Lúc gần tối, xe cộ trên đường đều kẹt cứng.

Bị nhốt trong dòng xe chen chúc, Khưu Sinh mất kiên nhẫn đập tay vào tay lái, bên tai còn truyền đến tiếng nức nở của Tiểu Lộc, loáng thoáng nghe được mấy câu giận dỗi còn sót lại chưa tiêu. Khưu Sinh vẫn im lặng, nhưng không đành lòng, đành mềm giọng an ủi vài câu. Nhưng an ủi cũng không xong, anh vừa mới mở miệng, Tiểu Lộc lại càng khóc hăng.

Dần dần, Khưu Sinh nhớ đến một việc, nhíu mày liếc sang Tiểu Lộc, nói lạnh: “Trình Tiểu Lộc.”

“Gọi làm gì hả?” Đối với thái độ đột nhiên biến đổi của anh, Tiểu Lộc thấy hơi khó hiểu, khịt khịt mũi, nhanh chóng kìm nước mắt.

“Em còn nhớ rõ vì sao chúng ta cãi nhau không?” Cuối cùng Khưu Sinh cũng phát hiện ra điểm không đúng, cô nhóc này giỏi lắm, biết đánh đòn phủ đầu, từng câu từng chữ mắng thật là hợp lý hợp tình, hại anh tự trách bản thân. Nhưng mà! Nhưng mà ….. nguyên nhân ngày đó anh bỏ đi là vì Thẩm Thần Xuyên mà!

“Nhớ, nhớ rõ chứ, bởi vì anh toàn nói dối, vô trách nhiêm, xem tôi như con ngốc mà đùa giỡn.” Tiểu Lộc nói thật trôi chảy, thật ra tội trạng anh rất là nhiều, chỉ là nhìn thấy sắc mặt Khưu Sinh càng ngày càng sa sầm, cô không dám nói nhiều.

“……….” Anh chăm chú nhìn cô, cảm xúc lại mâu thuẫn nhau. Không biết anh vì chuyện cô xem nhẹ Thẩm Thần Xuyên mà mừng thầm, hay vì cô hoàn toàn không biết cảm nhận của anh mà oán giận.

Bị anh nhìn như vậy khiến Tiểu Lộc có chút sờ sợ, cô lúng túng liếm liếm môi, rụt cổ, chỉ chỉ phía sau: “Có người nhấn kèn kìa, nhìn, nhìn đằng trước kìa, còn đang lái xe đó nha.”

Khưu Sinh cắn răng, nhìn lại đường, không nói nữa, chuyên tâm lái xe y như mong muốn của Tiểu Lộc. Sắc mặt anh vẫn cứ sa sầm, có thể thấy rằng tâm trạng rất không tốt. Tối qua lúc tìm đến Tiểu Lộc, Khưu Sinh vẫn tin rằng mình sẽ đủ bình tĩnh, sẽ không nói câu nào làm cô bị tổn thương, cũng sẽ không suy nghĩ gì khác, mà cho dù có lý trí đi chăng nữa, đối diện với cô nó cũng không có đất dụng võ.

“Tiểu Lộc.” Nhịn thật lâu, cuối cùng không chịu nổi không khí làm cho người ta muốn nghẹt thở này, Khưu Sinh lên tiếng.

……….. Đáp lại anh là tiếng thở đều đều.

Anh có chút ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy bên ghế phụ có một cô gái ngồi ngủ y chang heo. Giữa trán nhíu lại, đôi mắt vì vừa mới khóc mà sưng đỏ, mũi cũng vì thế mà hồng hồng, nhìn như ngủ đã rất sâu nhưng đôi khi vẫn phát ra vài tiếng nức nở.

Đằng trước lại tiếp tục kẹt xe, Khưu Sinh nhấn thắng xe, chăm chú nhìn Tiểu Lộc, tay bất giác chạm đến mặt cô, ánh mắt thật dịu dàng, lẩm nhẩm gọi: “Lộc bảo bảo…..”

Cô hừ một tiếng, điều chỉnh lại vị trí, phản xạ hất tay anh ra, ngủ tiếp.

“Bà xã à, sau khi tỉnh dậy, em có chủ động hỏi anh không.”

Nói xong, anh tự cười mình, ngay cả bản thân cũng cảm thấy nỗi u oán nồng đậm trong câu, cứ như lời của một oán phu. Nếu đêm đó, Khưu Sinh không ở cùng một nhà với Tiểu Lộc, cô cũng cứ thế mà thờ ơ với anh. Bởi một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, nên anh vẫn không dám thẳng thắng, vẫn chờ có một ngày Tiểu Lộc sẽ mở miệng hỏi anh, để anh có cơ hội giải thích tất cả mọi chuyện, đáng tiếc ….. người đàn ông mà cô muốn ở cạnh nhất thật ra là ai………

Tiểu Lộc bị một trận âm thanh cãi vả làm cho tỉnh giấc.

Mở mắt ra, chuyện thứ nhất cô làm chính là tìm Khưu Sinh, sau khi nhìn qua thấy anh đang ngồi bên tay lái, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Không phải mơ, anh thật sự đã trở về, bên cạnh cô, chạm tay là có thể đụng.

“Tỉnh rồi sao?” Nói chuyện với bảo vệ hai câu, thanh chặn bãi đổ xe nâng cao lên, Khưu Sinh quay đầu cười với cô.

“Ừ ….. chúng ta đến rồi à?” Tiểu Lộc dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Đây là một khu chung cư có vẻ khá xa hoa, bên trong mà mấy tòa nhà cao, có một công viên ngăn cách với mặt sau của một khu biệt thự. Trong bãi đậu xe có hai người phụ nữ đang cãi nhau, cãi thật hăng, cuối cùng thì Tiểu Lộc cũng tìm được âm thanh làm cho mình tỉnh giấc, bỉu môi một cái.

“Xuống xe trước đi, đứng đây chờ anh, anh đi đậu xe.” Khưu Sinh cắn môi dươi, mất kiên nhẫn đưa mắt nhìn hai người phụ nữ đang cãi nhau.

“Ồ.” Tiểu Lộc ngoan ngoãn nghe lời, nhảy xuống xe.

Đến tận lúc Khưu Sinh cho xe vào bãi đậu, hai người phụ nữ kia cũng còn chưa ngừng, còn càng lúc càng hăng. Bảo vệ đứng cạnh chỉ dám chần chừ nhìn trộm, không bước lên khuyên. Tiểu Lộc thấy hiếu kỳ, không nén nổi tò mò, bước lên hai bước, muốn xâm nhập vào hiện trường cãi nhau …….. kết quả, vừa nhìn rõ hai người kia thì, kinh ngạc ………….

Một đương sự trong đó quay đầu lại, tất nhiên cũng nhìn thấy Tiểu Lộc, lập tức quên bén chuyện ình còn đang cãi nhau, bước về phía Tiểu Lộc, nét mặt nhiệt tình, tiếng nói the thé lên: “Ây da! Tiểu Lộc à, dì chờ con thiệt lâu nha.”

“Dì, dì dì dì …….sao lại ở chổ này?!” Tiểu Lộc sợ hãi trừng mắt nhìn cụ bà thần bí nắm chặt tay mình. Vẫn biết là dì hay xuất hiện kiểu xuất quỷ nhập thân, nhưng cũng đâu phải chổ nào cũng có mặt chứ?

“Thì chờ con đó,” Cù bà thần bó cười tươi, trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên.

“Chờ con làm gì?”

Không đợi cụ bà thần bí trả lời, người phụ nữ tham gia tranh cãi còn lại vọt lên, trừng mắt nhìn Tiểu lộc, giọng nói càng chói tai hơn: “Cô này chính là cái gì Lộc đó hả, tôi nói không biết bà có con mắt không nữa, nhìn xem cái mặt này, khí chất này, dáng người này, lấy cái gì mà so với con gái tôi hả? Cái mũi nhỏ, con mắt cũng nhỏ, làm ăn được gì hả, buồn cười chết người ta.”

“Ê! Mặt nó thì sao? Là thanh tú, có hiểu không! Khí chất thì sao? Đơn thuần ngay thơ, có hiểu không! Dáng người thì khỏi nói, vừa nhìn là biết dễ sanh dễ đẻ, bà nói xem có chổ nào mà kém con gái bà không. Còn nữa! Dựa vào cái gì mà nói mắt nó nhỏ, bà mù à. Tiểu Lộc!”

Khí thế của cụ bà thần bí cũng không hề yếu kém, mắng lại cho một tràng. Đột nhiên bị gọi đến tên, Tiểu Lộc đang mơ hồ lập tức hoàn lại hồn, “Á?”

“Trừng mắt cho bà ấy xem, đừng phụ cái tên ba mẹ con đặt.!”

“Đừng, đừng làm to chuyện nữa.” Tiểu Lộc vẫn còn lý trí, nháy mắt với dì kia, kéo cụ bà thần bí lại, nói nhỏ, “Sao tự nhiên dì lại chạy đến đây, đừng cãi nhau với người ta, dì chỉ có một mình, bị thiệt cho coi. Con dì không phải đã về rồi sao? Sao lại để dì chạy loạn một mình ngoài này …….. A, nói vậy, nhà dì cũng ở đây à?”

“Nói chơi sao, chịu thiệt? Dì cãi nhau mà bị thiệt hả, sợ bà ta chắc?!” Cụ bà có vẻ rất kích động, tách người khỏi Tiểu Lộc, chỉ thẳng vào người phụ nữ kia gào to, “Là do bà ta tự dưng muốn đem con gái nhét vào nhà này. Đúng vậy, tôi từng đồng ý hứa hôn lúc nhỏ, nhưng mà thế thì sao nào? Hứ, thời đại nào rồi chứ, hứa hôn năm đó là một loại trào lưu, chỉ là nói chơi thôi, làm gì tích cực nghiêm túc vậy.”

“Ai nghiêm túc, ai tích cực? Là con bà làm hư con gái nhà tôi!”

“Cái rắm nè! Con tôi kén ăn lắm nha!”

Khóe môi Tiểu Lộc bắt đầu giật giật, định thừa dịp hai người đang nói chuồn đi. Tục ngữ cũng có câu, thanh quan khó giải được án nhà, hai người này nhìn thế nào cũng như là người nhà đang cãi nhau, cô đứng giữa thật khó xử.

Ngay lúc cô sắp bỏ trốn thành công, một giọng nói quen thuộc lẫn trong tiếng cãi nhau truyền đến. Trong nháy mắt, Tiểu Lộc chợt hóa đá.

“Mẹ, con mới về.”

Khưu Sinh?! Ảo giác hả, hay là người có giọng nói giống. Tiểu Lộc khó tin, lập tức quay đầu lại nhìn, không nhìn thì tốt rồi, vừa nhìn thì tất cả hi vọng đều tiêu tan. Là anh …… thật sự chính là anh!

“Mẹ?!” Y như nguyện vọng của cụ bà, Tiểu Lộc trừng mắt, nâng cao giọng, hét to về phía Khưu Sinh, ánh mắt bồi hồi nhìn hai ‘mẩu tử’ nhà họ.

Cụ bà thần bí xem như không có gì, nhếch môi cười, Tiểu Lộc với gương mặt hoang mang bị Khưu Sinh ôm vào.

Tiểu Lộc không nói gì mà ngẩng đầu hỏi trời xanh, rốt cuộc ….. rốt cuộc là mấy tháng qua, cô đã sống trong thế giới nào vậy hả?!

————Phần cách tuyến mang tên ‘phút bấn loạn của Mật Kiến tỷ’————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cám ơn lời chúc phúc của mọi người ~ ha ha, tôi sẽ hạnh phúc thiệt là hạnh phúc.

Thân phận của cụ bà thần bí hẳn là có rất nhiều bạn đoán được, tôi quả thật là người không thích hợp với con đường thần bí, ngòi bút nằm vùng thật là vô năng mà…. Người ta muốn nói lời chúc mừng với các chị em, nhưng mà vẫn nghẹn …. Được rồi, được rồi, giờ thì mọi người chúc mừng nhau đi ….. mí bợn có cần thông minh như vậy hông hả, thiệt đáng ghét nha…..

Còn nữa nha, tên của loạt ảnh chụp của Khưu Sinh trong chương trước … ‘Càng trưởng thành càng cô đơn’ …. Là một khúc ca, rất êm tai ó ~~ hùi hai bữa trước lúc người ta đang suy sụp tâm trạng, nghe xong liền khóc, khóc như mưa, ai …..

Toàn văn thật sự là sắp kết thúc rồi, đợi khi hoàn tôi sẽ theo yêu cầu mọi người mà viết tiếp phiên ngoại. Phiên ngoại của băng vệ sinh ca ca là nhất định phải có, những người khác thì ai muốn xem thì cứ nhắn lại, đây sẽ tận lực mà thỏa mãn chư vị.

*Yu: hê hê, hok ngờ, thì ra bài hát bạn Yu chọn ở chương trước đúng thật là ý tưởng của An Tư Nguyễn tỷ tỷ chọn làm tên tác phẩm của Sinh ca. Thiệt xung xướng nhoa. (Vô cùng tks bạn lovesick vì đã nhắc mình về tên tác giả.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện