Tuy rằng Tiểu Lộc thanh minh cho Khưu Sinh trong suốt cả bữa cơm, nhưng chính cô là người rõ nhất, cô mới là người không nắm chắc được phần nào, bởi thế nên Tiểu Lộc không ngừng nhắc đi nhắc lại, để khiến bản thân mình phải thật sự tin tưởng. Sau khi ăn xong, Tiểu Lộc liền cùng Tô Phi đưa cụ bà về nhà. Có lúc Tiểu Lộc hoài nghi không biết có phải mình gặp phải kẻ lừa đảo không, nghe nói nhiều người lợi dụng người già để giả dạng đáng thương mà lừa tiền.

Nhưng khi nhìn thấy ngôi nhà của cụ bà, Tiểu Lộc lập tức bác ngay ý tưởng đó.

Đó là một gian phòng chỉ có mười thước vuông, ở khúc đường thật hẻo lánh, đồ dùng lại thô sơ, trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường, còn lại là một mớ đồ vụn vặt thượng vàng hạ cám, nhìn sơ dường như là nhặt từ bãi rác về. Tiểu Lộc cảm thấy lòng mình thật chua xót, ma xui quỷ khiến thế nào mà lập tức đưa số di động mình để lại cho cụ bà.

Trên đường về, Tô Phi nhất quyết không chịu đi xe điện ngầm, nói là gần đây nhiều người chọn đường này để quyên sinh lắm, máu me không; cũng nhất quyết không chịu ngồi xe bus, nguyên nhân là do bây giờ tai nạn xe cộ diễn ra rất thường xuyên, sinh mệnh rất đáng quý đó nha! Vì thế, cuối cùng, họ chỉ còn cách duy nhất là đi bộ, nói cho đẹp là sau khi ăn xong thì cần phải làm cho tiêu, có lợi về mặt thể xác cũng như tinh thần.

Tuy là người quen cũ, nhưng không hiểu sao, mỗi lần đối mặt với Tô Phi, Tiểu Lộc vẫn khó tránh khỏi căng thẳng. Đại khái vì anh rất ư là cà lơ phất phơ, hại cô không tài nào biết được câu nào là thật câu nào là giả, loại cảm giác này thật đáng sợ.

Cho nên suốt dọc đường đi, Tiểu Lộc luôn im lặng. Mới đầu, Tố Phi cũng không nói gì, dần dần sau đó, nhịn không nỗi nữa, “Khi nào thì rảnh?”

“Làm gì?” Tiểu Lộc đề phòng.

“Dì cô không phải làm kiểm tra sức khỏe sao? Tôi phải xác định rõ thời gian để sắp xếp cho dì ấy, cô tưởng làm miễn phí đơn giản lắm sao?”

“Cái này …..tôi cũng chưa rõ nữa, chờ tôi xác định rồi gọi điện cho anh sau được không?” Thấy Tô Phi gật đầu không chút do dự, Tiểu Lộc thoáng bực bội, “Thật ra, tiền để kiểm tra sức khỏe tôi cũng có thể lo được, không cần miễn phí đâu. Anh cũng không cần phải tốt với tôi như vậy, không phải anh nói không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn sao?”

“Là có hứng thú với cô.”

Một câu của Tô Phi, khí thế nặng như bốn vạn tám ngàn cân, khiến Tiểu Lộc nghẹn lời, mắt mũi miệng nhăn thành một nhúm, ấp a ấp úng, trả lời: “Anh đừng lấy tôi ra mà đùa giỡn nha, trước kia tôi quá lắm trù anh có một câu thôi mà, cũng không có tranh lợi gì của anh nha. Hơn nữa, tôi xem nó như một loại khích lệ, anh xem đi, không phải là giờ anh đã lên làm bác sĩ sao.”

“Cô không cần phải căng thẳng như vậy, con ngươi tôi không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ quân tử thôi.”

“……” Quân tử chổ nào? Sao anh ta lại đi xỉ nhục cái chữ quân tử này chứ!

“Ruồi muỗi không đốt được trứng, nếu cô và Khưu Sinh hạnh phúc, tôi có làm gì cũng không thành, nhưng mà……” Anh dừng một chút, xoay đầu, ung dung mà nhìn Tiểu Lộc, “Em hạnh phúc sao?”

“Hạnh phúc?” Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện này, một cuộc hôn nhân kỳ quái, khi bắt đầu đã không chút quan hệ gì với hạnh phúc, lại còn có một năm kỳ hạn, Tiểu Lộc càng không dám vọng tưởng.

“Hoặc là nói, em hiểu người đàn ông ngủ cạnh em sao? Hắn không yêu em, vậy hắn có thể kết hôn rồi cả đời này đều ở cạnh em không?”

“…….” Sao tự dưng anh ta lại sâu sắc như vậy, đột nhiên đi hỏi cái vấn đề mà cô không tài nào trả lời được.

“Không sao cả, lão Tô đây có thể ở bên em cả đời.” Tô Phi vỗ vai Tiểu Lộc, ra sức gật đầu, tình ý sâu xa.

“Phụt!” Nghe xong mấy câu này, Tiểu Lộc liền thả lòng người, phụt cười ra tiếng, cho rằng từ đầu đến cuối anh ta hẳn là đều nói đùa, thật là chịu không nổi mà.

Cô chỉ biết, Tô Phi mà có đứng đắn cũng không giữ được lâu, sẽ mau chóng bị vỡ hình tượng ngay. Hơn nữa càng nói mấy câu sau, anh còn cố tình chồm về phía cô, liếc mắt đưa tình kiểu kỳ quái, hơn nữa câu nói kia vốn phải nói thật tình cảm, anh lại vừa nói vừa cười cười.

Chỉ mình Tô Phi biết, không phải anh không nghiêm túc được, chỉ là không muốn Tiểu Lộc cảm thấy phiền, anh cũng như trước kia, luôn ẩn dấu những suy nghĩ của mình. Đúng là ai làm chi cho thiên ý trêu người, lần nào anh xuất hiện cũng chậm hơn người ta chứ?

Không khí vừa mới thoải mái được đôi chút thì di động Tiểu Lộc lại vang lên.

Nhìn thấy tên được hiển thị lên màn hình, Tiểu Lộc run run, “…..Mẹ, không phải nói đến Quốc khánh mới đem pín nai về sao.”

“Ai nói chuyện pín nai gì ở đây, dì con muốn gặp con, tối mai bảy giờ tới, nhớ kỹ đó.”

“À…..” Tiểu Lộc thở nhẹ hơi ra, cô còn tưởng có chuyện gì.

“Nhớ đưa bảng lên, viết tên dì lên đó, dạo này dì con thích chiêu này.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, còn nữa, dì mới chia tay bạn trai, cho nên con làm đại biểu cho cả nhà đi an ủi dì, dì sẽ ở nhà con.”

“Hả?!” Vì sao lại ở nhà cô? Sao lại ở nhà cô? Rủi như Khưu Sinh không chịu mà làm tới thì sao đây? Nếu như để cho bà dì dũng mãnh kia biết cô đã kết hôn, vậy thì cả nhà sẽ biết hết!

“Sao thế?” Thấy Tiểu Lộc ngắt điện thoài, dáng vẻ âu sầu buồn đau, Tô Phi không khỏi lo lắng.

“Toi rồi, toi rồi, tôi thế là toi rồi, dì tôi muốn đến nhà!” Tiểu Lộc quýnh lên, nói năng lộn xộn.

Không tệ nha, kiếp sống của cô quả là tràn đầy hỗn loạn, dì giả vừa đi dì thật liền đến, nhưng Tô Phi có chút khó hiểu…. “Đến thì đến, có gì đâu.”

“Nhưng mà dì là đến nhà tôi ở đó!”

“Ở thì ở, làm gì như gặp kẻ đại thâm thù vậy?”

“…..Ây da! Nói anh nghe cũng không hiểu đâu, không tản bộ với anh nữa, tôi đi tìm Khưu Sinh đây, không thì sớm muộn gì tôi cũng bị ba mẹ chôn sống cho coi!”

Tiểu Lộc sau khi nói không đầu không đuôi, liền bay đi như tên bắn, chạy như điên.

Tô Phi bị bỏ lại thì lâm vào trạng thái mơ hồ, đến khi lấy lại được tinh thần mới phát hiện có chút không khớp lắm, như là….cuộc hôn nhân của Khưu Sinh và Tiểu Lộc dường như không đơn giản là như vậy.

Sau khi bỏ lại Tô Phi, Tiểu Lộc thẳng hướng chổ làm của Khưu Sinh mà phóng tới.

Kết quả, không tìm được Khưu Sinh, ngược lại Cố Húc Nghiêu lại chủ động ra đón.

“Ý? Tìm Khưu Sinh sao?” Cố Húc Nghiêu thoáng kinh ngạc trước sự xuất hiện của Tiểu Lộc, trong trí nhớ mình, ngoại trừ công việc, đến giờ Tiểu Lộc cũng chưa từng đến phòng làm việc của Khưu Sinh.

“Đúng vậy, anh ấy bận à?” Ánh mắt Tiểu Lộc xẹt qua ngưởi Cổ Húc Nghiêu, ngóng vào trong, phát hiện ánh đèn flash sáng, đoán rằng có thể đó là Khưu Sinh.

“Cậu ấy đang ở phòng tối, vào đó từ trưa, chắc là sắp ra rồi, cô ở đây chờ chút đi.”

“Phòng tối?” Đáp án này có chút nằm ngoài dự liệu của Tiểu Lộc, “Anh ấy nhận công việc mới nữa sao? Không phải Khưu Sinh lúc nào cũng hoàn thành xong việc này mới bắt tay vào việc mới sao? Quảng cáo của tôi còn chưa hoàn mà.”

Nói đến chuyện này, Cố Húc Nghiêu cũng có chút khó hiểu, bản thân anh cũng không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ Tiểu Lộc cần được biết, “Chẳng biết cậu ấy giật cơ thế nào, đột nhiên lại đồng ý với Lê Nhược Lâm hợp tác chụp ảnh với tổ của Nguyễn Linh.”

“Nguyễn Linh?!” Tiểu Lộc thật sự kích động, quên hết tất cả, kêu thất thanh, dẫn đến không ít người xoay qua nhìn cô, lúc này Tiểu Lộc mới nói nhỏ lại, “Cuối tuần trước tôi có nghe Nguyễn Linh nói muốn tìm nhiếp ảnh gia giỏi để hợp tác, nói cách khác, cuối tuần trước Khưu Sinh đã quyết định nhận?”

Chuyện đã lâu như vậy, cũng không hề nói một tiếng nào với cô. Tiểu Lộc không yêu cầu Khưu Sinh phải cùng cô ghét Nguyễn Linh, dù sao ân oán này cũng là chuyện riêng của cô, nhưng mà ….. dù sao anh cũng là chồng mà, dù gì cũng phải nói một tiếng chứ.

“Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là cùng nhau hợp tác thôi mà, bình thường thôi mà.Qua một thời gian nữa Khưu Sinh sẽ tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, không còn thời gian để làm việc, có thể sẽ phải xin nghỉ dài hạn. Hơn nữa tác phẩm chụp ảnh cho giải đấu cũng cần phải đi khắp nơi sưu tầm, chắc là cậu ấy muốn để dành một ít tiền.”

“Anh ấy phải tham gia cuộc thi nhiếp ảnh?” Rốt cuộc thì anh xem cô là gì? Cái gì cũng không biết? Quả thật chẳng khác gì người ngoài.

“Đúng vậy, có muốn xem qua tác phẩm sơ tuyển của cậu ấy không?” Về chuyện này, Cố Húc Nghiêu cũng không mấy để tâm, thật ra, cho dù đã kết hôn, đàn ông cũng không cần phải chuyện gì cũng kể cho phụ nữ nghe, mà có muốn đi chăng nữa cũng có lúc quên.

Cũng may Tiểu Lộc cũng là người đơn giản, không thể nghĩ hai chuyện cùng lúc, nên khi nghe có tác phẩm của Khưu Sinh, liền quên bén chuyện đang muốn nói, ngược lại còn hưng phấn bước đến gần Cố Húc Nghiêu, “Cho tôi xem, cho tôi xem.”

“Chính là cái đó.” Cố Húc Nghiêu nhấc cái ghê, chỉ vào tấm ảnh trên tường, “Anh Tương nói nó có ý nghĩa kỷ niệm, đặc biệt tìm người treo nó ở phòng làm việc.”

Tiểu Lộc xoay đầu lại, nhìn theo hướng mắt của Cố Húc Nghiêu, cẩn thẩn đánh giá ảnh chụp. Đó là một bức ảnh phong cảnh, cảnh sắc mùa thu, không rõ Khưu Sinh đã chụp khi nào, trong bức ảnh xe cộ qua lại rất nhiều, người cũng đông, nhưng lại khiến Tiểu Lộc có cảm giác chủ đề của bức ảnh chỉ có sự thê lương.

Bỗng nhiên Tiểu Lộc nghĩ đến kỳ đi công tác trước, Khưu Sinh dẫn cô đến nhà bếp của nhà hàng, người đầu bếp kia từng nói.

—— vẫn còn chụp mấy cái hoa hoa cỏ cỏ nhàm chán đó sao?

—— nhàm chán, đi chụp người đi, bà xã cậu xinh đẹp như vậy, người mẫu tự nhiên, đừng làm phí của trời……

Tiểu Lộc cũng biết mình không đẹp, mặt không đủ xinh, không hợp để đứng trước ống kính, những vẫn không nén nổi muốn ảo tưởng một chút. Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, cho đến giờ, cô cũng chưa từng thấy Khưu Sinh chụp qua một ai, tác phẩm của anh chỉ cho cô một cảm giác duy nhất….. “Ảnh của Khưu Sinh cũng như con người anh ấy, thật lạnh.”

“Anh đối với em còn chưa đủ nóng sao?”

Giọng nói dễ nghe của Khưu Sinh bỗng dưng truyền đến, tinh thần của Tiểu Lộc cũng nhanh chóng được lôi về, nhớ đến mục đích đến tìm anh: “Anh hết bận chưa?”

“Sao thế? Nhớ anh à?”

“Thì, xem như vậy đi…..” Cô thật sự rất cần thương lượng với anh, miễn cưỡng coi như nhớ đến anh đi, “Em có chuyện rất rất quan trọng muốn bàn với anh.”

“Về nhà nói.” Nói xong, Khưu Sinh bắt tay vào sắp xếp lại đồ đạc, bận cả ngày, giờ cũng khá mệt, đột nhiên cũng rất muốn ăn cơm cô nấu.

“Cũng tốt.” Suy nghĩ một lát, Tiểu Lộc gật đầu, tuy chuyện này cũng cấp bách, nhưng cũng không thích hợp để nói ở chổ làm, về nhà nói thì tốt hơn. Cô cũng không quên, lần trước nói anh là đồng nghiệp qua điện thoại với mẹ, khiến cái tên lòng dạ hẹp hòi này tra tấn cô một thời gian, có trời biết lần này anh ta sẽ lại phát bệnh thần kinh gì, việc này cần phải tìm một nơi không tệ để bàn bạc cho kỹ mới được.

Rất lâu, rất lâu trước đây, Tiểu Lộc từng nghe qua một cuộc thi cân não cấp tốc.

—— người phụ nữ kết hôn chín lần, đó là thủ đô nào.

Đáp án là Paris. Tiểu Lộc cảm thấy đây có thể là hình dung cho dì nhà cô, gần bốn mươi tuổi, ly hôn tám lần, vẫn sống vui vẻ. Cho nên, Tiểu Lộc vẫn quen gọi dì là dì Paris.

“Nói vậy, khi nào dì Paris kia của em còn chưa đi thì anh không thể đến tìm em?” Sau khi nghe xong màn tự thuật của Tiểu Lộc, Khưu Sinh tạm thời dời mắt khỏi máy tính, bình thản nhíu mắt, xác nhận lại.

Tiểu Lộc có thể cảm nhận rõ ràng sự uy hiếp trong giọng nói Khưu Sinh, nhưng cô vẫn kiên cường gật đầu lần nữa, “Đúng thế, chính thế, chúng ta có thể gặp ở công ty hay văn phòng mà.”

“Nhưng tối không thể ôm em ngủ.” Tầm mắt Khưu Sinh lại dời về máy tính, khó chịu buông ra một câu kết.

“………” Lời này, làm cho Tiểu Lộc cứng người, ôm cô ngủ nào phải chuyện quan trọng, quan trọng là chuyện trước khi ngủ kìa? Nghĩ nghĩ, cô lúng túng di chuyển, đến trước mặt Khưu Sinh, “Nè, anh có nghe qua câu này chưa?”

“Sao?”

“Nói là dùng cơ thể dụ dỗ đàn ông là sách lược sai lầm, bởi vì đa phần phụ nữ là vì yêu mà sex, đa phần đàn ông đều vì sex mà yêu……”

“Vậy ra em đang ám chỉ em yêu anh sao?” Khưu Sinh bất giác cong khóe miệng, khẽ cười.

“Không phải vậy, anh đi sai trọng tâm rồi. Ý của em là …. Là …. Anh đối với em ….. ây da, chính là vì sao anh lại muốn ôm em ngủ?” Hỏi Khưu Sinh có phải thích mình không, lời này nói thật không được tự nhiên chút nào, Tiểu Lộc đành thay đổi cách hỏi.

Cuối cùng, Khưu Sinh cũng bỏ việc đang làm qua một bên, kéo Tiểu Lộc ngồi lên đùi mình, hỏi nhẹ: “Câu này là nghe ai nói?”

“Cái này không quan trọng…..”

“Anh có từng kể cho em nghe, lúc trước, khi anh đi bơi, mỗi lần quá mót, đều là giải quyết ngay tại chổ, trên nguyên tắc đa số người ta đều làm vậy.”

“Hả? Người ta đang nói chuyện đàng hoàng, sao tự nhiên lại nhắc chuyện đi bơi?” Tiểu Lộc bị anh làm cho hồ đồ.

Khưu Sinh thuận tay véo nhẹ hai má Tiểu Lộc, thoải mái dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, “Không có gì, chỉ là nhắc nhỏ em sau này ít đi bơi đi, cũng ít tiếp xúc với người dẫn em đi bơi một chút.”

“Không đến mức vậy chứ?” Đoán ra được sao? Tiểu Lộc cảm thấy mình dấu cũng rất khá mà, càng nghĩ, cũng không hiểu thật ra đã nói câu nào làm lộ Tô Phi ra.

“Vấn đề không cần trả lời thì tốt hơn, không thì, chúng ta cấm dục thử một tháng xem thế nào?” Khưu Sinh không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Tiểu Lộc, ngược lại còn đi thẳng vào vấn đề lúc nãy của Tiểu Lộc, nói như không có gì. Về phần vì sao có thể đoán được là Tô Phi, vậy thì phải nói đến chuyện xã giao bạn bè của bà xã anh thật gọn gàng, quanh đi quẩn lại chỉ có chiêu dùng vũ khí cá nhân của Tiểu Bát cung cấp, cô ấy không thể phủ định ý kiến của mình; huống chi câu nói kia nói đúng trọng tâm như vậy, là giọng điệu của đàn ông.

“Một tháng hả, vậy nếu như dục vọng của anh bộc phát thì làm sao?”

“Anh có thể tìm người khác.” Khưu Sinh nói bừa một câu.

Tiểu Lộc lập tức xoay người trừng anh, tay cũng thuận tiện véo khắp người Khưu Sinh, “Anh chán sống rồi có phải không? Có tin là em thiến anh luôn không! Da mặt dày như vậy, không bằng tuyệt hậu luôn đi, cho anh biết cái gì gọi là đau khắc cốt ghi tâm! Cho anh đau ra cái chủ nghĩa xã hội khoa học tiểu □ luôn!”

“Phụ nữ đúng là không nên cưng chiều, thì ra em lại là hủ dấm to như vậy.” Khưu Sinh cầm tay cô, tựa đầu mình vào vai Tiểu Lộc, cười nhàn nhã. So với dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi của cô trước đây với anh thì anh thích cái kiểu giương nanh múa vuốt này hơn. “Đùa với em thôi, trước kia khi chưa có em, anh không phải là thanh tâm quả dục ngăn chặn ham muốn, tâm hồn trong sáng đó sao. Ngày mai khi nào thì dì Paris đến?”

“Bảy giờ tối.”

“Có muốn anh đến tiếp dì với em không?”

“Đương nhiên không cần, không thì cần gì em lại không cho anh đến nhà em.” Tiểu Lộc cự tuyệt.

“Ừm, nhớ ghi lại biển số xe lại rồi nhắn tin qua cho anh.” Chuyện dặn dò như vậy đã trở thành thói quen của Khưu Sinh.

“Được thôi.” Cô ngọt ngào đáp ứng, sau mới phát hiện Khưu Sinh dường như không không khó khăn như tưởng tượng, cả quá trình lại vượt qua quá mức thuận lợi, “Vậy xem như anh đồng ý với em sao? Sẽ không đến nhà em.”

Đúng là có chút khó chịu, Khưu Sinh quyết định tiếp tục trả lời, “Ừm, chúng ta có thể đi ngủ chưa?”

Lời còn chưa dứt, vừa nghe anh nói, Tiểu Lộc như có phản xẠmà ngáp một cái, để mặc cho anh dẫn cô vào phòng ngủ. Thê nên cô cũng quên mình có một đống chuyện muốn hỏi anh, khi nào thì tham gia cuộc thi? Vì sao lại nhận hạng mục của Nguyễn Linh mà không nói cô biết?

Đợi khi cô thoáng nhớ ra, thì bị một câu của Khưu Sinh làm mai một tất cả vấn đề.

“Anh nói một tháng là bắt đầu từ ngày mai, hôm nay chúng ta còn có thể lĩnh hội một chút về chủ nghĩa xã hội khoa học đại □.”

“…………”

“Đúng rồi, quên khen em, món vị nấu sơn trà của em thật không tệ, đúng là càng ngày càng hiểu biết ý thích của anh.”

“……..” Có thể tệ sao? Gần cả ngàn đồng lận đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện