Đêm nay, không có bão táp, yên lặng dịu êm.
Thật đúng là vượt ngoài dự kiến của mọi người.
Thậm chí, Tiểu Lộc còn nghĩ rằng, cô muốn giải thích, chưa hẳn anh đã muốn nghe; cô lưu tâm, chưa hẳn anh cũng như vậy.
Nhưng, ngày hôm sau, cái gì cũng phải đến, hơn nữa còn là đến thật mãnh liệt.
Bắt đầu là từ công ty của Tiểu Lộc, lúc tan tầm, bỗng nhiên Khưu Sinh mang theo bản kế hoạch chỉnh sửa hoàn chỉnh đến. Vì thế, Tiểu Lộc lập tức triệu hồi tổ viên mau chóng đến họp, nghiên cứu kế hoạch.
“Có phải anh cố ý không? Sao lại chọn ngay lúc sắp hết giờ làm mà bàn, sáng mai đến không được sao?” Người cũng đến gần như đông đủ, Tiểu Lộc biến thân thành đại biểu nhân dân, vì dân khởi nghĩa.
Mọi người đều vội về nhà sao? Phải không?” Khưu Sinh đưa ánh mắt uể oải xẹt qua người Tiểu Lộc, thật dân chủ mà hỏi ý kiến dân.
Đáng tiếc, nhân dân đều rất hiểu thời thế, quan sát thời thế, cơ bản là thời thế cũng không đứng về phía Tiểu Lộc. Mọi người đều nhất trí lắc đầu, đem cái gọi là ‘giận mà không dám nói’ bày ra thật rõ rệt.
Một đám vô dụng! Không có hậu thuẫn kiên cường, Tiểu Lộc chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống, cam chịu mà mở bản kế hoạch ra.
“Tôi nghe Nhược Lâm nói hạng mục này rất gấp, cho nên, nếu kế hoạch này không có vấn đề gì, chúng ta có thể mau chóng tiến hành triển khai. Gấp như vậy cũng là vì để mọi người theo kịp tiến độ.” Không ngờ Khưu Sinh lại chịu khó giải thích.
Tuy không quá nhiệt tình, nhưng ít ra cũng đủ làm mọi người cảm thấy có chút vui lòng. Nhìn xem, người ta hy sinh thời gian nghỉ ngơi vì mình, mục đích chỉ vì giúp mình kịp tiến độ, cảm động biết bao!
“Ơi mẹ ơi, anh sửa thật không tệ nha!” Nghiên cứu một lát, Tiểu Lộc dứt bỏ cơn giận, lên tiếng tán thưởng.
Thay đổi kỳ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đa số là từ phần gốc của Tiểu Lộc mà phát huy. Chỉ là, điểm lợi hại ở đây chính là, Khưu Sinh có thể khiến cả bản kế hoạch không thể nhìn ra dấu vết sửa đổi gì cả, không cần hỏi lại cô, cứ tự nhiên mà làm là được.
“Hai người đúng là ăn ý nha, vợ chồng có khác.” Ngay cả lãnh phu nhân cũng lên tiếng phụ họa.
“Bọn tôi là đồng nghiệp.” Khưu Sinh dùng giọng điệu ôn hòa trả lời.
Lời này, tựa như sấm nổ rung trời, xuyên qua phòng họp, nổ banh nóc nhà, sau đó lại bổ xuống một nhát, làm một đám người đứng đó đều bị ngoài cháy trong sống, đơ người, bầu không khí trở nên đột ngột yên tĩnh.
“Đồng nghiệp?!” Tiểu Dương là người lấy lại tinh thần đầu tiên. Vợ chồng biến thành đồng nghiệp, đùa kiểu gì vậy?
“Anh anh anh anh anh anh……” Tiểu Lộc ức run người, chỉ tay vào Khưu Sinh, lắp bắp nửa ngày, giận đến nói không thành lời.
“Hửm?” Cùng lúc đó, Khưu Linh lại rất bình tĩnh lạnh lùng, hất đầu, ngạo nghễ nhìn Tiểu Lộc, mặt không biến sắc.
“Anh làm vậy là có ý gì?” Cho dù muốn rũ sạch quan hệ với cô, cũng không cần phải hạ bệ cô trước mặt cấp dưới chứ.
“Có nói sai sao? Những lời này không phải tối hôm qua chính em đã nói sao?”
“……….” Trả thù! □ trả thù trắng trợn! Cuối cùng, Tiểu Lộc cũng đã hiểu, hèn gì tối qua anh ta lại bình tĩnh như vậy, thì ra là người ta có kế hoạch lớn. Cô còn tưởng Khưu Sinh không có loại bệnh hình thức này, cô sai rồi, quá sai rồi, đàn ông quả thật là kẻ lòng dạ siêu cấp hẹp hòi.
“Đồng nghiệp, tiếp tục tranh cãi sao? Không muốn về à?” Tiểu Lộc gần như muốn á khẩu, Khưu Sinh lại thừa thắng xông lên.
“………..” Không phải nói quân thù trả thù mười năm chưa muộn sao, cảm giác ánh mắt từ bốn phía đều chỉa vào mình, Tiểu Lộc nghiến răng nghiến lợi dằn xuống, không thèm so đo với kẻ lòng dạ hẹp hòi này.
Hiển nhiên đâu là cảnh vợ chồng trẻ cãi nhau, gây từ nhà cho tới công ty, còn có vẻ rất tình thú. Cho nên, những người đứng đó dù có hiếu kỳ thế nào cũng đành ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, tục ngữ có câu thanh quan khó giải việc trong nhà, muốn gì thì vợ chồng trẻ cứ về nhà, leo lên giường lăn qua lăn lại một hồi rồi lại như keo sơn thôi.
Hội nghị vất vả cuối cùng cũng kết thúc, kế hoạch đã được xác định, vừa nghe nói có thể về, mọi người đều như ong vỡ tổ mà ùa ra. Phòng họp to đùng chỉ còn lại Khưu Sinh và Tiểu Lộc, yên lặng, không ai nói chuyện. Khưu Sinh tập trung sắp xếp lại tài liệu, Tiểu Lộc khụ khụ vài tiếng, không phản ứng.
Ngoài trừ mấy tiếng hừm hừm thì vẫn không phản ứng.
“Nè! Không phải là vẫn còn giận chứ?” Cuối cùng cũng chịu không nổi, Tiểu Lộc gào lên.
“Em cảm thấy vậy sao?” Anh cũng không trả lời, hỏi lại.
“Em …..Em cảm thấy việc này cũng nhỏ lắm, không cần phải….giận lâu như vậy nha.” Tiểu Lộc bất an vò vò gấu áo, lén nhìn Khưu Sinh.
“Chuyện nhỏ?”
“Đúng là đâu phải chuyện to tát gì đâu.” Quan hệ của họ, cô đương nhiên không cách gì báo cho ba mẹ biết cả, huống chi……vốn chỉ là chuyện hai người, vì sao lại muốn dính dáng đến người nhà nữa.
“Nếu vậy, chuyện anh có còn giận hay không, đối với em cũng không phải là chuyện to tát gì phải không?.” Thậm chí anh muốn hỏi cô, thật ra là có chuyện gì mà cô xem là chuyện lớn không? Có điều lúc này đương nhiên không phải lúc thích hợp để tìm hiểu, cho nên Khưu Sinh chọn lựa chấm dứt câu chuyện, dùng sức mạnh của sự im lặng mà đối phó tất cả.
Nói thế thì gây đến sáng cũng không dứt được, Tiểu Lộc cũng lười nói, dù sao cũng không phải lần đầu anh làm mặt lạnh với cô, cùng lắm thì hai ba ngày là hết, cũng không phải không có người bên cạnh thì sống không được nha.
Lúc ấy, Tiểu Lộc thực sự tin tưởng như vậy, cho dù không có Khưu Sinh, cô vẫn sống thật dễ chịu.
Nhưng Tiểu Lộc lại không ngờ rằng, sự thật và giấc mộng lại cách xa như vậy, ngày ngày đều nghe Khưu Sinh nhắc đi nhắc lại trước mặt người khác câu ‘chúng tôi là đồng nghiệp’, thật sự là một sự tra tấn. Mà đây cũng chưa là trọng điểm, nếu chỉ như thế, Tiểu Lộc còn chịu được, trọng điểm là, mỗi lúc chỉ còn có hai người, Khưu Sinh vẫn kiên trì ‘im lặng là vàng’, nhất quyết không nói câu nào với cô.
Ngày ngày cứ vậy trôi qua, đến tận cuối tuần.
Do Khưu Sinh bắt đầu theo chụp ảnh quảng cáo camera nên cơ hội tiếp xúc của Khưu Sinh và Tiểu Lộc cũng ít đi.
Sáng sớm, trong phòng chụp ảnh của Tương ca hỗn loạn khác thường, nhân viên không ngừng bận rộn, Khưu Sinh liên tục nhấn nút chụp ảnh, dáng vẻ tập trung. Tiểu Lộc tránh một bên, trộm nhìn anh thật lâu, quả nhiên là không có chút miễn dich với người đàn ông trung tâm này.
“Tiểu Lộc, giữ thành phẩm đi, Nhược Lâm nói tối nay cô đi ăn cơm với khách hàng rồi đưa cho ông ta xem luôn. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lập tức chuẩn bị sản xuất.”
Giọng nói cực nhanh của đồng nghiệp lôi thần trí Tiểu Lộc quay về, sau đó nhét một chiếc túi vào tay cô.
Tiểu Lộc cúi đầu đánh giá, lập tức trợn mắt, “Sao lại thành thế này?”
“Có gì không đúng sao?”
“Bản kế hoạch của tôi không phải thế này, cái tôi nói là cái túi kích thước như máy camera, chứ không phải là cái túi có in hình máy camera, mà kích thước cũng không đúng, không cần lớn như vậy, để đựng sản phẩm kỹ thuật số đâu cần lớn như vậy?” Tiểu Lộc trợn trắng mắt, có chút bực bội thảy xấp văn kiện trong tay qua một bên, lấy điện thoại ra.
“Sao? Chuyện này không phải của tôi làm, là nhỏ Dương phụ trách, tôi đi tìm cô ấy.”
Người đồng nghiệp bên đầu dây kia cũng nhanh chóng rũ hết trách nhiệm, Tiểu Lộc không nói lời nào, cúp điện thoại, bởi Tiểu Dương là thực tập viên, nên mọi người đều có thói quan đẩy trách nhiệm cho cô ấy.
Thấy đồng nghiệp gọi điện cho Tiểu Dương, Tiểu Lộc mới tranh thủ nói chen vào: “Không cần, tha nghĩ biện pháp cứu vãn tình thế còn hơn đi truy cứu trách nhiệm.”
Giọng hai người cũng không lớn, nhưng cũng đủ gây chú ý. Khưu Sinh buông máy ảnh, tò mò nhìn lại. Từ sắc mặt đến thài độ khác thường của Tiểu Lộc, anh cũng mơ hổ đoán được đã xảy ra chuyện, đợi Tiểu Lộc đi rồi, mới hỏi nhỏ đồng nghiệp của cô, “Sao vậy?”
Đồng nghiệp kể lại xong, Tiểu Lộc cũng vừa cúp điện thoại, áy náy cười với Khưu Sinh, “À…..có chuyện ngoài ý muốn, tiến độ chụp có thể hoãn một chút không? Tạm thời không có cách nào chụp tặng phẩm với túi đựng máy ảnh được.”
Cô có chút ngại miệng, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý ăn mắng. Vốn kế hoạch chụp phải là ngày mốt mới đúng, nhưng vì Tiểu Lộc muốn làm bản mẫu cho khách hàng xem vào tối nay nên mới vội vàng muốn làm xong hôm nay, còn hại người trong phòng phải buông hết việc của mình mà tham gia.
Ngoại dự liệu, Khưu Sinh không chút phản ứng gì, chỉ giao máy ảnh cho trợ thủ, dặn dò: “Nói mọi người nghỉ ngơi ăn trưa đi, rồi tìm Húc Nghiêu mượn chìa khóa giúp anh.”
“Ý?” Tiểu Lộc kinh ngạc, không ăn mắng còn chưa tính, sao anh lại biết cô đang cần dùng xe gấp.
“Vừa lúc chúng ta có thể ăn trưa.” Khưu Sinh nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười một giờ, thời gian cũng không gấp lắm, “Em làm cho xưởng người ta phải tái chế lại giúp mình, chỉ vì một cái túi mà có thể ngưng hết lịch sản xuất. Tuy bên kia đã đồng ý, nhưng nói tình nói lý thì cũng nên mời họ ăn bữa cơm. Em giờ vẫn đứng đó phí thời gian hay là chuẩn bị rồi theo anh?”
Bên nói, bên chỉ di động trong tay Tiểu Lộc, ý bảo anh vừa nghe nội dung cuộc nói chuyện của cô.
Tiểu Lộc đờ đẫn một lúc, rồi lập tức cuống cuồng.
Phía sau bay tới giọng nói ưu ái và ngưỡng mộ của đồng nghiệp, “Tiểu Lộc, ông xã cô thật tốt với cô nha, cái gì cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô, thật không biết sao cô có thể cướp được anh ta nữa………”
“Tôi và cô ấy là đồng nghiệp, cấp trên đã dặn, đồng nghiệp phải giúp đỡ lẫn nhau.” Không đợi bên kia nói xong, Khưu Sinh đã cắt ngang lời cô, nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Tiểu Lộc cứng người, âm u nghiêm đầu địa Khưu Sinh, loại thời điểm thế này, không có tâm trạng so đo với anh ta, cứ mặc cho anh ta đùa đi, không tin anh ta đùa mãi không chán!
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Khưu Sinh dẫn cô đến thẳng nhà xưởng. Tiểu Lộc vội vàng mời chủ nhiệm dùng cơm, may mắn là đối phương cũng thật khách khí. Nói lệch đi, chính là cô đã thiếu anh một phần ân tình.
Cả quá trình, Tiểu Lộc dường như không chút lo lắng, Khưu Sinh đã an bài chu đáo tỷ mĩ.
Khách sạn tốt nhất gần đó, người ăn cơm rất đông, nhưng lúc họ đến thì vẫn còn chỗ. Trong lúc bàn luận công việc, anh luôn thay cô chống đỡ. Chỉ có nhược điểm duy nhất chính là, lúc thanh toán, anh lại hoàn toàn mặc kệ, trở thành người ngoài cuộc.
Hơn nữa! Trong lúc ăn cơm, Khưu Sinh vẫn tiếp tục hẹp hòi, mỗi lần vị khách kia nói họ là nam tài nữ sắc, anh vẫn cứ câu cũ, “Tôi và cô ấy là đồng nghiệp, chỉ là bạn bình thường.”
Có cần làm vậy không, cái kiểu ăn nói của giới giải trí cũng lôi ra xài.
Sau đó, đợi đến năm giờ chiều, chiếc túi phù hợp với yêu cầu của Tiểu Lộc cũng hoàn thành.
Cầm chiếc túi mới, Tiểu Lộc thật sự có loại cảm động lệ nóng hoen mi, cho dù Khưu Sinh có nói trăm lần vạn lần ‘bạn bè bình thường, cô cũng không so đo.
“Hẹn khách hàng dùng cơm?” Xử lý xong mọi chuyện, Khưu Sinh thở hắt một hơi, thắt dây an toàn, xoay đầu hỏi Tiểu Lộc.
“Sáu giờ, vừa lúc.”
“Anh đi cùng em.”
“Thật sao?” Cô trợn tròn mắt, hưng phấn, nhưng ngay lập tức liền đơ ra. Bởi vì cảm giác hưng phấn thế này, cô chợt nhận ra, mình lại ỷ lại vào Khưu Sinh như thế. Cho dù bình thường cô cũng khá ngốc, nhưng ít ra công việc hằng ngày cô cũng có thể đảm đương, nhưng mà bây giờ……Nếu có một ngày, không có Khưu Sinh, cô thật sự có thể như không có gì mà trở về như Trình Tiểu Lộc khi xưa sao?
“Anh hay nói đùa lắm sao?” Nói xong, anh ấn chìa khóa, chậm rãi khởi động xe.
“Chỉ là……..là……Thẩm Thần Xuyên cũng sẽ ở đó………”
“Anh biết.” Khưu Sinh bình tĩnh trả lời, “Cho nên anh mới đi cùng em.”
“Hay quá, nhưng mà anh nhớ giấu ngón giữa lại, chờ khách hàng đi rồi lại đưa ra.” Tiểu Lộc liếc mắt nhìn ngón tay màu trắng thon dài, da đầu chưa từng thấy tê rần như vậy bao giờ, thế cho nên, cô đã quên mình chưa từng nhắc đến sự xuất hiện của Thẩm Thần Xuyên trong bữa tiệc cho Khưu Sinh nghe bao giờ.
“Anh nhất thiết phải đưa ngón giữa lên với bạn trai cũ của đồng nghiệp mình sao?”
“……….” Còn chơi còn chơi! Chơi chưa đủ nữa hả?! Tiểu Lộc muốn nổ tung ra, thà là Khưu Sinh cãi một trận với cô, xả hết bất mãn ra chứ đừng có mà giờ thủ đoạn kiểu đó. Cho dù anh không bị nội thương vì nghẹn, cô cũng sớm mà nghẹn đến ói máu.
Thật đúng là vượt ngoài dự kiến của mọi người.
Thậm chí, Tiểu Lộc còn nghĩ rằng, cô muốn giải thích, chưa hẳn anh đã muốn nghe; cô lưu tâm, chưa hẳn anh cũng như vậy.
Nhưng, ngày hôm sau, cái gì cũng phải đến, hơn nữa còn là đến thật mãnh liệt.
Bắt đầu là từ công ty của Tiểu Lộc, lúc tan tầm, bỗng nhiên Khưu Sinh mang theo bản kế hoạch chỉnh sửa hoàn chỉnh đến. Vì thế, Tiểu Lộc lập tức triệu hồi tổ viên mau chóng đến họp, nghiên cứu kế hoạch.
“Có phải anh cố ý không? Sao lại chọn ngay lúc sắp hết giờ làm mà bàn, sáng mai đến không được sao?” Người cũng đến gần như đông đủ, Tiểu Lộc biến thân thành đại biểu nhân dân, vì dân khởi nghĩa.
Mọi người đều vội về nhà sao? Phải không?” Khưu Sinh đưa ánh mắt uể oải xẹt qua người Tiểu Lộc, thật dân chủ mà hỏi ý kiến dân.
Đáng tiếc, nhân dân đều rất hiểu thời thế, quan sát thời thế, cơ bản là thời thế cũng không đứng về phía Tiểu Lộc. Mọi người đều nhất trí lắc đầu, đem cái gọi là ‘giận mà không dám nói’ bày ra thật rõ rệt.
Một đám vô dụng! Không có hậu thuẫn kiên cường, Tiểu Lộc chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống, cam chịu mà mở bản kế hoạch ra.
“Tôi nghe Nhược Lâm nói hạng mục này rất gấp, cho nên, nếu kế hoạch này không có vấn đề gì, chúng ta có thể mau chóng tiến hành triển khai. Gấp như vậy cũng là vì để mọi người theo kịp tiến độ.” Không ngờ Khưu Sinh lại chịu khó giải thích.
Tuy không quá nhiệt tình, nhưng ít ra cũng đủ làm mọi người cảm thấy có chút vui lòng. Nhìn xem, người ta hy sinh thời gian nghỉ ngơi vì mình, mục đích chỉ vì giúp mình kịp tiến độ, cảm động biết bao!
“Ơi mẹ ơi, anh sửa thật không tệ nha!” Nghiên cứu một lát, Tiểu Lộc dứt bỏ cơn giận, lên tiếng tán thưởng.
Thay đổi kỳ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đa số là từ phần gốc của Tiểu Lộc mà phát huy. Chỉ là, điểm lợi hại ở đây chính là, Khưu Sinh có thể khiến cả bản kế hoạch không thể nhìn ra dấu vết sửa đổi gì cả, không cần hỏi lại cô, cứ tự nhiên mà làm là được.
“Hai người đúng là ăn ý nha, vợ chồng có khác.” Ngay cả lãnh phu nhân cũng lên tiếng phụ họa.
“Bọn tôi là đồng nghiệp.” Khưu Sinh dùng giọng điệu ôn hòa trả lời.
Lời này, tựa như sấm nổ rung trời, xuyên qua phòng họp, nổ banh nóc nhà, sau đó lại bổ xuống một nhát, làm một đám người đứng đó đều bị ngoài cháy trong sống, đơ người, bầu không khí trở nên đột ngột yên tĩnh.
“Đồng nghiệp?!” Tiểu Dương là người lấy lại tinh thần đầu tiên. Vợ chồng biến thành đồng nghiệp, đùa kiểu gì vậy?
“Anh anh anh anh anh anh……” Tiểu Lộc ức run người, chỉ tay vào Khưu Sinh, lắp bắp nửa ngày, giận đến nói không thành lời.
“Hửm?” Cùng lúc đó, Khưu Linh lại rất bình tĩnh lạnh lùng, hất đầu, ngạo nghễ nhìn Tiểu Lộc, mặt không biến sắc.
“Anh làm vậy là có ý gì?” Cho dù muốn rũ sạch quan hệ với cô, cũng không cần phải hạ bệ cô trước mặt cấp dưới chứ.
“Có nói sai sao? Những lời này không phải tối hôm qua chính em đã nói sao?”
“……….” Trả thù! □ trả thù trắng trợn! Cuối cùng, Tiểu Lộc cũng đã hiểu, hèn gì tối qua anh ta lại bình tĩnh như vậy, thì ra là người ta có kế hoạch lớn. Cô còn tưởng Khưu Sinh không có loại bệnh hình thức này, cô sai rồi, quá sai rồi, đàn ông quả thật là kẻ lòng dạ siêu cấp hẹp hòi.
“Đồng nghiệp, tiếp tục tranh cãi sao? Không muốn về à?” Tiểu Lộc gần như muốn á khẩu, Khưu Sinh lại thừa thắng xông lên.
“………..” Không phải nói quân thù trả thù mười năm chưa muộn sao, cảm giác ánh mắt từ bốn phía đều chỉa vào mình, Tiểu Lộc nghiến răng nghiến lợi dằn xuống, không thèm so đo với kẻ lòng dạ hẹp hòi này.
Hiển nhiên đâu là cảnh vợ chồng trẻ cãi nhau, gây từ nhà cho tới công ty, còn có vẻ rất tình thú. Cho nên, những người đứng đó dù có hiếu kỳ thế nào cũng đành ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, tục ngữ có câu thanh quan khó giải việc trong nhà, muốn gì thì vợ chồng trẻ cứ về nhà, leo lên giường lăn qua lăn lại một hồi rồi lại như keo sơn thôi.
Hội nghị vất vả cuối cùng cũng kết thúc, kế hoạch đã được xác định, vừa nghe nói có thể về, mọi người đều như ong vỡ tổ mà ùa ra. Phòng họp to đùng chỉ còn lại Khưu Sinh và Tiểu Lộc, yên lặng, không ai nói chuyện. Khưu Sinh tập trung sắp xếp lại tài liệu, Tiểu Lộc khụ khụ vài tiếng, không phản ứng.
Ngoài trừ mấy tiếng hừm hừm thì vẫn không phản ứng.
“Nè! Không phải là vẫn còn giận chứ?” Cuối cùng cũng chịu không nổi, Tiểu Lộc gào lên.
“Em cảm thấy vậy sao?” Anh cũng không trả lời, hỏi lại.
“Em …..Em cảm thấy việc này cũng nhỏ lắm, không cần phải….giận lâu như vậy nha.” Tiểu Lộc bất an vò vò gấu áo, lén nhìn Khưu Sinh.
“Chuyện nhỏ?”
“Đúng là đâu phải chuyện to tát gì đâu.” Quan hệ của họ, cô đương nhiên không cách gì báo cho ba mẹ biết cả, huống chi……vốn chỉ là chuyện hai người, vì sao lại muốn dính dáng đến người nhà nữa.
“Nếu vậy, chuyện anh có còn giận hay không, đối với em cũng không phải là chuyện to tát gì phải không?.” Thậm chí anh muốn hỏi cô, thật ra là có chuyện gì mà cô xem là chuyện lớn không? Có điều lúc này đương nhiên không phải lúc thích hợp để tìm hiểu, cho nên Khưu Sinh chọn lựa chấm dứt câu chuyện, dùng sức mạnh của sự im lặng mà đối phó tất cả.
Nói thế thì gây đến sáng cũng không dứt được, Tiểu Lộc cũng lười nói, dù sao cũng không phải lần đầu anh làm mặt lạnh với cô, cùng lắm thì hai ba ngày là hết, cũng không phải không có người bên cạnh thì sống không được nha.
Lúc ấy, Tiểu Lộc thực sự tin tưởng như vậy, cho dù không có Khưu Sinh, cô vẫn sống thật dễ chịu.
Nhưng Tiểu Lộc lại không ngờ rằng, sự thật và giấc mộng lại cách xa như vậy, ngày ngày đều nghe Khưu Sinh nhắc đi nhắc lại trước mặt người khác câu ‘chúng tôi là đồng nghiệp’, thật sự là một sự tra tấn. Mà đây cũng chưa là trọng điểm, nếu chỉ như thế, Tiểu Lộc còn chịu được, trọng điểm là, mỗi lúc chỉ còn có hai người, Khưu Sinh vẫn kiên trì ‘im lặng là vàng’, nhất quyết không nói câu nào với cô.
Ngày ngày cứ vậy trôi qua, đến tận cuối tuần.
Do Khưu Sinh bắt đầu theo chụp ảnh quảng cáo camera nên cơ hội tiếp xúc của Khưu Sinh và Tiểu Lộc cũng ít đi.
Sáng sớm, trong phòng chụp ảnh của Tương ca hỗn loạn khác thường, nhân viên không ngừng bận rộn, Khưu Sinh liên tục nhấn nút chụp ảnh, dáng vẻ tập trung. Tiểu Lộc tránh một bên, trộm nhìn anh thật lâu, quả nhiên là không có chút miễn dich với người đàn ông trung tâm này.
“Tiểu Lộc, giữ thành phẩm đi, Nhược Lâm nói tối nay cô đi ăn cơm với khách hàng rồi đưa cho ông ta xem luôn. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lập tức chuẩn bị sản xuất.”
Giọng nói cực nhanh của đồng nghiệp lôi thần trí Tiểu Lộc quay về, sau đó nhét một chiếc túi vào tay cô.
Tiểu Lộc cúi đầu đánh giá, lập tức trợn mắt, “Sao lại thành thế này?”
“Có gì không đúng sao?”
“Bản kế hoạch của tôi không phải thế này, cái tôi nói là cái túi kích thước như máy camera, chứ không phải là cái túi có in hình máy camera, mà kích thước cũng không đúng, không cần lớn như vậy, để đựng sản phẩm kỹ thuật số đâu cần lớn như vậy?” Tiểu Lộc trợn trắng mắt, có chút bực bội thảy xấp văn kiện trong tay qua một bên, lấy điện thoại ra.
“Sao? Chuyện này không phải của tôi làm, là nhỏ Dương phụ trách, tôi đi tìm cô ấy.”
Người đồng nghiệp bên đầu dây kia cũng nhanh chóng rũ hết trách nhiệm, Tiểu Lộc không nói lời nào, cúp điện thoại, bởi Tiểu Dương là thực tập viên, nên mọi người đều có thói quan đẩy trách nhiệm cho cô ấy.
Thấy đồng nghiệp gọi điện cho Tiểu Dương, Tiểu Lộc mới tranh thủ nói chen vào: “Không cần, tha nghĩ biện pháp cứu vãn tình thế còn hơn đi truy cứu trách nhiệm.”
Giọng hai người cũng không lớn, nhưng cũng đủ gây chú ý. Khưu Sinh buông máy ảnh, tò mò nhìn lại. Từ sắc mặt đến thài độ khác thường của Tiểu Lộc, anh cũng mơ hổ đoán được đã xảy ra chuyện, đợi Tiểu Lộc đi rồi, mới hỏi nhỏ đồng nghiệp của cô, “Sao vậy?”
Đồng nghiệp kể lại xong, Tiểu Lộc cũng vừa cúp điện thoại, áy náy cười với Khưu Sinh, “À…..có chuyện ngoài ý muốn, tiến độ chụp có thể hoãn một chút không? Tạm thời không có cách nào chụp tặng phẩm với túi đựng máy ảnh được.”
Cô có chút ngại miệng, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý ăn mắng. Vốn kế hoạch chụp phải là ngày mốt mới đúng, nhưng vì Tiểu Lộc muốn làm bản mẫu cho khách hàng xem vào tối nay nên mới vội vàng muốn làm xong hôm nay, còn hại người trong phòng phải buông hết việc của mình mà tham gia.
Ngoại dự liệu, Khưu Sinh không chút phản ứng gì, chỉ giao máy ảnh cho trợ thủ, dặn dò: “Nói mọi người nghỉ ngơi ăn trưa đi, rồi tìm Húc Nghiêu mượn chìa khóa giúp anh.”
“Ý?” Tiểu Lộc kinh ngạc, không ăn mắng còn chưa tính, sao anh lại biết cô đang cần dùng xe gấp.
“Vừa lúc chúng ta có thể ăn trưa.” Khưu Sinh nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười một giờ, thời gian cũng không gấp lắm, “Em làm cho xưởng người ta phải tái chế lại giúp mình, chỉ vì một cái túi mà có thể ngưng hết lịch sản xuất. Tuy bên kia đã đồng ý, nhưng nói tình nói lý thì cũng nên mời họ ăn bữa cơm. Em giờ vẫn đứng đó phí thời gian hay là chuẩn bị rồi theo anh?”
Bên nói, bên chỉ di động trong tay Tiểu Lộc, ý bảo anh vừa nghe nội dung cuộc nói chuyện của cô.
Tiểu Lộc đờ đẫn một lúc, rồi lập tức cuống cuồng.
Phía sau bay tới giọng nói ưu ái và ngưỡng mộ của đồng nghiệp, “Tiểu Lộc, ông xã cô thật tốt với cô nha, cái gì cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô, thật không biết sao cô có thể cướp được anh ta nữa………”
“Tôi và cô ấy là đồng nghiệp, cấp trên đã dặn, đồng nghiệp phải giúp đỡ lẫn nhau.” Không đợi bên kia nói xong, Khưu Sinh đã cắt ngang lời cô, nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Tiểu Lộc cứng người, âm u nghiêm đầu địa Khưu Sinh, loại thời điểm thế này, không có tâm trạng so đo với anh ta, cứ mặc cho anh ta đùa đi, không tin anh ta đùa mãi không chán!
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Khưu Sinh dẫn cô đến thẳng nhà xưởng. Tiểu Lộc vội vàng mời chủ nhiệm dùng cơm, may mắn là đối phương cũng thật khách khí. Nói lệch đi, chính là cô đã thiếu anh một phần ân tình.
Cả quá trình, Tiểu Lộc dường như không chút lo lắng, Khưu Sinh đã an bài chu đáo tỷ mĩ.
Khách sạn tốt nhất gần đó, người ăn cơm rất đông, nhưng lúc họ đến thì vẫn còn chỗ. Trong lúc bàn luận công việc, anh luôn thay cô chống đỡ. Chỉ có nhược điểm duy nhất chính là, lúc thanh toán, anh lại hoàn toàn mặc kệ, trở thành người ngoài cuộc.
Hơn nữa! Trong lúc ăn cơm, Khưu Sinh vẫn tiếp tục hẹp hòi, mỗi lần vị khách kia nói họ là nam tài nữ sắc, anh vẫn cứ câu cũ, “Tôi và cô ấy là đồng nghiệp, chỉ là bạn bình thường.”
Có cần làm vậy không, cái kiểu ăn nói của giới giải trí cũng lôi ra xài.
Sau đó, đợi đến năm giờ chiều, chiếc túi phù hợp với yêu cầu của Tiểu Lộc cũng hoàn thành.
Cầm chiếc túi mới, Tiểu Lộc thật sự có loại cảm động lệ nóng hoen mi, cho dù Khưu Sinh có nói trăm lần vạn lần ‘bạn bè bình thường, cô cũng không so đo.
“Hẹn khách hàng dùng cơm?” Xử lý xong mọi chuyện, Khưu Sinh thở hắt một hơi, thắt dây an toàn, xoay đầu hỏi Tiểu Lộc.
“Sáu giờ, vừa lúc.”
“Anh đi cùng em.”
“Thật sao?” Cô trợn tròn mắt, hưng phấn, nhưng ngay lập tức liền đơ ra. Bởi vì cảm giác hưng phấn thế này, cô chợt nhận ra, mình lại ỷ lại vào Khưu Sinh như thế. Cho dù bình thường cô cũng khá ngốc, nhưng ít ra công việc hằng ngày cô cũng có thể đảm đương, nhưng mà bây giờ……Nếu có một ngày, không có Khưu Sinh, cô thật sự có thể như không có gì mà trở về như Trình Tiểu Lộc khi xưa sao?
“Anh hay nói đùa lắm sao?” Nói xong, anh ấn chìa khóa, chậm rãi khởi động xe.
“Chỉ là……..là……Thẩm Thần Xuyên cũng sẽ ở đó………”
“Anh biết.” Khưu Sinh bình tĩnh trả lời, “Cho nên anh mới đi cùng em.”
“Hay quá, nhưng mà anh nhớ giấu ngón giữa lại, chờ khách hàng đi rồi lại đưa ra.” Tiểu Lộc liếc mắt nhìn ngón tay màu trắng thon dài, da đầu chưa từng thấy tê rần như vậy bao giờ, thế cho nên, cô đã quên mình chưa từng nhắc đến sự xuất hiện của Thẩm Thần Xuyên trong bữa tiệc cho Khưu Sinh nghe bao giờ.
“Anh nhất thiết phải đưa ngón giữa lên với bạn trai cũ của đồng nghiệp mình sao?”
“……….” Còn chơi còn chơi! Chơi chưa đủ nữa hả?! Tiểu Lộc muốn nổ tung ra, thà là Khưu Sinh cãi một trận với cô, xả hết bất mãn ra chứ đừng có mà giờ thủ đoạn kiểu đó. Cho dù anh không bị nội thương vì nghẹn, cô cũng sớm mà nghẹn đến ói máu.
Danh sách chương