch thuần việt là viên đá nhỏ, Thạch nghĩa là Đá, tên wechat của bạn ấy cũng là Stone = Đá nè.

Một đám người trong phòng giám sát lăn ra cười bò.

“Mau trèo thôi.” Cố Vị thúc giục, “Em sợ đạo diễn Trương phái đám nữ quỷ tới cản chúng ta.”

Đạo diễn Trương trong phòng giám sát vừa nghĩ ra ý này: “…”

“Em trèo trước, sau đó kéo anh.” Thạch Hân Ngôn khuyến khích Cố Vị.

“Ô KÊ.” Cố Vị nói.

Thạch Hân Ngôn đẩy lạc đà đến bờ tường, Cố Vị dẫm chân lên lưng nó, mượn lực nhảy lên đầu tường, chìa tay xuống với Thạch Hân Ngôn bên dưới: “Nhanh.”

Thạch Hân Ngôn bắt lấy tay Cố Vị, hai người nối đuôi nhau bò lên nóc nhà.

Người quay phim: “…”

Chúng tôi tuyệt vọng lắm có biết không, bọn tôi không thể trèo lên thì quay cái gì?

“Flycam đâu, quay xem bọn họ muốn làm cái gì.” Đạo diễn vội nói, “Tôi xem họ muốn làm gì.”

“Tiếng gì vậy?” Đạo diễn Trương nghi hoặc.

“he~tui!”

“he~tui!”

“he~tui!”

Nhân viên công tác 4: “Á, đạo diễn Trương, hai người bọn họ vừa rồi lấy lạc đà làm đệm lưng để trèo tường, giờ nó đang vô cùng bất mãn, nó …”

Đang điên cuồng nhổ nước miếng.

“A, tiền của tôiii.” Đạo diễn Trương khóc không ra nước mắt.

Cố Vị tốt lắm, rất biết cách tiêu tiền đấy!

Trên nóc nhà, hai người đang xem tình hình bên dưới, diễn viên quần chúng mặc cổ trang hoa lệ, lả lướt múa trong sân, vừa múa vừa hát, nghe mà sởn tóc gáy.

“Anh có hiểu họ hát cái gì không?” Cố Vị hỏi.

“Nghe không hiểu lắm.” Thạch Hân Ngôn lắc đầu, “Em thử rung chuông xem.”

Cố Vị lắc lắc cái chuông bạc trong tay, tiếng hát đột nhiên im bặt, toàn bộ người trong sân đều cúi người hướng về phía nóc nhà.

“Ai đang đến kia?” Thạch Hân Ngôn nghe thấy tiếng vó ngựa.

“Giang Tầm!” Cố Vị nhìn từ xa thấy Giang Tầm, “Khẳng định là Giang Tầm.”

“Im lặng.” Thạch Hân Ngôn nói, “Chuyện quan trọng làm trước, nhỡ đâu nhiệm vụ của chúng ta không giống nhau.”

Cố Vị cảm thấy có lý, vì thế hai người tiếp tục bò trên nóc nhà, nghe ngóng manh mối trong tiểu viện yên tĩnh.

Giang Tầm mặc một thân vương phục bước vào trong viện, người trong viện rào rào lùi về phía sau.

“A, vì sao mấy người đều được mặc đồ đẹp như vậy?” Thạch Hân Ngôn hoàn toàn cảm thấy bị đối xử bất công.

“Vì sao không cho em một con ngựa?” Người với người, đúng là càng so sánh càng đau thương mà.

“Vương gia, hồn phách Vương phi đã bị giam giữ tại nơi này theo yêu cầu của ngài.” Diễn viên quần nói với Giang Tầm, “Ngài muốn làm như thế nào?”

Giang Tầm cười nhẹ một tiếng, dựa theo nhiệm vụ yêu cầu nói ra lời thoại của mình: “Tìm ra nàng, làm nàng hồn phi phách tán.”

Lúc hắn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, có mấy diễn viên quần chúng kinh ngạc ngẩng đầu, cảm giác như đang thực sự đứng trước một quý tộc thời cổ đại.

“Đù má.” Thạch Hân Ngôn nhỏ giọng thì thầm, “Cái kỹ thuật diễn này.”

“Đừng chửi thề nữa, chúng ta phải suy nghĩ về nhiệm vụ.” Cố Vị nhỏ giọng nói, “Đạo diễn Trương quả nhiên sẽ không dễ dàng cho chúng ta thông qua như vậy, Giang Tầm hẳn là kẻ thù của Vương phi, “nàng” chỉ Vương phi, nhiệm vụ của chúng ta là đưa Vương phi ra ngoài, mà nhiệm vụ của Giang Tầm chính là làm Vương phi hồn phi phách tán.”

“Anh nghĩ Vương phi chắc đã ngỏm củ tỏi rồi, vậy nhiệm vụ mang đi mà NPC nói chính là chiêu hồn.” Thạch Hân Ngôn nói, “Cho nên chúng ta hiện tại muốn đi tìm Vương phi, cái chuông trên tay em chắc là hữu dụng rồi, không biết Bối Khả với Tiền Dập Ngưng là thân phận gì.”

“Chúng ta đến nơi khác xem đi.” Cố Vị nói, “Nếu nhiệm vụ bất đồng, chúng ta tạm thời không cần gặp mặt Giang Tầm.”

Đạo diễn quá xấu xa rồi, rõ ràng là không cho cậu cùng Giang Tầm chơi cùng nhau.

“Đồng ý.” Thạch Hân Ngôn nói.

Bởi vậy hai người tạm tránh đi, tính quay lại đường cũ.

Cố Vị thử trèo xuống chỗ ban nãy, lạc đà đã chạy rồi, tường cũng không cao lắm, nhưng cậu không có nơi mượn lực nên không biết nhảy xuống thế nào, trong lúc đang tự hỏi phải làm sao thì dưới đất lại truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Muốn hỗ trợ sao?” Người bên dưới nói.

“Muốn muốn.” Cố Vị không chút suy nghĩ.

Chủ nhân giọng nói kia đưa tay ôm lấy eo cậu, lúc Cố Vị phục hồi tinh thần thì đã tiếp đất an toàn.

Không đúng, không phải trên mặt đất.

Cố Vị: “???”

Thạch Hân Ngôn trên nóc nhà ngây ra như phỗng.

Cố Vị ngồi trên yên ngựa cũng không có phản ứng.

Con ngựa này, đến đây lúc nào?

Cố Vị: “Giang Tầm?”

Giang Tầm không biết khi nào đã cưỡi ngựa đến đây, lúc đỡ lấy cậu thuận tay đặt cậu ngồi trên lưng ngựa.

“Cố Vị a a a a a!” Thạch Hân Ngôn phục hồi tinh thần lại, “Chạy mau.”

Giang Tầm xoay người lên ngựa, động tác thành thạo lạ thường, cưỡi ngựa chạy đi thật xa, thành công bắt cóc được bạn nhỏ nhà mình.

“Đem đồng đội của ta trả lại cho ta a a a a.” Tiếng thét của Thạch Hân Ngôn truyền đến từ xa, “Cố Vị quay lại đây, không có em anh xuống thế nào giờ!!”

Nhiệm vụ tìm Vương phi còn chưa bắt đầu, đồng đội của mình đã bị người xấu bắt cóc rồi.

Người quay phim không đuổi theo, dù sao cũng có flycam bay theo rồi, Giang Tầm mang theo Cố Vị, càng đi càng xa.

“Bắt được một bạn nhỏ đang muốn trèo tường.” Giang Tầm nói.

“Sao anh lại… cưỡi ngựa?” Cố Vị sửng sốt một hồi, tự nhiên hỏi câu này.

“Trước kia học qua rồi, cái này không khó, Giang Ảnh cũng cưỡi được, nếu em muốn học lần sau anh sẽ dạy em.” Giang Tầm kéo dây cương chậm lại tốc độ, chờ người quay phim và flycam đuổi kịp, “Em nghĩ xem tại sao đạo diễn không cho ngựa mà đưa lạc đà, ông ấy đương nhiên không ngốc, biết rõ ai có thể cưỡi ai không, nếu không may em bị ngã, anh nhất định sẽ tìm ổng tính sổ.”

“Vậy sao anh biết… em ở trên nóc nhà?” Cố Vị khó hiểu.

“Cái này à.” Giang Tầm lấy micro mới cài lại trên cổ áo Cố Vị “Trẻ con nhà ai nghịch ngợm làm rơi cả micro, Trương đạo không có cách nào nên đành để anh mang cái mới cho em, hơn nữa vừa rồi trên đầu bọn em có cả flycam.”

Cố Vị cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Giang Tầm bắt cóc cậu, chẳng qua giờ cậu còn đang bận suy nghĩ, không chỉ suy nghĩ về nhiệm vụ mà còn nghĩ đến chuyện khác nữa.

“Hỏi xong?” Giang Tầm hỏi cậu.

Cố Vị gật gật đầu.

“Được, chuyện công anh cũng nói xong.” Thừa dịp không ai thấy, Giang Tầm ôm Cố Vị càng chặt hơn, “Bây giờ nói chuyện tư đi.”

“Chuyện tư gì?” Cố Vị giật mình, “Việc tư khi nào về thì nói.”

“Chờ không kịp.”

Cố Vị không suy nghĩ cẩn thận vì lại là chờ không kịp thì Giang Tầm đã cúi đầu nhẹ hàng hôn một cái lên mặt.

Cố Vị: “!!!”

Ngay sau đó, người nào đó một tay đỡ cậu, một tay thăm dò vào cổ áo cậu.

Cố Vị: “…”

Đây vốn là lần đầu tiên cậu cưỡi ngựa, hơn nữa Giang Tầm khí thế rào rạt, cậu động cũng không dám động, đành để tùy ý Giang Tầm bắt nạt.

“Anh đừng chạm vào nơi đó!” Cố Vị run run một chút.

“Ừ, không chạm vào.” Giang Tầm nói một đằng làm một nẻo.

“Anh làm sao vậy?” Cố Vị muốn trốn tránh.

“Không sao.” Giang Tầm thừa dịp không có ai, hôn bạn nhỏ thêm vài cái, “Vừa rồi nghe được có người nào đó nói anh lưu manh, anh nghĩ kỹ rồi, anh phải làm gì để đó để xứng với cái danh này mới được.”

Cố Vị: “…”

Giang Tầm, nghe được sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện