Chủ nhật tiếp theo, cả đoàn làm phim “Bí Cảnh” đều quay chụp vô cùng thuận lợi.
Tuy cảnh cưỡi ngựa quay ở bên ngoài lần đầu tiên xảy ra ngoài ý muốn, nhưng lúc quay lần hai, Robert đều bắt cả đám nhân viên công tác cảnh giác liên tục, cuối cùng cũng thuận lợi quay xong, đến cả Marisa vì bản năng sợ hãi mà diễn chưa ổn cũng cuối cùng qua được cửa.
Robert vô cùng cảm kích Du Lệ, bởi được Du Lệ giúp, khiến Marisa tạm quên đi sợ hãi, phối hợp quay xong cảnh đó. Phải biết rõ, nếu nữ chính diễn mà không có phối hợp, hoặc diễn không đạt yêu cầu của đạo diễn Robert, vậy thì cảnh quay đó sẽ không rõ được quay đi quay lại bao nhiêu lần nữa, ảnh hưởng tiến độ vô cùng, đây cũng là điều đạo diễn không muốn thấy nhất.
Sau khi trải qua màn sương đen cuốn vào trong Ma Cảnh, Marisa vẫn có bóng ma tâm lý lúc cưỡi ngựa, suýt nữa thì chẳng cách nào quay phim nổi, vẫn nhờ Du Lệ xây dựng tâm lý cho cô ta, mới để cô ta thuận lợi hoàn thành vai diễn của chính mình.
Du Lệ lúc vượt rào vô cùng mạnh bạo đơn giản, cô cũng không làm cái gì khác, mà gọi Hắc Cầu tới, dọa cho cô ta một trận, khiến Marisa nhớ lại lúc người ngoài hành tinh ăn thịt người nhanh chóng quên đi bóng ma tâm lý cưỡi ngựa đi.
Đồ Nhĩ Tư thì đau đớn vô cùng, tiểu ma bay rõ ràng đáng yêu đến vậy thì sao hai người phụ nữ cứ nhìn nó lại nhớ tới Ma tộc khủng bố chứ?
Bởi chuyện đó mà có rất nhiều người thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng Marisa trước đây không phải thế, sao tự dưng lại coi trọng với diễn viên Đông Phương này như thế chứ, thậm chí còn rất nghe lời cô ấy nữa.
Với chuyện này Marisa giải thích thế này, “Lúc trước chúng tôi cùng xuống ngựa, vẫn là do Anita cứu tôi, Anita rất tốt, trước đó là do tôi hiểu lầm cô ấy, từ bây giờ trở đi, Anita là bạn của tôi rồi!”
Người bạn Du Lệ lại lần nữa bị sốc, “….”
Cô phát hiện ra mấy diễn viên chính của đoàn làm phim “Bí cảnh” đều thích tự diễn thêm cho mình, cả cô cũng không rõ mình trở thành bạn của họ từ lúc nào nữa.
Bộ phim “Bí cảnh” được quay chụp rất thuận lợi, mà bức họa lầu bốn cũng được Chử Hiệt hủy gần hết.
Chử Hiệt vẫn làm thêm giờ đều đều vào mỗi tối trên lầu bốn, chỉ định mỗi đêm hủy năm bức họa thôi, liên tục nửa tháng, bức họa cũng bị hủy sắp hết. Với chuyện này nhóm Luda thích thú vô cùng, đây là một nhiệm vụ mà họ làm nhẹ nhàng nhất, tuy mất khá nhiều tiền nhưng không phải dùng mạng chạy đua nữa.
Còn Đồ Nhĩ Tư – Ma tộc nấp trong lâu đài làm mọi chuyện hiện giờ đã phản chiến, hoàn toàn trở thành đàn em của Chử Hiệt, lúc nào cũng đi theo cùng, cứ như đã quên tiệt chủ nhân đại nhân Tắc Long vậy.
Với bức họa trên lầu bốn anh ta không thèm để ý nữa.
Gần đây, Đồ Nhĩ Tư chỉ ôm chuyện lo sinh hoạt cho tiểu ma bay, lúc nào cũng trầm mê chăm sóc Cục Lông xù, ít khi đi làm những chuyện khác.
Chỉ cần nhìn đến cảnh Đồ Nhĩ Tư chăm sóc cho tiểu ma bay, không ai hoài nghi anh ta là một kẻ già đời lại thích lông xù, chăm sóc cho nó cực kỳ cẩn thận cứ yêu chiều nó như đứa con vậy.
Cả Marisa cũng không kìm được còn hỏi Du Lệ, có phải là tặng con mèo này cho Đồ Nhĩ Tư không nữa.
Còn Đồ Nhĩ Tư thực ra cũng chỉ muốn coi tiểu ma bay này như vật cưng thôi, tiếc là tiểu ma bay chẳng thèm tiếp nhận sự chăm sóc của anh ta, một chút cũng không, càng không có khả năng đi theo Đồ Nhĩ Tư.
Vào thời điểm Chử Hiệt đem toàn bộ tranh lầu bốn hủy sạch, cuối cùng tiền trong thẻ tiết kiệm của anh cũng tăng lên với tốc độ nhìn thấy.
Lúc Luda gửi số tiền cuối cùng cho anh, Chử Hiệt lại lên mạng vào trang tình cảm, hỏi dò về chuyện cầu hôn, rồi anh nhanh chóng nhận được hơn bốn trăm lời khuyên, đến mức biến đề tài đó thành trang khủng nhất.
Một đám si nam oán nữ đưa ra không ít ý kiến, nhưng cũng có nhiều người lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn đưa ra nhiều chủ ý vớ vẩn, cố tình bới lông tìm vết Chử tiên sinh mù mờ kiến thức, những chủ ý này phân định không rõ, cũng không phải là chuyện bình thường.
Vẻ mặt Chử Hiệt nghiêm túc xem hết, cảm thấy loài người quả thật là một động vật không tưởng nổi, không những liều mạng gây áp lực cho mình, mà đồng thời còn gây áp lực cho người khác nữa, còn làm không biết mệt.
Du Lệ tắm xong đi ra thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông ngồi trên giường.
“Sao thế?” Cô vừa lau tóc vừa hỏi.
Chử Hiệt ngước mắt nhìn cô một cái, đáp, “Địa điểm cầu hôn, em muốn ở đâu?”
Du Lệ, “….”
Du Lệ ngây ra, đưa mắt nhìn từ di động lên trên mặt anh, thầm nghĩ không rõ có phải anh xem đồ linh tinh gì trên mạng không nữa. Gần đây Du Lệ mới phát hiện ra ngày nào Chử Hiệt cũng ôm di động, không chỉ xem một số thứ có ích, mà còn lên mạng mua sắm nữa, đồng thời cũng xem một số thứ linh tinh, chẳng hạn như cái diễn đàn vớ vẩn linh tinh nào đó.
Cô cảm giác như Chử Hiệt sắp bị một số thứ xấu xa trên mạng làm cho hỏng rồi.
Lấy lại bình tĩnh, Du Lệ cười bảo, “Nào có ai giống anh hỏi thẳng đối phương là muốn cầu hôn ở đâu chứ?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, thấy phản ứng của cô chẳng giống trên mạng cho lắm, hỏi lại, “Vậy em muốn anh cầu hôn ở đâu đây?”
Du Lệ, “….. Thế không thể để em cầu hôn với anh được à?”
“Không được, em còn chưa mua nhẫn” Chử Hiệt nói rất nghiêm túc.
Du Lệ sắp bị đánh bại bởi logic của anh, “Vậy anh có nhẫn rồi à?”
“Có rồi, đã bảo Đồ Nhĩ Tư tìm người thiết kế rồi” Lúc nói vậy, trong lòng anh lại hơi lo lo, bởi vì sau khi anh bảo Đồ Nhĩ Tư giúp tìm thiết kế nhẫn, tiền tiết kiệm của anh lại rỗng mất rồi.
Đồ Nhĩ Tư là một đàn em nịnh nọt vô cùng nghiêm túc, thấy Chử Hiệt coi trọng Du Lệ, thì chắc chắn làm nhẫn cưới không thể qua loa được, phải thiết kế loại nhẫn nào thật quý mới được.
Nhưng Chử tiên sinh lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, vì thế, sau khi nhờ bảo làm nhẫn cưới xong, anh lại biến thành kẻ nghèo, tiền tiết kiệm chỉ còn lại có một ít.
Hôm nay Chử tiên sinh vẫn tiếp tục trở lại nghèo trong đám nghèo. May là hiện giờ anh vẫn ăn của Du Lệ, uống của Du Lệ, không đến mức khiến anh nghèo chỉ hít gió Tây Bắc (ý là hít không khí để sống).
Nhưng không sao, chỉ đành cầu hôn trước, sau đó đính hôn, rồi đợi khi nào anh kiếm được tiền thì có thể kết hôn rồi.
Du Lệ, “… Ha ha”
Du Lệ thấy không thể nói tiếp đề tài này được nữa, vì thế cô cố lảng sang chuyện khác, ‘Tranh lầu bốn đã hủy xong rồi, hẳn là không còn chuyện gì nữa nhỉ? Vậy nếu cái vị đại nhân Tắc Long gì đó mà biết, có tới chỗ này không?”
Chử Hiệt chẳng hứng thú với chuyện này, đáp, ‘Chắc có”
“Vậy đến lúc đó thì làm sao đây?” Du Lệ lo lắng hỏi, cứ lo họ chỉ là những người thường.
Cô lo cũng không phải dư thừa, mà với Ma tộc mà nói, con người chính là loại da mỏng, không đủ cho bọn họ xé, bóp chết hoặc trở thành đồ ăn. Là một người bình thường, Du Lệ đứng ở góc độ người thường mà xem, dĩ nhiên rất quan tâm tới chuyện này, nhưng cũng không nghĩ bản thân mình lại gặp tai ương.
“Có giáo đình rồi” Chử Hiệt vẫn chẳng để trong lòng, biểu hiện vô cùng lãnh đạm.
Sau khi Du Lệ nghe xong, thấy anh nói đúng song vẫn cảm thấy không yên tâm mấy.
Vì thế sáng hôm sau, sau khi diễn xong, lúc Đồ Nhĩ Tư ôm Cục Lông xù tới, Du Lệ liền hỏi chuyện này luôn.
Đồ Nhĩ Tư vừa lau sạch mông cho tiểu ma bay xong, đáp, “Đã lâu tôi không liên lạc với đại nhân Tắc Long rồi, không rõ tình hình bên đó nữa. Nhưng hiện giờ yểm ma ở lầu bốn đã bị Chử tiên sinh hủy diệt, nói vậy chắc đại nhân Tắc Long bên đó sẽ biết tin tức nhanh thôi, đến lúc đó ngài ấy chắc sẽ phái Ma tộc khác tới đây”
Lúc Đồ Nhĩ Tư nói lại chẳng lo lắng chút nào, thấy dù đại nhân Tắc Long có phái nhiều Ma tộc tới đây, chỉ cần có Chử Hiệt thì chuyện này chẳng đáng là gì.
Kể cả đối thủ già cả là Giáo đình anh ta cũng không tự tin như thế, đây cũng là nguyên nhân anh ta kiên định dựa dẫm Chử Hiệt.
“Chỉ là đoàn làm phim “Bí cảnh” vẫn còn ở lâu đài đó” Du Lệ nói.
Đồ Nhĩ Tư cười bảo, “Tiểu thư Anita đừng có lo, chuyện này Giáo đình cũng biết cả rồi, Giáo đình bên đó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, không để loài người gặp tai ương đâu”
Du Lệ vội hỏi, “Giáo đình chuẩn bị làm thế nào?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, cô cũng biết đó, Ma tộc chúng tôi ghét nước thánh Giáo đình nhất, tôi cũng chẳng muốn quan hệ gì với những nhân viên thần chức đó đâu. Có lẽ cô nên đi hỏi nhóm Holson thì hơn.
Vì vậy Du Lệ dành thời gian đi hỏi Luda.
Sau khi bức họa ở lầu bốn hủy sạch, Owen và Yuna cũng rời khỏi lâu đài, trở lại Giáo đình, chỉ còn mình Luda thì ở lại tiếp tục đóng phim mà thôi.
Luda nghe thấy Du Lệ dò hỏi thì cười bảo, “Đúng như lời Đồ Nhĩ Tư nói, Giáo đình đã an bài rồi, còn an bài thế nào, hiện giờ tôi cũng không rõ. Ừm, chắc hai ngày nữa hẳn sẽ biết thôi”
Nghe anh ta nói thế, Du Lệ quyết định đợi hai ngày nữa.
Hai ngày sau, đạo diễn Robert tuyên bố, cảnh quay ở lâu đài đã gần xong, tiếp đó họ sẽ tiếp tục rời khỏi nơi này tới một lâu đài khác để quay, thời gian quay ở lâu đài khác cũng phải mất gần nửa tháng.
Du Lệ, “….”
Cô hoàn toàn không ngờ được sẽ là loại an bài này.
Thời gian quay ở Lâu đài này vốn là hai tháng, hiện giờ cách hai tháng vẫn còn nửa tháng nữa, có thể thấy thực lực Giáo đình cực kỳ mạnh, thế mà cũng can thiệp được vào cảnh quay của đoàn làm phim.
Chưa đến nửa ngày, cả đoàn làm phim đều lên xe đón họ đi, tới địa điểm quay tiếp theo.
Lúc đoàn làm phim rời đi, quản gia Kiệt Phu cũng thở phào, còn quỷ hút máu lâu đài thì lưu luyến không rời, bọn họ vẫn chưa được hưởng một ngụm máu nào của Du Lệ, vì thế tiếc nuối vô hạn, chỉ mong Du Lệ cứ tiếp tục ở lại lâu đài, dù không hút được máu thì mỗi ngày ngửi chút cho đỡ thèm cũng tốt mà.
Nhóm quỷ hút máu lưu luyến mãi thế, vì vậy vào cái ngày đoàn làm phim rời đi, mặt trời rực rỡ trên đầu, nhóm quỷ hút máu cứ cầm ô chạy tới tặng hoa hồng cho Du Lệ, thể hiện tình cảm lưu luyến của họ.
Du Lệ suýt bị cả biển hoa hồng bao phủ.
Nhân viên đoàn làm phim thì nhìn ngây ra, thật chẳng hiểu nổi cái đám người hầu cao ngạo trong lâu đài này vì cái gì mà lại thích cái vị diễn viên Đông Phương này chứ, chẳng lẽ cũng vì cô ấy xinh đẹp nhất ở đây sao? Điều này cũng quá coi trọng hình thức mà.
Cả Marisa cũng hơi ghen tị, hỏi, “Anita, vì sao cái đám người hầu lâu đài này lại thích cô thế nhỉ?”
Du Lệ suýt không duy trì nổi biểu hiện trên mặt được nữa, cô cũng không thích cái cách đám quỷ hút máu thế này mà, nhưng lại không thể nói rõ sự thật với cô ta, đành bảo, “Tôi cũng không rõ, có lẽ cô nên đi hỏi họ thì hơn”
Marisa này cũng là một cô nàng ngây thơ quả thật đi hỏi dò một hầu gái đang cầm chặt cái ô, đứng ở đó nhìn Du Lệ si ngốc.
Hầu gái dùng giọng nói ảo não đáp, “Tiểu thư Anita quả thật quá ngon lành, không ai là không thích cả. Tiểu thư Marisa chẳng phải cũng rất thích cô ấy đó sao?”
Marisa đáp, “Đó là bởi cô ấy là bạn của tôi” Cô ta ở chỗ người ngoài hành tinh nói qua rồi, sau này sẽ coi Anita là bạn, làm người không thể nuốt lời được.
Hầu gái cũng đáp, “Anita cũng là bạn của tôi”
Du Lệ mặt lạnh bảo, “Hóa ra quỷ hút máu các người định nghĩa bạn bè là có thể hút máu bạn bè sao?”
Du Lệ thật chẳng chịu nổi màn trình diễn đưa tiễn của đám quỷ hút máu này nữa, lạnh lẽo vô tình chia toàn bộ hoa hồng do nhóm quỷ hút máu tặng cho đoàn làm phim, sau đó đi thẳng lên xe chẳng quay đầu lại.
Lúc đoàn làm phim rời đi, vị Đồ Nhĩ Tư khá giàu này cũng mở chiếc xe thể thao sang của mình đi theo họ.
Alger khinh thường chuyện này bảo, “Anh là một Ma tộc, tính đi theo con người làm gì?”
Đồ Nhĩ Tư chẳng chút hổ thẹn, “Lúc con người cường đại này đánh bại Ma tộc chúng tôi, tôi đã coi như đàn em của anh ấy không được sao? Dựa dẫm chẳng mất mặt tẹo nào” Anh ta nhìn về phía Shyia, “Shyia, cô nói có phải không?”
Shiya, “Đừng có hỏi tôi, tôi không muốn trả lời”
Tiếp đó đến lượt Đồ Nhĩ Tư khinh thường nhìn một con quỷ hút máu, “Thực ra các người là huyết tộc, luôn chẳng biết tự lượng sức mình chút nào, một ngày nào đó bị giết cũng đáng”
“Không nhọc các hạ quan tâm”
Alger mặt lạnh xoay người lên xe, quyết định không thèm so đo với Ma tộc vô sỉ kia.
Nửa ngày sau, họ tới lâu đài Dardley. Lâu đài Darley xây vào thế kỷ mười chín không hùng vĩ như lâu đài Muffies, nhưng lại là tòa lâu đài có kiến trúc cổ lịch sử, được người ta tu sửa thường xuyên, nên nhìn lâu đài vô cùng đẹp lộng lẫy.
Điều khiến Du Lệ hài lòng nhất là tòa lâu đài này không có quỷ hút máu.
Điều này so ra thì càng khiến cô vui hơn, cuối cùng cô cũng không phải lo lắng tối nào cũng có quỷ hút máu nấp trong phòng muốn hút máu cô nữa.
Không có quỷ hút máu và Ma tộc uy hiếp, Du Lệ cảm thấy có lẽ không cần tối nào cũng bảo bạn trai tới ngủ cùng cô nữa.
Vì thế ban đêm vào ngủ trong lâu đài Dardley, Du Lệ khéo léo nói ra vấn đề này, kết quả bị Chử tiên sinh từ chối ngay, hơn nữa còn nói rất hùng hồn và lý lẽ thế này, “Bạn bè nam nữ chẳng phải muốn ở cùng một chỗ với nhau sao?”
Du Lệ, “….. Chỉ là ở cùng một chỗ thôi mà, có phải là ngủ chung đâu”
“Ở cùng một chỗ chính là ngủ chung”
Chử tiên sinh dùng lời nói đầy logic và cảm động của mình, “Nếu không vì sao lại muốn ở chung chứ?”
Du Lệ, “….”
Được thôi, cô đầu hàng rồi, đành chấp nhận cái logic ấy của Chử tiên sinh, tiếp tục ngủ cùng một giường đi vậy.
Lúc tối ngủ, khi mọi ánh đèn đều tắt cả, trong phòng chìm vào bóng tối, Chử tiên sinh đột nhiên xoay người, hôn lên mặt cô, sau đó hôn xuống môi cô.
Anh dùng một động tác giống y như đang nếm thứ đồ ăn ngon lành vậy tiếp tục hôn cô.
Du Lệ, “….”
Lúc cô khẩn trương lóng ngóng tay chân, Chử tiên sinh không tiến thêm bước nào nữa, mà bảo, “Tiểu Lệ Chi à, nhẫn đã đưa tới rồi, em muốn anh cầu hôn em ở đâu đây?”
Du Lệ, “….Có phải hơi nhanh quá không?”
“Không nhanh đâu, còn những mười một tháng nữa thì chúng ta có thể kết hôn rồi. Trước đó, anh sẽ cố gắng làm thêm, kiếm đủ tiền để kết hôn” Chử tiên sinh tuyên bố hùng hồn.
Du Lệ, “….”
Tuy cảnh cưỡi ngựa quay ở bên ngoài lần đầu tiên xảy ra ngoài ý muốn, nhưng lúc quay lần hai, Robert đều bắt cả đám nhân viên công tác cảnh giác liên tục, cuối cùng cũng thuận lợi quay xong, đến cả Marisa vì bản năng sợ hãi mà diễn chưa ổn cũng cuối cùng qua được cửa.
Robert vô cùng cảm kích Du Lệ, bởi được Du Lệ giúp, khiến Marisa tạm quên đi sợ hãi, phối hợp quay xong cảnh đó. Phải biết rõ, nếu nữ chính diễn mà không có phối hợp, hoặc diễn không đạt yêu cầu của đạo diễn Robert, vậy thì cảnh quay đó sẽ không rõ được quay đi quay lại bao nhiêu lần nữa, ảnh hưởng tiến độ vô cùng, đây cũng là điều đạo diễn không muốn thấy nhất.
Sau khi trải qua màn sương đen cuốn vào trong Ma Cảnh, Marisa vẫn có bóng ma tâm lý lúc cưỡi ngựa, suýt nữa thì chẳng cách nào quay phim nổi, vẫn nhờ Du Lệ xây dựng tâm lý cho cô ta, mới để cô ta thuận lợi hoàn thành vai diễn của chính mình.
Du Lệ lúc vượt rào vô cùng mạnh bạo đơn giản, cô cũng không làm cái gì khác, mà gọi Hắc Cầu tới, dọa cho cô ta một trận, khiến Marisa nhớ lại lúc người ngoài hành tinh ăn thịt người nhanh chóng quên đi bóng ma tâm lý cưỡi ngựa đi.
Đồ Nhĩ Tư thì đau đớn vô cùng, tiểu ma bay rõ ràng đáng yêu đến vậy thì sao hai người phụ nữ cứ nhìn nó lại nhớ tới Ma tộc khủng bố chứ?
Bởi chuyện đó mà có rất nhiều người thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng Marisa trước đây không phải thế, sao tự dưng lại coi trọng với diễn viên Đông Phương này như thế chứ, thậm chí còn rất nghe lời cô ấy nữa.
Với chuyện này Marisa giải thích thế này, “Lúc trước chúng tôi cùng xuống ngựa, vẫn là do Anita cứu tôi, Anita rất tốt, trước đó là do tôi hiểu lầm cô ấy, từ bây giờ trở đi, Anita là bạn của tôi rồi!”
Người bạn Du Lệ lại lần nữa bị sốc, “….”
Cô phát hiện ra mấy diễn viên chính của đoàn làm phim “Bí cảnh” đều thích tự diễn thêm cho mình, cả cô cũng không rõ mình trở thành bạn của họ từ lúc nào nữa.
Bộ phim “Bí cảnh” được quay chụp rất thuận lợi, mà bức họa lầu bốn cũng được Chử Hiệt hủy gần hết.
Chử Hiệt vẫn làm thêm giờ đều đều vào mỗi tối trên lầu bốn, chỉ định mỗi đêm hủy năm bức họa thôi, liên tục nửa tháng, bức họa cũng bị hủy sắp hết. Với chuyện này nhóm Luda thích thú vô cùng, đây là một nhiệm vụ mà họ làm nhẹ nhàng nhất, tuy mất khá nhiều tiền nhưng không phải dùng mạng chạy đua nữa.
Còn Đồ Nhĩ Tư – Ma tộc nấp trong lâu đài làm mọi chuyện hiện giờ đã phản chiến, hoàn toàn trở thành đàn em của Chử Hiệt, lúc nào cũng đi theo cùng, cứ như đã quên tiệt chủ nhân đại nhân Tắc Long vậy.
Với bức họa trên lầu bốn anh ta không thèm để ý nữa.
Gần đây, Đồ Nhĩ Tư chỉ ôm chuyện lo sinh hoạt cho tiểu ma bay, lúc nào cũng trầm mê chăm sóc Cục Lông xù, ít khi đi làm những chuyện khác.
Chỉ cần nhìn đến cảnh Đồ Nhĩ Tư chăm sóc cho tiểu ma bay, không ai hoài nghi anh ta là một kẻ già đời lại thích lông xù, chăm sóc cho nó cực kỳ cẩn thận cứ yêu chiều nó như đứa con vậy.
Cả Marisa cũng không kìm được còn hỏi Du Lệ, có phải là tặng con mèo này cho Đồ Nhĩ Tư không nữa.
Còn Đồ Nhĩ Tư thực ra cũng chỉ muốn coi tiểu ma bay này như vật cưng thôi, tiếc là tiểu ma bay chẳng thèm tiếp nhận sự chăm sóc của anh ta, một chút cũng không, càng không có khả năng đi theo Đồ Nhĩ Tư.
Vào thời điểm Chử Hiệt đem toàn bộ tranh lầu bốn hủy sạch, cuối cùng tiền trong thẻ tiết kiệm của anh cũng tăng lên với tốc độ nhìn thấy.
Lúc Luda gửi số tiền cuối cùng cho anh, Chử Hiệt lại lên mạng vào trang tình cảm, hỏi dò về chuyện cầu hôn, rồi anh nhanh chóng nhận được hơn bốn trăm lời khuyên, đến mức biến đề tài đó thành trang khủng nhất.
Một đám si nam oán nữ đưa ra không ít ý kiến, nhưng cũng có nhiều người lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn đưa ra nhiều chủ ý vớ vẩn, cố tình bới lông tìm vết Chử tiên sinh mù mờ kiến thức, những chủ ý này phân định không rõ, cũng không phải là chuyện bình thường.
Vẻ mặt Chử Hiệt nghiêm túc xem hết, cảm thấy loài người quả thật là một động vật không tưởng nổi, không những liều mạng gây áp lực cho mình, mà đồng thời còn gây áp lực cho người khác nữa, còn làm không biết mệt.
Du Lệ tắm xong đi ra thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông ngồi trên giường.
“Sao thế?” Cô vừa lau tóc vừa hỏi.
Chử Hiệt ngước mắt nhìn cô một cái, đáp, “Địa điểm cầu hôn, em muốn ở đâu?”
Du Lệ, “….”
Du Lệ ngây ra, đưa mắt nhìn từ di động lên trên mặt anh, thầm nghĩ không rõ có phải anh xem đồ linh tinh gì trên mạng không nữa. Gần đây Du Lệ mới phát hiện ra ngày nào Chử Hiệt cũng ôm di động, không chỉ xem một số thứ có ích, mà còn lên mạng mua sắm nữa, đồng thời cũng xem một số thứ linh tinh, chẳng hạn như cái diễn đàn vớ vẩn linh tinh nào đó.
Cô cảm giác như Chử Hiệt sắp bị một số thứ xấu xa trên mạng làm cho hỏng rồi.
Lấy lại bình tĩnh, Du Lệ cười bảo, “Nào có ai giống anh hỏi thẳng đối phương là muốn cầu hôn ở đâu chứ?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, thấy phản ứng của cô chẳng giống trên mạng cho lắm, hỏi lại, “Vậy em muốn anh cầu hôn ở đâu đây?”
Du Lệ, “….. Thế không thể để em cầu hôn với anh được à?”
“Không được, em còn chưa mua nhẫn” Chử Hiệt nói rất nghiêm túc.
Du Lệ sắp bị đánh bại bởi logic của anh, “Vậy anh có nhẫn rồi à?”
“Có rồi, đã bảo Đồ Nhĩ Tư tìm người thiết kế rồi” Lúc nói vậy, trong lòng anh lại hơi lo lo, bởi vì sau khi anh bảo Đồ Nhĩ Tư giúp tìm thiết kế nhẫn, tiền tiết kiệm của anh lại rỗng mất rồi.
Đồ Nhĩ Tư là một đàn em nịnh nọt vô cùng nghiêm túc, thấy Chử Hiệt coi trọng Du Lệ, thì chắc chắn làm nhẫn cưới không thể qua loa được, phải thiết kế loại nhẫn nào thật quý mới được.
Nhưng Chử tiên sinh lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, vì thế, sau khi nhờ bảo làm nhẫn cưới xong, anh lại biến thành kẻ nghèo, tiền tiết kiệm chỉ còn lại có một ít.
Hôm nay Chử tiên sinh vẫn tiếp tục trở lại nghèo trong đám nghèo. May là hiện giờ anh vẫn ăn của Du Lệ, uống của Du Lệ, không đến mức khiến anh nghèo chỉ hít gió Tây Bắc (ý là hít không khí để sống).
Nhưng không sao, chỉ đành cầu hôn trước, sau đó đính hôn, rồi đợi khi nào anh kiếm được tiền thì có thể kết hôn rồi.
Du Lệ, “… Ha ha”
Du Lệ thấy không thể nói tiếp đề tài này được nữa, vì thế cô cố lảng sang chuyện khác, ‘Tranh lầu bốn đã hủy xong rồi, hẳn là không còn chuyện gì nữa nhỉ? Vậy nếu cái vị đại nhân Tắc Long gì đó mà biết, có tới chỗ này không?”
Chử Hiệt chẳng hứng thú với chuyện này, đáp, ‘Chắc có”
“Vậy đến lúc đó thì làm sao đây?” Du Lệ lo lắng hỏi, cứ lo họ chỉ là những người thường.
Cô lo cũng không phải dư thừa, mà với Ma tộc mà nói, con người chính là loại da mỏng, không đủ cho bọn họ xé, bóp chết hoặc trở thành đồ ăn. Là một người bình thường, Du Lệ đứng ở góc độ người thường mà xem, dĩ nhiên rất quan tâm tới chuyện này, nhưng cũng không nghĩ bản thân mình lại gặp tai ương.
“Có giáo đình rồi” Chử Hiệt vẫn chẳng để trong lòng, biểu hiện vô cùng lãnh đạm.
Sau khi Du Lệ nghe xong, thấy anh nói đúng song vẫn cảm thấy không yên tâm mấy.
Vì thế sáng hôm sau, sau khi diễn xong, lúc Đồ Nhĩ Tư ôm Cục Lông xù tới, Du Lệ liền hỏi chuyện này luôn.
Đồ Nhĩ Tư vừa lau sạch mông cho tiểu ma bay xong, đáp, “Đã lâu tôi không liên lạc với đại nhân Tắc Long rồi, không rõ tình hình bên đó nữa. Nhưng hiện giờ yểm ma ở lầu bốn đã bị Chử tiên sinh hủy diệt, nói vậy chắc đại nhân Tắc Long bên đó sẽ biết tin tức nhanh thôi, đến lúc đó ngài ấy chắc sẽ phái Ma tộc khác tới đây”
Lúc Đồ Nhĩ Tư nói lại chẳng lo lắng chút nào, thấy dù đại nhân Tắc Long có phái nhiều Ma tộc tới đây, chỉ cần có Chử Hiệt thì chuyện này chẳng đáng là gì.
Kể cả đối thủ già cả là Giáo đình anh ta cũng không tự tin như thế, đây cũng là nguyên nhân anh ta kiên định dựa dẫm Chử Hiệt.
“Chỉ là đoàn làm phim “Bí cảnh” vẫn còn ở lâu đài đó” Du Lệ nói.
Đồ Nhĩ Tư cười bảo, “Tiểu thư Anita đừng có lo, chuyện này Giáo đình cũng biết cả rồi, Giáo đình bên đó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, không để loài người gặp tai ương đâu”
Du Lệ vội hỏi, “Giáo đình chuẩn bị làm thế nào?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, cô cũng biết đó, Ma tộc chúng tôi ghét nước thánh Giáo đình nhất, tôi cũng chẳng muốn quan hệ gì với những nhân viên thần chức đó đâu. Có lẽ cô nên đi hỏi nhóm Holson thì hơn.
Vì vậy Du Lệ dành thời gian đi hỏi Luda.
Sau khi bức họa ở lầu bốn hủy sạch, Owen và Yuna cũng rời khỏi lâu đài, trở lại Giáo đình, chỉ còn mình Luda thì ở lại tiếp tục đóng phim mà thôi.
Luda nghe thấy Du Lệ dò hỏi thì cười bảo, “Đúng như lời Đồ Nhĩ Tư nói, Giáo đình đã an bài rồi, còn an bài thế nào, hiện giờ tôi cũng không rõ. Ừm, chắc hai ngày nữa hẳn sẽ biết thôi”
Nghe anh ta nói thế, Du Lệ quyết định đợi hai ngày nữa.
Hai ngày sau, đạo diễn Robert tuyên bố, cảnh quay ở lâu đài đã gần xong, tiếp đó họ sẽ tiếp tục rời khỏi nơi này tới một lâu đài khác để quay, thời gian quay ở lâu đài khác cũng phải mất gần nửa tháng.
Du Lệ, “….”
Cô hoàn toàn không ngờ được sẽ là loại an bài này.
Thời gian quay ở Lâu đài này vốn là hai tháng, hiện giờ cách hai tháng vẫn còn nửa tháng nữa, có thể thấy thực lực Giáo đình cực kỳ mạnh, thế mà cũng can thiệp được vào cảnh quay của đoàn làm phim.
Chưa đến nửa ngày, cả đoàn làm phim đều lên xe đón họ đi, tới địa điểm quay tiếp theo.
Lúc đoàn làm phim rời đi, quản gia Kiệt Phu cũng thở phào, còn quỷ hút máu lâu đài thì lưu luyến không rời, bọn họ vẫn chưa được hưởng một ngụm máu nào của Du Lệ, vì thế tiếc nuối vô hạn, chỉ mong Du Lệ cứ tiếp tục ở lại lâu đài, dù không hút được máu thì mỗi ngày ngửi chút cho đỡ thèm cũng tốt mà.
Nhóm quỷ hút máu lưu luyến mãi thế, vì vậy vào cái ngày đoàn làm phim rời đi, mặt trời rực rỡ trên đầu, nhóm quỷ hút máu cứ cầm ô chạy tới tặng hoa hồng cho Du Lệ, thể hiện tình cảm lưu luyến của họ.
Du Lệ suýt bị cả biển hoa hồng bao phủ.
Nhân viên đoàn làm phim thì nhìn ngây ra, thật chẳng hiểu nổi cái đám người hầu cao ngạo trong lâu đài này vì cái gì mà lại thích cái vị diễn viên Đông Phương này chứ, chẳng lẽ cũng vì cô ấy xinh đẹp nhất ở đây sao? Điều này cũng quá coi trọng hình thức mà.
Cả Marisa cũng hơi ghen tị, hỏi, “Anita, vì sao cái đám người hầu lâu đài này lại thích cô thế nhỉ?”
Du Lệ suýt không duy trì nổi biểu hiện trên mặt được nữa, cô cũng không thích cái cách đám quỷ hút máu thế này mà, nhưng lại không thể nói rõ sự thật với cô ta, đành bảo, “Tôi cũng không rõ, có lẽ cô nên đi hỏi họ thì hơn”
Marisa này cũng là một cô nàng ngây thơ quả thật đi hỏi dò một hầu gái đang cầm chặt cái ô, đứng ở đó nhìn Du Lệ si ngốc.
Hầu gái dùng giọng nói ảo não đáp, “Tiểu thư Anita quả thật quá ngon lành, không ai là không thích cả. Tiểu thư Marisa chẳng phải cũng rất thích cô ấy đó sao?”
Marisa đáp, “Đó là bởi cô ấy là bạn của tôi” Cô ta ở chỗ người ngoài hành tinh nói qua rồi, sau này sẽ coi Anita là bạn, làm người không thể nuốt lời được.
Hầu gái cũng đáp, “Anita cũng là bạn của tôi”
Du Lệ mặt lạnh bảo, “Hóa ra quỷ hút máu các người định nghĩa bạn bè là có thể hút máu bạn bè sao?”
Du Lệ thật chẳng chịu nổi màn trình diễn đưa tiễn của đám quỷ hút máu này nữa, lạnh lẽo vô tình chia toàn bộ hoa hồng do nhóm quỷ hút máu tặng cho đoàn làm phim, sau đó đi thẳng lên xe chẳng quay đầu lại.
Lúc đoàn làm phim rời đi, vị Đồ Nhĩ Tư khá giàu này cũng mở chiếc xe thể thao sang của mình đi theo họ.
Alger khinh thường chuyện này bảo, “Anh là một Ma tộc, tính đi theo con người làm gì?”
Đồ Nhĩ Tư chẳng chút hổ thẹn, “Lúc con người cường đại này đánh bại Ma tộc chúng tôi, tôi đã coi như đàn em của anh ấy không được sao? Dựa dẫm chẳng mất mặt tẹo nào” Anh ta nhìn về phía Shyia, “Shyia, cô nói có phải không?”
Shiya, “Đừng có hỏi tôi, tôi không muốn trả lời”
Tiếp đó đến lượt Đồ Nhĩ Tư khinh thường nhìn một con quỷ hút máu, “Thực ra các người là huyết tộc, luôn chẳng biết tự lượng sức mình chút nào, một ngày nào đó bị giết cũng đáng”
“Không nhọc các hạ quan tâm”
Alger mặt lạnh xoay người lên xe, quyết định không thèm so đo với Ma tộc vô sỉ kia.
Nửa ngày sau, họ tới lâu đài Dardley. Lâu đài Darley xây vào thế kỷ mười chín không hùng vĩ như lâu đài Muffies, nhưng lại là tòa lâu đài có kiến trúc cổ lịch sử, được người ta tu sửa thường xuyên, nên nhìn lâu đài vô cùng đẹp lộng lẫy.
Điều khiến Du Lệ hài lòng nhất là tòa lâu đài này không có quỷ hút máu.
Điều này so ra thì càng khiến cô vui hơn, cuối cùng cô cũng không phải lo lắng tối nào cũng có quỷ hút máu nấp trong phòng muốn hút máu cô nữa.
Không có quỷ hút máu và Ma tộc uy hiếp, Du Lệ cảm thấy có lẽ không cần tối nào cũng bảo bạn trai tới ngủ cùng cô nữa.
Vì thế ban đêm vào ngủ trong lâu đài Dardley, Du Lệ khéo léo nói ra vấn đề này, kết quả bị Chử tiên sinh từ chối ngay, hơn nữa còn nói rất hùng hồn và lý lẽ thế này, “Bạn bè nam nữ chẳng phải muốn ở cùng một chỗ với nhau sao?”
Du Lệ, “….. Chỉ là ở cùng một chỗ thôi mà, có phải là ngủ chung đâu”
“Ở cùng một chỗ chính là ngủ chung”
Chử tiên sinh dùng lời nói đầy logic và cảm động của mình, “Nếu không vì sao lại muốn ở chung chứ?”
Du Lệ, “….”
Được thôi, cô đầu hàng rồi, đành chấp nhận cái logic ấy của Chử tiên sinh, tiếp tục ngủ cùng một giường đi vậy.
Lúc tối ngủ, khi mọi ánh đèn đều tắt cả, trong phòng chìm vào bóng tối, Chử tiên sinh đột nhiên xoay người, hôn lên mặt cô, sau đó hôn xuống môi cô.
Anh dùng một động tác giống y như đang nếm thứ đồ ăn ngon lành vậy tiếp tục hôn cô.
Du Lệ, “….”
Lúc cô khẩn trương lóng ngóng tay chân, Chử tiên sinh không tiến thêm bước nào nữa, mà bảo, “Tiểu Lệ Chi à, nhẫn đã đưa tới rồi, em muốn anh cầu hôn em ở đâu đây?”
Du Lệ, “….Có phải hơi nhanh quá không?”
“Không nhanh đâu, còn những mười một tháng nữa thì chúng ta có thể kết hôn rồi. Trước đó, anh sẽ cố gắng làm thêm, kiếm đủ tiền để kết hôn” Chử tiên sinh tuyên bố hùng hồn.
Du Lệ, “….”
Danh sách chương