Về đến nhà, Du Lệ thấy bà cô đang ngồi xem tivi trong phòng khách cười hỏi, ‘Bà cô à, hôm nay bà không đi tìm nhóm bà Cam chơi mạt chược sao ạ?”

Bà cô đeo kính lão, hai mắt nhìn tivi chằm chằm, không thèm ngẩng đầu lên đáp, ‘Sao ngày nào cũng chơi mạt chược được chứ? Đây chẳng phải nói đám người già chúng ta trầm mê đánh bạc đó sao? Chúng ta đều là những người già có nhân cách, chỉ chơi đánh cược nhỏ thôi, không có gì khác”

Du Lệ bật cười, ngồi vào cạnh bà cô, cùng bà xem tivi.

Bà lão xem chính là cảnh mẹ chồng nàng dâu đấu đá trong phim, Du Lệ thấy mà nhức cả đầu, xem chút không chịu nổi lấy điện thoại ra chơi.

Cô mở xem tin tức giải trí mới nhất, nhìn mấy gương mặt quen thuộc sinh động, trong đó có Hình Sướng Thư, có an bum ca nhạc mới, đám fan hâm mộ con gái nhao nhao bên dưới nào là, “Chồng ơi, ca khúc dễ nghe quá”, tự dưng cô lại nghĩ đến yêu quỷ đã đi đầu thai, lúc nào mở miệng ra cũng gọi chồng ơi, chồng à, may tính Hình Sướng Thư cũng tốt nên mới không nói gì cả.

Chuyện yêu quỷ lần trước bám lên người bỏ thuốc, vì nhiều nguyên nhân, Hình Sướng Thư và Ôn Trúc Tâm tự hòa giải với nhau, cũng ngầm hiểu nhau mà cùng bỏ qua. Nhưng ngược lại hai người đại diện thì khác, cứ nghĩ đến nghệ sỹ nhà mình chịu tội lúc nào cũng thấy khó chịu, song lại bởi tam quan phải gây dựng lại, biết được trên thế giới này có quỷ, định làm gì nhưng lại không dám, chỉ đành kìm nén nỗi tức giận trong lòng lại.

Nghĩ tới lúc trước ở công ty Chu Tuấn Minh gây ảnh hưởng đến cô, Du Lệ liền gọi điện cho An Như, “Dì An à, con định công bố chuyện kết hôn của con và Chử Hiệt, để tránh một số ít con chó con mèo linh tinh nhào tới ạ”

An Như, “… Đừng có vớ vẩn!”

“Con không vớ vẩn mà, dì không thấy Chu Tuấn Minh đến công ty hôm nay đi, chỉ mang phiền phức tới cho con thôi, nếu bị Chử Hiệt hiểu nhầm thì phải làm sao đây? Mà chuyện con kết hôn cũng không phải là chuyện không thể lộ ra ngoài được, vì sao không thể công bố chứ ạ?’ Du Lệ hiếm khi tùy hứng nói vậy.

An Như quả thật muốn đánh cô luôn, nói thì nói thế nào đây? Không để cho người ta từ từ tìm cơ hội sao? “Chuyện gì cũng phải từng bước một, Chu Tuấn Minh thì là gì chứ hả? Qua chuyện hôm nay, nếu anh ta còn dám xuất hiện trước mặt con thì dì sẽ theo họ con luôn! Đừng có đoán linh tinh” An Như an ủi, “Con định công bố kết hôn cũng được, nhưng phải lựa thời điểm thích hợp, con yên tâm đi, chậm nhất cũng đến cuối năm. Giờ con chỉ có thể lộ ra là mình có đối tượng trước là được…”

Qua tính toán tỉ mỉ và an ủi của An Như, cơn xúc động nhất thời của Du lệ cũng lắng xuống.

Sau khi nói chuyện xong, Du Lệ ngẫm nghĩ, tìm ảnh chụp Chử Hiệt trong an bum điện thoại lúc đi dạo cùng cô ở bờ biển Lôi Nạp Đa Nhĩ, sau này con người đi tới Ma cảnh, mặc dù điện thoại không có tín hiệu cũng vẫn có chức năng quay chụp, vì thế Du lệ cũng chụp không ít ảnh, thông qua những hình này chẳng ai nhận ra, vì thế cô giấu rất kỹ, không để ai tùy ý thấy được.

Cô chọn một tấm có hai chân dính đầy cát, dưới màn trời đỏ sậm quỷ dị, cặp chân lớn, nhỏ đang cùng đi dạo, nước biển dịu dàng đẩy từng lớp sóng nhỏ lên bờ cuốn sạch cát đi, khiến người ta ngẫm nghĩ nhiều thứ.

Du Lệ chọn nó ra, nhìn nó với kiểu ám chỉ đầy thi vị, sau đó mở Weibo, đăng ảnh lên trên, cũng chêm vào một câu: Chử tiên sinh, chúc ngày lễ vui vẻ! Vừa đúng lúc đang là ngày Lễ Tình Nhân, vô cùng thích hợp!

Sau khi đăng xong, cô cũng mặc kệ phản ứng của dân mạng, đóng mạng lại.

Làm xong những chuyện này, Du Lệ liền về phòng rửa mặt, thay quần áo trong nhà vào, tiện nhận điện thoại của trợ lý Trịnh xong rồi đi sang phòng bên.

**

Hôm nay trợ lý Trịnh hiếm khi được về sớm, một mình nhàn tênh, không phải tự nấu cơm, cứ gọi ship bên ngoài về, vừa ăn vừa nghịch máy tính.

Đột nhiên trợ lý Trịnh phát hiện ra Weibo của Du Lệ, vô thức mở ra rồi sau đó phát hiện Weibo sụp không thể nào mở ra được.

Trong lòng trợ lý Trịnh có một dự cảm xấu. Cô hít sâu một hơi, lặng yên một lát, rồi lại mở Weibo ra lần nữa, trong nháy mắt thấy trên mạng đang ngập tràn mười mục tìm kiếm, có mấy cái đầu đều liên quan tới Du Lệ.

“Bạn trai của nữ thần Lệ Chi”

“Chử tiên sinh là ai thế?”

“Nữ Thần Lệ Chi và Chử tiên sinh”

“Hôm nay là ngày lễ gì vậy?”

Trợ lý Trịnh không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là chuyện Du lệ tuyên bố mình có bạn trai rồi, không ngoài suy đoán, chỉ một tuyên bố này mà đã trở thành tin hot nhất cộng đồng mạng, suýt thì mạng chủ tê liệt luôn.

Hiện giờ mới chỉ tuyên bố có bạn trai thôi, nếu mà tuyên bố thẳng là kết hôn rồi thì mạng chủ chẳng phải sụp đổ luôn à?

Trợ lý Trịnh nhìn bình luận một lúc, rồi gọi điện cho Du Lệ.

**

Du Lệ đẩy nửa cánh cửa ra, thấy trong phòng đang có hai Ma tộc hình như đang đối đầu nhau vậy tự dưng run lên.

Hai Ma tộc đồng thời nhìn về phía cửa, lúc phát hiện ra cô, thần sắc Uy Sắt chưa thay đổi, cằm nhọn khẽ hếch lên, thần thái phải nói là ác liệt vô cùng.

Mắt Chử Hiệt lóe sáng. Du Lệ nhìn nhìn bọn họ, chậm rãi hỏi, “Hai người đang cãi nhau à?”

“Không có” Chử Hiệt lãnh đạm, “Thấy gã chẳng có gì tốt nên đánh nhau một trận là tốt rồi”

Uy Sắt xì một cái, nói đầy ác ý, “Áo Phỉ Nick, anh tưởng là anh có thể giấu mãi tới lúc nào?”

Thấy anh híp mắt nhìn sang, đầy vẻ uy hiếp, Uy Sắt không sợ chút nào, nhếch mếp cười, nói tiếp, “Tuy nhiên, nếu Ma giới hỏng mất, với tôi mà nói chẳng có ảnh hưởng gì sất, thế giới con người cũng khá được, tôi vẫn chưa tìm những Yêu Vương đó đánh nhau đâu, có họ tiếp đánh, có cần về Ma giới không cũng không sao”

Nói xong, Uy Sắt xoay người nhặt rác bỏ vào thùng, rồi nhặt gạch vỡ vụn trên mặt đất ném vào giỏ và xách giỏ rác đi mất – nếu không làm vậy, Áo Phỉ Nick sẽ phải đánh cho gã mất mấy ngày không rời giường nổi, vì thế UY Sắt vô cùng thông minh.

Du Lệ liếc mắt nhìn UY Sắt rời đi, chắp tay sau lưng đi vào phòng luyện công, nghiêng đầu nhìn Chử Hiệt.

“Nhìn gì thế?” Chử tiên sinh trấn định hỏi.

Du Lệ đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn mặt anh chằm chằm hỏi, ‘Vừa rồi các anh nói gì thế? Cái gì mà Ma giới hỏng mất vậy?”

Qua mấy tháng học tập, hiện giờ Du lệ đã có thể nghe hiểu tiếng Ma, hơn nữa nói một câu ma ngữ lưu loát, người không hiểu còn tưởng cô là Ma tộc chính gốc nữa kìa.

TRái lại Uy Sắt tới thế giới con người mấy tháng rồi mà tiếng con người giao tiếp hàng ngày mới chỉ biết có vài câu, vẫn cần người khác phiên dịch, cũng không rõ là không chịu học hay lại giống A Kỳ Bác Nhĩ Đức thực sự là không có thiên phú ngôn ngữ.

“Đừng để ý đến gã” Chử Hiệt đáp, thò tay qua gáy cô cúi đầu hôn tới.

Nụ hôn này vô cùng tinh tế triền miền, mãi cho đến lúc hôn xong, mặt cô hơi ửng hồng, hơi thở cũng nặng hơn, suýt nữa đầu óc ngây ngốc, được anh ôm ra khỏi phòng luyện công trở lại phòng khách.

Đồ Nhĩ Tư vẫn còn ở tiệm bánh mì chưa về, Uy Sắt không thấy, chắc là về ăn cơm rồi.

Du Lệ ngồi trên sofa, sau khi thở đều, nói tức, “Chử tiên sinh, anh làm vậy là không được đâu!”

“Không được cái gì?” Chử Hiệt vừa lột vỏ quýt vừa bón cho cô một miếng.

Du Lệ há mồm ăn xong, lên án, ‘Anh vẫn chưa nói với em, vừa rồi ý Uy Sắt nói là gì, anh giấu em cái gì thế? Cái gì mà bảo Ma giới hỏng mất vậy?”

Chử Hiệt thong thả ung dung bón cô ăn xon quả quít, rồi mới bảo, “Như gã nói ý, tương lai chắc ma giới hỏng mất thôi, nếu những Ma tộc đó không muốn chết ở Ma giới thì chỉ đành lưu lạc đến thế giới con người thôi”

Đại khái là lúc này Chử Hiệt gây cho cô cảm giác quá mức nhẹ nhàng, như ngôn ngữ thế gian thường nói là có một loại cảm giác chẳng có gì ghê gớm cả vậy, Du Lệ cũng không có cảm giác xao động gì quá lớn, cứ như là chỉ nghe xong một câu “Ngày mai trời lại mưa” linh tinh gì đó vậy.

“Vì sao lại hỏng mất chứ?” Du Lệ nghi ngờ hỏi.

“Vì Bia Mễ Nại Tư” Chử Hiệt đáp thành thực.

Du Lệ đợi một lát không thấy anh có ý nói tiếp, bảo, “Ý anh là, bia Mễ Nại Tư sẽ gây cho Ma giới hỏng mất à? Có ảnh hưởng đến ma cảnh khác không?”

“Đương nhiên, những Ma cảnh đó cũng là một bộ phận của Ma giới mà, hơn nữa trong Ma Cảnh đều có mảnh nhỏ của bia Mễ Nại Tư mà”

Du Lệ lúc này mới thấy chuyện này quan trọng, cau mày bảo, “Vì sao lại thế?”

“Vì bia Mễ Nại Tư bị vỡ ra từ lâu lắm rồi, mỗi một mảnh nhỏ có một lực lượng không đủ để chống đỡ cho Ma giới ổn định” Chử Hiệt chậm rãi đáp, con ngươi màu xanh băng nhìn cô chằm chằm như đang suy tư gì đó.

Du Lệ không để ý tầm mắt của anh, lúc này cả tinh thần đều đang suy nghĩ đến việc Ma giới hỏng mất có liên quan đến bia Mễ Nại Tư.

Theo cô biết thì năm đó bia Mễ Nại Tư chia năm xẻ bảy, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, ngoài trung tâm Ma giới và thành Mai Lợi Nhĩ ra, mỗi một mảnh nhỏ được phân bố ở trong một Ma Cảnh, cũng vì thế mà lực lượng của nó không ổn định, khiến lực lượng Ma Môn tản đến thế giới con người, cũng khiến cho con người cũng thường xuyên đi vào nhầm một Ma Cảnh nào đó.

Từ lúc biết Chử Hiệt tới nay, cô lúc vô tình cũng tiến vào ba Ma Cảnh, cũng biết được lực lượng bia Mễ Nại Tư không ổn định, cần Ma tộc đi trấn áp nó.

Du Lệ nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy như mình đang bỏ quên cái gì đó.

“Đừng nghĩ nữa” Chử Hiệt bảo, “Cho dù Ma giới có bị hủy, thì cũng là chuyện của Ma tộc, như Uy Sắt nói vậy, cùng lắm thì ở lại thế giới con người thôi”

Du Lệ lườm anh một cái, chớp mắt cười nói, “Ma giới cũng coi như là cố hương của anh đi, chẳng nhẽ  anh không muốn làm cho nó hoàn hảo à?”

“Chẳng liên quan gì anh cả”

Du Lệ nhìn nhìn anh, cũng chẳng nhìn ra cái gì trên gương mặt lạnh băng hờ hững của anh nên không thèm để ý nữa, nên cũng không nói gì thêm nữa.

Theo như lời anh nói, những chuyện này đều là chuyện Ma tộc chẳng có liên quan gì tới con người như cô cả.

Hơi muộn một chút, cuối cùng Chử Hiệt cùng nhìn thấy tin tức trên mạng, việc bùng nổ trên mạng đều bị tin hai người chiếm trọn.

Du Lệ ngắm liếc anh một cái, thấy anh cứ nhìn di động chằm chằm không chút động tĩnh, không kìm được bảo, “Chử tiên sinh, anh đang nghĩ gì thế?”

Chử Hiệt ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên cười, tự dưng cả không gian tựa như băng tuyết tan rã, trên sông băng tuyết nở rộ hoa tuyết, đệp đến mức người ta nhìn không rời mắt.

Du Lệ ngẩn ra nhìn anh gần như nín thở.

Cô vẫn luôn biết anh trông rất đẹp, tiếc là ngày thường Chử tiên sinh quá mức lạnh nhạt, đối chuyện gì cũng hờ hững, rất khó nhìn thấy gương mặt lạnh băng của anh có cảm xúc gì khác, cho dù với cô quá dịu dàng nhưng lại rất ít khi cười sung sướng như thế.

Cô nghĩ, chỉ một lần tùy hứng đổi lại được nụ cười của anh, đáng giá lắm.

Chử Hiệt thò tay ra ôm cô vào lòng, môi dán sát tai cô, dùng giọng dịu dàng nói, “Anh rất vui, thật đó!”

Du Lệ ỷ lại trong ngực anh, cũng không nhịn được bật cười.

**

Ngày tiếp theo, nếu Du Lệ và Chử Hiệt về sớm hơn, Uy Sắt chắc sẽ đi tìm Chử Hiệt đánh nhau, cũng không nhắc lại chuyện Ma giới bị hủy mất gì đó.

Mỗi lần Uy Sắt ra tay đều không lưu tình, chiêu nào cũng đều được gã điều chỉnh, nhưng cho dù làm vậy cũng không đạt được kết quả rèn luyện, dưới uy hiếp của Chử Hiệt, Uy Sắt đành thu mình lại, cùng đánh với anh vài bữa nhưng không kiên nhẫn là không được.

Du Lệ trực tiếp không thèm nhìn, mà mỗi lần hứng thú lên đều cùng họ so chiêu, cố gắng rèn luyện bản thân hơn.

Còn hai Ma tộc không nói đặt ở thế giới con người, mà dù định đặt ở trong Ma tộc cũng là một trong những Cổ Ma có thực lực cao nhất, một con người như cô chỉ có thể qua được nửa chiêu trong tay họ, đã là ghê gớm lắm rồi. Để họ cho cô so chiêu, quả thật rất lãng phí, nhưng có hiệu quả rõ, ít nhất hiện giờ giá trị vũ lực của Du Lệ cũng có thể đấu với khoảng mười người đàn ông cũng không thua.

Cuối tháng ba, Du Lệ đi nước Y tham gia tuần lễ thời trang mùa xuân.

Sau khi báo với Bà cô xong, giao hẻm Thanh Xuyên cho Đồ Nhĩ Tư, Du Lệ dẫn theo Chử Hiệt cùng trợ lý bay tới nước Y.

Vừa xuống máy bay, Du Lệ đã nhận được tin của Marisa, dò hỏi xem cô nàng có tới không.

Du Lệ đáp lại, cất điện thoại đi, ngồi trên xe đón họ đi tới khách sạn.

Sau khi xuống xe, đoàn người Du Lệ tiến vào sảnh khách sạn, đã gặp được một đám ngừi đang vây quanh Marisa, chung quanh có rất nhiều phóng viên, đèn flash lập lòe mãi. Trên mặt Marisa lộ ra nụ cười tươi rói, đi tới Du Lệ, ôm cô nhiệt tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện