Cô lập kế hoạch lâu như vậy, “cuộc báo thù của bà đồng Tiểu Lộc” đã muốn thành công, vốn là thật sự rất vui vẻ, nhưng mà câu nói kia của Khưu Sinh đột nhiên kéo cô trở lại hiện thực, trong đầu Tiểu Lộc dòng hồi ức từ từ tuôn ra, vòng tay ôm lấy đầu gối, ngồi cuộn mình co ro, giống như chú đà điểu trốn dưới gầm bàn, thật lâu thật lâu sau, mới nhẹ giọng hỏi: “Khưu Sinh, tôi làm như vậy thật sự rất quá đáng sao?”

“Thật nhàm chán.” Khưu Sinh suy nghĩ một lát, mới thốt ra ba chữ.

“Nhưng thật sự rất khó chịu, trong lòng khó chịu đương nhiên phải tìm chỗ trút hết ra, chẳng lẽ muốn tôi nghẹn mà chết sao?” Tiểu Lộc thật chịu không nổi tính khí quái gỡ của Khưu Sinh, khó lắm cô mới thấy bình tâm, thì lại một lần nữa sôi trào: “Anh đã nói em cứ trông cậy vào anh, anh có thể giúp em lấy lại chút mặt mũi? Thôi đi, may mắn là tôi có sắp xếp trước những người đó, trông cậy vào anh sẽ chết thảm. Tôi mời anh ăn khuya nhiều như vậy, là vì để anh giúp tôi chọc cho họ giận đến phải gào thét, chứ không phải để anh đến đây ăn. Anh chỉ biết ăn thôi, ha ha, lúc nãy ở ngoài cửa, tôi bị Nguyễn Linh cười nhạo, anh cũng không biết thay tôi nói được câu nào. Thật ra anh có phải đàn ông không hả……”

“Ra đây.” Khưu Sinh cười giễu cợt, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

“Ai?” Làm gì, cô vẫn còn chưa có mắng xong mà.

“Không sợ chết thì ra đây.” Vẫn không hề nhúc nhích, Khưu Sinh nhẫn nại lập lại lần nữa.

Đứng dậy, anh ta tựa hồ gần như mất hết kiên nhẫn, Tiểu Lộc mếu máo, ngoan ngoãn đứng lên bước ra, “Không phải tối nay anh lại muốn tôi tắm con mèo giúp anh nữa đó chứ? Ngay cả tắm cho mình tôi còn không có sức…….”

Khưu Sinh không nói nói tiếng nào, lặng thinh kéo cô, nhắm thẳng vào giữa đám đông hỗn loạn mà bước tới.

Anh ta, anh ta không phải là muốn vạch trần âm mưu phá bĩnh của cô trước mặt đôi vợ chồng kia chứ? Nghĩ đến hậu quả sắp xảy ra, Tiểu Lộc cố sức dãy dụa chống lại, muốn thoát khỏi gọng kềm của anh ta, thừa dịp mọi chuyện còn chưa bị phanh phui, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường mới được.

Khưu Sinh hoàn toàn không cho cô cơ hội như ý nguyện, sau khi bảo an vừa đem mấy vị đạo sĩ kia đi, anh cũng kéo tay Tiểu Lộc dẫn đến trước mặt Thẩm Thần Xuyên và Nguyễn Linh. Bốn người bỗng nhiên cứ như vậy đứng căng thẳng nhìn nhau được một lúc, Tiểu Lộc rất muốn tỏ vẻ thản nhiên, nhưng mà cô không làm được, ngay khi vừa chạm mặt Thần Xuyên, những hồi ức trong cô lũ lượt tràn về, trong đầu óc đều là những hình ảnh khi bọn họ ở bên nhau. Người đứng đó, vẫn là Thẩm Thần Xuyên mà cô rất quen thuộc, đúng là so với trước kia có vẻ điềm tĩnh hơn, nhưng mà cô dâu của anh ta…… lại là người bạn tốt thân thiết nhất đã cùng cô chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Hiện thực luôn luôn đối lập với mộng, luôn luôn là vẻ trào phúng, mỉa mai.

“Những chuyện này không phải đều là cậu sắp xếp chứ?” Đôi mắt Nguyễn Linh có chút tia máu nhỏ, sau khi nhìn thấy Tiểu Lộc, lập tức liên tưởng đến sự việc vừa rồi. Trong lòng nảy lên sự ngờ vực, có vẻ người có khả năng làm như vậy, dường như cũng chỉ có mình Trình Tiểu Lộc .

“Mình……” Tiểu Lộc quả thật là người không biết nói dối, mỗi lần nói dối đều bị nói lắp. Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Nguyễn Linh vốn là người hiểu rõ cô nhất, cho nên cô không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng thì chẳng khác nào đã thừa nhận.

“Thật ngại quá, để cho hai người chê cười.” Thần Xuyên mở miệng rất đúng lúc, thay Tiểu Lộc giải vây. Khó khăn lắm mới dời ánh mắt mình rời khỏi Tiểu Lộc, cười lễ độ, xoay sang nhìn Khưu Sinh, “Đây là bạn em sao?”

Vấn đề này, lần trước khi đến nhà đưa thiệp mời cho Tiểu Lộc đã muốn hỏi. Nhưng mà lúc ấy sợ Nguyễn Linh suy nghĩ nhiều, hơn nữa dù sao cũng đã hai năm không gặp, có chút xa cách cũng là tự nhiên, nên anh cũng nén lại không hỏi. Thế nhưng, sự quan tâm của anh dành cho Tiểu Lộc, gần như đã thành thói quen, khi nhìn thấy người đàn ông này thân mật nắm tay cô, Thần Xuyên đúng là không thể nén nhịn được nữa.

Người đàn ông này dáng người rất cao, trẻ trung lịch lãm, âu phục phẳng phiu, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng, gương mặt không có chút biểu cảm. Đôi mắt sâu thăm thẳm, khiến người khác không nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì. Chỉ khi đôi mắt ấy nhìn Tiểu Lộc, mới toát ra vẻ yêu thương cưng chiều. Thoạt nhìn, đó là người đàn ông có năng lực. điềm tĩnh ít lời, nhìn bề ngoài, xem ra quả là không chê vào đâu được.

“Là……” Tiểu Lộc đang lo lắng có nên theo kế hoạch ban đầu mà giới thiệu Khưu Sinh hay không.

Vẫn còn phân vân, Khưu Sinh chợt quay đầu, đôi mắt thâm trầm hơi nhíu lại, hôn lên môi cô.

Đang làm gì vậy? Tiểu Lộc trợn to mắt, như khúc gỗ chớp mắt vài cái, hoàn toàn bị hành động này của anh ta làm chấn động, ngay cả bản năng phản ứng cũng bị đánh mất .

Thấy cô không hợp tác, Khưu Sinh khẽ cau mày, nhỏ giọng thì thầm, chỉ có Tiểu Lộc mới có thể nghe thấy thanh âm líu ríu bên tai: “Mở miệng ra, không phải muốn chọc giận bọn họ sao?”

“A?” Có cần dùng cái giọng mất hồn như vậy để quyến rũ cô không vậy, phụ nữ thường không chống cự nỗi cám dỗ đâu nha.

Thừa dịp Tiểu Lộc vừa há miệng, Khưu Sinh đưa lưỡi vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi của cô, làm vậy rõ ràng càng khiến cho nụ hôn càng thêm sâu, càng day dưa. Những ngươi đứng xem bên cạnh, nhìn thấy chỉ nghĩ đây là đôi tình nhân yêu nhau đang hôn nhau nồng nhiệt. Thậm chí, Khưu Sinh còn nhập tâm, khẽ rên rỉ, tay đỡ lấy gáy cô, ngang ngược không cho cô lui về phía sau.

Chờ khi Tiểu Lộc ý thức được mình đang bị con trai gặm nhấm, thì Khưu Sinh đã buông cô ra, vẻ mặt thoả mãn cười cười, dường như là lúc này mới vừa nhớ tới bên cạnh còn có người đang đứng nhìn, xoay người phang ra một câu: “Tôi là chồng của cô ấy.”

“Chồng?!”

Thì ra là vợ chồng, Thẩm Thần Xuyên và Nguyễn Linh gần như đồng loạt thất thanh kinh hoảng kêu lên.

“Hai người gọi tôi như thế, có vẻ như không thích hợp.” Khưu Sinh trêu tức nói, bộ dáng uể oải. (Yu: ý Khưu Sinh là hai ng kia sao tự dưng gọi anh í là ‘chồng)

Ngay sau đó, khi Thẩm Thần Xuyên và Nguyễn Linh còn chưa kịp có phản ứng gì, anh liền lôi Tiểu Lộc bỏ đi, thậm chí ngay cả một tiếng ‘chào tạm biệt’ cũng lười nói. Khưu Sinh xem như người đã hoàn thành xong nhiệm vụ, hoàn toàn không cần phải có nhiệm vụ giải thích nhiều lời với hai người kia.

“Anh…… Anh vừa rồi cắn miệng của tôi!” Tiểu Lộc cuối cùng cũng hoàn hồn. sao có thể cắn miệng cô, hoàn toàn không phù hợp với lô-gíc của cô gì cả. Người thích hợp để anh ta ‘gặm’ phải là người hợp tác ăn ý, hơn nữa lại cùng ở chung với anh ta, Cố Húc Nghiêu kia mới đúng chứ.Tuy Khưu Sinh và Cố Húc Nghiêu chưa bao giờ thừa nhận giữa bọn họ đã vượt qua tình cảm bạn bè, nhưng Tiểu Lộc luôn cho rằng, họ phải là một đôi. Dưới tình huống này, sao anh ta có thể ‘gặm’ cô, một người phụ nữ?!

“Vừa lòng chưa?” Khưu Sinh không hề dừng chân, tiện miệng hỏi.

“Vừa lòng cái gì?” Không vừa lòng nha, một chút cũng không vừa lòng. Nhưng mà, nghĩ lại điều vừa nói, cô dường như hiểu sơ sơ Khưu Sinh đang nói cái gì, “Aaa, anh là hỏi tôi hài lòng hay không ý là biểu hiện vừa rồi của anh hả? Đúng vậy, quả là có làm cho họ phải bực bội, nhưng mà, anh không cần giống như mấy người diễn viên tạm thời tôi mời đến, diễn chuyên nghiệp như vậy đâu. Tôi không cần anh phải hy sinh thân thể mình……”

“Được rồi, câm miệng.” Đúng là khúc gỗ mục, mục nát vô dụng đến nỗi anh cũng lười nói chuyện thêm câu nào với cô.

Ai để ý có chọc giận đến hai người kia được không? Ai để ý cô có hài lòng biểu hiện của anh hôm nay không?

“Anh sao vậy……” Là ai nói phụ nữ dễ dàng hay thay đổi? Người nào nói lời này nhất định cũng xem Khưu Sinh như phụ nữ rồi!

“Sau khi về đến nhà không được ngủ, phải tắm cho mèo.” (Yu: ác gần = mụ dì ghẻ)

“……” Lại tắm cho mèo, vì sao cô phải sống trong cảnh ngộ bất hạnh như vậy hả.

Tuy rằng bụng đầy ắp những câu oán hận, nhưng Tiểu Lộc vẫn rất sợ Khưu Sinh, đành phải đem tất cả những khó chịu nuốt vào bụng, thất thểu bước theo sau anh. Đời cô, từ nữa năm trước, vào cái ngày đầu tiên quen biết Khưu Sinh đã bị phá hủy, hay chính xác hơn, là do chính cô tự tay hủy diệt, đúng là tự tạo nghiệp chướng mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện