Edit & Beta: NiMi

Cố Vị nằm trên sô pha ở ký túc xá lướt điện thoại cả đêm mà vẫn chưa chọn được món quà nào thích hợp với Giang Tầm.

“Đang rối rắm gì thế?” Phó Chỉ đi ngang qua hỏi, “Cái gối ôm bị em kéo rụng lông đầy đất rồi.”

“Em chọn quà tặng người ta.” Cố Vị khai đúng sự thật

Phó Chỉ hiểu rõ: “Là người bạn mà lần trước em muốn tìm vịt cho sao?”

Cố Vị: “… Vâng ạ.”

“Sao về sau lại không tìm tiếp?” Lạc Thần Hiên theo thói quen ra ngoài lấy nước sôi, lúc qua phòng khách nghe thấy hai người nói chuyện cũng rất nhanh nhảu tự nhiên mà bắt kịp đề tài.

“Sau đó… hình như anh ấy không vui lắm.” Cố Vị lại nghĩ đến cảnh tượng ngày đó bị Giang Tầm ấn ở trên đùi đét mông, thế là không kìm được mà đỏ mặt.

“Vị Vị à.” Lạc Thần Hiên dở khóc dở cười nhìn em út nhà mình, “Giờ tự em nghĩ xem, nếu đổi lại là em, nếu người kia tặng em cái đó thì em sẽ vui sao?”

Đổi lại? Cố Vị ngẩn ra, nếu đổi lại, Giang Tầm kiếm người bao năm cho cậu…

Cố Vị: “…”

Chỉ tưởng tượng vậy thôi mà cậu còn cảm thấy có chút mất mát, còn hơi giận một chút, thật giống như Giang Tầm muốn tìm cớ tống cổ cậu đi để không bị cậu làm phiền nữa vậy.

Nhưng tại sao cậu lại quan tâm chuyện Giang Tầm sẽ để ý đến cậu không chứ?

Vì sao cậu lại có cảm giác như vậy chứ?

“Suy nghĩ cẩn thận chưa?” Hai người bên cạnh dở khóc dở cười, “Cái mạch não của em, đúng là độc nhất vô nhị mà.”

Lạc Thần Hiên: “Đang muốn chọn quà để xin lỗi người ta sao?”

Cố Vị gật đầu.

Lạc Thần Hiên kiến nghị: “Vậy em hỏi thử người quen của người đó xem, như vậy khả năng cao sẽ hỏi được thông tin có ích đấy.”

Trong đầu Cố Vị soát lại một lượt những người thân thiết của Giang Tầm, cuối cùng hiện ra hình ảnh một người.

Được rồi, chọn cậu ta đi.

*

Trong cao ốc Tân Giang studio, Cố Vị nhìn máy quay nói ra câu thoại cuối cùng, hoàn thành buổi quay chụp cho đại ngôn này.

“Cố Vị vất vả rồi.” Người bên phía đại ngôn đưa cho Cố Vị hai hộp chocolate – cũng chính là loại mà cậu làm đại ngôn.

“Cảm ơn.” Cố Vị lễ phép cảm ơn người bên tổ công tác.

“Vị Vị, em ở phòng này nghỉ ngơi đi, chị đi bàn lại chuyện hợp đồng với chị Triệu một lát.” Mục Duyệt nói.

“Vâng, vậy em ở đây chờ chị.” Ở phòng nghỉ một mình hơi buồn chán, Cố Vị bèn dựa vào rìa lan can chờ Mục Duyệt về.

Rảnh rỗi, Cố Vị lại nghĩ đến chuyện tặng quà.

Cậu mở ô chat với [Người lớn xấu xa] ra, định gõ chữ, xong lại nhớ lời Giang Tầm nói lúc trước, thế là sửa thành tin nhắn giọng nói, gọi đối phương một tiếng “anh ơi”.

[ Yêu tui thì cho tui thu tiền ]: Chào buổi chiều anh, anh huấn luyện vất vả rồi ạ.

[Yêu tui thì cho tui thu tiền ]: Châm trà.jpg.

[ Người lớn xấu xa ]: Sao hôm nay lại ngoan ngoãn hiểu chuyện bất ngờ vậy?

Nhìn cái nickname cậu mới đổi cho Giang Tầm, Cố Vị tạm thời còn chưa quen hẳn, cho nên chứ nhìn chằm chằm màn hình di động cười khúc khích.

[Yêu tui thì cho tui thu tiền ]: Anh ơi, anh nghĩ kỹ đi, anh còn thiếu gì hông?

[Yêu tui thì cho tui thu tiền ]: Không được nói thiếu một vị hôn thê.

[ Người lớn xấu xa ]: Thiếu một người vợ nhỏ ở trên giường gọi anh là chồng ơi.

[ Người lớn xấu xa ]: Gọi anh nghe một tiếng nha?

Cố Vị: “…”

“Ê cậu nhìn chằm chằm lan can cười cái gì thế?”

Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau lưng cậu.

Cố Vị hết hồn, theo bản năng che giao diện wechat lại.

Phía sau cậu thế mà lại đối thủ lâu ngày không gặp.

“Sao cậu lại ở đây?” Cố Vị hỏi.

“Ghi hình show.” Giang Ảnh buông tay, “Loại show này cậu không với tới được đâu.”

Giang Ảnh đảo mắt qua màn hình điên thoại Cố Vị, tuy không thấy được chân dung người nói chuyện cùng Cố Vị nhưng lại thấy được tên của người nọ——

Người lớn xấu xa.

Cùng với một phần nội dung trò chuyện mà rõ ràng cái loại nội dung mà thiếu nhi không được nghe.

Giang Ảnh nhìn xong ánh mắt cũng trở nên vi diệu.

Đối thủ tuổi không lớn lắm, so ra còn nhỏ hơn cậu một tuổi, có vẻ người đang nói chuyện với cậu ta tuổi tác rất lớn đi.

“Chậc.” Giang Ảnh vỗ đối thủ mình một cái, sau đó chuẩn bị chạy lấy người.

“Á chờ đã.” Cố Vị kéo mũ áo hoodie lôi Giang Ảnh lại.

Giang Ảnh chuẩn bị chuồn nhưng không thành, lại còn suýt nữa bị đối thủ của mình kẹp cổ chết.

“Cậu ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi đó.” Giang Ảnh một bên kéo lại dây áo, một bên liên tục ho khan, “Đôi ta gần đây rất hoà hợp, chưa cấu xé gì nhau nha.”

Chẳng lẽ là báo ứng vì chia sẻ tin xấu của đối thủ.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Cố Vị vội xin lỗi, chạy lên phía trước Giang Ảnh nhanh chóng hỏi vấn đề mà cậu đã chuẩn bị rất lâu: “Anh cậu, Giang Tầm, anh ấy có thiếu gì không, hoặc là có nói là muốn thứ gì không?”

Giang Ảnh dừng chân.

“Cậu quan tâm anh tui làm gì?” Giang Ảnh lầm bầm, “Kỳ quái, dù sao gần đây anh tui cũng…”

“Anh cậu làm sao?” Cố Vị hơi khẩn trương hỏi tiếp.

“Anh tui không có gì.” Giang Ảnh suýt chút nữa thì lôi chuyện xấu anh mình ra nói: “Tui không biết, mấy thứ gì đó cũng chưa từng hỏi, không biết gì hết.”

Cố Vị: “?”

“Vậy anh ấy có thiếu gì không?” Cố Vị tiếp tục bám lấy không tha.

“Anh tui…” Giang Ảnh nghiêm túc nghĩ nghĩ, “có vẻ là không thiếu thứ gì, anh ấy đối với điều mình muốn vẫn luôn rõ ràng, anh biết biết mình muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được nó, nếu có nói là thiếu, thì trước đây chắc là thiếu tình yêu, nhưng giờ hình như cũng đã tìm được rồi.”

Giang Ảnh cười sâu xa nói: “Đàn ông cả mà, cậu hiểu rồi đấy.”

Cố Vị không hiểu, cậu hoàn toàn không nghe được một chữ tin tức nào có ích từ lời Giang Ảnh, chuyện quà sinh nhật thôi thì để cậu tự quyết định vậy.

“Cái này cho cậu.” Trong tay Cố Vị vốn có hai hộp chocolate, giờ cậu đưa Giang Ảnh một túi.

“Hối lộ đối thủ?” Giang Ảnh nhận chocolate, “Muốn để tui béo phì, sau đó đoạt tài nguyên của tui chứ gì?”

“Không phải cho cậu, cậu đưa cho Giang Tầm giúp tui đi.” Cố Vị nói.

“Tui không đưa.” Giang Ảnh quẳng hộp chocolate đi

*

Chạng vạng, tại phòng huấn luyện của TMW, Giang Ảnh đi đến chỗ của Giang Tầm, lấy từ trong túi ra một hộp chocolate ném lên bàn Giang Tầm.

“Mày ăn đồ ngọt cơ à?” Giang Tầm hỏi.

“Hôm nay ở Tân Giang gặp đối thủ, là cậu ta đưa em.” Giang Ảnh lắc lắc tay, “Bảo không phải cho em, là tặng cho anh.”

Giang Tầm nhận lấy chocolate, không nhịn được mà cười cười.

Bạn nhỏ Cố đã bắt đầu tặng chocolate em ấy làm đại ngôn cho mình, vậy ngày mà em ấy tặng chính bản thân cho mình chẳng phải không còn xa nữa rồi sao?

Giang Ảnh nhìn thấy bộ mặt vui vẻ tươi cười của anh mà lắc đầu, sau đó hạ người thần bí cười hề hề nói: “Anh này, tuy hai người cùng ghi hình một chương trình, dù có sinh ra tình huynh đệ cảm động trời đất đi nữa, em vẫn cảm thấy anh nên tránh xa cậu ta một chút.”

“Lý do?” Giang Tầm hỏi.

“Cậu ta nhắn tin wechat với một người.” Giang Ảnh nói thầm.

Giang Tầm nhíu mày: “Ai?”

Giang Ảnh: “Hôm nay em đến, lúc liếc qua thấy cậu ta đang nói chuyện với một người tên là “người lớn xấu xa”.”

Giang Ảnh: “Cái tên ID này, nhìn qua đã biết không phải người đứng đắn gì.”

Giang Ảnh: “Em thấy người đó còn nhắn gì mà bảo gọi hắn là “chồng ơi” các thứ.”

Giang Ảnh: “Lúc ấy gấp quá, cho nên avatar thế nào em không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một màu vàng, chậc chậc, quả thật là avatar cũng vàng như người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện