Không khí hài hòa kết thúc sau bữa ăn, mẹ Khưu Sinh liền đẩy Khưu Sinh và Tiểu Lộc vào một phòng, bảo là họ phải tranh thủ thời gian trao đổi trước khi cưới, nhưng lại bỏ thêm một câu dặn dò: không được làm nhàu ra giường. Câu còn chưa nói xong, chỉ nhiều đó cũng đủ khiến Tiểu Lộc hoàn toàn xấu hổ và buồn bực.
Tiểu Lộc ngây ngốc đứng cạnh cửa, ôm một mớ quần áo mẹ Khưu vừa đưa để tắm, chân tay luống cuống nhìn Khưu Sinh đang tựa người vào thành giường xem tạp chí. Do dự hồi lâu, miệng há ra lại ngậm vào, khó nhọc thanh thanh cổ, cuối cùng quyết định phải phá vỡ cục diện bế tắc này: “Ừm …. Em, em muốn về nhà……….”
“Nhà của anh là nhà của em.” Nói mà đầu cũng không ngẩng lên, Khưu Sinh lật sang trang tạp chí, trả lời ngắn gọn.
“Nhưng, ở nhà em còn một con mèo với một con chó đang chờ ăn cơm……..”
“Lát nữa anh sẽ gọi cho Húc Nghiêu, nhờ cậu ấy lo giúp, sáng mai anh với em đến lấy lại.” Chờ đã! Chó nào nữa?
Khưu Sinh muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Tiểu Lộc lôi ra cái cớ khác, “Nhưng quần áo em đều để ở nhà………..”
“Mặc của mẹ anh đi, chịu khó một đêm, mai anh với em đi mua cái mới.”
Hết lần này đến lần khác bị cắt ngang, khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ thì lại bị bác bỏ, Tiểu Lộc ngậm miệng, khép mắt, một lý do chính đáng như tiếng trống hăng hái lấy lại tinh thần được hô lên, “Chúng ta cũng chưa đến mức phải tuy hai mà một nha! Tự nhiên đến nhà anh ở, xem em là gì chứ, anh muốn em khi không lại cùng chung chăn gối với một người không biết gì về họ à? Nghiêm túc mà nói, hôm nay em từ miệng mẹ anh mới biết được con người thật của anh …….”
—— bốp! Khưu Sinh gấp tạp chí lại, quất xuống giường, tiếng vang không nhỏ lại lần nữa làm Tiểu Lộc phải ngậm miệng.
Nhướn chân mày, Khưu Sinh chuyển mình ra ngồi ở mép giường, vài sợi tóc mềm còn nhỏ nước xuống, miệng cong lên, nở nụ cười yếu ớt. Nghiêng đầu, ánh mắt chuyển sang Tiểu Lộc, vẫy tay với cô, “Lại đây.”
“……….” Không, kêu qua thì qua à, xem cô là gì hả? Ít nhất cũng phải giữ được chút kiên cường làm quyền lợi chứ.
Không muốn lãng phí thời gian với cô, Khưu Sinh đứng lên, chầm chậm đến gần Tiểu Lộc. Lúc đã đến gần trong gang tấc, anh đưa tay chống lên tường sau lưng Tiểu Lộc, vây cô trong đôi cánh tay mình. Hít sâu một hơi, anh mới nói thật dịu dàng, thật kiên nhẫn: “Vì sao lại muốn chạy trốn? Vì sao không muốn ở cạnh anh, bỏ chút thời gian từ từ tìm hiểu anh?”
“Chúng, chúng ta ……” Cãi nhau như vậy, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Cô gần như không thể phân rõ khởi điểm của họ là ở đâu, phải giải như thế nào.
Khưu Sinh cắn răng …., buông hai tay xuống, lại nhìn cô, trong mắt là nụ cười bao dung, “Muốn nói gì thì cứ nói, đừng nhịn; muốn hỏi thì cứ hỏi, anh sẽ không giấu em nữa đâu.”
“Anh có thể trở về không?” Khôi phục lại hơi thở, Tiểu Lộc cũng hỏi được một câu hoàn chỉnh.
“Sao?” Vấn đề này có vẻ khác trừu tượng, anh bị cô làm cho trở thành không hiểu gì cả, không thể nào trả lời.
“Về chỗ anh Tương, lấy máy ảnh, cùng em thu dọn tình trạng rối rắm này nha.” Đó mới chính là Khưu Sinh mà cô quen thuộc, mới chính là thế giới vốn có của cô.
“Không về được, anh không thể nào tùy hứng cả đời như thế nữa. Thứ anh muốn, anh đã có, không tiếc nuối gì nữa, cứ thế đi.”
Anh nói thật kiên quyết, ánh mắt không chút cô đơn hay lưu luyến, Tiểu Lộc nhìn anh không chớp mắt, có chút kinh hãi, người đàn ông này khiến cô cảm thấy thật xa lạ. Loại thương nhân bày mưu tính kế, luôn tự tin năm chắc tương lai, thành thục, cẩn trọng, đối với phụ nữ mà nói phải là có sức hấp dẫn chí mạng, Tiểu Lộc cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, nếu ngay từ đầu Khưu Sinh dùng chính tư thái này xâm nhập vào cuộc sống cô, có lẽ tất cả sẽ như câu chuyện thần thoại, mà bây giờ ….. cô cảm thấy tất cả những gì từng có giữa họ đều phải bôi xóa đi, cô lại phải một lần nữa quen dần với người này. Anh không hề là một nhiếp ảnh gia bình thường, đã trở thành người có tiền, có địa vị, là ‘BMWs vương tử’ người người mơ ước; chỉ là với cô thì, không bằng cả cái rắm, một khoảng cách chắn ngang bỗng dưng sinh ra.
“Bà xã.” Thấy cô im lặng, anh mở miệng, dùng một giọng nói không khác gì lúc trước, cúi đầu gọi cô, “Anh không biết quan hệ giữa chúng ta có mâu thuẫn gì. Anh đều theo em, thuận theo sự ngang bướng của em. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh anh, học làm vợ, làm mẹ là được.”
Học làm vợ còn chưa tính, vì sao còn nói thêm vụ làm mẹ hả? Tiểu Lộc bực đến muốn cạo đầu, đem ngũ quan nhồi thành một cục, dự định chuyển đề tài, cố gắng không nói những chuyện áp lực này nữa: “Cái người vừa cãi nhau dữ dội với mẹ anh, bà ấy nói anh làm hư con người ta kìa.”
“Chẳng lẽ em cho rằng trước khi quen em, anh chẳng có ai khác?” Nguyên nhân chính là vì đã nhìn thấy qua quá nhiều phụ nữ tính toán giữa tình yêu và bánh mì, mới có thể tìm được một ngọn đèn dầu yếu ớt yên ổn nơi cô.
“Hai người thật sự là cái kia cái kia sao?” Cô đương nhiên không quá kỳ vọng mình chính là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng không nên nghĩ nhiều về quá khứ của anh. Ai cũng có quá khứ đó thôi, chỉ là khi đối diện với quá khứ đó, khó mà không so đo nha.
“Anh cũng không phải kẻ bụng đói thì ăn quàng, không phải kẻ đối với người xem như em gái mà xuống tay.” Nhìn thấy dáng vẻ cô khẩn trương đến ăn nói lộn xộn, anh không nén được tâm trạng cực tốt này, “Giờ hẳn là em có thể hiểu được vì sao anh lại để ý Thẩm Thần Xuyên đến vậy phải không?”
Anh cũng không muốn kể cho cô nghe chuyện quá khứ, tự tìm buồn bực, loại cảm giác này cả hai đều vướng phải, thật khổ sở.
“Sao giống nhau được, em không có giận là bỏ đi nha.” Căn bản là không thể đánh đồng được nha.
“Sau này sẽ không thế nữa……….” Anh hạ người, từ từ ngăn môi cô lại, ban đầu chỉ định hôn nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc vừa chạm vào đã không còn khống chế được, rất nhớ nhung hương vị này, một khi đã chạm đến sẽ cứ thế mà sa vào. Nghĩ nghĩ một chút, anh nhắm mắt lại, nh破hầm sau này sẽ không bao giờ bỏ cô lại nữa, loại cảm giác lo lắng, day dứt, cảm giác nhớ nhung một người, thật sự dày vò con người ta.
Nụ hôn bất chợt này thật mãnh liệt, Tiểu Lộc không có sự chuẩn bị trước, chỉ có thể dựa theo ý thức he hé môi, đáp lại theo bản năng, thở gấp. Cô miễn cưỡng duy trì lý trí, mắt híp lại, thấy anh dường như đang rút từ ví ra cái gì đó, đeo vào tay mình, cảm giác lành lạnh khiến cô có chút tỉnh táo lại.
Giọng nói thân quen, nhưng Tiểu Lộc lại không dám mở mắt ra nhìn kỹ, cô sợ nhìn kỹ lại không phân rõ người đàn ông này thật sự là ai. Cảm giác tay ai đó bắt đầu không an phận, từ từ lần vào trong áo mình, Tiểu Lộc vô lực, theo cảm quan mà tràn ra từng đợt rên rỉ.
Nhưng mà, ngay lúc cả hai thuận thế ngã xuống giường, theo lý phải nên là lúc củi khô lửa bốc ………
—— khoan, ngừng?! Không hề như mong đợi, cứ thế mà ngừng!
“Làm, làm sao vậy?” Tiểu Lộc chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu, cũng bất chấp rụt rè, bất giác hỏi lại.
“Không tốt cho đứa nhỏ.” Anh chuyển người, giọng nói có vẻ rất áp lực, tầm mắt khó khăn dời đi.
Lời này không khác gì sấm chớp ngàn cân, làm Tiểu Lộc cứng người, há miệng, lâm vào trạng thái đơ người.
Quả nhiên là anh rất để ý đến đứa bé này, khiến Tiểu Lộc không dám tưởng tượng nếu kiểm tra ra là không có, thì anh sẽ có phản ứng thế nào. Khép đôi môi còn vương hương vị từ anh, Tiểu Lộc cúi đầu, mắt không có tiêu cự chuyển loạn , chính là không dám nhìn anh, vừa chuyển thì chạm đến ngón áp út của mình, “Á? Cái gì vậy?”
Thì ra cảm giác lành lạnh kia không phải là ảo giác nha, ra là một chiếc nhẫn thật sự nha.
“Nhẫn cưới, thích không?” Anh chọn thật lâu, loại một đống chỉ có vẻ bề ngoài, cuối cùng sau khi nhìn thấy chiếc có kiểu dáng đơn giản này, liền cảm thấy thật thích hợp với cô. Giờ xem ra, đúng là rất hợp.
“………Thích.” Còn có quyền nói không thích sao? Đã đeo vào rồi, hoàn toàn không có chỗ để cô biểu đạt ý nguyện, như anh mong muốn, trở thành con rối bên cạnh anh.
Sau đó, dường như Khưu Sinh còn nói rất nhiều, hôn lễ, áo cưới, thiệp cưới, tiệc rượu,……… Một đống chuyện vụn vặt, cứ như tán dóc, không chút để ý, cảm giác càng lúc càng giống như đang bình luận chuyện hôn lễ của người khác. Mà cô cũng hoàn toàn cảm thấy chẳng có chuyện nào liên quan đến mình, vẫn tựa vào ngực anh, không lòng dạ nào nghe, càng không có lòng dạ nào suy nghĩ gì nhiều, chỉ ngẩn người nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đại khái là vì nhìn quá lâu, mắt rất xót, nước mắt cũng vì thế mà theo khóe mắt nhỏ xuống.
Còn chưa kịp hiểu được nước mắt này rơi là vì sao, cô đã ngủ mất, lòng thật chua xót, nhưng đã lâu lắm rồi cô chưa có giấc ngủ nào yên ổn như hôm nay.
Tiểu Lộc ngây ngốc đứng cạnh cửa, ôm một mớ quần áo mẹ Khưu vừa đưa để tắm, chân tay luống cuống nhìn Khưu Sinh đang tựa người vào thành giường xem tạp chí. Do dự hồi lâu, miệng há ra lại ngậm vào, khó nhọc thanh thanh cổ, cuối cùng quyết định phải phá vỡ cục diện bế tắc này: “Ừm …. Em, em muốn về nhà……….”
“Nhà của anh là nhà của em.” Nói mà đầu cũng không ngẩng lên, Khưu Sinh lật sang trang tạp chí, trả lời ngắn gọn.
“Nhưng, ở nhà em còn một con mèo với một con chó đang chờ ăn cơm……..”
“Lát nữa anh sẽ gọi cho Húc Nghiêu, nhờ cậu ấy lo giúp, sáng mai anh với em đến lấy lại.” Chờ đã! Chó nào nữa?
Khưu Sinh muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Tiểu Lộc lôi ra cái cớ khác, “Nhưng quần áo em đều để ở nhà………..”
“Mặc của mẹ anh đi, chịu khó một đêm, mai anh với em đi mua cái mới.”
Hết lần này đến lần khác bị cắt ngang, khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ thì lại bị bác bỏ, Tiểu Lộc ngậm miệng, khép mắt, một lý do chính đáng như tiếng trống hăng hái lấy lại tinh thần được hô lên, “Chúng ta cũng chưa đến mức phải tuy hai mà một nha! Tự nhiên đến nhà anh ở, xem em là gì chứ, anh muốn em khi không lại cùng chung chăn gối với một người không biết gì về họ à? Nghiêm túc mà nói, hôm nay em từ miệng mẹ anh mới biết được con người thật của anh …….”
—— bốp! Khưu Sinh gấp tạp chí lại, quất xuống giường, tiếng vang không nhỏ lại lần nữa làm Tiểu Lộc phải ngậm miệng.
Nhướn chân mày, Khưu Sinh chuyển mình ra ngồi ở mép giường, vài sợi tóc mềm còn nhỏ nước xuống, miệng cong lên, nở nụ cười yếu ớt. Nghiêng đầu, ánh mắt chuyển sang Tiểu Lộc, vẫy tay với cô, “Lại đây.”
“……….” Không, kêu qua thì qua à, xem cô là gì hả? Ít nhất cũng phải giữ được chút kiên cường làm quyền lợi chứ.
Không muốn lãng phí thời gian với cô, Khưu Sinh đứng lên, chầm chậm đến gần Tiểu Lộc. Lúc đã đến gần trong gang tấc, anh đưa tay chống lên tường sau lưng Tiểu Lộc, vây cô trong đôi cánh tay mình. Hít sâu một hơi, anh mới nói thật dịu dàng, thật kiên nhẫn: “Vì sao lại muốn chạy trốn? Vì sao không muốn ở cạnh anh, bỏ chút thời gian từ từ tìm hiểu anh?”
“Chúng, chúng ta ……” Cãi nhau như vậy, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Cô gần như không thể phân rõ khởi điểm của họ là ở đâu, phải giải như thế nào.
Khưu Sinh cắn răng …., buông hai tay xuống, lại nhìn cô, trong mắt là nụ cười bao dung, “Muốn nói gì thì cứ nói, đừng nhịn; muốn hỏi thì cứ hỏi, anh sẽ không giấu em nữa đâu.”
“Anh có thể trở về không?” Khôi phục lại hơi thở, Tiểu Lộc cũng hỏi được một câu hoàn chỉnh.
“Sao?” Vấn đề này có vẻ khác trừu tượng, anh bị cô làm cho trở thành không hiểu gì cả, không thể nào trả lời.
“Về chỗ anh Tương, lấy máy ảnh, cùng em thu dọn tình trạng rối rắm này nha.” Đó mới chính là Khưu Sinh mà cô quen thuộc, mới chính là thế giới vốn có của cô.
“Không về được, anh không thể nào tùy hứng cả đời như thế nữa. Thứ anh muốn, anh đã có, không tiếc nuối gì nữa, cứ thế đi.”
Anh nói thật kiên quyết, ánh mắt không chút cô đơn hay lưu luyến, Tiểu Lộc nhìn anh không chớp mắt, có chút kinh hãi, người đàn ông này khiến cô cảm thấy thật xa lạ. Loại thương nhân bày mưu tính kế, luôn tự tin năm chắc tương lai, thành thục, cẩn trọng, đối với phụ nữ mà nói phải là có sức hấp dẫn chí mạng, Tiểu Lộc cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, nếu ngay từ đầu Khưu Sinh dùng chính tư thái này xâm nhập vào cuộc sống cô, có lẽ tất cả sẽ như câu chuyện thần thoại, mà bây giờ ….. cô cảm thấy tất cả những gì từng có giữa họ đều phải bôi xóa đi, cô lại phải một lần nữa quen dần với người này. Anh không hề là một nhiếp ảnh gia bình thường, đã trở thành người có tiền, có địa vị, là ‘BMWs vương tử’ người người mơ ước; chỉ là với cô thì, không bằng cả cái rắm, một khoảng cách chắn ngang bỗng dưng sinh ra.
“Bà xã.” Thấy cô im lặng, anh mở miệng, dùng một giọng nói không khác gì lúc trước, cúi đầu gọi cô, “Anh không biết quan hệ giữa chúng ta có mâu thuẫn gì. Anh đều theo em, thuận theo sự ngang bướng của em. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh anh, học làm vợ, làm mẹ là được.”
Học làm vợ còn chưa tính, vì sao còn nói thêm vụ làm mẹ hả? Tiểu Lộc bực đến muốn cạo đầu, đem ngũ quan nhồi thành một cục, dự định chuyển đề tài, cố gắng không nói những chuyện áp lực này nữa: “Cái người vừa cãi nhau dữ dội với mẹ anh, bà ấy nói anh làm hư con người ta kìa.”
“Chẳng lẽ em cho rằng trước khi quen em, anh chẳng có ai khác?” Nguyên nhân chính là vì đã nhìn thấy qua quá nhiều phụ nữ tính toán giữa tình yêu và bánh mì, mới có thể tìm được một ngọn đèn dầu yếu ớt yên ổn nơi cô.
“Hai người thật sự là cái kia cái kia sao?” Cô đương nhiên không quá kỳ vọng mình chính là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng không nên nghĩ nhiều về quá khứ của anh. Ai cũng có quá khứ đó thôi, chỉ là khi đối diện với quá khứ đó, khó mà không so đo nha.
“Anh cũng không phải kẻ bụng đói thì ăn quàng, không phải kẻ đối với người xem như em gái mà xuống tay.” Nhìn thấy dáng vẻ cô khẩn trương đến ăn nói lộn xộn, anh không nén được tâm trạng cực tốt này, “Giờ hẳn là em có thể hiểu được vì sao anh lại để ý Thẩm Thần Xuyên đến vậy phải không?”
Anh cũng không muốn kể cho cô nghe chuyện quá khứ, tự tìm buồn bực, loại cảm giác này cả hai đều vướng phải, thật khổ sở.
“Sao giống nhau được, em không có giận là bỏ đi nha.” Căn bản là không thể đánh đồng được nha.
“Sau này sẽ không thế nữa……….” Anh hạ người, từ từ ngăn môi cô lại, ban đầu chỉ định hôn nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc vừa chạm vào đã không còn khống chế được, rất nhớ nhung hương vị này, một khi đã chạm đến sẽ cứ thế mà sa vào. Nghĩ nghĩ một chút, anh nhắm mắt lại, nh破hầm sau này sẽ không bao giờ bỏ cô lại nữa, loại cảm giác lo lắng, day dứt, cảm giác nhớ nhung một người, thật sự dày vò con người ta.
Nụ hôn bất chợt này thật mãnh liệt, Tiểu Lộc không có sự chuẩn bị trước, chỉ có thể dựa theo ý thức he hé môi, đáp lại theo bản năng, thở gấp. Cô miễn cưỡng duy trì lý trí, mắt híp lại, thấy anh dường như đang rút từ ví ra cái gì đó, đeo vào tay mình, cảm giác lành lạnh khiến cô có chút tỉnh táo lại.
Giọng nói thân quen, nhưng Tiểu Lộc lại không dám mở mắt ra nhìn kỹ, cô sợ nhìn kỹ lại không phân rõ người đàn ông này thật sự là ai. Cảm giác tay ai đó bắt đầu không an phận, từ từ lần vào trong áo mình, Tiểu Lộc vô lực, theo cảm quan mà tràn ra từng đợt rên rỉ.
Nhưng mà, ngay lúc cả hai thuận thế ngã xuống giường, theo lý phải nên là lúc củi khô lửa bốc ………
—— khoan, ngừng?! Không hề như mong đợi, cứ thế mà ngừng!
“Làm, làm sao vậy?” Tiểu Lộc chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu, cũng bất chấp rụt rè, bất giác hỏi lại.
“Không tốt cho đứa nhỏ.” Anh chuyển người, giọng nói có vẻ rất áp lực, tầm mắt khó khăn dời đi.
Lời này không khác gì sấm chớp ngàn cân, làm Tiểu Lộc cứng người, há miệng, lâm vào trạng thái đơ người.
Quả nhiên là anh rất để ý đến đứa bé này, khiến Tiểu Lộc không dám tưởng tượng nếu kiểm tra ra là không có, thì anh sẽ có phản ứng thế nào. Khép đôi môi còn vương hương vị từ anh, Tiểu Lộc cúi đầu, mắt không có tiêu cự chuyển loạn , chính là không dám nhìn anh, vừa chuyển thì chạm đến ngón áp út của mình, “Á? Cái gì vậy?”
Thì ra cảm giác lành lạnh kia không phải là ảo giác nha, ra là một chiếc nhẫn thật sự nha.
“Nhẫn cưới, thích không?” Anh chọn thật lâu, loại một đống chỉ có vẻ bề ngoài, cuối cùng sau khi nhìn thấy chiếc có kiểu dáng đơn giản này, liền cảm thấy thật thích hợp với cô. Giờ xem ra, đúng là rất hợp.
“………Thích.” Còn có quyền nói không thích sao? Đã đeo vào rồi, hoàn toàn không có chỗ để cô biểu đạt ý nguyện, như anh mong muốn, trở thành con rối bên cạnh anh.
Sau đó, dường như Khưu Sinh còn nói rất nhiều, hôn lễ, áo cưới, thiệp cưới, tiệc rượu,……… Một đống chuyện vụn vặt, cứ như tán dóc, không chút để ý, cảm giác càng lúc càng giống như đang bình luận chuyện hôn lễ của người khác. Mà cô cũng hoàn toàn cảm thấy chẳng có chuyện nào liên quan đến mình, vẫn tựa vào ngực anh, không lòng dạ nào nghe, càng không có lòng dạ nào suy nghĩ gì nhiều, chỉ ngẩn người nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, đại khái là vì nhìn quá lâu, mắt rất xót, nước mắt cũng vì thế mà theo khóe mắt nhỏ xuống.
Còn chưa kịp hiểu được nước mắt này rơi là vì sao, cô đã ngủ mất, lòng thật chua xót, nhưng đã lâu lắm rồi cô chưa có giấc ngủ nào yên ổn như hôm nay.
Danh sách chương