Edit & Beta: NiMi
Cố Vị nghĩ mình hạ âm lượng tương đối kịp thời, nhưng không biết Giang Ảnh có nghe được chút nào không.
Giang Ảnh dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua điện thoại trên tay cậu, sau đó làm như không có gì mà nhìn ra phía trước xe.
Cố Vị quay đầu, lấy tốc độ sét đánh tiến hành một cuộc giao lưu ánh mắt với trợ lý của mình:
Cố Vị: “Chị nghĩ cậu ta có nghe được gì không?”
Mục Duyệt: “Không biết, có thể không nghe được, mà cũng có thể nghe được hết.”
“Chị có một vấn đề.” Mục Duyệt hoang mang.
Cố Vị: “Gì ạ.”
“Chuyện của em và Giang Tầm cậu ta có biết không?” Mục Duyệt cảm giác giới giải trí đúng thật là loạn cào cào mà.
Cố Vị: “Em cũng không biết cậu ta có biết hay không, nhưng theo em quan sát thì là không biết…”
Cố Vị nhìn lại đối thủ của mình, chương trình này cũng hay thật, Giang Ảnh biết có cậu tham gia, nhưng cậu lại không biết Giang Ảnh sẽ là khách mời, hơn nữa nhìn Giang Ảnh hôm nay đến có lẽ là cố ý lựa chọn đến đây rồi.
Cố Vị: “Người đại diện nói em phải làm quen thật tốt với khách mời.”
Mục Duyệt đánh giá Giang Ảnh một lượt từ trên xuống dưới: “Làm quen cái gì… không thấy cậu ta có tình đến kiếm chuyện à, ngay cả màu tóc cũng nhuộm gần giống em kìa.”
Cũng không sai, Giang Ảnh lần này là cố tình đến rồi.
Cố Vị cảm thấy cái gameshow này như có thù với cậu vậy, lần trước mời Tưởng Ân Nguyên thì chớ, hôm nay còn trực tiếp mời luôn đối thủ của cậu.
Đạo diễn của《Cùng nhau lưu lạc》có khuynh hướng sử dụng những đề tài tạo nhiệt để gây tiếng vang cho show, khách mời sẽ bị ảnh hưởng thế nào họ cũng sẽ không bận tâm, giống như quan hệ giữa cậu và Tưởng Ân Nguyên, chuyện cậu gặp Giang Tầm ở Bắc Âu…. Chỉ cần có thể tạo nhiệt, đều sẽ bị tổ tiết mục khai thác không từ thủ đoạn.
Bây giờ cũng thế, Nhím nhỏ của Cố Vị và Tiễn Ảnh của Giang Ảnh đoạn thời gian này đang xé nhau tung trời, cho nên đạo diễn muốn dùng sự đối địch này của hai người mà kéo nhiệt độ.
Mấy ngày trước, Cố Vị vừa mới chụp ảnh bìa cho một tạp chí, Giang Ảnh cũng chụp cho tạp chí này, cho nên mấy blogger ghép ảnh ngươi ở hai phía đối lập nhận xét, sau đó bỏ lại cho fans hai nhà xé nhau đến cùng trời cuối đất.
@ Mãi mãi là Tiễn Ảnh của ca ca: Phong cách giống nhau nhưng cảm giác ánh mắt của Giang Ảnh thể hiện đúng hơn, tư thế cũng rất chuyên nghiệp, chị em nào có ảnh chất lượng cao full HD cho tui làm ảnh nền với huhuhu.
@ Nước cốt Chanh của Nhím nhỏ: Oa!! Vị Vị chụp bộ này tuyệt quá, sao trước đó không có chút tin tức nào vậy, quá đẹp rồi, cầu tạp chí mau phát hành sớm, tui mua hết mua hết!!!
@CathyKANI: Tui cảm thấy so với Giang Ảnh thì khí chất của Cố Vị còn kém lắm, hơn nữa lúc Giang Ảnh chụp bộ này đúng lúc phỏng vấn Giang Tầm có nhắc đến gia đình mình, quả nhiên là hai con trai của ảnh đế Giang Tranh, ai cũng rất ưu tú.
@ Búp bê cầu nắng của nhím nhỏ: Có một nói một, có hai nói hai, không cần phải dìm người khác, Nhím nhỏ chỉ quan tâm Vị Vị không xé ai, mau ôm Vị Vị giấu đi, chúng ta vui là được rồi!!!
Đó vẫn chỉ là mấy bình luận tương đối ôn hoà, phía dưới hoàn toàn là đánh nhau, hai nhà chiến nhau là chuyện thường như cơm bữa, Cố Vị nhìn mãi cũng thành quen.
Cố Vị vẫn còn nhớ lời người đại diện dặn, phải tạo quan hệ tốt với khách mời kỳ này, nhưng nhìn khách mời này đi, có tạo được hay không chứ? Hơn nữa, đối thủ của mình còn hơi mất tập trung nhỉ?
Cố Vị quyết định mở lời trước, cậu nhìn thẳng đối thủ, nghiêm túc nói chuyện công việc trước.
“Chúc mừng nha.” Cố Vị nói.
“Chúc mừng cái gì?” Giang Ảnh hỏi.
“Đại ngôn nước hoa á.” Cố Vị mới vừa nghe Giang Ảnh nói qua cái này, “Đại ngôn đó tui cũng thích lắm.”
“Cảm ơn…” Giang Ảnh vẫn còn đơ ra đó, còn không phát hiện mình vậy mà cảm ơn Cố Vị.
Chắc là làm việc mệt mỏi rồi, nhìn ánh mắt dại ra của cậu, Cố Vị cũng không muốn nói chuyện phiếm nữa, cắm tai nghe nghe nhạc.
*
Khách sạn thành phố C, Giang Tầm chờ mãi không thấy Cố Vị trả lời, đang tính cất điện thoại đi thì nhận được tin nhắn của em trai mình.
[ Cua càng lớn ]: Anh đang làm gì thế?
[ Cua càng lớn ]: Giang Tầm?
[ Mười vạn Vôn ]: Đang chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
[ Mười vạn Vôn ]: Đang đóng phim à?
[ Cua càng lớn ]: Đúng vậy, em đang đóng phim, mỉm cười.jpg
[ Cua càng lớn ]: Thế vừa nãy anh làm gì?
[ Mười vạn Vôn ]: Huấn luyện.
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
[ Cua càng lớn ]: Thi đấu xong thì làm gì?
[ Mười vạn Vôn ]: Đánh xong thì về nhà, gần đây tập trung huấn luyện nên lâu lắm rồi chưa về nhà.
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
[ Mười vạn Vôn ]: Hôm nay mày bị sao thế?
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
“Cua càng lớn” đã thu hồi một tin nhắn.
[ Cua càng lớn ]: Anh trai cố gắng thi đấu nha!
[ Mười vạn Vôn ]: Ờ, mày lo đóng phim cho tốt đi, đừng có gây sự ở đoàn làm phim có nghe không.
[ Cua càng lớn ]: Đảm bảo không gây chuyện. Mỉm cười.jpg
Giang Tầm nói chuyện xong với Giang Ảnh, cất điện vào ngăn kéo ra ngoài họp với đồng đội của mình.
*
Xe dừng lại ở một thôn nhỏ ngoại ô thành phố C, Cố Vị lúc này mới biết từ lúc bọn họ lên xe thì chương trình đã bắt đầu quay rồi. Cậu và Giang Ảnh trái phải mỗi bên mở cửa xuống xe, thoạt nhìn quan hệ có vẻ không tốt lắm.
Cố Vị nhìn đạo diễn đang ngồi cạnh máy quay, quả nhiên mắt đạo diễn đã bắt đầu phát sáng.
Vài khách mời khác cũng bắt đầu đến, Tưởng Ân Nguyên từ xe của mình bước xuống, quen thuộc đến chào hỏi Cố Vị, Cố Vị đang bận chuẩn bị cũng gật đầu qua loa, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
“Khách mời hôm nay là cậu à!” Tưởng Ân Nguyên nhìn Cố Vị và Giang Ảnh một lát, ý định muốn tiến lên ôm Giang Ảnh.
Giang Ảnh lại lặng lẽ lùi ra sau một bước.
Tưởng Ân Nguyên vẫn giữ nguyên nét cười trên, tuy nhiên ánh mắt lại lộ ra vẻ không vui.
“Anh Ân Nguyên!” Tiểu hoa đang nổi Diệp Tiểu Hạm bước xuống xe, chào hỏi tất cả mọi người, nhưng lại cố tình bỏ qua Giang Ảnh.
Diệp Tiểu Hạm là diễn viên mới nổi, không phải xuất thân từ đào tạo chính quy, trước đây vẫn chỉ là một người bình thường trong giới giải trí này, Cố Vị nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Hạm một lúc lâu, đột nhiên hiểu ra tại sao tổ đạo diễn lại mời Giang Ảnh.
Cố Vị: “…”
Đạo diễn quả nhiên là không từ thủ đoạn, cậu và Giang Ảnh đều là hắc hồng, tập lần này, đạo diễn chắc muốn gom cả hai người lại để hắc cho đủ lớn.
Diệp Tiểu Hạm lúc trước không hề có nhân khí, chẳng qua sau một lần tiệc tối thì nhìn trúng tai tiếng của Giang Ảnh, thế là bám lấy cậu ta tung rất nhiều tin đồn nhảm khó nói, bị Giang Ảnh dùng cả nick chính cả clone xử lý một trận, cuối cùng một trận thành danh, mà cô ta cũng nhờ đó mà cọ được chút nhân khí.
Diệp Tiểu Hạm sau khi cọ người ta xong bị chửi nhiều quá, cho nên đại khái rất ghét Giang Ảnh.
Cố Vị nhìn đạo diễn mà cảm khái, so với《Trốn thoát》vui vẻ không khí thoải mái,thì《Cùng nhau lưu lạc》 lại lợi dụng mọi thứ để lên hot search, còn cố tình sắp đặt dàn khách mời như thế này ở chung.
Tập lần này quay ở một nông trang ngoại ô thành phố C, các khách mời đều không được mang theo tiền, phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ tiết mục mới có thể nhận được tiền để mua nguyên liệu nấu ăn và ở đây qua đêm.
Thực ra Cố Vị rất thích nơi này, nhiệm vụ cậu nhận được cũng không khó lắm, cậu giúp đỡ các dì trong thôn thu hoa tươi, sau đó lúc cậu đang cùng với một khách mời nữ là Nhan Uyển Quyên xách theo một rổ đồ ăn mang về, cách đó xa xa nghe được tiếng hét, hoá ra là đối thủ của cậu đang bị ngỗng đuổi chạy tới đây.
Cố Vị: “…”
Giang Ảnh xấu tính nổi tiếng toàn bộ giới giải trí, bây giờ lại sa cơ lỡ bước đến mức bị một con ngỗng đuổi chạy té khói.
Giang Ảnh hung dữ đấy, nhưng ngỗng trong thôn này còn hung dữ hơn.
Quay phim đi theo cười không thở nổi, vừa cười vừa ôm camera chạy theo Giang Ảnh.
“Tránh ra!” Giang Ảnh hô lên với Cố Vị đằng trước, “Đau quá!”
Giang Ảnh mang theo một cơn gió chạy lướt qua Cố Vị, Cố Vị giơ tay xách lấy cổ con ngỗng.
“Nhìn nè, như này nó sẽ không cắn người được nữa.” Cố Vị một tay nắm cổ ngỗng một tay vỗ vỗ lên mỏ nó.
“ Mang đi mang đi!” Giang Ảnh lùi lại mấy bước, “Mau mang nó đi.”
Giang Ảnh chỉ biết ngỗng ăn khá ngon, nhưng không biết ngỗng lại hung dữ như thế.
Nữ khách mời bên cạnh: “…”
Cố Vị mang con ngỗng nhốt lại, Giang Ảnh nhìn mà hết hồn, vẫn ôm ngực thở hổn hển.
“Cậu không sợ à?” Giang Ảnh còn chưa bình tĩnh được.
“Lúc nhỏ tui có ở quê một thời gian, trong thôn mọi người thường nuôi ngỗng để giữ nhà.” Cố Vị nói, “Lúc đó tui cũng sợ ngỗng lắm, sau thì không sợ nữa.”
Đoạn thời gian khi còn nhỏ cậu gần như đã quên hết, hôm nay đến đây lại có thể nhớ lại không ít, lúc ấy Cố Thải còn chưa tiến vào giới, cậu khi ấy nghĩ mình sẽ mãi ở lại thôn nhỏ ấy, cho đến một ngày Cố Thải dẫn cậu rời đi.
“A…” Giang Ảnh suy nghĩ, “Cư dân mạng nói cậu khi còn nhỏ không phải chịu vất vả, cho nên không làm được trò trống gì.”
Khi quay《Cùng nhau lưu lạc》 quả thực Cố Vị từng bị mắng như vậy.
“Sao cậu lại rõ mấy chuyện này của tui quá vậy?” Mấy bình luận của cư dân mạng thường chỉ là một chi tiết rất nhỏ trên mạng xã hội, mà Giang Ảnh lại nhớ rõ như vậy, Cố Vị cảm thấy hơi kỳ quái.
“Tự nhiên nhìn thấy.” Giang Ảnh chuyển đề tài, “Đi thôi, trời sắp tối rồi, trở về nấu cơm đi.”
Buổi chiều làm nhiệm vụ ngoại trừ Giang Ảnh bị ngỗng đuổi thì những người khác đều hoàn thành thuận lợi, nhưng đến phần nấu cơm thì không ai có thể đảm nhận.
Một phòng bảy người nhìn chằm chằm đống nguyên liệu nấu ăn trên bàn.
“Không thì gọi cơm hộp?” Diệp Tiểu Hạm đề nghị.
“Không thể kêu cơm hộp.” Đạo diễn bác bỏ đề nghị.
“Để tôi thử xem.” Cố Vị nói, “Tôi cũng không giỏi lắm, chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi.”
“Để tôi hỗ trợ.” Giang Ảnh cũng đứng lên.
Cố Vị thử nấu canh, Giang Ảnh liền đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
“Cậu có gì muốn nói à?” Cố Vị cảm giác có một đôi mắt dán chặt sau lưng mình, cậu đi đến đâu, Giang Ảnh sẽ nhìn theo đến đó.
“Cố Vị, gần đây tâm trạng cậu có vẻ không tồi nhỉ.” Giang Ảnh hỏi, “Dạo này đang làm gì thế?”
Đối với sự quan tâm bất thình lình từ phía đối thủ, Cố Vị quyết định ăn ngay nói thật: “Đang đóng phim, “Sáng tỏ như trăng” đó.”
Giang Ảnh: “Ồ?”
Cố Vị: “?”
Giang Ảnh tiếp tục hỏi: “Ghi hình xong ở đây tính làm gì không?”
Cố Vị: “Trở về tiếp tục đóng phim.”
Giang Ảnh: “Ồ?”
Cố Vị: “?”
Cố Vị không hiểu “Ồ?” rốt cuộc có ý gì, cậu còn không kịp hỏi đã thấy cậu ta liếc mắt nhìn camera phía sau, sau đó tiến gần đến chỗ cậu.
“Cố Vị à.” Giang Ảnh hỏi, “Gần đây có yêu đương gì không?”
Cố Vị: “…”
Giang Ảnh hỏi xong câu này, cậu đột nhiên nghĩ đến Giang Tầm đầu tiên, quay xong chương trình này cũng là lúc Giang Tầm thi đấu xong, vừa vặn có thể gặp nhau ở thành phố C.
Cố Vị cười nhẹ một tiếng.
Nhưng trong phòng bếp khắp nơi đều là camera, không thể ăn nói tuỳ tiện, có chuyện gì cũng phải đợi quay xong mới có thể nói chuyện lại với Giang Ảnh, vì thế Cố Vị nhìn thẳng camera, thẳng thắn lắc đầu nói chắc nịch: “Không có.”
Lông mày đối phương càng nhíu chặt hơn, ánh mắt dò xét: “Ồ?”
Cố Vị nghĩ mình hạ âm lượng tương đối kịp thời, nhưng không biết Giang Ảnh có nghe được chút nào không.
Giang Ảnh dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua điện thoại trên tay cậu, sau đó làm như không có gì mà nhìn ra phía trước xe.
Cố Vị quay đầu, lấy tốc độ sét đánh tiến hành một cuộc giao lưu ánh mắt với trợ lý của mình:
Cố Vị: “Chị nghĩ cậu ta có nghe được gì không?”
Mục Duyệt: “Không biết, có thể không nghe được, mà cũng có thể nghe được hết.”
“Chị có một vấn đề.” Mục Duyệt hoang mang.
Cố Vị: “Gì ạ.”
“Chuyện của em và Giang Tầm cậu ta có biết không?” Mục Duyệt cảm giác giới giải trí đúng thật là loạn cào cào mà.
Cố Vị: “Em cũng không biết cậu ta có biết hay không, nhưng theo em quan sát thì là không biết…”
Cố Vị nhìn lại đối thủ của mình, chương trình này cũng hay thật, Giang Ảnh biết có cậu tham gia, nhưng cậu lại không biết Giang Ảnh sẽ là khách mời, hơn nữa nhìn Giang Ảnh hôm nay đến có lẽ là cố ý lựa chọn đến đây rồi.
Cố Vị: “Người đại diện nói em phải làm quen thật tốt với khách mời.”
Mục Duyệt đánh giá Giang Ảnh một lượt từ trên xuống dưới: “Làm quen cái gì… không thấy cậu ta có tình đến kiếm chuyện à, ngay cả màu tóc cũng nhuộm gần giống em kìa.”
Cũng không sai, Giang Ảnh lần này là cố tình đến rồi.
Cố Vị cảm thấy cái gameshow này như có thù với cậu vậy, lần trước mời Tưởng Ân Nguyên thì chớ, hôm nay còn trực tiếp mời luôn đối thủ của cậu.
Đạo diễn của《Cùng nhau lưu lạc》có khuynh hướng sử dụng những đề tài tạo nhiệt để gây tiếng vang cho show, khách mời sẽ bị ảnh hưởng thế nào họ cũng sẽ không bận tâm, giống như quan hệ giữa cậu và Tưởng Ân Nguyên, chuyện cậu gặp Giang Tầm ở Bắc Âu…. Chỉ cần có thể tạo nhiệt, đều sẽ bị tổ tiết mục khai thác không từ thủ đoạn.
Bây giờ cũng thế, Nhím nhỏ của Cố Vị và Tiễn Ảnh của Giang Ảnh đoạn thời gian này đang xé nhau tung trời, cho nên đạo diễn muốn dùng sự đối địch này của hai người mà kéo nhiệt độ.
Mấy ngày trước, Cố Vị vừa mới chụp ảnh bìa cho một tạp chí, Giang Ảnh cũng chụp cho tạp chí này, cho nên mấy blogger ghép ảnh ngươi ở hai phía đối lập nhận xét, sau đó bỏ lại cho fans hai nhà xé nhau đến cùng trời cuối đất.
@ Mãi mãi là Tiễn Ảnh của ca ca: Phong cách giống nhau nhưng cảm giác ánh mắt của Giang Ảnh thể hiện đúng hơn, tư thế cũng rất chuyên nghiệp, chị em nào có ảnh chất lượng cao full HD cho tui làm ảnh nền với huhuhu.
@ Nước cốt Chanh của Nhím nhỏ: Oa!! Vị Vị chụp bộ này tuyệt quá, sao trước đó không có chút tin tức nào vậy, quá đẹp rồi, cầu tạp chí mau phát hành sớm, tui mua hết mua hết!!!
@CathyKANI: Tui cảm thấy so với Giang Ảnh thì khí chất của Cố Vị còn kém lắm, hơn nữa lúc Giang Ảnh chụp bộ này đúng lúc phỏng vấn Giang Tầm có nhắc đến gia đình mình, quả nhiên là hai con trai của ảnh đế Giang Tranh, ai cũng rất ưu tú.
@ Búp bê cầu nắng của nhím nhỏ: Có một nói một, có hai nói hai, không cần phải dìm người khác, Nhím nhỏ chỉ quan tâm Vị Vị không xé ai, mau ôm Vị Vị giấu đi, chúng ta vui là được rồi!!!
Đó vẫn chỉ là mấy bình luận tương đối ôn hoà, phía dưới hoàn toàn là đánh nhau, hai nhà chiến nhau là chuyện thường như cơm bữa, Cố Vị nhìn mãi cũng thành quen.
Cố Vị vẫn còn nhớ lời người đại diện dặn, phải tạo quan hệ tốt với khách mời kỳ này, nhưng nhìn khách mời này đi, có tạo được hay không chứ? Hơn nữa, đối thủ của mình còn hơi mất tập trung nhỉ?
Cố Vị quyết định mở lời trước, cậu nhìn thẳng đối thủ, nghiêm túc nói chuyện công việc trước.
“Chúc mừng nha.” Cố Vị nói.
“Chúc mừng cái gì?” Giang Ảnh hỏi.
“Đại ngôn nước hoa á.” Cố Vị mới vừa nghe Giang Ảnh nói qua cái này, “Đại ngôn đó tui cũng thích lắm.”
“Cảm ơn…” Giang Ảnh vẫn còn đơ ra đó, còn không phát hiện mình vậy mà cảm ơn Cố Vị.
Chắc là làm việc mệt mỏi rồi, nhìn ánh mắt dại ra của cậu, Cố Vị cũng không muốn nói chuyện phiếm nữa, cắm tai nghe nghe nhạc.
*
Khách sạn thành phố C, Giang Tầm chờ mãi không thấy Cố Vị trả lời, đang tính cất điện thoại đi thì nhận được tin nhắn của em trai mình.
[ Cua càng lớn ]: Anh đang làm gì thế?
[ Cua càng lớn ]: Giang Tầm?
[ Mười vạn Vôn ]: Đang chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
[ Mười vạn Vôn ]: Đang đóng phim à?
[ Cua càng lớn ]: Đúng vậy, em đang đóng phim, mỉm cười.jpg
[ Cua càng lớn ]: Thế vừa nãy anh làm gì?
[ Mười vạn Vôn ]: Huấn luyện.
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
[ Cua càng lớn ]: Thi đấu xong thì làm gì?
[ Mười vạn Vôn ]: Đánh xong thì về nhà, gần đây tập trung huấn luyện nên lâu lắm rồi chưa về nhà.
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
[ Mười vạn Vôn ]: Hôm nay mày bị sao thế?
[ Cua càng lớn ]: Ồ?
“Cua càng lớn” đã thu hồi một tin nhắn.
[ Cua càng lớn ]: Anh trai cố gắng thi đấu nha!
[ Mười vạn Vôn ]: Ờ, mày lo đóng phim cho tốt đi, đừng có gây sự ở đoàn làm phim có nghe không.
[ Cua càng lớn ]: Đảm bảo không gây chuyện. Mỉm cười.jpg
Giang Tầm nói chuyện xong với Giang Ảnh, cất điện vào ngăn kéo ra ngoài họp với đồng đội của mình.
*
Xe dừng lại ở một thôn nhỏ ngoại ô thành phố C, Cố Vị lúc này mới biết từ lúc bọn họ lên xe thì chương trình đã bắt đầu quay rồi. Cậu và Giang Ảnh trái phải mỗi bên mở cửa xuống xe, thoạt nhìn quan hệ có vẻ không tốt lắm.
Cố Vị nhìn đạo diễn đang ngồi cạnh máy quay, quả nhiên mắt đạo diễn đã bắt đầu phát sáng.
Vài khách mời khác cũng bắt đầu đến, Tưởng Ân Nguyên từ xe của mình bước xuống, quen thuộc đến chào hỏi Cố Vị, Cố Vị đang bận chuẩn bị cũng gật đầu qua loa, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
“Khách mời hôm nay là cậu à!” Tưởng Ân Nguyên nhìn Cố Vị và Giang Ảnh một lát, ý định muốn tiến lên ôm Giang Ảnh.
Giang Ảnh lại lặng lẽ lùi ra sau một bước.
Tưởng Ân Nguyên vẫn giữ nguyên nét cười trên, tuy nhiên ánh mắt lại lộ ra vẻ không vui.
“Anh Ân Nguyên!” Tiểu hoa đang nổi Diệp Tiểu Hạm bước xuống xe, chào hỏi tất cả mọi người, nhưng lại cố tình bỏ qua Giang Ảnh.
Diệp Tiểu Hạm là diễn viên mới nổi, không phải xuất thân từ đào tạo chính quy, trước đây vẫn chỉ là một người bình thường trong giới giải trí này, Cố Vị nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Hạm một lúc lâu, đột nhiên hiểu ra tại sao tổ đạo diễn lại mời Giang Ảnh.
Cố Vị: “…”
Đạo diễn quả nhiên là không từ thủ đoạn, cậu và Giang Ảnh đều là hắc hồng, tập lần này, đạo diễn chắc muốn gom cả hai người lại để hắc cho đủ lớn.
Diệp Tiểu Hạm lúc trước không hề có nhân khí, chẳng qua sau một lần tiệc tối thì nhìn trúng tai tiếng của Giang Ảnh, thế là bám lấy cậu ta tung rất nhiều tin đồn nhảm khó nói, bị Giang Ảnh dùng cả nick chính cả clone xử lý một trận, cuối cùng một trận thành danh, mà cô ta cũng nhờ đó mà cọ được chút nhân khí.
Diệp Tiểu Hạm sau khi cọ người ta xong bị chửi nhiều quá, cho nên đại khái rất ghét Giang Ảnh.
Cố Vị nhìn đạo diễn mà cảm khái, so với《Trốn thoát》vui vẻ không khí thoải mái,thì《Cùng nhau lưu lạc》 lại lợi dụng mọi thứ để lên hot search, còn cố tình sắp đặt dàn khách mời như thế này ở chung.
Tập lần này quay ở một nông trang ngoại ô thành phố C, các khách mời đều không được mang theo tiền, phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ tiết mục mới có thể nhận được tiền để mua nguyên liệu nấu ăn và ở đây qua đêm.
Thực ra Cố Vị rất thích nơi này, nhiệm vụ cậu nhận được cũng không khó lắm, cậu giúp đỡ các dì trong thôn thu hoa tươi, sau đó lúc cậu đang cùng với một khách mời nữ là Nhan Uyển Quyên xách theo một rổ đồ ăn mang về, cách đó xa xa nghe được tiếng hét, hoá ra là đối thủ của cậu đang bị ngỗng đuổi chạy tới đây.
Cố Vị: “…”
Giang Ảnh xấu tính nổi tiếng toàn bộ giới giải trí, bây giờ lại sa cơ lỡ bước đến mức bị một con ngỗng đuổi chạy té khói.
Giang Ảnh hung dữ đấy, nhưng ngỗng trong thôn này còn hung dữ hơn.
Quay phim đi theo cười không thở nổi, vừa cười vừa ôm camera chạy theo Giang Ảnh.
“Tránh ra!” Giang Ảnh hô lên với Cố Vị đằng trước, “Đau quá!”
Giang Ảnh mang theo một cơn gió chạy lướt qua Cố Vị, Cố Vị giơ tay xách lấy cổ con ngỗng.
“Nhìn nè, như này nó sẽ không cắn người được nữa.” Cố Vị một tay nắm cổ ngỗng một tay vỗ vỗ lên mỏ nó.
“ Mang đi mang đi!” Giang Ảnh lùi lại mấy bước, “Mau mang nó đi.”
Giang Ảnh chỉ biết ngỗng ăn khá ngon, nhưng không biết ngỗng lại hung dữ như thế.
Nữ khách mời bên cạnh: “…”
Cố Vị mang con ngỗng nhốt lại, Giang Ảnh nhìn mà hết hồn, vẫn ôm ngực thở hổn hển.
“Cậu không sợ à?” Giang Ảnh còn chưa bình tĩnh được.
“Lúc nhỏ tui có ở quê một thời gian, trong thôn mọi người thường nuôi ngỗng để giữ nhà.” Cố Vị nói, “Lúc đó tui cũng sợ ngỗng lắm, sau thì không sợ nữa.”
Đoạn thời gian khi còn nhỏ cậu gần như đã quên hết, hôm nay đến đây lại có thể nhớ lại không ít, lúc ấy Cố Thải còn chưa tiến vào giới, cậu khi ấy nghĩ mình sẽ mãi ở lại thôn nhỏ ấy, cho đến một ngày Cố Thải dẫn cậu rời đi.
“A…” Giang Ảnh suy nghĩ, “Cư dân mạng nói cậu khi còn nhỏ không phải chịu vất vả, cho nên không làm được trò trống gì.”
Khi quay《Cùng nhau lưu lạc》 quả thực Cố Vị từng bị mắng như vậy.
“Sao cậu lại rõ mấy chuyện này của tui quá vậy?” Mấy bình luận của cư dân mạng thường chỉ là một chi tiết rất nhỏ trên mạng xã hội, mà Giang Ảnh lại nhớ rõ như vậy, Cố Vị cảm thấy hơi kỳ quái.
“Tự nhiên nhìn thấy.” Giang Ảnh chuyển đề tài, “Đi thôi, trời sắp tối rồi, trở về nấu cơm đi.”
Buổi chiều làm nhiệm vụ ngoại trừ Giang Ảnh bị ngỗng đuổi thì những người khác đều hoàn thành thuận lợi, nhưng đến phần nấu cơm thì không ai có thể đảm nhận.
Một phòng bảy người nhìn chằm chằm đống nguyên liệu nấu ăn trên bàn.
“Không thì gọi cơm hộp?” Diệp Tiểu Hạm đề nghị.
“Không thể kêu cơm hộp.” Đạo diễn bác bỏ đề nghị.
“Để tôi thử xem.” Cố Vị nói, “Tôi cũng không giỏi lắm, chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi.”
“Để tôi hỗ trợ.” Giang Ảnh cũng đứng lên.
Cố Vị thử nấu canh, Giang Ảnh liền đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
“Cậu có gì muốn nói à?” Cố Vị cảm giác có một đôi mắt dán chặt sau lưng mình, cậu đi đến đâu, Giang Ảnh sẽ nhìn theo đến đó.
“Cố Vị, gần đây tâm trạng cậu có vẻ không tồi nhỉ.” Giang Ảnh hỏi, “Dạo này đang làm gì thế?”
Đối với sự quan tâm bất thình lình từ phía đối thủ, Cố Vị quyết định ăn ngay nói thật: “Đang đóng phim, “Sáng tỏ như trăng” đó.”
Giang Ảnh: “Ồ?”
Cố Vị: “?”
Giang Ảnh tiếp tục hỏi: “Ghi hình xong ở đây tính làm gì không?”
Cố Vị: “Trở về tiếp tục đóng phim.”
Giang Ảnh: “Ồ?”
Cố Vị: “?”
Cố Vị không hiểu “Ồ?” rốt cuộc có ý gì, cậu còn không kịp hỏi đã thấy cậu ta liếc mắt nhìn camera phía sau, sau đó tiến gần đến chỗ cậu.
“Cố Vị à.” Giang Ảnh hỏi, “Gần đây có yêu đương gì không?”
Cố Vị: “…”
Giang Ảnh hỏi xong câu này, cậu đột nhiên nghĩ đến Giang Tầm đầu tiên, quay xong chương trình này cũng là lúc Giang Tầm thi đấu xong, vừa vặn có thể gặp nhau ở thành phố C.
Cố Vị cười nhẹ một tiếng.
Nhưng trong phòng bếp khắp nơi đều là camera, không thể ăn nói tuỳ tiện, có chuyện gì cũng phải đợi quay xong mới có thể nói chuyện lại với Giang Ảnh, vì thế Cố Vị nhìn thẳng camera, thẳng thắn lắc đầu nói chắc nịch: “Không có.”
Lông mày đối phương càng nhíu chặt hơn, ánh mắt dò xét: “Ồ?”
Danh sách chương